Chương 48: Mãi không nhạt phai (END )
Cung Tỏa Băng Tâm
25/11/2023
Hắn vuốt lên tóc mai của cô, mắt chứa từng tia kiên cường nhìn cô, an ủi.
"Tiểu Ly, đừng nghĩ ngợi lung tung, sẽ không sao đâu.
Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em và con bằng mọi giá, em phải vui vẻ lên có biết không?"
Thanh âm trầm ấm, Lưu Ly nghe cũng gật đầu cho có, mị thái của cô vẫn không đổi, rầu rĩ như ai oán.
Lãnh Hoàng lại tiếp tục giúp cô xoa bóp cơ thể, cô đột nhiên ôm lấy bụng, thương tâm rơi lệ, giọng nghẹn ngào chua xót nói ra.
"A Hoàng, nếu như em có gặp trắc trở gì...anh phải hứa với em chăm sóc cho con của chúng ta thật tốt."
"'Tiểu Ly, đừng nói linh tinh, em sẽ không có chuyện gì đâu, em phải cố gắng, không vì anh cũng phải vì con chứ!"
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô gái nhỏ, sau đó nằm xuống cạnh cô, hắn ôm lấy người miệng vẫn nói tiếp để an ủi cô, nhưng ở nơi người không nhìn thấy mắt hắn sớm đã ứng hơi nước sợ hãi.
Nội tâm chẳng thể bình lặng, hắn cũng giống như cô, lo lắng đủ điều, nhưng hắn không dễ dàng nhục trí. Hắn vẫn luôn gồng mình trước bão tố, dù cô có buông tay hắn cũng nắm lấy.
Cứ như thế, thời gian thấm thoắt trôi nhanh tới ngày sinh, trong phòng vang lên tiếng la hét, Lưu Ly nắm chặt góc chăn cố vượt cạn.
Lưu Ly cố lên, người mày yêu đang đợi mày. Mày phải vượt cạn thành công. Cô tự cổ vũ bản thân, giày xéo góc chăn đến rách nát, cắn răng chịu đựng cơn đau chết đi sống lại. Cô ở trong đó suốt nhiều giờ, vật vã với tử thần, mồ hôi mồ kể tuôn ra như tắm, thế mà đứa bé vẫn chưa được sinh ra. Cô thở phì phò sau mỗi lần hít sâu, dùng sức đẻ, máu ra thấm đẩy dưới nệm, ai nhìn cũng lo lắng, không ngừng động viên cô.
"Hoàng phi cố lên, hít sâu thở mạnh đi ạ."
Lãnh Hoàng ở bên ngoài chàng ràng qua lại, sốt ruột nhiều lần muốn vào trong lại bị Hồ Tính cản trở.
"Quốc vương, người không thể vào trong đâu!
Phụ nữ sinh con, chúng ta không nên.."
Biểu tình trên khuôn mặt đối phương thêm tối sầm, hắn biết phụ nữ khi sinh đàn ông không nên vào. Nhưng nghe tiếng hét của người con gái hắn yêu, hắn làm sao có thể chịu đựng được ?
5 lần 7 lượt đều bị cản trở, hắn cố vào Hồ Tính và những người khác cứ ôm lấy hắn, buộc hắn ở bên ngoài phải hét lớn vào trong.
"Tiểu Ly, em và con nhất định phải vượt qua!
Nếu em bị gì ta cũng không sống nữa."
Hắn không biết cô có nghe được những lời lẻ ấy, nhưng trong lòng hắn lúc này chỉ mong cô không nhục chí, thành công vượt qua cửa ải tử thần.
Bên trong tiếng kêu la không ngừng vang lên, còn có những âm thanh của những người lo liệu chuyện sinh nở không ngừng động viên cô gái nhỏ.
Tiếng la của cô dường như lấn át mọi thứ, thể nhưng cô vẫn nghe rõ từng âm thanh của mỗi người, nhất là thanh âm văng vằng của người đàn ông bên ngoài.
