Chương 41: Đến đòi nợ
Thuỷ Thiên Triệt
03/04/2014
Hạ thử
trong nháy mắt thời gian ba ngày dưới phản ứng nhiệt liệt của mọi người ở Dương
thành cuối cùng cũng đến ngày cuối, không biết là cố ý hay vô tình, Quân Vinh
Lâm cũng từng bước tiến tới trận đánh cuối cùng, trận này nhất định hắn cùng với
Mục Thanh Lê hai người sẽ quyết chiến.
Mặt trời như thiêu đốt, tử nữ quyền quý ngồi ở trên tháp uống rượu ngon, có hứng thú nhìn trận quyết đấu kế tiếp. Dân chúng bên ngoài kịch liệt chen chúc, thần sắc hưng phấn chờ đợi. Hôm nay người tụ tập ở trong này cũng là nhiều nhất trong hạ thử.
“Đông –” tiếng la đồng âm vang thấu triệt chung quanh, vị quan bình thẩm lên tiếng: “Thỉnh số mười tám Quân Vinh Lâm cùng số sáu Mục Thanh Lê ra sân.”
Quân Vinh Lâm một bước bay vọt trên bạch võ ngọc đài, thân hình hắn to lớn, mày kiếm mắt sáng, mím môi sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh mặt trời tuấn mỹ như vậy, thật làm mờ mắt người khác. Hắn nghiêng mắt, nhìn thân ảnh Mục Thanh Lê nhàn nhã đi lên, tư thái kia làm nổi bật hắn đang dè dặt và cẩn trọng, tính về khí thế thì hắn cũng đã thua một bậc.
Nhưng mà từ ba ngày này mỗi khi nhìn Mục Thanh Lê tỷ thí, hắn đều hoàn toàn thu hồi tâm tình khinh thường. Nàng mỗi lần đả bại đối thủ chỉ là dùng một chiêu thức đơn giản nhất cực nhanh, hắn cũng không biết rõ nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng tuyệt đối chỉ cao không thấp.
Mặc kệ cao thấp thế nào, hôm nay một trận chiến này hắn phải thắng, liên quan đến mặt mũi thanh danh của hắn. Từ xưa đến nay, cho dù là Đông Tống quốc hay toàn bộ đại lục chưa từng có việc nữ tử hưu phu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho phát sinh ra chuyện như vậy, bằng không cả đời hắn đều không thể ngẩng đầu, thành một vết sỉ nhục cả đời hắn.
Mục Thanh Lê đi lên võ đài bạch ngọc, trên mặt mang theo ý cười, tương phản trong mắt đều là lãnh mạc hàn lương (mấy từ này toàn mang nghĩa là lạnh, nếu chỉ dùng 1 từ lạnh lùng thôi không đủ để tả, ta để lại hết =)) lạnh của lạnh càng lạnh).
“Xoát” Quân Vinh Lâm nhổ kiếm từ trong giá binh khí, không bỏ qua sự lạnh lùng trong mắt nàng, thật giống như một cây kim đâm vào trong lòng. Không đau lại day dứt không thôi, từng đợt cảm giác sắc nhọn làm cho người ta phiền chán. Nàng khinh thường hắn, từ khi nào thì nàng bắt đầu dùng tư thái này đối đãi hắn, trước đây khi đối mặt với hắn bộ dáng thẹn thùng khẩn trương giờ trong óc hắn cơ hồ không còn nhớ rõ, lúc này hắn mới phát giác trước đây hắn chưa từng thật sự nhìn nàng.
“Mục Thanh Lê, rút kiếm đi!”
Mục Thanh Lê lạnh lùng cong môi, chậm rãi mỉm cười: “Trước kia ta đã từng nói qua ngươi không xứng sử dụng kiếm.” Nhìn sắc mặt Quân Vinh Lâm quả nhiên biến đổi, híp híp mắt, lại nói hờ hững: “Lại càng không xứng để cho ta sử dụng kiếm.”
Quân Vinh Lâm sắc mặt vặn vẹo run lên, đại chưởng nắm chuôi kiếm run nhè nhẹ, nghiến răng nghiến lợi gầm: “Mới một thời gian ngắn không thấy, ngươi miệng mồm càng ngày càng sắc nhọn. Hảo! Bổn vương sẽ nhìn xem, xem ngươi còn có thể tiếp tục kiêu ngạo hay không!”
