Chương 68
Linh Y Tích
27/06/2020
68.
Ở nơi này có hơn mười vị tiền bối của Lam gia, nhưng lại không ở cùng một nơi mà mỗi người ở một chỗ rải rác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện một đường đội trăng mang sao chạy khắp nơi, nghiêm túc ở trước cửa phòng mỗi vị tiền bối dập đầu ba cái. Sau khi hoàn thành, y phục của Ngụy Vô Tiện đã xộc xệch, mà vạt áo trắng tinh của Lam Vong Cơ cũng hoàn toàn lấm bẩn.
Cuối cùng, bọn họ đi tới từ đường của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Từ đường luôn có môn sinh gác đêm, Ngụy Vô Tiện lôi lôi kéo kéo Lam Vong Cơ, lén nhảy tường vào trong. Lam Vong Cơ lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên làm chuyện hoang đường như vậy, sau khi đáp xuống đất vẫn chưa thể nào ngay lập tức khôi phục tâm tình bình thản. Ngụy Vô Tiện nhìn hàng loạt bài vị đang lẳng lặng nằm nơi đây, nói với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, bái xong lần này, chúng ta sẽ thật sự trở thành phu thê."
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, bình ổn đáy lòng đang gợn sóng, nói:
"Ừ."
Mười ngón tay đan vào nhau không một kẽ hở, từ đầu đến cuối chưa từng buông lỏng dù chỉ một giây, ngay cả khi đứng giữa từ đường trang nghiêm long trọng này cũng vậy. Trước sự chứng kiến của liệt tổ liệt tông Lam gia, bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau, lấy tư thái rất không trang trọng như vậy mà hành xong phần đại lễ cuối cùng này. Xong hết tất thảy liền tâm ý tương thông mà quay lại nhìn người kia, thấy rõ bóng hình của chính mình khắc sâu nơi đáy mắt tràn ngập nhu tình mật ý của đối phương.
Lam Vong Cơ đứng lên, thay vì kéo Ngụy Vô Tiện dậy như lúc trước, y một tay đỡ lưng, một tay luồn xuống khúc cong dưới gối, trực tiếp đem người từ dưới đất bế lên, Ngụy Vô Tiện bật cười, hỏi:
"Ôi chao, ngươi làm gì vậy?"
Lam Vong Cơ bước từng bước vững vàng, mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
"Vốn dĩ ngươi không cần phải chịu cực khổ như vậy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chậc, giữa chúng ta còn cần phải so đo ngươi cực ta khổ sao! Hơn nữa, ta đây cũng không yếu đuối như vậy."
Nhưng nếu như Lam Vong Cơ đã quyết tâm bế hắn đi, hắn đương nhiên cũng sẽ vui vẻ để y bế. Ngụy Vô Tiện chủ động vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hai chân nghịch ngợm nhẹ vung vẩy, vùi đầu vào cái ôm dịu dàng yên bình chỉ thuộc về riêng mình. Vành tai ghé sát vào khuôn ngực rộng lớn của y, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập vững chãi của người kia.
Lam Trạm của hắn thơm thật đấy... Ngụy Vô Tiện khép hờ mắt thầm nghĩ.
Lam Vong Cơ hỏi:
"Mệt sao?"
Ngụy Vô Tiện khịt mũi một cái, lắc đầu, nói:
"Đang nghĩ là, quả thực ngươi vẫn rất có chính kiến. Lam Trạm ngươi biết không, trước đây có một khoảng thời gian ta vẫn luôn cho rằng, hễ gặp phải chuyện gì ngươi cũng sẽ nói với thúc phụ ngươi đầu tiên."
"..." Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Là mẫu thân... Ta nói với mẫu thân đầu tiên."
Ngụy Vô Tiện từ trong lồng ngực y ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt. Cho dù là Lam Vong Cơ ở hiện thực cũng rất ít khi nhắc đến mẫu thân của mình...
Ngụy Vô Tiện nói:
"Mẫu thân?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói:
"Chuyện của mẫu thân, "ta" kia có từng nói với ngươi?"
Ngụy Vô Tiện thành thật nói:
"Chưa từng nói qua, nhưng mà nói chung là ta có biết một chút."