- Lưu Ly, A Hoàng đang đợi, con cũng đang đợi, cố thêm một chút nữa thôi.
Cô nghĩ đến người mình yêu, nghĩ đến đứa con, cố gắng dùng ý chí kiên cường nhất để vượt qua. Rất lâu sau đó, tiếng khóc của trẻ con vang lên khắp phòng, gương mặt ai nấy cũng hiện lên tia mừng rỡ.
"'Sinh rồi, sinh rồi!"
Người đàn ông ở bên ngoài nghe tiếng hô nhảy cẩng lên, hắn không đợi được người bên trong ra thông báo, đẩy cửa vào trong ngay lập tức.
"'Lưu Ly!"
"Chúc mừng quốc vương, hoàng phi hạ sinh cho người một tiểu hoàng tử ạ."
Người hẩu cung kính, ôm đứa bé còn đang đỏ hỏn trong tay hân hoan, thế nhưng Lãnh Hoàng một cái liếc mắt vào con cũng không có. Hắn trực tiếp đi đến chỗ cô gái nhỏ, nhìn người thở yếu ớt khiến hắn sốt ruột.
"Tiểu Ly, em sao rồi?"
Hắn ngồi ở mép giường nắm tay cô gái chặt chẽ, Lưu Ly cười nhẹ nhõm với hẳn một cái liền ngất đi, hẳn gọi mãi cô vẫn không tỉnh, hốt hoảng cho bác sĩ kiểm tra.
"Tiểu Ly, em có nghe anh nói không?
Em không được có mệnh hệ gì, con chúng ta vừa mới sinh ra, em còn chưa nhìn mặt con, chúng ta còn chưa làm đám cưới, còn rất nhiều việc chúng ta chưa làm, em không được xảy ra chuyện có biết không?"
Giọng gấp gáp, hắn nhìn cô chẳng có chút động tĩnh mà rơi nước mắt, hắn sợ hãi vô cùng, chưa bao giờ sợ như lúc này.
Chật vật một lúc lâu khi Gia Tân báo cáo mọi chuyện đã yên ổn hẳn mới buông lỏng sự sợ hãi.
Lưu Ly ngủ rất lâu, mãi đến trời chập tối cô mới tỉnh dậy, lúc mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi cách không xa, hắn bòng đứa bé trong tay, vừa dỗ vừa trêu.
"A Hoàng..."
Cô khẽ cất tiếng, hắn nghe âm thanh liền bòng con đến ngay chỗ cô, trên mặt hớn hở, vừa lo vừa vui hỏi.
"Tiểu Ly, em thấy sao rồi?"
"Em ổn, con của em."
Cánh tay yếu ớt vươn tới, Lãnh Hoàng lập tức đặt đứa bé xuống cạnh cô. Đứa nhỏ ngủ rất ngoan, nét mặt giống hệt với người đàn ông, làm cô nhìn đến say đắm, vô thức nói.
"Con giống anh quá!"
"A Hoàng, em muốn đặt tên con là Lãnh Tử Đằng có được không?"
"Được."
Lãnh Hoàng không chút ngần ngại đồng ý, hắn hiểu ý nghĩa của cái tên, mọi việc của hắn điều để cô toàn quyền quyết định.
Nói xong, hắn khom người xuống, hôn lên vầng trán nhỏ bé, rồi lại lướt tay sờ hình xăm trên mặt cô, ba phần nuông chiều bảy tình tứ nói.
"Hoàng phi của anh, hãy dưỡng sức khỏe thật tốt để chuẩn bị cho đám cưới nhé."
Lưu Ly chỉ cười dịu ngọt gật đầu đồng ý, vượt qua kiếp nạn không chết cô cũng không còn giữ nghĩ ý nghĩ xấu, một lòng mong mỏi cùng người đàn ông hạnh phúc đến mãn đời.
Ba tháng sau, khắp đất nước rộn ràng, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của vị đại đế cao quý, người dân đều được ban tặng tiền như một lời chúc.