Cổ khí Tam phẩm kiếm vương tràn ngập, tro bụi chung quanh đều lấy hắn làm trung tâm rung động mà lan ra. Hắn nắm lấy kiếm liền không lưu tình chút nào hướng nàng đâm tới.
“Hừ! Chỉ bằng ngươi?” Mục Thanh Lê một bên thoát kiếm thế của hắn, trong mắt ánh lãnh quang hiện ra, băng lăng hàn sương uy nghiêm khiếp người từ thân hình nho nhỏ của nàng từ từ tán ra. Quân Vinh Lâm cảm giác được, toàn thân cũng không khỏi thấy lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên dâng lên cổ hàn ý, chẳng lẽ đây mới là bộ dáng thật sự nàng?
(ây da, thỉnh các nàng phát huy trí tưởng tượng của mình thôi, QVL giống như lửa, toàn thân vận nội công, bụi bay mịt mù, còn MTL cũng vận công, xung quanh được bao bọc bởi hàn sương trắng trắng – nàng nào hay chơi game nhập vai chắc dễ hình dung hơn ah, ta chỉ phụ chú thêm cho không khí có màu oánh nhau xíu, hehe)
Những người xem chung quanh cũng kinh ngạc, La Kình Thiên sắc mặt căng thẳng, trong mắt chợt lóe kinh ngạc. Không chỉ là hắn, sắc mặt mỗi người kinh dị cũng không nhỏ, khí thế này có thể sánh bằng kiếm vương bình thường thậm chí còn mạnh hơn. Hay là Mục Thanh Lê này trước giờ vẫn che giấu thực lực?
“Quân Vinh Lâm, cho ngươi khoái hoạt nhiều ngày như vậy cũng là lúc đòi lại hết, ngươi ngàn không nên vạn không nên chọc tới ta! Nếu dám làm phải dám nhận hậu quả.” Âm thanh nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng hết trong lòng mọi người trong trường, trong lòng mọi người toàn bộ đều không khỏi rét lạnh, không biết nàng sẽ làm ra cái gì.
“Bịch” một tiếng, thân thể Quân Vinh Lâm bị hung hăng đá đi ra ngoài, mắt thấy hắn sẽ bay ra khỏi võ đài bạch ngọc. Thân ảnh linh hoạt linh lung kia rất nhanh xông đến, thân thủ lại kéo bắp chân của hắn, đưa hắn trở về, “Bịch” cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Mục Thanh Lê chân dẫm trên tay phải hắn, “Rắc rắc” âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, mắt Quân Vinh Lâm trong nháy mắt trợn lớn như trâu, co rút lại như kim. “A a a!” tiếng la thống khổ tê liệt vang vọng, miệng hộc máu.
Mục Thanh Lê cười lạnh, thản nhiên nói: “Chính là cánh tay này nâng chén cho ta uống rượu đã hạ dược.”
Một cước lại đá vào miệng Quân Vinh Lâm lúc này nằm giống bùn trên mặt đất, thanh thanh đạm đạm nói: “Chính là mồm này nói muốn cùng ta nói rõ ràng? Thỉnh người đến chứng kiến?”
Lại một cước đá vào bụng hắn, xem bộ dáng Quân Vinh Lâm bật hơi muốn hét, bộ dáng dính máu sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình. Mục Thanh Lê chậm rãi nói: “Quân Vinh Lâm, cũng dám dùng xuân dược bị hủy trong sạch của ta, ngươi cho ta tính tình sẽ tốt như vậy cứ để thế trôi qua? Hừ.” Ở trên bụng hắn lại nâng chân lên, chuẩn bị đạp xuống, vừa cười vừa nói từng chữ: “Người chọc ta một phần, ta trả lại mười phần!”
“Lách cách” âm thanh chén rượu trong tay một đệ tử quyền quý nào đó rớt xuống, chạm đất phát ra âm thanh.
“Ngô!” Quân Vinh Lâm thân thủ đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy chân của nàng, dùng sức lôi kéo, lớn tiếng rống giận: “A a!”
Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ hắn đã bị thế mà còn có khí lực, nàng dễ dàng xoay người thoát thân, dừng ở trên võ đài bạch ngọc, bình tĩnh cười nhạt nhìn hắn.
