Chương 12
Mộc Sắc Lưu Khế
17/06/2022
Edit: Hestia
Gia đình Diêu Tích chưa bao giờ thiếu tiền, tuy Diêu Tích bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng chi phí sinh hoạt mỗi tháng gửi về cho cậu vẫn là một khoản tiền lớn, vậy nên hiển nhiên Diêu Tích không để bản thân chịu thiệt thòi, căn hộ này cực kỳ rộng rãi, còn có một căn phòng riêng bị cậu chất đống đồ lặt vặt, hiện tại căn phòng đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhường chỗ cho Triệu An ở.
Giường đã có sẵn, bàn ghế và tủ cũng đã được chuẩn bị sẵn, Triệu An mang một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt đến xếp lên kệ, có thể coi như chính thức vào ở.
Mặc dù không có gì thu dọn, nhưng Triệu An đã dành hơn năm tiếng để xếp lại đồ đạc, nghĩ đến dù sao cũng là vào ở chỗ người khác, chuyện nấu nướng nên để mình làm, vậy nên đến chỗ Diêu Tích định nói cho cậu một tiếng.
Triệu An mở cửa, thấy Diêu Tích đang đeo tai nghe, ngồi nghe gì đó trên máy tính, còn không phát hiện hắn vào.
"Tiểu Tích?" Triệu An kêu một tiếng.
"Hả? A!" Diêu Tích bị tiếng kêu đột ngột dọa sợ, trực tiếp ngã bệt xuống đất.
"Phù, tôi nói này, tôi đâu phải quái vật, đáng sợ đến vậy à?" Triệu An nhìn Diêu Tích phản ứng dữ dội, không khỏi buồn cười, cúi người, tò mò hỏi, "Hay là, em ở đây làm chuyện gì mờ ám?"
"Làm gì có! Tôi chỉ... nghe nhạc thôi. Là anh, đi vào cũng không gõ cửa, làm tôi sợ muốn chết!" Diêu Tích chặn lại tầm mắt Triệu An, nghẹn một bụng oán hận nói.
"Ha ha, tôi muốn hỏi xem trong nhà có đồ ăn gì không, tối nay tôi sẽ nấu cơm, làm cho em một bữa thật ngon." Triệu An cười nói.
"Anh biết nấu ăn?" Diêu Tích nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên, tối nay sẽ cho em nếm thử tài nghệ của tôi, thực sự không tệ."
"Tốt thật, tôi không biết nấu ăn, bình thường hay gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là ăn mì gói, sau này có anh ở đây là hay rồi." Má ơi nấu cơm, thật sự là một người đàn ông của gia đình, Triệu An get thêm một kỹ năng!
"Không sao, từ nay để tôi làm cơm tối đi, đúng rồi, em còn chưa nói trong nhà có món gì?"
"Hả?" Diêu Tích sửng sốt, gãi gãi đầu, lúng túng đáp: "Anh cũng biết tôi không nấu ăn mà, trong nhà hẳn là không có đồ ăn..."
Triệu An bất lực đỡ trán*, "Được rồi, vậy tôi đến chợ gần đây mua vài thứ, em tiếp tục chơi đi!"
*Là kiểu này đây:
Diêu Tích, "Được."
Trước khi rời đi, Triệu An thừa lúc Diêu Tích không để ý, lén liếc nhìn máy tính, tuy Diêu Tích thực sự mở phần mềm nhạc, nhưng thứ phát ra không phải bài hát, mà là một bộ kịch truyền thanh mới ra mắt hai ngày nay, không phải do Diêu Tích phối, nghe nói trong đó có không ít H, không có gì bất ngờ khi Diêu Tích nghe nó.
Sau khi cửa bị đóng lại, Diêu Tích cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay có đeo tai nghe, nếu như mở loa ngoài, Triệu An bước vào thế này, trời ạ, khó có thể tưởng tượng.
Có điều chuyện này cũng nhắc nhở Diêu Tích bây giờ cậu không còn sống một mình nữa, có một số việc phải chú ý một chút, chẳng hạn như nghe kịch truyền thanh, xem một số video, hay thu một số âm thô, không thể như trước kia không chút kiêng dè. Nếu chẳng may bị Triệu An nghe thấy, hình tượng của cậu liền mất hết.
Nhân tiện, nói đến phối âm, không biết kịch trước thế nào rồi, từ lúc giao âm, mình đã chặn nhóm kịch, đến nay đã một tuần trôi qua, sao không có tin tức gì vậy.
Được rồi, vào nhóm hỏi thăm một chút, nghĩ đến đây, Diêu Tích đã tìm được nhóm kịch trong QQ.
Tuyên truyền - Kẹo cao su: /(ㄒoㄒ)/... làm sao đây làm sao đây!
