Chương 19
Phong Gian Thanh Đồng
08/08/2021
19.
Ngụy Vô Tiện cũng đã từng hoài nghi, dù sao thì trên đời này làm gì có quá nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.
Hắn nhặt được Lam Trạm ở một cái hồ nước sâu ở sau núi, lúc Ôn Tình nói ở sau núi chẳng có cái hồ nào cả, hắn lập tức quay lại chỗ đó xem thử, đúng là chỉ nhìn thấy đồng cỏ mênh mông bát ngát, nhìn đến hết tầm mắt cũng chỉ thấy rừng rậm rộng lớn. Giống như mảnh hồ nước kia chính là cánh cửa tồn tại trong giấc mơ, chỉ mở ra một khe hở hấp dẫn sự chú ý của hắn, ở lúc hắn chuẩn bị chạm vào thì lại tan biến thành hư vô.
Vấn đề ở chỗ, tiểu giao long hắn ôm về cũng không phải là ảo ảnh, đến tận lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn còn nhớ rõ cơ thể mang theo nhiệt độ lành lạnh kia nằm trong ngực mình, còn có đôi mắt màu ngọc lưu ly nhàn nhạt xinh đẹp, bên trong còn mang theo thiên tính đạm mạc xa cách của tộc Giao long.
Đôi mắt màu ngọc lưu ly... thật sự là phổ biến đến mức vậy sao?
Đương nhiên là không rồi.
Năm đó Ngụy Vô Tiện du sơn ngoạn thủy khắp Cửu Trùng Thiên, số lượng người thuộc Long tộc hắn gặp qua nhiều đến mức không thể nhiều hơn, nhưng chẳng một ai giống như sư tôn hắn, có một đôi mắt màu ngọc lưu ly. Cho dù là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, người chưởng quản sự luân chuyển của bốn mùa, ca ca ruột thịt của Hàm Quang Quân, đôi mắt cũng chỉ có màu đen như gỗ mun cực kỳ ôn hòa. Có một năm hai sư đồ đồng hành đã gặp phải một con Kim Ô phản bội gia tộc, con chim to một thân đỏ như lửa còn cười cười trêu chọc, nói băng tuyết của Cửu Châu, mưa rơi bốn biển đều đọng trong đôi mắt của Hàm Quang Quân mất rồi, đến mặt trời cũng phải biết thức thời, vẫn nên cáo lui trước thì hơn.
Nhưng tiểu giao long đúng là khác biệt một trời một vực so với Hàm Quang Quân, ngoại trừ cặp mắt cực kỳ giống Hàm Quang Quân kia thì từ đầu đến chân không có chỗ nào có thể so vai với Hàm Quang Quân. Nhất là một thân vảy loang lổ không hoàn chỉnh kia, dù cho làm cách nào cũng không thể có liên quan đến vị Long thần cao cao tại thượng kia được.
Nếu như lấy luận điểm tiểu giao long là Hàm Quang Quân làm tiền đề thì cho dù hắn thuyết phục bản thân rằng ngoại hình có thể thay đổi, ký ức trong lúc chuyển thế qua lại cũng có thể bị niêm phong cất vào kho, hắn cũng không cách nào giải thích những miếng vảy này biến đi đâu mất.
Lân giáp của Long tộc là do trời đất ban tặng, cứng rắn khác thường, cho dù nói đi nói lại một vạn lần, Long thần cho dù phạm phải cái luật trời nào đó thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt giáng xuống phàm trần trùng tu thiên đạo, tuyệt đối không có chuyện róc vảy hủy giáp như vậy. Chưa nói đến cái việc đau như róc thịt khoan tim này Long tộc có thể chịu đựng nổi không, điều quan trọng hơn cả là thừa nhận loại hình phạt này đồng nghĩa với chuyện từ nay Long thần mất đi khả năng chống chọi lại với sấm sét. Một hai mảnh đã tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng lắm rồi, y thiếu nhiều mảnh như vậy, có lẽ từ nay về sau sẽ không cách nào bay lượn giữa chín tầng trời mà chia mây gọi mưa được nữa.
Tiên đồ đứt đoạn, sống không bằng chết.
Nếu đã như vậy, chi bằng trói lên trên bệ chém rồng, một đao xong việc.
Mà nguyên nhân cơ bản khiến hắn không thể suy diễn theo hướng đó chính là hắn chắc chắn Lam Vong Cơ sẽ không phạm lỗi.
