Chương 4: Lam Nguyện
Phạn Y
07/04/2023
Lam Vong Cơ đốc thúc Ngụy Anh ăn cháo, rồi để y chơi với A Uyển một hồi. Tới lúc thấy y mệt rồi, hắn lại dỗ y ngủ. Sau đó Lam Vong Cơ mới ôm A Uyển rời đi thương lượng với Ôn Tình và Ôn Bà Bà chuyện cho A Uyển trở thành con của hắn và Ngụy Anh.
Hắn ôm Ôn Uyển đi tìm Ôn Tình, quả nhiên, bà bà cũng ở đây. Bà thật sự lo lắng Ôn Uyển làm phiền Ngụy công tử. Lam Vong Cơ ôm Ôn Uyển đi tới. Ôn Uyển ngoan lắm, nằm im re trong lòng Lam Vong Cơ, tới lúc Lam Vong Cơ ôm nó tới chỗ bà bà, Ôn Uyển đã ngủ rồi.
Lam Vong Cơ nói cho Ôn Tình ý tưởng của hắn: "Cái gì? Ngươi muốn nhận A Uyển làm con ngươi? Còn là con của ngươi và Ngụy Vô Tiện? Ngươi điên rồi sao? Hàm Quang Quân, ngươi biết Ngụy Vô Tiện là đàn ông mà. Đàn ông có thể sanh con được sao? Hơn nữa, vạn nhất một ngày nào đó, Ngụy Vô Tiện khôi phục trí nhớ, ngươi giải thích với y thế nào? Đến lúc đó, A Uyển làm sao bây giờ?" Ôn Tình thật sự kinh hoàng.
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Mặc kệ là ra sao, ta đã coi A Uyển như con ruột. Ngụy Anh thuần khiết, lương thiện. Cho dù y nhớ lại, cũng sẽ không làm ra chuyện xúc phạm tới A Uyển."
Lam Vong Cơ rất hiểu Ngụy Anh. Hắn biết cho dù Ngụy Anh khôi phục trí nhớ, trong lòng trách cứ hắn, chán ghét hắn, y cũng sẽ không biểu hiện mảy may trước mặt A Uyển. Sự thiện lương của y sẽ làm cho y tiếp tục đối tốt với A Uyển. Vì không thương tổn tới tâm linh bé nhỏ của A Uyển, y cũng sẽ chỉ có thể cắn răng nhận cái chức "mẹ" này.
Đến lúc đó, Ngụy Anh cho là hắn bỉ ổi cũng vậy, nham hiểm cũng thế. Mối quan hệ hắn trói y vào này rốt cuộc cũng sẽ gỡ không ra, trốn không thoát. Hắn cũng biết đây là hắn bắt cóc đạo đức Ngụy Anh, nhưng mà hắn một chút cũng không hối hận.
Lam Vong Cơ chân thành thỉnh cầu bà bà, muốn nhận A Uyển chính thức làm con của mình. Hơn nữa, A Uyển lần đầu tiên thấy hắn đã nhận hắn làm cha. Chỉ chuyện này đã nói lên hai người có duyên cha con. Hắn sẽ chân thành đối đãi A Uyển.
Ôn Tình và bà bà cân nhắc một hồi lâu, sau đó ra ngoài bàn bạc với thành viên khác của Ôn Gia. Tất cả mọi người đều cảm tạ Lam Vong Cơ đã dẫn bọn họ rời đi, cho nên họ cho rằng A Uyển có thể nhận Hàm Quang Quân là cha chính là phúc khí của nó.
Ngụy công tử cái gì cũng nhớ không rõ. Mọi người cùng thở phào. Về sau Ôn Uyển đứa nhỏ này chính là con của hai người. Vì thế, lúc này đây Ôn Tình và bà bà mới cùng đáp ứng lời thỉnh cầu của Lam Vong Cơ. Đồng thời, cũng vì diễn trọn một vở kịch này, Ôn Uyển còn được thêm một cái tên cùng họ với vị cha mới của nó. Tên là Lam Nguyện. Lam Vong Cơ lúc này cũng thủ tự cho Lam Nguyện, như cũ, gọi là Tư Truy.