Trang trí - Không công: Trời ơi, toàn bộ poster của tôi làm xong rồi, mấy thứ khác cũng chuẩn bị xong hết, bây giờ cô nói phải đổi người, là muốn tôi làm lại lần nữa phải không? o(≥口≤)o
Kế hoạch - Quả đào không đào: QAQ Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi ~(>﹏<), cô không cần vẽ lại, chỉ cần đổi tên người thôi.
Chủ dịch thụ - Yêu Kê: Có chuyện gì vậy?
Kế hoạch - Quả đào không đào: Nương nương!!! (>﹏<。)~ huhu...
Chủ dịch thụ - Diêu Tích: Xoa đầu, đừng khóc nữa, xảy ra chuyện gì?
Biên kịch - Tiết tháo: Hoa Cúc Tàn nói anh ấy không phối kịch này nữa, đã rút khỏi nhóm kịch rồi. Poster và mấy thứ khác của chúng ta đã xong hết, bộ kịch chỉ thiếu mỗi âm thô của anh ấy, lúc trước anh ấy nói do gần đây anh ấy khá bận rộn, qua một thời gian nữa mới thu âm được, vì thời gian của chúng ta không quá gấp gáp, nên vẫn đợi anh ấy được, nhưng chiều nay đột nhiên lên mạng nói anh ấy không phối nữa, sau đó ảnh rời nhóm kịch luôn /(ㄒ o ㄒ)/...
Kế hoạch - Quả đào không đào: Khóc ~( >﹏<) sao lại làm như vậy chứ, muốn em đi đâu tìm công quân khác tiếp bộ kịch này đây! Hơn nữa thông tin đều tung ra rồi, lúc này mà thay người, khi phát kịch nhất định sẽ bị chửi chết! T^T
Diêu Tích nhìn Tiết tháo và Quả đào không đào khóc lóc kể lể, khẽ cau mày, Hoa Cúc Tàn vậy mà rời nhóm kịch? Cậu với Hoa Cúc Tàn tuy không quá thân thiết, nhưng cũng hợp tác chung không ít kịch, người này không giống như kiểu người sẽ lừa gạt nhóm kịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chủ dịch thụ - Yêu Kê: Đừng lo, các cô vừa nói thời gian không gấp, chỉ cần đi tìm người khác tới phối là được, về chuyện bị chửi mắng, ai mà quan tâm bọn họ nghĩ cái quỷ gì chứ, chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được rồi.
Kế hoạch - Quả đào không đào: Nương Nương /(ㄒoㄒ)/...
Chủ dịch thụ - Yêu Kê: Ngoan, nhanh đi dụ dỗ mấy CV khác, tôi tin cô có thể làm được!
An ủi cô gái trong đoàn kịch xong, Diêu Tích lúc này mới phát hiện Triệu An đã không ở đó suốt từ nãy đến giờ, chẳng trách sao cậu cứ cảm thấy không ổn, hóa ra cái người luôn chống đối mình này lại không có ở đó...
Cộc cộc cộc!
"Ăn cơm này!" Triệu An ở ngoài cửa kêu lớn.
A, ăn cơm? Được, vừa hay đang đói bụng, đi nếm thử tay nghề của Triệu An xem sao.
"Woa, nhìn ngon ghê!" (>﹏<) a a a, lâu lắm rồi mới được ăn cơm ở nhà ngon như vậy.
"Ha ha, ngon là được rồi, từ nay về sau cứ để tôi làm bữa tối." Triệu An nhìn vẻ mặt vui vẻ của Diêu Tích, có chút cưng chiều cười cười, đưa tay xoa tóc cậu.
Diêu Tích đang ăn cơm, ánh mắt nhìn Triệu An chợt lóe lên tia sáng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nam nhân hoàn mỹ như vậy nhất định phải giữ lấy! Thực sự là một giao dịch có lời không lỗ!
"Ting..." Đúng lúc này điện thoại Triệu An vang lên.
"A lô?" Triệu An cầm điện thoại đứng lên. "Ừm, ừm, được..."
Một lúc sau, Triệu An cúp điện thoại, sắc mặt có chút nặng nề.
"Có chuyện gì vậy?" Diêu Tích nhìn vẻ mặt của Triệu An, lo lắng hỏi.
"Tên Phương Tuấn Nghiệp kia xảy ra chuyện." Triệu An thở dài, "Tôi đi qua gặp cậu ấy xem sao."
"Sao? Anh ấy bị sao vậy, hay là tôi đi cùng anh?"
"Không cần đâu, tôi đi được rồi, ngày mai em còn phải đi học! Nghỉ ngơi sớm chút, ăn cơm xong chỉ cần để bát đũa vào bồn, khi về tôi sẽ rửa, còn nữa, tối nay có thể không về được, em không cần đợi tôi."
"Được......"
'Ầm!'
Cánh cửa bị đóng lại nặng nề, như một tảng đá đè nặng lên ngực cậu.
