Chương 2
Bồng Vũ
05/01/2015
Trong mắt anh, cái loại sinh vật nho nhỏ này không biết kiềm chế, vui buồn thất thường, lúc nào cũng om sòm, kiêu căng vô lý lại khó khống chế, so với đối thủ khó chơi lại âm hiểm trên thương trường còn khiến anh đau đầu hơn.
Anh thà đối mặt với một đám kẻ thù, hoặc liên tục tăng ca một tháng, cũng không muốn ở cùng một đám trẻ con quá ba phút.
Nhưng thực bất hạnh, bà chị gả sang Pháp của anh gần đây cãi nhau với ông xã, mang theo một cặp sinh đôi bảy tuổi trở về Đài Loan. Kết quả, một người phụ nữ kiêu ngạo lại tâm thần cùng hai tiểu quỷ đáng sợ bị chiều đến vô pháp vô thiên chiếm lấy cả căn nhà, cuộc sống của anh hoàn toàn bị quấy rầy, cũng quậy long trời lở đất nơi duy nhất để anh nghỉ ngơi sau khi tan tầm.
“Hô, mệt chết tôi.”
Anh nhíu đôi mày rậm, vẻ mặt bực dọc đi vào công ty, miệng không ngừng rủa thầm.
Tối hôm qua ba ma nữ lớn nhỏ kia chỉ vì tranh nhau một hộp kem mà la hét đuổi nhau, khiến toàn bộ phòng khách vung vãi toàn vết kem dinh dính......
Càng khoa trương hơn là ba người còn vì phân công ai ngủ cùng ai mà cãi nhau như kẻ thù. Ầm ĩ cho đến rạng sáng mới ôm nhau ngủ.
Anh gần như thức trắng đến rạng sớm, thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho phát điên. Vì thế sáng sớm rời giường anh vội gọi người giúp việc đóng tất cả hành lý của ba người đưa đến khách sạn. Khi đi để lại lời nhắn bảo ba người bọn họ trước khi anh tan tầm về nhà thì cút ra khách sạn ở.
Anh chịu đủ rồi, cho dù là chị gái, anh cũng bất chấp tình cảm. Căn nhà kia tuy là cha mẹ để lại, nhưng từ khi về Đài Loan nửa năm qua đều chỉ có một mình anh ở, anh có quyền cự tuyệt bất cứ kẻ nào xâm nhập địa bàn của anh.
Đi thang máy lên tầng chín, vào văn phòng của anh. Nữ thư ký và trợ lý Lý Minh Tông thấy anh đen mặt tiến vào, trong lòng đều sợ hãi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Hôm nay tâm tình của boss lớn thật tệ, da phải căng một chút mới được.
Quả nhiên, khi Dịch Hành Vân đi qua bàn Lý Minh Tông, lập tức hỏi:“Người phụ nữ họ Nhậm kia có gọi lại không?”
Lý Minh Tông lo lắng nói:“Còn chưa thấy......”
“Đã cắt điện nước ngôi nhà đó chưa?”
Anh nói xong cởi áo khoác ngòai, treo chỉnh tề lên mắc, thậm chí còn cẩn thận điều chỉnh góc độ, sau đó choàng khăn quàng cổ lên cổ áo khoác, không ngừng chỉnh sửa cái khăn quàng lông dê cho nó nhìn như mới mới chịu thôi.
“À...... Cắt nước cắt điện trước xin...... Hơn nữa ngày hôm qua anh nói đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đến trước......” Lý Minh Tông nhìn động tác nhỏ của anh, sợ đến mức run rẩy, lập tức nuốt câu nói kế tiếp vào trong bụng.
Trời ạ...... hôm nay cơn tức của ông chủ thuộc cấp đạn hạt nhân, anh cũng không muốn trở thành đối tượng bị đem đi chiên đầu tiên trong ngày.
Dịch Hành Vân là cao thủ quản lý marketing nổi tiếng trong giới khách sạn. Mới ba mươi tuổi, đã là nhân vật tập đoàn quốc tế Tư Mạn cực kì nể trọng. Hai năm trước anh nhận được chức tổng giám đốc khu vực Châu Á, phụ trách khai thác, thiết kế cùng quản lý toàn bộ khách sạn ở Châu Á. Mỗi khách sạn cao cấp được anh xây dựng đều có nét đặc sắc riêng, thường trở thành tiêu điểm của truyền thông, hơn nữa danh tiếng rất tốt, luôn được khen ngợi.
Thiên tài có ánh mắt chuẩn xác hơn nữa cực kỳ có đầu óc buôn bán làm ăn, lại là một người đàn ông tính tình lạnh lẽo, âm trầm, xoi mói, còn có chút thích sạch sẽ. Hơn nữa lúc đang tức giận, anh lại càng âm trầm, càng xoi mói, càng thích sạch sẽ hơn......
Theo mức độ cầu kì anh sửa sang lại khăn quàng cổ, cùng với treo cái áo bành tô còn phải cân nhắc xem giá áo có song song với mặt đất hay không, Lý Minh Tông gần như có thể xác định cảm xúc của ông chủ anh hôm nay vô cùng vô cùng không tốt.
“Chuyện này rõ ràng có thể đồng thời tiến hành, tôi không giao thì anh cũng không biết xử lý sao cho linh hoạt à?” Dịch Hành Vân mắng.
“Nhưng thời tiết lạnh thế này, nếu cắt điện nước, đứa bé đó......” Lý Minh Tông mới nói một nửa, thấy ánh mắt anh tỏa ra khí lạnh bức người, lập tức sửa miệng:“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”
Sắc mặt Dịch Hành Vân u ám đến cực điểm, đi tới bàn công tác, cúi đầu lấy đầu ngón tay sờ qua mặt bàn, nhíu mày lại.
Trong lòng Lý Minh Tông run lên, thầm kêu không ổn, nghĩ rằng nữ thư ký mới tới này tám phần không được ở lại rồi.
“Thư ký Trần.” Dịch Hành Vân không hờn giận hô.
“Vâng.” Thư ký Trần vội vàng lao vào văn phòng.
“Tôi nói rồi, giữ gìn văn phòng tôi chỉnh tề sạch sẽ là công việc cơ bản nhất của thư ký, cô không nghe rõ sao?” Dịch Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi...... Tôi có lau qua......” Thư ký Trần tái nhợt mặt nói.
“Lau qua? Vậy đây là cái gì?” Dịch Hành Vân chỉ vào lớp bụi mỏng sau máy tính.
“Cái đó......”
“Chỗ nào nhìn thấy mới lau, không thấy thì bỏ qua, qua loa như thế sao có thể làm thư ký của tôi?” Anh nghiêm khắc trách mắng.
“Xin lỗi...... Tôi lau lại một lần......” Cô kinh hoàng nói.
“Không cần, cô có thể đi rồi.” Anh lạnh lùng giận giữ trừng mắt nhìn cô.
Sắc mặt Thư ký Trần trắng bệch, nhìn về phía Lý Minh Tông cầu cứu, Lý Minh Tông lập tức xin tha giúp cô:“Tổng giám đốc, xin cho cô ấy một cơ hội, Thư ký Trần làm không tốt công tác vệ sinh nhưng những chuyện khác đều xử lý rất hoàn mỹ......”
Dịch Hành Vân lạnh lùng nhướn mày, dùng giọng nói không hề có độ ấm hỏi anh:“Xem ra, anh cũng muốn đi rồi.”
Lý Minh Tông hoảng sợ, lập tức ngậm miệng.
“Đi ra ngoài.”
Một đêm không ngủ, Dịch Hành Vân đau đầu vô cùng, tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, đừng nói một mảng bụi, bây giờ ngay cả một hạt cát anh cũng không thể chịu được.
Lý Minh Tông biết nói thêm nữa cũng chỉ chọc anh càng tức giận, vì thế nhanh chóng đẩy thư ký Trần vẻ mặt chán nản dời đi, nhưng thư ký Trần không cam lòng, không nhịn được quay đầu kháng nghị:“Tổng giám đốc, công tác của tôi là thư ký, không phải người dọn vệ sinh......”
Dịch Hành Vân lạnh lùng lườm cô một cái,“Nếu vệ sinh cơ bản đơn giản nhất còn làm không tốt, thì ở trong mắt tôi cô cũng không bằng người dọn vệ sinh.”
Thư ký Trần tức giận đến cắn môi dưới, xoay người lao ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Thư ký Trần......” Lý Minh Tông hô, cũng đi ra ngoài.
