Chương 17
Phong Gian Thanh Đồng
08/08/2021
17.
Bầu trời bao phủ lên cánh đồng cỏ một màu âm u, số lượng những vì sao trên cao chỉ đủ đếm được trên đầu ngón tay, hai người ở đây yên ổn được hai ngày, cuối cùng đến nửa đêm của ngày thứ ba thì chờ được điều khác thường.
Ánh sáng bàng bạc của vầng trăng đêm bị tầng mây dày che lấp một nửa cướp mất, thinh không lúc này lóe lên từng tia chớp màu xanh trắng, sấm sét đang nhanh chóng tập trung lại. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, cảnh tượng vô cùng quen thuộc chẳng khác gì năm đó, sát chiêu rõ ràng treo trên đỉnh đầu, chỉ có một sự khác biệt duy nhất đó là lần này có người ở bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn cũng đã sớm quen với cảm giác nóng cháy mạnh mẽ quanh quẩn không tan trong bụng, quay đầu lại phát hiện sắc mặt của Lam Trạm trở nên ngưng trọng, trả về cho hắn một ánh mắt thăm dò. Vì thế hắn vươn tay, vỗ vỗ bả vai thiếu niên như muốn an ủi, nói:
"Kết trận đi."
Trận pháp màu băng lam được kết thành, một kết giới vô hình vòng quanh bảo vệ lấy hồ ly đang ngồi trên mắt trận. Tuy Ngụy Vô Tiện biết ở trước mặt thiên kiếp, chút lực phòng ngự ấy cũng chẳng thể khiến kết cục thay đổi dù chỉ một chút, cho nên đồng ý để Lam Trạm hộ pháp cũng chỉ là kế hoãn binh, bởi vì hắn không biết phải giải thích như thế nào. Nói chung là hồ ly cũng biết sau hôm nay mình sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi, mà hắn đã sớm chỉ còn lại hai bàn tay trắng, chẳng có gì để mất nữa.
Điều duy nhất làm hắn luyến tiếc, chính là thời gian bầu bạn cùng đồ đệ của mình quá ngắn, cuộc sống yên ả bình lặng mới chỉ bắt đầu. Hắn còn chưa kịp thực hiện lời hứa thì đã phải đi trước một bước.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm thiếu niên đang nghiêm túc hộ pháp, nhoẻn miệng cười, không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng, không biết là y có khổ sở không?
Đột nhiên hắn nhớ tới chuyện quá khứ, bản thân đi đến pháp trường, từng bước từng bước đạp lên thảm hoa rực rỡ, giẫm xuống bùn đất lạnh buốt, từng đóa hoa rách nát chẳng khác nào vọng tưởng điêu linh của chính hắn, những cột đá trên tế đàn chẳng còn sót lại chút ánh sáng huy hoàng quen thuộc nào. Hắn nhìn về chút vầng sáng ở nơi xa xôi nhất chân trời, giống như muốn xuyên thấu tầng mây nhìn thấy Long thần, thì thầm hỏi một câu: Sư tôn, liệu rằng người có cảm thấy đau lòng không?
Lúc ánh chớp đột ngột đâm xuyên qua tầng mây, Ngụy Vô Tiện theo bản năng nhắm mắt lại, mảnh rừng rậm yên tĩnh trong nháy mắt sáng như ban ngày. Hắn biết bị thiên kiếp đánh xuống thân thể thì cảm giác sẽ tê tâm liệt phế đến mức nào, cái loại đau đớn khi bị xuyên thấu đến tận bây giờ mỗi lần nhớ đến còn khiến trái tim hắn hoảng hốt đập thật nhanh. Năm đó chỉ có một đạo thiên kiếp đoạt mạng, hắn đã hệt như hứng chịu cảm giác từ trong ra ngoài bị xé rách, chia năm xẻ bảy, đuôi hồ ly đứt đoạn rơi xuống trong nháy mắt tuyên cáo tiên hồn của hắn đã chết. Hắn đau đến mức tuy miệng há to nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, yết hầu giống như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt, cuối cùng không chống đỡ được, mất đi ý thức. Ngay cả ba mươi hai đạo thiên kiếp tiếp theo nện xuống là loại cảm giác gì, hắn cũng chẳng hề hay biết.
