Chương 19: Bất Dạ (a)
7triplet
09/11/2021
Mọi thứ vào thời điểm bắt đầu, đều chỉ là yên tĩnh.
Giống như hai con dã thú co mình lại, nhìn lẫn nhau, há miệng nhe răng, nhưng không làm gì cả.
Sau đó những tia nắng mới mọc chợt ló dạng trên bầu trời.
Trên tường thành Bất Dạ Thiên chậm rãi hiện ra một đường màu đỏ nhấp nháy, kết giới màu đỏ lan dần lên không trung, bao phủ toàn bộ thành Bất Dạ Thiên.
Giống như kế hoạch của bọn họ, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng mỗi người dẫn theo một nửa tu sĩ Giang gia trấn giữ phía sau. Từ vị trí này, Nguỵ Vô Tiện không nhìn rõ mặt trận phía trước – vốn không thể bao quát hết trong tầm mắt – là cảnh tượng như thế nào, bên tai là tiếng hít thở có chút ồn ào run rẩy, mà chính mình không đè nén được.
Đám người yên lặng, lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng đàn trầm thấp giống như giọt nước rơi trên vách đá, đập vào không trung, đánh thức vạn vật ngủ say, mang đến một cơn gió lốc.
Mọi người nín thở ngưng thần nhìn về phía trước, đội ngũ tiên phong của bọn họ từ từ triển khai một đường thẳng màu xanh nhạt, bay lên giữa trời.
Tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo hợp tấu, tựa như dòng nước chảy qua rửa sạch vùng đất hoang dã này, đường thẳng màu xanh nhạt kia dần dần xếp thành hình đàn chim nhạn bay về nhà, trong chớp mắt lao tới kết giới trên thành Bất Dạ Thiên.
Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần trấn giữ phía trước trận địa, cưỡi hai con ngựa trắng cao lớn, lúc luồng ánh sáng xanh kia lao tới thì đồng thời giơ tay lên, đám người hơi xao động phía sau bọn họ chợt yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn linh quang màu xanh tụ lại thành đường thẳng đâm với khí thế không gì có thể cản được vào tấm chắn màu đỏ, linh quang màu đỏ và màu xanh lần lượt loé sáng, ngay sau đó, tiếng nhạc cuốn theo tiếng gió giống như một khúc nhạc bị quấy nhiễu, từ tuôn chảy âm thầm chuyển sang trở nên hỗn loạn không theo một trật tự nào.
Nguỵ Vô Tiện nhìn hai đạo linh quang đó đối chọi nhau, vô thức nắm tay thành quyền, không tự chủ được cúi đầu hôn lên chỗ ngón tay có sợi tơ hồng mà lúc này đã biến mất không còn.
Hắn nghe thấy tiếng nhạc ở xung quanh, trong lòng thầm đếm, giây tiếp theo ngón út giống như bị tác động một chút, bỗng nhiên run lên, ngay sau đó yên tĩnh trở lại.
Đầu quả tim Nguỵ Vô Tiện rung lên, đột nhiên ngẩng đầu, thấy luồng ánh sáng xanh đã phá vỡ tấm chắn màu đỏ, nhưng dần dần loé lên vài điểm nhấp nháy và suy yếu đi, rất có khả năng sắp sửa biến mất.
Đám người nín thở nhìn chăm chăm, từ xa nhìn thấy bên trong tường thành Bất Dạ Thiên chợt tràn ra luồng ánh sáng màu xanh, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề, trong chớp mắt mặt đất chấn động mạnh, sau đó triệt để hoàn toàn, yên lặng không một tiếng động.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua đội quân của bọn hắn, người ngựa chen chúc, ngoại trừ lác đác vài tiếng kim loại va chạm của yên ngựa và dây cương lắc qua lắc lại, vùng đất hoang vu này lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch im ắng.
Yên tĩnh đến nỗi giống như mọi thứ rơi vào giấc ngủ say, giống như đã chết rồi vậy.
