[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 36: (Hoàn)
Xao (敲)
05/02/2023
Ngụy Vô Tiện chống cằm, bắt chéo hai chân, chầm chậm đung đưa. Đợi đến
lúc Lam Vong Cơ lại duỗi tay định ăn muỗng canh thứ hai mới mở miệng
nói: "Lam Trạm, ngươi nói xem canh này... thúc phụ và đại ca có thích
không?"
".......Khụ khụ!"
Mới vừa rồi lúc Lam Vong Cơ nếm thử nước canh này đã lập tức bị mùi cay độc xông thẳng lên xoang mũi, khí nóng bốc lên tới sặc người. Nhưng hắn vẫn như cũ, mặt lạnh không chút nào mảy may, đổi sắc. Cho đến khi Ngụy Vô Tiện hỏi câu này mới rốt cuộc nhịn không được, sặc lên.
Hắn nói: "Khụ! Thúc phụ... và huynh trưởng?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng nửa người trên. Đôi mắt đào hoa cong cong, đùa bỡn: "Lam Trạm, ngươi từ trước tới nay không biết nói dối. Ngươi nói ngon, vậy chính là thật ngon. Nếu đã vậy, ta đây triển lãm một chút trước mặt thúc phụ. Nhất định là có thể làm cho người thích."
Lam Vong Cơ: "....."
Chén canh trước mặt này là Ngụy Vô Tiện nấu cho hắn. Ở trong mắt hắn dĩ nhiên là ngon. Nhưng nếu đưa cái chén canh tầng tầng đỏ đỏ đen đen diễm diễm quỷ dị này tới trước mặt Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần... Huynh trưởng thật ra cũng không sao. Nhưng mà bên thúc phụ.... Cũng không biết là sẽ phạt hắn mấy lần gia quy đây.
Lam Vong Cơ gian nan nói: "....Không cần. Thúc phụ và huynh trưởng không thích ăn cay."
Ngụy Vô Tiện gật đầu phụ họa: "Cũng đúng. Nhà các ngươi đều là ăn đồ ăn cho thỏ từ nhỏ tới lớn, ăn cay không nổi..."
Y nói đến đây, Lam Vong Cơ thở phào một hơi, nhưng y lại chuyển đề tài nói tiếp: "Vậy... Lam nhị công tử mới rồi sao lại như vậy? Cô Tô Lam Thị thế mà sinh ra ngươi cái kẻ khác thường như vậy?"
Lam Vong Cơ bị y hỏi tới nghẹn họng, hoảng loạn nói: "Ta....."
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai hắn, trấn an: "Không sao, không sao. Ngươi đừng khẩn trương. Ta làm chơi một chút thôi. Không hợp khẩu vị, không cần ăn. Nghẹn tới đổ mồ hôi rồi."
Lam Vong Cơ: "....Ăn rất ngon."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt trong một chớp mắt. Quả tim trong ngực vừa mềm, vừa trướng to. Đưa tay, đẩy chén canh trước mặt ra xa: "Đương nhiên. Ta nấu làm sao không ngon? Nhưng mà Lam Trạm, ngươi cũng không cần khen nghiêm túc như vậy. Làm cho ta tâm tình tốt quá, ta liền muốn đi biểu diễn tài nấu nướng cho thúc phụ bọn họ thưởng thức."
Lam Vong Cơ: "......"
112.
Từ lúc Hàm Quang Quân bước vào phòng bếp, nhóm môn sinh liền cố ý làm bộ như không có việc gì, thăm dò tình hình bên trong thế nào. Còn mời sẵn y sư, sợ Hàm Quang Quân xảy ra chuyện đột xuất gì ở Liên Hoa Ổ, chọc cho hai nhà Lam Giang không vui. Rốt cuộc... Ngụy công tử nhà bọn họ nấu được cái gì, không cần nếm thử, chỉ cần đứng ở cổng chính Liên Hoa Ổ ngửi mùi là có thể hiểu được sự lợi hại của thứ đó rồi.
Chờ một hồi lâu mới thấy hai người đi ra. Cũng không có gì dị trạng. Sắc mặt Hàm Quang Quân nghiêm túc, đứng đắn như thường. Động tác vẫn là quy củ, hợp lý như cũ...
