Chương 2: Khúc dạo đầu (b)
7triplet
31/10/2021
Nguỵ Vô Tiện cũng không biết còn có thể nói gì, gật gật đầu, lại nghe theo ý Lam Vong Cơ chui trở vào trong chăn, nằm xuống. Hắn nhìn ánh nến nhảy nhót từng chút từng chút trên vách tường trong nhà, kéo dài bóng của hai người bọn hắn, trong một khoảnh khắc, chợt giống như lại trở về động Huyền Vũ, chỉ có hai người bọn hắn, tiếng hát khe khẽ cất lên, một đống lửa ấm áp.
Hai người bọn hắn cứ thế im lặng một hồi, Nguỵ Vô Tiện không tiện tự mình mở miệng kể, dựa theo tính tình của Lam Vong Cơ cũng không mở miệng hỏi.
Lát sau, Lam Vong Cơ nói, "Ngươi nghỉ ngơi đi". Dứt lời đứng dậy chuẩn bị đi ra hướng ngoài cửa.
Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao mình lại như thế, ma xui quỷ khiến, lập tức duỗi tay từ trong chăn ra chụp lấy cổ tay Lam Vong Cơ.
Bước chân Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, hơi cứng ngắc mà quay đầu lại, làm như có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
Nguỵ Vô Tiện vốn là phản ứng theo bản năng, khi phục hồi tinh thần lại, cũng lập tức ngượng ngùng nhìn Lam Vong Cơ, chính hắn cũng không nói được rốt cuộc mình bị sao, giống như là sợ hãi phải trải qua một đêm vậy.
Sợ chính mình bị cô đơn lẻ loi mà giữ một người ở lại.
Hắn ở Liên Hoa Ổ nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa đã khiến hắn quên, hoá ra trên đời này, vui buồn hợp tan đều nằm ngoài sự kiểm soát của hắn, âm dương cách biệt mãi mãi vẫn xảy ra.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt, không dám nhìn Lam Vong Cơ, nhưng tay vẫn không buông lỏng, hắn cảm thấy khoé mắt mình lại ướt đẫm lan tràn, một lát sau, hắn cố nén nghẹn ngào, hắng giọng, nói, "Lam Trạm... ngươi có thể ở lại, hay không?"
Lam Vong Cơ nghe thấy giọng nói khàn khàn cùng với những lời này của hắn, hô hấp chợt ngưng lại, bàn tay đang bị Nguỵ Vô Tiện chụp lấy cũng nắm lại thành quyền.
Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao y lại phản ứng như thế, nhưng Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày, lát sau, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện lướt qua một tia thất vọng, khẽ thở ra, buông lỏng tay.
"Thực xin lỗi"
Lam Vong Cơ nặng nề nói với hắn.
Nguỵ Vô Tiện lật ngiêng người qua, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, lấy chăn trùm kín mình, khịt khịt mũi, nhẹ nhàng lau nước mắt của mình, nói, "Lam Trạm, ngươi không cần xin lỗi ta".
Lam Vong Cơ lại đứng lặng tại chỗ một hồi, Nguỵ Vô Tiện đành nói, "Thật sự không sao, ngươi đi đi".
Lam Vong Cơ thoáng trầm mặc, rồi rời khỏi Tĩnh Thất.
Cánh cửa Tĩnh Thất nhẹ nhàng khép lại.
Giây tiếp theo sau khi cánh cửa đóng lại, nước mắt Nguỵ Vô Tiện liền tuôn như mưa.
Hắn cắn răng thở dốc một cách đứt quãng, vùi đầu vào trong chăn, khóc cho một mình mình nghe.
Ngực hắn bị đè nén đau đớn, khóc một hồi bị tấm chăn trùm kín đến mức sắp thở không nổi, không thể không chui đầu ra, dưỡng khí tràn vào phổi, trong lồng ngực hắn bùng lên một nỗi căm hận, khiến hắn nhịn không được xoay người úp mặt vào gối hét to một tiếng.
Tay hắn nắm thành quyền đấm lung tung mấy cái trên giường, cơn giận này được phát ra, rốt cuộc đổi được một tia lý trí trở về.
