Chương 19: Chương 19
Thiểu Lan
26/10/2016
Dáng cười của Tô Lam rất miễn cưỡng, tựa như là do ánh nắng làm khóe mắt nheo lên chứ không phải do cậu.
Cậu cười méo xệch: “Tớ mấy hôm trước… Gặp người nhà họ Tạ…”
Mi tâm Cố Tích giật giật, bàn tay đang vỗ về mèo con khựng lại làm nó bất mãn kêu. Trong ánh mắt Cố Tích vừa là thương cảm, lại phảng phất chút đồng cảm và khổ sở, cậu còn chưa kịp nói, cửa kéo đã bị mở ra.
Cố Tích nhìn Tô Lam, mặt cậu tái, không nhìn ra chút cảm xúc nào, lại dường như có ý cười.
Tô Lam này, ở bên ngoài thì là một thành niên cực kì đẹp, sáng sủa năng động. Nhưng chỉ trong nháy mắt Tạ Tấn Xuyên xuất hiện lại che giấu được hết thảy bất an.
Tô Lam híp mắt đứng lên nhìn hắn, so với một Thẩm Phi của nửa tháng trước thảm hại chật vật, bây giờ người này lại là nam tử ôn nhuận như ngọc, mang theo điểm tà mị mà Tô Lam nhìn thấy ở trà lâu lúc trước.
Mỉm cười, “Yêu, còn tưởng rằng anh lại bỏ mặc Cố Tích ở đây chứ!”
“Không có khả năng.” Thẩm Phi lướt qua Tô Lam đi tới bên người Cố Tích đang cúi người chơi với mèo con, kết quả mèo con toàn thân xù lông quay sang Thẩm Phi đe dọa, hắn đành bất đắc dĩ lùi về. Cố Tích ôn nhu trấn an nó, “Mèo con, chớ sợ, chớ sợ nha.”
Tạ Tấn Xuyên tựa ở cạnh cửa cười cười, “Thẩm Phi, cậu không được dọa con tôi sợ.”
Thẩm Phi nhón tay nhấc cằm mèo con lên nhìn nhìn, “Chậc chậc, nhìn không thấy giống, một điểm cũng không giống.”
“…” Cố Tích bất đắc dĩ đập vào tay hắn, yêu thương xoa xoa cằm nó, “Đừng có dọa nó có được không? Anh không thấy nó đáng thương bị cương thi dọa sợ thế à?”
Thẩm Phi trừng mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, “Cương thi?”
Cố Tích ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó bất đắc dĩ cúi gầm mặt, “Ách, nghe người khác gọi… Nghĩ là đùa sẽ rất vui?”
“Người khác gọi ai?”
Tạ Tấn Xuyên nghẹn cười kéo Tô Lam đứng dậy, “Vấn đề này các cậu tự giải quyết, tôi với Tô Lam tránh trước.”
Tô Lam luyến tiếc vẫy tay với Cố Tích, “Đi, chúng ta tránh xa hai người này ra một chút.”
Cố Tích tất nhiên là thuận theo phía sau Tô Lam, bị Thẩm Phi nắm thắt lưng kéo về phía cửa, chế nhạo cáo biệt Tạ Tấn Xuyên, “Tôi cùng Cố Tích ở khu biệt thự ngoại ô phía Tây, rảnh rỗi thì đưa Tô Lam tới chơi, đỡ cho Cố Tích nhà tôi buồn chán, đi trước đây.”
“Thẩm Phi, anh đợi chút.” Cố Tích quay lại kéo Tô Lam tới một bên, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, “Lam, tớ đã trở về, cậu phải nhớ kỹ dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có tớ đứng về phía cậu, Thẩm Phi đứng về phía cậu.”
Tô Lam vươn tay ôm Cố Tích, buồn buồn nói, “Biết rồi.”
Cố Tích với Thẩm Phi vừa đi, Tô Lam lập tức thấy phía sau có động tĩnh, quay người lại liền dán mặt vào ngực người ta, Tạ Tấn Xuyên thấp giọng cười hỏi, “Tiếp tục chuyện bị chen ngang chứ?”
Tô Lam trong lòng thở dài một tiếng, chủ động đón nhận đôi môi ấm áp của anh.
Ctrl + D + Y, đoạn này bị cắt bỏ.
Vốn kịch truyền thanh kia là muốn Cố Tích cho Thẩm Phi nghe, chỉ là giờ đây bọn họ cảm tình tốt như vậy, cái này hiển nhiên không dùng được.
Tạ Tấn Xuyên đẩy cửa tiến vào, thấy Tô Lam đang ngồi bên giường, hí hoáy trước laptop, “Tô Tô, đứng lên ăn cơm.”
Khóe mắt Tô Lam mang theo phong tình vạn chủng, miễn cưỡng lên tiêng, đang muốn xuống giường thì bị Tạ Tấn Xuyên chặn ngang, ôm lấy bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi vào trước bàn ăn, Tô Lam đá anh một phát, “Em đâu có yếu ớt như vậy, đâu có không đi được?”
Tạ Tấn Xuyên gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của cậu, cười cười, “Đây không phải là vì thương em, luyến tiếc em mệt mỏi sao?”
“Miệng chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt…” Tô Lam thấy anh muốn nói cũng nhét luôn một miếng thịt vào miệng anh, “Lại định nói là chỉ dỗ ngọt em thôi chứ gì? Tám trăm năm trước đã nghe rồi.”
Tạ Tấn Xuyên cười cười không thèm nhắc lại.
****
Chuẩn bị _ A Ngốc: Sama, cái hậu kì kịch cổ phong quyền mưu kia cậu làm thế nào rồi → → Không phải đến tận thúy cúc chứ!