Lam Vong Cơ cũng sẽ không bị thương.
Cho dù hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng biết phải mở miệng thế nào cho phải đây? Đây là chuyện riêng của Long thần, ngoại giới truyền tai nhau Hàm Quang Quân ở trên Cửu Trùng Thiên phong quang vô hạn, giấu giếm chuyện Lam Vong Cơ bị tước thần vị giáng xuống trần vô cùng kín kẽ, rõ ràng là không muốn người khác biết đến.
Ngụy Vô Tiện mệt chết đi được, chống đỡ thiên kiếp lâu như vậy, những chuyện sau này hắn không muốn quản nữa. Chẳng qua là, hắn nhớ đến ánh mắt mà tiểu giao long từng nhìn về phía mình, yêu thương đong đầy rõ ràng sáng tỏ như vậy, lại nghĩ đến chuyện nếu đó là Lam Vong Cơ...
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, còn có chút tiếc nuối.
Vì cái gì mà Lam Vong Cơ lịch kiếp cũng phải chạy đến bên cạnh hắn mới được, lần trước đã nói rõ là vĩnh viễn không muốn gặp lại rồi mà, hay là y lại muốn trêu chọc hắn một lần nữa.
Hắn hít sâu một hơi, vẫn quay lưng về phía Lam Vong Cơ, nói:
"Ngụy mỗ có mắt như mù, những ngày này không biết là Hàm Quang Quân giá lâm, cái chuyện xưng hô sư đồ kia tất cả đều là lời nói mạo phạm, mong rằng Hàm Quang Quân không nên trách tội."
"Ngụy Anh... ta cũng không có ý này."
"Bây giờ Ngụy mỗ đã là yêu tu, với Thiên giới mà nói cũng là một kẻ đã chết, Hàm Quang Quân cứ yên tâm đi, không cần thiết phải vội vã đuổi tận giết tuyệt, ta không có hứng thú với việc làm hại nhân gian. Ta chỉ muốn ngày ngày sống bình bình lặng lặng, cũng sẽ không làm liên lụy đến thanh danh của ngài." . Truyện Tiên Hiệp
"Ngươi cảm thấy rằng..." Giọng nói của Lam Vong Cơ trở nên khàn đặc: "Ta sợ ngươi làm liên lụy đến ta sao...?"
Lúc đó Ngụy Vô Tiện ở trong động hồ ly, bên cạnh là một tiểu giao long còn chưa trưởng thành cuộn tròn mình, hắn không nhịn được sẽ luôn chọc chọc những mảnh vảy bụng mềm mại của đối phương, chọc đến khi nào đổi lại được một tiếng "Sư tôn" bất đắc dĩ mới thôi. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy hai mắt khô khốc, không nhịn nổi nâng tay lên dụi dụi, sau đó lại nâng nốt tay còn lại. Hắn bụm kín hai mắt, không ngẩng đầu lên, đôi tai hồ ly cũng theo đó mà rũ xuống, nói:
"Hàm Quang Quân, tiên yêu khác đường, người... người buông tha cho ta đi."
Thật lâu sau, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Long thần vang lên.
"Được."
Hắn như là cuối cùng cũng xin được lệnh ân xá, chậm rãi bước từng bước rời khỏi.
Sau đó hắn đi ra phía ngoài, đi rất xa rất xa, cũng sắp ra khỏi cánh đồng cỏ kia, Lam Vong Cơ đúng thật là không đi theo nữa. Nhưng trước mặt hắn có một người chậm rãi từ xa bước đến, cũng bạch y, cũng ngân giáp, cũng tóc trắng bạc bay trong gió, sừng rồng hoa mỹ.
"Ngụy công tử."
Người tới trên mặt như mang theo gió xuân, không khí xung quanh dịu dàng xao động, có thể thu phóng năng lực gọi gió tự nhiên như vậy, ngoại trừ Long thần Trạch Vu Quân của Cửu Trùng Thiên cũng không có người thứ hai.
Ngụy Vô Tiện đáp lễ, cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì dáng vẻ của hắn cũng đã thay đổi lớn, ấy thế mà Trạch Vu Quân trước đây mới gặp qua hắn có vài lần liếc mắt một cái đã lập tức có thể nhận ra.
"Ngụy công tử, đã lâu không gặp." Lam Hi Thần khẽ cười, lên tiếng: "Ta đến để đón Long thần quy vị."
