Chương 53
Linh Y Tích
27/06/2020
53.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình đều bị hút vào trong đáy mắt lưu ly cực nhạt kia, khóe môi giật giật, ngơ ngẩn đáp:
"Được."
Lam Vong Cơ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt ướt át của hắn một nụ hôn, sau đó ngồi thẳng dậy, lục lọi trên đầu giường.
Ngụy Vô Tiện: "???"
Hắn thấy Lam Vong Cơ cầm lấy lọ thuốc mỡ lần trước dùng để thoa lên miệng vết thương. Những lần mây mưa trước đây cũng không cần dùng thứ gì để bôi trơn. Thân thể của Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với việc hoan ái, chỉ cần dùng ngón tay lộng một chút cũng có thể chảy ra rất nhiều nước, sau đó phân thân to đến mức dọa người của Lam Vong Cơ liền có thể tiến thẳng vào. Hắn cũng chưa từng nói đến chuyện này với y, hiện tại thấy Lam Vong Cơ chủ động cầm thứ kia lại, rõ ràng là mới học được từ trong bản Long dương đồ vừa rồi... Ngoài miệng thì nói không nên nhìn, vậy mà lại xem đến mức vô cùng nhập tâm, đến mức ngay lập tức đem những điều vừa học được mang ra dùng!
Ngụy Vô Tiện nhìn thấu nhưng không đâm thủng, chỉ lên tiếng trêu chọc y:
"Lấy thuốc mỡ quý giá như vậy dùng loạn, không thấy lãng phí sao?"
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc mở lọ thuốc ra, nghiêm túc nói đạo lý:
"Nếu bị thương thì còn phí thuốc hơn."
Ngụy Vô Tiện không nhịn được xì một tiếng, nói:
"Ngươi nhìn ta mà xem Lam Trạm, lần trước không có thuốc mỡ không phải vẫn vô cùng thuận lợi sao... Ối lạnh!"
Hắn vừa kêu vừa hít vào một hơi, bởi vì Lam Vong Cơ không một lời báo trước đem hai ngón tay dính đầy thuốc mỡ đâm thẳng vào trong hậu huyệt của hắn. Cũng không phải là nhét cả ngón tay vào, nhưng cảm giác lạnh lẽo của thuốc mỡ vẫn khiến hắn run lên một cái. Tiểu huyệt phấn nộn vừa ngậm được hai ngón tay liền co nhẹ lại, giống như nhịn không được muốn nuốt nó vào sâu hơn nữa.
Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt của y bỗng trở nên khác thường, trong lòng thầm cười nhạo Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi này cũng quá không trầm ổn đi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Nhìn y như vậy, chắc chắn là đang chuyện nọ nghĩ sang chuyện kia, mà lại còn nghĩ đến chuyện gì đó không tốt. Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy Lam Vong Cơ nói:
"Lần trước ngươi nói, ngươi thành thạo chuyện này, là bởi vì tự mình từng làm qua."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cảm giác tự đào hố chôn mình chính là như thế này đây. Hiện tại chân tướng rõ ràng, hắn cũng chỉ có thể hắc hắc mà cười hai tiếng lấy lòng, nói:
"Ta biết sai rồi. Nhưng dù sao cũng đều là làm với ngươi mà, không phải sao?"
Hắn biết Lam Trạm chính là một đại giấm vương, nhưng cũng không đến mức tự ghen với chính bản thân mình đấy chứ?
Lam Vong Cơ thản nhiên mà "à" một tiếng, sắc mặt càng thêm bình tĩnh. Nhưng sâu trong lòng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: lúc này ngón tay của Lam Vong Cơ không phải là đang để trong khe mông của hắn sao, bình thường mà nói, hiện giờ không phải là y nên cảm thấy xấu hổ sao...? Vừa xấu hổ, vừa dứt khoát đè hắn ra mà làm mới đúng chứ.