Chẳng qua chắc chắn là rất khó coi, hắn nghĩ vậy.
Chuyện cũ năm xưa cuối cùng cũng không chịu buông tha cho hắn.
Mà khi hồ ly nắm chặt tay, chờ sấm sét mang theo sức mạnh lớn tựa ngàn quân chính xác đánh xuống người mình, hắn lại chỉ cảm thấy bản thân bị người nào nó hung hăng đấm cho một đấm, dùng sức lớn đến mức dễ dàng quẳng hắn trên mặt đất. Hắn ngã mạnh sang một bên, cảm giác cháy bỏng trong bụng lại giống như nhờ một kích này mà yếu bớt đi vài phần, một trận choáng váng đầu óc muốn chết đi sống lại ùn ùn kéo đến, nhưng mà cũng chỉ thế thôi.
Chỉ thế thôi.
Thiên kiếp khí thế hung hãn mà đến, nhưng loại đau nhức hắn dự kiến lại không phủ xuống, làm đầu óc của Ngụy Vô Tiện lệch khỏi quỹ đạo mất một lúc. Đến lúc hắn lắc lắc đầu, tay ôm bụng đứng lên, lọn tóc hai bên má bị gió thổi tung bay, ánh mắt theo bản năng dừng lại trên mặt đất thì cả người lập tức cứng đờ.
Linh lực của trận pháp trên mặt đất đột nhiên tán loạn, những đường chú văn màu băng lam gần như trở nên trong suốt, rõ ràng là người cung cấp linh lực chủ yếu cho trận pháp đã bị thương nặng. Ngụy Vô Tiện ngẩng phắt đầu dậy, thấy Lam Trạm cách đó không xa cau mày, toàn thân run rẩy nhưng vẫn muốn cố cưỡng ép bản thân tu bổ trận pháp, thế nhưng lực bất tòng tâm, không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hoảng loạn:
"Lam Trạm."
Tại sao lại như thế này?
Rõ ràng Lam Trạm chỉ hộ pháp cho hắn thôi, trận pháp phòng ngự kia lại cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể cung cấp một chút linh lực, không có khả năng khiến Lam Trạm bị phản phệ rồi phải nhận lấy những tổn thương mà đáng ra hắn phải gánh chịu. Hơn nữa thiên kiếp lần này nhìn qua tuy rằng dọa người, nhưng lúc nện xuống người hắn thì hoàn toàn khác biệt so với mười ba năm trước, hắn cảm nhận được rõ ràng, thiên kiếp này không mang theo sát ý.
Xem ra là hắn đoán sai, cũng không phải là ai đó trên Cửu Trùng Thiên muốn hắn phải chết.
Hắn không hề có chút kinh nghiệm nào với việc độ kiếp, nhưng trực giác lại nói với hắn rằng, lần này không phải kiếp nạn đoạt mạng, mà là kiếp nạn để phi thăng.
Nhưng mà tại sao lại như vậy? Hắn là yêu tu, cả thân lẫn tâm từ đầu đến đuôi đã sa vào yêu đạo, sớm đã không có số mệnh phi thăng lên thiên giới. Trong hai người ở chỗ này, có tư cách phi thăng cũng chỉ có Lam Trạm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có đạo lý người ứng kiếp là Lam Trạm mà người chịu kiếp thì lại là hắn.
Người ứng kiếp... là Lam Trạm?
Lúc trước hắn khẳng định thiên kiếp này là đến tìm mình, bởi vì trước ngày thiên kiếp giáng xuống, cho dù là yêu hay tiên thì đan nguyên trong cơ thể cũng sẽ cộng minh vô cùng dữ dội. Lúc đó ở động hồ ly, viên yêu đan trong bụng hắn nóng rát làm hắn đau nhức đến mức không chịu nổi, bèn theo lẽ thường mà suy đoán lần này thiên kiếp đến là vì muốn lấy mạng hắn.
Thiên kiếp rơi xuống người hắn là sự thật, mà lúc này hắn ngoại trừ đầu óc có chút choáng váng thì lông tóc không mất cọng nào cũng là sự thật. Còn khuôn mặt vốn nhỏ nhắn trắng nõn của Lam Trạm hiện tại lại không còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh thấm đẫm lọn tóc rũ bên trán, thiếu niên cúi đầu, cắn chặt răng không nói một lời.