Nguỵ Vô Tiện lật người một cái bước xuống giường, cầm chén thuốc nhỏ trên bàn, một hơi uống hết sạch nước thuốc đắng đã nguội lạnh trong chén.
Hắn phải sống sót, hắn phải sống sót thật tốt, chỉ có sống sót, mới có thể báo thù.
Nguỵ Vô Tiện đi tới đi lui trong Tĩnh Thất, loại cảm giác sốt ruột không yên này khiến hắn không dừng lại được, hắn ôm mặt ngồi ở mép giường, trái tim trong ngực hắn đập thình thịch, chợt hắn "bùm" một phát bật dậy, mở cửa Tĩnh Thất, vọt vào trong bóng đêm.
Lúc này Vân Thâm Bất Tri Xứ đã qua giờ hợi, người Lam gia đều đã đi ngủ.
Nguỵ Vô Tiện điên cuồng chạy loạn khắp nơi, tìm kiếm dù chỉ là một tia đèn sáng.
Vân Thâm Bất Tri Xứ rộng lớn này, nếu hiện giờ có ai không yên giống như hắn, thì đương nhiên chính là Giang Trừng.
Hắn chạy như điên qua một loạt hành lang uốn khúc, cắn răng chạy đến mức phổi hắn sắp sửa nổ tung, rốt cuộc, hắn chạy ào vào trong một viện tử gọn gàng ngăn nắp.
Viện này thoạt nhìn thật ra có điểm giống với dãy phòng bọn hắn ở lúc cầu học trước đây, trong đó chỉ có một phòng còn sáng đèn.
Nguỵ Vô Tiện bước chậm lại đi về gian phòng đó, cách cửa phòng không xa, nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kềm nén.
Mũi giày Nguỵ Vô Tiện cứng đờ, dừng lại, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ.
Giang Trừng ngồi ở mép giường bụm hai mắt, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, đang khóc lạc cả giọng.
Chóp mũi Nguỵ Vô Tiện cay xè, đầu ngón tay chết dí trên khung cửa sổ, không có can đảm đẩy tấm phên cửa sổ đó, càng không có can đảm gõ vào cánh cửa kia.
Hắn thẫn thờ đi tới bìa hành lang, dựa vào cây cột trượt xuống, ngồi ở bậc thềm.
Một vầng trăng huyền ảo treo cao cao trên bầu trời, sương rơi đầy đất, hắn và Giang Trừng, một người trong phòng, một người ngoài phòng, nỗi buồn nặng trĩu trong gió đêm sắp làm hắn phát điên, tiếng khóc truyền đến từ ô cửa sổ sau lưng hắn, hắn không dám đối mặt với Giang Trừng.
Giờ phút này hắn đã cảm thấy sắp sửa không thể thở được nữa, mà nỗi đau khổ của hai người cộng lại với nhau, thì khả năng lại càng đau khổ hơn.
Nguỵ Vô Tiện cứ thế ở ngoài cửa ngồi thừ một lúc lâu, sau đó chạy ra khỏi tiểu viện này.
Hắn thất thần đi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cảm thấy mình giống như một cô hồn dã quỷ không có nhà để về, từ đầu đến chân đều đã lạnh cóng.
Cảm giác bất lực ảnh hưởng đến mọi sợi dây thần kinh trong người hắn, nếu giây tiếp theo bị một con quái vật ẩn nấp trong bóng tối gào thét lao tới, móc tim móc phổi, xé thành từng mảnh, thì có lẽ hắn cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn cứ vậy đi tới đi tới, thế nhưng trước mắt lại xuất hiện một ánh lửa mềm mại khác.
Nguỵ Vô Tiện đi về hướng ánh sáng đó, tới gần, phát hiện nguồn ánh sáng này sáng hơn nhiều so với trong phòng Giang Trừng.
Là mấy chục, mấy trăm ngọn nến, được thắp sáng ở đây.
Nguỵ Vô Tiện bước tới ngưỡng cửa, rốt cuộc nhận ra chỗ này.