Gia đình Diêu Tích chưa bao giờ thiếu tiền, tuy Diêu Tích bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng chi phí sinh hoạt mỗi tháng gửi về cho cậu vẫn là một khoản tiền lớn, vậy nên hiển nhiên Diêu Tích không để bản thân chịu thiệt thòi, căn hộ này cực kỳ rộng rãi, còn có một căn phòng riêng bị cậu chất đống đồ lặt vặt, hiện tại căn phòng đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhường chỗ cho Triệu An ở.
Giường đã có sẵn, bàn ghế và tủ cũng đã được chuẩn bị sẵn, Triệu An mang một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt đến xếp lên kệ, có thể coi như chính thức vào ở.
Mặc dù không có gì thu dọn, nhưng Triệu An đã dành hơn năm tiếng để xếp lại đồ đạc, nghĩ đến dù sao cũng là vào ở chỗ người khác, chuyện nấu nướng nên để mình làm, vậy nên đến chỗ Diêu Tích định nói cho cậu một tiếng.
Triệu An mở cửa, thấy Diêu Tích đang đeo tai nghe, ngồi nghe gì đó trên máy tính, còn không phát hiện hắn vào.
"Tiểu Tích?" Triệu An kêu một tiếng.
"Hả? A!" Diêu Tích bị tiếng kêu đột ngột dọa sợ, trực tiếp ngã bệt xuống đất.
"Phù, tôi nói này, tôi đâu phải quái vật, đáng sợ đến vậy à?" Triệu An nhìn Diêu Tích phản ứng dữ dội, không khỏi buồn cười, cúi người, tò mò hỏi, "Hay là, em ở đây làm chuyện gì mờ ám?"
"Làm gì có! Tôi chỉ... nghe nhạc thôi. Là anh, đi vào cũng không gõ cửa, làm tôi sợ muốn chết!" Diêu Tích chặn lại tầm mắt Triệu An, nghẹn một bụng oán hận nói.
"Ha ha, tôi muốn hỏi xem trong nhà có đồ ăn gì không, tối nay tôi sẽ nấu cơm, làm cho em một bữa thật ngon." Triệu An cười nói.
"Anh biết nấu ăn?" Diêu Tích nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên, tối nay sẽ cho em nếm thử tài nghệ của tôi, thực sự không tệ."
"Tốt thật, tôi không biết nấu ăn, bình thường hay gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là ăn mì gói, sau này có anh ở đây là hay rồi." Má ơi nấu cơm, thật sự là một người đàn ông của gia đình, Triệu An get thêm một kỹ năng!
"Không sao, từ nay để tôi làm cơm tối đi, đúng rồi, em còn chưa nói trong nhà có món gì?"
"Hả?" Diêu Tích sửng sốt, gãi gãi đầu, lúng túng đáp: "Anh cũng biết tôi không nấu ăn mà, trong nhà hẳn là không có đồ ăn..."
Triệu An bất lực đỡ trán*, "Được rồi, vậy tôi đến chợ gần đây mua vài thứ, em tiếp tục chơi đi!"
*Là kiểu này đây:
Diêu Tích, "Được."
Trước khi rời đi, Triệu An thừa lúc Diêu Tích không để ý, lén liếc nhìn máy tính, tuy Diêu Tích thực sự mở phần mềm nhạc, nhưng thứ phát ra không phải bài hát, mà là một bộ kịch truyền thanh mới ra mắt hai ngày nay, không phải do Diêu Tích phối, nghe nói trong đó có không ít H, không có gì bất ngờ khi Diêu Tích nghe nó.
Sau khi cửa bị đóng lại, Diêu Tích cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay có đeo tai nghe, nếu như mở loa ngoài, Triệu An bước vào thế này, trời ạ, khó có thể tưởng tượng.
Có điều chuyện này cũng nhắc nhở Diêu Tích bây giờ cậu không còn sống một mình nữa, có một số việc phải chú ý một chút, chẳng hạn như nghe kịch truyền thanh, xem một số video, hay thu một số âm thô, không thể như trước kia không chút kiêng dè. Nếu chẳng may bị Triệu An nghe thấy, hình tượng của cậu liền mất hết.
Nhân tiện, nói đến phối âm, không biết kịch trước thế nào rồi, từ lúc giao âm, mình đã chặn nhóm kịch, đến nay đã một tuần trôi qua, sao không có tin tức gì vậy.
Được rồi, vào nhóm hỏi thăm một chút, nghĩ đến đây, Diêu Tích đã tìm được nhóm kịch trong QQ.
Tuyên truyền - Kẹo cao su: /(ㄒoㄒ)/... làm sao đây làm sao đây!