Từng tiếng hít thở trong bầu không khí rét buốt hoá thành làn sương trắng, đám người trở nên bắt đầu lo lắng, Lam Hi Thần nắm chặt Liệt Băng trong tay.
Sự yên tĩnh này kéo dài một hồi lâu, trên tường thành xuất hiện mấy bóng người, người dẫn đầu sải bước lên một đài cao mà bên ngoài tường thành có thể nhìn thấy được.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện rớt bộp một tiếng.
Là Ôn Triều.
Mọi người cũng dần dần nhận ra Ôn Triều, phát ra vài tiếng phẫn nộ, tiếp sau đó thấy một nhóm người Ôn gia mặc áo bào hình mặt trời tiến lên cầu thang nhỏ phía sau Ôn Triều, trong tay dẫn theo hai thân hình mặc đồ màu trắng, kéo đến trên đài cao.
Đội ngũ phía sau Lam Hi Thần lập tức xôn xao lên, bỗng nhiên nghe thấy ai đó kêu to hoảng hốt một tiếng "Sư huynh", bị vài người ba chân bốn cẳng đè lại.
"Ha ha!"
Chỉ nghe thấy Ôn Triều cất cao giọng cười, tiếng cười đó vang vọng khắp vùng, bị không khí pha loãng ra nhưng vẫn chói tai vô cùng.
"Đây là kết cục của các ngươi khi không biết tự lượng sức mình!" Ôn Triều hừ một tiếng khinh miệt, phất phất tay.
Trên toà thành hai luồng kiếm quang hiện lên, hai thân hình áo trắng đang vùng vẫy đó chợt bất động, như hai con rối bị hỏng, mong manh bất lực, không còn sinh khí rơi xuống từ trên tường thành.
Đám đông hít hà một hơi, có mấy người Lam gia suýt chút nữa nhịn không nổi lao ra khỏi hàng ngũ, bị Lam Hi Thần quát lên ra lệnh dừng lại.
Lam Hi Thần siết chặt Liệt Băng đến mức đốt ngón tay trắng bệch, con ngựa trắng dưới thân sắp không ghìm cương được nữa.
Hô hấp Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngay ngực, tiếng máu chảy ào ạt đập vào tai hắn, giọng nói chói tai của Ôn Triều nổ vang bên tai hắn.
"Ta nói cho các ngươi..." Ôn Triều chống nạnh, vênh vênh váo váo nói, "Bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp!"
"Nếu không cũng sẽ..."
"Rầm!"
Bên trong tường thành đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ dữ dội.
Ôn Triều đứng trên đài cao bị đâm vào hơi lảo đảo một chút, nửa câu sau kẹt trong cổ họng, những người Ôn gia đi theo gã lập tức nhìn xung quanh.
"Ầm!"
Trái tim trong lồng ngực Nguỵ Vô Tiện đập kinh hoàng lên, đám đông im bặt, nghe tiếng nổ kia vang lên giữa không trung.
"Ầm ầm!"
Một đạo linh quang màu xanh không thể cản nổi lao ra từ sau tường thành, lên tận các đám mây, trong nháy mắt đất nứt đá vỡ. Mọi người chỉ thấy một thân hình mặc đồ trắng từ phía sau tường thành chợt bay lên, trước người ôm đàn, mấy thân hình áo trắng đi theo người nọ, nhảy lên từ phía sau tường thành, linh quang màu xanh rít lên quét qua tường thành, thổi bay một đám người Ôn gia đang canh giữ trên tường thành, ánh sáng màu đỏ trên kết giới dần dần biến mất theo cú ngã khỏi tường thành của những người Ôn gia đó, Ôn Triều bị nguồn lực đó húc bay, văng lên trời rồi rơi cắm đầu xuống đất không thấy đâu nữa.
Mũi giày màu trắng đáp xuống trên cổng thành, Lam Vong Cơ không kềm được thở dồn dập nặng nề, cố hết sức để đứng thẳng người, ở xa nhìn lại giống như không việc gì. Trên mặt y dính đầy tro bụi, quyện với mồ hôi, tạo thành mấy vệt như màu mực nhạt, khoé môi từ từ tràn ra máu tươi.