Dịch Hành Vân phiền chán xoa xoa cái gáy, sắc mặt u ám ngồi vào chỗ của mình. Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, anh thuận tay cầm lấy nghe.
“Alo?”
“Tổng giám đốc, tầng một có vị...... Có vị...... họ Nhậm...... Tiểu......”
Họ Nhậm? Dịch Hành Vân nhăn mày, gần như là lập tức ra lệnh:“Để cho cô ta lên.”
“Hả? Ngài...... Muốn gặp sao?” Tổng đài chần chờ hỏi.
“Đương nhiên.”
“Đã biết, tôi lập tức mời cô ấy lên......”
Dịch Hành Vân cúp máy, cười lạnh trong lòng.
Xem đi, người phụ nữ kia quả nhiên chủ động tìm tới, nhận được giấy chứng nhận sở hữu đất nên chắc sợ rồi.
Không lâu sau, có người gõ cửa văn phòng, anh lên tiếng:“Mời vào.”
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, anh đứng dậy chuẩn bị xem đối phương là loại phụ nữ kiểu gì, nhưng tầm mắt anh lại bắt trượt, bởi vì người tới có chiều cao rất thấp......
Hơn nữa thân hình...... Rất nhỏ!
“Dịch Hành Vân tiên sinh, bây giờ tôi đã biết sự tình thật sự rất nghiêm trọng, cho nên tôi tới nói chuyện với chú.”
Đối phương vừa vào cửa đã dùng giọng nói hòa hoãn non nớt, khẩu khí lại y như người lớn, nói chuyện với anh.
Anh há hốc mồm ngẩn người, trừng mắt nhìn cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa, tóc mái giống chó cắn lộ ra dáng điệu thơ ngây buồn cười......
Làm quái gì có người phụ nữ họ Nhậm nào? Vị khách trước mắt dĩ nhiên là cô bé vừa gặp hôm qua.
“Tiểu quỷ! Cháu đến đây làm gì?” Anh khiển trách.
“Tôi đến đàm phán chuyện căn nhà với chú.” Nhậm Hiểu Niên mang theo cái túi bằng vải, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Người lớn nhà cháu đâu? Có đến không?” Dịch Hành Vân đi ra cửa nhìn, nhưng bên ngoài không có ai khác.
“Cô ấy không rảnh, không có cách nào đến, cho nên để tôi đến nói chuyện với chú.” Nhậm Hiểu Niên giải thích.
Dịch Hành Vân hít một hơi, xoay người đi đến trước mặt cô bé, nhăn mày.
“Bạn nhỏ à, loại chuyện này không thể đùa nghịch, một con nhóc như cháu có thể đàm phán cái gì? Lập tức gọi điện thoại cho dì cháu đến.”
“Tôi không đùa, người lớn nhà tôi...... Cô...... Cô ấy thật sự không thể tới, cho nên chuyện có liên quan đến căn nhà, do tôi xử lý.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhậm Hiểu Niên rất nghiêm túc.
“Cháu xử lý? Chú chẳng có gì để nói với một tiểu quỷ như cháu cả, cháu về nói cho người lớn trong nhà, nếu trong vòng ba ngày không chuyển đi, chú sẽ tố cáo cô ta chiếm dụng đất trái phép.” Hai tay Dịch Hành Vân bắt chéo bên hông, nghiêm khắc quát.
Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc, vội la lên:“Hả? Chú không thể làm như vậy......”
“Chú đương nhiên có thể, đây là quyền lợi của chú ──” Dịch Hành Vân nói xong đột nhiên dừng lại.
Anh đang làm cái gì? Đàm luận quyền lợi và pháp luật với một đứa trẻ bảy tuổi, thật sự là điên rồi.
“Được rồi, nơi này không phải chỗ trẻ con nên đến, cháu mau về đi.” Lười phải lãng phí thời gian cùng một tiểu quỷ, anh nói xong thuận tay đẩy cô bé ra ngoài.
Nhậm Hiểu Niên cố gắng giữ cho thân thể nho nhỏ đứng vững, quay đầu hô to:“Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói, chúng tôi không thể chuyển nhà, nơi đó có một thứ rất quan trọng, chúng tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể rời đi.”
“Vậy đem thứ quan trọng gì đó đóng gói, mang theo đi hết là ổn.” Dịch Hành Vân giữ chặt cánh tay nhỏ của cô bé, trực tiếp đẩy ra ngoài.
Cô bé có chút tức giận gạt bàn tay to của anh ra, hô:“Buông ra, chú rất không lịch sự! Đây là cách một tổng giám đốc đãi khách sao?”
Anh sửng sốt.
Là anh nghe lầm sao? Lời này lại từ trong miệng một đứa con nít nói ra sao?
“Tôi thật sự có nỗi khổ tâm mới đến tìm chú.” Nhậm Hiểu Niên thở dài một hơi y như người lớn.
Lại nữa rồi, nỗi khổ tâm......
Trẻ con học theo cách nói của người lớn? Thật sự là vừa khoa trương vừa buồn cười.
Dịch Hành Vân phản cảm trừng mắt nhìn cô bé, hừ lạnh nói:“Một đứa tiểu quỷ thì có nỗi khổ tâm cái gì? Cháu biết cái gì mà nỗi khổ tâm? Chú thấy chưa chắc cháu đã biết viết hai chữ ‘khổ tâm’ nữa là. Đừng náo loạn nữa, về nhà đi đóng gói hành lý, im lặng rời khỏi căn nhà kia đi.”
“Chúng tôi thật sự không thể chuyển đi!” Nhậm Hiểu Niên dậm chân.
“Các người không thể không chuyển.” Anh đẩy cô bé ra cửa lớn.
“Vấn đề không đơn giản như chú tưởng đâu......” Cô bé giãy dụa, ngửa đầu hét lớn với anh.
“Với chú mà nói, chỉ đơn giản như thế này thôi. Căn nhà đó đã bị chú mua, mà các người toàn bộ cút hết. Bây giờ, cháu nên trở về giúp mọi người sắp xếp lại hành lý.” Anh hừ lạnh.
“Chờ một chút, tôi không thể đi, tôi còn chưa nói xong.” Cô bé giữ chặt tay nắm cửa, lớn tiếng nói.
“Chú phải đi họp, không có thời gian, đi mau.” Anh muốn giằng tay cô bé ra.
“Không được, tôi không đi.” Cô túm chặt không buông.
“Cháu......” Anh chán nản.
Rốt cuộc cô bé này bị làm sao vậy? Là quá to gan hay quá tùy hứng? Dám chạy đến văn phòng của anh quấy rối tranh cãi ầm ĩ, người lớn nhà đó dạy con kiểu gì vậy?
“Xin chú nghe tôi nói hết đã, Dịch tiên sinh, lần này tôi đến thật sự muốn thương lượng chuyện căn nhà với chú. Tôi biết tôi tùy ý chạy tới thực mạo muội, nhưng chuyện này thật sự quá quan trọng với chúng tôi......” Nhậm Hiểu Niên thấy anh dừng lại, lập tức chuyển qua cách cầu xin.
Trong vài giây suy nghĩ của Dịch Hành Vân hỗn loạn.
Lời nói của tiểu quỷ này, từng câu từng chữ đều giống như người trưởng thành, nhưng cô bé rõ ràng chỉ là trẻ con, loại quỷ dị không hài hòa cũng không hợp lý này, làm cho đầu anh càng đau.
“Cháu mấy tuổi?” Anh xoa huyệt thái dương, đột nhiên hỏi.
“Hả?” Nhậm Hiểu Niên ngẩn ngơ.
“Chắc mới chỉ lớp một đúng không?” Anh nghiêm túc trừng mắt với cô bé.
“À......”
“Học sinh tiểu học nên có bộ dáng của học sinh tiểu học, giờ này học sinh tiểu học hẳn là phải đi học, không phải chạy tới chỗ này làm loạn.”
“Cái đó...... Tôi...... Ở nhà tự học, không cần đến trường. Còn nữa, tôi cũng không phải đến làm loạn, tôi chỉ hy vọng chú có thế để cho chúng tôi tiếp tục ở tại căn nhà kia. Nơi đó có một thứ vô cùng quan trọng, cũng có kí ức quan trọng nhất của tôi. Xin chú đừng đuổi chúng tôi đi, nếu có thể, xin cho chúng tôi thuê, tôi sẽ trả tiền thuê......” Nhậm Hiểu Niên cố gắng biểu hiện bộ dáng giống học sinh tiểu học.