Ngụy Vô Tiện cũng đã từng hoài nghi, dù sao thì trên đời này làm gì có quá nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.
Hắn nhặt được Lam Trạm ở một cái hồ nước sâu ở sau núi, lúc Ôn Tình nói ở sau núi chẳng có cái hồ nào cả, hắn lập tức quay lại chỗ đó xem thử, đúng là chỉ nhìn thấy đồng cỏ mênh mông bát ngát, nhìn đến hết tầm mắt cũng chỉ thấy rừng rậm rộng lớn. Giống như mảnh hồ nước kia chính là cánh cửa tồn tại trong giấc mơ, chỉ mở ra một khe hở hấp dẫn sự chú ý của hắn, ở lúc hắn chuẩn bị chạm vào thì lại tan biến thành hư vô.
Vấn đề ở chỗ, tiểu giao long hắn ôm về cũng không phải là ảo ảnh, đến tận lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn còn nhớ rõ cơ thể mang theo nhiệt độ lành lạnh kia nằm trong ngực mình, còn có đôi mắt màu ngọc lưu ly nhàn nhạt xinh đẹp, bên trong còn mang theo thiên tính đạm mạc xa cách của tộc Giao long.
Đôi mắt màu ngọc lưu ly... thật sự là phổ biến đến mức vậy sao?
Đương nhiên là không rồi.
Năm đó Ngụy Vô Tiện du sơn ngoạn thủy khắp Cửu Trùng Thiên, số lượng người thuộc Long tộc hắn gặp qua nhiều đến mức không thể nhiều hơn, nhưng chẳng một ai giống như sư tôn hắn, có một đôi mắt màu ngọc lưu ly. Cho dù là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, người chưởng quản sự luân chuyển của bốn mùa, ca ca ruột thịt của Hàm Quang Quân, đôi mắt cũng chỉ có màu đen như gỗ mun cực kỳ ôn hòa. Có một năm hai sư đồ đồng hành đã gặp phải một con Kim Ô phản bội gia tộc, con chim to một thân đỏ như lửa còn cười cười trêu chọc, nói băng tuyết của Cửu Châu, mưa rơi bốn biển đều đọng trong đôi mắt của Hàm Quang Quân mất rồi, đến mặt trời cũng phải biết thức thời, vẫn nên cáo lui trước thì hơn.
Nhưng tiểu giao long đúng là khác biệt một trời một vực so với Hàm Quang Quân, ngoại trừ cặp mắt cực kỳ giống Hàm Quang Quân kia thì từ đầu đến chân không có chỗ nào có thể so vai với Hàm Quang Quân. Nhất là một thân vảy loang lổ không hoàn chỉnh kia, dù cho làm cách nào cũng không thể có liên quan đến vị Long thần cao cao tại thượng kia được.
Nếu như lấy luận điểm tiểu giao long là Hàm Quang Quân làm tiền đề thì cho dù hắn thuyết phục bản thân rằng ngoại hình có thể thay đổi, ký ức trong lúc chuyển thế qua lại cũng có thể bị niêm phong cất vào kho, hắn cũng không cách nào giải thích những miếng vảy này biến đi đâu mất.
Lân giáp của Long tộc là do trời đất ban tặng, cứng rắn khác thường, cho dù nói đi nói lại một vạn lần, Long thần cho dù phạm phải cái luật trời nào đó thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt giáng xuống phàm trần trùng tu thiên đạo, tuyệt đối không có chuyện róc vảy hủy giáp như vậy. Chưa nói đến cái việc đau như róc thịt khoan tim này Long tộc có thể chịu đựng nổi không, điều quan trọng hơn cả là thừa nhận loại hình phạt này đồng nghĩa với chuyện từ nay Long thần mất đi khả năng chống chọi lại với sấm sét. Một hai mảnh đã tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng lắm rồi, y thiếu nhiều mảnh như vậy, có lẽ từ nay về sau sẽ không cách nào bay lượn giữa chín tầng trời mà chia mây gọi mưa được nữa.
Tiên đồ đứt đoạn, sống không bằng chết.
Nếu đã như vậy, chi bằng trói lên trên bệ chém rồng, một đao xong việc.
Mà nguyên nhân cơ bản khiến hắn không thể suy diễn theo hướng đó chính là hắn chắc chắn Lam Vong Cơ sẽ không phạm lỗi.