Nếu như suy đoán đây là độ kiếp phi thăng không sai, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, thiên kiếp nhận nhầm hắn thành Lam Trạm.
Tại sao thiên kiếp lại có thể nhận nhầm hắn thành Lam Trạm được chứ?!
Cả người Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát lạnh, nhưng mọi chuyện lúc này không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ, đạo thiên kiếp thứ hai đã vận sức chờ phát động, gió lốc càn quét khắp cánh đồng, gào thét bên tai. Hắn thầm mắng một tiếng, cái loại thiên sát hoang đường này đến cùng là muốn làm gì đây. Cố đè nén dự cảm bất an trong lòng xuống, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên người Lam Trạm, quyết đoán nghịch chuyển pháp trận, hồ hỏa màu đỏ sậm lập tức bao trùm những đường chú văn đã sớm chẳng còn lưu lại được mấy phần ánh sáng màu băng lam, trong chớp mắt kết giới trở nên dồi dào mạch lạc, hai người đổi vị trí cho nhau, biến thành hắn hộ pháp cho Lam Trạm.
Đã là phi thăng kiếp thì với giao long hóa rồng mà nói cũng cực kỳ hung hiểm, hóa rồng thất bại nhẹ thì một thân tu vi coi như bỏ, nặng thì tiên mạch bị hủy hoàn toàn biến thành phàm thai. Lam Trạm vốn tưởng rằng sư tôn mới là người ứng kiếp, cũng biết là không ai có thể chịu thiên kiếp thay ai, cho nên chỉ chuẩn bị tinh thần và khí lực để hộ pháp. Thế nhưng lúc đạo sấm sét đầu tiên nện xuống người sư tôn, đột nhiên trước mắt y tối sầm, phần da xung quanh sừng rồng trên trán giống như nứt toác ra, xương cốt cả người cũng như bị đập nát. Y bất ngờ không kịp phòng bị tình huống này, đau đến mức đầu cũng không nhấc dậy nổi, hoàn toàn dựa vào chấp niệm phải liều chết giữ vững trận pháp bảo hộ sư tôn mới có thể không ngất đi.
"Đừng quản đến trận pháp nữa, điều tức, ngưng thần!"
Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện kém đến cực điểm, ngưng quyết bảo vệ tâm mạch của thiếu niên, đề phòng trong lúc chịu kiếp có biến cố xảy ra làm chân khí hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma. Dựa vào phản ứng của Lam Trạm, nếu hắn đoán không sai thì đây là dấu hiệu chém đứt xương cốt giao long rồi sau đó một lần lại một lần tái tạo thành long cân.
Là đại kiếp hóa rồng phong thần.
Đúng là... thấy quỷ thật rồi, tại sao lại có thể giáng nhầm xuống trên người hắn hả!
Nhưng cho dù thế nào, nhất định hắn cũng phải đảm bảo Lam Trạm đăng lâm Cửu Trùng Thiên.
Thiếu niên đã hết lần này đến lần khác cương quyết, hắn là sư tôn của người ta, không thể không giữ chữ tín.
_________
*Lời tác giả: Viết đến đây mình muốn tóm tắt lại một chút nội dung câu chuyện "Kiếp hậu dư sinh" cho tới chương này.
Toàn bộ câu chuyện đến lúc này là dưới góc nhìn của Tiện.
Mười ba năm trước Tiện vì cứu Yêu miêu giết Thần tộc nên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị phạt chịu ba mươi ba đạo thiên phạt, dùng tiên đan để định vị cho nên vô cùng chuẩn xác. Cho dù sư tôn Lam Vong Cơ thân là Long thần, pháp lực cao tới đâu cũng đành lực bất tòng tâm, đành phải ở đêm trước thiên kiếp đến uống rượu tiễn đưa với Tiện.
Tiện hồ tiên nhận đạo thiên kiếp đầu tiên xong thì ngất xỉu, chẳng biết gì về ba mươi hai đạo còn lại, lúc tỉnh lại thì thân cũng không ở tế đàn nữa, mất hết tiên lực, tiên đan vỡ nát, trong cơ thể lại xuất hiện một viên yêu đan, tự cho rằng bản thân thiên phú dị bẩm cho nên mới sống lại thành yêu hồ. Cùng năm đó trên thiên giới nghe đồn Long thần Lam Vong Cơ bế quan không ra khỏi cửa.
