[Vong Tiện] Sướng Ngôn Chi Thư
Chương 2
Tạ Tiểu Nhạc
05/12/2021
Sau khi về Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện lập tức để Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở bên kia đầu giường, hai người ngồi đối mặt nhau.
"Đến đây, ngươi ngồi ở đây"
"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện trở nên nghịch ngợm, hắn chớp chớp mắt, nở một nụ cười thật tươi với Lam Vong Cơ "Ai da, không có gì không có gì, ta chỉ muốn thử một chút thôi"
Tuy trong lòng vẫn còn một chút nghi hoặc, bởi vì y chưa biết Ngụy Vô Tiện muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần là hắn nói không có gì, thì sẽ là không có gì. Lam Vong Cơ nghĩ như vậy.
"Ừm" y không do dự trả lời thỉnh cầu của Ngụy Vô Tiện.
Sau đó chờ đến khi bọn họ ngồi đối diện nhau, Ngụy Vô Tiện lấy từ tay áo ra một lá bùa màu vàng còn trống, hắn đem lá bùa kẹp giữa hai ngón tay, nhắm mắt lại bắt đầu nhỏ giọng niệm câu thần chú mà trước giờ Lam Vong Cơ chưa từng nghe qua, chỗ trống trên lá bùa bắt đầu hiện ra mấy hoa văn có ánh sáng màu đỏ giống như đang có người trực tiếp viết lên nó vậy.
Chờ đến khi Ngụy Vô Tiện niệm chú xong, tấm bùa kia hiện đầy hoa văn màu đỏ quỷ dị, từ đầu ngón tay hắn vuốt lá bùa một cái, nó từng chút từng chút biến mất ở không trung cho tới khi không thể nhìn thấy nữa.
Sau đó Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, duỗi thân thể của mình về phía Lam Vong Cơ, hắn nghi ngờ hỏi "Hửm? Quái lạ, tại sao chưa có gì xảy ra vậy?"
Ngụy Vô Tiện chắc chắn khi nãy hắn hoàn toàn không có niệm sai nha, thế nhưng tại sao Nhị ca ca vẫn như vậy, nửa điểm phản ứng cũng không có?
"Lam Trạm ngươi cảm thấy thế nào?" hắn vừa hỏi Lam Vong Cơ vừa lấy quyển Sướng ngôn kia xem kỹ lại.
"Hiện tại không có cảm giác gì"
"Thật không? Nhưng mà ta đã làm đúng rồi mà...là do ta đã làm sai bước nào rồi sao? Thật kì lạ"
Hắn cố gắng lật lại sách, hiện tại hắn muốn biết mình đang sai ở chỗ nào để hắn có thể thử lại lần nữa.
Hiện tại cũng trễ rồi, đã gần đến giờ dùng bữa tối ở Lam gia. Hắn biết chút nữa Lam Vong Cơ sẽ không đồng ý để hắn vừa ăn cơm vừa đọc sách nghiên cứu, cho nên bây giờ phải giải quyết triệt để vấn đề này, nếu chuyện này chưa được xử lý xong thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
"Không có sai, ta vừa xem thử, ngươi không có làm sai" Lam Vong Cơ nói.
"Ừm...ta cũng nghĩ rằng ta không sai...rốt cục là chỗ nào có vấn đề..."
"Ngụy Anh, đã qua giờ Dậu, bây giờ nên ăn cơm"
Lam Vong Cơ nói xong thì Ngụy Vô Tiện buông quyển sách trên tay xuống, híp mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, chuyện gì vậy?"
"Nhị ca ca, ta muốn làm một bài kiểm tra nhỏ, ngươi với ta làm xong rồi chúng ta đi ăn cơm nha?"
"Được"
Ngụy Vô Tiện vươn tay chống tại đầu giường bên kia, hướng về phía Lam Vong Cơ, hắn ở trước mặt đối phương cười tà mị "Cái kia... Chúng ta có thể ăn cơm trễ chút, hiện tại Tiện Tiện muốn ăn cái này" nói xong hắn nhanh chóng hôn trộm lên môi Lam Vong Cơ một cái.
"Đừng hồ nháo, nên dùng bữa"
Ngụy Vô Tiện nhìn vành tai ửng hồng của Lam Vong Cơ, lại nghe y nói câu này, hắn không chịu từ bỏ hôn thêm một cái nữa, chỉ là lần này hắn vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi khô ráo của đối phương, còn không quên dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại vài lần.
