[Vong Tiện] Bạc Thuyền Khách

Chương 12: Lạc lối

7triplet

04/11/2021

Nguỵ Vô Tiện ngồi trên cây, nhìn về bức tường xám xịt của trạm giám sát trấn Sa Dương ở xa xa.

Ánh trăng như gột rửa, phủ thêm một màu xám bạc trong suốt lên thế gian, thật giống như ánh mắt khó diễn giải của người nọ.

Nguỵ Vô Tiện ở bên ngoài trạm giám sát bồi hồi một lúc lâu, không dám đến gần, nếu không nhỡ bị người ta nhìn thấy, thì muốn quay đầu cũng không có cơ hội.

Trên đường đi vì nhàm chán hắn gọt đẽo vài ba nhát làm ra một cây sáo quặt quẹo, hiện giờ hắn dựa trên thân cây, kẹp cây sáo giữa hai ngón tay xoay tới xoay lui.

Trong lòng hắn tràn ngập một cảm xúc khó chịu không cam tâm, một nỗi buồn thầm lặng, cũng không nói được rốt cuộc là bởi vì sao.

Như thể số phận đưa đẩy, hắn đưa cây sáo lên môi, nghĩ, ta sẽ thổi một khúc nhạc, thổi xong sẽ đi. Nếu gọi được người nào đó tới, phát hiện ra ta, thì ta sẽ đi trạm giám sát tìm y, nếu không có ai phát hiện ra ta, thì ta sẽ trở về.

Nghe ra chuyện này là một vụ đánh cược không tồi, nhưng dường như vốn không cần thiết gì cả, chẳng qua hắn đang tự tìm cớ để ở lại mà thôi. Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ cười nhạo chính mình, nghĩ nghĩ, trong lòng nảy ra một giai điệu nhẹ nhàng êm ái, cho nên chỉ bằng trực giác đó, hắn nhắm mắt lại, thổi lên một khúc nhạc.

Có thể là nỗi ưu tư của hắn vốn dĩ khó giải bày, tiếng sáo này từ dịu dàng chuyển sang du dương cao vút, hắn được bao phủ bởi những đốm sáng bạc loang lổ, trong lòng vừa muốn người nào đó tới, lại vừa không muốn y tới.

Rốt cuộc là thứ gì đang tra tấn hắn cơ chứ, là hắn không buông bỏ được hận thù, hắn kiêu ngạo, hắn do dự không quyết đoán?

Hắn thật sự không hiểu, nghĩ không thông.

Như thể hắn không còn là chính mình, hắn hoá thành 3000 mảnh linh hồn vỡ nát, rơi khắp nhân gian.

Mỗi một mảnh linh hồn của hắn, mỗi một tiếng sáo, đều đang hỏi từng lá cây ngọn cỏ giữa trời đất này: Ngươi có gặp qua Lam Trạm không?

Gió đêm lành lạnh mơn man lên khuôn mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện mở mắt, cây sáo còn để bên môi, ngay khoảnh khắc hắn mở mắt ra tiếng sáo đột nhiên im bặt.

Tóc hắn bị gió đêm thổi tung lên, ngứa ngáy quét qua một bên mặt hắn. Hắn không cần nhìn xuống dưới tàng cây, chỉ trong nháy mắt hắn đã biết người đứng dưới tàng cây là ai.

Không thể nào là ai khác.

Nguỵ Vô Tiện cười khẽ một chút, buông cây sáo xuống, có chút vui vẻ, có chút áy náy, có chút thẹn thùng, lại có chút vô thức muốn tăng thêm một tia đểu giả trong giọng nói của mình, "Lam Trạm, ngươi tới rồi".

Hắn nhìn về phía người nọ dưới tàng cây.

Lam Vong Cơ lẳng lặng đứng trong bóng cây dưới ánh trăng, như là một bức tượng bằng ngọc an tĩnh, chỉ ngước đôi mắt nhạt màu nhìn hắn, cả người bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

"Sao không nói lời nào?" Nguỵ Vô Tiện cười hỏi y, "Nhị ca ca không vui khi ta tới ư?"

Lam Vong Cơ lại nhìn hắn một lát, yên lặng rũ mắt xuống, khẽ lắc đầu nhẹ đến mức không thể nhận ra.

