Vọng Nguyệt

Chương 9: CHƯƠNG 9

Hàn Ni

04/12/2013

10 năm rời khỏi giang nam, Vũ Phàm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại người ấy trong tình trạng thế này.

Một ngày trước, Mạch gia cử người đến gửi thư cho y, hẹn gặp tại một ngôi nhà ở ngoài thành. Giờ giấc ghi trong giấy đều đủ cả, nhưng y vẫn quyết tâm đến đó dọ thám trước. Vô tình thế nào lại gặp phải Mạch Phi.

Có thể nói, cả 10 năm trước hay hiện tại, y đều chưa từng thích Mạch Phi. Cho dù y biết con người đó là chính nhân quân tử, song chính vì cái quá tốt của hắn mà y đâm ra ghen tức. Y biêt cả đời này, y cũng không bao giờ sánh được với đại công tử của nhà họ Mạch.

Hôm ấy, y đứng suốt đêm bên ngoài, nhìn thấy Mạch Phi ở lại căn nhà nhỏ ấy, không hề bước ra.

Đôi lúc y tự trấn an mình, có lẽ tin tức đã sai, Dạ Nguyệt không tá túc trong ấy. Thế nhưng khi trời chạng vạng sáng, Mạch Phi rời khỏỉ nhà, y nhìn thấy bóng dáng một cô nương thấp thoáng ở ngưỡng cửa. Y biết lần này mình tuyệt đối không nhìn nhầm.

Cô nương ấy, chính là người y từng nguyện dùng cả đời mình để yêu thương.

Y đã suy nghĩ rất nhiều về lá thư ấy. Liệu y có nên đến gặp Dạ Nguyệt hay không. Mấy năm qua nàng sống thế nào, y đều đã dò hỏi và nắm được cả. Cho dù Mạch Phi đã có vợ đi chăng nữa, nhưng vợ hắn là Tiểu Nhu. Hơn nữa hắn đã dùng cả đời để yêu thương Dạ Nguyệt, đưa nàng ra khỏi vũng bùn không đáy ấy, để nàng ở bên cạnh hắn y cũng có chút an tâm.

Ít ra Mạch Phi so với gã tiểu tử từ bỏ hồng nhan để theo đuổi phú quý như y vạn phần vẫn hơn.

Dù đã lường trước cuộc gặp sẽ rất khó chịu, thế nhưng khi ả nha hoàn dẫn Vũ Phàm vào khuôn viên, y nhìn thấy Dạ Nguyệt đang ngồi đợi cạnh bàn, sóng mũi cũng đột nhiên cay xè.

10 năm không gặp, quả thật nàng đã khác xưa rất nhiều.

Ngược lại với vẻ xúc động của y, vẻ mặt Dạ Nguyệt vẫn không có chút gợn sóng. Nàng mời y ngồi xuống, nhẹ nhàng rót một tách trà đặt trước mặt. Từ thần sắc trong đôi mắt nàng lúc này mà nói ra, Vũ Phàm y hệt như một người lạ, trước giờ chưa từng gặp mặt.

Thế gian vốn có bao điều kỳ lạ. Có những người từng tưởng như sinh tử cũng không chia lìa, nhiều năm sau này trùng phùng lại giống như hai kẻ xa lạ. Y và Dạ Nguyệt lúc này, vốn dĩ chính là như thế.

Y ngồi rất lâu vẫn không biết mở lời như thế nào, trong khi Dạ Nguyệt tâm vững như Thái Sơn, giương cặp mắt sắc lạnh ra nhìn y. Y biết, nàng chính là muốn y mở lời trước.

-Dạ Nguyệt. Bấy lâu nay muội sống tốt chứ?

Trong một khắc, y tưởng như môi nàng thấp thoáng một nụ cười, nhưng có vẻ y đã lầm.

-Huynh muốn nghĩ thế nào cũng được.

Giọng nói rất lạnh. Cái lạnh không chỉ đơn thuần trong âm sắc. Đột nhiên Vũ Phàm cảm thấy quả tim quặng lên đau đớn. Buổi gặp này, bất giác đưa y quay lại với cái ngày đầu tiên nàng đến hoa viên Vọng Nguyệt lâu gặp y, chính là cái cảm giác lạnh thấu tim gan đó, khiến y muốn buông xuống cũng không thể.