Tiện đã nản lòng thoái chí với tiên giới và sư tôn, quyết định che giấu yêu khí ẩn cư núi rừng, cả đời không muốn dính dáng đến thiên giới nữa. Lúc sau nghe thấy Long thần xuất quan, thiên giới cũng như bình thường, nhân tiện hắn gặp được Ôn Tình đã quen biết từ trước, cho nên ở luôn lại đây.
Mười hai năm sau, tháng giêng, Tiện nhặt được một con tiểu giao long mới sinh, đặt tên là Lam Trạm, trời sinh ra đã thiếu ba mươi hai miếng vảy trên lưng. Tiện thành sư tôn của tiểu giao long, hai sư đồ yên ổn sống qua một năm, tiểu giao long thích Tiện, nhưng Tiện không quên được Long thần.
Sau đó thiên kiếp giáng xuống lần thứ hai, Tiện tưởng mình bị thiên giới đuổi tận giết tuyệt, thế nhưng lần này chính là đại kiếp để hóa rồng phi thăng, giáng xuống trên người Tiện, nhưng người chịu thương tổn thực chất lại là Lam Trạm.
Bây giờ quy lại vài điểm.
Một, thiên kiếp chỉ nhận đan không nhận mặt, ba mươi ba đạo thiên kiếp là Tiện nhận đủ, còn vì sao vẫn sống thì bây giờ chưa nói được.
Hai, trên thế giới chỉ có một Lam Vong Cơ, mà Long thần cũng không phải là đầu thai chuyển thế.
Ba, truyện này không có thế thân.
Bốn, mình viết là Vong Tiện, cho nên làm gì có chuyện Trạm ca không có biện pháp cứu lão bà.
Năm, mình chỉ viết chuyện yêu đương của Vong Tiện thôi, không phức tạp hack não lắm đâu.
Sáu, Lam Hi Thần là một ca ca tốt.
Như vậy thôi, còn nếu chưa hiểu chỗ nào thì đợi hoàn rồi đọc lại một lần.
Bầu trời bao phủ lên cánh đồng cỏ một màu âm u, số lượng những vì sao trên cao chỉ đủ đếm được trên đầu ngón tay, hai người ở đây yên ổn được hai ngày, cuối cùng đến nửa đêm của ngày thứ ba thì chờ được điều khác thường.
Ánh sáng bàng bạc của vầng trăng đêm bị tầng mây dày che lấp một nửa cướp mất, thinh không lúc này lóe lên từng tia chớp màu xanh trắng, sấm sét đang nhanh chóng tập trung lại. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, cảnh tượng vô cùng quen thuộc chẳng khác gì năm đó, sát chiêu rõ ràng treo trên đỉnh đầu, chỉ có một sự khác biệt duy nhất đó là lần này có người ở bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn cũng đã sớm quen với cảm giác nóng cháy mạnh mẽ quanh quẩn không tan trong bụng, quay đầu lại phát hiện sắc mặt của Lam Trạm trở nên ngưng trọng, trả về cho hắn một ánh mắt thăm dò. Vì thế hắn vươn tay, vỗ vỗ bả vai thiếu niên như muốn an ủi, nói:
"Kết trận đi."
Trận pháp màu băng lam được kết thành, một kết giới vô hình vòng quanh bảo vệ lấy hồ ly đang ngồi trên mắt trận. Tuy Ngụy Vô Tiện biết ở trước mặt thiên kiếp, chút lực phòng ngự ấy cũng chẳng thể khiến kết cục thay đổi dù chỉ một chút, cho nên đồng ý để Lam Trạm hộ pháp cũng chỉ là kế hoãn binh, bởi vì hắn không biết phải giải thích như thế nào. Nói chung là hồ ly cũng biết sau hôm nay mình sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi, mà hắn đã sớm chỉ còn lại hai bàn tay trắng, chẳng có gì để mất nữa.
Điều duy nhất làm hắn luyến tiếc, chính là thời gian bầu bạn cùng đồ đệ của mình quá ngắn, cuộc sống yên ả bình lặng mới chỉ bắt đầu. Hắn còn chưa kịp thực hiện lời hứa thì đã phải đi trước một bước.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm thiếu niên đang nghiêm túc hộ pháp, nhoẻn miệng cười, không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng, không biết là y có khổ sở không?