Quân Vinh Lâm vẻ mặt xanh mét, phối hợp vết máu lại có vẻ khủng bố. Ánh mắt hắn phức tạp, trừng mắt nhìnMục Thanh Lê tất cả đều là hung ác, phần nhiều lại là bi ai khuất nhục. Vì sao hắn cố gắng tu luyện như vậy, thế nhưng chống đỡ không quá một chiêu của nàng, tại sao có thể như vậy! Hắn vẫn lấy thiên tài kiếm thuật mà kiêu ngạo đột nhiên trở nên như vậy thật buồn cười.
Về phía trước đi vài bước, một ngụm máu nhổ ra, thẳng tắp ngã xuống, quỳ một chân, lắc lắc đầu làm cho trong đầu rõ ràng một chút, lại nhìn đến trước mắt một đôi giầy thêu màu trắng không tỳ vết.
“A –!” Quân Vinh Lâm giống như phát cuồng hướng nàng chụp tới.
Mục Thanh Lê nghiêng người phản thủ tát một cái, đánh đầu hắn nghiêng một bên, nhìn thấy Quân Vinh Lâm phát điên như trước muốn chụp vào mình, Mục Thanh Lê cười lạnh, một chút không lưu tình “Ba ba ba –” Hơn mười bàn tay đánh liên tiếp, một chưởng khiến khuôn mặt tuấn tú trước mắt hoàn toàn biến thành đầu heo, một cái tát cuối cùng dùng chân khí, làm hắn hoàn toàn nằm úp sấp trên đài bạch ngọc, kịch liệt thở dốc.
Giầy thêu màu trắng thoát lực kiềm của hắn, nâng cằm hắn lên, thấy hắn giãy dụa, mũi chân vừa động liền đụng ngay đến chỗ trí mạng yết hầu của hắn, với bản lĩnh nàng, tùy thời có thể cho hắn chết trong nháy mắt. Quân Vinh Lâm thân thể cứng đờ, hắn đương nhiên biết được hậu quả động tác hiện tại này của nàng, trên trán mồ hôi lạnh liền túa ra. Nàng không giống lẽ thường mà ngửa bài, ngay cả hắn cũng khó có thể không cho phép nàng nổi điên thật sự giết hắn, bởi vì nàng tựa hồ sự tình gì cũng đều có khả năng làm được.
Động tác này thật sự là làm cho hắn khuất nhục, chưa từng có khuất nhục như thế. Nhìn về phía Mục Thanh Lê giống như dã thú phát cuồng.
Mặt trời như thiêu đốt, tử nữ quyền quý ngồi ở trên tháp uống rượu ngon, có hứng thú nhìn trận quyết đấu kế tiếp. Dân chúng bên ngoài kịch liệt chen chúc, thần sắc hưng phấn chờ đợi. Hôm nay người tụ tập ở trong này cũng là nhiều nhất trong hạ thử.
“Đông –” tiếng la đồng âm vang thấu triệt chung quanh, vị quan bình thẩm lên tiếng: “Thỉnh số mười tám Quân Vinh Lâm cùng số sáu Mục Thanh Lê ra sân.”
Quân Vinh Lâm một bước bay vọt trên bạch võ ngọc đài, thân hình hắn to lớn, mày kiếm mắt sáng, mím môi sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh mặt trời tuấn mỹ như vậy, thật làm mờ mắt người khác. Hắn nghiêng mắt, nhìn thân ảnh Mục Thanh Lê nhàn nhã đi lên, tư thái kia làm nổi bật hắn đang dè dặt và cẩn trọng, tính về khí thế thì hắn cũng đã thua một bậc.
Nhưng mà từ ba ngày này mỗi khi nhìn Mục Thanh Lê tỷ thí, hắn đều hoàn toàn thu hồi tâm tình khinh thường. Nàng mỗi lần đả bại đối thủ chỉ là dùng một chiêu thức đơn giản nhất cực nhanh, hắn cũng không biết rõ nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng tuyệt đối chỉ cao không thấp.
Mặc kệ cao thấp thế nào, hôm nay một trận chiến này hắn phải thắng, liên quan đến mặt mũi thanh danh của hắn. Từ xưa đến nay, cho dù là Đông Tống quốc hay toàn bộ đại lục chưa từng có việc nữ tử hưu phu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho phát sinh ra chuyện như vậy, bằng không cả đời hắn đều không thể ngẩng đầu, thành một vết sỉ nhục cả đời hắn.
