Chương 2
H Hoa Phi Hoa H
01/11/2021
02.
Cơ thể của Ngụy Vô Tiện thực lạnh lẽo, lạnh buốt tựa như đang ở tử lộ, chỉ có thể cố gắng để quay về thế giới thực.
Có lẽ là vì hắn không còn nhiều sức lực nữa, một nhát kiếm kia nhìn có vẻ dọa người, nhưng cũng không đến mức lấy đi tính mạng. Lam Vong Cơ ôm chặt người có hơi thở vô cùng mỏng manh kia vào lòng, nhanh chóng chạy về phía doanh trướng của mình. Những người gần đó nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ôm một người dính đầy máu tươi trong lòng cũng đã nhanh chóng gọi thầy thuốc của Lam gia tới.
Thật cẩn thận mà đặt Ngụy Vô Tiện lên giường của mình, sắc mặt của Lam Vong Cơ tối sầm, trơ mắt nhìn thầy thuốc tay chân lanh lẹ đi vào trong. Y sư này có vẻ là một trung dung khổ sở nửa năm nay, không thể nào ngửi được tin hương còn sót lại trên người Ngụy Vô Tiện, ngược lại làm cho Lam Vong Cơ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhíu mày, Lam Vong Cơ mặt lạnh ngắt đứng cạnh bên giường, nhìn chằm chằm vào y sư đang giúp Ngụy Vô Tiện bắt mạch, thi châm, băng bó vết thương. Tuy rằng y rất muốn tiến tới để hỗ trợ, nhưng nhìn động tác lưu loát dứt khoát của vị y sư kia, Lam Vong Cơ liền cố gắng đè sự bất an trong lòng lại, từ bỏ suy nghĩ muốn tự mình làm lấy những việc này. Vết thương của Ngụy Vô Tiện không sâu, hơn nữa vị y sư này thực sự có bản lĩnh, còn chưa đến nửa nén hương đã có thể giải quyết ổn thỏa cho Ngụy Vô Tiện, còn rất cẩn thận mà đắp chăn cho hắn.
Mắt thấy y sư bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, Lam Vong Cơ liền cuống quýt bước tới hỏi: "Tiên sinh, hắn...."
Vị thầy thuốc nọ nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lam Vong Cơ, đem một hộp gỗ vuông nhét vào trong tay của y, cau mày thở dài: "Một Khôn trạch như tiểu công tử đây, như thế nào lại phân hóa ở đây."
Tuy rằng đã có thể suy đáp án, nhưng khi Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện thực sự đã phân hóa thành Khôn trạch thì trong lòng vẫn có chút hồi hộp, sắc mặt tỏ vẻ khó xử. Làm như không nhìn thấy, y sư nói tiếp: "Ở trên chiến trường thì Càn nguyên có dục niệm luôn lớn hơn bình thường, hay cả tin hương cũng có khả năng công kích. làm sao một Khôn trạch đang trong kỳ phát tình có thể chịu đựng được. Nếu ngươi để ý vị tiểu công tử này thì đừng để cho hắn tiếp xúc với Càn nguyên quá nhiều. Tiểu công tử vừa mới phân hóa đã phải chịu vết thương như thế này, e rằng sau này khi đến tin kỳ cũng không thể nào dễ chịu được."
Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt hộp thuốc kia, không biết nên làm gì mà nhìn y sư. Vị y sư nọ lắc đầu, thở dài: "Thân thể của khôn trạch này thực sự không tốt, nếu trong lòng Lam nhị công tử vô tình, thì chớ có dấu hiệu hắn. Vị tiểu công tử này không thể tự mình vượt qua kì phát tình đâu."
Y sư thở dài, chắp tay rời khỏi doanh trướng của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đờ đẫn nhìn Ngụy Vô Tiện đang vô cùng yếu ớt nằm trên giường, trong lòng không khỏi có muôn vàn suy nghĩ. Khi vừa gặp Ngụy Vô Tiện lần đầu vào thời niên thiếu,, bộ dạng thiếu niên hăng hái môi hồng răng trắng khắc sâu vào trong tâm trí của y. Nhưng thời thế thay đổi, bây giờ Ngụy Vô Tiện luôn đối chọi gay gắt với y, có vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi cũng sẽ kết thúc bằng những cuộc cãi vã.
Lam Vong Cơ tiến đến ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng xoa lên tóc dài mềm mại mang theo một chút hơi lạnh của Ngụy Vô Tiện, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười khổ: "Ngụy Anh, lần này ngươi quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ với ta, được không?"
Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đáp lại Lam Vong Cơ chỉ là vài tiếng hít thở yếu ớt.
Mất quá nhiều máu khiến cho Khôn trạch không thể nào tiến vào tin kỳ được, nhưng tuyến thể ở sau cổ lại không ngừng phát ra tin hương. Ngụy Vô Tiện cau mày, bất tri bất giác mà rên rỉ giãy giụa. Lam Vong Cơ sợ hắn động mạnh làm cho vết thương nứt ra, liền nhanh chóng dùng chăn bọc hắn lại, phòng cho động tác của Ngụy Vô Tiện quá lớn.
Tuy rằng Ngụy Vô Tiện đang ở trong kỳ phát tình, nhưng việc mất máu quá nhiều khiến gương mặt hắn ửng hồng lại mang theo một cổ bệnh trạng. Lam Vong Cơ vươn tay sờ sờ khóe mắt phiếm hồng của hắn, kìm lòng không đặng mà cúi người xuống hôn lên mi tâm của người nằm trên giường.
Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Khôn trạch là việc dù cho thế nào Lam Vong Cơ cũng không thể nghĩ đến. Người này, thời niên thiếu thông minh hơn người, một khi kiếm đã rời khỏi vỏ là khiến cho người khác không khỏi bội phục. Những ngày sau đó lại khắp nơi triển lộ ra mũi nhọn, làm cho bọn thế gia công tử ghen tị. Mà tới khi phân hóa, các vị trong thế gia nên làm Càn nguyên thì phần lớn sẽ phân hóa thành Càn nguyên, một số ít khác sẽ phân hóa thành Trung dung. Duy nhất Ngụy Vô Tiện, người này rõ ràng là có tư chất của Càn nguyên cuối cùng lại phân hóa thành Khôn trạch, khiến cho người khác choáng váng.
Nhìn thấy đôi môi khô khốc của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đứng dậy đổ ra một ly nước, lấy khăn tay nhúng một ít vào rồi nhẹ lau lên môi Ngụy Vô Tiện.
Hương rượu tràn ngập trong doanh trướng, mặc cho Lam Vong Cơ đã ăn thanh tâm đi chăng nữa thì cũng không nên đến quá gần. Hơn nữa, người đang nằm trên giường không chỉ là một Khôn trạch đang trong tin kỳ, mà còn là người mình tâm tâm niệm niệm, tin hương của Lam Vong Cơ cũng dần bị hương rượu thơm ngọt kia câu dẫn bộc phát ra ngoài.
Lam Vong Cơ chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía cửa của doanh trướng. Hiện giờ thân thể của Ngụy Vô Tiện đang vô cùng suy yếu, đương nhiên là không thể chịu được gió, Lam Vong Cơ vén màn che của doanh trướng lên, đi ra ngoài. Lúc này y mới có thể dần bình tĩnh lại, dần nhớ đến những gì đã xảy ra trong đêm nay.
Ngụy Vô Tiện vừa mới phân hóa liền tiến vào tin kỳ, căn bản sẽ không biết cách khống chế tin hương của mình. Nhưng mà vết thương ở trên cổ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ thực sự không biết đây là do tự thân Ngụy Vô Tiện cắt, hay là bọn Càn nguyên vô nhân tính kia sợ Ngụy Vô Tiện kêu ra tiếng mới hạ độc thủ.
Bây giờ tin kỳ của Ngụy Vô Tiện còn chưa kết thúc, nói cách khác là còn có thể hấp dẫn không ít Càn nguyên đến, Lam Vong Cơ nghĩ vậy, tin hương đặc biệt của Càn nguyên liền tỏa ra, dần bao trùm lấy doanh trướng của y, tựa như tuyên bố chủ quyền, lại như muốn uy hiếp và cảnh cáo.
Đến gần giờ Tý, Lam Hi Thần đã hoàn thành thương nghị chiến sự đi đến trước doanh trướng của Lam Vong Cơ thì nhìn thấy y đang ngồi gảy đàn ở trước cửa doanh trước, ánh mắt tối sầm, mà mùi hương nồng đậm kia thì không có vị Càn nguyên nào không thể nhận ra được, rõ ràng là một Khôn trạch đang ở trong tin kỳ. Tin tưởng đến cử chỉ ổn trọng thường ngày của Lam Vong Cơ, nhất định sẽ không làm ra việc gì khác người, Lam Hi Thần suy tư một lúc lâu, hỏi: "Vong Cơ, ở bên trong chính là một Khôn trạch?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, chậm rãi đứng lên hành lễ, nói: "Huynh trưởng." Y chẳng hề muốn trả lời câu hỏi của Lam Hi Thần dù cho người trước mắt chính là huynh trưởng của y.
