Chương 10
Phong Gian Thanh Đồng
08/08/2021
10.
Tế đàn của thần tộc là một tòa công trình hùng vĩ sừng sững giữa bãi đất trống, chim bay mỏi cánh không thấy điểm dừng, có thể sánh vai cùng mặt trời. Bạch hồ nhớ lại ngày trước hắn đã từng nói với vị Long thần lạnh lùng nghiêm túc kia rằng, một ngày nào đó sẽ độ kiếp phi thăng ở chính nơi này, để sư tôn không thể từ chối ta nữa. Long thần đưa một tay ra, để mặc hắn nắm lấy rồi sau đó áp vào ngực mình.
Khi đó, ánh mắt biết bao nhiêu nồng nhiệt, tim đập biết bao nhiêu chân thành.
Đáng tiếc là hắn không làm được.
Lúc này mây đen dày đặc bao phủ tế đường, như đang chuẩn bị cho một hồi hạo kiếp, trong vòng một trăm dặm xung quanh đến ngay cả một con chim cũng không dám bén mảng lại gần. Đây là chỗ mà hắn sẽ hồn phi phách tán, mà hắn cô độc bị trói ở ngay trung tâm tế đàn, thấp giọng cười nhạo chính mình, đôi mắt sáng ngời hệt như có thể nhìn thấu qua những đám mây dày kia, bắt được chút ánh sáng của bầu trời đang núp phía sau.
Hắn lẳng lặng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.
Vốn tưởng rằng sư tôn sẽ một kiếm lấy đi tính mạng hắn, nhưng biểu tình của Long thần chẳng có chút thay đổi nào, chỉ là thu Tị Trần vào vỏ, lấy một vò rượu từ trong tay áo ra.
Đó chính là Thiên Tử Tiếu thượng thượng đẳng, là bảo bối mà Đào hoa tiên sẽ không dễ dàng tặng cho người khác.
Từ trước đến nay tiểu hồ ly thích nhất là uống trộm rượu của Đào hoa tiên, sau đó say đến mức ngã chỏng ngã chơ dưới mặt đất đầy cánh hoa rơi, cuối cùng bị sư tôn túm gáy xách về điện Long thần. Sư tôn đặt ra nhiều quy củ, đặc biệt là cấm rượu, nhưng hắn chưa bao giờ sợ. Hắn chỉ cần dùng cái đuôi xù vểnh lên che kín hai tai lại, thỉnh thoảng lại ném sang chỗ sư tôn một cái liếc trộm ấm ức trông mong, sư tôn sẽ hết cách, cùng lắm thì chỉ gập quạt lại, gõ lên móng vuốt nhỏ của hắn để lại hai ba vệt hồng hồng. Nhưng hơn nửa ngày sau đó sư tôn sẽ ôm hắn vào trong lòng, nghe hắn chơi xấu làm nũng không dứt lời.
Thanh âm của Hàm Quang Quân lạnh nhạt như băng, chỉ nói hai chữ ngắn gọn.
"Khu hàn*."
(*Khu hàn: Là một cụm từ trong Đông Y, có nghĩa là bài trừ cái lạnh ra khỏi cơ thể.)
Cũng đưa qua một vò rượu còn ấm.
Đây là rượu đưa tiễn, mà phía trước chính là đường xuống hoàng tuyền.
Ngụy Vô Tiện cười đến mi mắt cong lên, đẹp đến không bút mực nào tả nổi, nét cười vẫn hệt như tiểu hồ ly thần thái phi dương năm đó, chẳng hề thay đổi. Bộ lân giáp trên người Long thần lấp lánh ánh bạc, sáng đến mức khiến Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại. Hắn nhận lấy bầu rượu kia, ngửa đầu rót một ngụm lớn vào miệng.
Một ngụm này, kính lý tưởng đã chết của hắn, cũng kính tình yêu mà hắn chưa bao giờ có được.
Hắn nghe thấy sư tôn nhàn nhạt hỏi một câu:
"Có từng hối hận?"