Đột nhiên hắn nhớ tới chuyện quá khứ, bản thân đi đến pháp trường, từng bước từng bước đạp lên thảm hoa rực rỡ, giẫm xuống bùn đất lạnh buốt, từng đóa hoa rách nát chẳng khác nào vọng tưởng điêu linh của chính hắn, những cột đá trên tế đàn chẳng còn sót lại chút ánh sáng huy hoàng quen thuộc nào. Hắn nhìn về chút vầng sáng ở nơi xa xôi nhất chân trời, giống như muốn xuyên thấu tầng mây nhìn thấy Long thần, thì thầm hỏi một câu: Sư tôn, liệu rằng người có cảm thấy đau lòng không?
Lúc ánh chớp đột ngột đâm xuyên qua tầng mây, Ngụy Vô Tiện theo bản năng nhắm mắt lại, mảnh rừng rậm yên tĩnh trong nháy mắt sáng như ban ngày. Hắn biết bị thiên kiếp đánh xuống thân thể thì cảm giác sẽ tê tâm liệt phế đến mức nào, cái loại đau đớn khi bị xuyên thấu đến tận bây giờ mỗi lần nhớ đến còn khiến trái tim hắn hoảng hốt đập thật nhanh. Năm đó chỉ có một đạo thiên kiếp đoạt mạng, hắn đã hệt như hứng chịu cảm giác từ trong ra ngoài bị xé rách, chia năm xẻ bảy, đuôi hồ ly đứt đoạn rơi xuống trong nháy mắt tuyên cáo tiên hồn của hắn đã chết. Hắn đau đến mức tuy miệng há to nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, yết hầu giống như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt, cuối cùng không chống đỡ được, mất đi ý thức. Ngay cả ba mươi hai đạo thiên kiếp tiếp theo nện xuống là loại cảm giác gì, hắn cũng chẳng hề hay biết.
Chẳng qua chắc chắn là rất khó coi, hắn nghĩ vậy.
Chuyện cũ năm xưa cuối cùng cũng không chịu buông tha cho hắn.
Mà khi hồ ly nắm chặt tay, chờ sấm sét mang theo sức mạnh lớn tựa ngàn quân chính xác đánh xuống người mình, hắn lại chỉ cảm thấy bản thân bị người nào nó hung hăng đấm cho một đấm, dùng sức lớn đến mức dễ dàng quẳng hắn trên mặt đất. Hắn ngã mạnh sang một bên, cảm giác cháy bỏng trong bụng lại giống như nhờ một kích này mà yếu bớt đi vài phần, một trận choáng váng đầu óc muốn chết đi sống lại ùn ùn kéo đến, nhưng mà cũng chỉ thế thôi.
Chỉ thế thôi.
Thiên kiếp khí thế hung hãn mà đến, nhưng loại đau nhức hắn dự kiến lại không phủ xuống, làm đầu óc của Ngụy Vô Tiện lệch khỏi quỹ đạo mất một lúc. Đến lúc hắn lắc lắc đầu, tay ôm bụng đứng lên, lọn tóc hai bên má bị gió thổi tung bay, ánh mắt theo bản năng dừng lại trên mặt đất thì cả người lập tức cứng đờ.
Linh lực của trận pháp trên mặt đất đột nhiên tán loạn, những đường chú văn màu băng lam gần như trở nên trong suốt, rõ ràng là người cung cấp linh lực chủ yếu cho trận pháp đã bị thương nặng. Ngụy Vô Tiện ngẩng phắt đầu dậy, thấy Lam Trạm cách đó không xa cau mày, toàn thân run rẩy nhưng vẫn muốn cố cưỡng ép bản thân tu bổ trận pháp, thế nhưng lực bất tòng tâm, không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hoảng loạn:
"Lam Trạm."
Tại sao lại như thế này?