Mục Thanh Lê đi lên võ đài bạch ngọc, trên mặt mang theo ý cười, tương phản trong mắt đều là lãnh mạc hàn lương (mấy từ này toàn mang nghĩa là lạnh, nếu chỉ dùng 1 từ lạnh lùng thôi không đủ để tả, ta để lại hết =)) lạnh của lạnh càng lạnh).
“Xoát” Quân Vinh Lâm nhổ kiếm từ trong giá binh khí, không bỏ qua sự lạnh lùng trong mắt nàng, thật giống như một cây kim đâm vào trong lòng. Không đau lại day dứt không thôi, từng đợt cảm giác sắc nhọn làm cho người ta phiền chán. Nàng khinh thường hắn, từ khi nào thì nàng bắt đầu dùng tư thái này đối đãi hắn, trước đây khi đối mặt với hắn bộ dáng thẹn thùng khẩn trương giờ trong óc hắn cơ hồ không còn nhớ rõ, lúc này hắn mới phát giác trước đây hắn chưa từng thật sự nhìn nàng.
“Mục Thanh Lê, rút kiếm đi!”
Mục Thanh Lê lạnh lùng cong môi, chậm rãi mỉm cười: “Trước kia ta đã từng nói qua ngươi không xứng sử dụng kiếm.” Nhìn sắc mặt Quân Vinh Lâm quả nhiên biến đổi, híp híp mắt, lại nói hờ hững: “Lại càng không xứng để cho ta sử dụng kiếm.”
Quân Vinh Lâm sắc mặt vặn vẹo run lên, đại chưởng nắm chuôi kiếm run nhè nhẹ, nghiến răng nghiến lợi gầm: “Mới một thời gian ngắn không thấy, ngươi miệng mồm càng ngày càng sắc nhọn. Hảo! Bổn vương sẽ nhìn xem, xem ngươi còn có thể tiếp tục kiêu ngạo hay không!”
Cổ khí Tam phẩm kiếm vương tràn ngập, tro bụi chung quanh đều lấy hắn làm trung tâm rung động mà lan ra. Hắn nắm lấy kiếm liền không lưu tình chút nào hướng nàng đâm tới.
“Hừ! Chỉ bằng ngươi?” Mục Thanh Lê một bên thoát kiếm thế của hắn, trong mắt ánh lãnh quang hiện ra, băng lăng hàn sương uy nghiêm khiếp người từ thân hình nho nhỏ của nàng từ từ tán ra. Quân Vinh Lâm cảm giác được, toàn thân cũng không khỏi thấy lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên dâng lên cổ hàn ý, chẳng lẽ đây mới là bộ dáng thật sự nàng?
(ây da, thỉnh các nàng phát huy trí tưởng tượng của mình thôi, QVL giống như lửa, toàn thân vận nội công, bụi bay mịt mù, còn MTL cũng vận công, xung quanh được bao bọc bởi hàn sương trắng trắng – nàng nào hay chơi game nhập vai chắc dễ hình dung hơn ah, ta chỉ phụ chú thêm cho không khí có màu oánh nhau xíu, hehe)
Những người xem chung quanh cũng kinh ngạc, La Kình Thiên sắc mặt căng thẳng, trong mắt chợt lóe kinh ngạc. Không chỉ là hắn, sắc mặt mỗi người kinh dị cũng không nhỏ, khí thế này có thể sánh bằng kiếm vương bình thường thậm chí còn mạnh hơn. Hay là Mục Thanh Lê này trước giờ vẫn che giấu thực lực?
“Quân Vinh Lâm, cho ngươi khoái hoạt nhiều ngày như vậy cũng là lúc đòi lại hết, ngươi ngàn không nên vạn không nên chọc tới ta! Nếu dám làm phải dám nhận hậu quả.” Âm thanh nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng hết trong lòng mọi người trong trường, trong lòng mọi người toàn bộ đều không khỏi rét lạnh, không biết nàng sẽ làm ra cái gì.
“Bịch” một tiếng, thân thể Quân Vinh Lâm bị hung hăng đá đi ra ngoài, mắt thấy hắn sẽ bay ra khỏi võ đài bạch ngọc. Thân ảnh linh hoạt linh lung kia rất nhanh xông đến, thân thủ lại kéo bắp chân của hắn, đưa hắn trở về, “Bịch” cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Mục Thanh Lê chân dẫm trên tay phải hắn, “Rắc rắc” âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, mắt Quân Vinh Lâm trong nháy mắt trợn lớn như trâu, co rút lại như kim. “A a a!” tiếng la thống khổ tê liệt vang vọng, miệng hộc máu.
