Chương 10
Mộc Sắc Lưu Khế
17/06/2022
Edit: Hestia
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến thứ hai tuần sau, ôm oán niệm không muốn rời giường, cùng phấn khích khi sắp được thấy người tình trong mộng, Diêu Tích bật dậy khỏi giường, đeo chiếc cặp mới toanh trông như vừa mới mua, hấp tấp chạy đến trường.
Đêm đó sau khi nói chuyện với Chiếu An xong, không biết xuất phát từ tâm tình gì, cuối cùng Diêu Tích không xóa kết bạn như cậu đã nói trước đó, chẳng qua cậu không chủ động tìm Chiếu An nói câu nào, quan hệ của hai người so với lúc trước dường như không có gì thay đổi.
Lần này đến trường vừa kịp lúc, không như lần trước cậu đến lớp, không một bóng người, lần này cậu đến lớp, hầu hết mọi người đều đã ngồi vào chỗ, đối với việc cậu đến lớp, có không ít người hiếu kỳ quay lại nhìn, cũng có một vài cậu con trai quen biết chào hỏi cậu, Diêu Tích qua loa đáp lại mấy câu, đi về chỗ ngồi của cậu bắt đầu ngủ bù, tuy nhiên cậu cố tình đặt chuông báo trên điện thoại, gọi mình dậy trước tiết ba môn tin học.
Mặc dù mấy ngày nay cậu không đến trường học, nhưng mọi tin tức đều bắt kịp, cậu sớm đã được chủ tịch hội học sinh Lâm Hạnh tiết lộ mọi thứ muốn biết, kỳ thực tập lần này của Triệu An tình cờ được phân vào năm nhất cao trung*, cũng chính là khối của bọn họ, nói cách khác, nếu cậu đến lớp học tin học, nhất định có thể gặp Triệu An.
(*Năm nhất cao trung: tương đương với lớp 10 bên mình ấy, tính ra Lâm Phong chỉ mới cấp hai đã làm đại thần:o)
Tiết thứ hai vừa xong, Diêu Tích bị chuông điện thoại đánh thức theo ý nguyện, trong ánh mắt tò mò của các bạn cùng lớp, cậu đi theo họ vào phòng học máy tính.
Cậu ngẫu nhiên tìm một chỗ máy tính trong góc ngồi xuống, đợi chuông báo vào học vang lên, ngoài cửa có hai người bước vào, Diêu Tích vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông dáng người hơi cao, khỏe mạnh bên tay trái chính là người cậu luôn tâm tâm niệm niệm mấy ngày nay Triệu An.
"Các em im lặng, để tôi giới thiệu với các em, bên cạnh tôi là giáo viên thực tập mới, họ Triệu, sau này thầy ấy sẽ gắn bó cùng chúng ta một thời gian dài, mọi người hoan nghênh."
"Chào thầy Triệu!" Không thể không nói hắn là người đẹp trai bắt mắt, rất nhiều học sinh đang tò mò đánh giá người thầy điển trai mới vào thực tập này.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục bài học trước đó, mọi người mở tài liệu lần trước chưa làm xong ra..." Thầy Hạ giới thiệu sơ qua cho Triệu An rồi bắt đầu giảng bài, Triệu An ở trong phòng học liền bắt đầu... đi đi lại lại.
Nguy rồi! Có quỷ mới biết lần trước bọn họ đã làm gì... Thấy Triệu An dần dần tiến lại gần, sắp đến cạnh mình, Diêu Tích có chút bối rối tiện tay ấn mở một văn bản.
"Ha ha, bạn học này, em mở nhầm tài liệu rồi, phải dùng tài liệu này mới đúng, bằng không, ở đây làm mãi không ra đâu." Triệu An đến gần nhìn màn hình Diêu Tích, cười khẽ một tiếng, cúi người xuống, đặt tay lên, nắm lấy tay Diêu Tích đóng tập tài liệu mà cậu mở, bắt đầu hướng dẫn cậu cách thao tác đúng.