Lam Vong Cơ im lặng, cũng không nhìn hắn nữa. Có lẽ hôm nay thật sự đặc biệt, hoặc là do gặp cảnh sinh tình, Lam Vong Cơ phá lệ nói nhiều hơn mọi khi. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện ở hiện tại chung sống với y sớm đã thành quen, cũng không thấy có chỗ nào không đúng.
Lam Vong Cơ giải thích với hắn:
"Phụ thân và mẫu thân, cũng đã từng làm như vừa nãy."
Ngụy Vô Tiện: "Ồ."
Hắn thầm nghĩ, Lam phu nhân thế mà lại có thể cùng với một tiểu hài tử tán gẫu loại chuyện này sao...
Lam Vong Cơ vừa bế hắn bước đi, vừa chậm rãi nói:
"Thường ngày mẫu thân cũng thích đọc sách." Dứt lời, còn cố ý liếc hắn một cái rồi mới bổ sung: "Đọc những thứ ngươi cũng thích."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, nói:
"Nhàn thư thoại bản sao? Ta và Lam phu nhân hợp nhau đấy!"
Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Người cũng thích thuyết minh cho ta nghe."
Ngụy Vô Tiện "ồ" một cái, cuối cùng cũng hiểu ra:
"Cho nên người liền tiện thể kể chuyện của chính mình cho ngươi nghe? Này không phải là dạy hỏng tiểu hài tử rồi sao. Ta và Lam phu nhân đúng là rất hợp nhau!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y dừng bước chân, khiến Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng đã về đến Tĩnh thất rồi, liền từ trong cái ôm ấp của y mà ngẩng đầu lên. Nhưng đập vào mắt hắn chính là một bức tường rào thấp thấp, đằng sau chính là một mảnh hoa long đảm tươi tốt đang nở rộ.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Cái này, Lam Trạm là một khi đã học theo liền muốn học toàn bộ sao? Tiếp theo sẽ đem hắn nhốt lại?
Lam Vong Cơ hỏi hắn:
"Ngươi biết đây là đâu không?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:
"Là nơi mà nương ngươi ở ngày trước."
Ở nơi này có hơn mười vị tiền bối của Lam gia, nhưng lại không ở cùng một nơi mà mỗi người ở một chỗ rải rác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện một đường đội trăng mang sao chạy khắp nơi, nghiêm túc ở trước cửa phòng mỗi vị tiền bối dập đầu ba cái. Sau khi hoàn thành, y phục của Ngụy Vô Tiện đã xộc xệch, mà vạt áo trắng tinh của Lam Vong Cơ cũng hoàn toàn lấm bẩn.
Cuối cùng, bọn họ đi tới từ đường của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Từ đường luôn có môn sinh gác đêm, Ngụy Vô Tiện lôi lôi kéo kéo Lam Vong Cơ, lén nhảy tường vào trong. Lam Vong Cơ lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên làm chuyện hoang đường như vậy, sau khi đáp xuống đất vẫn chưa thể nào ngay lập tức khôi phục tâm tình bình thản. Ngụy Vô Tiện nhìn hàng loạt bài vị đang lẳng lặng nằm nơi đây, nói với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, bái xong lần này, chúng ta sẽ thật sự trở thành phu thê."
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, bình ổn đáy lòng đang gợn sóng, nói:
"Ừ."
Mười ngón tay đan vào nhau không một kẽ hở, từ đầu đến cuối chưa từng buông lỏng dù chỉ một giây, ngay cả khi đứng giữa từ đường trang nghiêm long trọng này cũng vậy. Trước sự chứng kiến của liệt tổ liệt tông Lam gia, bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau, lấy tư thái rất không trang trọng như vậy mà hành xong phần đại lễ cuối cùng này. Xong hết tất thảy liền tâm ý tương thông mà quay lại nhìn người kia, thấy rõ bóng hình của chính mình khắc sâu nơi đáy mắt tràn ngập nhu tình mật ý của đối phương.
Lam Vong Cơ đứng lên, thay vì kéo Ngụy Vô Tiện dậy như lúc trước, y một tay đỡ lưng, một tay luồn xuống khúc cong dưới gối, trực tiếp đem người từ dưới đất bế lên, Ngụy Vô Tiện bật cười, hỏi:
"Ôi chao, ngươi làm gì vậy?"