Hắn nâng tay lau khô vệt rượu còn đọng ở khóe miệng, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu
Lam Vong Cơ nghiêng đầu sang một bên, nhìn chằm chằm những vệt máu khô lốm đốm trên mặt đất.
"Tốt."
Chẳng hiểu sao lúc này hắn lại cảm thấy có chút xúc động, bèn đổ hết mọi nguyên nhân cho vò rượu mạnh, vì thế cũng chẳng còn sợ hãi mà nghênh đón Lam Vong Cơ đang bước từng bước lại gần, không khí giữa hai người lúc này không chỉ tràn ngập mùi máu tanh mà còn phảng phất mùi rượu làm say lòng người.
"Sư tôn, đã đến lúc này rồi, không uống cùng ta một ly sao?"
Không còn bị xiềng xích trói buộc, hắn dường như lại quay về là tiểu hồ ly phóng khoáng của ngày xưa, thế nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể băng qua những cơn gió nơi sơn cốc rồi bổ nhào vào trong lồng ngực của sư tôn nữa.
Lam Vong Cơ lại một lần nữa né tránh ánh mắt của hắn, nói:
"Đợi ngươi uống xong, ta sẽ đi."
Thiên Tử Tiếu của Đào hoa tiên thật dễ say, hắn cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, trong bụng như có một ngọn lửa mạnh bùng cháy, hừng hực thiêu đốt đến mức khiến trái tim hắn đau đớn, từng giọt nước mắt như không chịu nổi sự nóng bỏng đó mà muốn chảy ra ngoài.
"Sư tôn, thật ra ta... rất muốn có kiếp sau. Đáng tiếc..."
Nhưng Lam Vong Cơ đến cả một ánh mắt cũng chưa dành cho hắn, mái tóc dài màu trắng bạc gần như hòa tan vào ánh trăng dịu dàng.
"Tình nghĩa sư đồ của ta và ngươi... đoạn tuyệt tại đây. Sau này tam sinh lục đạo, chỉ mong vĩnh viễn sẽ không gặp lại."
Mây đen ngưng tụ thành vòng xoáy, gió lớn đột nhiên nổi dậy, sấm sét vận sức chờ phát động. Hắn cười cười, cảm thấy sư tôn đối xử với hắn coi như cũng không tệ, chẳng qua cuối cùng vẫn là chẳng khác gì với những người khác.
Đã thế thì cứ vậy đi.
Một đạo ánh sáng trắng từ trung tâm của vòng xoáy đâm thẳng xuống dưới, hòa cùng sấm sét ầm ầm mang theo những tia chớp sắc bén màu tím xanh nện thẳng vào người hắn. Cây thần trụ dùng để trói hắn vào lập tức chia năm xẻ bảy, bản thân hắn bị đạo thiên kiếp này đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay sắp đổ dường như không chịu nổi một kích. Một chiếc đuôi hồ tiên đã đứt, cảm giác đau đớn khi xác thịt bị xé tách như muốn ép chết hắn. Hắn mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa tối hôm qua lại bắt đầu bùng cháy trong bụng hắn. Nhớ lại đêm qua cho dù hắn mượn cớ rượu mạnh cũng không dám thật sự trao đi nụ hôn đầu tiên của mình.
Trước kia chưa từng hôn sư tôn, sau này chắc cũng không thể nữa. Chẳng qua là, hắn làm gì có thứ gọi là "sau này".
Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng tủi thân, hệt như lần đầu tiên bởi vì trốn chó mà túm chặt lấy ống tay áo của sư tôn vậy, vành mắt đỏ ửng run lên nhè nhẹ.
Mây đen trùng trùng điệp điệp càng gom càng dày, còn có ba mươi hai đạo thiên kiếp đang chờ hắn phía trước, hôm nay chắc chắn hắn phải tan thành tro bụi.
Hóa ra là đau như thế này.
Nếu sớm biết rằng sẽ đau như thế này, cho dù bất kể giá nào hắn cũng sẽ lập lời thề muốn phi thăng thành thần.
Nhưng mà sư tôn, ta vẫn còn... rất nhớ người mà.
______///______
Tôi khóc, mọi người cũng phải khóc ????????????????????