Hẳn là... không có chuyện gì đi? Có lẽ là được Hàm Quang Quân khuyên nhủ, Ngụy công tử không kháng cự nữa, buông cái nồi kia ra rồi.
Suy đoán như vậy cũng không có gì không ổn. Nhóm môn sinh nghĩ chắc thế rồi mới yên lòng. Trong Xạ Nhật Chi Chinh, Giang Gia tổn thất lớn nhất. Nếu có thể bảo toàn cho sự an nguy của Hàm Quang Quân, có tốn chút sự trong sạch của Ngụy công tử cũng không sao...
Ngụy Vô Tiện thấy đám môn sinh kia nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt quỷ dị, lại một đám che mũi, nhíu nhíu chóp ngửi hương cay tàn lưu trong không khí, vò đầu nói: "Không đến mức vậy đi..." Mới vừa rồi y cũng uống canh. Có hơi cay so với khẩu vị Cô Tô, nhưng đối với y thì lạt nhách. "Nếu không... các ngươi thử xem? Đừng để mất mặt Vân Mộng chúng ta!"
Môn sinh nghe vậy lập tức giải tán. Trong chớp mắt liền không còn bóng dáng nào nữa.
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: "....Đáng sợ như vậy sao?"
Lam Vong Cơ: "...."
Ngụy Vô Tiện không nghĩ ra nguyên do trong đó, cũng không muốn quản, bèn lôi kéo Lam Vong Cơ muốn dẫn hắn ra ngoài ngắm nhìn cảnh đêm của Vân Mộng, lại đột nhiên nhớ ra cái gì. Y dừng chân, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Lam Trạm, ngươi đi tìm Ôn Tình..."
Giữa hai người đột nhiên lặng im. Lam Vong Cơ có chút không ổn, nghe câu hỏi của Ngụy Vô Tiện, liền càng hiện rõ bồn chồn. Hắn hít một hơi trong lòng, hơi thở càng dồn dập.
"Là bởi vì eo của ta lại ra cái vấn đề gì sao?"
Lam Vong Cơ: "....."
Thấy hắn không đáp, Ngụy Vô Tiện cũng khẩn trương: "Có nghiêm trọng không? Chỉ là nện vài cái thôi mà. Hẳn là không trở ngại gì đi?!"
Lam Vong Cơ: "...."
Lam Vong Cơ lắc đầu, khó khăn nói: "Yên tâm. Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Còn tốt. Còn tốt..."
Lam Vong Cơ quay đầu. Da mặt đang căng chặt lơi lỏng ra một chút.
113.
Xuyên qua tầng tầng biển mây nhìn bên dưới đã có thể thấy được dân cư thưa thác. Đi tiếp một chút, từ nơi xa hiện ra màu sắc điểm xuyến như mạng nhện. Chính là Thải Y Trấn. Sau đó là núi xanh liên miên. Giấu ở giữa là Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện híp mắt ngắm nhìn, nhớ tới mấy năm trước chính y lần đầu bái phỏng nơi này cũng chỉ là mười lăm, mười sáu tuổi, còn chưa biết trời cao đất dày, liên tiếp xúc phạm gia quy Lam Thị, còn tuyên bố cuộc đời này không bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ lần nữa.
Bây giờ nghĩ lại. Thật đúng là... báo ứng a....
Chính y lúc trước phàm là ngoan ngoãn hơn một chút, hiện giờ có thể dễ chịu hơn một chút rồi...
Y ghé vào người Lam Vong Cơ, buồn bực ngẫm nghĩ. Người phía trước run rẩy, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Vì sao thở dài?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Sắp đến nhà của ngươi rôi..."
Lam Vong Cơ gật đầu: "....Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói xem ta lúc trước sao lại không quản được chính mình như vậy?"
Lam Vong Cơ biết y nói chuyện gì, an ủi: "Không sao... Ở Tĩnh Thất, ngươi có thể tùy ý."
"Tĩnh Thất?" Thình lình toát ra chỗ lạ, Ngụy Vô Tiện nghĩ nửa ngày, cân nhắc: "Phòng ngủ của ngươi?"