Y thoáng nhìn về phía đội ngũ bạt ngàn ở bên kia, trong lòng chỉ cảm thấy may mà Nguỵ Vô Tiện không nhìn thấy y, cũng không thấy trong viện tử phía sau y, nằm la liệt các thân ảnh áo trắng. Lam Vong Cơ cắn răng hít sâu một hơi, đưa tay ra triệu Tị Trần, Tị Trần quét một vệt sáng rõ trong không trung, chém đứt dây xích treo trên cửa thành, những sợi xích nặng nề tuột xuống, phát ra tiếng va chạm loảng xoảng, cửa thành Bất Dạ Thiên ngã rầm trên mặt đất, cát đất văng tung toé trong không trung, mặt đất rung chuyển.
Đám người phát ra tiếng reo hò mừng rỡ, sĩ khí trong chớp mắt sôi sục lên, Nhiếp Minh Quyết giơ tay lên cao chém xuống, chỉ về hướng Viêm Dương điện, hạ lệnh, "Giết!"
"Tiến lên!"
"Giết!"
Tiếng hô của ngàn quân giống như rồng bay hổ gầm, tu sĩ Nhiếp gia quát to, giơ roi thúc ngựa phóng lên phía trước, người Ôn gia từ bên trong thành ào ra, hai bên giao chiến, người ngã ngựa đổ.
"Lên cho ta!" Kim Quang Thiện cũng hạ lệnh, người Kim gia giống như một dòng chảy màu vàng, dũng mãnh lao vào cuộc hỗn chiến này, bắt đầu vây quanh những thân hình mặc áo đỏ dày đặc của người Ôn gia.
Đao quang kiếm ảnh hiện lên, máu văng tung toé, như thể ở địa ngục niết bàn trọng sinh, những từng đoá hoa bỉ ngạn có màu máu nở rộ.
Đội ngũ đen nghìn nghịt trước mắt Nguỵ Vô Tiện từng chút lao về phía trước, gia nhập vào cuộc chiến, vì thế tầm nhìn của hắn rõ ràng hơn một chút, thật giống như làn khói mù đè nặng trong lòng hắn bị gió thổi bay đi. Hắn nhìn bóng người áo trắng không nhiễm khói bụi trần gian, phảng phất như đám mây trên tháp canh đang nhảy xuống kia, phía sau tường thành lại một lần nữa bị luồng kiếm quang đó chiếu sáng, trong ngực lúc này chỉ còn lại tình yêu không ngừng nở rộ, rung động thình thịch.
Người Nhiếp gia giống như một thanh kiếm sắc bén, tấn công vào thành Bất Dạ Thiên với khí thế như chẻ tre, người Kim gia thì giống như một sợi vàng lưu động, chậm rãi bao vây lấy những người Ôn gia vừa lao tới, giơ kiếm chém giết.
Người Ôn gia nhảy lên tường thành, kéo cung lắp tên, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giơ kiếm trong tay, hạ lệnh.
"Cung thủ chuẩn bị tên!"
Cung đã kéo căng, những âm thanh chỉnh tề răm rắp tràn vào bên tai bọn hắn.
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
Các mũi tên lông vũ bay vào không trung, dày đặc như mưa, chui vào phía sau thành Bất Dạ Thiên.
"Kéo cung!"
"Bắn tên!"
Tiếng kêu sinh sát cùng với từng dòng máu đỏ tươi bùng nổ khắp vùng đất hoang dã này.
Nhưng Ôn Nhược Hàn cũng không phải là kẻ ăn chay.
Nghĩ rằng Nhiếp Minh Quyết đã chạy đến gần Viêm Dương điện, đội quân dài phía sau Nhiếp gia không kích động nữa, dần dần tản ra xung quanh gia nhập vào cuộc chiến cùng với người Kim gia.