Nhân tiện khoe mụt chút
Tế đàn của thần tộc là một tòa công trình hùng vĩ sừng sững giữa bãi đất trống, chim bay mỏi cánh không thấy điểm dừng, có thể sánh vai cùng mặt trời. Bạch hồ nhớ lại ngày trước hắn đã từng nói với vị Long thần lạnh lùng nghiêm túc kia rằng, một ngày nào đó sẽ độ kiếp phi thăng ở chính nơi này, để sư tôn không thể từ chối ta nữa. Long thần đưa một tay ra, để mặc hắn nắm lấy rồi sau đó áp vào ngực mình.
Khi đó, ánh mắt biết bao nhiêu nồng nhiệt, tim đập biết bao nhiêu chân thành.
Đáng tiếc là hắn không làm được.
Lúc này mây đen dày đặc bao phủ tế đường, như đang chuẩn bị cho một hồi hạo kiếp, trong vòng một trăm dặm xung quanh đến ngay cả một con chim cũng không dám bén mảng lại gần. Đây là chỗ mà hắn sẽ hồn phi phách tán, mà hắn cô độc bị trói ở ngay trung tâm tế đàn, thấp giọng cười nhạo chính mình, đôi mắt sáng ngời hệt như có thể nhìn thấu qua những đám mây dày kia, bắt được chút ánh sáng của bầu trời đang núp phía sau.
Hắn lẳng lặng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.
Vốn tưởng rằng sư tôn sẽ một kiếm lấy đi tính mạng hắn, nhưng biểu tình của Long thần chẳng có chút thay đổi nào, chỉ là thu Tị Trần vào vỏ, lấy một vò rượu từ trong tay áo ra.
Đó chính là Thiên Tử Tiếu thượng thượng đẳng, là bảo bối mà Đào hoa tiên sẽ không dễ dàng tặng cho người khác.
Từ trước đến nay tiểu hồ ly thích nhất là uống trộm rượu của Đào hoa tiên, sau đó say đến mức ngã chỏng ngã chơ dưới mặt đất đầy cánh hoa rơi, cuối cùng bị sư tôn túm gáy xách về điện Long thần. Sư tôn đặt ra nhiều quy củ, đặc biệt là cấm rượu, nhưng hắn chưa bao giờ sợ. Hắn chỉ cần dùng cái đuôi xù vểnh lên che kín hai tai lại, thỉnh thoảng lại ném sang chỗ sư tôn một cái liếc trộm ấm ức trông mong, sư tôn sẽ hết cách, cùng lắm thì chỉ gập quạt lại, gõ lên móng vuốt nhỏ của hắn để lại hai ba vệt hồng hồng. Nhưng hơn nửa ngày sau đó sư tôn sẽ ôm hắn vào trong lòng, nghe hắn chơi xấu làm nũng không dứt lời.
Thanh âm của Hàm Quang Quân lạnh nhạt như băng, chỉ nói hai chữ ngắn gọn.
"Khu hàn*."
(*Khu hàn: Là một cụm từ trong Đông Y, có nghĩa là bài trừ cái lạnh ra khỏi cơ thể.)
Cũng đưa qua một vò rượu còn ấm.
Đây là rượu đưa tiễn, mà phía trước chính là đường xuống hoàng tuyền.
Ngụy Vô Tiện cười đến mi mắt cong lên, đẹp đến không bút mực nào tả nổi, nét cười vẫn hệt như tiểu hồ ly thần thái phi dương năm đó, chẳng hề thay đổi. Bộ lân giáp trên người Long thần lấp lánh ánh bạc, sáng đến mức khiến Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại. Hắn nhận lấy bầu rượu kia, ngửa đầu rót một ngụm lớn vào miệng.
Một ngụm này, kính lý tưởng đã chết của hắn, cũng kính tình yêu mà hắn chưa bao giờ có được.
Hắn nghe thấy sư tôn nhàn nhạt hỏi một câu:
"Có từng hối hận?"
Hắn nâng tay lau khô vệt rượu còn đọng ở khóe miệng, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu
Lam Vong Cơ nghiêng đầu sang một bên, nhìn chằm chằm những vệt máu khô lốm đốm trên mặt đất.