Nhưng mà giờ đây, ý tứ của Tư Truy không còn là Tư Quân Bất Khả Truy (*) nữa, mà là Tư Quân Khả Truy Trường Tương Tùy(**). Lúc A Uyển tỉnh lại, Lam Vong Cơ cẩn thận dạy cho A Uyển cách xưng hô đúng.
(*: Tư Quân Bất Khả Truy. Câu này chắc đa phần mọi người hiểu rồi, vì từ trong nguyên tác. Nhớ người không thể tìm, không thể theo đuổi.
**: Tư Quân Khả Truy Trường Tương Tùy là ý nói tới bài thơ Trường Tương Tư của Lý Bạch. Bài thơ nói tới nỗi nhớ nhung của người ở Trường An, nhớ tới đứt ruột gan mà không thể đi tìm. Nhưng trường hợp của Kỷ ở đây không những có thể đi theo, còn có thể ở bên cạnh, không rời. Lời dịch tiếng Việt của bài thơ là:
Nhớ nhau hoài,
Ở Trường An.
Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây,
Trên có giải xanh trời cao thăm thẳm,
Dước có nước xanh sóng nhẹ đưa.
Trời cao đất rộng hồn thêm khổ,
Mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó.
Nhớ nhau hoài,
Đứt ruột gan.)
Có thể gọi hắn là cha, nhưng không thể gọi Ngụy Vô Tiện là "mẹ." Về sau phải gọi y là phụ thân. Phụ thân và cha giống như mẹ và cha.
Ôm đứa con mới nhận trong lòng, Lam Vong Cơ dịu dàng hỏi: "A Uyển, nhớ kỹ chưa?" Ôn Uyển gật gật đầu. "Nhớ kỹ rồi, cha, con tên là Lam Nguyện, tự Tư Truy. Phải gọi mẹ là phụ thân."
"Ừ, ngoan." Ôn Uyển nhớ tới anh bạn nhỏ kia, ngửng đầu hỏi: "Cha. Sức khỏe của mẹ... phụ thân... phải chăng là không tốt? Phải nghỉ ngơi nhiều? Bà bà nói, Tình cô cô lợi hại nhất, để cho Tình cô cô xem bệnh cho phụ thân. Phụ thân sẽ tốt thôi."
Lam Vong Cơ gật đầu: "Được, cho Tình cô cô xem. A Uyển về sau phải chăm nom phụ thân uống thuốc. Phụ thân rất nghe lời A Uyển."
A Uyển được cha giao nhiệm vụ, ý thức trách nhiệm bùng nổ. Nó vỗ vỗ cái ngực be bé: "Được, A Uyển chăm phụ thân uống thuốc. Nếu phụ thân không ngoan, chúng ta phạt ngài không được ăn kẹo đường."
Lam Vong Cơ vậy mà còn thật sự lo lắng, lắc đầu: "Không được. Thuốc đắng. Không có kẹo đường, phụ thân sẽ khổ sở."
A Uyển cau mày rối rắm một hồi: "Vậy, nếu không chúng ta phạt phụ thân phải ăn thêm rau xanh." "Ừ, được." Hai cha con nhất trí xong rồi mới cùng nhau về phòng, thủ bên cạnh Ngụy Vô Tiện.
Buổi sáng, Lam Vong Cơ ngự kiếm ra ngoài xem xét một đoạn lộ tuyến. Bây giờ con thuyền lớn chỉ cần đi theo phương hướng hắn chỉ. Hắn đã chọn một hải đảo. Trước kia hắn đã từng tới đây một lần. Lúc hắn mười sáu tuổi, trong một lần săn đêm, ở trong một cái thôn nhỏ cạnh biển ở Lĩnh Nam có hải thú tác loạn, ăn thịt người đi biển.
Một lần đó, Lam Vong Cơ đuổi theo con hải thú kia đánh một ngày một đêm mới đánh chết được nó. Trên đường, hắn phát hiện hải đảo kia.