Càng ngày càng có nhiều người Ôn gia từ trong thành tràn ra, thế tấn công trong ngoài của Kim gia và Nhiếp gia dần dần thay đổi, ngựa hí, đao quang kiếm ảnh vung lên loạn xạ, đánh tan một mảng.
Cuộc hỗn chiến giằng co như vậy hồi lâu, binh lực Ôn gia từ trong thành tràn ra càng lúc càng nhiều, binh lực giữ lại phía sau của bọn chúng xuất chiến trước khi tình thế hoàn toàn suy sụp, lại bao vây một lần nữa.
Lam Hi Thần giơ tay lên, dẫn đầu hạ lệnh tấn công, người Lam gia tản ra thành một phòng tuyến, bắt đầu bao vây khu vực đông người Ôn gia nhất, con ngựa trắng của Lam Hi Thần tung vó, đơn thương độc mã nhảy vào thành Bất Dạ Thiên, biến mất hút.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng không giữ được bình tĩnh như những người lớn tuổi, lúc sắp sửa không đứng yên tại chỗ được nữa, vẫn cắn chặt răng, đè xuống cơn xúc động, giữ nguyên kế hoạch chờ ở cuối trận địa. Người của bọn hắn là ít nhất trong bốn nhà, nhưng nếu vào đúng thời điểm then chốt, thì bọn hắn lập tức có khả năng trở thành quân cờ thay đổi cả càn khôn.
Bởi vì binh lực còn lại không mạnh như Kim gia và Nhiếp gia, người Lam gia tập trung lực lượng tiêu diệt người Ôn gia trong phạm vi nhỏ, dần dần chuyển sang sườn bên trái của chiến trường, sau đó người Ôn gia lao ra từ trong thành Bất Dạ Thiên nhìn thấy thế, chia làm hai đội, một đội xông tới chỗ người Lam gia, ý đồ bao vây người Lam gia một lần nữa.
Cục diện chiến đấu cứ giằng co như thế hơn một canh giờ sau, dần dần thành hình, người Lam gia không đáp ứng nổi, bên kia không có người Lam gia, người Kim gia và Nhiếp gia lộ ra xu thế bị bao vây.
Chính là lúc này đây.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ có hai lựa chọn, hoặc là dàn hàng ngang đẩy toàn bộ hậu phương lên tiền tuyến, hoặc là giống như Lam gia, bắt đầu tiêu diệt trong phạm vi nhỏ ở phía không được người Lam gia chiếu cố đến.
Dàn hàng ngang vào lúc này xem ra quá mức yếu ớt, dễ dàng bị chọc thủng, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng bàn bạc nhanh qua, giơ kiếm dẫn mọi người vọt lên phía chiến trường.
Ở chiến trường bọn hắn chia ra làm hai tiểu đội, Giang Trừng dẫn một tiểu đội bao vây người Ôn gia, giải cứu người Kim gia và Nhiếp gia đang bị vây khốn. Nguỵ Vô Tiện thì dẫn đội kỵ binh, phụ trách đánh đuổi những người muốn bao vây người Lam gia, để bọn chúng không có cách nào phá hỏng trận pháp của Lam gia và Giang gia.
Nguỵ Vô Tiện nhảy vào chiến trường, đối diện cửa thành, đúng lúc đối mặt với người Ôn gia vừa ào ra từ bên trong thành Bất Dạ Thiên.
Nguỵ Vô Tiện rút Tuỳ Tiện ra, chỉ huy đội quân của hắn đánh nhau với người Ôn gia.
Đàn ngựa chạy tới chạy lui đánh đuổi đám người tràn tới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mặt trời đỏ chói trên bầu trời bắt đầu lặn dần về hướng tây.
Trước mắt Nguỵ Vô Tiện bùng nổ từng dòng từng dòng máu đỏ, trên trán hắn chảy xuống không biết là máu của hắn hay của người khác, cứ máy móc, cứng đờ mà vung kiếm trong tay, thời gian và không gian bên tai giống như bị kéo dài, bị lấp đầy bởi tiếng thở dốc của chính mình.