"Tốt."
Chẳng hiểu sao lúc này hắn lại cảm thấy có chút xúc động, bèn đổ hết mọi nguyên nhân cho vò rượu mạnh, vì thế cũng chẳng còn sợ hãi mà nghênh đón Lam Vong Cơ đang bước từng bước lại gần, không khí giữa hai người lúc này không chỉ tràn ngập mùi máu tanh mà còn phảng phất mùi rượu làm say lòng người.
"Sư tôn, đã đến lúc này rồi, không uống cùng ta một ly sao?"
Không còn bị xiềng xích trói buộc, hắn dường như lại quay về là tiểu hồ ly phóng khoáng của ngày xưa, thế nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể băng qua những cơn gió nơi sơn cốc rồi bổ nhào vào trong lồng ngực của sư tôn nữa.
Lam Vong Cơ lại một lần nữa né tránh ánh mắt của hắn, nói:
"Đợi ngươi uống xong, ta sẽ đi."
Thiên Tử Tiếu của Đào hoa tiên thật dễ say, hắn cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, trong bụng như có một ngọn lửa mạnh bùng cháy, hừng hực thiêu đốt đến mức khiến trái tim hắn đau đớn, từng giọt nước mắt như không chịu nổi sự nóng bỏng đó mà muốn chảy ra ngoài.
"Sư tôn, thật ra ta... rất muốn có kiếp sau. Đáng tiếc..."
Nhưng Lam Vong Cơ đến cả một ánh mắt cũng chưa dành cho hắn, mái tóc dài màu trắng bạc gần như hòa tan vào ánh trăng dịu dàng.
"Tình nghĩa sư đồ của ta và ngươi... đoạn tuyệt tại đây. Sau này tam sinh lục đạo, chỉ mong vĩnh viễn sẽ không gặp lại."
Mây đen ngưng tụ thành vòng xoáy, gió lớn đột nhiên nổi dậy, sấm sét vận sức chờ phát động. Hắn cười cười, cảm thấy sư tôn đối xử với hắn coi như cũng không tệ, chẳng qua cuối cùng vẫn là chẳng khác gì với những người khác.
Đã thế thì cứ vậy đi.
Một đạo ánh sáng trắng từ trung tâm của vòng xoáy đâm thẳng xuống dưới, hòa cùng sấm sét ầm ầm mang theo những tia chớp sắc bén màu tím xanh nện thẳng vào người hắn. Cây thần trụ dùng để trói hắn vào lập tức chia năm xẻ bảy, bản thân hắn bị đạo thiên kiếp này đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay sắp đổ dường như không chịu nổi một kích. Một chiếc đuôi hồ tiên đã đứt, cảm giác đau đớn khi xác thịt bị xé tách như muốn ép chết hắn. Hắn mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa tối hôm qua lại bắt đầu bùng cháy trong bụng hắn. Nhớ lại đêm qua cho dù hắn mượn cớ rượu mạnh cũng không dám thật sự trao đi nụ hôn đầu tiên của mình.
Trước kia chưa từng hôn sư tôn, sau này chắc cũng không thể nữa. Chẳng qua là, hắn làm gì có thứ gọi là "sau này".
Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng tủi thân, hệt như lần đầu tiên bởi vì trốn chó mà túm chặt lấy ống tay áo của sư tôn vậy, vành mắt đỏ ửng run lên nhè nhẹ.
Mây đen trùng trùng điệp điệp càng gom càng dày, còn có ba mươi hai đạo thiên kiếp đang chờ hắn phía trước, hôm nay chắc chắn hắn phải tan thành tro bụi.
Hóa ra là đau như thế này.
Nếu sớm biết rằng sẽ đau như thế này, cho dù bất kể giá nào hắn cũng sẽ lập lời thề muốn phi thăng thành thần.
Nhưng mà sư tôn, ta vẫn còn... rất nhớ người mà.
______///______
Tôi khóc, mọi người cũng phải khóc ????????????????????
Nhân tiện khoe mụt chút
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.