Hải đảo rất lớn, cũng rất cao. Hình dáng như cái bồn đất. Có ba mặt núi vây quanh, một mặt giáp biển. Mà đáng quý nhất chính là giữa đảo có một hồ nước ngọt. Sản vật trên đảo phong phú. Thổ nhưỡng cũng thích hợp cho việc trồng trọt cây cối, thực vật, dược liệu.
Mà ba mặt núi cao kia làm cho nhiệt độ, khí hậu trong sơn cốc giữa đảo rất hài hòa. Một mặt còn lại dẫn ra biển cũng không lớn. Là một bờ cát trải dài. Nơi hải đảo này cách xa lục địa. Tu sĩ ngự kiếm cũng cần một ngày. Thật sự là rất thích hợp làm nơi ẩn cư.
Lam Vong Cơ muốn rời xa tiên môn thị phi, đầu tiên đã nghĩ ngay tới hòn đảo này. Nếu như ngồi thuyền cũng cần bốn, năm ngày mới tới đảo.
Nơi này ngoài hắn cũng không ai khác biết. Cho nên để người của Ôn Gia ở đây là vô cùng thích hợp.
Tới lúc đó trên đảo có thiếu thốn vật tư gì cũng có thể để cho tu sĩ trong tộc lặng lẽ quay về đất liền mua về. Chỉ cần bọn họ không mặc áo bào Ôn Gia đi rêu rao khắp nơi là ổn.
Đất Lĩnh Nam tu sĩ vốn thưa thớt. Ai còn có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ? Chờ qua mấy nắm, cho dù là người Ôn Gia ra ngoài hành tẩu cũng sẽ không ai nhận ra họ. Đương nhiên, hắn và Ngụy Anh, Ôn Tình và Ôn Ninh tạm thời là không thể lộ mặt.
...
Vây săn ở núi Bách Phượng qua đi, Lam Hi Thần cảm thấy kỳ quái. Y vẫn chưa thấy Lam Vong Cơ. Nhiếp Minh Quyết định mời Lam Hi Thần chung đường trở về, lại thấy Lam Hi Thần nhăn mặt. "Hi Thần, làm sao vậy? Ngươi không trở về Cô Tô sao?" Lam Hi Thần đáp lời: "Đệ đang tìm Vong Cơ. Vong Cơ vào trong núi Bách Phượng. Tu vi của đệ ấy không tồi. Lẽ ra là thu hoạch không ít. Nhưng mà đệ lại hoàn toàn không thấy Vong Cơ đâu. Đại ca, bên nhà ngươi có người nào nhìn thấy Vong Cơ không?"
Lam Hi Thần đã hỏi qua người của Lam Gia cũng vào núi Bách Phượng. Sau khi vào núi, Hàm Quang Quân liền tách ra khỏi bọn họ. Sau đó cũng không ai thấy Hàm Quang Quân đâu nữa. Nhiếp Minh Quyết vừa nghe Lam Vong Cơ không thấy đâu, cũng vội vàng đi hỏi người của Nhiếp Gia. Cũng không ai gặp qua Hàm Quang Quân. Tìm không thấy Vong Cơ, Lam Hi Thần lại hỏi đến Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao nghe Lam Vong Cơ không thấy đâu, ánh mắt lập lòe. Hắn mới nãy còn nghe Giang Vãn Ngâm oán giận với Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện sau khi vào núi cũng biến mất tăm không thấy người đâu nữa. Cũng không biết là điên khùng, chạy loạn cái xó xỉnh nào rồi. Vây săn chấm dứt còn chưa cút ra đây.
Kim Quang Dao ngay lúc đó liền nghĩ. Lam Vong Cơ không thấy. Ngụy Vô Tiện cũng không thấy. Quá trùng hợp. Người người đều nói hai người này trên chiến trường không hợp tính nhau, gặp mặt liền cãi vã. Có đôi khi còn vung tay đánh nhau.