Ở nhà tự học? Trẻ con có thể ở nhà tự học, bình thường phải rất có trình độ. Nhưng xem ra tiểu quỷ này học được quá nhiều, mới không biết trên dưới tới nơi này tìm anh thảo luận chuyện quan trọng như vậy.
Đợi chút......
Anh đã hiểu, người phụ nữ kia chắc chắn cố ý phái tiểu quỷ đến này, chiêu bài đồng tình này là hy vọng anh có thể buông tha cho nhà bọn họ, để bọn họ tiếp tục ở đó.
Hừ, đâu có dễ dàng như vậy.
Lông mày Dịch Hành Vân nhíu chặt, nói:“Là dì cháu phái cháu tới phải không? Lợi dụng cháu tới làm tiểu thuyết khách, làm cho chú mềm lòng? Nói cho cháu, vô dụng thôi, căn nhà kia chú đã quyết quy hoạch thành một bộ phận của khách sạn, xây thành nhà ăn nước người, không thể cho các người thuê. Khuyên các người tốt nhất hôm nay liền chuyển đi, nếu không......”
Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười lạnh, lại nói:“Ngoại trừ pháp luật, chú còn có rất nhiều cách để ép các người rời đi.”
Nhậm Hiểu Niên nản lòng nhìn anh, hiểu rõ anh nói cách khác là ý gì.
Quả nhiên giống như Thần Võ nói, Dịch Hành Vân này không dễ dàng thu phục như vậy.
Chỉ nhìn ánh mắt anh tản ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi thẳng như dùng thước kẻ ra, còn có đôi môi hơi nhếch lên, cả khẩu khí ngắn gọn xúc tích kia, là có thể thấy được cá tính tự phụ, cố chấp, kiên cường, cường thế của người đàn ông này. Hơn nữa, cô đoán anh có lẽ còn mang chút tố chất thần kinh......
Trước khi ra cửa, Nam Cung Thần Võ đã báo trước thất bại của cô.
“Nói chuyện” cùng loại người này vốn chỉ vô dụng. Anh sẽ không nghe lời cô, có khi vừa nhìn thấy cô sẽ ném cô ra ngoài, thậm chí, anh còn có thể uy hiếp cô......
Nam Cung Thần Võ quả thật thần thông, tất cả đều bị anh ta đoán trúng.
Nhưng cô vẫn đến đây, bởi vì cô thật sự không thể rời khỏi căn nhà kia. Trước khi cô sửa lại tất cả sai lầm, tuyệt đối không thể đi.
Thần Võ có dạy cô một chiêu, nói rằng sử dụng chiêu này có lẽ có thể khống chế được Dịch Hành Vân......
“Bây giờ, lập tức ra khỏi đây, về nhà đóng gói hết hành lý. Ngày mai chú sẽ đến nghiệm thu căn nhà. Đến lúc đó mà còn lưu lại cái gì, chú sẽ vứt ra ngoài hết.” Dịch Hành Vân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, đuổi người.
“Chúng tôi sẽ không chuyển, tuyệt đối không chuyển, nếu chú đã tuyệt tình như thế, tôi liền ──” Cô gân khuôn mặt nhỏ nhắn hét lớn, bỗng nhiên, cảm giác đau đớn quen thuộc đánh úp trái tim của cô. Cả người cô run rẩy ngã về phía trước.
Dịch Hành Vân nhíu mày, nghĩ thầm không ngờ tiểu quỷ này còn biết diễn trò.
“Đứng lên, đừng làm bộ, chú không bị lừa đâu.” Anh đi về phía cô bé, dùng mũi chân nhẹ đẩy đẩy thân thể nhỏ bé của cô.
“A......” Nhậm Hiểu Niên ôm chặt ngực, sắc mặt trắng xanh kinh khủng.
Không ổn...... sao đột nhiên có thể như vậy? Thời gian rõ ràng còn chưa tới mà!
“Này, mau đứng lên!” Anh không hờn giận quát.
Nhậm Hiểu Niên cũng rất muốn đứng lên, giờ phút này tốt nhất cô nên lập tức về nhà, nhưng trái tim co rút mãnh liệt lại làm cho cô không còn chút hơi sức nào để cử động.
“Đừng giả vờ, tiểu quỷ, mau đứng lên.” Dịch Hành Vân đưa một tay ra lật cô bé lại, khi nhìn thấy sắc mặt cô bé tái nhợt thì ngây người.
Tiểu nha đầu này có bệnh thật sao? Cả khuôn mặt đều trắng xanh.
“Cháu làm sao vậy?” Anh ngồi xổm xuống hỏi.
“Không sao...... A!” Cô lắc đầu, đang định mở miệng, trái tim lại thắt lại, đau đến nỗi cô co cả người.
“Cháu bị bệnh sao?” Anh phát giác có điểm không đúng, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, cũng sờ lên trán cô bé, kiểm tra xem có phát sốt hay không. Nhưng trán của cô bé chẳng những không nóng, ngược lại lạnh như băng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều lạnh đến khiếp người.
Anh ngẩn ra, ngạc nhiên nói:“Mặt của cháu sao lại......”
Nhậm Hiểu Niên không đợi anh hỏi xong, lập tức bối rối đẩy ra tay anh, vội vã muốn rời đi. Nhưng mới xoay người, liền đâm vào cửa, cả người ngã ngồi về phía sau, túi trong tay cũng rơi xuống đất.
“Oa, thực xin lỗi thực xin lỗi...... A?” Lý Minh Tông vội xin lỗi, nhưng khi nhìn kĩ lại, không khỏi kinh hô:“Cháu …Cháu không phải cô bé kia sao? Sao cháu......”
Nhậm Hiểu Niên không để ý tới anh ta, thở hắt ra, cầm túi đứng lên, túm chặt ngực, lách qua bên cạnh anh ta chui đi ngoài.
“Này! Bé à......” Lý Minh Tông hô một tiếng, lập tức quay đầu nhìn ông chủ, kinh ngạc hỏi:“Tổng giám đốc, cô bé kia sao lại chạy đến đây?”
“Tiểu quỷ kia chạy tới tìm tôi đàm phán chuyện nhà ở.” Dịch Hành Vân tức giận ấn huyệt thái dương đang giật giật.
“Vậy người lớn nhà con bé đâu? Có đến không?” Lý Minh Tông lại hỏi.
“Người lớn nhà nó đang cố ý trốn tránh......” Dịch Hành Vân đang nói đột nhiên thoáng nhìn thấy cái ví da màu hồng phấn, bỗng dừng lại.
“Vậy làm sao bây giờ? Không thấy người lớn, vậy ba đứa trẻ con chúng tôi nên xử trí thế nào?”Lý Minh Tông hao tổn tâm trí hỏi.
Dịch Hành Vân nhặt cái ví da kia lên, mở ra nhìn, mày kiếm hơi hơi nhăn lại.
“Nói không chừng...... Chúng ta có thể tìm được cô ta......”
“Hả......”
Ở trong một căn phòng thí nghiệm đặc chế, Nhậm Hiểu Niên chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng, nằm trên giường dài. Thân thể nho nhỏ dán đầy chip thí nghiệm, miệng không ngừng phát ra tiếng rên nhỏ, dường như đang phải chịu sự đau đớn rất lớn.
Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch ngồi ở trước màn hình máy tính bên ngoài, chăm chú nhìn số liệu không ngừng lên xuống trên màn hình. Số liệu đó dường như đang biểu hiện biến hóa trên thân thể Nhậm Hiểu Niên, biểu tình hai người bọn họ vô cùng nghiêm túc mà cẩn thận, bộ dáng kia không giống trẻ con một chút nào.
“Lần này thời gian ngắn hơn.”
Phương Dạ Bạch dùng dây buộc tóc buộc toàn bộ tóc mái lên, lộ ra cái trán cùng ngũ quan trắng nõn đáng yêu, nhưng mà, khẩu khí của anh cùng “cậu bé đáng yêu” hoàn toàn cách xa cả vạn dặm.
“Ngắn lại mấy ngày?” Trên mặt Nam Cung Thần Võ đeo một cái kính mắt màu đen, nhìn giống vị tiến sĩ nhỏ thông minh chuyên nghiệp.
“Gần hai tháng.” Phương Dạ Bạch nói.
