[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 45: Phiên Ngoại 9
Xao (敲)
31/05/2023
Ngụy Vô Tiện giằng co với Giang Trừng và đám môn sinh. Mười mấy người
mắt to trừng mắt nhỏ giữa thao trường Liên Hoa Ổ. Trường hợp này quá mức quái dị. Có người ngẫu nhiên đi ngang qua của lớn Liên Hoa Ổ, nhìn
thoáng qua bên trong, thế nào cũng nhịn không được dừng chân nhìn xem
chút nữa. Bởi vậy chỉ một lúc sau ngoài cửa đã tụ tập không ít người.
Giang Trừng dù cho ngại mất mặt, nhưng mấy ngày nay hắn thật sự là bị chuyện của sư huynh hắn và Lam Vong Cơ ép tới sức cùng lực kiệt. Cho nên dù là như vậy, hắn vẫn hết sức nhẫn nại, nhất quyết phải làm cho rõ ràng chuyện tại sao Ngụy Vô Tiện không duyên vô cớ bị đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ... mà cụ thể là đưa lên giường Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện thường ngày đã lì lợm, không quan tâm mặt mũi rồi. Bị người ta nhìn chằm chằm vẫn thản nhiên như cũ. Y tìm một cái tư thế thoải mái, chọn một tên môn sinh nói: "Ngươi, lại đây."
Môn sinh chỉ chính mình: "Ngụy công tử... ngài gọi ta?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy. Chính là ngươi. Ta có chuyện quan trọng muốn dặn dò."
Môn sinh thấy Ngụy Vô Tiện thường ngày cà lơ phất phơ bây giờ lại như vậy, thật sự nghĩ là có chuyện gì quan trọng, vội vàng chạy qua lắng nghe.
Ngụy Vô Tiện cúi sát tai hắn, nhỏ giọng nói: "....Lấy cho ta hạt dưa."
Môn sinh::........."
Ngụy Vô Tiện: ".....thêm chút đậu phộng nữa."
Môn sinh: "......."
Ngụy Vô Tiện: "Còn điểm tâm... bánh hoa sen nướng được không? Ta thấy sư tỷ hôm nay làm nhiều lắm, ngươi....."
Môn sinh: ".........."
Giang Trừng: "........."
Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi: "Câm miệng!"
Ngụy Vô Tiện ngậm miệng trong một chớp mắt, sau đó nói tiếp: ".....Vậy bánh hoa sen nướng..."
Giang Trừng: ".........."
Ngụy Vô Tiện: "Nếu thật sự không được thì hạt dưa thôi cũng được."
Giang Trừng: "......."
Cuối cùng mười mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện cắn dưa.
26.
Ngồi chờ cả một đêm. Mấy người ngồi giữa thao trường hai mắt đen như quạ. Trời lập tức sáng rồi. Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ không có dấu hiệu biến mất.
Ngụy Vô Tiên ngáp một cái, bản thân trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Hai ngày trước bám riết không tha. Ngày nào cũng phải qua. Sao hôm nay có người nhìn chằm chằm lại không qua nữa rồi? Y cho rằng thứ thuật pháp này có người nhìn liền không nhạy nữa, chống hai con mắt đen ngòm, ráng chống đỡ nói với Giang Trừng: "Giang Trừng... Giang Vãn Ngâm... Giang tông chủ... Sư đệ à!"
Một tiếng cuối bỗng cất cao, gọi Giang Trừng tỉnh dậy. Hắn lắc lắc đầu: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện yếu ớt uể oải nói: "Đêm mai... đừng có canh ta miết nữa."
Hôm nay không có thành quả, còn làm cho bản thân chật vật đến như vậy, Giang Trừng cũng không muốn lại tự giày vò: "Ai rảnh đi canh ngươi nữa!?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi chứ ai... Ngươi xem, ngươi vừa canh ta xong, ta cũng không qua bên Hàm Quang Quân ngủ được luôn."
Giang Trừng nghiến răng kèn kẹt: "Ngươi còn muốn qua đó ngủ với hắn?!"