Diêu Tích nhìn khoảng cách từ mũi mình đến đầu Triệu An chỉ còn một nắm đấm, giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, trên tay dường như muốn bốc hỏa, đã lấm tấm một lớp mồ hôi.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông khác như vậy, từ khi biết được xu hướng tính dục của mình, cậu luôn hạn chế tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác, mặc dù thường xuyên đi quán bar, nhưng chơi thì chơi, cậu vẫn giữ mình sạch sẽ.
Triệu An có thể coi là người đàn ông đầu tiên, cậu thấy vừa mắt trong mười bảy năm qua, khuôn mặt tuấn tú, dáng người đẹp, học thức cao, tính tình hòa nhã, lại có thể nói chuyện với mình khá tốt, điều quan trọng nhất chính là, cậu biết rõ xu hướng tính dục của đối phương, cậu suy nghĩ nát óc, tìm cách bắt đối phương về nhà. Hôm nay cậu còn chưa kịp làm gì, đối phương đã dựa vào thân mật như vậy, mặc dù biết đối phương không có ý đó, nhưng vẫn không khỏi có chút mặt đỏ tim đập liên hồi, đầu váng mắt hoa.
"Phải làm như thế này, hiểu không?" Triệu An cẩn thận giải thích với Diêu Tích, nhìn ánh mắt Diêu Tích thất thần, có chút lo lắng hỏi một câu.
"Hả..? À...! Hiểu! Tôi hiểu rồi!" Nhìn vẻ mặt Triệu An, Diêu Tích thật sự không nghe thấy hắn nói gì, nhưng lúc này, sao cậu có thể nói sự thật, cho nên dù nghe không hiểu vẫn giả bộ hiểu được!
"Ừm, vậy là được rồi, em bắt đầu làm đi, tôi đến chỗ người khác xem." Triệu An hài lòng gật đầu, rồi bước đi.
Sau khi Triệu An đi khỏi, áp lực trên người cuối cùng cũng biến mất, Diêu Tích ôm ngực, dùng sức hít một hơi thật sâu, mới trấn tĩnh lại trái tim nhỏ bé đang kích động của mình, lúc này cậu mới nhận ra người bên cạnh dường như đang nghi ngờ nhìn cậu, rõ ràng là không thể hiểu nổi cái người ngày thường không thấy bóng dáng đâu không nói tới chuyện mấy ngày qua đến nghe giảng, thậm chí còn bị giáo viên mới một mình chỉ dạy, vậy mà ngoan ngoãn nhận lời chỉ dạy không có đầu rối bời nóng nảy. Thực sự là một chuyện khiến người ta khó hiểu...!
"Này, các cậu đang làm gì vậy?" Để tránh cho Triệu An quay lại lần nữa làm mình xấu hổ, Diêu Tích hỏi người bên cạnh.
"Hả...!" Người đó rõ ràng không ngờ Diêu Tích sẽ chủ động bắt chuyện với mình, chợt sững sờ, sau đó thành thật trả lời: "Chúng ta đang xử lí..."
Mặc dù Diêu Tích hầu như không đến lớp, nhưng dù sao mỗi ngày cậu đều ở nhà chơi máy tính, cậu vẫn rất quen thuộc với hầu hết mọi thứ trên máy tính, ngay cả khi cậu chưa từng nghe giảng, cậu vẫn biết rõ phải làm thế nào. Diêu Tích căn cứ vào thông tin vừa hỏi từ người kia, bắt đầu thuần thục thao tác.
Nhanh chóng trôi qua một tiết học gấp gáp vừa học vừa thao tác, sau khi tất cả bạn học đều đi hết, Diêu Tích đến trước mặt Triệu An.
"Thầy Triệu, đã lâu không gặp!"
"Ha ha, bây giờ không phải giờ học, em gọi tôi là anh Triệu đi, nghe êm tai hơn." Triệu An có chút cưng chiều xoa đầu Diêu Tích.
"Hì hì, anh Triệu! Gần đây có việc bận hả?"
