Chương 39
Linh Y Tích
27/06/2020
39.
Lam Vong Cơ gọi:
"Ngụy Anh?"
"Ơi." Ngụy Vô Tiện đáp lời theo bản năng, lấy lại tinh thần, đưa tay lên gãi gãi gáy: "Đúng rồi, chúng ta giải quyết thứ đồ chơi này trước đã."
Hắn hỏi ngược lại Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi thấy con rồng kia thế nào?"
Lam Vong Cơ lập tức đáp:
"Ta giết được nó."
Bốn chữ ngắn ngủi, lại vô cùng bình thản, không mang theo bất kỳ ngữ khí gì, nhưng lại khiến người khác vô cùng yên tâm. Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Quá tốt. Chẳng qua là, chúng ta tạm thời chưa thể giết nó được."
Lam Vong Cơ nhìn nhìn, chờ hắn nói rõ hơn. Ngụy Vô Tiện nói:
"Nhân lúc thứ kia còn chưa dám mò ra, chúng ta lập một cái trận pháp đã. Vừa lập ta sẽ vừa nói rõ cho ngươi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Được."
Y nâng tay lên, điểm lên khoảng không trên đỉnh đầu vài cái, một đạo linh lực ngay lập tức mở thành một lá chắn ngang đầu hai người, ngăn lại dòng nước mưa xối xả từ trên trời đổ xuống. Ngụy Vô Tiện cúi người nhặt một mảnh vảy rồng sắc bén dưới đất lên, nhẹ nhàng cắt một vết trên đầu ngón tay. Hắn lấy một lá phù trống từ trong tay áo ra, trực tiếp vẽ lên trên đó mấy đạo phù văn. Lam Vong Cơ nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của hắn, nhíu mày nói:
"Để ta vẽ đi."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Đợi chút, đến lúc có thể để ngươi vẽ, ta nhất định sẽ không tự mình vẽ."
Lam Vong Cơ: "..."
Đúng là y không hiểu lắm những thứ mà Ngụy Vô Tiện đang vẽ lên tấm phù trên tay. Ngụy Vô Tiện một bên vẽ bùa, một bên giải thích ngắn gọn những chuyện đã xảy ra: bí mật của cái thôn kia, chân tướng của ngọn núi này, cùng với lý do vì sao không thể ngay lập tức giết chết con rồng đó. Hắn nói:
"Ta đoán là, những thôn dân này muốn đem tu sĩ lên tế cho nó ăn, nhưng lại không dám mạo hiểm lừa những tu sĩ có tên tuổi. Có lẽ là sợ sau khi họ bị giết thì gia tộc đằng sau họ sẽ tìm đến tận cửa, hoặc là sợ những tu sĩ đó thật sự có thể giết chết con rồng ngăn mưa cản gió này. Dù kết quả như thế nào thì bọn họ cũng đừng mong tiếp tục sống tốt, cho nên mới muốn để vị "vân du đạo nhân" như Hiểu Tinh Trần đi lên, còn phải đuổi người mà Cô Tô Lam thị phái đến trở về."
Lam Vong Cơ nghe hắn giải thích, nét mặt lại càng thêm ngưng trọng. Ngụy Vô Tiện vẽ nét cuối cùng lên tấm phù triện, để Lam Vong Cơ cùng hắn bố trí trận pháp, nói tiếp:
"Con rồng này dám chống lại thiên tượng, một khi nó chết đi, chắc chắn không thể tránh khỏi một cơn đại hồng thủy. Thôn trang ắt là không giữ được, cho nên chúng ta cứ từ từ, chờ đạo trưởng dẫn mọi người bỏ chạy xong thì ra tay một lần nữa kết liễu nó."
Lam Vong Cơ nói:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, thầm nghĩ, Lam Vong Cơ đúng là có cùng suy nghĩ với hắn: Cho dù những thôn dân này lúc trước đã làm cái gì, nhưng sống chết trước mắt, bọn họ chắc chắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Hắn nhìn đến Vong Cơ cầm đã thiếu mất hai dây đàn của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:
"Lam Trạm, ngươi đem dây đàn tháo ra, lúc sau có lắp lại được không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Được chứ."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Trong lúc săn đêm đúng thật là không thể nhìn thấy ngươi dùng Huyền Sát thuật."
Lam Vong Cơ nói:
"Tháo ra thì dễ, nhưng lắp lại phải tốn chút thời gian, cho nên không tùy tiện dùng."
Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, nói:
"Vậy mà hôm nay ta thấy ngươi tháo ra thật quyết đoán nha."
Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật, ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp:
"Ngươi ở đây, không nên dùng tiếng đàn đẩy lui địch."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đáy lòng hắn ngứa ngáy như thể bị một vật gì gãi nhẹ qua một cái, hoặc là giống như bất ngờ không kịp phòng bị mà uống phải một ngụm mật ngọt thật lớn, ngọt đến mức cổ họng hắn nghẹn lại. Lam Vong Cơ vừa chân thành lại vừa thẳng thắn nói ra những lời này khiến hắn khó mà chống đỡ nổi, tấm phù trên tay cũng run lên. Ngụy Vô Tiện vội ho khan một tiếng, khôi phục sự bình tĩnh:
"Khụ, cái thứ kia, con rồng kia ấy, nó trốn ở trong ngọn núi này lâu như vậy, chắc chắn là có nguyên do. Hiện tại nó bị thương nhưng vẫn không chịu rời đi, ắt hẳn là còn chưa từ bỏ ý định, đang muốn âm thầm đánh lén trả thù. Ta đã bố trí tốt phù chú rồi, đến lúc nó quay lại, ngươi dùng Huyền Sát thuật vây khốn nó lại được không Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ nói:
"Được."
Y đáp ứng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng đã hiểu rõ. Huyền Sát thuật chém sắt như bùn, giết người thì dễ, nhưng lưu lại người sống thì rất khó. Nếu Lam Vong Cơ đã dám đáp ứng hắn, đương nhiên là nắm chắc được mình có thể khống chế lực đạo. Vừa nãy trong lúc giao tranh, y đã hoàn toàn thăm dò được thực lực của đối thủ.
Lam Vong Cơ tháo nốt năm sợi dây đàn còn lại trên Vong Cơ cầm ra. Cẩn thận đánh giá cây cổ cầm, vẫn là cây thất huyền cổ cầm mà năm đó Lam Vong Cơ dùng để gảy Thanh Tâm âm cho mình. Nghĩ đến chuyện cũ, lồng ngực Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy đau nhói, hắn ngửa cổ ngẩng đầu, lảng sang chuyện khác:
"Cái tấm chắn linh lực này thật có ích, còn có thể che mưa."
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái:
"Ngươi không dùng?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ta sẽ, nhưng ta lười. Với lại ta nghĩ, ngấm vài hạt mưa thì ngấm vài hạt mưa thôi."
Lam Vong Cơ không biết phải nói gì với hắn. Ngụy Vô Tiện xích lại gần y một chút, hỏi:
"Lam Trạm, vết thương trên lưng ngươi có ổn không? Vừa rồi cử động mạnh như vậy, không bị nứt ra chứ?"
Lam Vong Cơ nói:
"Không có. Đóng vảy lâu rồi, không việc gì."
Ngụy Vô Tiện biết mấy chuyện như này hoàn toàn không thể nghe lời y nói được. Lam Vong Cơ cái con người này, sợ là có đau cũng không kêu lên một tiếng. Vậy nên hắn tự mình kiểm tra lưng y, bạch y ướt đẫm, nhưng cũng không lộ ra màu máu. Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng yên tâm hẳn. Hắn nói:
"Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta về đổi thuốc lần nữa cho chắc."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Tất cả đã được bố trí xong xuôi, chỉ còn chờ con rồng kia xuất hiện lần nữa. Ngụy Vô Tiện ngồi lên trên một tảng đá lớn bằng đầu người, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi cảm thấy, thứ này rốt cuộc là cái gì?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không phải thần vật. Cũng không phải yêu vật."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ngày trước ta từng xem qua một cuốn thoại bản nói đến rất nhiều chuyện xưa. Trên đó viết, lông tóc hoặc những vật mang theo lâu ngày trên thân thần thú, hấp thu được tiên khí, cũng có thể hóa thành bộ dạng giống như nguyên chủ. Có lẽ nào thứ chúng ta đang đối mặt... là do một bộ phận nào đó trên người Ứng Long hóa thành không?"
Lam Vong Cơ nói:
"Cũng có thể."
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa ghé vào gần y hơn:
"Ngươi cho rằng nó hóa từ thứ gì?"
Vốn dĩ Lam Vong Cơ chỉ vô tình nghiêng đầu sang, ánh mắt là không tự chủ được mà rơi trên phần ngực ướt át của hắn:
"..."
Ngụy Vô Tiện tự mình lẩm bẩm:
"Vảy rồng? Râu rồng? Hay là... xương rồng?"
Lam Vong Cơ: "..."
Khóe môi y khẽ động, giống như chuẩn bị thốt ra một đáp án. Ai ngờ được trong phút chốc, đất rung núi chuyển!