Nơi này rất rộng lớn, trên các kệ theo kiểu bậc thang có rất nhiều bài vị, mỗi cái đều có khắc tên màu vàng nhạt.
Ở giữa sảnh lúc này đặt một quan tài bằng gỗ đàn hương màu đen thật lớn, trang nghiêm cung kính, đè nặng hô hấp của Nguỵ Vô Tiện.
Nơi này là từ đường của Cô Tô Lam thị.
Trước quan tài, ở giữa từ đường một thân ảnh mặc đồ trắng đang quỳ, Nguỵ Vô Tiện rảo bước qua ngạch cửa, mũi giày run lên.
Lưng Lam Vong Cơ dựng thẳng thắp, lúc Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngồi sau lưng y, không biết đã nhìn tấm lưng đó mấy ngàn mấy vạn lần rồi, cho nên hắn chắc chắn không nhìn lầm.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng bước qua, ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh, vươn tay lấy một tấm bồ đoàn mang tới.
"Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng gọi y.
Lam Vong Cơ làm như cũng không cảm thấy bất ngờ, hơi rũ mắt nghiêng mặt qua, lãnh đạm nhìn hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt đó đóng đinh xuống mặt đất, lời nghẹn ở họng rất muốn nói, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Hắn nhẹ nhàng đặt tấm bồ đoàn bên cạnh Lam Vong Cơ, cùng quỳ xuống với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhìn động tác của hắn, không nói một lời gì với hắn, ánh mắt lại quay trở về, nhìn lên quan tài giữa từ đường.
Ánh nến le lói nhảy nhót ở một bên gò má thanh lãnh của Lam Vong Cơ, trong một khoảnh khắc, dường như Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được một chút vạn lời muốn nói âm thầm lặng lẽ, từ trên gương mặt như băng như sương, từ trong đôi mắt lấp lánh đó.
Nguỵ Vô Tiện tự nhận đã quen biết Lam Vong Cơ lâu rồi, lúc trước ở động Huyền Vũ hắn cũng đã từng nhìn thấy Lam Vong Cơ thất thần, theo lý mà nói thì hắn đã chạm đến gần như mọi biểu tình bất biến cũng như muôn vàn sự kềm chế của người này, nếu là hồi đầu, hắn sẽ trêu chọc Lam Vong Cơ là tên tiểu cũ kỷ buồn tẻ, nhưng giờ phút này trái tim đang loạn nhịp của Nguỵ Vô Tiện trượt qua một tia đau lòng khó chịu nổi.
Đến tột cùng là bàn tay của vị thần nào, có thể tàn nhẫn nặn ra một người như vậy, kêu y xúc động mà không thể hé môi cười, vô cùng đau buồn lại không cất được tiếng khóc?
Khoang mũi Nguỵ Vô Tiện hơi chua xót, ập đến làm cho hắn có chút đau, giọng nói của chàng thanh niên vỡ oà không nháy mắt, để mặc cho những giọt nước mắt của mình đập vào ánh nến, đột nhiên giang hai tay ôm lấy Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bị động tác nhào vào của Nguỵ Vô Tiện mà hơi nghiêng người một chút, giây tiếp theo lại quỳ ngay ngắn, để mặc Nguỵ Vô Tiện ôm y vào lòng.
Nhưng Lam Vong Cơ không hề nhúc nhích một chút nào, vẫn rũ đôi mắt nhạt màu nhìn xuống.
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ, thở dốc đứt quãng mà lắc lắc y, "Lam Trạm, ngươi đừng như vậy... hãy cho ta biết có được không? Ta sẽ ở cạnh ngươi, được không?" . Truyện Mỹ Thực
Lát sau, một giọt nước mắt hơi lạnh lẽo, như có như không rơi xuống mu bàn tay của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không ngẩng đầu lên, lại ôm chặt Lam Vong Cơ, nghe tiếng nói thanh lãnh quen thuộc của y từ trên đầu hắn vọng xuống, ngắt quãng, trầm thấp, lại ngoan ngoãn hướng về phía quan tài thật lớn kia gọi một tiếng.