Trang trí - Không công: Trời ơi, toàn bộ poster của tôi làm xong rồi, mấy thứ khác cũng chuẩn bị xong hết, bây giờ cô nói phải đổi người, là muốn tôi làm lại lần nữa phải không? o(≥口≤)o
Kế hoạch - Quả đào không đào: QAQ Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi ~(>﹏<), cô không cần vẽ lại, chỉ cần đổi tên người thôi.
Chủ dịch thụ - Yêu Kê: Có chuyện gì vậy?
Kế hoạch - Quả đào không đào: Nương nương!!! (>﹏<。)~ huhu...
Chủ dịch thụ - Diêu Tích: Xoa đầu, đừng khóc nữa, xảy ra chuyện gì?
Biên kịch - Tiết tháo: Hoa Cúc Tàn nói anh ấy không phối kịch này nữa, đã rút khỏi nhóm kịch rồi. Poster và mấy thứ khác của chúng ta đã xong hết, bộ kịch chỉ thiếu mỗi âm thô của anh ấy, lúc trước anh ấy nói do gần đây anh ấy khá bận rộn, qua một thời gian nữa mới thu âm được, vì thời gian của chúng ta không quá gấp gáp, nên vẫn đợi anh ấy được, nhưng chiều nay đột nhiên lên mạng nói anh ấy không phối nữa, sau đó ảnh rời nhóm kịch luôn /(ㄒ o ㄒ)/...
Kế hoạch - Quả đào không đào: Khóc ~( >﹏<) sao lại làm như vậy chứ, muốn em đi đâu tìm công quân khác tiếp bộ kịch này đây! Hơn nữa thông tin đều tung ra rồi, lúc này mà thay người, khi phát kịch nhất định sẽ bị chửi chết! T^T
Diêu Tích nhìn Tiết tháo và Quả đào không đào khóc lóc kể lể, khẽ cau mày, Hoa Cúc Tàn vậy mà rời nhóm kịch? Cậu với Hoa Cúc Tàn tuy không quá thân thiết, nhưng cũng hợp tác chung không ít kịch, người này không giống như kiểu người sẽ lừa gạt nhóm kịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chủ dịch thụ - Yêu Kê: Đừng lo, các cô vừa nói thời gian không gấp, chỉ cần đi tìm người khác tới phối là được, về chuyện bị chửi mắng, ai mà quan tâm bọn họ nghĩ cái quỷ gì chứ, chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được rồi.
Kế hoạch - Quả đào không đào: Nương Nương /(ㄒoㄒ)/...
Chủ dịch thụ - Yêu Kê: Ngoan, nhanh đi dụ dỗ mấy CV khác, tôi tin cô có thể làm được!
An ủi cô gái trong đoàn kịch xong, Diêu Tích lúc này mới phát hiện Triệu An đã không ở đó suốt từ nãy đến giờ, chẳng trách sao cậu cứ cảm thấy không ổn, hóa ra cái người luôn chống đối mình này lại không có ở đó...
Cộc cộc cộc!
"Ăn cơm này!" Triệu An ở ngoài cửa kêu lớn.
A, ăn cơm? Được, vừa hay đang đói bụng, đi nếm thử tay nghề của Triệu An xem sao.
"Woa, nhìn ngon ghê!" (>﹏<) a a a, lâu lắm rồi mới được ăn cơm ở nhà ngon như vậy.
"Ha ha, ngon là được rồi, từ nay về sau cứ để tôi làm bữa tối." Triệu An nhìn vẻ mặt vui vẻ của Diêu Tích, có chút cưng chiều cười cười, đưa tay xoa tóc cậu.
Diêu Tích đang ăn cơm, ánh mắt nhìn Triệu An chợt lóe lên tia sáng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nam nhân hoàn mỹ như vậy nhất định phải giữ lấy! Thực sự là một giao dịch có lời không lỗ!
"Ting..." Đúng lúc này điện thoại Triệu An vang lên.
"A lô?" Triệu An cầm điện thoại đứng lên. "Ừm, ừm, được..."
Một lúc sau, Triệu An cúp điện thoại, sắc mặt có chút nặng nề.
"Có chuyện gì vậy?" Diêu Tích nhìn vẻ mặt của Triệu An, lo lắng hỏi.
"Tên Phương Tuấn Nghiệp kia xảy ra chuyện." Triệu An thở dài, "Tôi đi qua gặp cậu ấy xem sao."
"Sao? Anh ấy bị sao vậy, hay là tôi đi cùng anh?"
"Không cần đâu, tôi đi được rồi, ngày mai em còn phải đi học! Nghỉ ngơi sớm chút, ăn cơm xong chỉ cần để bát đũa vào bồn, khi về tôi sẽ rửa, còn nữa, tối nay có thể không về được, em không cần đợi tôi."
"Được......"
'Ầm!'
Cánh cửa bị đóng lại nặng nề, như một tảng đá đè nặng lên ngực cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.