Lam Hi Thần truy vấn: "Đúng không?"
".........." Lam Vong Cơ trầm lặng một hồi, âm thanh trầm thấp đáp: "Phải, là Ngụy Anh."
Lam Hi Thần sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn là một vẻ ôn hòa: "Vậy Vong Cơ nhớ chăm sóc cho hắn thật tốt."
Dứt lời, Lam Hi Thần liền xoay người đi xa khỏi doanh trướng của Lam Vong Cơ. Nói là một Khôn trạch bình thường thì còn ổn, chẳng qua chỉ là một người dưng được Lam Vong Cơ cứu lấy. Nhưng người ở bên trong chính là Ngụy Vô Tiện, không phải chỉ là cứu, mà còn là muốn ôm vào trong lòng để nâng niu. Thái độ kia của Lam Vong Cơ vô cùng rõ ràng, chính là mong muốn độc chiếm của Càn nguyên với người bầu bạn của mình. Lam Hi Thần không muốn đụng đến việc này, dù cho có là sự quan tâm đối với huynh đệ ruột của mình, thì cũng không thể nào kéo cửa của doanh trướng ra để xem xét Khôn trạch bên trong rốt cuộc như thế nào, dù sao tự thân hắn cũng hiểu được ham muốn chiếm giữ của Càn nguyên lớn đến nhường nào
[ TBC ]
_________________________________
Chốt quà sinh nhật Tiện như này nha mọi người:
(Nạ, ai có muốn chương của bộ nào nhiều hơn thì có thể nói, dù gì tuôi cũng chưa mần cái gì cả =)))))
- Một-hai chương Trời Giáng Kỳ Duyên.
- Ba-bốn chương Phức ý lương tư, quân bất tri.
- Hai-ba chương Hạc Tâm.
- Ba chương Không Lối Thoát.
- Hai chương đoản văn.
_________________________________
Cơ thể của Ngụy Vô Tiện thực lạnh lẽo, lạnh buốt tựa như đang ở tử lộ, chỉ có thể cố gắng để quay về thế giới thực.
Có lẽ là vì hắn không còn nhiều sức lực nữa, một nhát kiếm kia nhìn có vẻ dọa người, nhưng cũng không đến mức lấy đi tính mạng. Lam Vong Cơ ôm chặt người có hơi thở vô cùng mỏng manh kia vào lòng, nhanh chóng chạy về phía doanh trướng của mình. Những người gần đó nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ôm một người dính đầy máu tươi trong lòng cũng đã nhanh chóng gọi thầy thuốc của Lam gia tới.
Thật cẩn thận mà đặt Ngụy Vô Tiện lên giường của mình, sắc mặt của Lam Vong Cơ tối sầm, trơ mắt nhìn thầy thuốc tay chân lanh lẹ đi vào trong. Y sư này có vẻ là một trung dung khổ sở nửa năm nay, không thể nào ngửi được tin hương còn sót lại trên người Ngụy Vô Tiện, ngược lại làm cho Lam Vong Cơ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhíu mày, Lam Vong Cơ mặt lạnh ngắt đứng cạnh bên giường, nhìn chằm chằm vào y sư đang giúp Ngụy Vô Tiện bắt mạch, thi châm, băng bó vết thương. Tuy rằng y rất muốn tiến tới để hỗ trợ, nhưng nhìn động tác lưu loát dứt khoát của vị y sư kia, Lam Vong Cơ liền cố gắng đè sự bất an trong lòng lại, từ bỏ suy nghĩ muốn tự mình làm lấy những việc này. Vết thương của Ngụy Vô Tiện không sâu, hơn nữa vị y sư này thực sự có bản lĩnh, còn chưa đến nửa nén hương đã có thể giải quyết ổn thỏa cho Ngụy Vô Tiện, còn rất cẩn thận mà đắp chăn cho hắn.
Mắt thấy y sư bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, Lam Vong Cơ liền cuống quýt bước tới hỏi: "Tiên sinh, hắn...."