Vành tai của Lam Vong Cơ đúng là đã đỏ ửng lên, nhưng trên mặt lại không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường. Y ngừng lại một lát, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, nheo mắt lại, duỗi ngón tay đâm sâu vào trong hậu huyệt của hắn thêm chút nữa. Trong miệng Ngụy Vô Tiện ngâm nga vài tiếng ưm ưm, cảm thấy hai ngón tay kia cũng không phải là tự dưng mà duỗi về phía trước. Đúng như hắn nghĩ, hai ngón tay của y mò đến một chỗ nào đó, đốt ngón tay cong về phía trước, chuẩn xác không sai mà nhấn vào cái điểm chết người kia. Lam Vong Cơ không chút lưu tình mà dùng sức nhấn một cái...
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức la lên:
"Aaa!!!"
Cả người hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng vì đang bị trói chặt nên chỉ có thể giãy mạnh thắt lưng một phát. Lam Vong Cơ một bên tiếp tục day nhấn chỗ kia, một bên ngữ khí lạnh lẽo nói:
"Nói dối."
Ngón tay lại nhấn mạnh thêm một phát nữa.
"Ưm!!! A a a a..."
Ngụy Vô Tiện giống hệt như một con cá nằm trên thớt, vòng eo thon gọn điên cuồng vặn vẹo, làm cách gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đối phương, cố gắng nói giữa những tiếng rên rỉ ngắt quãng:
"Ta không phải... a... a... là tình thế bắt buộc... ưm! Không thể làm khác được thôi!"
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, lại nhét thêm một ngón tay nữa vào. Hậu huyệt hoàn toàn bị y nong rộng ra, có lẽ là đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, vốn không cần đến thuốc mỡ làm gì. Thuốc mỡ quý giá khi nãy dính trên đầu ngón tay y hoàn toàn bị hòa tan thành chất lỏng sền sệt, nhưng cũng không thể nào mà nhiều như vậy... Dịch thủy này chính là chảy ra từ vách thịt mềm mại đầy nếp gấp kia, bao phủ lấy ngón tay y, theo động tác rút ra đâm vào của ngón tay mà rỉ từng giọt lên đệm giường.
"Lam Trạm, Lam Trạm, a a a a!"
Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện ban nãy chỉ có chút ướt át, giờ bị đùa bỡn đến mức gần như khóc luôn rồi. Nếu không phải hắn đã xuất một lần thì sợ rằng cũng bị ba ngón tay đang không ngừng càn quấy bên trong đưa lên đến đỉnh. Cũng may là hắn biết phải làm thế nào để khiến Lam Vong Cơ không thể nhẫn nại được nữa mà mau chóng dùng tính khí thô to kia thao hắn, vì vậy lập tức mềm mại nỉ non:
"Lam Trạm, không muốn ngón tay... ưm... Ngươi, ngươi tiến vào đi mà, được không? Ta, a a a! Ta muốn ngươi, muốn ngươi cơ..."
Lam Vong Cơ: "..."
Không một nam nhân nào có thể cự tuyệt lại lời mời gọi như vậy. Quả thật thần sắc của Lam Vong Cơ ngay lập tức thay đổi, mấy ngón tay đang chôn sâu trong cơ thể Ngụy Vô Tiện cũng không khống chế được mà run lên hai cái. Y im lặng một lát, sau đó dứt khoát rút mạnh ngón tay ra khỏi dũng đạo của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nức nở một tiếng, theo bản năng kẹp chặt chân lại. Nhìn thấy Lam Vong Cơ bắt đầu tự cởi bỏ vạt áo, hắn lại chủ động mở chân ra, quấn lấy thắt lưng đối phương, kiều mị nói:
"Nhị ca ca, nhanh lên..."
"..." Vẻ mặt bình tĩnh của Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng bị sự xấu hổ đánh bại, y cắn răng nói: "Không biết xấu hổ!"
Sau đó liền mở rộng hai chân của Ngụy Vô Tiện ra, đỡ lấy tính khí đã sớm cương cứng đến đáng sợ của mình, hạ thắt lưng xuống, đâm một phát sâu đến tận gốc!
"Ưm a a a a a!!!"