Nguỵ Vô Tiện đang dựa vào thân cây ngồi thẳng dậy, ngay ngắn, cả người ngồi ổn định chắc chắn trên nhánh cây, đung đưa hai chân, nói, "Thế nào, còn giận ta à".

Lam Vong Cơ lại ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt ít nhiều có chút lạnh lùng, nhưng vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn luôn luôn rất lạnh lùng, đôi khi, lúc đang nhìn Nguỵ Vô Tiện, sẽ có thêm chút dịu dàng, nhưng đã rất nhiều ngày không gặp, Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu không quen với vẻ mặt này của y.

"Không có" Lam Vong Cơ gần như trả lời trong lặng lẽ.

Nguỵ Vô Tiện mím môi, có chút xấu hổ trộm nhìn, ánh mắt giao nhau với Lam Vong Cơ, trầm mặc trong giây lát, sau đó mở miệng nói, "Lam Trạm, ngươi xem, hai chúng ta không hợp nhau... nhưng làm người quen vẫn được chứ".

Những lời này là hắn căng da đầu mà nói ra, hắn vốn mong chờ Lam Vong Cơ phản ứng một chút, như vậy hắn mới có thể tận dụng cơ hội để phỏng đoán thái độ của Lam Vong Cơ, bởi vì nói thật ra...

Nói thật ra, trong lòng Nguỵ Vô Tiện nghĩ, ngón tay siết chặt cây sáo.

Ta vẫn để ý đến y.

Nhưng Lam Vong Cơ cái gì cũng không nói.

Một làn gió lạnh thổi qua ngực Nguỵ Vô Tiện, cảm thấy như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than.

Tới lúc này rồi, mà hắn không nghĩ ra được lời thông minh nào để nói, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác uỷ khuất, gần giống như hôm đó, lúc hắn và Lam Vong Cơ cãi nhau ở căn cứ giáo hoá.

Hắn cảm thấy rất khổ sở, bởi vì Lam Vong Cơ không chịu đứng ở góc độ của hắn mà nghĩ cho hắn.

Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ vạn phần không thèm để ý, nhưng người này cố tình là Lam Vong Cơ, vốn nên là người thân thiết tri kỷ với hắn.

Nhưng giờ phút này hai người bọn hắn giống như chỉ là hai mảnh hạt dẻ, cho dù bị ép dính vào nhau bởi lớp vỏ, thì ở giữa vẫn còn một lớp lụa mỏng không thể phá vỡ.

"Ngươi... không có gì để nói với ta?" Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi nói ra được một câu như thế, cảm thấy mình quả thực là một người sắp chết không thể giãy giụa.



Bả vai Lam Vong Cơ hơi run lên, lát sau Nguỵ Vô Tiện thấy y hít sâu một chút, nặng nề lên tiếng, "Ngươi, về đi".

Xem chữ như vàng vậy đó.

Tựa như một nhũ băng rơi ngay tim hắn, toàn thân Nguỵ Vô Tiện đông cứng, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình đang phạm vào một sai lầm triệt để.

Một ngọn lửa phừng lên trên đầu hắn, hắn vốn là muốn tức giận, nhịn không được muốn chất vấn Lam Vong Cơ chẳng lẽ cứ định như vậy giương cờ đầu hàng, nói "không" với mối quan hệ của hai bọn hắn ư?

Lần trước là hắn đã nổi giận, nhưng hắn vốn dĩ cho rằng bọn hắn ít nhất còn có thể nói chuyện.

"Lam Vong..." nhưng lời nói tức giận của hắn đã trượt đến đôi môi cắn chặt, chợt nghe Lam Vong Cơ lặp lại câu nói trước đó, nhiều thêm một chữ.

"Về đi, lạnh"

Nói xong câu này, Lam Vong Cơ đã nhích người đi về.

Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt nhìn, nhìn bóng dáng đi xa của Lam Vong Cơ, chữ "lạnh" kia giống như an ủi thương tiếc mà nhẹ nhàng cào lên tim hắn một cái, đột nhiên khiến hắn không thấy tức giận nữa.