Không phải là Ngụy Vô Tiện thật sự bị Lam Vong Cơ bắt được giải về Lam Gia rồi đi? Gã cha hắn còn mơ ước Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện kìa. Nếu Ngụy Vô Tiện đi Lam Gia, vậy không hay rồi.
Hắn ôm Ôn Uyển đi tìm Ôn Tình, quả nhiên, bà bà cũng ở đây. Bà thật sự lo lắng Ôn Uyển làm phiền Ngụy công tử. Lam Vong Cơ ôm Ôn Uyển đi tới. Ôn Uyển ngoan lắm, nằm im re trong lòng Lam Vong Cơ, tới lúc Lam Vong Cơ ôm nó tới chỗ bà bà, Ôn Uyển đã ngủ rồi.
Lam Vong Cơ nói cho Ôn Tình ý tưởng của hắn: "Cái gì? Ngươi muốn nhận A Uyển làm con ngươi? Còn là con của ngươi và Ngụy Vô Tiện? Ngươi điên rồi sao? Hàm Quang Quân, ngươi biết Ngụy Vô Tiện là đàn ông mà. Đàn ông có thể sanh con được sao? Hơn nữa, vạn nhất một ngày nào đó, Ngụy Vô Tiện khôi phục trí nhớ, ngươi giải thích với y thế nào? Đến lúc đó, A Uyển làm sao bây giờ?" Ôn Tình thật sự kinh hoàng.
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Mặc kệ là ra sao, ta đã coi A Uyển như con ruột. Ngụy Anh thuần khiết, lương thiện. Cho dù y nhớ lại, cũng sẽ không làm ra chuyện xúc phạm tới A Uyển."
Lam Vong Cơ rất hiểu Ngụy Anh. Hắn biết cho dù Ngụy Anh khôi phục trí nhớ, trong lòng trách cứ hắn, chán ghét hắn, y cũng sẽ không biểu hiện mảy may trước mặt A Uyển. Sự thiện lương của y sẽ làm cho y tiếp tục đối tốt với A Uyển. Vì không thương tổn tới tâm linh bé nhỏ của A Uyển, y cũng sẽ chỉ có thể cắn răng nhận cái chức "mẹ" này.
Đến lúc đó, Ngụy Anh cho là hắn bỉ ổi cũng vậy, nham hiểm cũng thế. Mối quan hệ hắn trói y vào này rốt cuộc cũng sẽ gỡ không ra, trốn không thoát. Hắn cũng biết đây là hắn bắt cóc đạo đức Ngụy Anh, nhưng mà hắn một chút cũng không hối hận.
Lam Vong Cơ chân thành thỉnh cầu bà bà, muốn nhận A Uyển chính thức làm con của mình. Hơn nữa, A Uyển lần đầu tiên thấy hắn đã nhận hắn làm cha. Chỉ chuyện này đã nói lên hai người có duyên cha con. Hắn sẽ chân thành đối đãi A Uyển.
Ôn Tình và bà bà cân nhắc một hồi lâu, sau đó ra ngoài bàn bạc với thành viên khác của Ôn Gia. Tất cả mọi người đều cảm tạ Lam Vong Cơ đã dẫn bọn họ rời đi, cho nên họ cho rằng A Uyển có thể nhận Hàm Quang Quân là cha chính là phúc khí của nó.
Ngụy công tử cái gì cũng nhớ không rõ. Mọi người cùng thở phào. Về sau Ôn Uyển đứa nhỏ này chính là con của hai người. Vì thế, lúc này đây Ôn Tình và bà bà mới cùng đáp ứng lời thỉnh cầu của Lam Vong Cơ. Đồng thời, cũng vì diễn trọn một vở kịch này, Ôn Uyển còn được thêm một cái tên cùng họ với vị cha mới của nó. Tên là Lam Nguyện. Lam Vong Cơ lúc này cũng thủ tự cho Lam Nguyện, như cũ, gọi là Tư Truy.