Kỳ An: Ách, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi hình như… quên béng mất…
Chuẩn bị _ A Ngốc: ......
Cậu cười méo xệch: “Tớ mấy hôm trước… Gặp người nhà họ Tạ…”
Mi tâm Cố Tích giật giật, bàn tay đang vỗ về mèo con khựng lại làm nó bất mãn kêu. Trong ánh mắt Cố Tích vừa là thương cảm, lại phảng phất chút đồng cảm và khổ sở, cậu còn chưa kịp nói, cửa kéo đã bị mở ra.
Cố Tích nhìn Tô Lam, mặt cậu tái, không nhìn ra chút cảm xúc nào, lại dường như có ý cười.
Tô Lam này, ở bên ngoài thì là một thành niên cực kì đẹp, sáng sủa năng động. Nhưng chỉ trong nháy mắt Tạ Tấn Xuyên xuất hiện lại che giấu được hết thảy bất an.
Tô Lam híp mắt đứng lên nhìn hắn, so với một Thẩm Phi của nửa tháng trước thảm hại chật vật, bây giờ người này lại là nam tử ôn nhuận như ngọc, mang theo điểm tà mị mà Tô Lam nhìn thấy ở trà lâu lúc trước.
Mỉm cười, “Yêu, còn tưởng rằng anh lại bỏ mặc Cố Tích ở đây chứ!”
“Không có khả năng.” Thẩm Phi lướt qua Tô Lam đi tới bên người Cố Tích đang cúi người chơi với mèo con, kết quả mèo con toàn thân xù lông quay sang Thẩm Phi đe dọa, hắn đành bất đắc dĩ lùi về. Cố Tích ôn nhu trấn an nó, “Mèo con, chớ sợ, chớ sợ nha.”
Tạ Tấn Xuyên tựa ở cạnh cửa cười cười, “Thẩm Phi, cậu không được dọa con tôi sợ.”
Thẩm Phi nhón tay nhấc cằm mèo con lên nhìn nhìn, “Chậc chậc, nhìn không thấy giống, một điểm cũng không giống.”
“…” Cố Tích bất đắc dĩ đập vào tay hắn, yêu thương xoa xoa cằm nó, “Đừng có dọa nó có được không? Anh không thấy nó đáng thương bị cương thi dọa sợ thế à?”
Thẩm Phi trừng mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, “Cương thi?”
Cố Tích ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó bất đắc dĩ cúi gầm mặt, “Ách, nghe người khác gọi… Nghĩ là đùa sẽ rất vui?”
“Người khác gọi ai?”
Tạ Tấn Xuyên nghẹn cười kéo Tô Lam đứng dậy, “Vấn đề này các cậu tự giải quyết, tôi với Tô Lam tránh trước.”
Tô Lam luyến tiếc vẫy tay với Cố Tích, “Đi, chúng ta tránh xa hai người này ra một chút.”
Cố Tích tất nhiên là thuận theo phía sau Tô Lam, bị Thẩm Phi nắm thắt lưng kéo về phía cửa, chế nhạo cáo biệt Tạ Tấn Xuyên, “Tôi cùng Cố Tích ở khu biệt thự ngoại ô phía Tây, rảnh rỗi thì đưa Tô Lam tới chơi, đỡ cho Cố Tích nhà tôi buồn chán, đi trước đây.”
“Thẩm Phi, anh đợi chút.” Cố Tích quay lại kéo Tô Lam tới một bên, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, “Lam, tớ đã trở về, cậu phải nhớ kỹ dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có tớ đứng về phía cậu, Thẩm Phi đứng về phía cậu.”
Tô Lam vươn tay ôm Cố Tích, buồn buồn nói, “Biết rồi.”
Cố Tích với Thẩm Phi vừa đi, Tô Lam lập tức thấy phía sau có động tĩnh, quay người lại liền dán mặt vào ngực người ta, Tạ Tấn Xuyên thấp giọng cười hỏi, “Tiếp tục chuyện bị chen ngang chứ?”
Tô Lam trong lòng thở dài một tiếng, chủ động đón nhận đôi môi ấm áp của anh.
Ctrl + D + Y, đoạn này bị cắt bỏ.
Vốn kịch truyền thanh kia là muốn Cố Tích cho Thẩm Phi nghe, chỉ là giờ đây bọn họ cảm tình tốt như vậy, cái này hiển nhiên không dùng được.
Tạ Tấn Xuyên đẩy cửa tiến vào, thấy Tô Lam đang ngồi bên giường, hí hoáy trước laptop, “Tô Tô, đứng lên ăn cơm.”
Khóe mắt Tô Lam mang theo phong tình vạn chủng, miễn cưỡng lên tiêng, đang muốn xuống giường thì bị Tạ Tấn Xuyên chặn ngang, ôm lấy bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi vào trước bàn ăn, Tô Lam đá anh một phát, “Em đâu có yếu ớt như vậy, đâu có không đi được?”
Tạ Tấn Xuyên gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của cậu, cười cười, “Đây không phải là vì thương em, luyến tiếc em mệt mỏi sao?”
“Miệng chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt…” Tô Lam thấy anh muốn nói cũng nhét luôn một miếng thịt vào miệng anh, “Lại định nói là chỉ dỗ ngọt em thôi chứ gì? Tám trăm năm trước đã nghe rồi.”
Tạ Tấn Xuyên cười cười không thèm nhắc lại.
****
Chuẩn bị _ A Ngốc: Sama, cái hậu kì kịch cổ phong quyền mưu kia cậu làm thế nào rồi → → Không phải đến tận thúy cúc chứ!
Kỳ An: Ách, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi hình như… quên béng mất…
Chuẩn bị _ A Ngốc: ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.