“Năm năm qua, chưa từng từng xảy ra trường hợp này......” Nam Cung Thần Võ mở máy tính, xem lại những số liệu trước kia, tư thế và động tác lưu loát, dường như đã rất quen với việc này.
“Đúng vậy, vừa rồi khi cô ấy gọi điện thoại về, tôi còn tưởng cô ấy nói đùa.” Phương Dạ Bạch lẩm bẩm.
Một giờ trước, Nhậm Hiểu Niên gọi điện cầu cứu, nói thân thể cô không thoải mái, cũng không tìm thấy ví tiền bắt xe trở về, muốn bọn họ đến đón cô.
Lúc đầu, anh còn tưởng rằng Hiểu Niên đùa anh, nhưng sau nghe thấy giọng cô không ổn, vì thế hai người bọn họ mới vội vàng gọi một chiếc xe taxi đi đón cô.
Sau đó, vừa về nhà không bao lâu, Hiểu Niên bắt đầu phát tác!
Nam Cung Thần Võ cảm thấy rất lo lắng, bởi vì biến hóa của Nhậm Hiểu Niên thường rất có quy luật. Năm năm nay, bình thường chỉ đến tháng bảy và tháng hai cô mới có thể biến đổi, nhưng bây giờ mới tháng mười hai......
“Cái này chứng tỏ trong một tháng nữa cô ấy sẽ biến thân sao?”
“Có lẽ lần này sẽ nhanh hơn.”
“Thần Võ, Hiểu Niên dường như không ổn.” Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn hệ thống theo dõi biểu hiện trên tấm thủy tinh lớn trong suốt, hô nhỏ.
Nam Cung Thần Võ lập tức quay sang nhìn về tấm thủy tinh.
Kia không chỉ là một tấm thủy tinh đơn giản, mà là biểu đồ theo dõi cảm ứng, giống như màn hình cảm ứng trong suốt trong phim khoa học viễn tưởng, chỉ nhẹ lướt trên tấm thủy tinh một chút là có thể nhìn hoặc tìm tin tức.
Đầu ngón tay nhỏ bé của Phương Dạ Bạch ấn một cái trên tấm thủy hình, trên màn hình lập tức xuất hiện tình trạng tất cả các bộ phận và sinh lý của Nhậm Hiểu Niên.
“Nhiệt độ cơ thể Hiểu Niên hơi cao.” Anh lo lắng nói.
“Nhưng số liệu lại bắt đầu giảm xuống.” Nam Cung Thần Võ nhăn đôi mày nhỏ.
“Sao lại thế này?”
“Tôi nghĩ, Hiểu Niên bị cảm?”
“Bị cảm?”
“Ừ, hệ thống giám sát đo được yết hầu cô ấy đang bị nhiễm trùng, số vi khuẩn gia tăng gần gấp trăm lần, bạch cầu cũng tăng lên.” Nam Cung Thần Võ lại chạm lên mặt thủy tinh, phóng to biểu đồ phân tích phần yết hầu của Nhậm Hiểu Niên.
“Như vậy, lần này Hiểu Niên biến đổi sớm là vì bị cảm sao?” Phương Dạ Bạch nghi hoặc nói.
“Không biết, sinh vật học có nhiều biến đổi không thể đoán trước, chỉ cần một chút siêu virút cũng tạo thành ảnh hưởng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ rất nghiêm túc.
“Chính bởi vì lượng biến đổi quá lớn, nên mãi vẫn không tìm thấy phương pháp sao?” Phương Dạ Bạch bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy......” Nam Cung Thần Võ cũng thực bất đắc dĩ.
Năm năm, vẫn không tìm thấy phương pháp......
Nhậm Hiểu Niên trên giường hơi cử động, ngồi dậy nhìn bọn họ, giọng nói theo loa phóng thanh truyền ra:“Thần Võ...... Gửi số liệu thời gian biến đổi vào máy tính của tôi......”
“Cô muốn làm gì? Cô bây giờ tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, Hiểu Niên, cô bị cảm.” Phương Dạ Bạch khuyên nhủ.
“Tôi không sao......” Cô lắc đầu, nhưng xem ra đã rất yếu.
“Không có việc gì mới là lạ, cô đang sốt, trước ngủ đi, số liệu cũng không chạy mất đâu mà sợ.” Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ.
“Lần này có phải đã biến hóa sớm đúng không, tôi phải tiến hành phân tích một chút......” Cô muốn xuống giường nhưng lại cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“Cô nằm nghỉ đi đã, Hiểu Niên, chuyện phân tích giao cho Thần Võ là được, tốt xấu gì cậu ta cũng chuyên nghiên cứu hóa.” Phương Dạ Bạch thở dài.
“Nhưng mà tôi......” Cô đỡ lấy đầu, vẻ mặt bất an.
“Lấy kiểu tinh thần vứt đi của cô bây giờ có thể phân tích ra cái quỷ gì? Đến lúc đó mà tính sai thì không phải càng tệ hơn sao?” Nam Cung Thần Võ tức giận trách mắng.
Nhậm Hiểu Niên sớm đã quen với cái miệng độc ác của anh, cũng không để ý, đành phải nằm lại lên giường.
“Tôi đã điều chỉnh lại độ ấm trong phòng, cô ngủ một chút đi.” Phương Dạ Bạch ấn điều khiển điều hòa.
Cô gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Tiếp tục quan sát biến hóa tế bào của cô ấy, hai giờ sau đánh thức cô ấy dậy.” Nam Cung Thần Võ nhìn chằm chằm vào biểu đồ đường cong quy luật nói.
“Được......” Phương Dạ Bạch vừa nói xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên dồn dập. Anh kinh ngạc, xoay người nhìn camera theo dõi ngoài cửa, trên màn hình xuất hiện Dịch Hành Vân và trợ lý của anh.
“Ê, là cái tên Hành Vân Lưu Thủy kia.” Phương Dạ Bạch ngạc nhiên.
“Sao anh ta lại tới nữa?” Nam Cung Thần Võ phiền chán trừng mắt nhìn màn hình.
“Làm sao bây giờ?” Phương Dạ Bạch nhíu mày.
“Đừng để ý đến anh ta, kệ đi, dù sao anh ta cũng không vào được......” Nam Cung Thần Võ hừ nói.
Nhưng anh còn chưa nói xong thì Phương Dạ Bạch đã kinh ngạc nhìn trên màn hình vị khách không mời mà đến kia lại mở được cửa lớn.
“Thần Võ, bọn họ vào được!” Anh hô nhỏ.
“Sao lại thế này? Sao anh ta lại mở được cửa? Khóa chip điện tử anh thiết kế lẽ ra chỉ có ba người chúng ta mới có thể ra vào cơ mà!” Nam Cung Thần Võ kinh ngạc.
Phương Dạ Bạch cũng nghi hoặc, nhưng anh nhanh chóng phát hiện Dịch Hành Vân đang cầm trong tay một cái ví da rất quen mắt.
“Này, Anh ta...... Tên họ Dịch kia cầm ví của Hiểu Niên, Hiểu Niên luôn để chìa khóa trong ví......”
“Vì sao ví của Hiểu Niên lại ở trong tay anh ta?” Nam Cung Thần Võ kinh hãi.
Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình, biểu tình càng lúc càng bất an.
“Nguy rồi, bọn họ vào phòng khách!”
“Mau, đi lên ngăn cản anh ta, tuyệt đối không thể để cho anh ta phát hiện ra nơi này.” Nam Cung Thần Võ gấp gáp nói.
“Nhưng Hiểu Niên......” Phương Dạ Bạch lo lắng nhìn Nhậm Hiểu Niên một cái.
“Để cho cô ấy ngủ, chúng ta đi lên trước, mau lên.” Nam Cung Thần Võ kéo Phương Dạ Bạch vội vàng lao ra khỏi phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm ở tầng ngầm thứ hai, bọn họ chạy dọc theo cầu thang lên trên, đi ra từ sau một cánh cửa bí mật đặt sau tủ làm việc ở tầng ngầm đầu tiên, nhanh chóng đẩy tủ về vị trí cũ, bởi vậy, sẽ không ai phát hiện ra cầu thang đi thông xuống tầng ẩn.
Lúc này, có tiếng bước chân chậm rãi từ trên tầng xuống, sắc mặt Nam Cung Thần Võ nghiêm nghị, tháo kính xuống, quay đầu nhìn Phương Dạ Bạch, nói:“Tiểu Bạch, đừng quên anh mấy tuổi.”