Rõ ràng Lam Trạm chỉ hộ pháp cho hắn thôi, trận pháp phòng ngự kia lại cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể cung cấp một chút linh lực, không có khả năng khiến Lam Trạm bị phản phệ rồi phải nhận lấy những tổn thương mà đáng ra hắn phải gánh chịu. Hơn nữa thiên kiếp lần này nhìn qua tuy rằng dọa người, nhưng lúc nện xuống người hắn thì hoàn toàn khác biệt so với mười ba năm trước, hắn cảm nhận được rõ ràng, thiên kiếp này không mang theo sát ý.
Xem ra là hắn đoán sai, cũng không phải là ai đó trên Cửu Trùng Thiên muốn hắn phải chết.
Hắn không hề có chút kinh nghiệm nào với việc độ kiếp, nhưng trực giác lại nói với hắn rằng, lần này không phải kiếp nạn đoạt mạng, mà là kiếp nạn để phi thăng.
Nhưng mà tại sao lại như vậy? Hắn là yêu tu, cả thân lẫn tâm từ đầu đến đuôi đã sa vào yêu đạo, sớm đã không có số mệnh phi thăng lên thiên giới. Trong hai người ở chỗ này, có tư cách phi thăng cũng chỉ có Lam Trạm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có đạo lý người ứng kiếp là Lam Trạm mà người chịu kiếp thì lại là hắn.
Người ứng kiếp... là Lam Trạm?
Lúc trước hắn khẳng định thiên kiếp này là đến tìm mình, bởi vì trước ngày thiên kiếp giáng xuống, cho dù là yêu hay tiên thì đan nguyên trong cơ thể cũng sẽ cộng minh vô cùng dữ dội. Lúc đó ở động hồ ly, viên yêu đan trong bụng hắn nóng rát làm hắn đau nhức đến mức không chịu nổi, bèn theo lẽ thường mà suy đoán lần này thiên kiếp đến là vì muốn lấy mạng hắn.
Thiên kiếp rơi xuống người hắn là sự thật, mà lúc này hắn ngoại trừ đầu óc có chút choáng váng thì lông tóc không mất cọng nào cũng là sự thật. Còn khuôn mặt vốn nhỏ nhắn trắng nõn của Lam Trạm hiện tại lại không còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh thấm đẫm lọn tóc rũ bên trán, thiếu niên cúi đầu, cắn chặt răng không nói một lời.
Nếu như suy đoán đây là độ kiếp phi thăng không sai, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, thiên kiếp nhận nhầm hắn thành Lam Trạm.
Tại sao thiên kiếp lại có thể nhận nhầm hắn thành Lam Trạm được chứ?!
Cả người Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát lạnh, nhưng mọi chuyện lúc này không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ, đạo thiên kiếp thứ hai đã vận sức chờ phát động, gió lốc càn quét khắp cánh đồng, gào thét bên tai. Hắn thầm mắng một tiếng, cái loại thiên sát hoang đường này đến cùng là muốn làm gì đây. Cố đè nén dự cảm bất an trong lòng xuống, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên người Lam Trạm, quyết đoán nghịch chuyển pháp trận, hồ hỏa màu đỏ sậm lập tức bao trùm những đường chú văn đã sớm chẳng còn lưu lại được mấy phần ánh sáng màu băng lam, trong chớp mắt kết giới trở nên dồi dào mạch lạc, hai người đổi vị trí cho nhau, biến thành hắn hộ pháp cho Lam Trạm.
Đã là phi thăng kiếp thì với giao long hóa rồng mà nói cũng cực kỳ hung hiểm, hóa rồng thất bại nhẹ thì một thân tu vi coi như bỏ, nặng thì tiên mạch bị hủy hoàn toàn biến thành phàm thai. Lam Trạm vốn tưởng rằng sư tôn mới là người ứng kiếp, cũng biết là không ai có thể chịu thiên kiếp thay ai, cho nên chỉ chuẩn bị tinh thần và khí lực để hộ pháp. Thế nhưng lúc đạo sấm sét đầu tiên nện xuống người sư tôn, đột nhiên trước mắt y tối sầm, phần da xung quanh sừng rồng trên trán giống như nứt toác ra, xương cốt cả người cũng như bị đập nát. Y bất ngờ không kịp phòng bị tình huống này, đau đến mức đầu cũng không nhấc dậy nổi, hoàn toàn dựa vào chấp niệm phải liều chết giữ vững trận pháp bảo hộ sư tôn mới có thể không ngất đi.