Khoái cảm khi vật kia đâm vào, sau đó lập tức lấp đầy mình mau chóng nuốt chửng Ngụy Vô Tiện. Hai tay hắn bị trói chặt, không biết làm cách nào để phát tiết loại cảm giác này, chỉ có thể siết chặt lấy mạt ngạch nơi cổ tay mình, dùng sức thật lớn, giống như muốn đem sợi dây vải kia xé vụn. Hắn thầm nghĩ: nếu như mình lúc hai mươi tuổi thật sự cùng với Lam Trạm ở bên nhau, để cho y làm loại chuyện này, sợ là không đến ba lần liền bị y thao chết trên giường!
Đường đường là Di Lăng lão tổ lại bị Hàm Quang Quân ở trên giường thao đến chết gì gì đó... Đúng thật là chỉ nghĩ thôi cũng có thể làm người khác kinh hãi đến rớt hàm!
Nhận ra hắn có chút phân tâm, Lam Vong Cơ vừa mới đâm vào liền đỉnh liên tục vài cái, lạnh giọng nói:
"Đang nghĩ cái gì!"
"A a a a!! Nghĩ, nghĩ đến ngươi! Nghĩ đến ngươi!" Ngụy Vô Tiện vừa giãy lên vừa nói, còn liều chết bổ sung: "Nghĩ đến ngươi của bây giờ!!!"
"..." Lam Vong Cơ nói: "Ta cũng không hỏi!"
"Ha ha ha ha!" Ngụy Vô Tiện vô cùng mừng rỡ.
Sắc mặt của Lam Vong Cơ ngay lập tức thay đổi:
"..."
Y đúng là không có cách gì có thể gây khó dễ cho Ngụy Anh! Nghẹn khuất một lúc lâu, mắt y chợt lóe lên, lại cúi người xuống cắn lên cổ hắn, cuối cùng cũng như mong muốn mà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi cùng thanh âm nức nở xin tha thứ của người kia.
"A a a a ta sai rồi! Ta sai rồi! Đừng cắn mà! Đừng cắn! Xin ngươi đấy! Lam Trạm ngươi mau thao ta, thao chết ta đi! Aaaaa... Ưm!"
Hai gò má của Lam Vong Cơ nóng rực, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu xuống bịt cái miệng hắn lại.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình đều bị hút vào trong đáy mắt lưu ly cực nhạt kia, khóe môi giật giật, ngơ ngẩn đáp:
"Được."
Lam Vong Cơ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt ướt át của hắn một nụ hôn, sau đó ngồi thẳng dậy, lục lọi trên đầu giường.
Ngụy Vô Tiện: "???"
Hắn thấy Lam Vong Cơ cầm lấy lọ thuốc mỡ lần trước dùng để thoa lên miệng vết thương. Những lần mây mưa trước đây cũng không cần dùng thứ gì để bôi trơn. Thân thể của Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với việc hoan ái, chỉ cần dùng ngón tay lộng một chút cũng có thể chảy ra rất nhiều nước, sau đó phân thân to đến mức dọa người của Lam Vong Cơ liền có thể tiến thẳng vào. Hắn cũng chưa từng nói đến chuyện này với y, hiện tại thấy Lam Vong Cơ chủ động cầm thứ kia lại, rõ ràng là mới học được từ trong bản Long dương đồ vừa rồi... Ngoài miệng thì nói không nên nhìn, vậy mà lại xem đến mức vô cùng nhập tâm, đến mức ngay lập tức đem những điều vừa học được mang ra dùng!
Ngụy Vô Tiện nhìn thấu nhưng không đâm thủng, chỉ lên tiếng trêu chọc y:
"Lấy thuốc mỡ quý giá như vậy dùng loạn, không thấy lãng phí sao?"
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc mở lọ thuốc ra, nghiêm túc nói đạo lý:
"Nếu bị thương thì còn phí thuốc hơn."
Ngụy Vô Tiện không nhịn được xì một tiếng, nói:
"Ngươi nhìn ta mà xem Lam Trạm, lần trước không có thuốc mỡ không phải vẫn vô cùng thuận lợi sao... Ối lạnh!"