10 năm, y luôn nghĩ đến ngày hôm nay, nghĩ đến ngày được trở về ôm lấy nàng trong vòng tay. Nhưng khi nàng đã ở trước mắt, y mới biết mọi thứ đã ở quá xa rồi.

Nhìn đôi mắt thâm trầm của nàng, ánh nhìn như vắt kiệt chút dũng khí cuối cùng trong cơ thể y. Y nuốt khan, lời thật lòng khó khăn lắm mới có thể thốt ra.

-Muội gầy hơn trước nhiều quá.

Dạ Nguyệt cười khẩy.

-Huynh thì ngược lại, có chút không nhận ra. Trông huynh bây giờ thật giống bọn thương nhân lắm rồi. Chắc bao nhiêu năm nay cũng thu vào không ít.

-Dạ Nguyệt, đừng đối với ta bằng thái độ đó được không? Ta biết muội trách ta bỏ đi biền biệt bao năm, cũng chẳng có 1 tin tức nào. Nhưng quả thật ta có nỗi khổ -Vũ Phàm mở miệng vừa định tiếp, song Dạ Nguyệt đã ngắt lời, vẻ giễu cợt.

-Ta biết huynh có nỗi khổ. Là Tiểu Nguyệt chứ gì? Con bé năm nay trông cũng 5, 6 tuổi rồi. Tính ra, chắc huynh thành thân cũng đã 6, 7 năm.

-Là ta không thể làm khác được.

-Không thể làm khác? –Dạ Nguyệt thốt lên, bàn tay cầm cốc trà của nàng bỗng chốc trở nên run rẩy –Chỉ bằng một câu nói không thể làm khác mà bắt ta chờ đợi 10 năm. Vũ Phàm, xem ra ta đã đánh giá vị trí của ta trong lòng huynh quá cao rồi.

Dạ Nguyệt đứng dậy, dường như muốn rời khỏi. Tuy nhiên Vũ Phàm đã vội vã đứng dậy. Y choàng tay, ôm lấy nàng từ phía sau. Cái ôm siết chặt như thỏa nỗi nhớ nhung 10 năm trời. Đôi vai nàng run lẹ. Rất lâu, dường như cả hai vẫn còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi đó.

-Nàng muốn gặp ta, không phải là cũng muốn biết ta vì lý do gì mà không trở về sao?

Dạ Nguyệt nhắm mắt. Một giọt nước tràn ra, chảy dài xuống gò má nàng. Bao nhiêu năm qua, ý nghĩ của nàng thực vẫn không cách nào thoát khỏi y được.

Vào cái đêm nàng bị bắt trở lại Vọng Nguyệt lầu, Vũ Phàm đã bị thương rất nặng. Y căn bản không thể tự mình điều thương được. Theo lời y, chính trong lúc khốn cùng ấy y đã gặp được một thương nhân họ Giang. Người này tình cờ đến miếu tá túc, nhìn thấy tình trạng của y đã không suy nghĩ mà gọi đại phu đến giúp.

Sau mấy ngày vật vã điều trị, cuối cùng y cũng khỏi hoàn toàn. Thương nhân họ Giang nghe câu chuyện của y xong thì hết sức cảm động, lại nhận thấy y là một kỳ tài, bèn mời y đi cùng ông đến kinh thành.

Thế nhưng, chỉ vài tháng trời sau khi khởi hành, đoàn người của Giang lão gia bị sơn tặc đánh cướp, toàn bộ ngân lượng đều mất hết. Từ một phú thương, chỉ vì dồn tất cả gia sản vào chuyến hàng này, Giang lão gia đột ngột trở thành kẻ trắng tay.