Phương Dạ Bạch nhìn anh, chậm rãi kéo băng đô trên đầu xuống, lộ ra nụ cười vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
“Tôi biết, tôi bảy tuổi.”
Anh thà đối mặt với một đám kẻ thù, hoặc liên tục tăng ca một tháng, cũng không muốn ở cùng một đám trẻ con quá ba phút.
Nhưng thực bất hạnh, bà chị gả sang Pháp của anh gần đây cãi nhau với ông xã, mang theo một cặp sinh đôi bảy tuổi trở về Đài Loan. Kết quả, một người phụ nữ kiêu ngạo lại tâm thần cùng hai tiểu quỷ đáng sợ bị chiều đến vô pháp vô thiên chiếm lấy cả căn nhà, cuộc sống của anh hoàn toàn bị quấy rầy, cũng quậy long trời lở đất nơi duy nhất để anh nghỉ ngơi sau khi tan tầm.
“Hô, mệt chết tôi.”
Anh nhíu đôi mày rậm, vẻ mặt bực dọc đi vào công ty, miệng không ngừng rủa thầm.
Tối hôm qua ba ma nữ lớn nhỏ kia chỉ vì tranh nhau một hộp kem mà la hét đuổi nhau, khiến toàn bộ phòng khách vung vãi toàn vết kem dinh dính......
Càng khoa trương hơn là ba người còn vì phân công ai ngủ cùng ai mà cãi nhau như kẻ thù. Ầm ĩ cho đến rạng sáng mới ôm nhau ngủ.
Anh gần như thức trắng đến rạng sớm, thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho phát điên. Vì thế sáng sớm rời giường anh vội gọi người giúp việc đóng tất cả hành lý của ba người đưa đến khách sạn. Khi đi để lại lời nhắn bảo ba người bọn họ trước khi anh tan tầm về nhà thì cút ra khách sạn ở.
Anh chịu đủ rồi, cho dù là chị gái, anh cũng bất chấp tình cảm. Căn nhà kia tuy là cha mẹ để lại, nhưng từ khi về Đài Loan nửa năm qua đều chỉ có một mình anh ở, anh có quyền cự tuyệt bất cứ kẻ nào xâm nhập địa bàn của anh.
Đi thang máy lên tầng chín, vào văn phòng của anh. Nữ thư ký và trợ lý Lý Minh Tông thấy anh đen mặt tiến vào, trong lòng đều sợ hãi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Hôm nay tâm tình của boss lớn thật tệ, da phải căng một chút mới được.
Quả nhiên, khi Dịch Hành Vân đi qua bàn Lý Minh Tông, lập tức hỏi:“Người phụ nữ họ Nhậm kia có gọi lại không?”
Lý Minh Tông lo lắng nói:“Còn chưa thấy......”
“Đã cắt điện nước ngôi nhà đó chưa?”
Anh nói xong cởi áo khoác ngòai, treo chỉnh tề lên mắc, thậm chí còn cẩn thận điều chỉnh góc độ, sau đó choàng khăn quàng cổ lên cổ áo khoác, không ngừng chỉnh sửa cái khăn quàng lông dê cho nó nhìn như mới mới chịu thôi.
“À...... Cắt nước cắt điện trước xin...... Hơn nữa ngày hôm qua anh nói đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đến trước......” Lý Minh Tông nhìn động tác nhỏ của anh, sợ đến mức run rẩy, lập tức nuốt câu nói kế tiếp vào trong bụng.
Trời ạ...... hôm nay cơn tức của ông chủ thuộc cấp đạn hạt nhân, anh cũng không muốn trở thành đối tượng bị đem đi chiên đầu tiên trong ngày.
Dịch Hành Vân là cao thủ quản lý marketing nổi tiếng trong giới khách sạn. Mới ba mươi tuổi, đã là nhân vật tập đoàn quốc tế Tư Mạn cực kì nể trọng. Hai năm trước anh nhận được chức tổng giám đốc khu vực Châu Á, phụ trách khai thác, thiết kế cùng quản lý toàn bộ khách sạn ở Châu Á. Mỗi khách sạn cao cấp được anh xây dựng đều có nét đặc sắc riêng, thường trở thành tiêu điểm của truyền thông, hơn nữa danh tiếng rất tốt, luôn được khen ngợi.
Thiên tài có ánh mắt chuẩn xác hơn nữa cực kỳ có đầu óc buôn bán làm ăn, lại là một người đàn ông tính tình lạnh lẽo, âm trầm, xoi mói, còn có chút thích sạch sẽ. Hơn nữa lúc đang tức giận, anh lại càng âm trầm, càng xoi mói, càng thích sạch sẽ hơn......
Theo mức độ cầu kì anh sửa sang lại khăn quàng cổ, cùng với treo cái áo bành tô còn phải cân nhắc xem giá áo có song song với mặt đất hay không, Lý Minh Tông gần như có thể xác định cảm xúc của ông chủ anh hôm nay vô cùng vô cùng không tốt.
“Chuyện này rõ ràng có thể đồng thời tiến hành, tôi không giao thì anh cũng không biết xử lý sao cho linh hoạt à?” Dịch Hành Vân mắng.
“Nhưng thời tiết lạnh thế này, nếu cắt điện nước, đứa bé đó......” Lý Minh Tông mới nói một nửa, thấy ánh mắt anh tỏa ra khí lạnh bức người, lập tức sửa miệng:“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”
Sắc mặt Dịch Hành Vân u ám đến cực điểm, đi tới bàn công tác, cúi đầu lấy đầu ngón tay sờ qua mặt bàn, nhíu mày lại.
Trong lòng Lý Minh Tông run lên, thầm kêu không ổn, nghĩ rằng nữ thư ký mới tới này tám phần không được ở lại rồi.
“Thư ký Trần.” Dịch Hành Vân không hờn giận hô.
“Vâng.” Thư ký Trần vội vàng lao vào văn phòng.
“Tôi nói rồi, giữ gìn văn phòng tôi chỉnh tề sạch sẽ là công việc cơ bản nhất của thư ký, cô không nghe rõ sao?” Dịch Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi...... Tôi có lau qua......” Thư ký Trần tái nhợt mặt nói.
“Lau qua? Vậy đây là cái gì?” Dịch Hành Vân chỉ vào lớp bụi mỏng sau máy tính.
“Cái đó......”
“Chỗ nào nhìn thấy mới lau, không thấy thì bỏ qua, qua loa như thế sao có thể làm thư ký của tôi?” Anh nghiêm khắc trách mắng.
“Xin lỗi...... Tôi lau lại một lần......” Cô kinh hoàng nói.
“Không cần, cô có thể đi rồi.” Anh lạnh lùng giận giữ trừng mắt nhìn cô.
Sắc mặt Thư ký Trần trắng bệch, nhìn về phía Lý Minh Tông cầu cứu, Lý Minh Tông lập tức xin tha giúp cô:“Tổng giám đốc, xin cho cô ấy một cơ hội, Thư ký Trần làm không tốt công tác vệ sinh nhưng những chuyện khác đều xử lý rất hoàn mỹ......”
Dịch Hành Vân lạnh lùng nhướn mày, dùng giọng nói không hề có độ ấm hỏi anh:“Xem ra, anh cũng muốn đi rồi.”
Lý Minh Tông hoảng sợ, lập tức ngậm miệng.
“Đi ra ngoài.”
Một đêm không ngủ, Dịch Hành Vân đau đầu vô cùng, tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, đừng nói một mảng bụi, bây giờ ngay cả một hạt cát anh cũng không thể chịu được.
Lý Minh Tông biết nói thêm nữa cũng chỉ chọc anh càng tức giận, vì thế nhanh chóng đẩy thư ký Trần vẻ mặt chán nản dời đi, nhưng thư ký Trần không cam lòng, không nhịn được quay đầu kháng nghị:“Tổng giám đốc, công tác của tôi là thư ký, không phải người dọn vệ sinh......”
Dịch Hành Vân lạnh lùng lườm cô một cái,“Nếu vệ sinh cơ bản đơn giản nhất còn làm không tốt, thì ở trong mắt tôi cô cũng không bằng người dọn vệ sinh.”
Thư ký Trần tức giận đến cắn môi dưới, xoay người lao ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Thư ký Trần......” Lý Minh Tông hô, cũng đi ra ngoài.
Dịch Hành Vân phiền chán xoa xoa cái gáy, sắc mặt u ám ngồi vào chỗ của mình. Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, anh thuận tay cầm lấy nghe.