"Phụ thân"
Nguỵ Vô Tiện không nhịn được nữa, vùi mặt vào trước ngực Lam Vong Cơ mà khóc rống lên.
Ánh nến bị gió đêm thổi qua, hơi lắc lư, làm nhiễu động cả gian phòng đầy ánh trăng và sương lạnh.
Hai người bọn hắn cứ thế im lặng một hồi, Nguỵ Vô Tiện không tiện tự mình mở miệng kể, dựa theo tính tình của Lam Vong Cơ cũng không mở miệng hỏi.
Lát sau, Lam Vong Cơ nói, "Ngươi nghỉ ngơi đi". Dứt lời đứng dậy chuẩn bị đi ra hướng ngoài cửa.
Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao mình lại như thế, ma xui quỷ khiến, lập tức duỗi tay từ trong chăn ra chụp lấy cổ tay Lam Vong Cơ.
Bước chân Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, hơi cứng ngắc mà quay đầu lại, làm như có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
Nguỵ Vô Tiện vốn là phản ứng theo bản năng, khi phục hồi tinh thần lại, cũng lập tức ngượng ngùng nhìn Lam Vong Cơ, chính hắn cũng không nói được rốt cuộc mình bị sao, giống như là sợ hãi phải trải qua một đêm vậy.
Sợ chính mình bị cô đơn lẻ loi mà giữ một người ở lại.
Hắn ở Liên Hoa Ổ nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa đã khiến hắn quên, hoá ra trên đời này, vui buồn hợp tan đều nằm ngoài sự kiểm soát của hắn, âm dương cách biệt mãi mãi vẫn xảy ra.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt, không dám nhìn Lam Vong Cơ, nhưng tay vẫn không buông lỏng, hắn cảm thấy khoé mắt mình lại ướt đẫm lan tràn, một lát sau, hắn cố nén nghẹn ngào, hắng giọng, nói, "Lam Trạm... ngươi có thể ở lại, hay không?"
Lam Vong Cơ nghe thấy giọng nói khàn khàn cùng với những lời này của hắn, hô hấp chợt ngưng lại, bàn tay đang bị Nguỵ Vô Tiện chụp lấy cũng nắm lại thành quyền.
Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao y lại phản ứng như thế, nhưng Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày, lát sau, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện lướt qua một tia thất vọng, khẽ thở ra, buông lỏng tay.
"Thực xin lỗi"
Lam Vong Cơ nặng nề nói với hắn.
Nguỵ Vô Tiện lật ngiêng người qua, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, lấy chăn trùm kín mình, khịt khịt mũi, nhẹ nhàng lau nước mắt của mình, nói, "Lam Trạm, ngươi không cần xin lỗi ta".
Lam Vong Cơ lại đứng lặng tại chỗ một hồi, Nguỵ Vô Tiện đành nói, "Thật sự không sao, ngươi đi đi".
Lam Vong Cơ thoáng trầm mặc, rồi rời khỏi Tĩnh Thất.
Cánh cửa Tĩnh Thất nhẹ nhàng khép lại.
Giây tiếp theo sau khi cánh cửa đóng lại, nước mắt Nguỵ Vô Tiện liền tuôn như mưa.
Hắn cắn răng thở dốc một cách đứt quãng, vùi đầu vào trong chăn, khóc cho một mình mình nghe.
Ngực hắn bị đè nén đau đớn, khóc một hồi bị tấm chăn trùm kín đến mức sắp thở không nổi, không thể không chui đầu ra, dưỡng khí tràn vào phổi, trong lồng ngực hắn bùng lên một nỗi căm hận, khiến hắn nhịn không được xoay người úp mặt vào gối hét to một tiếng.
Tay hắn nắm thành quyền đấm lung tung mấy cái trên giường, cơn giận này được phát ra, rốt cuộc đổi được một tia lý trí trở về.
Nguỵ Vô Tiện lật người một cái bước xuống giường, cầm chén thuốc nhỏ trên bàn, một hơi uống hết sạch nước thuốc đắng đã nguội lạnh trong chén.
