[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?
Chương 17
Linh Y Tích
08/09/2021
16.
Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ cưỡng ép tạm dừng trận chiến này lại.
Mặc kệ Nguỵ Vô Tiện khẩn cầu y ra sao, Lam Vong Cơ cũng không chịu tiếp tục. Nguỵ Vô Tiện lúc này mới không thể không hậm hực mà thu tay lại. Vừa vặn hai tiểu bối bị hắn vô tình vứt bỏ trước đó cũng đã chạy tới. Thế là một đoàn người liền cùng nhau xuyên màn đêm tìm khách điếm để nghỉ ngơi.
Mặc dù không có người cùng hắn tỉ thí, Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ tay nghịch kiếm không buông. Khi thì đem thân kiếm tra vào vỏ, khi thì rút ra, tâm tình hết sức kích động. Bọn tiểu bối chưa bao giờ nhìn thấy Nguỵ tiền bối đối với kiếm của mình lại lộ ra biểu tình như vậy bao giờ, nhìn nhau có chút khó hiểu.
Lam Vong Cơ cũng không lộ ra biểu tình gì ngoài ý muốn, chỉ thoáng nhìn qua Nguỵ Vô Tiện lúc này vẫn đang không thể tự chủ mà trầm mê Tuỳ Tiện của hắn, yên lặng hướng chủ trọ mà đặt một gian phòng cho hai người.
Trong phòng chỉ có một cái giường. Nhưng Nguỵ Vô Tiện lúc này đã hoàn toàn không coi việc ngủ cùng Lam Vong Cơ trên một chiếc giường có là vấn đề đáng bàn tới hay không, chỉ nắm lấy cổ áo người kia mà nói: "Lam Trạm, chúng ta lại đánh thêm một trận đi?"
Lam Vong Cơ mặt không chút biểu tình nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi còn tinh lực?"
"......." Nguỵ Vô Tiện bĩu môi.
Lúc trước hắn cũng chẳng suy nghĩ gì, nhưng nhìn Lam Vong Cơ chẳng có phản ứng gì kịch liệt lúc mình cầm kiếm, liền đoán được đối phương đã sớm biết chuyện Kim đan. Chính là như Lam Vong Cơ hỏi, hắn dù sao vẫn chưa chân chính tu luyện được Kim đan. Lúc nãy đánh xong một trận, linh lực của hắn đã không còn thừa lại bao nhiêu. Coi như hiện tại nếu như lại đánh tiếp, cho dù Lam Vong Cơ lại nhường, chỉ sợ hắn không tới ba chiêu đã không chống đỡ nổi.
Nhưng hắn chính là vô luận có như thế nào cũng không có cách nào yên lặng mà đi ngủ, lúc này đột nhiên đứng lên nói: "Ngươi không cùng ta so, vậy ta đi tìm bọn A Uyển!"
Nói xong liền hướng phía cửa định đi ra.
Lam Vong Cơ kéo hắn lại, nói: "Nguỵ Anh, đêm nay nghỉ ngơi trước đi."
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy rõ ràng y đang lộ rõ vẻ mặt lo lắng, nhướng mày, có chút không màng, hất tay nói: "Ta thật không có việc gì, Lam Trạm ngươi đừng quản ta." Nhưng hắn co co tay lại không có đem tay rút ra ngoài, đang muốn hất tay lần nữa thì bỗng nhiên cổ tay truyền đến một cỗ lực đạo lớn. Cả người hắn đang vội vàng, không kịp chuẩn bị liền bị giật ngược qua.
Lam Vong Cơ từ trong tay hắn giành lấy Tuỳ Tiện, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, nói: "Nghỉ ngơi trước. Ngày mai lại tiếp tục."
Nguỵ Vô Tiện lần này có chút gấp gáp, hung hăng nói:
"Lam Trạm, có phải ngươi có hiểu lầm gì đối với ta không? Ngươi là đang coi thường ta?"
Sau đó không nói thêm lời nào, liền muốn đoạt lại thanh kiếm từ trong tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Nguỵ Anh!" rồi lại cầm kiếm đưa ra xa hơn.
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới ý thức được cỗ thân thể này thấp hơn rất nhiều so với Lam Vong Cơ, Tuỳ Tiện đang nằm trong tay y, hắn không cách nào với tới được. Hắn nhất thời sốt ruột, cả người nhào tới, đem Vong Cơ đang không hề phòng bị, đụng ngã lên giường, sau đó không quan tâm mà định đoạt lại thanh kiếm.
Chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại, hơn phân nửa thân thể hắn đang nằm đè lên trên người đối phương, tư thế quấn quýt không rời.