Trong cung điện nguy nga, cô gái nhỏ diện trang phục trắng lộng lẫy, như một công chúa, mạng che đầu dài đến chân, đính hàng chục viên kim cương và trân châu cực kì kiêu sa, tôn lên vẻ cao quý vốn có của cô.
Lễ đường một màu trắng trong sáng phủ khắp cung điện nguy nga, cô dâu từng bước vào trong đại điện, người đàn ông mặc lễ phục cưới chờ cô rất lâu.
Từng bước chân của cô đều được trải đầy hoa tím, Lãnh Hoàng chọn tử đẳng làm biểu tượng tượng trưng cho tình yêu của họ.
Hắn nhìn cô gái hắn yêu trong váy áo hoa lệ, không nhịn được cười tươi hoa hướng dương nở rộ. Hắn đợi đến lúc Lưu Ly bước đến nơi liền đón cánh tay bé nhỏ của cô, cùng nhau nghe tuyên thệ.
Chiếc nhẫn tưởng tượng cả hai trao nhau, còn có nụ hôn đong đầy tình yêu, hắn hôn cô rồi thì thầm bên tai cô.
"'Tiểu Ly, từ giờ về sau hãy để tình yêu này tồn tại vĩnh cửu."
"Phải, tình yêu của chúng ta tồn tại cả đời cả kiếp, mãi không nhạt phai."
Lưu Ly nhìn hắn nhu tình, vòng tay lên cổ hắn trao nụ hôn lần nữa, trước bao nhiêu ánh mắt chứng kiến họ chính thức trở thành vợ chồng của nhau.
....
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ
Đầu tiên: mình xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cùng mình đi hết tác phẩm. Cảm ơn mọi người đã luôn yêu thương, tương tác cùng mình suốt thời gian qua. Điều thứ hai: mình sẽ lên thêm truyện mới, rất mong các đọc giả yêu quý sẽ ghé thăm. Điều cuối cùng: chúc các đọc giả thân mến thật nhiều sức khỏe. Lưu ý: truyện vẫn còn phần ngoại truyện nhé !
CHÂN THÀNH CÁM ƠN MỌI NGƯỜI
"Tiểu Ly, đừng nghĩ ngợi lung tung, sẽ không sao đâu.
Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em và con bằng mọi giá, em phải vui vẻ lên có biết không?"
Thanh âm trầm ấm, Lưu Ly nghe cũng gật đầu cho có, mị thái của cô vẫn không đổi, rầu rĩ như ai oán.
Lãnh Hoàng lại tiếp tục giúp cô xoa bóp cơ thể, cô đột nhiên ôm lấy bụng, thương tâm rơi lệ, giọng nghẹn ngào chua xót nói ra.
"A Hoàng, nếu như em có gặp trắc trở gì...anh phải hứa với em chăm sóc cho con của chúng ta thật tốt."
"'Tiểu Ly, đừng nói linh tinh, em sẽ không có chuyện gì đâu, em phải cố gắng, không vì anh cũng phải vì con chứ!"
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô gái nhỏ, sau đó nằm xuống cạnh cô, hắn ôm lấy người miệng vẫn nói tiếp để an ủi cô, nhưng ở nơi người không nhìn thấy mắt hắn sớm đã ứng hơi nước sợ hãi.
Nội tâm chẳng thể bình lặng, hắn cũng giống như cô, lo lắng đủ điều, nhưng hắn không dễ dàng nhục trí. Hắn vẫn luôn gồng mình trước bão tố, dù cô có buông tay hắn cũng nắm lấy.
Cứ như thế, thời gian thấm thoắt trôi nhanh tới ngày sinh, trong phòng vang lên tiếng la hét, Lưu Ly nắm chặt góc chăn cố vượt cạn.