Nguỵ Vô Tiện ngồi trên cành cây đó cho tới hừng đông, một chặp thức một chặp ngủ, mỗi khi hắn mở mắt ra, hắn đều nhịn không được nhìn khắp xung quanh, vô thức tìm kiếm bóng hình của ai đó, nhưng dưới tàng cây trống trơn cái gì cũng không có, hắn lại một lần nữa thiếp đi.

Cho đến giờ ngọ ánh nắng nóng rát chiếu lên mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện bị phơi nắng đến tỉnh giấc, suýt chút nữa té đâm đầu xuống đất, lúc này thấy dưới tàng cây có vài người đang đứng, trong đó có Giang Trừng đứng khoanh tay.

Nguỵ Vô Tiện duỗi cái eo lười, khiến Giang Trừng ghét bỏ, "Mau xuống đây cho ta, không biết xấu hổ!"

Nguỵ Vô Tiện từ trên cây nhảy xuống, cũng không còn sức để đùa giỡn với Giang Trừng. Giang Trừng thấy bộ dạng ỉu xìu này của hắn, cũng lười hỏi thêm một câu, bọn hắn trở lại đám đông, dẫn mọi người đi về hướng trạm giám sát trấn Sa Dương.

Trước đó Giang Trừng đã chào hỏi qua các vị gia chủ, rồi mới đi ra ngoài tìm Nguỵ Vô Tiện, vừa vào cửa liền đưa cho Nguỵ Vô Tiện một tấm khăn che mặt.

"Đây là cái gì?" Nguỵ Vô Tiện cầm lấy chiếc khăn tay còn thêu hoa bên trên kia, thoáng tỏ ra ghét bỏ, vừa quay đầu nhìn thấy Giang Trừng che kín miệng mũi, ra hiệu kêu hắn cũng che lên.

Nguỵ Vô Tiện nửa che nửa không đi vào phòng, thấy Giang Trừng bỏ khăn che mặt xuống, hắn cũng bỏ khăn xuống.

Lúc này một vị khách khanh bước đến chào hỏi bọn hắn, mọi người hành lễ với nhau, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện không kềm được bay đi xung quanh, nhưng chẳng thấy một người Lam gia nào.

Nghĩ chắc là lại đi rồi.

Nguỵ Vô Tiện cũng không biết tâm trạng của mình là gì, cúi đầu lật qua lật lại tấm khăn trong tay, vị khách khanh kia đi lên nói chuyện với bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được dùng cằm chỉ chỉ mấy người trong sân đang ho như bị lao phổi, hỏi: "Mấy người đó bị sao vậy?"

"Trời ơi..." vị khách khanh kia lòng đầy căm phẫn nói, "Còn không phải tội lỗi của Ôn cẩu hay sao!"

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày lại, hỏi, "Chuyện gì?"

"Trước khi tấn công vào trạm giám sát Cánh Lăng, không biết người Ôn gia của Hạ Tam Lộ đã dùng một ít bột phấn độc làm ám khí, mấy người đi vào trước bất ngờ không kịp phòng ngừa, hít mấy hơi bị trúng độc chết, lúc đó chất bột bay ngợp trời, những người phía sau ít nhiều đều hít phải, ta cũng mới khoẻ lại cách đây mấy hôm thôi!"

"Y sư đã khám chưa?" Giang Trừng nhíu mày hỏi.

Vị khách khanh kia gật đầu nói, "Đã khám, là độc trùng của bản địa nghiền ra thành độc dược, người dân chúng ta từ nhỏ đến lớn ở vùng này, tuy nói thân thể không khoẻ, nhưng không có việc gì lớn, y sư nói uống thuốc một thời gian là được rồi. Nhưng lại là làm khó cho người Lam gia, có ý tốt đến giúp chúng ta..."

Tim Nguỵ Vô Tiện đập lỡ một nhịp, nắm lấy bả vai vị khách khanh kia nói, "Người Lam gia? Ngươi nói người Lam gia bị làm sao?"

Trên mặt vị khách khanh lộ ra chút vẻ khó xử nói, "Trúng độc, không quen thuỷ thổ. Ồ, sáng sớm hôm nay, Lam gia phái người tới đưa bọn họ trở về trị bệnh, không phải ta nói chứ, người Lam gia lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, làm sao có thể so với người dân chúng ta..."