"Còn không phải bận ở đây thực tập sao, nhớ tôi à?" Triệu An trêu ghẹo.
"Nhớ!" Diêu Tích vô tội nháy mắt, có chút làm nũng kéo ống tay áo của Triệu An, "Anh Triệu, khi nào chúng ta lại cùng đi Dạ Sắc chơi đi?"
Không phải không nói Diêu Tích bày ra bộ dạng đáng thương, lực sát thương vẫn rất lớn, Triệu An lại là gay, không phải Liễu Hạ Huệ*, đã sớm bị áp đảo, bị ánh mắt của Diêu Tích đánh bại, có chút bất lực đáp ứng nói: "Được rồi, cuối tuần này cùng nhau đi! "
(*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 TCN) Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.-theo vn.minghui)
"Vâng!" Diêu Tích hoan hô một tiếng, lấy điện thoại ra, "Anh Triệu, anh vẫn chưa cho tôi số điện thoại, nói mau nói mau, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh."
"123xxxxx890." Triệu An đọc số điện thoại di động của mình.
"OK!" Diêu Tích gọi cho Triệu An một cú điện thoại, chắc chắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi Triệu An vang lên, lấy điện thoại ra, Triệu An cũng lưu lại số của Diêu Tích.
Diêu Tích vốn còn muốn nói gì đó, lúc này chuông vào học vang lên, Triệu An lấy lý do không muốn làm ảnh hưởng đến tiết học khác của cậu, đem Diêu Tích đuổi đi.
"Tiểu Triệu..., cậu quen đứa nhỏ vừa nãy?" Sau khi Diêu Tích rời đi, thầy Hạ vốn muốn đi đâu đó sửa bài tập cho học sinh, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
"Vâng, bên ngoài gặp vài lần, có thể coi như bạn bè." Triệu An thành thật nói.
"Chậc chậc chậc, em ấy là một đứa trẻ rất cứng đầu."
"Hửm? Sao lại nói như vậy."
"Này, cậu không biết sao, em ấy..."
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến thứ hai tuần sau, ôm oán niệm không muốn rời giường, cùng phấn khích khi sắp được thấy người tình trong mộng, Diêu Tích bật dậy khỏi giường, đeo chiếc cặp mới toanh trông như vừa mới mua, hấp tấp chạy đến trường.
Đêm đó sau khi nói chuyện với Chiếu An xong, không biết xuất phát từ tâm tình gì, cuối cùng Diêu Tích không xóa kết bạn như cậu đã nói trước đó, chẳng qua cậu không chủ động tìm Chiếu An nói câu nào, quan hệ của hai người so với lúc trước dường như không có gì thay đổi.
Lần này đến trường vừa kịp lúc, không như lần trước cậu đến lớp, không một bóng người, lần này cậu đến lớp, hầu hết mọi người đều đã ngồi vào chỗ, đối với việc cậu đến lớp, có không ít người hiếu kỳ quay lại nhìn, cũng có một vài cậu con trai quen biết chào hỏi cậu, Diêu Tích qua loa đáp lại mấy câu, đi về chỗ ngồi của cậu bắt đầu ngủ bù, tuy nhiên cậu cố tình đặt chuông báo trên điện thoại, gọi mình dậy trước tiết ba môn tin học.
Mặc dù mấy ngày nay cậu không đến trường học, nhưng mọi tin tức đều bắt kịp, cậu sớm đã được chủ tịch hội học sinh Lâm Hạnh tiết lộ mọi thứ muốn biết, kỳ thực tập lần này của Triệu An tình cờ được phân vào năm nhất cao trung*, cũng chính là khối của bọn họ, nói cách khác, nếu cậu đến lớp học tin học, nhất định có thể gặp Triệu An.
(*Năm nhất cao trung: tương đương với lớp 10 bên mình ấy, tính ra Lâm Phong chỉ mới cấp hai đã làm đại thần:o)
Tiết thứ hai vừa xong, Diêu Tích bị chuông điện thoại đánh thức theo ý nguyện, trong ánh mắt tò mò của các bạn cùng lớp, cậu đi theo họ vào phòng học máy tính.