"Đừng quản đến trận pháp nữa, điều tức, ngưng thần!"
Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện kém đến cực điểm, ngưng quyết bảo vệ tâm mạch của thiếu niên, đề phòng trong lúc chịu kiếp có biến cố xảy ra làm chân khí hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma. Dựa vào phản ứng của Lam Trạm, nếu hắn đoán không sai thì đây là dấu hiệu chém đứt xương cốt giao long rồi sau đó một lần lại một lần tái tạo thành long cân.
Là đại kiếp hóa rồng phong thần.
Đúng là... thấy quỷ thật rồi, tại sao lại có thể giáng nhầm xuống trên người hắn hả!
Nhưng cho dù thế nào, nhất định hắn cũng phải đảm bảo Lam Trạm đăng lâm Cửu Trùng Thiên.
Thiếu niên đã hết lần này đến lần khác cương quyết, hắn là sư tôn của người ta, không thể không giữ chữ tín.
_________
*Lời tác giả: Viết đến đây mình muốn tóm tắt lại một chút nội dung câu chuyện "Kiếp hậu dư sinh" cho tới chương này.
Toàn bộ câu chuyện đến lúc này là dưới góc nhìn của Tiện.
Mười ba năm trước Tiện vì cứu Yêu miêu giết Thần tộc nên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị phạt chịu ba mươi ba đạo thiên phạt, dùng tiên đan để định vị cho nên vô cùng chuẩn xác. Cho dù sư tôn Lam Vong Cơ thân là Long thần, pháp lực cao tới đâu cũng đành lực bất tòng tâm, đành phải ở đêm trước thiên kiếp đến uống rượu tiễn đưa với Tiện.
Tiện hồ tiên nhận đạo thiên kiếp đầu tiên xong thì ngất xỉu, chẳng biết gì về ba mươi hai đạo còn lại, lúc tỉnh lại thì thân cũng không ở tế đàn nữa, mất hết tiên lực, tiên đan vỡ nát, trong cơ thể lại xuất hiện một viên yêu đan, tự cho rằng bản thân thiên phú dị bẩm cho nên mới sống lại thành yêu hồ. Cùng năm đó trên thiên giới nghe đồn Long thần Lam Vong Cơ bế quan không ra khỏi cửa.
Tiện đã nản lòng thoái chí với tiên giới và sư tôn, quyết định che giấu yêu khí ẩn cư núi rừng, cả đời không muốn dính dáng đến thiên giới nữa. Lúc sau nghe thấy Long thần xuất quan, thiên giới cũng như bình thường, nhân tiện hắn gặp được Ôn Tình đã quen biết từ trước, cho nên ở luôn lại đây.
Mười hai năm sau, tháng giêng, Tiện nhặt được một con tiểu giao long mới sinh, đặt tên là Lam Trạm, trời sinh ra đã thiếu ba mươi hai miếng vảy trên lưng. Tiện thành sư tôn của tiểu giao long, hai sư đồ yên ổn sống qua một năm, tiểu giao long thích Tiện, nhưng Tiện không quên được Long thần.
Sau đó thiên kiếp giáng xuống lần thứ hai, Tiện tưởng mình bị thiên giới đuổi tận giết tuyệt, thế nhưng lần này chính là đại kiếp để hóa rồng phi thăng, giáng xuống trên người Tiện, nhưng người chịu thương tổn thực chất lại là Lam Trạm.
Bây giờ quy lại vài điểm.
Một, thiên kiếp chỉ nhận đan không nhận mặt, ba mươi ba đạo thiên kiếp là Tiện nhận đủ, còn vì sao vẫn sống thì bây giờ chưa nói được.
Hai, trên thế giới chỉ có một Lam Vong Cơ, mà Long thần cũng không phải là đầu thai chuyển thế.
Ba, truyện này không có thế thân.
Bốn, mình viết là Vong Tiện, cho nên làm gì có chuyện Trạm ca không có biện pháp cứu lão bà.
Năm, mình chỉ viết chuyện yêu đương của Vong Tiện thôi, không phức tạp hack não lắm đâu.
Sáu, Lam Hi Thần là một ca ca tốt.
Như vậy thôi, còn nếu chưa hiểu chỗ nào thì đợi hoàn rồi đọc lại một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.