“Alo?”
“Tổng giám đốc, tầng một có vị...... Có vị...... họ Nhậm...... Tiểu......”
Họ Nhậm? Dịch Hành Vân nhăn mày, gần như là lập tức ra lệnh:“Để cho cô ta lên.”
“Hả? Ngài...... Muốn gặp sao?” Tổng đài chần chờ hỏi.
“Đương nhiên.”
“Đã biết, tôi lập tức mời cô ấy lên......”
Dịch Hành Vân cúp máy, cười lạnh trong lòng.
Xem đi, người phụ nữ kia quả nhiên chủ động tìm tới, nhận được giấy chứng nhận sở hữu đất nên chắc sợ rồi.
Không lâu sau, có người gõ cửa văn phòng, anh lên tiếng:“Mời vào.”
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, anh đứng dậy chuẩn bị xem đối phương là loại phụ nữ kiểu gì, nhưng tầm mắt anh lại bắt trượt, bởi vì người tới có chiều cao rất thấp......
Hơn nữa thân hình...... Rất nhỏ!
“Dịch Hành Vân tiên sinh, bây giờ tôi đã biết sự tình thật sự rất nghiêm trọng, cho nên tôi tới nói chuyện với chú.”
Đối phương vừa vào cửa đã dùng giọng nói hòa hoãn non nớt, khẩu khí lại y như người lớn, nói chuyện với anh.
Anh há hốc mồm ngẩn người, trừng mắt nhìn cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa, tóc mái giống chó cắn lộ ra dáng điệu thơ ngây buồn cười......
Làm quái gì có người phụ nữ họ Nhậm nào? Vị khách trước mắt dĩ nhiên là cô bé vừa gặp hôm qua.
“Tiểu quỷ! Cháu đến đây làm gì?” Anh khiển trách.
“Tôi đến đàm phán chuyện căn nhà với chú.” Nhậm Hiểu Niên mang theo cái túi bằng vải, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Người lớn nhà cháu đâu? Có đến không?” Dịch Hành Vân đi ra cửa nhìn, nhưng bên ngoài không có ai khác.
“Cô ấy không rảnh, không có cách nào đến, cho nên để tôi đến nói chuyện với chú.” Nhậm Hiểu Niên giải thích.
Dịch Hành Vân hít một hơi, xoay người đi đến trước mặt cô bé, nhăn mày.
“Bạn nhỏ à, loại chuyện này không thể đùa nghịch, một con nhóc như cháu có thể đàm phán cái gì? Lập tức gọi điện thoại cho dì cháu đến.”
“Tôi không đùa, người lớn nhà tôi...... Cô...... Cô ấy thật sự không thể tới, cho nên chuyện có liên quan đến căn nhà, do tôi xử lý.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhậm Hiểu Niên rất nghiêm túc.
“Cháu xử lý? Chú chẳng có gì để nói với một tiểu quỷ như cháu cả, cháu về nói cho người lớn trong nhà, nếu trong vòng ba ngày không chuyển đi, chú sẽ tố cáo cô ta chiếm dụng đất trái phép.” Hai tay Dịch Hành Vân bắt chéo bên hông, nghiêm khắc quát.
Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc, vội la lên:“Hả? Chú không thể làm như vậy......”
“Chú đương nhiên có thể, đây là quyền lợi của chú ──” Dịch Hành Vân nói xong đột nhiên dừng lại.
Anh đang làm cái gì? Đàm luận quyền lợi và pháp luật với một đứa trẻ bảy tuổi, thật sự là điên rồi.
“Được rồi, nơi này không phải chỗ trẻ con nên đến, cháu mau về đi.” Lười phải lãng phí thời gian cùng một tiểu quỷ, anh nói xong thuận tay đẩy cô bé ra ngoài.
Nhậm Hiểu Niên cố gắng giữ cho thân thể nho nhỏ đứng vững, quay đầu hô to:“Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói, chúng tôi không thể chuyển nhà, nơi đó có một thứ rất quan trọng, chúng tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể rời đi.”
“Vậy đem thứ quan trọng gì đó đóng gói, mang theo đi hết là ổn.” Dịch Hành Vân giữ chặt cánh tay nhỏ của cô bé, trực tiếp đẩy ra ngoài.
Cô bé có chút tức giận gạt bàn tay to của anh ra, hô:“Buông ra, chú rất không lịch sự! Đây là cách một tổng giám đốc đãi khách sao?”
Anh sửng sốt.
Là anh nghe lầm sao? Lời này lại từ trong miệng một đứa con nít nói ra sao?
“Tôi thật sự có nỗi khổ tâm mới đến tìm chú.” Nhậm Hiểu Niên thở dài một hơi y như người lớn.
Lại nữa rồi, nỗi khổ tâm......
Trẻ con học theo cách nói của người lớn? Thật sự là vừa khoa trương vừa buồn cười.
Dịch Hành Vân phản cảm trừng mắt nhìn cô bé, hừ lạnh nói:“Một đứa tiểu quỷ thì có nỗi khổ tâm cái gì? Cháu biết cái gì mà nỗi khổ tâm? Chú thấy chưa chắc cháu đã biết viết hai chữ ‘khổ tâm’ nữa là. Đừng náo loạn nữa, về nhà đi đóng gói hành lý, im lặng rời khỏi căn nhà kia đi.”
“Chúng tôi thật sự không thể chuyển đi!” Nhậm Hiểu Niên dậm chân.
“Các người không thể không chuyển.” Anh đẩy cô bé ra cửa lớn.
“Vấn đề không đơn giản như chú tưởng đâu......” Cô bé giãy dụa, ngửa đầu hét lớn với anh.
“Với chú mà nói, chỉ đơn giản như thế này thôi. Căn nhà đó đã bị chú mua, mà các người toàn bộ cút hết. Bây giờ, cháu nên trở về giúp mọi người sắp xếp lại hành lý.” Anh hừ lạnh.
“Chờ một chút, tôi không thể đi, tôi còn chưa nói xong.” Cô bé giữ chặt tay nắm cửa, lớn tiếng nói.
“Chú phải đi họp, không có thời gian, đi mau.” Anh muốn giằng tay cô bé ra.
“Không được, tôi không đi.” Cô túm chặt không buông.
“Cháu......” Anh chán nản.
Rốt cuộc cô bé này bị làm sao vậy? Là quá to gan hay quá tùy hứng? Dám chạy đến văn phòng của anh quấy rối tranh cãi ầm ĩ, người lớn nhà đó dạy con kiểu gì vậy?
“Xin chú nghe tôi nói hết đã, Dịch tiên sinh, lần này tôi đến thật sự muốn thương lượng chuyện căn nhà với chú. Tôi biết tôi tùy ý chạy tới thực mạo muội, nhưng chuyện này thật sự quá quan trọng với chúng tôi......” Nhậm Hiểu Niên thấy anh dừng lại, lập tức chuyển qua cách cầu xin.
Trong vài giây suy nghĩ của Dịch Hành Vân hỗn loạn.
Lời nói của tiểu quỷ này, từng câu từng chữ đều giống như người trưởng thành, nhưng cô bé rõ ràng chỉ là trẻ con, loại quỷ dị không hài hòa cũng không hợp lý này, làm cho đầu anh càng đau.
“Cháu mấy tuổi?” Anh xoa huyệt thái dương, đột nhiên hỏi.
“Hả?” Nhậm Hiểu Niên ngẩn ngơ.
“Chắc mới chỉ lớp một đúng không?” Anh nghiêm túc trừng mắt với cô bé.
“À......”
“Học sinh tiểu học nên có bộ dáng của học sinh tiểu học, giờ này học sinh tiểu học hẳn là phải đi học, không phải chạy tới chỗ này làm loạn.”
“Cái đó...... Tôi...... Ở nhà tự học, không cần đến trường. Còn nữa, tôi cũng không phải đến làm loạn, tôi chỉ hy vọng chú có thế để cho chúng tôi tiếp tục ở tại căn nhà kia. Nơi đó có một thứ vô cùng quan trọng, cũng có kí ức quan trọng nhất của tôi. Xin chú đừng đuổi chúng tôi đi, nếu có thể, xin cho chúng tôi thuê, tôi sẽ trả tiền thuê......” Nhậm Hiểu Niên cố gắng biểu hiện bộ dáng giống học sinh tiểu học.
Ở nhà tự học? Trẻ con có thể ở nhà tự học, bình thường phải rất có trình độ. Nhưng xem ra tiểu quỷ này học được quá nhiều, mới không biết trên dưới tới nơi này tìm anh thảo luận chuyện quan trọng như vậy.
Đợi chút......
Anh đã hiểu, người phụ nữ kia chắc chắn cố ý phái tiểu quỷ đến này, chiêu bài đồng tình này là hy vọng anh có thể buông tha cho nhà bọn họ, để bọn họ tiếp tục ở đó.
Hừ, đâu có dễ dàng như vậy.
Lông mày Dịch Hành Vân nhíu chặt, nói:“Là dì cháu phái cháu tới phải không? Lợi dụng cháu tới làm tiểu thuyết khách, làm cho chú mềm lòng? Nói cho cháu, vô dụng thôi, căn nhà kia chú đã quyết quy hoạch thành một bộ phận của khách sạn, xây thành nhà ăn nước người, không thể cho các người thuê. Khuyên các người tốt nhất hôm nay liền chuyển đi, nếu không......”
Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười lạnh, lại nói:“Ngoại trừ pháp luật, chú còn có rất nhiều cách để ép các người rời đi.”
Nhậm Hiểu Niên nản lòng nhìn anh, hiểu rõ anh nói cách khác là ý gì.
Quả nhiên giống như Thần Võ nói, Dịch Hành Vân này không dễ dàng thu phục như vậy.
Chỉ nhìn ánh mắt anh tản ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi thẳng như dùng thước kẻ ra, còn có đôi môi hơi nhếch lên, cả khẩu khí ngắn gọn xúc tích kia, là có thể thấy được cá tính tự phụ, cố chấp, kiên cường, cường thế của người đàn ông này. Hơn nữa, cô đoán anh có lẽ còn mang chút tố chất thần kinh......
Trước khi ra cửa, Nam Cung Thần Võ đã báo trước thất bại của cô.
“Nói chuyện” cùng loại người này vốn chỉ vô dụng. Anh sẽ không nghe lời cô, có khi vừa nhìn thấy cô sẽ ném cô ra ngoài, thậm chí, anh còn có thể uy hiếp cô......
Nam Cung Thần Võ quả thật thần thông, tất cả đều bị anh ta đoán trúng.
Nhưng cô vẫn đến đây, bởi vì cô thật sự không thể rời khỏi căn nhà kia. Trước khi cô sửa lại tất cả sai lầm, tuyệt đối không thể đi.
Thần Võ có dạy cô một chiêu, nói rằng sử dụng chiêu này có lẽ có thể khống chế được Dịch Hành Vân......
“Bây giờ, lập tức ra khỏi đây, về nhà đóng gói hết hành lý. Ngày mai chú sẽ đến nghiệm thu căn nhà. Đến lúc đó mà còn lưu lại cái gì, chú sẽ vứt ra ngoài hết.” Dịch Hành Vân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, đuổi người.
“Chúng tôi sẽ không chuyển, tuyệt đối không chuyển, nếu chú đã tuyệt tình như thế, tôi liền ──” Cô gân khuôn mặt nhỏ nhắn hét lớn, bỗng nhiên, cảm giác đau đớn quen thuộc đánh úp trái tim của cô. Cả người cô run rẩy ngã về phía trước.
Dịch Hành Vân nhíu mày, nghĩ thầm không ngờ tiểu quỷ này còn biết diễn trò.
“Đứng lên, đừng làm bộ, chú không bị lừa đâu.” Anh đi về phía cô bé, dùng mũi chân nhẹ đẩy đẩy thân thể nhỏ bé của cô.
“A......” Nhậm Hiểu Niên ôm chặt ngực, sắc mặt trắng xanh kinh khủng.
Không ổn...... sao đột nhiên có thể như vậy? Thời gian rõ ràng còn chưa tới mà!
“Này, mau đứng lên!” Anh không hờn giận quát.
Nhậm Hiểu Niên cũng rất muốn đứng lên, giờ phút này tốt nhất cô nên lập tức về nhà, nhưng trái tim co rút mãnh liệt lại làm cho cô không còn chút hơi sức nào để cử động.
“Đừng giả vờ, tiểu quỷ, mau đứng lên.” Dịch Hành Vân đưa một tay ra lật cô bé lại, khi nhìn thấy sắc mặt cô bé tái nhợt thì ngây người.
Tiểu nha đầu này có bệnh thật sao? Cả khuôn mặt đều trắng xanh.
“Cháu làm sao vậy?” Anh ngồi xổm xuống hỏi.
“Không sao...... A!” Cô lắc đầu, đang định mở miệng, trái tim lại thắt lại, đau đến nỗi cô co cả người.
“Cháu bị bệnh sao?” Anh phát giác có điểm không đúng, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, cũng sờ lên trán cô bé, kiểm tra xem có phát sốt hay không. Nhưng trán của cô bé chẳng những không nóng, ngược lại lạnh như băng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều lạnh đến khiếp người.
Anh ngẩn ra, ngạc nhiên nói:“Mặt của cháu sao lại......”
Nhậm Hiểu Niên không đợi anh hỏi xong, lập tức bối rối đẩy ra tay anh, vội vã muốn rời đi. Nhưng mới xoay người, liền đâm vào cửa, cả người ngã ngồi về phía sau, túi trong tay cũng rơi xuống đất.
“Oa, thực xin lỗi thực xin lỗi...... A?” Lý Minh Tông vội xin lỗi, nhưng khi nhìn kĩ lại, không khỏi kinh hô:“Cháu …Cháu không phải cô bé kia sao? Sao cháu......”
Nhậm Hiểu Niên không để ý tới anh ta, thở hắt ra, cầm túi đứng lên, túm chặt ngực, lách qua bên cạnh anh ta chui đi ngoài.
“Này! Bé à......” Lý Minh Tông hô một tiếng, lập tức quay đầu nhìn ông chủ, kinh ngạc hỏi:“Tổng giám đốc, cô bé kia sao lại chạy đến đây?”
“Tiểu quỷ kia chạy tới tìm tôi đàm phán chuyện nhà ở.” Dịch Hành Vân tức giận ấn huyệt thái dương đang giật giật.
“Vậy người lớn nhà con bé đâu? Có đến không?” Lý Minh Tông lại hỏi.
“Người lớn nhà nó đang cố ý trốn tránh......” Dịch Hành Vân đang nói đột nhiên thoáng nhìn thấy cái ví da màu hồng phấn, bỗng dừng lại.
“Vậy làm sao bây giờ? Không thấy người lớn, vậy ba đứa trẻ con chúng tôi nên xử trí thế nào?”Lý Minh Tông hao tổn tâm trí hỏi.
Dịch Hành Vân nhặt cái ví da kia lên, mở ra nhìn, mày kiếm hơi hơi nhăn lại.
“Nói không chừng...... Chúng ta có thể tìm được cô ta......”
“Hả......”
Ở trong một căn phòng thí nghiệm đặc chế, Nhậm Hiểu Niên chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng, nằm trên giường dài. Thân thể nho nhỏ dán đầy chip thí nghiệm, miệng không ngừng phát ra tiếng rên nhỏ, dường như đang phải chịu sự đau đớn rất lớn.
Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch ngồi ở trước màn hình máy tính bên ngoài, chăm chú nhìn số liệu không ngừng lên xuống trên màn hình. Số liệu đó dường như đang biểu hiện biến hóa trên thân thể Nhậm Hiểu Niên, biểu tình hai người bọn họ vô cùng nghiêm túc mà cẩn thận, bộ dáng kia không giống trẻ con một chút nào.
“Lần này thời gian ngắn hơn.”
Phương Dạ Bạch dùng dây buộc tóc buộc toàn bộ tóc mái lên, lộ ra cái trán cùng ngũ quan trắng nõn đáng yêu, nhưng mà, khẩu khí của anh cùng “cậu bé đáng yêu” hoàn toàn cách xa cả vạn dặm.
“Ngắn lại mấy ngày?” Trên mặt Nam Cung Thần Võ đeo một cái kính mắt màu đen, nhìn giống vị tiến sĩ nhỏ thông minh chuyên nghiệp.
“Gần hai tháng.” Phương Dạ Bạch nói.
“Năm năm qua, chưa từng từng xảy ra trường hợp này......” Nam Cung Thần Võ mở máy tính, xem lại những số liệu trước kia, tư thế và động tác lưu loát, dường như đã rất quen với việc này.