Cho đến khi một mũi tên "vút" bay sượt qua tai hắn.
Giống như hai con dã thú co mình lại, nhìn lẫn nhau, há miệng nhe răng, nhưng không làm gì cả.
Sau đó những tia nắng mới mọc chợt ló dạng trên bầu trời.
Trên tường thành Bất Dạ Thiên chậm rãi hiện ra một đường màu đỏ nhấp nháy, kết giới màu đỏ lan dần lên không trung, bao phủ toàn bộ thành Bất Dạ Thiên.
Giống như kế hoạch của bọn họ, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng mỗi người dẫn theo một nửa tu sĩ Giang gia trấn giữ phía sau. Từ vị trí này, Nguỵ Vô Tiện không nhìn rõ mặt trận phía trước – vốn không thể bao quát hết trong tầm mắt – là cảnh tượng như thế nào, bên tai là tiếng hít thở có chút ồn ào run rẩy, mà chính mình không đè nén được.
Đám người yên lặng, lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng đàn trầm thấp giống như giọt nước rơi trên vách đá, đập vào không trung, đánh thức vạn vật ngủ say, mang đến một cơn gió lốc.
Mọi người nín thở ngưng thần nhìn về phía trước, đội ngũ tiên phong của bọn họ từ từ triển khai một đường thẳng màu xanh nhạt, bay lên giữa trời.
Tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo hợp tấu, tựa như dòng nước chảy qua rửa sạch vùng đất hoang dã này, đường thẳng màu xanh nhạt kia dần dần xếp thành hình đàn chim nhạn bay về nhà, trong chớp mắt lao tới kết giới trên thành Bất Dạ Thiên.
Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần trấn giữ phía trước trận địa, cưỡi hai con ngựa trắng cao lớn, lúc luồng ánh sáng xanh kia lao tới thì đồng thời giơ tay lên, đám người hơi xao động phía sau bọn họ chợt yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn linh quang màu xanh tụ lại thành đường thẳng đâm với khí thế không gì có thể cản được vào tấm chắn màu đỏ, linh quang màu đỏ và màu xanh lần lượt loé sáng, ngay sau đó, tiếng nhạc cuốn theo tiếng gió giống như một khúc nhạc bị quấy nhiễu, từ tuôn chảy âm thầm chuyển sang trở nên hỗn loạn không theo một trật tự nào.
Nguỵ Vô Tiện nhìn hai đạo linh quang đó đối chọi nhau, vô thức nắm tay thành quyền, không tự chủ được cúi đầu hôn lên chỗ ngón tay có sợi tơ hồng mà lúc này đã biến mất không còn.
Hắn nghe thấy tiếng nhạc ở xung quanh, trong lòng thầm đếm, giây tiếp theo ngón út giống như bị tác động một chút, bỗng nhiên run lên, ngay sau đó yên tĩnh trở lại.
Đầu quả tim Nguỵ Vô Tiện rung lên, đột nhiên ngẩng đầu, thấy luồng ánh sáng xanh đã phá vỡ tấm chắn màu đỏ, nhưng dần dần loé lên vài điểm nhấp nháy và suy yếu đi, rất có khả năng sắp sửa biến mất.
Đám người nín thở nhìn chăm chăm, từ xa nhìn thấy bên trong tường thành Bất Dạ Thiên chợt tràn ra luồng ánh sáng màu xanh, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề, trong chớp mắt mặt đất chấn động mạnh, sau đó triệt để hoàn toàn, yên lặng không một tiếng động.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua đội quân của bọn hắn, người ngựa chen chúc, ngoại trừ lác đác vài tiếng kim loại va chạm của yên ngựa và dây cương lắc qua lắc lại, vùng đất hoang vu này lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch im ắng.
Yên tĩnh đến nỗi giống như mọi thứ rơi vào giấc ngủ say, giống như đã chết rồi vậy.
Từng tiếng hít thở trong bầu không khí rét buốt hoá thành làn sương trắng, đám người trở nên bắt đầu lo lắng, Lam Hi Thần nắm chặt Liệt Băng trong tay.