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Khuôn mặt thanh tú của Lam Vong Cơ gần trong gang tấc, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi người hắn. Thậm chí hắn cơ hồ còn thấy rõ cái bóng của chính mình phản chiếu trong đáy mắt của đối phương.
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy mặt mình trở nên nóng rẫy.
Sự kích động điên cuồng của hắn khi một lần nữa có thể sử dụng linh kiếm lúc này mới dần vơi bớt đi. Hắn chậm rãi bình tĩnh lại, không còn kiên trì đoạt lấy thanh kiếm trong tay Lam Vong Cơ nữa.
Một cỗ im lặng truyền tới. Lam Vong Cơ đem Tuỳ Tiện đặt sang một bên. Vỏ kiếm cùng cạnh giường va nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện liếc qua, cũng không nhào qua lấy, mà là chỉ để ý đến hành động lúc này của Lam Vong Cơ.
Động tác này thật sự làm hắn có một loại cảm giác không nói nên lời, nhịp tim tựa hồ cũng đập nhanh hơn rất nhiều, liền phảng phất......Hắn giống như là đang mong đợi cái gì đó!
Nhưng hắn lại có thể mong đợi cái gì được chứ?
Ngay tại thời điểm hai thân thể muốn triệt để tách nhau ra, Lam Vong Cơ bỗng nhiên một lần nữa bắt lấy hắn.
Nguỵ Vô Tiện sững sờ, sau đó lập tức cảnh giác, trong đầu liền nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy ở thời điểm vừa tỉnh lại, có chút gấp gáp, vô thức muốn lui lại.
Lam Vong Cơ lại lắc đầu, ra hiệu cho hắn yên tâm.
"........"
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang cầm lấy tay hắn, quả nhiên đối phương không hề có hành động gì, chỉ là nắm lấy tay hắn, sau đó nhẹ nhàng tinh tế vuốt ve cổ tay hắn, làm cho tâm trí hắn bị một phen xáo động.
Rõ ràng là sát lại gần nhau như thế, mà ai cũng không nói lời nào làm bầu không khí có chút ngượng ngùng. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy động cũng không được, bất động cũng không xong, liền thử mở miệng nói: "Cái này, Lam Trạm....."
"Nguỵ Anh." Lam Vong Cơ bỗng nhiên cắt ngang hắn.
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, theo bản năng đáp lại: "A, cái gì?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt như có một xoáy nước vô hình, muốn đem cả người hắn hút vào trong đó. Nguỵ Vô Tiện nhìn cặp mắt kia, trong lòng hoảng hốt, có một chút cảm giác mình sắp xong đời rồi. Thế nhưng không ngờ sau đó lại nghe Lam Vong Cơ cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Nguỵ Anh. Ta có thể, ôm ngươi một chút không?"
Nguỵ Vô Tiện: "........"
Có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ tới Lam Vong Cơ lại thận trọng thỉnh cầu hắn một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, Nguỵ Vô Tiện lập tức ngây dại.
Chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn không phải đạo lữ hay sao?
Đạo lữ hẳn là phải giống như cái dạng hôm trước đi....Kỳ thật thì nếu Lam Vong Cơ làm loại chuyện đó với hắn, cũng đâu có gì đáng trách?
Lại nhìn đến ánh mắt ôn nhu cùng ẩn nhẫn kia của Lam Vong Cơ, tâm Nguỵ Vô Tiện lập tức mềm nhũn.
Hàm Quang Quân cẩn thận từng li từng tí, lại chỉ đưa ra một thỉnh cầu nho nhỏ như thế. Nếu chỉ như vậy mà còn bị tàn nhẫn cự tuyệt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hắn không phải người nữa rồi.
Huống chi, đối phương đã chịu mệt nhọc vì cái sự hồ nháo kích động của hắn cả nửa ngày, vậy mà một câu thừa thãi cũng không hỏi đến.
Về tình về lí, hắn nên báo đáp y mới phải.
Nguỵ Vô Tiện thế là nghĩ thông suốt, giang hai cánh tay, nói: "Được được được, cho ngươi ôm, cho ngươi ôm. Muốn làm sao ôm liền ôm."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn bộ dạng của y, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như tâm của hắn có vật gì đó nặng nề va phải, cả người đều cứng nhắc. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại mở miệng nói: "Về sau nếu còn nghĩ ngợi những chuyện này......loại chuyện nhỏ này, ngươi trực tiếp làm là được, không cần hỏi ý của ta."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, đáp: "Được."
============
Cái gì gọi là lấy lùi làm tiến.