Cậu ngẫu nhiên tìm một chỗ máy tính trong góc ngồi xuống, đợi chuông báo vào học vang lên, ngoài cửa có hai người bước vào, Diêu Tích vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông dáng người hơi cao, khỏe mạnh bên tay trái chính là người cậu luôn tâm tâm niệm niệm mấy ngày nay Triệu An.
"Các em im lặng, để tôi giới thiệu với các em, bên cạnh tôi là giáo viên thực tập mới, họ Triệu, sau này thầy ấy sẽ gắn bó cùng chúng ta một thời gian dài, mọi người hoan nghênh."
"Chào thầy Triệu!" Không thể không nói hắn là người đẹp trai bắt mắt, rất nhiều học sinh đang tò mò đánh giá người thầy điển trai mới vào thực tập này.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục bài học trước đó, mọi người mở tài liệu lần trước chưa làm xong ra..." Thầy Hạ giới thiệu sơ qua cho Triệu An rồi bắt đầu giảng bài, Triệu An ở trong phòng học liền bắt đầu... đi đi lại lại.
Nguy rồi! Có quỷ mới biết lần trước bọn họ đã làm gì... Thấy Triệu An dần dần tiến lại gần, sắp đến cạnh mình, Diêu Tích có chút bối rối tiện tay ấn mở một văn bản.
"Ha ha, bạn học này, em mở nhầm tài liệu rồi, phải dùng tài liệu này mới đúng, bằng không, ở đây làm mãi không ra đâu." Triệu An đến gần nhìn màn hình Diêu Tích, cười khẽ một tiếng, cúi người xuống, đặt tay lên, nắm lấy tay Diêu Tích đóng tập tài liệu mà cậu mở, bắt đầu hướng dẫn cậu cách thao tác đúng.
Diêu Tích nhìn khoảng cách từ mũi mình đến đầu Triệu An chỉ còn một nắm đấm, giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, trên tay dường như muốn bốc hỏa, đã lấm tấm một lớp mồ hôi.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông khác như vậy, từ khi biết được xu hướng tính dục của mình, cậu luôn hạn chế tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác, mặc dù thường xuyên đi quán bar, nhưng chơi thì chơi, cậu vẫn giữ mình sạch sẽ.
Triệu An có thể coi là người đàn ông đầu tiên, cậu thấy vừa mắt trong mười bảy năm qua, khuôn mặt tuấn tú, dáng người đẹp, học thức cao, tính tình hòa nhã, lại có thể nói chuyện với mình khá tốt, điều quan trọng nhất chính là, cậu biết rõ xu hướng tính dục của đối phương, cậu suy nghĩ nát óc, tìm cách bắt đối phương về nhà. Hôm nay cậu còn chưa kịp làm gì, đối phương đã dựa vào thân mật như vậy, mặc dù biết đối phương không có ý đó, nhưng vẫn không khỏi có chút mặt đỏ tim đập liên hồi, đầu váng mắt hoa.
"Phải làm như thế này, hiểu không?" Triệu An cẩn thận giải thích với Diêu Tích, nhìn ánh mắt Diêu Tích thất thần, có chút lo lắng hỏi một câu.
"Hả..? À...! Hiểu! Tôi hiểu rồi!" Nhìn vẻ mặt Triệu An, Diêu Tích thật sự không nghe thấy hắn nói gì, nhưng lúc này, sao cậu có thể nói sự thật, cho nên dù nghe không hiểu vẫn giả bộ hiểu được!
"Ừm, vậy là được rồi, em bắt đầu làm đi, tôi đến chỗ người khác xem." Triệu An hài lòng gật đầu, rồi bước đi.