Sự yên tĩnh này kéo dài một hồi lâu, trên tường thành xuất hiện mấy bóng người, người dẫn đầu sải bước lên một đài cao mà bên ngoài tường thành có thể nhìn thấy được.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện rớt bộp một tiếng.
Là Ôn Triều.
Mọi người cũng dần dần nhận ra Ôn Triều, phát ra vài tiếng phẫn nộ, tiếp sau đó thấy một nhóm người Ôn gia mặc áo bào hình mặt trời tiến lên cầu thang nhỏ phía sau Ôn Triều, trong tay dẫn theo hai thân hình mặc đồ màu trắng, kéo đến trên đài cao.
Đội ngũ phía sau Lam Hi Thần lập tức xôn xao lên, bỗng nhiên nghe thấy ai đó kêu to hoảng hốt một tiếng "Sư huynh", bị vài người ba chân bốn cẳng đè lại.
"Ha ha!"
Chỉ nghe thấy Ôn Triều cất cao giọng cười, tiếng cười đó vang vọng khắp vùng, bị không khí pha loãng ra nhưng vẫn chói tai vô cùng.
"Đây là kết cục của các ngươi khi không biết tự lượng sức mình!" Ôn Triều hừ một tiếng khinh miệt, phất phất tay.
Trên toà thành hai luồng kiếm quang hiện lên, hai thân hình áo trắng đang vùng vẫy đó chợt bất động, như hai con rối bị hỏng, mong manh bất lực, không còn sinh khí rơi xuống từ trên tường thành.
Đám đông hít hà một hơi, có mấy người Lam gia suýt chút nữa nhịn không nổi lao ra khỏi hàng ngũ, bị Lam Hi Thần quát lên ra lệnh dừng lại.
Lam Hi Thần siết chặt Liệt Băng đến mức đốt ngón tay trắng bệch, con ngựa trắng dưới thân sắp không ghìm cương được nữa.
Hô hấp Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngay ngực, tiếng máu chảy ào ạt đập vào tai hắn, giọng nói chói tai của Ôn Triều nổ vang bên tai hắn.
"Ta nói cho các ngươi..." Ôn Triều chống nạnh, vênh vênh váo váo nói, "Bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp!"
"Nếu không cũng sẽ..."
"Rầm!"
Bên trong tường thành đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ dữ dội.
Ôn Triều đứng trên đài cao bị đâm vào hơi lảo đảo một chút, nửa câu sau kẹt trong cổ họng, những người Ôn gia đi theo gã lập tức nhìn xung quanh.
"Ầm!"
Trái tim trong lồng ngực Nguỵ Vô Tiện đập kinh hoàng lên, đám đông im bặt, nghe tiếng nổ kia vang lên giữa không trung.
"Ầm ầm!"
Một đạo linh quang màu xanh không thể cản nổi lao ra từ sau tường thành, lên tận các đám mây, trong nháy mắt đất nứt đá vỡ. Mọi người chỉ thấy một thân hình mặc đồ trắng từ phía sau tường thành chợt bay lên, trước người ôm đàn, mấy thân hình áo trắng đi theo người nọ, nhảy lên từ phía sau tường thành, linh quang màu xanh rít lên quét qua tường thành, thổi bay một đám người Ôn gia đang canh giữ trên tường thành, ánh sáng màu đỏ trên kết giới dần dần biến mất theo cú ngã khỏi tường thành của những người Ôn gia đó, Ôn Triều bị nguồn lực đó húc bay, văng lên trời rồi rơi cắm đầu xuống đất không thấy đâu nữa.
Mũi giày màu trắng đáp xuống trên cổng thành, Lam Vong Cơ không kềm được thở dồn dập nặng nề, cố hết sức để đứng thẳng người, ở xa nhìn lại giống như không việc gì. Trên mặt y dính đầy tro bụi, quyện với mồ hôi, tạo thành mấy vệt như màu mực nhạt, khoé môi từ từ tràn ra máu tươi.