Lam Vong Cơ bước từng bước vững vàng, mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
"Vốn dĩ ngươi không cần phải chịu cực khổ như vậy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chậc, giữa chúng ta còn cần phải so đo ngươi cực ta khổ sao! Hơn nữa, ta đây cũng không yếu đuối như vậy."
Nhưng nếu như Lam Vong Cơ đã quyết tâm bế hắn đi, hắn đương nhiên cũng sẽ vui vẻ để y bế. Ngụy Vô Tiện chủ động vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hai chân nghịch ngợm nhẹ vung vẩy, vùi đầu vào cái ôm dịu dàng yên bình chỉ thuộc về riêng mình. Vành tai ghé sát vào khuôn ngực rộng lớn của y, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập vững chãi của người kia.
Lam Trạm của hắn thơm thật đấy... Ngụy Vô Tiện khép hờ mắt thầm nghĩ.
Lam Vong Cơ hỏi:
"Mệt sao?"
Ngụy Vô Tiện khịt mũi một cái, lắc đầu, nói:
"Đang nghĩ là, quả thực ngươi vẫn rất có chính kiến. Lam Trạm ngươi biết không, trước đây có một khoảng thời gian ta vẫn luôn cho rằng, hễ gặp phải chuyện gì ngươi cũng sẽ nói với thúc phụ ngươi đầu tiên."
"..." Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Là mẫu thân... Ta nói với mẫu thân đầu tiên."
Ngụy Vô Tiện từ trong lồng ngực y ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt. Cho dù là Lam Vong Cơ ở hiện thực cũng rất ít khi nhắc đến mẫu thân của mình...
Ngụy Vô Tiện nói:
"Mẫu thân?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói:
"Chuyện của mẫu thân, "ta" kia có từng nói với ngươi?"
Ngụy Vô Tiện thành thật nói:
"Chưa từng nói qua, nhưng mà nói chung là ta có biết một chút."
Lam Vong Cơ im lặng, cũng không nhìn hắn nữa. Có lẽ hôm nay thật sự đặc biệt, hoặc là do gặp cảnh sinh tình, Lam Vong Cơ phá lệ nói nhiều hơn mọi khi. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện ở hiện tại chung sống với y sớm đã thành quen, cũng không thấy có chỗ nào không đúng.
Lam Vong Cơ giải thích với hắn:
"Phụ thân và mẫu thân, cũng đã từng làm như vừa nãy."
Ngụy Vô Tiện: "Ồ."
Hắn thầm nghĩ, Lam phu nhân thế mà lại có thể cùng với một tiểu hài tử tán gẫu loại chuyện này sao...
Lam Vong Cơ vừa bế hắn bước đi, vừa chậm rãi nói:
"Thường ngày mẫu thân cũng thích đọc sách." Dứt lời, còn cố ý liếc hắn một cái rồi mới bổ sung: "Đọc những thứ ngươi cũng thích."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, nói:
"Nhàn thư thoại bản sao? Ta và Lam phu nhân hợp nhau đấy!"
Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Người cũng thích thuyết minh cho ta nghe."
Ngụy Vô Tiện "ồ" một cái, cuối cùng cũng hiểu ra:
"Cho nên người liền tiện thể kể chuyện của chính mình cho ngươi nghe? Này không phải là dạy hỏng tiểu hài tử rồi sao. Ta và Lam phu nhân đúng là rất hợp nhau!"
Lam Vong Cơ: "..."
Y dừng bước chân, khiến Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng đã về đến Tĩnh thất rồi, liền từ trong cái ôm ấp của y mà ngẩng đầu lên. Nhưng đập vào mắt hắn chính là một bức tường rào thấp thấp, đằng sau chính là một mảnh hoa long đảm tươi tốt đang nở rộ.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Cái này, Lam Trạm là một khi đã học theo liền muốn học toàn bộ sao? Tiếp theo sẽ đem hắn nhốt lại?
Lam Vong Cơ hỏi hắn:
"Ngươi biết đây là đâu không?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:
"Là nơi mà nương ngươi ở ngày trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.