Vũ Phàm hiển nhiên không thể nhìn thấy ân nhân của mình gặp họa mà không giúp, vì thế y hy sinh việc xướng bảng đề danh khoa cử năm đó để ở lại giúp Giang lão gia khôi phục gia nghiệp. Với tài trí phi phàm, chẳng mất quá 3 năm, y đã một tay khiến cho Giang phủ trở lại địa vị như xưa. Con gái của Giang lão gia, Giai Lệ cùng y sớm tối bên nhau, cuối cùng cũng phát sinh tình cảm. Y vốn không muốn phụ lòng Giang gia, lại nhớ đến lời hứa với Dạ Nguyệt ở quê nhà, bèn thu dọn hành trang, quyết tâm rời khỏi.

Nhưng trời không chiều lòng con người. Ở kinh thành y lại gặp phải một vụ án giết người, bị kết án tử, còn biệt giam chờ ngày xử trảm. Nửa năm trong nhà tù y sống không bằng chết, lắm lúc đã nghĩ đến ý định quyên sinh. Thế nhưng vì lời hứa với một người con gái, y lại phải cam chịu, nhẫn nhịn sống tiếp.



Cho đến tận lúc đó, trong tâm trí y vẫn nghĩ: “Chẳng thà y phụ lòng mọi người trong thiên hạ, cũng không thể phụ lòng người đó.”

Giai Lệ và Giang lão gia lặn lội đến tận kinh thành, đi khắp nơi kêu oan cho y. Cuối cùng trời không phụ người có lòng, vụ án của y kiện mãi, càng kiện càng lớn, đến cả tai thánh thượng. Không chỉ điều tra ra chân tướng sự việc để minh oan cho y, thánh thượng còn sớm nhìn ra tâm ý của cô nương đã bôn ba khắp nơi vì y. Lúc được thả ra ngoài, y chưa kịp vui mừng đã nghe một tin sửng sốt: Y được ban hôn cho Giai Lệ.

Ý thánh thượng vốn không thể trái, thêm nữa mối ân tình mà nhà họ Giang dành cho y cả đời này cũng không thể báo đáp được. Y thành thân với Giai Lệ. Giang lão gia không có con trai nên cả gia sản đều dựa vào một tay y gánh vác. Mấy năm trước Giang lão gia mất, tình hình buôn bán của thương hiệu gặp nhiều khó khăn. Phải đợi đến khi mọi thứ đã êm xuôi, y mới có thể đưa Giai Lệ và Tâm Nguyệt về giang nam được.

Vũ Phàm đã kể xong câu chuyện, song vẫn chưa thấy Dạ Nguyệt có động thái gì. Y cắn môi, định nói thêm vài lời nhưng lại thôi.

Thực ra những lời y muốn nói, giờ cũng chẳng còn tư cách để nói nữa rồi.

Cánh tay Dạ Nguyệt dần thả lỏng, tưởng như chút cảm xúc cuối cùng cũng chịu không nổi mà vỡ bục ra. Đây chẳng phải điều nàng muốn sao? Một lời giải thích mà nàng chờ đợi trong nhường ấy năm, thế nhưng người đàn ông này, vốn đã không còn là Vũ Phàm mà nàng từng thương yêu nữa rồi.

Nàng không thể trách y. Trong những thời khắc y đau đớn và cô đơn nhất, người ở bên cạnh y san sẻ không phải nàng. Khi y gặp mối họa sinh tử, người bôn ba khắp nơi để cứu mạng y cũng không phải nàng. Thế thì nàng có cớ gì để trách y?

Nếu là nàng của 10 năm trước đây, hẳn nàng đã lao vào vòng tay của y, tự trách mình đã không hiểu chuyện, còn oán giận y. Thế nhưng bản thân nàng cũng không hiểu, tại sao nàng của 10 năm sau này, ngay cả một chút cảm khái cũng không có.

Nàng cười, cái cười đau đớn đến tận tim gan.

-Vũ Phàm, huynh có biết điều tàn nhẫn nhất mà huynh đối với ta là gì không? Không phải là phản bội lại lời hẹn ước của chúng ta, không phải bắt ta đợi mòn mỏi 10 năm, mà là tại sao lại trở về đúng vào lúc này.

Vũ Phàm vươn người đến trước, định ôm Dạ Nguyệt vào lòng, song nàng tránh đi. Y thở dài nói.