Nhưng mà giờ đây, ý tứ của Tư Truy không còn là Tư Quân Bất Khả Truy (*) nữa, mà là Tư Quân Khả Truy Trường Tương Tùy(**). Lúc A Uyển tỉnh lại, Lam Vong Cơ cẩn thận dạy cho A Uyển cách xưng hô đúng.
(*: Tư Quân Bất Khả Truy. Câu này chắc đa phần mọi người hiểu rồi, vì từ trong nguyên tác. Nhớ người không thể tìm, không thể theo đuổi.
**: Tư Quân Khả Truy Trường Tương Tùy là ý nói tới bài thơ Trường Tương Tư của Lý Bạch. Bài thơ nói tới nỗi nhớ nhung của người ở Trường An, nhớ tới đứt ruột gan mà không thể đi tìm. Nhưng trường hợp của Kỷ ở đây không những có thể đi theo, còn có thể ở bên cạnh, không rời. Lời dịch tiếng Việt của bài thơ là:
Nhớ nhau hoài,
Ở Trường An.
Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây,
Trên có giải xanh trời cao thăm thẳm,
Dước có nước xanh sóng nhẹ đưa.
Trời cao đất rộng hồn thêm khổ,
Mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó.
Nhớ nhau hoài,
Đứt ruột gan.)
Có thể gọi hắn là cha, nhưng không thể gọi Ngụy Vô Tiện là "mẹ." Về sau phải gọi y là phụ thân. Phụ thân và cha giống như mẹ và cha.
Ôm đứa con mới nhận trong lòng, Lam Vong Cơ dịu dàng hỏi: "A Uyển, nhớ kỹ chưa?" Ôn Uyển gật gật đầu. "Nhớ kỹ rồi, cha, con tên là Lam Nguyện, tự Tư Truy. Phải gọi mẹ là phụ thân."
"Ừ, ngoan." Ôn Uyển nhớ tới anh bạn nhỏ kia, ngửng đầu hỏi: "Cha. Sức khỏe của mẹ... phụ thân... phải chăng là không tốt? Phải nghỉ ngơi nhiều? Bà bà nói, Tình cô cô lợi hại nhất, để cho Tình cô cô xem bệnh cho phụ thân. Phụ thân sẽ tốt thôi."
Lam Vong Cơ gật đầu: "Được, cho Tình cô cô xem. A Uyển về sau phải chăm nom phụ thân uống thuốc. Phụ thân rất nghe lời A Uyển."
A Uyển được cha giao nhiệm vụ, ý thức trách nhiệm bùng nổ. Nó vỗ vỗ cái ngực be bé: "Được, A Uyển chăm phụ thân uống thuốc. Nếu phụ thân không ngoan, chúng ta phạt ngài không được ăn kẹo đường."
Lam Vong Cơ vậy mà còn thật sự lo lắng, lắc đầu: "Không được. Thuốc đắng. Không có kẹo đường, phụ thân sẽ khổ sở."
A Uyển cau mày rối rắm một hồi: "Vậy, nếu không chúng ta phạt phụ thân phải ăn thêm rau xanh." "Ừ, được." Hai cha con nhất trí xong rồi mới cùng nhau về phòng, thủ bên cạnh Ngụy Vô Tiện.
Buổi sáng, Lam Vong Cơ ngự kiếm ra ngoài xem xét một đoạn lộ tuyến. Bây giờ con thuyền lớn chỉ cần đi theo phương hướng hắn chỉ. Hắn đã chọn một hải đảo. Trước kia hắn đã từng tới đây một lần. Lúc hắn mười sáu tuổi, trong một lần săn đêm, ở trong một cái thôn nhỏ cạnh biển ở Lĩnh Nam có hải thú tác loạn, ăn thịt người đi biển.
Một lần đó, Lam Vong Cơ đuổi theo con hải thú kia đánh một ngày một đêm mới đánh chết được nó. Trên đường, hắn phát hiện hải đảo kia.