Chữ "ngủ" (*) giơ lên. Trong giọng nói có ý cười làm cho người ta không cách nào xem nhẹ. Lam Vong Cơ biết y lại ý đồ quỷ quái gì rồi, cũng không định phản ứng y, nhấp môi không nói.
(*: trong nguyên tác là âm cuối. Vì ngữ pháp tiếng Trung là xếp người sở hữu trước, vật được sở hữu sau. Nên nguyên tác tiếng Trung là "ngươi phòng ngủ." Nhưng tiếng Việt của mình ngữ pháp đảo lại. Nên mình sửa thành chữ "ngủ" luôn cho người đọc đừng lộn)
Ngụy Vô Tiện: "Cái này gọi là sao? Kim ốc tàng kiều(*)? Cái này xem như là Kim ốc tàng kiều đi? Lam Nhị công tử? Hàm Quang Quân? Ngươi có thật nhiều âm mưu nho nhỏ nha? Ta hiện giờ còn chưa bước qua cửa..." Y dừng lại, đổi dáng vẻ nghiêm túc, nói tiếp: "Không hợp quy củ đi?"
(*: là truyền thuyết cực kỳ nổi tiếng của Trần Hoàng Hậu trong Hán Vũ Cố Sự. Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc. Cũng hơi dài nên sẽ không để ở đây. Bạn nào muốn biết có thể google)
Tị Trần dưới chân Lam Vong Cơ nảy một cái. Ngụy Vô Tiện cười tới suýt chút nữa rớt luôn xuống.
Lam Vong Cơ vội vàng giữ chặt người, im lặng một hồi mới nói: "....Ngươi đừng lo."
Ngụy Vô Tiện còn đang cười như điên, nghe lời này không biết vì sao, cái mặt già nhịn không được, cảm thấy vừa hổ vừa thẹn.
Lam Vong Cơ nói: "Không cần biết là chuyện gì xảy ra, ta sẽ bảo vệ cho ngươi chu toàn."
Ngụy Vô Tiện thật hiếm khi không nói nên lời. Mây chiều dần dần dày lên. Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu trong núi rừng lúc ẩn, lúc hiện.
Ngụy Vô Tiện đáp: "Được."
................
Hoàn
".......Khụ khụ!"
Mới vừa rồi lúc Lam Vong Cơ nếm thử nước canh này đã lập tức bị mùi cay độc xông thẳng lên xoang mũi, khí nóng bốc lên tới sặc người. Nhưng hắn vẫn như cũ, mặt lạnh không chút nào mảy may, đổi sắc. Cho đến khi Ngụy Vô Tiện hỏi câu này mới rốt cuộc nhịn không được, sặc lên.
Hắn nói: "Khụ! Thúc phụ... và huynh trưởng?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng nửa người trên. Đôi mắt đào hoa cong cong, đùa bỡn: "Lam Trạm, ngươi từ trước tới nay không biết nói dối. Ngươi nói ngon, vậy chính là thật ngon. Nếu đã vậy, ta đây triển lãm một chút trước mặt thúc phụ. Nhất định là có thể làm cho người thích."
Lam Vong Cơ: "....."
Chén canh trước mặt này là Ngụy Vô Tiện nấu cho hắn. Ở trong mắt hắn dĩ nhiên là ngon. Nhưng nếu đưa cái chén canh tầng tầng đỏ đỏ đen đen diễm diễm quỷ dị này tới trước mặt Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần... Huynh trưởng thật ra cũng không sao. Nhưng mà bên thúc phụ.... Cũng không biết là sẽ phạt hắn mấy lần gia quy đây.
Lam Vong Cơ gian nan nói: "....Không cần. Thúc phụ và huynh trưởng không thích ăn cay."
Ngụy Vô Tiện gật đầu phụ họa: "Cũng đúng. Nhà các ngươi đều là ăn đồ ăn cho thỏ từ nhỏ tới lớn, ăn cay không nổi..."