Vị thầy thuốc nọ nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lam Vong Cơ, đem một hộp gỗ vuông nhét vào trong tay của y, cau mày thở dài: "Một Khôn trạch như tiểu công tử đây, như thế nào lại phân hóa ở đây."
Tuy rằng đã có thể suy đáp án, nhưng khi Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện thực sự đã phân hóa thành Khôn trạch thì trong lòng vẫn có chút hồi hộp, sắc mặt tỏ vẻ khó xử. Làm như không nhìn thấy, y sư nói tiếp: "Ở trên chiến trường thì Càn nguyên có dục niệm luôn lớn hơn bình thường, hay cả tin hương cũng có khả năng công kích. làm sao một Khôn trạch đang trong kỳ phát tình có thể chịu đựng được. Nếu ngươi để ý vị tiểu công tử này thì đừng để cho hắn tiếp xúc với Càn nguyên quá nhiều. Tiểu công tử vừa mới phân hóa đã phải chịu vết thương như thế này, e rằng sau này khi đến tin kỳ cũng không thể nào dễ chịu được."
Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt hộp thuốc kia, không biết nên làm gì mà nhìn y sư. Vị y sư nọ lắc đầu, thở dài: "Thân thể của khôn trạch này thực sự không tốt, nếu trong lòng Lam nhị công tử vô tình, thì chớ có dấu hiệu hắn. Vị tiểu công tử này không thể tự mình vượt qua kì phát tình đâu."
Y sư thở dài, chắp tay rời khỏi doanh trướng của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đờ đẫn nhìn Ngụy Vô Tiện đang vô cùng yếu ớt nằm trên giường, trong lòng không khỏi có muôn vàn suy nghĩ. Khi vừa gặp Ngụy Vô Tiện lần đầu vào thời niên thiếu,, bộ dạng thiếu niên hăng hái môi hồng răng trắng khắc sâu vào trong tâm trí của y. Nhưng thời thế thay đổi, bây giờ Ngụy Vô Tiện luôn đối chọi gay gắt với y, có vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi cũng sẽ kết thúc bằng những cuộc cãi vã.
Lam Vong Cơ tiến đến ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng xoa lên tóc dài mềm mại mang theo một chút hơi lạnh của Ngụy Vô Tiện, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười khổ: "Ngụy Anh, lần này ngươi quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ với ta, được không?"
Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đáp lại Lam Vong Cơ chỉ là vài tiếng hít thở yếu ớt.
Mất quá nhiều máu khiến cho Khôn trạch không thể nào tiến vào tin kỳ được, nhưng tuyến thể ở sau cổ lại không ngừng phát ra tin hương. Ngụy Vô Tiện cau mày, bất tri bất giác mà rên rỉ giãy giụa. Lam Vong Cơ sợ hắn động mạnh làm cho vết thương nứt ra, liền nhanh chóng dùng chăn bọc hắn lại, phòng cho động tác của Ngụy Vô Tiện quá lớn.
Tuy rằng Ngụy Vô Tiện đang ở trong kỳ phát tình, nhưng việc mất máu quá nhiều khiến gương mặt hắn ửng hồng lại mang theo một cổ bệnh trạng. Lam Vong Cơ vươn tay sờ sờ khóe mắt phiếm hồng của hắn, kìm lòng không đặng mà cúi người xuống hôn lên mi tâm của người nằm trên giường.
Ngụy Vô Tiện phân hóa thành Khôn trạch là việc dù cho thế nào Lam Vong Cơ cũng không thể nghĩ đến. Người này, thời niên thiếu thông minh hơn người, một khi kiếm đã rời khỏi vỏ là khiến cho người khác không khỏi bội phục. Những ngày sau đó lại khắp nơi triển lộ ra mũi nhọn, làm cho bọn thế gia công tử ghen tị. Mà tới khi phân hóa, các vị trong thế gia nên làm Càn nguyên thì phần lớn sẽ phân hóa thành Càn nguyên, một số ít khác sẽ phân hóa thành Trung dung. Duy nhất Ngụy Vô Tiện, người này rõ ràng là có tư chất của Càn nguyên cuối cùng lại phân hóa thành Khôn trạch, khiến cho người khác choáng váng.
Nhìn thấy đôi môi khô khốc của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đứng dậy đổ ra một ly nước, lấy khăn tay nhúng một ít vào rồi nhẹ lau lên môi Ngụy Vô Tiện.