Lam Vong Cơ gọi:
"Ngụy Anh?"
"Ơi." Ngụy Vô Tiện đáp lời theo bản năng, lấy lại tinh thần, đưa tay lên gãi gãi gáy: "Đúng rồi, chúng ta giải quyết thứ đồ chơi này trước đã."
Hắn hỏi ngược lại Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi thấy con rồng kia thế nào?"
Lam Vong Cơ lập tức đáp:
"Ta giết được nó."
Bốn chữ ngắn ngủi, lại vô cùng bình thản, không mang theo bất kỳ ngữ khí gì, nhưng lại khiến người khác vô cùng yên tâm. Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Quá tốt. Chẳng qua là, chúng ta tạm thời chưa thể giết nó được."
Lam Vong Cơ nhìn nhìn, chờ hắn nói rõ hơn. Ngụy Vô Tiện nói:
"Nhân lúc thứ kia còn chưa dám mò ra, chúng ta lập một cái trận pháp đã. Vừa lập ta sẽ vừa nói rõ cho ngươi."
Lam Vong Cơ đáp:
"Được."
Y nâng tay lên, điểm lên khoảng không trên đỉnh đầu vài cái, một đạo linh lực ngay lập tức mở thành một lá chắn ngang đầu hai người, ngăn lại dòng nước mưa xối xả từ trên trời đổ xuống. Ngụy Vô Tiện cúi người nhặt một mảnh vảy rồng sắc bén dưới đất lên, nhẹ nhàng cắt một vết trên đầu ngón tay. Hắn lấy một lá phù trống từ trong tay áo ra, trực tiếp vẽ lên trên đó mấy đạo phù văn. Lam Vong Cơ nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của hắn, nhíu mày nói:
"Để ta vẽ đi."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Đợi chút, đến lúc có thể để ngươi vẽ, ta nhất định sẽ không tự mình vẽ."
Lam Vong Cơ: "..."
Đúng là y không hiểu lắm những thứ mà Ngụy Vô Tiện đang vẽ lên tấm phù trên tay. Ngụy Vô Tiện một bên vẽ bùa, một bên giải thích ngắn gọn những chuyện đã xảy ra: bí mật của cái thôn kia, chân tướng của ngọn núi này, cùng với lý do vì sao không thể ngay lập tức giết chết con rồng đó. Hắn nói:
"Ta đoán là, những thôn dân này muốn đem tu sĩ lên tế cho nó ăn, nhưng lại không dám mạo hiểm lừa những tu sĩ có tên tuổi. Có lẽ là sợ sau khi họ bị giết thì gia tộc đằng sau họ sẽ tìm đến tận cửa, hoặc là sợ những tu sĩ đó thật sự có thể giết chết con rồng ngăn mưa cản gió này. Dù kết quả như thế nào thì bọn họ cũng đừng mong tiếp tục sống tốt, cho nên mới muốn để vị "vân du đạo nhân" như Hiểu Tinh Trần đi lên, còn phải đuổi người mà Cô Tô Lam thị phái đến trở về."
Lam Vong Cơ nghe hắn giải thích, nét mặt lại càng thêm ngưng trọng. Ngụy Vô Tiện vẽ nét cuối cùng lên tấm phù triện, để Lam Vong Cơ cùng hắn bố trí trận pháp, nói tiếp:
"Con rồng này dám chống lại thiên tượng, một khi nó chết đi, chắc chắn không thể tránh khỏi một cơn đại hồng thủy. Thôn trang ắt là không giữ được, cho nên chúng ta cứ từ từ, chờ đạo trưởng dẫn mọi người bỏ chạy xong thì ra tay một lần nữa kết liễu nó."
Lam Vong Cơ nói:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, thầm nghĩ, Lam Vong Cơ đúng là có cùng suy nghĩ với hắn: Cho dù những thôn dân này lúc trước đã làm cái gì, nhưng sống chết trước mắt, bọn họ chắc chắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Hắn nhìn đến Vong Cơ cầm đã thiếu mất hai dây đàn của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:
"Lam Trạm, ngươi đem dây đàn tháo ra, lúc sau có lắp lại được không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Được chứ."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Trong lúc săn đêm đúng thật là không thể nhìn thấy ngươi dùng Huyền Sát thuật."
Lam Vong Cơ nói:
"Tháo ra thì dễ, nhưng lắp lại phải tốn chút thời gian, cho nên không tùy tiện dùng."
Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, nói:
"Vậy mà hôm nay ta thấy ngươi tháo ra thật quyết đoán nha."
Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật, ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp:
"Ngươi ở đây, không nên dùng tiếng đàn đẩy lui địch."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đáy lòng hắn ngứa ngáy như thể bị một vật gì gãi nhẹ qua một cái, hoặc là giống như bất ngờ không kịp phòng bị mà uống phải một ngụm mật ngọt thật lớn, ngọt đến mức cổ họng hắn nghẹn lại. Lam Vong Cơ vừa chân thành lại vừa thẳng thắn nói ra những lời này khiến hắn khó mà chống đỡ nổi, tấm phù trên tay cũng run lên. Ngụy Vô Tiện vội ho khan một tiếng, khôi phục sự bình tĩnh:
"Khụ, cái thứ kia, con rồng kia ấy, nó trốn ở trong ngọn núi này lâu như vậy, chắc chắn là có nguyên do. Hiện tại nó bị thương nhưng vẫn không chịu rời đi, ắt hẳn là còn chưa từ bỏ ý định, đang muốn âm thầm đánh lén trả thù. Ta đã bố trí tốt phù chú rồi, đến lúc nó quay lại, ngươi dùng Huyền Sát thuật vây khốn nó lại được không Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ nói:
"Được."
Y đáp ứng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng đã hiểu rõ. Huyền Sát thuật chém sắt như bùn, giết người thì dễ, nhưng lưu lại người sống thì rất khó. Nếu Lam Vong Cơ đã dám đáp ứng hắn, đương nhiên là nắm chắc được mình có thể khống chế lực đạo. Vừa nãy trong lúc giao tranh, y đã hoàn toàn thăm dò được thực lực của đối thủ.
Lam Vong Cơ tháo nốt năm sợi dây đàn còn lại trên Vong Cơ cầm ra. Cẩn thận đánh giá cây cổ cầm, vẫn là cây thất huyền cổ cầm mà năm đó Lam Vong Cơ dùng để gảy Thanh Tâm âm cho mình. Nghĩ đến chuyện cũ, lồng ngực Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy đau nhói, hắn ngửa cổ ngẩng đầu, lảng sang chuyện khác:
"Cái tấm chắn linh lực này thật có ích, còn có thể che mưa."
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái:
"Ngươi không dùng?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ta sẽ, nhưng ta lười. Với lại ta nghĩ, ngấm vài hạt mưa thì ngấm vài hạt mưa thôi."
Lam Vong Cơ không biết phải nói gì với hắn. Ngụy Vô Tiện xích lại gần y một chút, hỏi:
"Lam Trạm, vết thương trên lưng ngươi có ổn không? Vừa rồi cử động mạnh như vậy, không bị nứt ra chứ?"
Lam Vong Cơ nói:
"Không có. Đóng vảy lâu rồi, không việc gì."
Ngụy Vô Tiện biết mấy chuyện như này hoàn toàn không thể nghe lời y nói được. Lam Vong Cơ cái con người này, sợ là có đau cũng không kêu lên một tiếng. Vậy nên hắn tự mình kiểm tra lưng y, bạch y ướt đẫm, nhưng cũng không lộ ra màu máu. Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng yên tâm hẳn. Hắn nói:
"Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta về đổi thuốc lần nữa cho chắc."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Tất cả đã được bố trí xong xuôi, chỉ còn chờ con rồng kia xuất hiện lần nữa. Ngụy Vô Tiện ngồi lên trên một tảng đá lớn bằng đầu người, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi cảm thấy, thứ này rốt cuộc là cái gì?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không phải thần vật. Cũng không phải yêu vật."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Ngày trước ta từng xem qua một cuốn thoại bản nói đến rất nhiều chuyện xưa. Trên đó viết, lông tóc hoặc những vật mang theo lâu ngày trên thân thần thú, hấp thu được tiên khí, cũng có thể hóa thành bộ dạng giống như nguyên chủ. Có lẽ nào thứ chúng ta đang đối mặt... là do một bộ phận nào đó trên người Ứng Long hóa thành không?"
Lam Vong Cơ nói:
"Cũng có thể."
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa ghé vào gần y hơn:
"Ngươi cho rằng nó hóa từ thứ gì?"
Vốn dĩ Lam Vong Cơ chỉ vô tình nghiêng đầu sang, ánh mắt là không tự chủ được mà rơi trên phần ngực ướt át của hắn:
"..."
Ngụy Vô Tiện tự mình lẩm bẩm:
"Vảy rồng? Râu rồng? Hay là... xương rồng?"
Lam Vong Cơ: "..."
Khóe môi y khẽ động, giống như chuẩn bị thốt ra một đáp án. Ai ngờ được trong phút chốc, đất rung núi chuyển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.