Y nói đến đây, Lam Vong Cơ thở phào một hơi, nhưng y lại chuyển đề tài nói tiếp: "Vậy... Lam nhị công tử mới rồi sao lại như vậy? Cô Tô Lam Thị thế mà sinh ra ngươi cái kẻ khác thường như vậy?"
Lam Vong Cơ bị y hỏi tới nghẹn họng, hoảng loạn nói: "Ta....."
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai hắn, trấn an: "Không sao, không sao. Ngươi đừng khẩn trương. Ta làm chơi một chút thôi. Không hợp khẩu vị, không cần ăn. Nghẹn tới đổ mồ hôi rồi."
Lam Vong Cơ: "....Ăn rất ngon."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt trong một chớp mắt. Quả tim trong ngực vừa mềm, vừa trướng to. Đưa tay, đẩy chén canh trước mặt ra xa: "Đương nhiên. Ta nấu làm sao không ngon? Nhưng mà Lam Trạm, ngươi cũng không cần khen nghiêm túc như vậy. Làm cho ta tâm tình tốt quá, ta liền muốn đi biểu diễn tài nấu nướng cho thúc phụ bọn họ thưởng thức."
Lam Vong Cơ: "......"
112.
Từ lúc Hàm Quang Quân bước vào phòng bếp, nhóm môn sinh liền cố ý làm bộ như không có việc gì, thăm dò tình hình bên trong thế nào. Còn mời sẵn y sư, sợ Hàm Quang Quân xảy ra chuyện đột xuất gì ở Liên Hoa Ổ, chọc cho hai nhà Lam Giang không vui. Rốt cuộc... Ngụy công tử nhà bọn họ nấu được cái gì, không cần nếm thử, chỉ cần đứng ở cổng chính Liên Hoa Ổ ngửi mùi là có thể hiểu được sự lợi hại của thứ đó rồi.
Chờ một hồi lâu mới thấy hai người đi ra. Cũng không có gì dị trạng. Sắc mặt Hàm Quang Quân nghiêm túc, đứng đắn như thường. Động tác vẫn là quy củ, hợp lý như cũ...
Hẳn là... không có chuyện gì đi? Có lẽ là được Hàm Quang Quân khuyên nhủ, Ngụy công tử không kháng cự nữa, buông cái nồi kia ra rồi.
Suy đoán như vậy cũng không có gì không ổn. Nhóm môn sinh nghĩ chắc thế rồi mới yên lòng. Trong Xạ Nhật Chi Chinh, Giang Gia tổn thất lớn nhất. Nếu có thể bảo toàn cho sự an nguy của Hàm Quang Quân, có tốn chút sự trong sạch của Ngụy công tử cũng không sao...
Ngụy Vô Tiện thấy đám môn sinh kia nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt quỷ dị, lại một đám che mũi, nhíu nhíu chóp ngửi hương cay tàn lưu trong không khí, vò đầu nói: "Không đến mức vậy đi..." Mới vừa rồi y cũng uống canh. Có hơi cay so với khẩu vị Cô Tô, nhưng đối với y thì lạt nhách. "Nếu không... các ngươi thử xem? Đừng để mất mặt Vân Mộng chúng ta!"
Môn sinh nghe vậy lập tức giải tán. Trong chớp mắt liền không còn bóng dáng nào nữa.
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: "....Đáng sợ như vậy sao?"
Lam Vong Cơ: "...."
Ngụy Vô Tiện không nghĩ ra nguyên do trong đó, cũng không muốn quản, bèn lôi kéo Lam Vong Cơ muốn dẫn hắn ra ngoài ngắm nhìn cảnh đêm của Vân Mộng, lại đột nhiên nhớ ra cái gì. Y dừng chân, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Lam Trạm, ngươi đi tìm Ôn Tình..."
Giữa hai người đột nhiên lặng im. Lam Vong Cơ có chút không ổn, nghe câu hỏi của Ngụy Vô Tiện, liền càng hiện rõ bồn chồn. Hắn hít một hơi trong lòng, hơi thở càng dồn dập.
"Là bởi vì eo của ta lại ra cái vấn đề gì sao?"
Lam Vong Cơ: "....."
