Chương 10: MiMi ,chân thực hay ảo giác
Hồng Trần Ức Mộng
04/03/2014
Tại công kích cường đại cùng kỹ năng biến thái,kinh nghiêm gia tăng vô cùng nhanh chóng,ba giờ chém giết,hắn cũng lên cấp 6,Phong Linh cũng mất đi
hứng thú khi chém một kiếm chết một con bạch lang, hơn nữa,sau cấp
5,kinh nghiệm để thăng cấp tăng một mảng lớn,chỉ giết bạch lang thì
không biết ngày nào tháng nào mới lên cấp.
“Cũng nên đổi địa phương train level rồi.” Phong Linh nhìn 1 kim 13 ngân 90 đồng trong balo [1 kim tệ =100 tiền bạc =100 tiền đồng ], hắn cười khổ một tiếng,trong "Thiên Mệnh" bạo xuất tiền quá thấp,chính như hắn may mắn cao như vậy,ba giờ đồng hồ mới tích góp.được 1 kim tệ.
“Đinh, người chơi Phong Linh ,bên ngoài có người gọi ngươi."
Đang chuẩn bị xâm nhập về hướng bắc, Phong Linh hơi sửng sốt một chút " Đã đến giờ Linh đi học về rồi sao?" một hồi chém giết, khiến cho hắn lơ đãng mà trầm mê trong đó, quên cả thời gian.
Nghỉ ngơi là thói quen tất yếu , Phong Linh cũng không tiếp tục train,trực tiếp mặc niệm "đăng xuất".
Mở mắt ra,Linh đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn,cô bé nở một nụ cười ngọt ngào nhìn hắn.
"Anh, trong trò chơi vui thế sao,khiến anh quên cả bữa trưa, .Mà em cho anh biết một tin vui nha ,từ hôm nay là em được nghỉ hè rồi, em sẽ không để anh thiếu bữa nữa. Hìhì .Mà anh cũng kiếm về cho em vài chị dâu đi, anh cũng 18 tuổi rồi chứ còn nhỏ nữa đâu"
Mỉm cười nhìn lại Linh nhưng trong lòng hắn quặn đau, người con gái kia đã từng cùng hắn hạnh phúc bên nhau ,nhưng....
" Ừm ,nghỉ thì tốt rồi,anh sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi mua một chiếc khoang sinh dưỡng cho em cùng chơi "Thiên Mệnh" "
"Oa,anh hai vạn tuế, thôi,em đi làm bữa đây".Trong lòng cô bé vui lắm,đâu phải vì được chơi game, mà là được ở cùng với hắn mà thôi,nhưng kẻ đần nào đó đâu có hiểu.
"Nga ... Ngủ thật là ngon.. Chủ nhân có nhớ ta hay không.... A? Đây là nơi nào?"
Nghe thấy âm thanh thanh thúy mà quen thuộc, Phong từ trước đến nay vẫn gặp nguy không loạn, bây giờ khuôn mặt lại dại ra,toàn thân cứng ngắc, triệt để hóa đá ở nơi này.
Ảo giác... Ảo giác... Ảo giác! ! Nhất định là ảo giác!
Nhưng một đoàn bạch quang đang bay lên khiến lời tự dối mình trực tiếp bị đánh tan.
Bạch sắc quang cầu ở trên không trung,bay lên rồi từ từ hạ xuống trước mặt hắn,sau đó ,bạch quang biến mất,một bé gái ngỏ nhắn ,khéo léo,ở giữa không trung ưu nhã xoay người, mái tóc đen mượt và chiếc váy tuyết trắng nhẹ nhàng bay lượn, hé ra khuôn mặt tinh xảo vô.cùng trước anh mắt đang dại ra của ai đó.
"Nha? Chủ nhân, ngươilàm sao vậy ? Tại sao lại nhìn ta như vậy ? Chẳng lẽ là do quá nhớ ta" MiMi bay lên phía trước một chút, lấy hai tay ngỏ nhắn che mặt mình, hiện ra một dáng vẻ khả ái ,e thẹn, nhưng thấy Phong vẫn dại ra như trước, nàng bỏ tay đang che mặt, thử lấy ngón tay chọc chọc vào trán hắn
"Ai nha, chủ nhân ,chủ nhân..."
Trên trán truyền đến cảm xúc khiến Phong cảm thấy giật mình, cuối cùng hồn phách cũng trở về với cơ thể, hắn lắc lắc đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vài MiMi ,lấy tay sờ sờ vào cái.trán vừa bị cô bé chọc... Rồi lại mạnh lắc lắc đầu... Trước mắt hắn ,MiMi vẫn đang giữ vẻ mặt tìm tòi, nghiên cứu.