Ngụy Vô Tiện giương hai mắt: "Hắn gàn bướng, cổ hủ như vậy. Ai thèm ngủ với hắn?"
Giang Trừng gật gật đầu: "Cũng đúng..." Hắn nhìn chúng môn sinh gật gù ngái ngủ chung quanh, vỗ vỗ tay nói: "Đi về thôi. Xong việc rồi."
Nhóm môn sinh lác đác đứng dậy, rời đi. Ngụy Vô Tiện thuận thế nằm xuống, nói: "Không được. Ta chịu không nổi rồi. Các ngươi về trước đi." Nói xong liền nhắm mắt, ngủ luôn trên thao trường.
Giang Trừng: "......."
Môn sinh: "........"
Giang Trừng ghét bỏ, phân phó: "Tìm người nâng y...."
Vừa quay đầu lại, Ngụy Vô Tiện cùng với một mớ cọc gỗ trói vào Ngụy Vô Tiện đã biến mất tăm không thấy đâu nữa.
Giang Trừng: "......."
Môn sinh: "........."
Giang Trừng nhìn hướng Cô Tô, lại nhìn mấy cái hố trên mặt đất. Vẻ nghi hoặc trên mặt càng thêm cô đọng....
Không phải là tất cả đều bị đưa qua Cô Tô rồi... đi....
Không thể nào, không thể nào, không thể nào?!
Cái này... là thao tác kiểu gì?!
27.
Cô Tô, Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Người Lam Thị giờ mẹo dậy, giờ hợi nghỉ. Lúc bọn Ngụy Vô Tiện còn ồn ào bên kia, bình minh đã lên rồi. Đợi đến lúc Ngụy Vô Tiện không cẩn thận ngủ luôn tại chỗ thì chúng môn sinh đã ngồi ổn trong Lan Thất, chờ Hàm Quang Quân dạy học.
Lam Vong Cơ tuy là còn trẻ, nhưng là người tuổi trẻ tài cao. Ở trong Xạ Nhật Chi Chinh đã là chiến công hiển hách. Mấy năm trước Thanh Hành Quân qua đời, Cô Tô Lam Thị cũng là do huynh đệ và thúc phụ ba người bọn họ gánh vác mới có thể bình an vượt qua loạn thế. Hiện giờ đã qua Xạ Nhật Chi Chinh. Gần đây hắn liền lục tục thay Lam Khải Nhân đảm nhiệm một chút việc dạy học.
Tiết học mới vừa bắt đầu, Lam Vong Cơ liền có dự cảm xấu.
Lam Khải Nhân ngoài cửa vỗ râu, đắc ý thưởng thức nhị chất nhi anh tuấn, xuất sắc kia của ông. Hôm qua, Ngụy Vô Tiện không rơi xuống đây, ông ta hiếm hoi lắm ngủ được một giấc ngon, lúc này đang thần thanh khí sảng, lại chợt thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ biến....
Cái tay vỗ râu của Lam Khải Nhân khựng lại. Chất nhi kia của ông trước giờ vui vẻ, giận dữ đều không hiện trên mặt. Hiện giờ lại như vậy, là có chuyện gì?
Lam Vong Cơ mấp máy môi, ngón tay vô thức nắm chặt góc tay áo, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn trần Lan Thất.
Không biết vì sao, lúc này trong lòng hắn toát ra cảm giác mà mỗi lần Ngụy Vô Tiện rơi xuống mỗi đêm đều có....
Lam Khải Nhân và chúng môn sinh nghe học cũng đi theo nhìn phía nóc nhà.
Trong lòng Lam Khải Nhân cũng nổi lên điềm xấu.
Không phải... chứ?
Nhóm môn sinh còn đang nghi hoặc thì một bóng người tối sầm đã chợt hiện ra trên trấn... mà không chỉ đơn giản một cái bóng người tối màu. Quanh thân người nọ còn cột một mớ dây thừng, lách cách kéo theo bốn cái cọc gỗ.
Lam Khải Nhân: ".........." Quả nhiên....
Môn sinh: "........?!"
Lam Vong Cơ đưa tay, dịch người một chút, suôn sẻ ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ trên trời giáng xuống, còn nhân tiện tránh đi mấy cái cọc gỗ loảng xoảng rơi xuống bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện giật giật, rúc đầu vào lòng Lam Vong Cơ, há miệng ngủ tiếp.
Lam Vong Cơ: "........"
Lam Khải Nhân: "........"
Chúng môn sinh: "........."
Giang Trừng dù cho ngại mất mặt, nhưng mấy ngày nay hắn thật sự là bị chuyện của sư huynh hắn và Lam Vong Cơ ép tới sức cùng lực kiệt. Cho nên dù là như vậy, hắn vẫn hết sức nhẫn nại, nhất quyết phải làm cho rõ ràng chuyện tại sao Ngụy Vô Tiện không duyên vô cớ bị đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ... mà cụ thể là đưa lên giường Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện thường ngày đã lì lợm, không quan tâm mặt mũi rồi. Bị người ta nhìn chằm chằm vẫn thản nhiên như cũ. Y tìm một cái tư thế thoải mái, chọn một tên môn sinh nói: "Ngươi, lại đây."
Môn sinh chỉ chính mình: "Ngụy công tử... ngài gọi ta?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy. Chính là ngươi. Ta có chuyện quan trọng muốn dặn dò."
Môn sinh thấy Ngụy Vô Tiện thường ngày cà lơ phất phơ bây giờ lại như vậy, thật sự nghĩ là có chuyện gì quan trọng, vội vàng chạy qua lắng nghe.
Ngụy Vô Tiện cúi sát tai hắn, nhỏ giọng nói: "....Lấy cho ta hạt dưa."
Môn sinh::........."
Ngụy Vô Tiện: ".....thêm chút đậu phộng nữa."
Môn sinh: "......."
Ngụy Vô Tiện: "Còn điểm tâm... bánh hoa sen nướng được không? Ta thấy sư tỷ hôm nay làm nhiều lắm, ngươi....."
Môn sinh: ".........."
Giang Trừng: "........."
Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi: "Câm miệng!"
Ngụy Vô Tiện ngậm miệng trong một chớp mắt, sau đó nói tiếp: ".....Vậy bánh hoa sen nướng..."
Giang Trừng: ".........."
Ngụy Vô Tiện: "Nếu thật sự không được thì hạt dưa thôi cũng được."
Giang Trừng: "......."
Cuối cùng mười mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện cắn dưa.
26.
Ngồi chờ cả một đêm. Mấy người ngồi giữa thao trường hai mắt đen như quạ. Trời lập tức sáng rồi. Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ không có dấu hiệu biến mất.
Ngụy Vô Tiên ngáp một cái, bản thân trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Hai ngày trước bám riết không tha. Ngày nào cũng phải qua. Sao hôm nay có người nhìn chằm chằm lại không qua nữa rồi? Y cho rằng thứ thuật pháp này có người nhìn liền không nhạy nữa, chống hai con mắt đen ngòm, ráng chống đỡ nói với Giang Trừng: "Giang Trừng... Giang Vãn Ngâm... Giang tông chủ... Sư đệ à!"
Một tiếng cuối bỗng cất cao, gọi Giang Trừng tỉnh dậy. Hắn lắc lắc đầu: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện yếu ớt uể oải nói: "Đêm mai... đừng có canh ta miết nữa."
Hôm nay không có thành quả, còn làm cho bản thân chật vật đến như vậy, Giang Trừng cũng không muốn lại tự giày vò: "Ai rảnh đi canh ngươi nữa!?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi chứ ai... Ngươi xem, ngươi vừa canh ta xong, ta cũng không qua bên Hàm Quang Quân ngủ được luôn."
Giang Trừng nghiến răng kèn kẹt: "Ngươi còn muốn qua đó ngủ với hắn?!"
Ngụy Vô Tiện giương hai mắt: "Hắn gàn bướng, cổ hủ như vậy. Ai thèm ngủ với hắn?"
Giang Trừng gật gật đầu: "Cũng đúng..." Hắn nhìn chúng môn sinh gật gù ngái ngủ chung quanh, vỗ vỗ tay nói: "Đi về thôi. Xong việc rồi."
Nhóm môn sinh lác đác đứng dậy, rời đi. Ngụy Vô Tiện thuận thế nằm xuống, nói: "Không được. Ta chịu không nổi rồi. Các ngươi về trước đi." Nói xong liền nhắm mắt, ngủ luôn trên thao trường.
Giang Trừng: "......."
Môn sinh: "........"
Giang Trừng ghét bỏ, phân phó: "Tìm người nâng y...."
Vừa quay đầu lại, Ngụy Vô Tiện cùng với một mớ cọc gỗ trói vào Ngụy Vô Tiện đã biến mất tăm không thấy đâu nữa.
Giang Trừng: "......."
Môn sinh: "........."
Giang Trừng nhìn hướng Cô Tô, lại nhìn mấy cái hố trên mặt đất. Vẻ nghi hoặc trên mặt càng thêm cô đọng....
Không phải là tất cả đều bị đưa qua Cô Tô rồi... đi....
Không thể nào, không thể nào, không thể nào?!
Cái này... là thao tác kiểu gì?!
27.
Cô Tô, Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Người Lam Thị giờ mẹo dậy, giờ hợi nghỉ. Lúc bọn Ngụy Vô Tiện còn ồn ào bên kia, bình minh đã lên rồi. Đợi đến lúc Ngụy Vô Tiện không cẩn thận ngủ luôn tại chỗ thì chúng môn sinh đã ngồi ổn trong Lan Thất, chờ Hàm Quang Quân dạy học.
Lam Vong Cơ tuy là còn trẻ, nhưng là người tuổi trẻ tài cao. Ở trong Xạ Nhật Chi Chinh đã là chiến công hiển hách. Mấy năm trước Thanh Hành Quân qua đời, Cô Tô Lam Thị cũng là do huynh đệ và thúc phụ ba người bọn họ gánh vác mới có thể bình an vượt qua loạn thế. Hiện giờ đã qua Xạ Nhật Chi Chinh. Gần đây hắn liền lục tục thay Lam Khải Nhân đảm nhiệm một chút việc dạy học.
Tiết học mới vừa bắt đầu, Lam Vong Cơ liền có dự cảm xấu.
Lam Khải Nhân ngoài cửa vỗ râu, đắc ý thưởng thức nhị chất nhi anh tuấn, xuất sắc kia của ông. Hôm qua, Ngụy Vô Tiện không rơi xuống đây, ông ta hiếm hoi lắm ngủ được một giấc ngon, lúc này đang thần thanh khí sảng, lại chợt thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ biến....
Cái tay vỗ râu của Lam Khải Nhân khựng lại. Chất nhi kia của ông trước giờ vui vẻ, giận dữ đều không hiện trên mặt. Hiện giờ lại như vậy, là có chuyện gì?
Lam Vong Cơ mấp máy môi, ngón tay vô thức nắm chặt góc tay áo, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn trần Lan Thất.
Không biết vì sao, lúc này trong lòng hắn toát ra cảm giác mà mỗi lần Ngụy Vô Tiện rơi xuống mỗi đêm đều có....
Lam Khải Nhân và chúng môn sinh nghe học cũng đi theo nhìn phía nóc nhà.
Trong lòng Lam Khải Nhân cũng nổi lên điềm xấu.
Không phải... chứ?
Nhóm môn sinh còn đang nghi hoặc thì một bóng người tối sầm đã chợt hiện ra trên trấn... mà không chỉ đơn giản một cái bóng người tối màu. Quanh thân người nọ còn cột một mớ dây thừng, lách cách kéo theo bốn cái cọc gỗ.
Lam Khải Nhân: ".........." Quả nhiên....
Môn sinh: "........?!"
Lam Vong Cơ đưa tay, dịch người một chút, suôn sẻ ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ trên trời giáng xuống, còn nhân tiện tránh đi mấy cái cọc gỗ loảng xoảng rơi xuống bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện giật giật, rúc đầu vào lòng Lam Vong Cơ, há miệng ngủ tiếp.
Lam Vong Cơ: "........"
Lam Khải Nhân: "........"
Chúng môn sinh: "........."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.