Thấy hắn không đáp, Ngụy Vô Tiện cũng khẩn trương: "Có nghiêm trọng không? Chỉ là nện vài cái thôi mà. Hẳn là không trở ngại gì đi?!"
Lam Vong Cơ: "...."
Lam Vong Cơ lắc đầu, khó khăn nói: "Yên tâm. Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Còn tốt. Còn tốt..."
Lam Vong Cơ quay đầu. Da mặt đang căng chặt lơi lỏng ra một chút.
113.
Xuyên qua tầng tầng biển mây nhìn bên dưới đã có thể thấy được dân cư thưa thác. Đi tiếp một chút, từ nơi xa hiện ra màu sắc điểm xuyến như mạng nhện. Chính là Thải Y Trấn. Sau đó là núi xanh liên miên. Giấu ở giữa là Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện híp mắt ngắm nhìn, nhớ tới mấy năm trước chính y lần đầu bái phỏng nơi này cũng chỉ là mười lăm, mười sáu tuổi, còn chưa biết trời cao đất dày, liên tiếp xúc phạm gia quy Lam Thị, còn tuyên bố cuộc đời này không bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ lần nữa.
Bây giờ nghĩ lại. Thật đúng là... báo ứng a....
Chính y lúc trước phàm là ngoan ngoãn hơn một chút, hiện giờ có thể dễ chịu hơn một chút rồi...
Y ghé vào người Lam Vong Cơ, buồn bực ngẫm nghĩ. Người phía trước run rẩy, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Vì sao thở dài?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Sắp đến nhà của ngươi rôi..."
Lam Vong Cơ gật đầu: "....Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói xem ta lúc trước sao lại không quản được chính mình như vậy?"
Lam Vong Cơ biết y nói chuyện gì, an ủi: "Không sao... Ở Tĩnh Thất, ngươi có thể tùy ý."
"Tĩnh Thất?" Thình lình toát ra chỗ lạ, Ngụy Vô Tiện nghĩ nửa ngày, cân nhắc: "Phòng ngủ của ngươi?"
Chữ "ngủ" (*) giơ lên. Trong giọng nói có ý cười làm cho người ta không cách nào xem nhẹ. Lam Vong Cơ biết y lại ý đồ quỷ quái gì rồi, cũng không định phản ứng y, nhấp môi không nói.
(*: trong nguyên tác là âm cuối. Vì ngữ pháp tiếng Trung là xếp người sở hữu trước, vật được sở hữu sau. Nên nguyên tác tiếng Trung là "ngươi phòng ngủ." Nhưng tiếng Việt của mình ngữ pháp đảo lại. Nên mình sửa thành chữ "ngủ" luôn cho người đọc đừng lộn)
Ngụy Vô Tiện: "Cái này gọi là sao? Kim ốc tàng kiều(*)? Cái này xem như là Kim ốc tàng kiều đi? Lam Nhị công tử? Hàm Quang Quân? Ngươi có thật nhiều âm mưu nho nhỏ nha? Ta hiện giờ còn chưa bước qua cửa..." Y dừng lại, đổi dáng vẻ nghiêm túc, nói tiếp: "Không hợp quy củ đi?"
(*: là truyền thuyết cực kỳ nổi tiếng của Trần Hoàng Hậu trong Hán Vũ Cố Sự. Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc. Cũng hơi dài nên sẽ không để ở đây. Bạn nào muốn biết có thể google)
Tị Trần dưới chân Lam Vong Cơ nảy một cái. Ngụy Vô Tiện cười tới suýt chút nữa rớt luôn xuống.
Lam Vong Cơ vội vàng giữ chặt người, im lặng một hồi mới nói: "....Ngươi đừng lo."
Ngụy Vô Tiện còn đang cười như điên, nghe lời này không biết vì sao, cái mặt già nhịn không được, cảm thấy vừa hổ vừa thẹn.
Lam Vong Cơ nói: "Không cần biết là chuyện gì xảy ra, ta sẽ bảo vệ cho ngươi chu toàn."
Ngụy Vô Tiện thật hiếm khi không nói nên lời. Mây chiều dần dần dày lên. Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu trong núi rừng lúc ẩn, lúc hiện.
Ngụy Vô Tiện đáp: "Được."
................
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.