Hải đảo rất lớn, cũng rất cao. Hình dáng như cái bồn đất. Có ba mặt núi vây quanh, một mặt giáp biển. Mà đáng quý nhất chính là giữa đảo có một hồ nước ngọt. Sản vật trên đảo phong phú. Thổ nhưỡng cũng thích hợp cho việc trồng trọt cây cối, thực vật, dược liệu.
Mà ba mặt núi cao kia làm cho nhiệt độ, khí hậu trong sơn cốc giữa đảo rất hài hòa. Một mặt còn lại dẫn ra biển cũng không lớn. Là một bờ cát trải dài. Nơi hải đảo này cách xa lục địa. Tu sĩ ngự kiếm cũng cần một ngày. Thật sự là rất thích hợp làm nơi ẩn cư.
Lam Vong Cơ muốn rời xa tiên môn thị phi, đầu tiên đã nghĩ ngay tới hòn đảo này. Nếu như ngồi thuyền cũng cần bốn, năm ngày mới tới đảo.
Nơi này ngoài hắn cũng không ai khác biết. Cho nên để người của Ôn Gia ở đây là vô cùng thích hợp.
Tới lúc đó trên đảo có thiếu thốn vật tư gì cũng có thể để cho tu sĩ trong tộc lặng lẽ quay về đất liền mua về. Chỉ cần bọn họ không mặc áo bào Ôn Gia đi rêu rao khắp nơi là ổn.
Đất Lĩnh Nam tu sĩ vốn thưa thớt. Ai còn có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ? Chờ qua mấy nắm, cho dù là người Ôn Gia ra ngoài hành tẩu cũng sẽ không ai nhận ra họ. Đương nhiên, hắn và Ngụy Anh, Ôn Tình và Ôn Ninh tạm thời là không thể lộ mặt.
...
Vây săn ở núi Bách Phượng qua đi, Lam Hi Thần cảm thấy kỳ quái. Y vẫn chưa thấy Lam Vong Cơ. Nhiếp Minh Quyết định mời Lam Hi Thần chung đường trở về, lại thấy Lam Hi Thần nhăn mặt. "Hi Thần, làm sao vậy? Ngươi không trở về Cô Tô sao?" Lam Hi Thần đáp lời: "Đệ đang tìm Vong Cơ. Vong Cơ vào trong núi Bách Phượng. Tu vi của đệ ấy không tồi. Lẽ ra là thu hoạch không ít. Nhưng mà đệ lại hoàn toàn không thấy Vong Cơ đâu. Đại ca, bên nhà ngươi có người nào nhìn thấy Vong Cơ không?"
Lam Hi Thần đã hỏi qua người của Lam Gia cũng vào núi Bách Phượng. Sau khi vào núi, Hàm Quang Quân liền tách ra khỏi bọn họ. Sau đó cũng không ai thấy Hàm Quang Quân đâu nữa. Nhiếp Minh Quyết vừa nghe Lam Vong Cơ không thấy đâu, cũng vội vàng đi hỏi người của Nhiếp Gia. Cũng không ai gặp qua Hàm Quang Quân. Tìm không thấy Vong Cơ, Lam Hi Thần lại hỏi đến Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao nghe Lam Vong Cơ không thấy đâu, ánh mắt lập lòe. Hắn mới nãy còn nghe Giang Vãn Ngâm oán giận với Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện sau khi vào núi cũng biến mất tăm không thấy người đâu nữa. Cũng không biết là điên khùng, chạy loạn cái xó xỉnh nào rồi. Vây săn chấm dứt còn chưa cút ra đây.
Kim Quang Dao ngay lúc đó liền nghĩ. Lam Vong Cơ không thấy. Ngụy Vô Tiện cũng không thấy. Quá trùng hợp. Người người đều nói hai người này trên chiến trường không hợp tính nhau, gặp mặt liền cãi vã. Có đôi khi còn vung tay đánh nhau.
Không phải là Ngụy Vô Tiện thật sự bị Lam Vong Cơ bắt được giải về Lam Gia rồi đi? Gã cha hắn còn mơ ước Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện kìa. Nếu Ngụy Vô Tiện đi Lam Gia, vậy không hay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.