Ảo giác...
Chẳng lẽ không phải ảo giác...
Đây rốt cuộc là cái gì ! ! Thế giới này bị rối loạn ?Cái tiểu la lỵ này tại sao lại xuất hiện ở đây ?. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Phong giơ tay lên bắt lấy MiMi đặt vào lòng bàn tay của mình trước tiếng hét kinh hãi của cô bé. Cảm giác mềm mại trên tay cũng không phải là giả, trên thế giới này không có khả năng có ảo giác chân thực như vậy.
MiMi bị hắn nắm trong lòng bàn tay cẩn thận di chuyển rồi đứng dậy ,ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt vừa khẩn trương vừa đáng thương mà nói:
"Chủ nhân... Có phải hay không do MiMi ham ngủ... Khiến cho chủ nhân tức giận ?..."
"MiMi" Phong nhìn chằm chằm vào nàng, nghiêm túc nói:
"Ngươi nghiêm túc trả lời ta một vấn đề... Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao có thể từ thế giới trò chơi chạy đến nơi đây ?"
"Nha ?" MiMi nháy nháy mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới có phản ứng "A" một tiếng che miệng lại, con mắt trừng lớn, trên mặt lộ ra dáng vẻ kinh hoảng, miệng nàng phát ra âm thanh nho nhỏ nỉ non:
"Ở đây... Ở đây... Nơi này là một cái thế giới khác sao.... Oa, hình như là do ta ngủ quá ngon rồi, không có chú ý đây là thế giới khác liền chạy ra, trách không được có cảm giác kỳ quái như thế.. ... Oa, oa làm sao bây giờ ,làm sao bây giờ, ta không nên sớm đi ra ngoài như vậy, Oa ,oa Làm sao bây giờ ,làm sao bây giờ..."
Nàng lẩm bẩm tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi tai của Phong. Thì ra là nàng không nghĩ là đến đây..
Cái tiểu la lỵ này...
Phong nằm ngả ra ghế salon, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn như cũ không kìm nén lại được ,Hắn bất đắc dĩ nói: "MiMi, ngươi đã nói ngươi la tiểu la lỵ nghe lời nhất và ngoan nhất,vậy thì hãy nghe ta nói .Nếu như có lời nào lừa dối ta, nói không chừng ta sẽ trở nên rất tức giận đó."
" Ô ô..." MiMi dùng sức lắc lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên với anh mắt sợ hãi, buông ra bàn tay nhỏ bé trên môi, trợn to đôi mắt long lanh như nước khiến mọi người thuơng hại mà nhìn hắn:
"Ta muốn ăn chocolate..."
"Rầm !" Phong ngã nhào trên mặt đất.
“Cũng nên đổi địa phương train level rồi.” Phong Linh nhìn 1 kim 13 ngân 90 đồng trong balo [1 kim tệ =100 tiền bạc =100 tiền đồng ], hắn cười khổ một tiếng,trong "Thiên Mệnh" bạo xuất tiền quá thấp,chính như hắn may mắn cao như vậy,ba giờ đồng hồ mới tích góp.được 1 kim tệ.
“Đinh, người chơi Phong Linh ,bên ngoài có người gọi ngươi."
Đang chuẩn bị xâm nhập về hướng bắc, Phong Linh hơi sửng sốt một chút " Đã đến giờ Linh đi học về rồi sao?" một hồi chém giết, khiến cho hắn lơ đãng mà trầm mê trong đó, quên cả thời gian.
Nghỉ ngơi là thói quen tất yếu , Phong Linh cũng không tiếp tục train,trực tiếp mặc niệm "đăng xuất".
Mở mắt ra,Linh đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn,cô bé nở một nụ cười ngọt ngào nhìn hắn.
"Anh, trong trò chơi vui thế sao,khiến anh quên cả bữa trưa, .Mà em cho anh biết một tin vui nha ,từ hôm nay là em được nghỉ hè rồi, em sẽ không để anh thiếu bữa nữa. Hìhì .Mà anh cũng kiếm về cho em vài chị dâu đi, anh cũng 18 tuổi rồi chứ còn nhỏ nữa đâu"
Mỉm cười nhìn lại Linh nhưng trong lòng hắn quặn đau, người con gái kia đã từng cùng hắn hạnh phúc bên nhau ,nhưng....
" Ừm ,nghỉ thì tốt rồi,anh sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi mua một chiếc khoang sinh dưỡng cho em cùng chơi "Thiên Mệnh" "
"Oa,anh hai vạn tuế, thôi,em đi làm bữa đây".Trong lòng cô bé vui lắm,đâu phải vì được chơi game, mà là được ở cùng với hắn mà thôi,nhưng kẻ đần nào đó đâu có hiểu.
"Nga ... Ngủ thật là ngon.. Chủ nhân có nhớ ta hay không.... A? Đây là nơi nào?"
Nghe thấy âm thanh thanh thúy mà quen thuộc, Phong từ trước đến nay vẫn gặp nguy không loạn, bây giờ khuôn mặt lại dại ra,toàn thân cứng ngắc, triệt để hóa đá ở nơi này.
Ảo giác... Ảo giác... Ảo giác! ! Nhất định là ảo giác!
Nhưng một đoàn bạch quang đang bay lên khiến lời tự dối mình trực tiếp bị đánh tan.
Bạch sắc quang cầu ở trên không trung,bay lên rồi từ từ hạ xuống trước mặt hắn,sau đó ,bạch quang biến mất,một bé gái ngỏ nhắn ,khéo léo,ở giữa không trung ưu nhã xoay người, mái tóc đen mượt và chiếc váy tuyết trắng nhẹ nhàng bay lượn, hé ra khuôn mặt tinh xảo vô.cùng trước anh mắt đang dại ra của ai đó.
"Nha? Chủ nhân, ngươilàm sao vậy ? Tại sao lại nhìn ta như vậy ? Chẳng lẽ là do quá nhớ ta" MiMi bay lên phía trước một chút, lấy hai tay ngỏ nhắn che mặt mình, hiện ra một dáng vẻ khả ái ,e thẹn, nhưng thấy Phong vẫn dại ra như trước, nàng bỏ tay đang che mặt, thử lấy ngón tay chọc chọc vào trán hắn
"Ai nha, chủ nhân ,chủ nhân..."
Trên trán truyền đến cảm xúc khiến Phong cảm thấy giật mình, cuối cùng hồn phách cũng trở về với cơ thể, hắn lắc lắc đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vài MiMi ,lấy tay sờ sờ vào cái.trán vừa bị cô bé chọc... Rồi lại mạnh lắc lắc đầu... Trước mắt hắn ,MiMi vẫn đang giữ vẻ mặt tìm tòi, nghiên cứu.
Ảo giác...
Chẳng lẽ không phải ảo giác...
Đây rốt cuộc là cái gì ! ! Thế giới này bị rối loạn ?Cái tiểu la lỵ này tại sao lại xuất hiện ở đây ?. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Phong giơ tay lên bắt lấy MiMi đặt vào lòng bàn tay của mình trước tiếng hét kinh hãi của cô bé. Cảm giác mềm mại trên tay cũng không phải là giả, trên thế giới này không có khả năng có ảo giác chân thực như vậy.
MiMi bị hắn nắm trong lòng bàn tay cẩn thận di chuyển rồi đứng dậy ,ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt vừa khẩn trương vừa đáng thương mà nói:
"Chủ nhân... Có phải hay không do MiMi ham ngủ... Khiến cho chủ nhân tức giận ?..."
"MiMi" Phong nhìn chằm chằm vào nàng, nghiêm túc nói:
"Ngươi nghiêm túc trả lời ta một vấn đề... Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao có thể từ thế giới trò chơi chạy đến nơi đây ?"
"Nha ?" MiMi nháy nháy mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới có phản ứng "A" một tiếng che miệng lại, con mắt trừng lớn, trên mặt lộ ra dáng vẻ kinh hoảng, miệng nàng phát ra âm thanh nho nhỏ nỉ non:
"Ở đây... Ở đây... Nơi này là một cái thế giới khác sao.... Oa, hình như là do ta ngủ quá ngon rồi, không có chú ý đây là thế giới khác liền chạy ra, trách không được có cảm giác kỳ quái như thế.. ... Oa, oa làm sao bây giờ ,làm sao bây giờ, ta không nên sớm đi ra ngoài như vậy, Oa ,oa Làm sao bây giờ ,làm sao bây giờ..."
Nàng lẩm bẩm tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi tai của Phong. Thì ra là nàng không nghĩ là đến đây..
Cái tiểu la lỵ này...
Phong nằm ngả ra ghế salon, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn như cũ không kìm nén lại được ,Hắn bất đắc dĩ nói: "MiMi, ngươi đã nói ngươi la tiểu la lỵ nghe lời nhất và ngoan nhất,vậy thì hãy nghe ta nói .Nếu như có lời nào lừa dối ta, nói không chừng ta sẽ trở nên rất tức giận đó."
" Ô ô..." MiMi dùng sức lắc lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên với anh mắt sợ hãi, buông ra bàn tay nhỏ bé trên môi, trợn to đôi mắt long lanh như nước khiến mọi người thuơng hại mà nhìn hắn:
"Ta muốn ăn chocolate..."
"Rầm !" Phong ngã nhào trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.