Lưu Ly cố lên, người mày yêu đang đợi mày. Mày phải vượt cạn thành công. Cô tự cổ vũ bản thân, giày xéo góc chăn đến rách nát, cắn răng chịu đựng cơn đau chết đi sống lại. Cô ở trong đó suốt nhiều giờ, vật vã với tử thần, mồ hôi mồ kể tuôn ra như tắm, thế mà đứa bé vẫn chưa được sinh ra. Cô thở phì phò sau mỗi lần hít sâu, dùng sức đẻ, máu ra thấm đẩy dưới nệm, ai nhìn cũng lo lắng, không ngừng động viên cô.
"Hoàng phi cố lên, hít sâu thở mạnh đi ạ."
Lãnh Hoàng ở bên ngoài chàng ràng qua lại, sốt ruột nhiều lần muốn vào trong lại bị Hồ Tính cản trở.
"Quốc vương, người không thể vào trong đâu!
Phụ nữ sinh con, chúng ta không nên.."
Biểu tình trên khuôn mặt đối phương thêm tối sầm, hắn biết phụ nữ khi sinh đàn ông không nên vào. Nhưng nghe tiếng hét của người con gái hắn yêu, hắn làm sao có thể chịu đựng được ?
5 lần 7 lượt đều bị cản trở, hắn cố vào Hồ Tính và những người khác cứ ôm lấy hắn, buộc hắn ở bên ngoài phải hét lớn vào trong.
"Tiểu Ly, em và con nhất định phải vượt qua!
Nếu em bị gì ta cũng không sống nữa."
Hắn không biết cô có nghe được những lời lẻ ấy, nhưng trong lòng hắn lúc này chỉ mong cô không nhục chí, thành công vượt qua cửa ải tử thần.
Bên trong tiếng kêu la không ngừng vang lên, còn có những âm thanh của những người lo liệu chuyện sinh nở không ngừng động viên cô gái nhỏ.
Tiếng la của cô dường như lấn át mọi thứ, thể nhưng cô vẫn nghe rõ từng âm thanh của mỗi người, nhất là thanh âm văng vằng của người đàn ông bên ngoài.
- Lưu Ly, A Hoàng đang đợi, con cũng đang đợi, cố thêm một chút nữa thôi.
Cô nghĩ đến người mình yêu, nghĩ đến đứa con, cố gắng dùng ý chí kiên cường nhất để vượt qua. Rất lâu sau đó, tiếng khóc của trẻ con vang lên khắp phòng, gương mặt ai nấy cũng hiện lên tia mừng rỡ.
"'Sinh rồi, sinh rồi!"
Người đàn ông ở bên ngoài nghe tiếng hô nhảy cẩng lên, hắn không đợi được người bên trong ra thông báo, đẩy cửa vào trong ngay lập tức.
"'Lưu Ly!"
"Chúc mừng quốc vương, hoàng phi hạ sinh cho người một tiểu hoàng tử ạ."
Người hẩu cung kính, ôm đứa bé còn đang đỏ hỏn trong tay hân hoan, thế nhưng Lãnh Hoàng một cái liếc mắt vào con cũng không có. Hắn trực tiếp đi đến chỗ cô gái nhỏ, nhìn người thở yếu ớt khiến hắn sốt ruột.
"Tiểu Ly, em sao rồi?"
Hắn ngồi ở mép giường nắm tay cô gái chặt chẽ, Lưu Ly cười nhẹ nhõm với hẳn một cái liền ngất đi, hẳn gọi mãi cô vẫn không tỉnh, hốt hoảng cho bác sĩ kiểm tra.
"Tiểu Ly, em có nghe anh nói không?
Em không được có mệnh hệ gì, con chúng ta vừa mới sinh ra, em còn chưa nhìn mặt con, chúng ta còn chưa làm đám cưới, còn rất nhiều việc chúng ta chưa làm, em không được xảy ra chuyện có biết không?"
Giọng gấp gáp, hắn nhìn cô chẳng có chút động tĩnh mà rơi nước mắt, hắn sợ hãi vô cùng, chưa bao giờ sợ như lúc này.
Chật vật một lúc lâu khi Gia Tân báo cáo mọi chuyện đã yên ổn hẳn mới buông lỏng sự sợ hãi.