Hắn vừa kêu vừa hít vào một hơi, bởi vì Lam Vong Cơ không một lời báo trước đem hai ngón tay dính đầy thuốc mỡ đâm thẳng vào trong hậu huyệt của hắn. Cũng không phải là nhét cả ngón tay vào, nhưng cảm giác lạnh lẽo của thuốc mỡ vẫn khiến hắn run lên một cái. Tiểu huyệt phấn nộn vừa ngậm được hai ngón tay liền co nhẹ lại, giống như nhịn không được muốn nuốt nó vào sâu hơn nữa.
Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt của y bỗng trở nên khác thường, trong lòng thầm cười nhạo Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi này cũng quá không trầm ổn đi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Nhìn y như vậy, chắc chắn là đang chuyện nọ nghĩ sang chuyện kia, mà lại còn nghĩ đến chuyện gì đó không tốt. Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy Lam Vong Cơ nói:
"Lần trước ngươi nói, ngươi thành thạo chuyện này, là bởi vì tự mình từng làm qua."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cảm giác tự đào hố chôn mình chính là như thế này đây. Hiện tại chân tướng rõ ràng, hắn cũng chỉ có thể hắc hắc mà cười hai tiếng lấy lòng, nói:
"Ta biết sai rồi. Nhưng dù sao cũng đều là làm với ngươi mà, không phải sao?"
Hắn biết Lam Trạm chính là một đại giấm vương, nhưng cũng không đến mức tự ghen với chính bản thân mình đấy chứ?
Lam Vong Cơ thản nhiên mà "à" một tiếng, sắc mặt càng thêm bình tĩnh. Nhưng sâu trong lòng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: lúc này ngón tay của Lam Vong Cơ không phải là đang để trong khe mông của hắn sao, bình thường mà nói, hiện giờ không phải là y nên cảm thấy xấu hổ sao...? Vừa xấu hổ, vừa dứt khoát đè hắn ra mà làm mới đúng chứ.
Vành tai của Lam Vong Cơ đúng là đã đỏ ửng lên, nhưng trên mặt lại không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường. Y ngừng lại một lát, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, nheo mắt lại, duỗi ngón tay đâm sâu vào trong hậu huyệt của hắn thêm chút nữa. Trong miệng Ngụy Vô Tiện ngâm nga vài tiếng ưm ưm, cảm thấy hai ngón tay kia cũng không phải là tự dưng mà duỗi về phía trước. Đúng như hắn nghĩ, hai ngón tay của y mò đến một chỗ nào đó, đốt ngón tay cong về phía trước, chuẩn xác không sai mà nhấn vào cái điểm chết người kia. Lam Vong Cơ không chút lưu tình mà dùng sức nhấn một cái...
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức la lên:
"Aaa!!!"
Cả người hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng vì đang bị trói chặt nên chỉ có thể giãy mạnh thắt lưng một phát. Lam Vong Cơ một bên tiếp tục day nhấn chỗ kia, một bên ngữ khí lạnh lẽo nói:
"Nói dối."
Ngón tay lại nhấn mạnh thêm một phát nữa.
"Ưm!!! A a a a..."
Ngụy Vô Tiện giống hệt như một con cá nằm trên thớt, vòng eo thon gọn điên cuồng vặn vẹo, làm cách gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đối phương, cố gắng nói giữa những tiếng rên rỉ ngắt quãng:
"Ta không phải... a... a... là tình thế bắt buộc... ưm! Không thể làm khác được thôi!"
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, lại nhét thêm một ngón tay nữa vào. Hậu huyệt hoàn toàn bị y nong rộng ra, có lẽ là đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, vốn không cần đến thuốc mỡ làm gì. Thuốc mỡ quý giá khi nãy dính trên đầu ngón tay y hoàn toàn bị hòa tan thành chất lỏng sền sệt, nhưng cũng không thể nào mà nhiều như vậy... Dịch thủy này chính là chảy ra từ vách thịt mềm mại đầy nếp gấp kia, bao phủ lấy ngón tay y, theo động tác rút ra đâm vào của ngón tay mà rỉ từng giọt lên đệm giường.
"Lam Trạm, Lam Trạm, a a a a!"
Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện ban nãy chỉ có chút ướt át, giờ bị đùa bỡn đến mức gần như khóc luôn rồi. Nếu không phải hắn đã xuất một lần thì sợ rằng cũng bị ba ngón tay đang không ngừng càn quấy bên trong đưa lên đến đỉnh. Cũng may là hắn biết phải làm thế nào để khiến Lam Vong Cơ không thể nhẫn nại được nữa mà mau chóng dùng tính khí thô to kia thao hắn, vì vậy lập tức mềm mại nỉ non:
"Lam Trạm, không muốn ngón tay... ưm... Ngươi, ngươi tiến vào đi mà, được không? Ta, a a a! Ta muốn ngươi, muốn ngươi cơ..."
Lam Vong Cơ: "..."
Không một nam nhân nào có thể cự tuyệt lại lời mời gọi như vậy. Quả thật thần sắc của Lam Vong Cơ ngay lập tức thay đổi, mấy ngón tay đang chôn sâu trong cơ thể Ngụy Vô Tiện cũng không khống chế được mà run lên hai cái. Y im lặng một lát, sau đó dứt khoát rút mạnh ngón tay ra khỏi dũng đạo của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nức nở một tiếng, theo bản năng kẹp chặt chân lại. Nhìn thấy Lam Vong Cơ bắt đầu tự cởi bỏ vạt áo, hắn lại chủ động mở chân ra, quấn lấy thắt lưng đối phương, kiều mị nói:
"Nhị ca ca, nhanh lên..."
"..." Vẻ mặt bình tĩnh của Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng bị sự xấu hổ đánh bại, y cắn răng nói: "Không biết xấu hổ!"
Sau đó liền mở rộng hai chân của Ngụy Vô Tiện ra, đỡ lấy tính khí đã sớm cương cứng đến đáng sợ của mình, hạ thắt lưng xuống, đâm một phát sâu đến tận gốc!
"Ưm a a a a a!!!"
Khoái cảm khi vật kia đâm vào, sau đó lập tức lấp đầy mình mau chóng nuốt chửng Ngụy Vô Tiện. Hai tay hắn bị trói chặt, không biết làm cách nào để phát tiết loại cảm giác này, chỉ có thể siết chặt lấy mạt ngạch nơi cổ tay mình, dùng sức thật lớn, giống như muốn đem sợi dây vải kia xé vụn. Hắn thầm nghĩ: nếu như mình lúc hai mươi tuổi thật sự cùng với Lam Trạm ở bên nhau, để cho y làm loại chuyện này, sợ là không đến ba lần liền bị y thao chết trên giường!
Đường đường là Di Lăng lão tổ lại bị Hàm Quang Quân ở trên giường thao đến chết gì gì đó... Đúng thật là chỉ nghĩ thôi cũng có thể làm người khác kinh hãi đến rớt hàm!
Nhận ra hắn có chút phân tâm, Lam Vong Cơ vừa mới đâm vào liền đỉnh liên tục vài cái, lạnh giọng nói:
"Đang nghĩ cái gì!"
"A a a a!! Nghĩ, nghĩ đến ngươi! Nghĩ đến ngươi!" Ngụy Vô Tiện vừa giãy lên vừa nói, còn liều chết bổ sung: "Nghĩ đến ngươi của bây giờ!!!"
"..." Lam Vong Cơ nói: "Ta cũng không hỏi!"
"Ha ha ha ha!" Ngụy Vô Tiện vô cùng mừng rỡ.
Sắc mặt của Lam Vong Cơ ngay lập tức thay đổi:
"..."
Y đúng là không có cách gì có thể gây khó dễ cho Ngụy Anh! Nghẹn khuất một lúc lâu, mắt y chợt lóe lên, lại cúi người xuống cắn lên cổ hắn, cuối cùng cũng như mong muốn mà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi cùng thanh âm nức nở xin tha thứ của người kia.
"A a a a ta sai rồi! Ta sai rồi! Đừng cắn mà! Đừng cắn! Xin ngươi đấy! Lam Trạm ngươi mau thao ta, thao chết ta đi! Aaaaa... Ưm!"
Hai gò má của Lam Vong Cơ nóng rực, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu xuống bịt cái miệng hắn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.