“Đúng vậy, vừa rồi khi cô ấy gọi điện thoại về, tôi còn tưởng cô ấy nói đùa.” Phương Dạ Bạch lẩm bẩm.
Một giờ trước, Nhậm Hiểu Niên gọi điện cầu cứu, nói thân thể cô không thoải mái, cũng không tìm thấy ví tiền bắt xe trở về, muốn bọn họ đến đón cô.
Lúc đầu, anh còn tưởng rằng Hiểu Niên đùa anh, nhưng sau nghe thấy giọng cô không ổn, vì thế hai người bọn họ mới vội vàng gọi một chiếc xe taxi đi đón cô.
Sau đó, vừa về nhà không bao lâu, Hiểu Niên bắt đầu phát tác!
Nam Cung Thần Võ cảm thấy rất lo lắng, bởi vì biến hóa của Nhậm Hiểu Niên thường rất có quy luật. Năm năm nay, bình thường chỉ đến tháng bảy và tháng hai cô mới có thể biến đổi, nhưng bây giờ mới tháng mười hai......
“Cái này chứng tỏ trong một tháng nữa cô ấy sẽ biến thân sao?”
“Có lẽ lần này sẽ nhanh hơn.”
“Thần Võ, Hiểu Niên dường như không ổn.” Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn hệ thống theo dõi biểu hiện trên tấm thủy tinh lớn trong suốt, hô nhỏ.
Nam Cung Thần Võ lập tức quay sang nhìn về tấm thủy tinh.
Kia không chỉ là một tấm thủy tinh đơn giản, mà là biểu đồ theo dõi cảm ứng, giống như màn hình cảm ứng trong suốt trong phim khoa học viễn tưởng, chỉ nhẹ lướt trên tấm thủy tinh một chút là có thể nhìn hoặc tìm tin tức.
Đầu ngón tay nhỏ bé của Phương Dạ Bạch ấn một cái trên tấm thủy hình, trên màn hình lập tức xuất hiện tình trạng tất cả các bộ phận và sinh lý của Nhậm Hiểu Niên.
“Nhiệt độ cơ thể Hiểu Niên hơi cao.” Anh lo lắng nói.
“Nhưng số liệu lại bắt đầu giảm xuống.” Nam Cung Thần Võ nhăn đôi mày nhỏ.
“Sao lại thế này?”
“Tôi nghĩ, Hiểu Niên bị cảm?”
“Bị cảm?”
“Ừ, hệ thống giám sát đo được yết hầu cô ấy đang bị nhiễm trùng, số vi khuẩn gia tăng gần gấp trăm lần, bạch cầu cũng tăng lên.” Nam Cung Thần Võ lại chạm lên mặt thủy tinh, phóng to biểu đồ phân tích phần yết hầu của Nhậm Hiểu Niên.
“Như vậy, lần này Hiểu Niên biến đổi sớm là vì bị cảm sao?” Phương Dạ Bạch nghi hoặc nói.
“Không biết, sinh vật học có nhiều biến đổi không thể đoán trước, chỉ cần một chút siêu virút cũng tạo thành ảnh hưởng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ rất nghiêm túc.
“Chính bởi vì lượng biến đổi quá lớn, nên mãi vẫn không tìm thấy phương pháp sao?” Phương Dạ Bạch bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy......” Nam Cung Thần Võ cũng thực bất đắc dĩ.
Năm năm, vẫn không tìm thấy phương pháp......
Nhậm Hiểu Niên trên giường hơi cử động, ngồi dậy nhìn bọn họ, giọng nói theo loa phóng thanh truyền ra:“Thần Võ...... Gửi số liệu thời gian biến đổi vào máy tính của tôi......”
“Cô muốn làm gì? Cô bây giờ tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, Hiểu Niên, cô bị cảm.” Phương Dạ Bạch khuyên nhủ.
“Tôi không sao......” Cô lắc đầu, nhưng xem ra đã rất yếu.
“Không có việc gì mới là lạ, cô đang sốt, trước ngủ đi, số liệu cũng không chạy mất đâu mà sợ.” Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ.
“Lần này có phải đã biến hóa sớm đúng không, tôi phải tiến hành phân tích một chút......” Cô muốn xuống giường nhưng lại cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“Cô nằm nghỉ đi đã, Hiểu Niên, chuyện phân tích giao cho Thần Võ là được, tốt xấu gì cậu ta cũng chuyên nghiên cứu hóa.” Phương Dạ Bạch thở dài.
“Nhưng mà tôi......” Cô đỡ lấy đầu, vẻ mặt bất an.
“Lấy kiểu tinh thần vứt đi của cô bây giờ có thể phân tích ra cái quỷ gì? Đến lúc đó mà tính sai thì không phải càng tệ hơn sao?” Nam Cung Thần Võ tức giận trách mắng.
Nhậm Hiểu Niên sớm đã quen với cái miệng độc ác của anh, cũng không để ý, đành phải nằm lại lên giường.
“Tôi đã điều chỉnh lại độ ấm trong phòng, cô ngủ một chút đi.” Phương Dạ Bạch ấn điều khiển điều hòa.
Cô gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Tiếp tục quan sát biến hóa tế bào của cô ấy, hai giờ sau đánh thức cô ấy dậy.” Nam Cung Thần Võ nhìn chằm chằm vào biểu đồ đường cong quy luật nói.
“Được......” Phương Dạ Bạch vừa nói xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên dồn dập. Anh kinh ngạc, xoay người nhìn camera theo dõi ngoài cửa, trên màn hình xuất hiện Dịch Hành Vân và trợ lý của anh.
“Ê, là cái tên Hành Vân Lưu Thủy kia.” Phương Dạ Bạch ngạc nhiên.
“Sao anh ta lại tới nữa?” Nam Cung Thần Võ phiền chán trừng mắt nhìn màn hình.
“Làm sao bây giờ?” Phương Dạ Bạch nhíu mày.
“Đừng để ý đến anh ta, kệ đi, dù sao anh ta cũng không vào được......” Nam Cung Thần Võ hừ nói.
Nhưng anh còn chưa nói xong thì Phương Dạ Bạch đã kinh ngạc nhìn trên màn hình vị khách không mời mà đến kia lại mở được cửa lớn.
“Thần Võ, bọn họ vào được!” Anh hô nhỏ.
“Sao lại thế này? Sao anh ta lại mở được cửa? Khóa chip điện tử anh thiết kế lẽ ra chỉ có ba người chúng ta mới có thể ra vào cơ mà!” Nam Cung Thần Võ kinh ngạc.
Phương Dạ Bạch cũng nghi hoặc, nhưng anh nhanh chóng phát hiện Dịch Hành Vân đang cầm trong tay một cái ví da rất quen mắt.
“Này, Anh ta...... Tên họ Dịch kia cầm ví của Hiểu Niên, Hiểu Niên luôn để chìa khóa trong ví......”
“Vì sao ví của Hiểu Niên lại ở trong tay anh ta?” Nam Cung Thần Võ kinh hãi.
Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình, biểu tình càng lúc càng bất an.
“Nguy rồi, bọn họ vào phòng khách!”
“Mau, đi lên ngăn cản anh ta, tuyệt đối không thể để cho anh ta phát hiện ra nơi này.” Nam Cung Thần Võ gấp gáp nói.
“Nhưng Hiểu Niên......” Phương Dạ Bạch lo lắng nhìn Nhậm Hiểu Niên một cái.
“Để cho cô ấy ngủ, chúng ta đi lên trước, mau lên.” Nam Cung Thần Võ kéo Phương Dạ Bạch vội vàng lao ra khỏi phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm ở tầng ngầm thứ hai, bọn họ chạy dọc theo cầu thang lên trên, đi ra từ sau một cánh cửa bí mật đặt sau tủ làm việc ở tầng ngầm đầu tiên, nhanh chóng đẩy tủ về vị trí cũ, bởi vậy, sẽ không ai phát hiện ra cầu thang đi thông xuống tầng ẩn.
Lúc này, có tiếng bước chân chậm rãi từ trên tầng xuống, sắc mặt Nam Cung Thần Võ nghiêm nghị, tháo kính xuống, quay đầu nhìn Phương Dạ Bạch, nói:“Tiểu Bạch, đừng quên anh mấy tuổi.”
Phương Dạ Bạch nhìn anh, chậm rãi kéo băng đô trên đầu xuống, lộ ra nụ cười vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
“Tôi biết, tôi bảy tuổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.