Chương 13
Chocolate A Hoa Điềm
12/07/2023
17
“Hôm đó em không trả lời tin nhắn của anh, tâm trạng rất tệ nên anh uống chút rượu trong bữa tiệc.”
Làm xong ghi chép ra khỏi đồn, trăng đã lên cao rọi khắp mặt đất.
Giang nghiễn muốn đưa tôi về trường.
“Tửu lượng của anh thực sự rất kém.”
Nói tới đây, vành tai của anh hơi đỏ lên.
“Thầy gọi anh tới cạnh thầy, hỏi anh chuyện chiêu sinh của Thanh Hoa, nên anh mới để điện thoại trên bàn.
“Có lẽ khi đó cô ta lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em.”
Tôi cúi đầu, buồn bực nói: “Điện thoại anh không có mật khẩu sao?”
“Có.”
Giang Nghiễn khẽ nói: “Là sinh nhật em.”
Gió thoang thoảng hương thơm của cây nguyệt quế.
Tôi siết chặt tay, lúc mở miệng có hơi run rẩy.
“Anh gạt tôi.”
“Sinh nhật của Tô Vãn Dao là tôi thuận miệng nói--”
“Không phải sinh nhật của Tô Vãn Dao, là sinh nhật của Lâm Dĩ An.”
Đôi môi Giang Nghiễn vẽ ra một vòng cung nhỏ.
“Anh nói rồi, lúc mới bắt đầu anh đã biết là em.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“An An, anh không có ngu đến mức bị lừa bởi một tấm Al.”
“Anh muốn em trở nên tốt hơn.”
“Người anh muốn nhìn thấy trên đỉnh cao này, chỉ có em thôi.”
18
Khoảng một năm rưỡi trước.
Thời điểm thi đại học chỉ còn hai tháng.
Khí trời oi bức.
Giang Nghiễn bị một loạt nào là vi phân tích phân vây quanh, nên muốn ra ngoài hít thở không khí.
Vì được cử tới Thanh Hoa, trường học luôn luôn khoan dung đối với anh.
Giang Nghiễn tới sát vách trường.
Một nhóm học sinh lớp 11 đang làm bài thi thử.
“Lần đầu anh nhìn thấy em là khi đó.”
“Em ngồi chỗ cửa sổ, quá trình giải đề và đáp án đều viết tường tận trên giấy nháp, anh liếc mắt nhìn sang thấy hoàn toàn đúng hết.”
“Nhưng cuối cùng, em chỉ làm hai câu đơn giản nhất trong đề.”
“Ngày có kết quả, anh đặc biệt đi xem bảng vinh dự.”
“Tên của em không hề có trên đó.”
“Lúc đó anh sinh ra hiếu kỳ.”
Mà thường thường hiếu kỳ là sự bắt đầu của rung động.
Mặt tôi đỏ lên, đúng lúc nhớ lại chuyện khác: “Nhưng anh chụp ảnh thân mật như vậy với Chu Kha, còn đi đón cô ta ở sân bay, còn tặng hoa hồng đỏ -- lẽ nào là giả hết ư?”
“Rồi còn có tấm hình trên confession wall của mấy người nữa.”
Giang Nghiễn khẽ run: “Ảnh thân mật gì?”
Tôi muốn mở vòng bạn bè của Chu Kha để tìm.
Lại phát hiện cô ta cài đặt chỉ hiển thị ba ngày.
“Chuyện này, anh sẽ làm rõ.”
Anh nói: “Ngày đó anh theo bạn cùng phòng tới đón tân sinh viên, không nhớ có gặp cô ta hay không.”
“Anh cũng không tặng hoa hồng cho cô ta.”
“Tấm hình trên confession wall là vào buổi học trước, cô ta chặn anh lại hỏi vài câu.”
Giang Nghiễn giải thích rõ ràng từng cái một.
Cuối cùng, hỏi tôi: “Bây giờ tới lượt anh hỏi em.”
“Lâm Dĩ An, một năm nay em chỉ lợi dụng anh kèm Toán cho em.”