Hắn phải sống sót, hắn phải sống sót thật tốt, chỉ có sống sót, mới có thể báo thù.
Nguỵ Vô Tiện đi tới đi lui trong Tĩnh Thất, loại cảm giác sốt ruột không yên này khiến hắn không dừng lại được, hắn ôm mặt ngồi ở mép giường, trái tim trong ngực hắn đập thình thịch, chợt hắn "bùm" một phát bật dậy, mở cửa Tĩnh Thất, vọt vào trong bóng đêm.
Lúc này Vân Thâm Bất Tri Xứ đã qua giờ hợi, người Lam gia đều đã đi ngủ.
Nguỵ Vô Tiện điên cuồng chạy loạn khắp nơi, tìm kiếm dù chỉ là một tia đèn sáng.
Vân Thâm Bất Tri Xứ rộng lớn này, nếu hiện giờ có ai không yên giống như hắn, thì đương nhiên chính là Giang Trừng.
Hắn chạy như điên qua một loạt hành lang uốn khúc, cắn răng chạy đến mức phổi hắn sắp sửa nổ tung, rốt cuộc, hắn chạy ào vào trong một viện tử gọn gàng ngăn nắp.
Viện này thoạt nhìn thật ra có điểm giống với dãy phòng bọn hắn ở lúc cầu học trước đây, trong đó chỉ có một phòng còn sáng đèn.
Nguỵ Vô Tiện bước chậm lại đi về gian phòng đó, cách cửa phòng không xa, nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kềm nén.
Mũi giày Nguỵ Vô Tiện cứng đờ, dừng lại, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ.
Giang Trừng ngồi ở mép giường bụm hai mắt, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, đang khóc lạc cả giọng.
Chóp mũi Nguỵ Vô Tiện cay xè, đầu ngón tay chết dí trên khung cửa sổ, không có can đảm đẩy tấm phên cửa sổ đó, càng không có can đảm gõ vào cánh cửa kia.
Hắn thẫn thờ đi tới bìa hành lang, dựa vào cây cột trượt xuống, ngồi ở bậc thềm.
Một vầng trăng huyền ảo treo cao cao trên bầu trời, sương rơi đầy đất, hắn và Giang Trừng, một người trong phòng, một người ngoài phòng, nỗi buồn nặng trĩu trong gió đêm sắp làm hắn phát điên, tiếng khóc truyền đến từ ô cửa sổ sau lưng hắn, hắn không dám đối mặt với Giang Trừng.
Giờ phút này hắn đã cảm thấy sắp sửa không thể thở được nữa, mà nỗi đau khổ của hai người cộng lại với nhau, thì khả năng lại càng đau khổ hơn.
Nguỵ Vô Tiện cứ thế ở ngoài cửa ngồi thừ một lúc lâu, sau đó chạy ra khỏi tiểu viện này.
Hắn thất thần đi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cảm thấy mình giống như một cô hồn dã quỷ không có nhà để về, từ đầu đến chân đều đã lạnh cóng.
Cảm giác bất lực ảnh hưởng đến mọi sợi dây thần kinh trong người hắn, nếu giây tiếp theo bị một con quái vật ẩn nấp trong bóng tối gào thét lao tới, móc tim móc phổi, xé thành từng mảnh, thì có lẽ hắn cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn cứ vậy đi tới đi tới, thế nhưng trước mắt lại xuất hiện một ánh lửa mềm mại khác.
Nguỵ Vô Tiện đi về hướng ánh sáng đó, tới gần, phát hiện nguồn ánh sáng này sáng hơn nhiều so với trong phòng Giang Trừng.
Là mấy chục, mấy trăm ngọn nến, được thắp sáng ở đây.
Nguỵ Vô Tiện bước tới ngưỡng cửa, rốt cuộc nhận ra chỗ này.
Nơi này rất rộng lớn, trên các kệ theo kiểu bậc thang có rất nhiều bài vị, mỗi cái đều có khắc tên màu vàng nhạt.
Ở giữa sảnh lúc này đặt một quan tài bằng gỗ đàn hương màu đen thật lớn, trang nghiêm cung kính, đè nặng hô hấp của Nguỵ Vô Tiện.