-Chuyện của muội ta đã biết cả rồi. Muội đừng lo, giờ ta đã về rồi. Ta sẽ chăm sóc cho muội.

-Chăm sóc ta? Bằng cách nào?

Một câu hỏi khiến môi Vũ Phàm nghẹn đắng.

Y biết, cho dù y có làm bất cứ điều gì cho nàng, vẫn là không đủ.

Vừa lúc y định nói gì đó với nàng thì cổng sân nhẹ nhàng mở ra, y giương mắt nhìn Mạch Phi xuất hiện ngay sau đó, có chút khó chịu.

Mạch Phi có hơi sững lại, nhưng Dạ Nguyệt đã vội đứng dậy, lướt nhanh về phía hắn.

-Phi, đệ về rồi. Dọc đường có mệt lắm không?

Vẻ mặt của Mạch Phi lúc này thật khó để nói là bình thường, mắt y cứ mở to nhìn Dạ Nguyệt, rồi lại lướt sang Vũ Phàm. Dạ Nguyệt đón lấy tay nải trong tay y. Bỗng nhiên Vũ Phàm thấy tim mình đau nhói.

Ánh mắt âu yếm nàng nhìn Mạch Phi, vốn không lẫn đi đâu được.

Thì ra đây mới là lý do nàng không muốn gặp y. Nàng hận y, vì chính sự trở về của y đã phá nát hạnh phúc vừa nhen nhóm của nàng. Y trở về vốn dĩ là sai ư?

Dạ Nguyệt trò chuyện với Mạch Phi vài câu rồi bảo hắn vào nhà trước. Đột nhiên, dù chỉ còn nàng và y, cái cảm giác ngượng ngùng thật khiến y khó chịu.

Hóa ra tình yêu tuổi thanh xuân cũng giống như một làn nước, qua đi rồi cũng chẳng thể ngược dòng trở lại. Cho dù có cố gắng đến thế nào, thì cảm giác cũng không bao giờ giống thuở ban đầu nữa.

-Có phải ta đã làm phiền cuộc sống của muội không? –Y hỏi

Dạ Nguyệt im lặng nhìn y, không nói lời nào.

Cuối cùng thì y cũng hiểu.

10 năm cho một cuộc tương phùng. Một người chờ đợi suốt 10 năm, một người đấu tranh sinh tồn vì lời hẹn đó. Đến cuối cùng hóa ra cũng chỉ là hư ảo.

Hai người yêu nhau, đến với nhau đúng thời điểm gọi là duyên phận.

Nhưng yêu nhau, lại đến không đúng thời điểm thì chính là oan nghiệt.

Lúc y từ giã nàng, ngay cả một giọt nước mắt nàng cũng không hề rơi.

Vũ Phàm cứ thế xa mãi, cho đến khi chỉ còn lại một chấm nhỏ trước mặt, Dạ Nguyệt vẫn ngỡ đâu còn nhìn thấy tà áo trắng của y phấp phới bay.

Dạ Nguyệt không còn trẻ, bao năm lăn lộn trong giới khiến nàng ngộ ra nhiều điều. Nam nhân trước khi thành thân có thể coi tình yêu là tất cả, nhưng thành thân rồi thì cho dù đã từng sâu nặng đến mức nào, cuối cùng nguòi họ muốn bảo vệ nhất cũng không phải là mình nữa rồi.

-Tại sao tỷ phải làm khổ mình như vậy?

Mạch Phi hỏi. Hắn có vẻ khó chịu khi bị đem ra làm vật thế thân. Thế nhưng vừa lúc ấy, đột nhiên hắn thấy Dạ Nguyệt gập người, nàng cố dùng khăn che miệng, song máu vẫn thấm thẫm màu trắng trên khăn.

Và nàng quay lại nhìn hắn, mỉm cười.



Nếu tình yêu của kỹ nữ chỉ là dòng nước chảy, thì cuộc đời kỹ nữ chính là cơn gió.

Phiêu bạt khắp nơi, tưởng như tiêu diêu tự tại, nhưng lại không bao giờ có được hạnh phúc thật sự.