Mục Thanh Lê cười lạnh, thản nhiên nói: “Chính là cánh tay này nâng chén cho ta uống rượu đã hạ dược.”
Một cước lại đá vào miệng Quân Vinh Lâm lúc này nằm giống bùn trên mặt đất, thanh thanh đạm đạm nói: “Chính là mồm này nói muốn cùng ta nói rõ ràng? Thỉnh người đến chứng kiến?”
Lại một cước đá vào bụng hắn, xem bộ dáng Quân Vinh Lâm bật hơi muốn hét, bộ dáng dính máu sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình. Mục Thanh Lê chậm rãi nói: “Quân Vinh Lâm, cũng dám dùng xuân dược bị hủy trong sạch của ta, ngươi cho ta tính tình sẽ tốt như vậy cứ để thế trôi qua? Hừ.” Ở trên bụng hắn lại nâng chân lên, chuẩn bị đạp xuống, vừa cười vừa nói từng chữ: “Người chọc ta một phần, ta trả lại mười phần!”
“Lách cách” âm thanh chén rượu trong tay một đệ tử quyền quý nào đó rớt xuống, chạm đất phát ra âm thanh.
“Ngô!” Quân Vinh Lâm thân thủ đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy chân của nàng, dùng sức lôi kéo, lớn tiếng rống giận: “A a!”
Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ hắn đã bị thế mà còn có khí lực, nàng dễ dàng xoay người thoát thân, dừng ở trên võ đài bạch ngọc, bình tĩnh cười nhạt nhìn hắn.
Quân Vinh Lâm vẻ mặt xanh mét, phối hợp vết máu lại có vẻ khủng bố. Ánh mắt hắn phức tạp, trừng mắt nhìnMục Thanh Lê tất cả đều là hung ác, phần nhiều lại là bi ai khuất nhục. Vì sao hắn cố gắng tu luyện như vậy, thế nhưng chống đỡ không quá một chiêu của nàng, tại sao có thể như vậy! Hắn vẫn lấy thiên tài kiếm thuật mà kiêu ngạo đột nhiên trở nên như vậy thật buồn cười.
Về phía trước đi vài bước, một ngụm máu nhổ ra, thẳng tắp ngã xuống, quỳ một chân, lắc lắc đầu làm cho trong đầu rõ ràng một chút, lại nhìn đến trước mắt một đôi giầy thêu màu trắng không tỳ vết.
“A –!” Quân Vinh Lâm giống như phát cuồng hướng nàng chụp tới.
Mục Thanh Lê nghiêng người phản thủ tát một cái, đánh đầu hắn nghiêng một bên, nhìn thấy Quân Vinh Lâm phát điên như trước muốn chụp vào mình, Mục Thanh Lê cười lạnh, một chút không lưu tình “Ba ba ba –” Hơn mười bàn tay đánh liên tiếp, một chưởng khiến khuôn mặt tuấn tú trước mắt hoàn toàn biến thành đầu heo, một cái tát cuối cùng dùng chân khí, làm hắn hoàn toàn nằm úp sấp trên đài bạch ngọc, kịch liệt thở dốc.
Giầy thêu màu trắng thoát lực kiềm của hắn, nâng cằm hắn lên, thấy hắn giãy dụa, mũi chân vừa động liền đụng ngay đến chỗ trí mạng yết hầu của hắn, với bản lĩnh nàng, tùy thời có thể cho hắn chết trong nháy mắt. Quân Vinh Lâm thân thể cứng đờ, hắn đương nhiên biết được hậu quả động tác hiện tại này của nàng, trên trán mồ hôi lạnh liền túa ra. Nàng không giống lẽ thường mà ngửa bài, ngay cả hắn cũng khó có thể không cho phép nàng nổi điên thật sự giết hắn, bởi vì nàng tựa hồ sự tình gì cũng đều có khả năng làm được.
Động tác này thật sự là làm cho hắn khuất nhục, chưa từng có khuất nhục như thế. Nhìn về phía Mục Thanh Lê giống như dã thú phát cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.