Y thoáng nhìn về phía đội ngũ bạt ngàn ở bên kia, trong lòng chỉ cảm thấy may mà Nguỵ Vô Tiện không nhìn thấy y, cũng không thấy trong viện tử phía sau y, nằm la liệt các thân ảnh áo trắng. Lam Vong Cơ cắn răng hít sâu một hơi, đưa tay ra triệu Tị Trần, Tị Trần quét một vệt sáng rõ trong không trung, chém đứt dây xích treo trên cửa thành, những sợi xích nặng nề tuột xuống, phát ra tiếng va chạm loảng xoảng, cửa thành Bất Dạ Thiên ngã rầm trên mặt đất, cát đất văng tung toé trong không trung, mặt đất rung chuyển.
Đám người phát ra tiếng reo hò mừng rỡ, sĩ khí trong chớp mắt sôi sục lên, Nhiếp Minh Quyết giơ tay lên cao chém xuống, chỉ về hướng Viêm Dương điện, hạ lệnh, "Giết!"
"Tiến lên!"
"Giết!"
Tiếng hô của ngàn quân giống như rồng bay hổ gầm, tu sĩ Nhiếp gia quát to, giơ roi thúc ngựa phóng lên phía trước, người Ôn gia từ bên trong thành ào ra, hai bên giao chiến, người ngã ngựa đổ.
"Lên cho ta!" Kim Quang Thiện cũng hạ lệnh, người Kim gia giống như một dòng chảy màu vàng, dũng mãnh lao vào cuộc hỗn chiến này, bắt đầu vây quanh những thân hình mặc áo đỏ dày đặc của người Ôn gia.
Đao quang kiếm ảnh hiện lên, máu văng tung toé, như thể ở địa ngục niết bàn trọng sinh, những từng đoá hoa bỉ ngạn có màu máu nở rộ.
Đội ngũ đen nghìn nghịt trước mắt Nguỵ Vô Tiện từng chút lao về phía trước, gia nhập vào cuộc chiến, vì thế tầm nhìn của hắn rõ ràng hơn một chút, thật giống như làn khói mù đè nặng trong lòng hắn bị gió thổi bay đi. Hắn nhìn bóng người áo trắng không nhiễm khói bụi trần gian, phảng phất như đám mây trên tháp canh đang nhảy xuống kia, phía sau tường thành lại một lần nữa bị luồng kiếm quang đó chiếu sáng, trong ngực lúc này chỉ còn lại tình yêu không ngừng nở rộ, rung động thình thịch.
Người Nhiếp gia giống như một thanh kiếm sắc bén, tấn công vào thành Bất Dạ Thiên với khí thế như chẻ tre, người Kim gia thì giống như một sợi vàng lưu động, chậm rãi bao vây lấy những người Ôn gia vừa lao tới, giơ kiếm chém giết.
Người Ôn gia nhảy lên tường thành, kéo cung lắp tên, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giơ kiếm trong tay, hạ lệnh.
"Cung thủ chuẩn bị tên!"
Cung đã kéo căng, những âm thanh chỉnh tề răm rắp tràn vào bên tai bọn hắn.
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
Các mũi tên lông vũ bay vào không trung, dày đặc như mưa, chui vào phía sau thành Bất Dạ Thiên.
"Kéo cung!"
"Bắn tên!"
Tiếng kêu sinh sát cùng với từng dòng máu đỏ tươi bùng nổ khắp vùng đất hoang dã này.
Nhưng Ôn Nhược Hàn cũng không phải là kẻ ăn chay.
Nghĩ rằng Nhiếp Minh Quyết đã chạy đến gần Viêm Dương điện, đội quân dài phía sau Nhiếp gia không kích động nữa, dần dần tản ra xung quanh gia nhập vào cuộc chiến cùng với người Kim gia.
Càng ngày càng có nhiều người Ôn gia từ trong thành tràn ra, thế tấn công trong ngoài của Kim gia và Nhiếp gia dần dần thay đổi, ngựa hí, đao quang kiếm ảnh vung lên loạn xạ, đánh tan một mảng.