Nguỵ Vô Tiện vừa định hỏi tiếp nữa, bỗng nhiên nghe thấy trong viện vang lên một trận ồn ào, bọn hắn đi vào trong viện xem, chỉ thấy một người ho đến mức chịu không nổi nữa, đột nhiên nhào tới phía trước, phun ra một ngụm máu lên mặt đất.

Ngụm máu đó đỏ tươi, khiến mọi người chói mắt.

"Y sư đâu? Mau kêu y sư lại đây!" Giang Trừng vội nói.

Nguỵ Vô Tiện lúc này đã chạy nhanh tới trước người nọ, đỡ hắn, điểm hai huyệt trên người của người nọ, người nọ lắc lắc đầu, đưa tay nắm lấy Nguỵ Vô Tiện.

"Ngươi thế nào?" Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn.

Người nọ điên cuồng lắc đầu, chỉ chỉ vào cổ họng mình.

"Sao rồi, rốt cuộc khó chịu ở chỗ nào?" Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, người nọ vẫn lắc lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện sốt ruột muốn chết, cũng may lúc này y sư tới, y sư thấy thế vội vàng nói, "Nguỵ công tử, ngươi cũng đừng hỏi nữa, hắn nói không được, cổ họng bị thương rồi".



Nguỵ Vô Tiện cả người cứng đờ.

Y sư nâng người nọ dậy, ngồi lại chỗ cũ, người nọ thấy y sư muốn đút thuốc cho hắn, liền ho đến đỏ mắt, suýt chút nữa khóc cũng không nổi, nhưng không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn phải nhắm mắt cắn răng nuốt xuống.

Thấy thế mọi người đều nhăn mũi lại, đặc biệt là mấy gã khách khanh mới vừa khoẻ lại cách đây mấy hôm, đua nhau nói, đời này không muốn phải chịu đựng loại tội nghiệt này một lần nữa, nói xong, lại mắng Ôn gia mấy câu.

Giang Trừng chỉ cảm thấy cổ họng mình giống như bị móng vuốt sắc bén cào qua một nhát, kéo theo vệt máu, vô thức được nuốt xuống một cái, không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu hỏi mấy gã khách khanh kia, "Các ngươi đã như vậy, còn đi đánh trạm giám sát Sùng Dương?"

"Dạ, tông chủ" mấy gã khách khanh kia vội vàng nghiêm trang chính khí mà nói, "Các ngươi ở tiền tuyến đánh đuổi được vô số, chúng ta được cứu ra, những còn những người khác phải chịu tội do Ôn cẩu áp bức thì sao".

"Làm tốt lắm" Giang Trừng nói, nhịn không được vỗ vỗ vai bọn họ để an ủi.

Như câu nói đánh giặc thì muốn thừa thắng xông lên, quần chúng đều đang dâng trào cảm xúc, sẵn sàng tinh thần chiến đấu với Ôn cẩu.

Ba ngày sau, Vân Mộng ra trận, Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện dẫn dắt tiên gia đánh hồi trống tăng cường sĩ khí, đem đám người Ôn gia còn lại bị Ôn Triều vứt bỏ ở Liên Hoa Ổ đánh cho bỏ chạy tán loạn, các tiên gia ở Tiên Sở ai về nhà nấy.

Đến lúc này, Vân Mộng Giang thị lại một lần nữa định cư tại Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng mới trở về Liên Hoa Ổ đến ngày thứ hai đã làm vài việc lớn, mang những pháp khí của Giang gia bị Ôn Triều lấy đi trả về vị trí cũ, gửi đến Cô Tô Lam thị một rương dược liệu đặc sản mà y sư bản địa dùng để giải trùng độc, cuối cùng đến lượt y sư chữa trị cho hắn và Nguỵ Vô Tiện bị gãy tay gãy chân.

Giang Yếm Ly được hộ tống trở về từ Xuyên Thục.

Ngày ấy Nguỵ Vô Tiện treo cánh tay, Giang Trừng chống nạng, đứng ở cổng lớn Liên Hoa Ổ chào đón Giang Yếm Ly về nhà.

Khoảnh khắc Giang Yếm Ly nhìn thấy hai đệ đệ, nước mắt ràn rụa.