Cái gì gọi là giết người vô hình.
Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ cưỡng ép tạm dừng trận chiến này lại.
Mặc kệ Nguỵ Vô Tiện khẩn cầu y ra sao, Lam Vong Cơ cũng không chịu tiếp tục. Nguỵ Vô Tiện lúc này mới không thể không hậm hực mà thu tay lại. Vừa vặn hai tiểu bối bị hắn vô tình vứt bỏ trước đó cũng đã chạy tới. Thế là một đoàn người liền cùng nhau xuyên màn đêm tìm khách điếm để nghỉ ngơi.
Mặc dù không có người cùng hắn tỉ thí, Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ tay nghịch kiếm không buông. Khi thì đem thân kiếm tra vào vỏ, khi thì rút ra, tâm tình hết sức kích động. Bọn tiểu bối chưa bao giờ nhìn thấy Nguỵ tiền bối đối với kiếm của mình lại lộ ra biểu tình như vậy bao giờ, nhìn nhau có chút khó hiểu.
Lam Vong Cơ cũng không lộ ra biểu tình gì ngoài ý muốn, chỉ thoáng nhìn qua Nguỵ Vô Tiện lúc này vẫn đang không thể tự chủ mà trầm mê Tuỳ Tiện của hắn, yên lặng hướng chủ trọ mà đặt một gian phòng cho hai người.
Trong phòng chỉ có một cái giường. Nhưng Nguỵ Vô Tiện lúc này đã hoàn toàn không coi việc ngủ cùng Lam Vong Cơ trên một chiếc giường có là vấn đề đáng bàn tới hay không, chỉ nắm lấy cổ áo người kia mà nói: "Lam Trạm, chúng ta lại đánh thêm một trận đi?"
Lam Vong Cơ mặt không chút biểu tình nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi còn tinh lực?"
"......." Nguỵ Vô Tiện bĩu môi.
Lúc trước hắn cũng chẳng suy nghĩ gì, nhưng nhìn Lam Vong Cơ chẳng có phản ứng gì kịch liệt lúc mình cầm kiếm, liền đoán được đối phương đã sớm biết chuyện Kim đan. Chính là như Lam Vong Cơ hỏi, hắn dù sao vẫn chưa chân chính tu luyện được Kim đan. Lúc nãy đánh xong một trận, linh lực của hắn đã không còn thừa lại bao nhiêu. Coi như hiện tại nếu như lại đánh tiếp, cho dù Lam Vong Cơ lại nhường, chỉ sợ hắn không tới ba chiêu đã không chống đỡ nổi.
Nhưng hắn chính là vô luận có như thế nào cũng không có cách nào yên lặng mà đi ngủ, lúc này đột nhiên đứng lên nói: "Ngươi không cùng ta so, vậy ta đi tìm bọn A Uyển!"
Nói xong liền hướng phía cửa định đi ra.
Lam Vong Cơ kéo hắn lại, nói: "Nguỵ Anh, đêm nay nghỉ ngơi trước đi."
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy rõ ràng y đang lộ rõ vẻ mặt lo lắng, nhướng mày, có chút không màng, hất tay nói: "Ta thật không có việc gì, Lam Trạm ngươi đừng quản ta." Nhưng hắn co co tay lại không có đem tay rút ra ngoài, đang muốn hất tay lần nữa thì bỗng nhiên cổ tay truyền đến một cỗ lực đạo lớn. Cả người hắn đang vội vàng, không kịp chuẩn bị liền bị giật ngược qua.
Lam Vong Cơ từ trong tay hắn giành lấy Tuỳ Tiện, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, nói: "Nghỉ ngơi trước. Ngày mai lại tiếp tục."
Nguỵ Vô Tiện lần này có chút gấp gáp, hung hăng nói:
"Lam Trạm, có phải ngươi có hiểu lầm gì đối với ta không? Ngươi là đang coi thường ta?"
Sau đó không nói thêm lời nào, liền muốn đoạt lại thanh kiếm từ trong tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Nguỵ Anh!" rồi lại cầm kiếm đưa ra xa hơn.
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới ý thức được cỗ thân thể này thấp hơn rất nhiều so với Lam Vong Cơ, Tuỳ Tiện đang nằm trong tay y, hắn không cách nào với tới được. Hắn nhất thời sốt ruột, cả người nhào tới, đem Vong Cơ đang không hề phòng bị, đụng ngã lên giường, sau đó không quan tâm mà định đoạt lại thanh kiếm.
Chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại, hơn phân nửa thân thể hắn đang nằm đè lên trên người đối phương, tư thế quấn quýt không rời.
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Khuôn mặt thanh tú của Lam Vong Cơ gần trong gang tấc, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi người hắn. Thậm chí hắn cơ hồ còn thấy rõ cái bóng của chính mình phản chiếu trong đáy mắt của đối phương.
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy mặt mình trở nên nóng rẫy.
Sự kích động điên cuồng của hắn khi một lần nữa có thể sử dụng linh kiếm lúc này mới dần vơi bớt đi. Hắn chậm rãi bình tĩnh lại, không còn kiên trì đoạt lấy thanh kiếm trong tay Lam Vong Cơ nữa.
Một cỗ im lặng truyền tới. Lam Vong Cơ đem Tuỳ Tiện đặt sang một bên. Vỏ kiếm cùng cạnh giường va nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện liếc qua, cũng không nhào qua lấy, mà là chỉ để ý đến hành động lúc này của Lam Vong Cơ.
Động tác này thật sự làm hắn có một loại cảm giác không nói nên lời, nhịp tim tựa hồ cũng đập nhanh hơn rất nhiều, liền phảng phất......Hắn giống như là đang mong đợi cái gì đó!
Nhưng hắn lại có thể mong đợi cái gì được chứ?
Ngay tại thời điểm hai thân thể muốn triệt để tách nhau ra, Lam Vong Cơ bỗng nhiên một lần nữa bắt lấy hắn.
Nguỵ Vô Tiện sững sờ, sau đó lập tức cảnh giác, trong đầu liền nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy ở thời điểm vừa tỉnh lại, có chút gấp gáp, vô thức muốn lui lại.
Lam Vong Cơ lại lắc đầu, ra hiệu cho hắn yên tâm.
"........"
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang cầm lấy tay hắn, quả nhiên đối phương không hề có hành động gì, chỉ là nắm lấy tay hắn, sau đó nhẹ nhàng tinh tế vuốt ve cổ tay hắn, làm cho tâm trí hắn bị một phen xáo động.
Rõ ràng là sát lại gần nhau như thế, mà ai cũng không nói lời nào làm bầu không khí có chút ngượng ngùng. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy động cũng không được, bất động cũng không xong, liền thử mở miệng nói: "Cái này, Lam Trạm....."
"Nguỵ Anh." Lam Vong Cơ bỗng nhiên cắt ngang hắn.
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, theo bản năng đáp lại: "A, cái gì?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt như có một xoáy nước vô hình, muốn đem cả người hắn hút vào trong đó. Nguỵ Vô Tiện nhìn cặp mắt kia, trong lòng hoảng hốt, có một chút cảm giác mình sắp xong đời rồi. Thế nhưng không ngờ sau đó lại nghe Lam Vong Cơ cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Nguỵ Anh. Ta có thể, ôm ngươi một chút không?"
Nguỵ Vô Tiện: "........"
Có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ tới Lam Vong Cơ lại thận trọng thỉnh cầu hắn một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, Nguỵ Vô Tiện lập tức ngây dại.
Chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn không phải đạo lữ hay sao?
Đạo lữ hẳn là phải giống như cái dạng hôm trước đi....Kỳ thật thì nếu Lam Vong Cơ làm loại chuyện đó với hắn, cũng đâu có gì đáng trách?
Lại nhìn đến ánh mắt ôn nhu cùng ẩn nhẫn kia của Lam Vong Cơ, tâm Nguỵ Vô Tiện lập tức mềm nhũn.
Hàm Quang Quân cẩn thận từng li từng tí, lại chỉ đưa ra một thỉnh cầu nho nhỏ như thế. Nếu chỉ như vậy mà còn bị tàn nhẫn cự tuyệt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hắn không phải người nữa rồi.
Huống chi, đối phương đã chịu mệt nhọc vì cái sự hồ nháo kích động của hắn cả nửa ngày, vậy mà một câu thừa thãi cũng không hỏi đến.
Về tình về lí, hắn nên báo đáp y mới phải.
Nguỵ Vô Tiện thế là nghĩ thông suốt, giang hai cánh tay, nói: "Được được được, cho ngươi ôm, cho ngươi ôm. Muốn làm sao ôm liền ôm."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn bộ dạng của y, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như tâm của hắn có vật gì đó nặng nề va phải, cả người đều cứng nhắc. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại mở miệng nói: "Về sau nếu còn nghĩ ngợi những chuyện này......loại chuyện nhỏ này, ngươi trực tiếp làm là được, không cần hỏi ý của ta."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, đáp: "Được."
============
Cái gì gọi là lấy lùi làm tiến.
Cái gì gọi là giết người vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.