Đáng tiếc là lúc nàng nhận ra điều đó thì đã quá muộn.

Nàng ngã xuống. Mạch Phi nhanh tay đỡ lấy nàng, song dường như cơn gió kia chỉ muốn dừng chân.

Trong vòng tay Mạch Phi, nước mắt nàng như vỡ òa ra. Bàn tay nàng run rẩy đặt vào tay hắn nửa mảnh phỉ thúy. Giọng nàng trôi, rất nhẹ.

-Chôn nó, cùng với tỷ.

Và nàng nhắm mắt, để mặc cơn gió kia vẫn thét gào cạnh bên.

Mạch Phi không hề biết, cho đến tận giây phút sắp rời khỏi cõi đời, lại được gặp lại Vũ Phàm, nàng mới nhận ra mình chẳng còn gì để hối tiếc.

Nàng không cần y giữ trọn ước thề, không cần y phải suốt đời cắn rứt vì số kiếp của nàng, chỉ cần y có thể sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, 10 năm nàng bỏ ra cũng không hề là phí. Cho dù quãng đời sau này của y cũng chẳng có nàng bên cạnh nữa.

Vũ Phàm, y còn rất trẻ, ngày mai của y chính là hôm nay, nhưng với những người như Dạ Nguyệt, ngày mai của nàng đã là hôm qua rồi.

Phía xa xa, xa hơn cả đường chân trời, ánh trăng lặng lẽ xuất hiện, đỏ ửng như màu máu.



Cổng thành vào sáng sớm tấp nập người qua lại, Vũ Phàm ngồi trên yên ngựa, tay nắm chặt một nửa mảnh phỉ thúy. Y cứ nhìn đăm đăm vào sắc đỏ trên đó, cho đến khi giọng Giai Lệ vang lên mới giật mình, vội vàng nhét mảnh ngọc trở lại vào túi.

-Phàm ca, muội mua đủ đồ dùng rồi. Chúng ta lên đường thôi.

Vũ Phàm ậm ừ, nhẹ nhàng nhảy xuống bế Tiểu Nguyệt vào xe. Nha đầu có vẻ không vui, nhăn mũi hỏi y:

-Cha à, đang vui sao lại phải đi? Tiểu Nguyệt thích nơi này lắm.

-Ở kinh thành cha có việc, không thể nán lại lâu được.

-Vậy bao giờ chúng ta mới trở lại đây được?

Vũ Phàm nhìn lại phía trước bảng tên thành, có thứ gì đó vừa xé toạt tâm can y. Y cười nhẹ

-Có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Tiểu Nguyệt rất thất vọng, nhưng nó là đứa trẻ ngoan, những lời cha nói nó đều không dám cãi, thiu thỉu chui vào xe. Giai Lệ nhìn y, giọng điệu có chút khó đoán.

-Không phải huynh nói trở về quê là để tìm người thân sao? Sao lại đi vội vã như vậy?

-Người đó… ta đã tìm được rồi.

-Vậy tại sao còn đi?

-Vì lẽ ra ta không nên trở về.

Xe ngựa vội vã lăn bánh. Vũ Phàm kéo rèm, nhìn lại cổng thành lần cuối.

Trở về nơi đau thương này là vì người đó, muốn tận tâm tận sức dùng khoảng thời gian còn lại để bù đắp cho người đó. Thế nhưng hóa ra vật đổi sao dời, người đó cũng chẳng cần y bên cạnh nữa rồi.

Bên cạnh y, Giai Lệ dần tựa đầu vào vai y thiếp đi. Y nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nàng, trong tâm bỗng có chút hạnh phúc. Đây mới chính là hiện thực mà y muốn nắm giữ.



Trăng tròn, trăng khuyết, trăng lại lặn.

Bên bờ sông năm ấy cặp tình nhân từng thề nguyện mọc lên một nấm mồ không rõ lai lịch.

Trên nửa vầng trời, ánh trăng nhẹ nhàng lan tỏa, lay lất cõi trần ai.

Ánh trăng rọi xuống làn nước, đọng lại một vệt sáng trên bia mộ, vô tình làm nổi bật dòng chữ trên đó.

Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook