Chương 5: Quyết định
Vô Danh
23/04/2014
Trên người Tiểu Tuyết quả nhiên sau đó nổi rất nhiều mụt mủ, người trong nhà họ Kỷ ai cũng sợ.
Tin được báo đến cho Hạ phu nhân và Mộ Bích, Tô đại phu cũng xác nhận có thể cô đã bị nhiễm bệnh đậu mủ, là một căn bệnh không gây chết người
nhưng lại mang nguy cơ truyền nhiễm. Những người trước đây từng tiếp xúc với Tiểu Tuyết đều thấy rờn rợn trong người.
Hạ phu nhân là người lên tiếng đầu tiên:
-Bệnh có thể chữa khỏi không?
Tô đại phu thoáng phân vân. Nếu nói không chữa được, có thể Hạ phu nhân sẽ cho người giết chết Tiểu Tuyết không chừng…Cuối cùng ông dè dặt xác nhận:
-Có thể chữa được, thưa đại phu nhân.
-Vậy thì cứ chữa cho nó đi!- Hạ phu nhân phẩy tay- Nói với Mộ Bích, trong thời gian này đừng mang nó qua biệt viện nữa.
-Dạ, phu nhân.
Tô đại phu lẳng lặng lui ra.Hạ phu nhân muốn làm gì, ông cũng không đoán được. Chỉ là tránh được cho Tiểu Tuyết ngày nào hay ngày đó thôi.
Trong phòng, dì Trương không nén được tò mò, hỏi Hạ phu nhân:
-Đại phu nhân, con bé đó bị bệnh truyền nhiễm, tại sao…?
-Thà nó chết trong nhà chứ không thể để nó ra ngoài chết được. Nhà ta sẽ mang tiếng là hà khắc với người làm, điều đó lão gia không thích đâu.
Xét cho cùng, nhà bà vẫn chỉ là một bộ phận của nhà tổ. Kỷ Luân đã không có con cái, nếu xảy ra sơ suất gì liên quan tới danh tiếng gia đình thì vị trí của Kỷ Hùng ở nhà tổ sẽ bị lung lay. Bà không muốn vì một con nha hoàn hèn hạ mà ảnh hưởng đến toàn cục.
-Chuyện của Mộ Bích sao rồi?
-Dạ? Mợ cả và cậu cả đấy ạ? Cậu cả thường ra ngoài, đến đêm mới về, cũng ít khi ghé phòng mợ cả.
Kỷ Luân là người thế nào, người làm mẹ đương nhiên biết. Từ nhỏ nó đã yếu ớt, không có chủ kiến nên không được lòng của lão gia. Sau này nhờ Kỷ Đạt, con trai của nhị phu nhân chết đi, Kỷ Luân mới được cha xem trọng lại. Nhưng so với Kỷ Hiểu Minh bên nhà tổ thì rõ ràng con bà là một trời một vực. Kỷ Hiểu Minh thông minh, quyết đoán, lại được Kỷ lão gia cho ăn học tận Bắc Kinh, nghe nói còn sang nước ngoài nữa…May là xảy ra chuyện thông gian cùng chị dâu thứ, vị trí của Kỷ Hiểu Minh có vẻ bắt đầu lung lay bên nhà tổ, Kỷ Luân mới có cơ hội. Bây giờ chỉ cần nó sinh con trai là được. Đứa cháu đầu tiên của Kỷ gia sẽ được xem trọng, vị trí nhà bà càng lúc càng vững chắc hơn.
Phía nhà tổ, Kỷ Đức cũng đã quyết định. Ông nói với quản gia:
-Mời bà mối Vương đi. Chúng ta sang nhà họ Tô nói chuyện. Ta muốn cưới vợ cho Hiểu Minh.
Kỷ Đức chỉ có 3 đứa cháu trai. Kỷ Đạt đã mất, Kỷ Luân con người yếu ớt, không có năng lực, chỉ có Hiểu Minh đáp ứng được kỳ vọng của ông. Thế nhưng lại xảy ra chuyện tày đình này…Ông vốn không tin cháu trai mình lại làm nên chuyện tồi tệ đó…Bản thân nó lại lương thiện, có lẽ là không nhẫn tâm nhìn cô gái kia chịu khổ một mình. Nó cứu cô ta một mạng, bản thân mình thì bị rơi xuống vực sâu. Từ nay chuyện đưa Hiểu Minh ra làm người thừa kế sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Cách duy nhất lúc này là Hiểu Minh nhanh chóng cưới vợ sinh con. Đứa con của nó nếu là con trai thì sẽ danh chánh ngôn thuận thay thế cha của nó giữ quyền thừa kế. Ông cũng không lo lắng nữa.
-Thưa lão gia…Tô tiểu thư từ hôm xảy ra chuyện đã nói không còn muốn gặp thiếu gia nữa. Không biết…
-Nếu không nhận lời thì chúng ta sang bỏ lễ nhà khác. Nhà tiểu thư nào cũng được, chỉ cần đồng ý là tốt. Không nhất thiết phải là nhà họ Tô.
Tô gia là gia đình thư hương, từ lâu có giao tình cùng nhà họ Kỷ. Hiểu Minh và Mỹ Anh là bạn học trên Bắc Kinh, có thể nói là tâm đầu ý hợp. Ông biết thằng bé cũng có ý với con gái nhà người. Nhưng nếu cô ta khăng khăng từ chối thì cũng không cần miễn cưỡng. Cưới vợ nào cũng được, quan trọng là sinh con đẻ cháu cho nhà họ Kỷ, cho ông con trai để nối tông đường.
-Tôi sẽ làm ngay, thưa lão gia!
Bà mối Vương nhận được thù lao hậu hĩnh liền sang nhà họ Tô nói chuyện. Ông Tô đối với cậu con rể này không có điểm nào chê trách. Tuy nhiên, vẫn phải hỏi ý Mỹ Anh.
Tuy nhiên, điều khiến ông bất ngờ là lời từ chối dứt khoát từ con gái. Mỹ Anh kiêu hãnh ngẩng mặt, lạnh lùng:
-Thưa cha, con không đồng ý. Con lấy ai cũng được. Trừ Kỷ Hiểu Minh.
Mãi về sau mỗi lần nhớ lại quyết định ngày đó, Mỹ Anh vẫn thấy lòng chua xót. Bản thân cô đã để tự ái vượt lên trên tình cảm. Cứ nhắm mắt lại là hình dung mồn một cảnh Hiểu Minh ôm cô gái đó vào lòng che chở, là lời thừa nhận của anh đã không kềm chế được mình.
Mỹ Anh hận…Cô đã thề, trọn đời trọn kiếp sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ cho Kỷ Hiểu Minh một cơ hội đến gần mình.
Trong khi bản thân lại không hỏi vì sao anh làm vậy? Cô không tin vào nhân cách của người mình từng đặt hết lòng yêu.
Cũng vào lúc đó, vú Tần và người trong phòng bếp nhẹ nhõm cả người khi lời cầu xin của họ đã ứng nghiệm. Tô đại phu bắt mạch của Tiểu Tuyết thật kỹ, gương mặt từ từ giãn ra, nụ cười hiếm hoi nở trên bờ môi khô khốc của ông:
-Tiểu Tuyết mang thai rồi. Theo mạch tượng là khoảng 21 ngày tuổi. Thai mới hình thành nhưng có vẻ rất khỏe.
Bàn tay Tiểu Tuyết vô thức đặt lên bụng…Cái thai hình thành từ một ký ức cô không nhớ gì ngoài cảm giác đau đớn. Có công bằng cho con không khi bây giờ lại trở thành công cụ níu giữ sự sống cho mẹ đây?
Cha của con…Kỷ thiếu gia bên nhà tổ. Tiểu Tuyết gặp được vài lần…Anh rất cao, con người điềm đạm, tốt bụng. Vòng tay rất ấm từng vòng qua người mẹ, ngăn cho mẹ khỏi những đòn roi.
Cô bỗng rùng mình khi nhớ đến những hình ảnh trong đêm kinh hoàng ấy…Tiểu Tuyết níu lấy tay vú Tần, giọng run run:
-Đừng…đừng cho ai biết chuyện con có thai, có được không vú? Con không muốn ai biết hết. Con không…
Tiểu Tuyết đã từng nghĩ, khi cô mang thai và sinh con với đại thiếu gia xong sẽ được về với ngôi nhà nhỏ và mảnh ruộng khô cằn đó. Cô sẽ giao con lại, sống một cuộc đời bình thản. Con cô vốn cũng không cần mẹ…Nó sẽ được yêu thương và chăm chút khi lớn lên. Người làm mẹ không giúp được gì cho con trẻ thì cũng không nên xuất hiện trong cuộc đời con.
Song, lúc thực sự mang thai mới thấy suy nghĩ là rất dễ, nhưng khi làm thì khó lắm. Giây phút biết mình mang trong mình một sinh mệnh, Tiểu Tuyết đã mơ hồ nhận ra sự ràng buộc…Cô không muốn mất con. Không muốn chưa nhớ được gương mặt nó đã bị người ta giằng khỏi tay mẹ…Không muốn…không muốn chút nào.
Tô đại phu và vú Tần nhìn nhau rồi lại thở dài. Tâm tư của Tiểu Tuyết sao ông bà lại không hiểu. Nhưng biết làm sao được, khi họ chỉ là phận nghèo, phận của những con người phải phụ thuộc cuộc sống vào người khác, chẳng có quyền tự quyết đời mình.
Hạ phu nhân là người lên tiếng đầu tiên:
-Bệnh có thể chữa khỏi không?
Tô đại phu thoáng phân vân. Nếu nói không chữa được, có thể Hạ phu nhân sẽ cho người giết chết Tiểu Tuyết không chừng…Cuối cùng ông dè dặt xác nhận:
-Có thể chữa được, thưa đại phu nhân.
-Vậy thì cứ chữa cho nó đi!- Hạ phu nhân phẩy tay- Nói với Mộ Bích, trong thời gian này đừng mang nó qua biệt viện nữa.
-Dạ, phu nhân.
Tô đại phu lẳng lặng lui ra.Hạ phu nhân muốn làm gì, ông cũng không đoán được. Chỉ là tránh được cho Tiểu Tuyết ngày nào hay ngày đó thôi.
Trong phòng, dì Trương không nén được tò mò, hỏi Hạ phu nhân:
-Đại phu nhân, con bé đó bị bệnh truyền nhiễm, tại sao…?
-Thà nó chết trong nhà chứ không thể để nó ra ngoài chết được. Nhà ta sẽ mang tiếng là hà khắc với người làm, điều đó lão gia không thích đâu.
Xét cho cùng, nhà bà vẫn chỉ là một bộ phận của nhà tổ. Kỷ Luân đã không có con cái, nếu xảy ra sơ suất gì liên quan tới danh tiếng gia đình thì vị trí của Kỷ Hùng ở nhà tổ sẽ bị lung lay. Bà không muốn vì một con nha hoàn hèn hạ mà ảnh hưởng đến toàn cục.
-Chuyện của Mộ Bích sao rồi?
-Dạ? Mợ cả và cậu cả đấy ạ? Cậu cả thường ra ngoài, đến đêm mới về, cũng ít khi ghé phòng mợ cả.
Kỷ Luân là người thế nào, người làm mẹ đương nhiên biết. Từ nhỏ nó đã yếu ớt, không có chủ kiến nên không được lòng của lão gia. Sau này nhờ Kỷ Đạt, con trai của nhị phu nhân chết đi, Kỷ Luân mới được cha xem trọng lại. Nhưng so với Kỷ Hiểu Minh bên nhà tổ thì rõ ràng con bà là một trời một vực. Kỷ Hiểu Minh thông minh, quyết đoán, lại được Kỷ lão gia cho ăn học tận Bắc Kinh, nghe nói còn sang nước ngoài nữa…May là xảy ra chuyện thông gian cùng chị dâu thứ, vị trí của Kỷ Hiểu Minh có vẻ bắt đầu lung lay bên nhà tổ, Kỷ Luân mới có cơ hội. Bây giờ chỉ cần nó sinh con trai là được. Đứa cháu đầu tiên của Kỷ gia sẽ được xem trọng, vị trí nhà bà càng lúc càng vững chắc hơn.
Phía nhà tổ, Kỷ Đức cũng đã quyết định. Ông nói với quản gia:
-Mời bà mối Vương đi. Chúng ta sang nhà họ Tô nói chuyện. Ta muốn cưới vợ cho Hiểu Minh.
Kỷ Đức chỉ có 3 đứa cháu trai. Kỷ Đạt đã mất, Kỷ Luân con người yếu ớt, không có năng lực, chỉ có Hiểu Minh đáp ứng được kỳ vọng của ông. Thế nhưng lại xảy ra chuyện tày đình này…Ông vốn không tin cháu trai mình lại làm nên chuyện tồi tệ đó…Bản thân nó lại lương thiện, có lẽ là không nhẫn tâm nhìn cô gái kia chịu khổ một mình. Nó cứu cô ta một mạng, bản thân mình thì bị rơi xuống vực sâu. Từ nay chuyện đưa Hiểu Minh ra làm người thừa kế sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Cách duy nhất lúc này là Hiểu Minh nhanh chóng cưới vợ sinh con. Đứa con của nó nếu là con trai thì sẽ danh chánh ngôn thuận thay thế cha của nó giữ quyền thừa kế. Ông cũng không lo lắng nữa.
-Thưa lão gia…Tô tiểu thư từ hôm xảy ra chuyện đã nói không còn muốn gặp thiếu gia nữa. Không biết…
-Nếu không nhận lời thì chúng ta sang bỏ lễ nhà khác. Nhà tiểu thư nào cũng được, chỉ cần đồng ý là tốt. Không nhất thiết phải là nhà họ Tô.
Tô gia là gia đình thư hương, từ lâu có giao tình cùng nhà họ Kỷ. Hiểu Minh và Mỹ Anh là bạn học trên Bắc Kinh, có thể nói là tâm đầu ý hợp. Ông biết thằng bé cũng có ý với con gái nhà người. Nhưng nếu cô ta khăng khăng từ chối thì cũng không cần miễn cưỡng. Cưới vợ nào cũng được, quan trọng là sinh con đẻ cháu cho nhà họ Kỷ, cho ông con trai để nối tông đường.
-Tôi sẽ làm ngay, thưa lão gia!
Bà mối Vương nhận được thù lao hậu hĩnh liền sang nhà họ Tô nói chuyện. Ông Tô đối với cậu con rể này không có điểm nào chê trách. Tuy nhiên, vẫn phải hỏi ý Mỹ Anh.
Tuy nhiên, điều khiến ông bất ngờ là lời từ chối dứt khoát từ con gái. Mỹ Anh kiêu hãnh ngẩng mặt, lạnh lùng:
-Thưa cha, con không đồng ý. Con lấy ai cũng được. Trừ Kỷ Hiểu Minh.
Mãi về sau mỗi lần nhớ lại quyết định ngày đó, Mỹ Anh vẫn thấy lòng chua xót. Bản thân cô đã để tự ái vượt lên trên tình cảm. Cứ nhắm mắt lại là hình dung mồn một cảnh Hiểu Minh ôm cô gái đó vào lòng che chở, là lời thừa nhận của anh đã không kềm chế được mình.
Mỹ Anh hận…Cô đã thề, trọn đời trọn kiếp sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ cho Kỷ Hiểu Minh một cơ hội đến gần mình.
Trong khi bản thân lại không hỏi vì sao anh làm vậy? Cô không tin vào nhân cách của người mình từng đặt hết lòng yêu.
Cũng vào lúc đó, vú Tần và người trong phòng bếp nhẹ nhõm cả người khi lời cầu xin của họ đã ứng nghiệm. Tô đại phu bắt mạch của Tiểu Tuyết thật kỹ, gương mặt từ từ giãn ra, nụ cười hiếm hoi nở trên bờ môi khô khốc của ông:
-Tiểu Tuyết mang thai rồi. Theo mạch tượng là khoảng 21 ngày tuổi. Thai mới hình thành nhưng có vẻ rất khỏe.
Bàn tay Tiểu Tuyết vô thức đặt lên bụng…Cái thai hình thành từ một ký ức cô không nhớ gì ngoài cảm giác đau đớn. Có công bằng cho con không khi bây giờ lại trở thành công cụ níu giữ sự sống cho mẹ đây?
Cha của con…Kỷ thiếu gia bên nhà tổ. Tiểu Tuyết gặp được vài lần…Anh rất cao, con người điềm đạm, tốt bụng. Vòng tay rất ấm từng vòng qua người mẹ, ngăn cho mẹ khỏi những đòn roi.
Cô bỗng rùng mình khi nhớ đến những hình ảnh trong đêm kinh hoàng ấy…Tiểu Tuyết níu lấy tay vú Tần, giọng run run:
-Đừng…đừng cho ai biết chuyện con có thai, có được không vú? Con không muốn ai biết hết. Con không…
Tiểu Tuyết đã từng nghĩ, khi cô mang thai và sinh con với đại thiếu gia xong sẽ được về với ngôi nhà nhỏ và mảnh ruộng khô cằn đó. Cô sẽ giao con lại, sống một cuộc đời bình thản. Con cô vốn cũng không cần mẹ…Nó sẽ được yêu thương và chăm chút khi lớn lên. Người làm mẹ không giúp được gì cho con trẻ thì cũng không nên xuất hiện trong cuộc đời con.
Song, lúc thực sự mang thai mới thấy suy nghĩ là rất dễ, nhưng khi làm thì khó lắm. Giây phút biết mình mang trong mình một sinh mệnh, Tiểu Tuyết đã mơ hồ nhận ra sự ràng buộc…Cô không muốn mất con. Không muốn chưa nhớ được gương mặt nó đã bị người ta giằng khỏi tay mẹ…Không muốn…không muốn chút nào.
Tô đại phu và vú Tần nhìn nhau rồi lại thở dài. Tâm tư của Tiểu Tuyết sao ông bà lại không hiểu. Nhưng biết làm sao được, khi họ chỉ là phận nghèo, phận của những con người phải phụ thuộc cuộc sống vào người khác, chẳng có quyền tự quyết đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.