Hương rượu tràn ngập trong doanh trướng, mặc cho Lam Vong Cơ đã ăn thanh tâm đi chăng nữa thì cũng không nên đến quá gần. Hơn nữa, người đang nằm trên giường không chỉ là một Khôn trạch đang trong tin kỳ, mà còn là người mình tâm tâm niệm niệm, tin hương của Lam Vong Cơ cũng dần bị hương rượu thơm ngọt kia câu dẫn bộc phát ra ngoài.
Lam Vong Cơ chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía cửa của doanh trướng. Hiện giờ thân thể của Ngụy Vô Tiện đang vô cùng suy yếu, đương nhiên là không thể chịu được gió, Lam Vong Cơ vén màn che của doanh trướng lên, đi ra ngoài. Lúc này y mới có thể dần bình tĩnh lại, dần nhớ đến những gì đã xảy ra trong đêm nay.
Ngụy Vô Tiện vừa mới phân hóa liền tiến vào tin kỳ, căn bản sẽ không biết cách khống chế tin hương của mình. Nhưng mà vết thương ở trên cổ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ thực sự không biết đây là do tự thân Ngụy Vô Tiện cắt, hay là bọn Càn nguyên vô nhân tính kia sợ Ngụy Vô Tiện kêu ra tiếng mới hạ độc thủ.
Bây giờ tin kỳ của Ngụy Vô Tiện còn chưa kết thúc, nói cách khác là còn có thể hấp dẫn không ít Càn nguyên đến, Lam Vong Cơ nghĩ vậy, tin hương đặc biệt của Càn nguyên liền tỏa ra, dần bao trùm lấy doanh trướng của y, tựa như tuyên bố chủ quyền, lại như muốn uy hiếp và cảnh cáo.
Đến gần giờ Tý, Lam Hi Thần đã hoàn thành thương nghị chiến sự đi đến trước doanh trướng của Lam Vong Cơ thì nhìn thấy y đang ngồi gảy đàn ở trước cửa doanh trước, ánh mắt tối sầm, mà mùi hương nồng đậm kia thì không có vị Càn nguyên nào không thể nhận ra được, rõ ràng là một Khôn trạch đang ở trong tin kỳ. Tin tưởng đến cử chỉ ổn trọng thường ngày của Lam Vong Cơ, nhất định sẽ không làm ra việc gì khác người, Lam Hi Thần suy tư một lúc lâu, hỏi: "Vong Cơ, ở bên trong chính là một Khôn trạch?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, chậm rãi đứng lên hành lễ, nói: "Huynh trưởng." Y chẳng hề muốn trả lời câu hỏi của Lam Hi Thần dù cho người trước mắt chính là huynh trưởng của y.
Lam Hi Thần truy vấn: "Đúng không?"
".........." Lam Vong Cơ trầm lặng một hồi, âm thanh trầm thấp đáp: "Phải, là Ngụy Anh."
Lam Hi Thần sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn là một vẻ ôn hòa: "Vậy Vong Cơ nhớ chăm sóc cho hắn thật tốt."
Dứt lời, Lam Hi Thần liền xoay người đi xa khỏi doanh trướng của Lam Vong Cơ. Nói là một Khôn trạch bình thường thì còn ổn, chẳng qua chỉ là một người dưng được Lam Vong Cơ cứu lấy. Nhưng người ở bên trong chính là Ngụy Vô Tiện, không phải chỉ là cứu, mà còn là muốn ôm vào trong lòng để nâng niu. Thái độ kia của Lam Vong Cơ vô cùng rõ ràng, chính là mong muốn độc chiếm của Càn nguyên với người bầu bạn của mình. Lam Hi Thần không muốn đụng đến việc này, dù cho có là sự quan tâm đối với huynh đệ ruột của mình, thì cũng không thể nào kéo cửa của doanh trướng ra để xem xét Khôn trạch bên trong rốt cuộc như thế nào, dù sao tự thân hắn cũng hiểu được ham muốn chiếm giữ của Càn nguyên lớn đến nhường nào
[ TBC ]
_________________________________
Chốt quà sinh nhật Tiện như này nha mọi người:
(Nạ, ai có muốn chương của bộ nào nhiều hơn thì có thể nói, dù gì tuôi cũng chưa mần cái gì cả =)))))
- Một-hai chương Trời Giáng Kỳ Duyên.
- Ba-bốn chương Phức ý lương tư, quân bất tri.
- Hai-ba chương Hạc Tâm.
- Ba chương Không Lối Thoát.
- Hai chương đoản văn.
_________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.