Nơi này là từ đường của Cô Tô Lam thị.
Trước quan tài, ở giữa từ đường một thân ảnh mặc đồ trắng đang quỳ, Nguỵ Vô Tiện rảo bước qua ngạch cửa, mũi giày run lên.
Lưng Lam Vong Cơ dựng thẳng thắp, lúc Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngồi sau lưng y, không biết đã nhìn tấm lưng đó mấy ngàn mấy vạn lần rồi, cho nên hắn chắc chắn không nhìn lầm.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng bước qua, ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh, vươn tay lấy một tấm bồ đoàn mang tới.
"Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng gọi y.
Lam Vong Cơ làm như cũng không cảm thấy bất ngờ, hơi rũ mắt nghiêng mặt qua, lãnh đạm nhìn hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt đó đóng đinh xuống mặt đất, lời nghẹn ở họng rất muốn nói, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Hắn nhẹ nhàng đặt tấm bồ đoàn bên cạnh Lam Vong Cơ, cùng quỳ xuống với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhìn động tác của hắn, không nói một lời gì với hắn, ánh mắt lại quay trở về, nhìn lên quan tài giữa từ đường.
Ánh nến le lói nhảy nhót ở một bên gò má thanh lãnh của Lam Vong Cơ, trong một khoảnh khắc, dường như Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được một chút vạn lời muốn nói âm thầm lặng lẽ, từ trên gương mặt như băng như sương, từ trong đôi mắt lấp lánh đó.
Nguỵ Vô Tiện tự nhận đã quen biết Lam Vong Cơ lâu rồi, lúc trước ở động Huyền Vũ hắn cũng đã từng nhìn thấy Lam Vong Cơ thất thần, theo lý mà nói thì hắn đã chạm đến gần như mọi biểu tình bất biến cũng như muôn vàn sự kềm chế của người này, nếu là hồi đầu, hắn sẽ trêu chọc Lam Vong Cơ là tên tiểu cũ kỷ buồn tẻ, nhưng giờ phút này trái tim đang loạn nhịp của Nguỵ Vô Tiện trượt qua một tia đau lòng khó chịu nổi.
Đến tột cùng là bàn tay của vị thần nào, có thể tàn nhẫn nặn ra một người như vậy, kêu y xúc động mà không thể hé môi cười, vô cùng đau buồn lại không cất được tiếng khóc?
Khoang mũi Nguỵ Vô Tiện hơi chua xót, ập đến làm cho hắn có chút đau, giọng nói của chàng thanh niên vỡ oà không nháy mắt, để mặc cho những giọt nước mắt của mình đập vào ánh nến, đột nhiên giang hai tay ôm lấy Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bị động tác nhào vào của Nguỵ Vô Tiện mà hơi nghiêng người một chút, giây tiếp theo lại quỳ ngay ngắn, để mặc Nguỵ Vô Tiện ôm y vào lòng.
Nhưng Lam Vong Cơ không hề nhúc nhích một chút nào, vẫn rũ đôi mắt nhạt màu nhìn xuống.
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ, thở dốc đứt quãng mà lắc lắc y, "Lam Trạm, ngươi đừng như vậy... hãy cho ta biết có được không? Ta sẽ ở cạnh ngươi, được không?" . Truyện Mỹ Thực
Lát sau, một giọt nước mắt hơi lạnh lẽo, như có như không rơi xuống mu bàn tay của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện không ngẩng đầu lên, lại ôm chặt Lam Vong Cơ, nghe tiếng nói thanh lãnh quen thuộc của y từ trên đầu hắn vọng xuống, ngắt quãng, trầm thấp, lại ngoan ngoãn hướng về phía quan tài thật lớn kia gọi một tiếng.
"Phụ thân"
Nguỵ Vô Tiện không nhịn được nữa, vùi mặt vào trước ngực Lam Vong Cơ mà khóc rống lên.
Ánh nến bị gió đêm thổi qua, hơi lắc lư, làm nhiễu động cả gian phòng đầy ánh trăng và sương lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.