“Vậy, em có từng nảy sinh tâm tư khác không?”
“Hôm đó em không trả lời tin nhắn của anh, tâm trạng rất tệ nên anh uống chút rượu trong bữa tiệc.”
Làm xong ghi chép ra khỏi đồn, trăng đã lên cao rọi khắp mặt đất.
Giang nghiễn muốn đưa tôi về trường.
“Tửu lượng của anh thực sự rất kém.”
Nói tới đây, vành tai của anh hơi đỏ lên.
“Thầy gọi anh tới cạnh thầy, hỏi anh chuyện chiêu sinh của Thanh Hoa, nên anh mới để điện thoại trên bàn.
“Có lẽ khi đó cô ta lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em.”
Tôi cúi đầu, buồn bực nói: “Điện thoại anh không có mật khẩu sao?”
“Có.”
Giang Nghiễn khẽ nói: “Là sinh nhật em.”
Gió thoang thoảng hương thơm của cây nguyệt quế.
Tôi siết chặt tay, lúc mở miệng có hơi run rẩy.
“Anh gạt tôi.”
“Sinh nhật của Tô Vãn Dao là tôi thuận miệng nói--”
“Không phải sinh nhật của Tô Vãn Dao, là sinh nhật của Lâm Dĩ An.”
Đôi môi Giang Nghiễn vẽ ra một vòng cung nhỏ.
“Anh nói rồi, lúc mới bắt đầu anh đã biết là em.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“An An, anh không có ngu đến mức bị lừa bởi một tấm Al.”
“Anh muốn em trở nên tốt hơn.”
“Người anh muốn nhìn thấy trên đỉnh cao này, chỉ có em thôi.”
18
Khoảng một năm rưỡi trước.
Thời điểm thi đại học chỉ còn hai tháng.
Khí trời oi bức.
Giang Nghiễn bị một loạt nào là vi phân tích phân vây quanh, nên muốn ra ngoài hít thở không khí.
Vì được cử tới Thanh Hoa, trường học luôn luôn khoan dung đối với anh.
Giang Nghiễn tới sát vách trường.
Một nhóm học sinh lớp 11 đang làm bài thi thử.
“Lần đầu anh nhìn thấy em là khi đó.”
“Em ngồi chỗ cửa sổ, quá trình giải đề và đáp án đều viết tường tận trên giấy nháp, anh liếc mắt nhìn sang thấy hoàn toàn đúng hết.”
“Nhưng cuối cùng, em chỉ làm hai câu đơn giản nhất trong đề.”
“Ngày có kết quả, anh đặc biệt đi xem bảng vinh dự.”
“Tên của em không hề có trên đó.”
“Lúc đó anh sinh ra hiếu kỳ.”
Mà thường thường hiếu kỳ là sự bắt đầu của rung động.
Mặt tôi đỏ lên, đúng lúc nhớ lại chuyện khác: “Nhưng anh chụp ảnh thân mật như vậy với Chu Kha, còn đi đón cô ta ở sân bay, còn tặng hoa hồng đỏ -- lẽ nào là giả hết ư?”
“Rồi còn có tấm hình trên confession wall của mấy người nữa.”
Giang Nghiễn khẽ run: “Ảnh thân mật gì?”
Tôi muốn mở vòng bạn bè của Chu Kha để tìm.
Lại phát hiện cô ta cài đặt chỉ hiển thị ba ngày.
“Chuyện này, anh sẽ làm rõ.”
Anh nói: “Ngày đó anh theo bạn cùng phòng tới đón tân sinh viên, không nhớ có gặp cô ta hay không.”
“Anh cũng không tặng hoa hồng cho cô ta.”
“Tấm hình trên confession wall là vào buổi học trước, cô ta chặn anh lại hỏi vài câu.”
Giang Nghiễn giải thích rõ ràng từng cái một.
Cuối cùng, hỏi tôi: “Bây giờ tới lượt anh hỏi em.”
“Lâm Dĩ An, một năm nay em chỉ lợi dụng anh kèm Toán cho em.”
“Vậy, em có từng nảy sinh tâm tư khác không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.