Cuộc hỗn chiến giằng co như vậy hồi lâu, binh lực Ôn gia từ trong thành tràn ra càng lúc càng nhiều, binh lực giữ lại phía sau của bọn chúng xuất chiến trước khi tình thế hoàn toàn suy sụp, lại bao vây một lần nữa.
Lam Hi Thần giơ tay lên, dẫn đầu hạ lệnh tấn công, người Lam gia tản ra thành một phòng tuyến, bắt đầu bao vây khu vực đông người Ôn gia nhất, con ngựa trắng của Lam Hi Thần tung vó, đơn thương độc mã nhảy vào thành Bất Dạ Thiên, biến mất hút.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng không giữ được bình tĩnh như những người lớn tuổi, lúc sắp sửa không đứng yên tại chỗ được nữa, vẫn cắn chặt răng, đè xuống cơn xúc động, giữ nguyên kế hoạch chờ ở cuối trận địa. Người của bọn hắn là ít nhất trong bốn nhà, nhưng nếu vào đúng thời điểm then chốt, thì bọn hắn lập tức có khả năng trở thành quân cờ thay đổi cả càn khôn.
Bởi vì binh lực còn lại không mạnh như Kim gia và Nhiếp gia, người Lam gia tập trung lực lượng tiêu diệt người Ôn gia trong phạm vi nhỏ, dần dần chuyển sang sườn bên trái của chiến trường, sau đó người Ôn gia lao ra từ trong thành Bất Dạ Thiên nhìn thấy thế, chia làm hai đội, một đội xông tới chỗ người Lam gia, ý đồ bao vây người Lam gia một lần nữa.
Cục diện chiến đấu cứ giằng co như thế hơn một canh giờ sau, dần dần thành hình, người Lam gia không đáp ứng nổi, bên kia không có người Lam gia, người Kim gia và Nhiếp gia lộ ra xu thế bị bao vây.
Chính là lúc này đây.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ có hai lựa chọn, hoặc là dàn hàng ngang đẩy toàn bộ hậu phương lên tiền tuyến, hoặc là giống như Lam gia, bắt đầu tiêu diệt trong phạm vi nhỏ ở phía không được người Lam gia chiếu cố đến.
Dàn hàng ngang vào lúc này xem ra quá mức yếu ớt, dễ dàng bị chọc thủng, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng bàn bạc nhanh qua, giơ kiếm dẫn mọi người vọt lên phía chiến trường.
Ở chiến trường bọn hắn chia ra làm hai tiểu đội, Giang Trừng dẫn một tiểu đội bao vây người Ôn gia, giải cứu người Kim gia và Nhiếp gia đang bị vây khốn. Nguỵ Vô Tiện thì dẫn đội kỵ binh, phụ trách đánh đuổi những người muốn bao vây người Lam gia, để bọn chúng không có cách nào phá hỏng trận pháp của Lam gia và Giang gia.
Nguỵ Vô Tiện nhảy vào chiến trường, đối diện cửa thành, đúng lúc đối mặt với người Ôn gia vừa ào ra từ bên trong thành Bất Dạ Thiên.
Nguỵ Vô Tiện rút Tuỳ Tiện ra, chỉ huy đội quân của hắn đánh nhau với người Ôn gia.
Đàn ngựa chạy tới chạy lui đánh đuổi đám người tràn tới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mặt trời đỏ chói trên bầu trời bắt đầu lặn dần về hướng tây.
Trước mắt Nguỵ Vô Tiện bùng nổ từng dòng từng dòng máu đỏ, trên trán hắn chảy xuống không biết là máu của hắn hay của người khác, cứ máy móc, cứng đờ mà vung kiếm trong tay, thời gian và không gian bên tai giống như bị kéo dài, bị lấp đầy bởi tiếng thở dốc của chính mình.
Cho đến khi một mũi tên "vút" bay sượt qua tai hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.