Sau khi Triệu An đi khỏi, áp lực trên người cuối cùng cũng biến mất, Diêu Tích ôm ngực, dùng sức hít một hơi thật sâu, mới trấn tĩnh lại trái tim nhỏ bé đang kích động của mình, lúc này cậu mới nhận ra người bên cạnh dường như đang nghi ngờ nhìn cậu, rõ ràng là không thể hiểu nổi cái người ngày thường không thấy bóng dáng đâu không nói tới chuyện mấy ngày qua đến nghe giảng, thậm chí còn bị giáo viên mới một mình chỉ dạy, vậy mà ngoan ngoãn nhận lời chỉ dạy không có đầu rối bời nóng nảy. Thực sự là một chuyện khiến người ta khó hiểu...!
"Này, các cậu đang làm gì vậy?" Để tránh cho Triệu An quay lại lần nữa làm mình xấu hổ, Diêu Tích hỏi người bên cạnh.
"Hả...!" Người đó rõ ràng không ngờ Diêu Tích sẽ chủ động bắt chuyện với mình, chợt sững sờ, sau đó thành thật trả lời: "Chúng ta đang xử lí..."
Mặc dù Diêu Tích hầu như không đến lớp, nhưng dù sao mỗi ngày cậu đều ở nhà chơi máy tính, cậu vẫn rất quen thuộc với hầu hết mọi thứ trên máy tính, ngay cả khi cậu chưa từng nghe giảng, cậu vẫn biết rõ phải làm thế nào. Diêu Tích căn cứ vào thông tin vừa hỏi từ người kia, bắt đầu thuần thục thao tác.
Nhanh chóng trôi qua một tiết học gấp gáp vừa học vừa thao tác, sau khi tất cả bạn học đều đi hết, Diêu Tích đến trước mặt Triệu An.
"Thầy Triệu, đã lâu không gặp!"
"Ha ha, bây giờ không phải giờ học, em gọi tôi là anh Triệu đi, nghe êm tai hơn." Triệu An có chút cưng chiều xoa đầu Diêu Tích.
"Hì hì, anh Triệu! Gần đây có việc bận hả?"
"Còn không phải bận ở đây thực tập sao, nhớ tôi à?" Triệu An trêu ghẹo.
"Nhớ!" Diêu Tích vô tội nháy mắt, có chút làm nũng kéo ống tay áo của Triệu An, "Anh Triệu, khi nào chúng ta lại cùng đi Dạ Sắc chơi đi?"
Không phải không nói Diêu Tích bày ra bộ dạng đáng thương, lực sát thương vẫn rất lớn, Triệu An lại là gay, không phải Liễu Hạ Huệ*, đã sớm bị áp đảo, bị ánh mắt của Diêu Tích đánh bại, có chút bất lực đáp ứng nói: "Được rồi, cuối tuần này cùng nhau đi! "
(*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 TCN) Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.-theo vn.minghui)
"Vâng!" Diêu Tích hoan hô một tiếng, lấy điện thoại ra, "Anh Triệu, anh vẫn chưa cho tôi số điện thoại, nói mau nói mau, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh."
"123xxxxx890." Triệu An đọc số điện thoại di động của mình.
"OK!" Diêu Tích gọi cho Triệu An một cú điện thoại, chắc chắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi Triệu An vang lên, lấy điện thoại ra, Triệu An cũng lưu lại số của Diêu Tích.
Diêu Tích vốn còn muốn nói gì đó, lúc này chuông vào học vang lên, Triệu An lấy lý do không muốn làm ảnh hưởng đến tiết học khác của cậu, đem Diêu Tích đuổi đi.
"Tiểu Triệu..., cậu quen đứa nhỏ vừa nãy?" Sau khi Diêu Tích rời đi, thầy Hạ vốn muốn đi đâu đó sửa bài tập cho học sinh, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
"Vâng, bên ngoài gặp vài lần, có thể coi như bạn bè." Triệu An thành thật nói.
"Chậc chậc chậc, em ấy là một đứa trẻ rất cứng đầu."
"Hửm? Sao lại nói như vậy."
"Này, cậu không biết sao, em ấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.