Lưu Ly ngủ rất lâu, mãi đến trời chập tối cô mới tỉnh dậy, lúc mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi cách không xa, hắn bòng đứa bé trong tay, vừa dỗ vừa trêu.
"A Hoàng..."
Cô khẽ cất tiếng, hắn nghe âm thanh liền bòng con đến ngay chỗ cô, trên mặt hớn hở, vừa lo vừa vui hỏi.
"Tiểu Ly, em thấy sao rồi?"
"Em ổn, con của em."
Cánh tay yếu ớt vươn tới, Lãnh Hoàng lập tức đặt đứa bé xuống cạnh cô. Đứa nhỏ ngủ rất ngoan, nét mặt giống hệt với người đàn ông, làm cô nhìn đến say đắm, vô thức nói.
"Con giống anh quá!"
"A Hoàng, em muốn đặt tên con là Lãnh Tử Đằng có được không?"
"Được."
Lãnh Hoàng không chút ngần ngại đồng ý, hắn hiểu ý nghĩa của cái tên, mọi việc của hắn điều để cô toàn quyền quyết định.
Nói xong, hắn khom người xuống, hôn lên vầng trán nhỏ bé, rồi lại lướt tay sờ hình xăm trên mặt cô, ba phần nuông chiều bảy tình tứ nói.
"Hoàng phi của anh, hãy dưỡng sức khỏe thật tốt để chuẩn bị cho đám cưới nhé."
Lưu Ly chỉ cười dịu ngọt gật đầu đồng ý, vượt qua kiếp nạn không chết cô cũng không còn giữ nghĩ ý nghĩ xấu, một lòng mong mỏi cùng người đàn ông hạnh phúc đến mãn đời.
Ba tháng sau, khắp đất nước rộn ràng, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của vị đại đế cao quý, người dân đều được ban tặng tiền như một lời chúc.
Trong cung điện nguy nga, cô gái nhỏ diện trang phục trắng lộng lẫy, như một công chúa, mạng che đầu dài đến chân, đính hàng chục viên kim cương và trân châu cực kì kiêu sa, tôn lên vẻ cao quý vốn có của cô.
Lễ đường một màu trắng trong sáng phủ khắp cung điện nguy nga, cô dâu từng bước vào trong đại điện, người đàn ông mặc lễ phục cưới chờ cô rất lâu.
Từng bước chân của cô đều được trải đầy hoa tím, Lãnh Hoàng chọn tử đẳng làm biểu tượng tượng trưng cho tình yêu của họ.
Hắn nhìn cô gái hắn yêu trong váy áo hoa lệ, không nhịn được cười tươi hoa hướng dương nở rộ. Hắn đợi đến lúc Lưu Ly bước đến nơi liền đón cánh tay bé nhỏ của cô, cùng nhau nghe tuyên thệ.
Chiếc nhẫn tưởng tượng cả hai trao nhau, còn có nụ hôn đong đầy tình yêu, hắn hôn cô rồi thì thầm bên tai cô.
"'Tiểu Ly, từ giờ về sau hãy để tình yêu này tồn tại vĩnh cửu."
"Phải, tình yêu của chúng ta tồn tại cả đời cả kiếp, mãi không nhạt phai."
Lưu Ly nhìn hắn nhu tình, vòng tay lên cổ hắn trao nụ hôn lần nữa, trước bao nhiêu ánh mắt chứng kiến họ chính thức trở thành vợ chồng của nhau.
....
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ
Đầu tiên: mình xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cùng mình đi hết tác phẩm. Cảm ơn mọi người đã luôn yêu thương, tương tác cùng mình suốt thời gian qua. Điều thứ hai: mình sẽ lên thêm truyện mới, rất mong các đọc giả yêu quý sẽ ghé thăm. Điều cuối cùng: chúc các đọc giả thân mến thật nhiều sức khỏe. Lưu ý: truyện vẫn còn phần ngoại truyện nhé !
CHÂN THÀNH CÁM ƠN MỌI NGƯỜI
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.