Lam Vong Cơ cũng sẽ không bị thương.
Cho dù hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng biết phải mở miệng thế nào cho phải đây? Đây là chuyện riêng của Long thần, ngoại giới truyền tai nhau Hàm Quang Quân ở trên Cửu Trùng Thiên phong quang vô hạn, giấu giếm chuyện Lam Vong Cơ bị tước thần vị giáng xuống trần vô cùng kín kẽ, rõ ràng là không muốn người khác biết đến.
Ngụy Vô Tiện mệt chết đi được, chống đỡ thiên kiếp lâu như vậy, những chuyện sau này hắn không muốn quản nữa. Chẳng qua là, hắn nhớ đến ánh mắt mà tiểu giao long từng nhìn về phía mình, yêu thương đong đầy rõ ràng sáng tỏ như vậy, lại nghĩ đến chuyện nếu đó là Lam Vong Cơ...
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, còn có chút tiếc nuối.
Vì cái gì mà Lam Vong Cơ lịch kiếp cũng phải chạy đến bên cạnh hắn mới được, lần trước đã nói rõ là vĩnh viễn không muốn gặp lại rồi mà, hay là y lại muốn trêu chọc hắn một lần nữa.
Hắn hít sâu một hơi, vẫn quay lưng về phía Lam Vong Cơ, nói:
"Ngụy mỗ có mắt như mù, những ngày này không biết là Hàm Quang Quân giá lâm, cái chuyện xưng hô sư đồ kia tất cả đều là lời nói mạo phạm, mong rằng Hàm Quang Quân không nên trách tội."
"Ngụy Anh... ta cũng không có ý này."
"Bây giờ Ngụy mỗ đã là yêu tu, với Thiên giới mà nói cũng là một kẻ đã chết, Hàm Quang Quân cứ yên tâm đi, không cần thiết phải vội vã đuổi tận giết tuyệt, ta không có hứng thú với việc làm hại nhân gian. Ta chỉ muốn ngày ngày sống bình bình lặng lặng, cũng sẽ không làm liên lụy đến thanh danh của ngài." . Truyện Tiên Hiệp
"Ngươi cảm thấy rằng..." Giọng nói của Lam Vong Cơ trở nên khàn đặc: "Ta sợ ngươi làm liên lụy đến ta sao...?"
Lúc đó Ngụy Vô Tiện ở trong động hồ ly, bên cạnh là một tiểu giao long còn chưa trưởng thành cuộn tròn mình, hắn không nhịn được sẽ luôn chọc chọc những mảnh vảy bụng mềm mại của đối phương, chọc đến khi nào đổi lại được một tiếng "Sư tôn" bất đắc dĩ mới thôi. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy hai mắt khô khốc, không nhịn nổi nâng tay lên dụi dụi, sau đó lại nâng nốt tay còn lại. Hắn bụm kín hai mắt, không ngẩng đầu lên, đôi tai hồ ly cũng theo đó mà rũ xuống, nói:
"Hàm Quang Quân, tiên yêu khác đường, người... người buông tha cho ta đi."
Thật lâu sau, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Long thần vang lên.
"Được."
Hắn như là cuối cùng cũng xin được lệnh ân xá, chậm rãi bước từng bước rời khỏi.
Sau đó hắn đi ra phía ngoài, đi rất xa rất xa, cũng sắp ra khỏi cánh đồng cỏ kia, Lam Vong Cơ đúng thật là không đi theo nữa. Nhưng trước mặt hắn có một người chậm rãi từ xa bước đến, cũng bạch y, cũng ngân giáp, cũng tóc trắng bạc bay trong gió, sừng rồng hoa mỹ.
"Ngụy công tử."
Người tới trên mặt như mang theo gió xuân, không khí xung quanh dịu dàng xao động, có thể thu phóng năng lực gọi gió tự nhiên như vậy, ngoại trừ Long thần Trạch Vu Quân của Cửu Trùng Thiên cũng không có người thứ hai.
Ngụy Vô Tiện đáp lễ, cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì dáng vẻ của hắn cũng đã thay đổi lớn, ấy thế mà Trạch Vu Quân trước đây mới gặp qua hắn có vài lần liếc mắt một cái đã lập tức có thể nhận ra.
"Ngụy công tử, đã lâu không gặp." Lam Hi Thần khẽ cười, lên tiếng: "Ta đến để đón Long thần quy vị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.