Ba tỷ đệ ôm nhau khóc nức nở cả một buổi chiều trong từ đường của Liên Hoa Ổ.

Giờ cơm chiều, Giang Yếm Ly hầm canh cho hai đệ đệ, Giang Trừng ngồi ghế thượng vị, ăn uống cũng không còn tuỳ ý như trước, rất ra dáng gia chủ.

Nguỵ Vô Tiện bị treo cánh tay, nói mình không cầm muỗng được, kiểu gì cũng bắt Giang Yếm Ly đút cho hắn.

Giang Trừng cầm nạng gõ gõ đánh đánh, nói hắn tàn phế, Nguỵ Vô Tiện gọi ngược lại Giang Trừng là tên què.

Có câu nói thương gân động cốt mất một trăm ngày, hai người đều thành ra thế này, còn nhịn không được muốn đánh nhau, bị Giang Yếm Ly quản lý nên thành thành thật thật, mỗi ngày nghiêm chỉnh xức thuốc, trước khi vết thương lành không cho bọn hắn động đao động thương.

Ba tháng trôi qua, đợi Giang Trừng bỏ nạng, Nguỵ Vô Tiện bỏ đai treo cánh tay, thì đã vào mùa đông.

Báo cáo chiến sự hàng ngày, Nhiếp Minh Quyết vẫn giữ vững Hà Giản, bảo vệ phía đông nam không bị xâm phạm, được phong là "Hà Giản Vương", quả thực là anh hùng hào kiệt đương thời.

Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng đợi được đến khi y sư tháo bỏ băng quấn trên cánh tay hắn, liền không trì hoãn thêm một phút nào lập tức đi Cô Tô.

Hắn đi chuyến này, ngoài mặt là đại diện cho Giang Trừng tới cảm tạ ơn cứu mạng và giúp đỡ của Lam gia, thật ra là hắn chịu không được muốn đến gặp Lam Vong Cơ.

Đúng lúc Lam Hi Thần ở Vân Thâm, nghe nói hắn tới, liền tự mình đến cửa sơn môn đón tiếp hắn.

Lam Hi Thần dẫn Nguỵ Vô Tiện đến Lan Thất, Nguỵ Vô Tiện thấy tiếng lách cách leng keng ở khắp nơi, nhìn xem, phát hiện người Lam gia đang bắt đầu thi công trùng tu Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"Một, hai, ba!"

Mấy người Lam gia cùng nhau vận công, vài luồng linh lực màu xanh nhạt nâng một gốc cây ngọc lan lên, cây mộc lan đứng thẳng, rung rinh rớt xuống vài chiếc lá.

"Nguỵ công tử, tới rồi".

Lam Hi Thần thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn đến xuất thần, hơi hơi mìm cười, ra hiệu cho Nguỵ Vô Tiện đi trước, Nguỵ Vô Tiện vội vàng hành lễ, "Lam tông chủ khách khí".

Hai người bọn họ ngồi trong sảnh, hàn huyên vài câu về chiến sự, người Lam gia mang trà lên cho bọn họ, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhịn không được, nói, "Trạch Vu Quân, Lam Trạm bị thương có đỡ hơn chưa?"

Nghe thấy Nguỵ Vô Tiện hỏi, Lam Hi Thần cười cười, trên mặt lộ vẻ ôn hoà, gật gật đầu, nói, "Làm phiền Nguỵ công tử quan tâm đến xá đệ, đã gần như khoẻ rồi".

Nguỵ Vô Tiện cuối cùng yên lòng, lại nói, "Chất độc phía bên chỗ chúng ta tất nhiên hơi ác hiểm một chút, thật sự rất xin lỗi, Trạch Vu Quân, là chúng ta chăm sóc không chu toàn, làm khó... Hàm Quang Quân".

Nghe vậy, Lam Hi Thần chớp chớp mắt, động tác trên tay ngừng lại.

Nguỵ Vô Tiện thấy bộ dạng thất thần này của Lam Hi Thần, thoáng ngẩn người ra, nói, "Sao vậy, chẳng lẽ Lam Trạm còn chưa giải được độc dược sao?"

Lam Hi Thần nhíu mày, nói, "Vong Cơ bị trúng độc lúc nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Vong Tiện] Bạc Thuyền Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook