Chương 27: Phiên ngoại: Thâm hải vọng
Phong Gian Thanh Đồng
08/08/2021
Phiên ngoại: Thâm hải vọng
Tự do là một ngôi sao, càng ở xa càng thấy nó lấp lánh.
Yêu lại giống như mặt biển rộng, tình nguyện chiếu sáng nó.
Thật ra trước khi xảy ra trận thiên kiếp kia, Lam Vong Cơ không phải trải qua quá trình giao long hóa rồng. Lam thị trời sinh đã là Long tộc, đương nhiên là có được thần cách vinh quang nhất trên Cửu Trùng Thiên, từ lúc y ra đời đã gánh vác nhiệm vụ trông coi tứ hải, cũng không làm nhục phó thác bảo đảm nhân gian luôn mưa thuận gió hòa, cuối cùng trở thành vị thần minh mà người người cung phụng, trở thành đối tượng mà hậu bối luôn luôn kính ngưỡng.
Sau đó, ở lúc mà tất cả mọi người đều tò mò, tại sao đến lúc này mà Hàm Quang Quân vẫn chưa thu một hài tử nào của Thần tộc làm đệ tử thân truyền, Lam Vong Cơ đi Thanh Khâu.
Lam Vong Cơ lên đường đi Thanh Khâu, là do Lam Hi Thần phó thác.
Năm đó ở phía Nam có gió lớn thình lình nổi lên, Lam Hi Thần cần phải đi trấn áp hiện tượng hỗn loạn này, không thể phân thân, Thanh Đàm hội cùng với Hồ tộc ở Thanh Khâu lại không thể chậm trễ, chỉ có thể kính nhờ đệ đệ nhà mình đi thay một chuyến.
Đó là lãnh địa của Hồ tộc, được Cửu vĩ Sơn thần phù hộ, cũng từng một thời phong quang vô hạn, thế nhưng tộc nhân thân ở phàm trần nhiều năm, dần dần tự suy thoái, hiện giờ sớm đã chẳng còn danh hào trên bảng Thần tộc của thiên đình, nhưng vẫn mang trên người kiểu cách của Thần tộc lâu đời. Từ trước đến nay Lam Vong Cơ vốn không thích những nơi náo nhiệt, chẳng qua là y vẫn phải đi, vừa đặt chân xuống đất trong nháy mắt đã gặp ngay phải hai hàng người đứng bên đường chào đón.
Bây giờ cũng đã qua chiều muộn, sao đêm cũng lấp láy trên bầu trời rồi, thế mà liếc mắt một cái cũng thấy được một đám lão hồ ly.
Màu lông của bọn họ đã không còn sáng bóng nữa, cử chỉ ngôn hành tràn ngập vẻ xảo quyệt, vô cùng khúm núm trước vị khách đến từ Cửu Trùng Thiên này. Ở phía xa xa hơn một chút là đám tiểu tử cùng tiểu cô nương hồ ly, ánh mắt sùng bái đúng là sắp đốt cháy bạch bào ngân giáp trên người Long thần đến nơi rồi. Lam Vong Cơ bình thản tiếp nhận các trưởng lão cùng hồ tiên hành lễ, sau đó dùng tư cách vãn bối đáp lại từng người một.
Tiếp đó, y nhìn đến phía cuối của đàn hồ ly trắng, thấy được một con tiểu hồ ly toàn thân lông trắng như tuyết, thế nhưng đôi mắt lại đen láy như bảo thạch, đang nghiêng đầu ngẩn ngơ, rõ ràng là không có chút hứng thú nào với cái loại nghi thức chào đóng gióng trống khua chiêng này. Cũng không phải là kiêu căng tự ngạo, chẳng qua là tâm tính trẻ con thật sự không thích phải nghiêm túc như vậy, bởi vì chiều cao không đủ lại còn không tập trung chú ý, cho nên không nhìn thấy nguyên nhân khiến cho tất cả mọi người xuân tâm nhộn nhạo.
Ngụy Vô Tiện chống cằm, mắt to trừng mắt nhỏ với con bướm đang đậu trước mắt, cánh bướm ngũ sắc lộng lẫy dừng ở trên chóp mũi, móng vuốt hồ ly còn còn kịp giáng xuống thì cảm giác ngứa ngáy ở đầu mũi xung trận lên trước, khiến hắn hắt xì một cái vô cùng vang dội, lại còn bật ngửa người ra sau lăn mất nửa vòng.
Vẻ mặt của các trưởng lão lập tức trở nên căng thẳng, không biết là lỗi thất nghi trước mặt Long thần sẽ phải trả một cái giá lớn đến mức nào. Nhưng Long thần lại chỉ nhìn lướt qua hướng phát ra tiếng động một cái rồi lại xoay người sang hướng khác tiếp tục hỏi thăm sự vụ của Hồ tộc, áo choàng tung bay chặn lại ánh mắt ngây thơ của tiểu hồ ly, coi như chưa từng xảy ra chút nhạc đệm kia.
Tâm ý của y lúc này hệt như ngọn hải đăng, kẻ lữ hành một thân một mình đi qua màn đêm mịt mù tăm tối, lúc tới biển sâu thăm thẳm lại bất giờ bắt gặp một ánh đèn đang phát sáng.
Rực rỡ hơn cả nắng hè, thẫn thờ hơn cả ái thương.
Y chính là Long thần của Cửu Trùng Thiên, có địa vị cao quý, nắm trong tay quyền chưởng quản khí tượng khốc liệt nhất. Thế mà khi giá lâm đến hội Thanh Đàm ở Thanh khâu, tiểu hồ ly sau khi buông tha chuyện trêu chọc con bướm, lòng hiếu kỳ lại chỉ dừng lại ở bóng hình của y chẳng quá nửa giây, sau đó lại tiếp tục đuổi theo vài con đom đóm lạc đàn.
Y là áng mây tuy hữu hình như vô tình trên bầu trời cao, mà tiểu hồ ly lại tựa như một dải cầu vồng xuất hiện sau mưa rào, chỉ lướt qua y trong vòng một cái chớp mắt, sau đó lại vội vàng nhảy dài từng bước rồi đuổi theo ánh sáng.
Cho nên... Ngụy Anh, là do ngọn hải đăng chưa đủ sáng sao? Ngươi có từng để mắt đến hay không?
Lam Vong Cơ đã từng có ý muốn chạy về phía đó, bắt lấy tiểu hồ ly, để hắn không thể rời xa y cho dù chỉ là một khắc.
Vị Thần minh từ nhỏ đã được vạn người kính ngưỡng, trái tim cuối cùng lại rơi vào chốn phàm cốc này.
Đạo tâm bất ổn.
Nhưng Lam Vong Cơ ngay cả đầu cũng không quay lại, y bị các trưởng lão vây quanh dần dần đi xa, con đom đóm kia từ lâu cũng chẳng còn thấy bóng dáng. Lần đầu tiên chính thức gặp mặt vô cùng ý nghĩa của hai người bọn họ lại cứ thế trôi qua một cách vội vàng như vậy.
Nhưng không ai biết trong đầu Long thần có hàng ngàn hàng vạn ý niệm muốn xoay người lại, chỉ vì mong một lần có thể gặp lại đôi mắt đen láy kia.
Lam Vong Cơ chân tâm đã định.
Ngụy Vô Tiện lại vẫn chẳng hiểu tình này.
Hắn chính là một dải cầu vồng sau mưa, ở trong mắt mọi người là một kỳ tích, có thể hóa thành hình người lúc mới chỉ là thiếu niên, tóc mượt tung bay trong gió, đôi mắt long lanh mang theo ba phần giảo hoạt, mỗi ngày đều dẫn theo các sư đệ lên rừng xuống biển tìm trứng chim, cưỡi ngựa bắn cung hay kiếm thuật đều đứng hàng đầu, chẳng qua là không thể nào đoan chính mà ngồi uống lấy một chén trà.
Lúc đầu nói chung là chỉ mong ngóng Long thần mau mau rời đi, để hắn có thể thoải mái làm càn mà không sợ bị các trưởng lão túm gáy mắng mỏ. Sau đó lại nghe nói Long thần tu vi cao thâm, một thân bản lĩnh có thể thông thiên, thế nhưng vị trí đệ tử thân truyền vẫn còn trống, trong lòng cũng nổi lên một chút mơ ước, nhỡ may có thể bái Long thần làm sư tôn để tu hành thì biết đâu có thể phát dương quang đại bản lĩnh tìm trứng chim của hắn lên khắp Cửu Trùng Thiên
Chúng sư đệ sư muội cười đến ngửa tới ngửa lui, nói Đại sư huynh nghĩ xa quá rồi đấy.
Tiểu hồ ly cắn đứt cây cỏ đang ngậm trong miệng, tỏ vẻ chẳng sao cả mà nhún nhún vai, bỗng dưng lại hắt xì một cái thật vang.
Hắn sờ sờ mũi, buồn bực thầm nghĩ giờ này bản thân hắn cũng đâu có trêu hoa ghẹo bướm đâu, lúc ngẩng đầu lên thì thấy tiên sinh dạy kiếm thuật đang tươi cười hớn hở mà chỉ về phía mình, Long thần đứng bên cạnh quay lưng về phía hắn hơi nghiêng mặt, đứng ngược sáng gật gật đầu, sống mũi cao thẳng phân chia thành hai nửa sáng tối rõ ràng, một nửa giấu trong bóng mờ có chút lạnh nhạt vô tình.
Tiểu hồ ly chép chép miệng, nhặt cành cây bên cạnh lên chọc chọc cái ổ kiến.
Không đến hai ngày sau, hắn được người ta báo lại rằng, trước khi Long thần quay về đã chỉ đích danh hắn, mau mau thu thập đồ đạc lên trời mà bái sư đi.
Lam Vong Cơ cũng không biết bản thân mình nghĩ thế nào, cho dù là nhắc đến hậu nhân của Long Phượng hay Kỳ Lân cũng bỏ qua, khăng khăng chọn một con tiểu hồ ly không hiểu cấp bậc lễ nghĩa làm đệ tử thân truyền. . Truyện Đô Thị
Lý do đường đường chính chính cũng không hề ít, cũng không thể nói là sự lựa chọn của y hoàn toàn không có quan hệ gì với những điều này. Tiểu hồ ly quả thực là thiên tư thông minh, chọn một trong vạn, tâm tính thuần lương, hăng hái chính trực.
Nhưng bản thân Lam Vong Cơ cũng biết những cái này không phải là nguyên nhân chủ yếu, còn về phần lý do thực sự là gì thì y lại kiềm chế bản thân không tìm hiểu sâu, đến ngay cả tên của hắn cũng là biết được từ miệng một vị hồ tiên khác.
Ngụy Vô Tiện rõ ràng không có chút hứng thú nào với địa vị của y, y đành phải hạ mệnh lệnh, cưỡng ép dẫn người đi vậy.
Có lẽ vì vậy mà sau khi Ngụy Vô Tiện trưởng thành sẽ thỉnh thoảng vẫn chặn đường y lại để hỏi, vì sao lúc trước người lại chọn ta, rồi lại vì sao người không thích nói chuyện? Thế nhưng y chỉ có thể ủ thật kỹ một mảnh chân tâm thật ý của mình dưới đáy lòng, gằn từng tiếng mà nhắc nhở bản thân.
Y biết hồ ly còn nhỏ, y phải chờ.
Y có thể chờ được.
Thế nhưng Ngụy Vô Tiện trèo lên trên mái ngói lưu ly màu vàng của điện Long thần, đối diện với y nở một nụ cười, lại gọi một câu "Long thần ca ca".
Định lực do tu luyện một vạn năm mà thành của Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, suýt chút nữa đã bị hủy hoàn toàn bởi bốn chữ này.
Ngụy Vô Tiện lại còn chặn y ở cửa, đôi mắt long lanh, đầu mày khóe mi ngập tràn phong tình, thẳng thắn chân thành mà bày tỏ một câu. Biểu tình của hắn lúc đó trong mắt Lam Vong Cơ chẳng khác gì đang mời gọi, sư tôn à, người còn chờ đợi gì nữa?
Tình yêu mà y luôn khát vọng, tình yêu mà thanh tu hơn một vạn năm chẳng hề thấy dấu vết, lúc này dùng một cách đơn giản nhất bày ra trước mắt y. Y đành phải dùng tầng tầng lớp lớp quần áo che đậy tiếng tim đập rộn ràng, dùng kiếm thuật cao siêu của mình khiến sự ái mộ trong đôi mắt của tiểu hồ ly tạm thời phục hồi lại thành vẻ sùng bái.
Thật lâu sau đó, lúc Ngụy Vô Tiện nhắc đến nụ hôn sau khi trải qua thiên kiếp kia còn luôn hỏi Lam Vong Cơ đã từng hôn qua ai chưa. Lúc đầu Lam Vong Cơ chỉ im lặng, sau đó nhìn Ngụy Vô Tiện nhào lại đây lên án y, nói nhất định là y chưa từng hôn ai, bằng không thì chẳng thể nào mà không biết chừng mực như vậy được, vừa gặm vừa cắn, hôn đến mức cánh môi hắn sưng lên, lại còn rách cả da.
Lam Vong Cơ chỉ cười nhẹ, không có đáp lời.
Y nhớ lại năm đó bản thân liều mạng dùng chút hơi tàn, đưa Ngụy Vô Tiện hôn mê bất tỉnh đến một chốn sơn dã không ai có thể tìm được, ngoại trừ để lại chín thành tu vi thì còn lưu lại cho người kia nụ hôn đầu tiên của y. Hai đôi môi chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, bên trong thấm đẫm lời ly biệt, cũng giống như con bướm đậu trên chóp mũi Ngụy Vô Tiện năm đó, thoáng cái lại bay đi.
Y nghĩ rằng bản thân mình chính là con đom đóm lạc đàn kia, rất nhanh sẽ không tìm thấy nữa.
Rực rỡ hơn cả nắng hè, thẫn thờ hơn cả ái thương.
Sau đó hệt như muốn trả thù, môi dưới của y bị người kia hung căn cắn mạnh một cái, nhưng không bị rách da. Lam Vong Cơ bị đau, ngẩng đầu lên nhìn, đại yêu đã sớm không phải là tiểu hồ ly năm đó thấy người trong lòng thì tâm thần hoảng loạn nữa rồi, hắn bây giờ đã biết cách làm thế nào để khiến y muốn ngừng cũng không ngừng được.
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên che đôi mắt của y lại, sau đó cả người dán lại gần, một lần nữa nhẹ nhàng hôn khẽ lên chỗ mà bản thân vừa mới cắn qua...
Lại nghĩ ngợi lung tung cái gì không biết? Ngọn hải đăng cũng đã đủ sáng rồi.
Mà đi khắp Cửu Trùng Thiên bao la, ta cũng chỉ nhất kiến chung tình với ánh sao kia.
Tự do là một ngôi sao, càng ở xa càng thấy nó lấp lánh.
Yêu lại giống như mặt biển rộng, tình nguyện chiếu sáng nó.
Thật ra trước khi xảy ra trận thiên kiếp kia, Lam Vong Cơ không phải trải qua quá trình giao long hóa rồng. Lam thị trời sinh đã là Long tộc, đương nhiên là có được thần cách vinh quang nhất trên Cửu Trùng Thiên, từ lúc y ra đời đã gánh vác nhiệm vụ trông coi tứ hải, cũng không làm nhục phó thác bảo đảm nhân gian luôn mưa thuận gió hòa, cuối cùng trở thành vị thần minh mà người người cung phụng, trở thành đối tượng mà hậu bối luôn luôn kính ngưỡng.
Sau đó, ở lúc mà tất cả mọi người đều tò mò, tại sao đến lúc này mà Hàm Quang Quân vẫn chưa thu một hài tử nào của Thần tộc làm đệ tử thân truyền, Lam Vong Cơ đi Thanh Khâu.
Lam Vong Cơ lên đường đi Thanh Khâu, là do Lam Hi Thần phó thác.
Năm đó ở phía Nam có gió lớn thình lình nổi lên, Lam Hi Thần cần phải đi trấn áp hiện tượng hỗn loạn này, không thể phân thân, Thanh Đàm hội cùng với Hồ tộc ở Thanh Khâu lại không thể chậm trễ, chỉ có thể kính nhờ đệ đệ nhà mình đi thay một chuyến.
Đó là lãnh địa của Hồ tộc, được Cửu vĩ Sơn thần phù hộ, cũng từng một thời phong quang vô hạn, thế nhưng tộc nhân thân ở phàm trần nhiều năm, dần dần tự suy thoái, hiện giờ sớm đã chẳng còn danh hào trên bảng Thần tộc của thiên đình, nhưng vẫn mang trên người kiểu cách của Thần tộc lâu đời. Từ trước đến nay Lam Vong Cơ vốn không thích những nơi náo nhiệt, chẳng qua là y vẫn phải đi, vừa đặt chân xuống đất trong nháy mắt đã gặp ngay phải hai hàng người đứng bên đường chào đón.
Bây giờ cũng đã qua chiều muộn, sao đêm cũng lấp láy trên bầu trời rồi, thế mà liếc mắt một cái cũng thấy được một đám lão hồ ly.
Màu lông của bọn họ đã không còn sáng bóng nữa, cử chỉ ngôn hành tràn ngập vẻ xảo quyệt, vô cùng khúm núm trước vị khách đến từ Cửu Trùng Thiên này. Ở phía xa xa hơn một chút là đám tiểu tử cùng tiểu cô nương hồ ly, ánh mắt sùng bái đúng là sắp đốt cháy bạch bào ngân giáp trên người Long thần đến nơi rồi. Lam Vong Cơ bình thản tiếp nhận các trưởng lão cùng hồ tiên hành lễ, sau đó dùng tư cách vãn bối đáp lại từng người một.
Tiếp đó, y nhìn đến phía cuối của đàn hồ ly trắng, thấy được một con tiểu hồ ly toàn thân lông trắng như tuyết, thế nhưng đôi mắt lại đen láy như bảo thạch, đang nghiêng đầu ngẩn ngơ, rõ ràng là không có chút hứng thú nào với cái loại nghi thức chào đóng gióng trống khua chiêng này. Cũng không phải là kiêu căng tự ngạo, chẳng qua là tâm tính trẻ con thật sự không thích phải nghiêm túc như vậy, bởi vì chiều cao không đủ lại còn không tập trung chú ý, cho nên không nhìn thấy nguyên nhân khiến cho tất cả mọi người xuân tâm nhộn nhạo.
Ngụy Vô Tiện chống cằm, mắt to trừng mắt nhỏ với con bướm đang đậu trước mắt, cánh bướm ngũ sắc lộng lẫy dừng ở trên chóp mũi, móng vuốt hồ ly còn còn kịp giáng xuống thì cảm giác ngứa ngáy ở đầu mũi xung trận lên trước, khiến hắn hắt xì một cái vô cùng vang dội, lại còn bật ngửa người ra sau lăn mất nửa vòng.
Vẻ mặt của các trưởng lão lập tức trở nên căng thẳng, không biết là lỗi thất nghi trước mặt Long thần sẽ phải trả một cái giá lớn đến mức nào. Nhưng Long thần lại chỉ nhìn lướt qua hướng phát ra tiếng động một cái rồi lại xoay người sang hướng khác tiếp tục hỏi thăm sự vụ của Hồ tộc, áo choàng tung bay chặn lại ánh mắt ngây thơ của tiểu hồ ly, coi như chưa từng xảy ra chút nhạc đệm kia.
Tâm ý của y lúc này hệt như ngọn hải đăng, kẻ lữ hành một thân một mình đi qua màn đêm mịt mù tăm tối, lúc tới biển sâu thăm thẳm lại bất giờ bắt gặp một ánh đèn đang phát sáng.
Rực rỡ hơn cả nắng hè, thẫn thờ hơn cả ái thương.
Y chính là Long thần của Cửu Trùng Thiên, có địa vị cao quý, nắm trong tay quyền chưởng quản khí tượng khốc liệt nhất. Thế mà khi giá lâm đến hội Thanh Đàm ở Thanh khâu, tiểu hồ ly sau khi buông tha chuyện trêu chọc con bướm, lòng hiếu kỳ lại chỉ dừng lại ở bóng hình của y chẳng quá nửa giây, sau đó lại tiếp tục đuổi theo vài con đom đóm lạc đàn.
Y là áng mây tuy hữu hình như vô tình trên bầu trời cao, mà tiểu hồ ly lại tựa như một dải cầu vồng xuất hiện sau mưa rào, chỉ lướt qua y trong vòng một cái chớp mắt, sau đó lại vội vàng nhảy dài từng bước rồi đuổi theo ánh sáng.
Cho nên... Ngụy Anh, là do ngọn hải đăng chưa đủ sáng sao? Ngươi có từng để mắt đến hay không?
Lam Vong Cơ đã từng có ý muốn chạy về phía đó, bắt lấy tiểu hồ ly, để hắn không thể rời xa y cho dù chỉ là một khắc.
Vị Thần minh từ nhỏ đã được vạn người kính ngưỡng, trái tim cuối cùng lại rơi vào chốn phàm cốc này.
Đạo tâm bất ổn.
Nhưng Lam Vong Cơ ngay cả đầu cũng không quay lại, y bị các trưởng lão vây quanh dần dần đi xa, con đom đóm kia từ lâu cũng chẳng còn thấy bóng dáng. Lần đầu tiên chính thức gặp mặt vô cùng ý nghĩa của hai người bọn họ lại cứ thế trôi qua một cách vội vàng như vậy.
Nhưng không ai biết trong đầu Long thần có hàng ngàn hàng vạn ý niệm muốn xoay người lại, chỉ vì mong một lần có thể gặp lại đôi mắt đen láy kia.
Lam Vong Cơ chân tâm đã định.
Ngụy Vô Tiện lại vẫn chẳng hiểu tình này.
Hắn chính là một dải cầu vồng sau mưa, ở trong mắt mọi người là một kỳ tích, có thể hóa thành hình người lúc mới chỉ là thiếu niên, tóc mượt tung bay trong gió, đôi mắt long lanh mang theo ba phần giảo hoạt, mỗi ngày đều dẫn theo các sư đệ lên rừng xuống biển tìm trứng chim, cưỡi ngựa bắn cung hay kiếm thuật đều đứng hàng đầu, chẳng qua là không thể nào đoan chính mà ngồi uống lấy một chén trà.
Lúc đầu nói chung là chỉ mong ngóng Long thần mau mau rời đi, để hắn có thể thoải mái làm càn mà không sợ bị các trưởng lão túm gáy mắng mỏ. Sau đó lại nghe nói Long thần tu vi cao thâm, một thân bản lĩnh có thể thông thiên, thế nhưng vị trí đệ tử thân truyền vẫn còn trống, trong lòng cũng nổi lên một chút mơ ước, nhỡ may có thể bái Long thần làm sư tôn để tu hành thì biết đâu có thể phát dương quang đại bản lĩnh tìm trứng chim của hắn lên khắp Cửu Trùng Thiên
Chúng sư đệ sư muội cười đến ngửa tới ngửa lui, nói Đại sư huynh nghĩ xa quá rồi đấy.
Tiểu hồ ly cắn đứt cây cỏ đang ngậm trong miệng, tỏ vẻ chẳng sao cả mà nhún nhún vai, bỗng dưng lại hắt xì một cái thật vang.
Hắn sờ sờ mũi, buồn bực thầm nghĩ giờ này bản thân hắn cũng đâu có trêu hoa ghẹo bướm đâu, lúc ngẩng đầu lên thì thấy tiên sinh dạy kiếm thuật đang tươi cười hớn hở mà chỉ về phía mình, Long thần đứng bên cạnh quay lưng về phía hắn hơi nghiêng mặt, đứng ngược sáng gật gật đầu, sống mũi cao thẳng phân chia thành hai nửa sáng tối rõ ràng, một nửa giấu trong bóng mờ có chút lạnh nhạt vô tình.
Tiểu hồ ly chép chép miệng, nhặt cành cây bên cạnh lên chọc chọc cái ổ kiến.
Không đến hai ngày sau, hắn được người ta báo lại rằng, trước khi Long thần quay về đã chỉ đích danh hắn, mau mau thu thập đồ đạc lên trời mà bái sư đi.
Lam Vong Cơ cũng không biết bản thân mình nghĩ thế nào, cho dù là nhắc đến hậu nhân của Long Phượng hay Kỳ Lân cũng bỏ qua, khăng khăng chọn một con tiểu hồ ly không hiểu cấp bậc lễ nghĩa làm đệ tử thân truyền. . Truyện Đô Thị
Lý do đường đường chính chính cũng không hề ít, cũng không thể nói là sự lựa chọn của y hoàn toàn không có quan hệ gì với những điều này. Tiểu hồ ly quả thực là thiên tư thông minh, chọn một trong vạn, tâm tính thuần lương, hăng hái chính trực.
Nhưng bản thân Lam Vong Cơ cũng biết những cái này không phải là nguyên nhân chủ yếu, còn về phần lý do thực sự là gì thì y lại kiềm chế bản thân không tìm hiểu sâu, đến ngay cả tên của hắn cũng là biết được từ miệng một vị hồ tiên khác.
Ngụy Vô Tiện rõ ràng không có chút hứng thú nào với địa vị của y, y đành phải hạ mệnh lệnh, cưỡng ép dẫn người đi vậy.
Có lẽ vì vậy mà sau khi Ngụy Vô Tiện trưởng thành sẽ thỉnh thoảng vẫn chặn đường y lại để hỏi, vì sao lúc trước người lại chọn ta, rồi lại vì sao người không thích nói chuyện? Thế nhưng y chỉ có thể ủ thật kỹ một mảnh chân tâm thật ý của mình dưới đáy lòng, gằn từng tiếng mà nhắc nhở bản thân.
Y biết hồ ly còn nhỏ, y phải chờ.
Y có thể chờ được.
Thế nhưng Ngụy Vô Tiện trèo lên trên mái ngói lưu ly màu vàng của điện Long thần, đối diện với y nở một nụ cười, lại gọi một câu "Long thần ca ca".
Định lực do tu luyện một vạn năm mà thành của Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, suýt chút nữa đã bị hủy hoàn toàn bởi bốn chữ này.
Ngụy Vô Tiện lại còn chặn y ở cửa, đôi mắt long lanh, đầu mày khóe mi ngập tràn phong tình, thẳng thắn chân thành mà bày tỏ một câu. Biểu tình của hắn lúc đó trong mắt Lam Vong Cơ chẳng khác gì đang mời gọi, sư tôn à, người còn chờ đợi gì nữa?
Tình yêu mà y luôn khát vọng, tình yêu mà thanh tu hơn một vạn năm chẳng hề thấy dấu vết, lúc này dùng một cách đơn giản nhất bày ra trước mắt y. Y đành phải dùng tầng tầng lớp lớp quần áo che đậy tiếng tim đập rộn ràng, dùng kiếm thuật cao siêu của mình khiến sự ái mộ trong đôi mắt của tiểu hồ ly tạm thời phục hồi lại thành vẻ sùng bái.
Thật lâu sau đó, lúc Ngụy Vô Tiện nhắc đến nụ hôn sau khi trải qua thiên kiếp kia còn luôn hỏi Lam Vong Cơ đã từng hôn qua ai chưa. Lúc đầu Lam Vong Cơ chỉ im lặng, sau đó nhìn Ngụy Vô Tiện nhào lại đây lên án y, nói nhất định là y chưa từng hôn ai, bằng không thì chẳng thể nào mà không biết chừng mực như vậy được, vừa gặm vừa cắn, hôn đến mức cánh môi hắn sưng lên, lại còn rách cả da.
Lam Vong Cơ chỉ cười nhẹ, không có đáp lời.
Y nhớ lại năm đó bản thân liều mạng dùng chút hơi tàn, đưa Ngụy Vô Tiện hôn mê bất tỉnh đến một chốn sơn dã không ai có thể tìm được, ngoại trừ để lại chín thành tu vi thì còn lưu lại cho người kia nụ hôn đầu tiên của y. Hai đôi môi chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, bên trong thấm đẫm lời ly biệt, cũng giống như con bướm đậu trên chóp mũi Ngụy Vô Tiện năm đó, thoáng cái lại bay đi.
Y nghĩ rằng bản thân mình chính là con đom đóm lạc đàn kia, rất nhanh sẽ không tìm thấy nữa.
Rực rỡ hơn cả nắng hè, thẫn thờ hơn cả ái thương.
Sau đó hệt như muốn trả thù, môi dưới của y bị người kia hung căn cắn mạnh một cái, nhưng không bị rách da. Lam Vong Cơ bị đau, ngẩng đầu lên nhìn, đại yêu đã sớm không phải là tiểu hồ ly năm đó thấy người trong lòng thì tâm thần hoảng loạn nữa rồi, hắn bây giờ đã biết cách làm thế nào để khiến y muốn ngừng cũng không ngừng được.
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên che đôi mắt của y lại, sau đó cả người dán lại gần, một lần nữa nhẹ nhàng hôn khẽ lên chỗ mà bản thân vừa mới cắn qua...
Lại nghĩ ngợi lung tung cái gì không biết? Ngọn hải đăng cũng đã đủ sáng rồi.
Mà đi khắp Cửu Trùng Thiên bao la, ta cũng chỉ nhất kiến chung tình với ánh sao kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.