Chương 95
Linh Y Tích
27/06/2020
95.
Ngụy Vô Tiện thò đầu ra ngoài, ngó ngược ngó xuôi, làm như thật mà hạ giọng nói:
"Bên ngoài có người. Lam Trạm, trước hết ngươi ở trong này chờ ta. Đợi lát nữa thì nghe theo lời ta mà làm nhé."
Lam Vong Cơ nói:
"Nhưng mà ngươi..."
Ngụy Vô Tiện tràn đầy tự tin nói:
"Chỉ có ngươi nhìn thấy ta thôi, không sao đâu."
Nghe hắn nói như vậy, Lam Vong Cơ có chút khó hiểu, nhưng chưa kịp đặt câu hỏi thì Ngụy Vô Tiện đã giống hệt một con mèo, nhẹ nhàng khéo léo mà nhảy phắt qua tường. Trong lòng Lam Vong Cơ lập tức căng thẳng, y nấp ở cạnh tường, nhìn qua song cửa chạm rỗng thăm dò một chút. Đúng là có mấy môn sinh đi qua, nhưng trong mắt bọn họ Ngụy Vô Tiện giống như là vô hình vậy, hắn đứng ngay bên cạnh cũng không ai chớp mắt lấy một cái, thẳng đường đi ngang qua.
Lam Vong Cơ: "???"
Nhớ lại mấy thứ nào là tâm ma nào là mộng cảnh mà khi nãy Ngụy Vô Tiện nói, bàn tay đang giấu dưới ống tay áo của Lam Vong Cơ không kìm lòng được mà siết chặt lại. Ngụy Vô Tiện kiểm tra khắp nơi mọi xó một vòng, chắc chắn xung quanh không có ai thì mới quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi ra đây đi! Đi cửa ấy nhé, đừng trèo tường, cẩn thận vết thương của ngươi."
"..."
Lam Vong Cơ không nói gì, thầm nghĩ, cho dù Ngụy Vô Tiện không nói, y cũng sẽ không trèo tường. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chính mình đang làm chuyện xấu vi phạm gia quy sau lưng trưởng bối, liền lặng im mà cắn môi. Hai người cứ như vậy mà lén lút ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mỗi lần đều là Ngụy Vô Tiện đi trước thám thính, sau đó báo lại, Lam Vong Cơ sẽ đi sau hắn. Ngụy Vô Tiện luôn đi thật chậm, rõ ràng là vẫn chú ý đến vết thương trên lưng Lam Vong Cơ. Đúng là trên lưng còn đau, đau đến mức thỉnh thoảng y nện bước chân hơi mạnh cũng có chút nhói, nhưng khi đi tới bên cạnh một bức tường trắng, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng nói:
"Ta không sao, không cần để ý đến ta."
Ngụy Vô Tiện nhướng mi, cười đến mức xấu xa, nói:
"Thật sự không sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y thấy Ngụy Vô Tiện tiến gần về phía mình, theo bản năng cảm thấy chuyện xảy ra tiếp theo chắc chắn không hay ho gì. Nhưng trong chốc lát y lại không thể viện ra một lý do để trốn tránh, vậy nên chỉ có thể nhìn đối phương từng bước từng bước lại gần. Lam Vong Cơ hỏi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên chắn ngang môi:
"Suỵt!"
Hắn đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, đột nhiên xoay người, gần như ngồi thụp xuống đất, Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng thấy dưới bàn chân mình chỉ còn một khoảng không, hai chân y bị Ngụy Vô Tiện túm chặt lấy, còn nửa người trên thì theo quán tính nghiêng về phía trước dán lên lưng Ngụy Vô Tiện.
"!!!" Lam Vong Cơ có chút kinh hãi, nói: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ngươi kêu nữa đi, kêu nữa, người nhà ngươi sẽ phát hiện ra ngươi ngay."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói:
"Lam Trạm, bắt được ngươi rồi!"
Lam Vong Cơ nôn nóng nói:
"Ngươi khoan..."
Nhưng y chỉ kịp nói ra hai chữ, Ngụy Vô Tiện liền điểm nhẹ chân xuống đất, nhảy vọt qua tường. Kết giới của Vân Thâm Bất Tri Xứ trước mặt hắn gần như không tồn tại, chẳng qua là Ngụy Vô Tiện chỉ dùng đầu ngón tay tùy tiện điểm vài cái thì liền dễ dàng mà lắc mình lao ra ngoài. Vừa mới đáp xuống đất, Lam Vong Cơ lại ngọ nguậy, nói:
"Ngụy Anh, để ta xuống!"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:
"Không để đấy. Ngươi là người bệnh, ngoan ngoãn một chút đi!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thèm để ý đến lời y nói. Chiều cao của hai người lúc này không chênh lệch là bao, Ngụy Vô Tiện cõng y trên lưng cũng không thấy khó khăn mấy. Hắn chỉnh lại tư thế của Lam Vong Cơ trên lưng mình một chút, hít vào một hơi, sau đó cắm đầu chạy về phía trước!
Lam Vong Cơ: "!!!"
Y đành phải bám chặt lấy bả vai Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy Anh! Dừng lại!"
Tiếng cười của Ngụy Vô Tiện vang vọng khắp núi rừng:
"Không đấy! Ha ha ha ha ha ha ha!"
Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục:
"Ngụy Anh! Ngụy Anh!"
"Ngụy...!"
Ngụy Vô Tiện giống như lên cơn vậy, càng chạy càng nhanh, cười to một tràng rồi nói:
"Lam Trạm! Lúc nãy ngươi đồng ý đi chơi cùng ta thì nên nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như thế này chứ!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa hỏi:
"Thích hay không!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện một đường chạy loạn, dưới chân hệt như sinh gió vậy, tiếng cười sảng khoái của hắn vang vọng khắp chốn núi rừng của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ bị hắn cõng trên lưng, cứ tưởng rằng trải qua một phen giày vò kịch liệt như vậy, miệng vết thương mới được băng bó tốt sẽ không chịu được mà chảy máu. Nhưng không ngờ, hắn chạy nhanh như thế nhưng người trên lưng lại không chịu một chút xóc nảy nào, có điều vẫn không tránh khỏi vì hắn mà toát mồ hôi hột. Thế nên cuối cùng cũng đến được chân núi, Ngụy Vô Tiện vừa mới dừng lại thở dốc một hơi, Lam Vong Cơ liền vội vội vàng vàng từ trên lưng hắn đứng xuống. Ngụy Vô Tiện dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười đến cực kỳ hớn hở, hổn ha hổn hển nói:
"Lam Trạm, trước kia đã từng thử qua trò này chưa? Chơi vui không?"
Lam Vong Cơ tức giận mà trừng mắt, lườm hắn một cái. Vừa rồi ở trên lưng hắn lao thẳng từ trên núi xuống, mái tóc đã được buộc cực kỳ quy củ của y hoàn toàn rối loạn. Y đang muốn chỉnh trang bộ dạng của mình một chút, Ngụy Vô Tiện giương mắt lên thấy được, "hắc" một tiếng rút thẳng cái trâm cài tóc trên đầu y xuống. Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh!"
Mái tóc đen nhánh của y tựa như một thác nước đổ xuống sau lưng. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy, không nhịn được mà ngẩn người một chút, nói:
"Lam Trạm, đừng có giận mà. Đi chơi thôi, trang trọng thế làm gì? Nào nào nào, ta chải tóc giúp ngươi."
Tuy rằng sớm biết Ngụy Anh từ trước đến nay luôn tùy hứng như thế, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy trước mắt không hề chân thực, đến sức lực để từ chối cũng không có. Y bị Ngụy Vô Tiện ấn xuống một tảng đá bên vệ đường, ngoan ngoãn mà ngồi. Ngụy Vô Tiện vừa hát vừa buộc tóc cho y, đem mái tóc buộc chải tử tế của Lam Vong Cơ lúc trước phá hỏng toàn bộ, dùng mấy đầu ngón tay chải sơ hai lần, liền buộc cho y một kiểu tóc hoàn toàn mới. Lam Vong Cơ cảm nhận được từng lọn tóc của mình trượt qua kẽ ngón tay hắn, cực kỳ thoải mái. Bỗng nhiên y nghĩ đến, Ngụy Anh ngay cả buộc tóc cho chính mình còn lười, thế mà trình độ chải đầu cho người khác lại rất thuần thục. Lam Vong Cơ không nói ra, nhưng bờ vai lại căng cứng.
"Ơ?" Ngụy Vô Tiện nhạy bén nói: "Lam Trạm, ngươi đang nghĩ bậy cái gì đấy? Ta đương nhiên là vì chải đầu buộc tóc cho ngươi nên thành quen đó!"
Lam Vong Cơ bị hắn nói trúng tâm sự, không kịp phòng bị mà có chút nghẹn họng: "..."
Vừa nói chuyện, Ngụy Vô Tiện đã nhanh tay đem tóc y buộc thành một kiểu dáng không hề quy củ. Hắn nhìn qua một chút, gật gù hài lòng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lam Vong Cơ một cái.
Ngụy Vô Tiện thò đầu ra ngoài, ngó ngược ngó xuôi, làm như thật mà hạ giọng nói:
"Bên ngoài có người. Lam Trạm, trước hết ngươi ở trong này chờ ta. Đợi lát nữa thì nghe theo lời ta mà làm nhé."
Lam Vong Cơ nói:
"Nhưng mà ngươi..."
Ngụy Vô Tiện tràn đầy tự tin nói:
"Chỉ có ngươi nhìn thấy ta thôi, không sao đâu."
Nghe hắn nói như vậy, Lam Vong Cơ có chút khó hiểu, nhưng chưa kịp đặt câu hỏi thì Ngụy Vô Tiện đã giống hệt một con mèo, nhẹ nhàng khéo léo mà nhảy phắt qua tường. Trong lòng Lam Vong Cơ lập tức căng thẳng, y nấp ở cạnh tường, nhìn qua song cửa chạm rỗng thăm dò một chút. Đúng là có mấy môn sinh đi qua, nhưng trong mắt bọn họ Ngụy Vô Tiện giống như là vô hình vậy, hắn đứng ngay bên cạnh cũng không ai chớp mắt lấy một cái, thẳng đường đi ngang qua.
Lam Vong Cơ: "???"
Nhớ lại mấy thứ nào là tâm ma nào là mộng cảnh mà khi nãy Ngụy Vô Tiện nói, bàn tay đang giấu dưới ống tay áo của Lam Vong Cơ không kìm lòng được mà siết chặt lại. Ngụy Vô Tiện kiểm tra khắp nơi mọi xó một vòng, chắc chắn xung quanh không có ai thì mới quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi ra đây đi! Đi cửa ấy nhé, đừng trèo tường, cẩn thận vết thương của ngươi."
"..."
Lam Vong Cơ không nói gì, thầm nghĩ, cho dù Ngụy Vô Tiện không nói, y cũng sẽ không trèo tường. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chính mình đang làm chuyện xấu vi phạm gia quy sau lưng trưởng bối, liền lặng im mà cắn môi. Hai người cứ như vậy mà lén lút ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mỗi lần đều là Ngụy Vô Tiện đi trước thám thính, sau đó báo lại, Lam Vong Cơ sẽ đi sau hắn. Ngụy Vô Tiện luôn đi thật chậm, rõ ràng là vẫn chú ý đến vết thương trên lưng Lam Vong Cơ. Đúng là trên lưng còn đau, đau đến mức thỉnh thoảng y nện bước chân hơi mạnh cũng có chút nhói, nhưng khi đi tới bên cạnh một bức tường trắng, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng nói:
"Ta không sao, không cần để ý đến ta."
Ngụy Vô Tiện nhướng mi, cười đến mức xấu xa, nói:
"Thật sự không sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y thấy Ngụy Vô Tiện tiến gần về phía mình, theo bản năng cảm thấy chuyện xảy ra tiếp theo chắc chắn không hay ho gì. Nhưng trong chốc lát y lại không thể viện ra một lý do để trốn tránh, vậy nên chỉ có thể nhìn đối phương từng bước từng bước lại gần. Lam Vong Cơ hỏi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên chắn ngang môi:
"Suỵt!"
Hắn đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, đột nhiên xoay người, gần như ngồi thụp xuống đất, Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng thấy dưới bàn chân mình chỉ còn một khoảng không, hai chân y bị Ngụy Vô Tiện túm chặt lấy, còn nửa người trên thì theo quán tính nghiêng về phía trước dán lên lưng Ngụy Vô Tiện.
"!!!" Lam Vong Cơ có chút kinh hãi, nói: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ngươi kêu nữa đi, kêu nữa, người nhà ngươi sẽ phát hiện ra ngươi ngay."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói:
"Lam Trạm, bắt được ngươi rồi!"
Lam Vong Cơ nôn nóng nói:
"Ngươi khoan..."
Nhưng y chỉ kịp nói ra hai chữ, Ngụy Vô Tiện liền điểm nhẹ chân xuống đất, nhảy vọt qua tường. Kết giới của Vân Thâm Bất Tri Xứ trước mặt hắn gần như không tồn tại, chẳng qua là Ngụy Vô Tiện chỉ dùng đầu ngón tay tùy tiện điểm vài cái thì liền dễ dàng mà lắc mình lao ra ngoài. Vừa mới đáp xuống đất, Lam Vong Cơ lại ngọ nguậy, nói:
"Ngụy Anh, để ta xuống!"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:
"Không để đấy. Ngươi là người bệnh, ngoan ngoãn một chút đi!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thèm để ý đến lời y nói. Chiều cao của hai người lúc này không chênh lệch là bao, Ngụy Vô Tiện cõng y trên lưng cũng không thấy khó khăn mấy. Hắn chỉnh lại tư thế của Lam Vong Cơ trên lưng mình một chút, hít vào một hơi, sau đó cắm đầu chạy về phía trước!
Lam Vong Cơ: "!!!"
Y đành phải bám chặt lấy bả vai Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy Anh! Dừng lại!"
Tiếng cười của Ngụy Vô Tiện vang vọng khắp núi rừng:
"Không đấy! Ha ha ha ha ha ha ha!"
Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục:
"Ngụy Anh! Ngụy Anh!"
"Ngụy...!"
Ngụy Vô Tiện giống như lên cơn vậy, càng chạy càng nhanh, cười to một tràng rồi nói:
"Lam Trạm! Lúc nãy ngươi đồng ý đi chơi cùng ta thì nên nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như thế này chứ!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa hỏi:
"Thích hay không!"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện một đường chạy loạn, dưới chân hệt như sinh gió vậy, tiếng cười sảng khoái của hắn vang vọng khắp chốn núi rừng của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ bị hắn cõng trên lưng, cứ tưởng rằng trải qua một phen giày vò kịch liệt như vậy, miệng vết thương mới được băng bó tốt sẽ không chịu được mà chảy máu. Nhưng không ngờ, hắn chạy nhanh như thế nhưng người trên lưng lại không chịu một chút xóc nảy nào, có điều vẫn không tránh khỏi vì hắn mà toát mồ hôi hột. Thế nên cuối cùng cũng đến được chân núi, Ngụy Vô Tiện vừa mới dừng lại thở dốc một hơi, Lam Vong Cơ liền vội vội vàng vàng từ trên lưng hắn đứng xuống. Ngụy Vô Tiện dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười đến cực kỳ hớn hở, hổn ha hổn hển nói:
"Lam Trạm, trước kia đã từng thử qua trò này chưa? Chơi vui không?"
Lam Vong Cơ tức giận mà trừng mắt, lườm hắn một cái. Vừa rồi ở trên lưng hắn lao thẳng từ trên núi xuống, mái tóc đã được buộc cực kỳ quy củ của y hoàn toàn rối loạn. Y đang muốn chỉnh trang bộ dạng của mình một chút, Ngụy Vô Tiện giương mắt lên thấy được, "hắc" một tiếng rút thẳng cái trâm cài tóc trên đầu y xuống. Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh!"
Mái tóc đen nhánh của y tựa như một thác nước đổ xuống sau lưng. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy, không nhịn được mà ngẩn người một chút, nói:
"Lam Trạm, đừng có giận mà. Đi chơi thôi, trang trọng thế làm gì? Nào nào nào, ta chải tóc giúp ngươi."
Tuy rằng sớm biết Ngụy Anh từ trước đến nay luôn tùy hứng như thế, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy trước mắt không hề chân thực, đến sức lực để từ chối cũng không có. Y bị Ngụy Vô Tiện ấn xuống một tảng đá bên vệ đường, ngoan ngoãn mà ngồi. Ngụy Vô Tiện vừa hát vừa buộc tóc cho y, đem mái tóc buộc chải tử tế của Lam Vong Cơ lúc trước phá hỏng toàn bộ, dùng mấy đầu ngón tay chải sơ hai lần, liền buộc cho y một kiểu tóc hoàn toàn mới. Lam Vong Cơ cảm nhận được từng lọn tóc của mình trượt qua kẽ ngón tay hắn, cực kỳ thoải mái. Bỗng nhiên y nghĩ đến, Ngụy Anh ngay cả buộc tóc cho chính mình còn lười, thế mà trình độ chải đầu cho người khác lại rất thuần thục. Lam Vong Cơ không nói ra, nhưng bờ vai lại căng cứng.
"Ơ?" Ngụy Vô Tiện nhạy bén nói: "Lam Trạm, ngươi đang nghĩ bậy cái gì đấy? Ta đương nhiên là vì chải đầu buộc tóc cho ngươi nên thành quen đó!"
Lam Vong Cơ bị hắn nói trúng tâm sự, không kịp phòng bị mà có chút nghẹn họng: "..."
Vừa nói chuyện, Ngụy Vô Tiện đã nhanh tay đem tóc y buộc thành một kiểu dáng không hề quy củ. Hắn nhìn qua một chút, gật gù hài lòng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lam Vong Cơ một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.