Ngụy Vô Tiện liếm được một lúc rồi hài lòng rời đi thì hắn mới nghe được một câu, khiến hắn và ngay cả Lam Vong Cơ cũng không thể tin nỗi.
"Hừm...Ngươi lại nháo, chờ chút nữa làm chết ngươi"!?
Giờ phút này Ngụy Vô Tiện như phát hiện ra một vùng đất mới, ánh mắt long lanh tỏa sáng, mà Lam Vong Cơ cũng cảm thấy khó tin, kinh ngạc khi mình nói ra câu này, lúc nãy dường như y không có ý thức, cứ tự nhiên nói ra câu nói đó.
Bây giờ, Ngụy Vô Tiện cũng có thể hoàn toàn xác định, chú thuật khi nãy đã bắt đầu có hiệu lực rồi, tình trạng này sẽ tiếp tục được duy trì trong vòng một ngày.
"Wao, đây đúng là lần đầu tiên ta nghe ngươi nói câu này đó Hàm Quang Quân, thì ra là như vậy, làm đến chết ta" hắn kinh ngạc lại vui vẻ nói "Thật sự không ngờ nha, vẻ mặt Lam nhị công tử đứng đắn như thế mà lại có thể nói ra những lời này"
Sau đó Ngụy Vô Tiện xoa mặt Lam Vong Cơ, thu hết vẻ mặt xấu hổ không thôi của đối phương vào trong tầm mắt của mình "Soái như thế mà lại nói những lời thô tục này, đúng là vô lương tâm."
Một lát sau Lam Vong Cơ thu lại sự xấu hổ của mình, y quay mặt đi chỗ khác nói "...Ngụy Anh, ngươi đừng nói nữa. Chúng ta đi ăn cơm trước"
"Không được nha Lam Trạm. Cơ hội tốt như vậy thì làm sao ta có thể buông tha cho ngươi được? Ngươi nói đúng không?" hắn cũng không thể bỏ lỡ thời khắc lỡ lời này của Hàm Quang Quân, hắn nhỏ giọng thì thầm vào đôi tai ửng hồng của đối phương, nói nhỏ một câu "Vừa nãy là ai, nói muốn làm chết ta?"
"Được, này là ngươi nói, chút nữa cũng đừng hối hận"
- ---------------------------
Tích cực vote với cmt ủng hộ tác giả nhaaaa mấy bợn, phần sau là H lên sàng rùi đó. H ngon thặc sự, tui dịch mà xịt máu mũi luôn á chời. Tích cực lên nha để còn ăn thịt nữaaaaaaa
02/12/2021
"Đến đây, ngươi ngồi ở đây"
"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện trở nên nghịch ngợm, hắn chớp chớp mắt, nở một nụ cười thật tươi với Lam Vong Cơ "Ai da, không có gì không có gì, ta chỉ muốn thử một chút thôi"
Tuy trong lòng vẫn còn một chút nghi hoặc, bởi vì y chưa biết Ngụy Vô Tiện muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần là hắn nói không có gì, thì sẽ là không có gì. Lam Vong Cơ nghĩ như vậy.
"Ừm" y không do dự trả lời thỉnh cầu của Ngụy Vô Tiện.
Sau đó chờ đến khi bọn họ ngồi đối diện nhau, Ngụy Vô Tiện lấy từ tay áo ra một lá bùa màu vàng còn trống, hắn đem lá bùa kẹp giữa hai ngón tay, nhắm mắt lại bắt đầu nhỏ giọng niệm câu thần chú mà trước giờ Lam Vong Cơ chưa từng nghe qua, chỗ trống trên lá bùa bắt đầu hiện ra mấy hoa văn có ánh sáng màu đỏ giống như đang có người trực tiếp viết lên nó vậy.
Chờ đến khi Ngụy Vô Tiện niệm chú xong, tấm bùa kia hiện đầy hoa văn màu đỏ quỷ dị, từ đầu ngón tay hắn vuốt lá bùa một cái, nó từng chút từng chút biến mất ở không trung cho tới khi không thể nhìn thấy nữa.
Sau đó Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, duỗi thân thể của mình về phía Lam Vong Cơ, hắn nghi ngờ hỏi "Hửm? Quái lạ, tại sao chưa có gì xảy ra vậy?"
Ngụy Vô Tiện chắc chắn khi nãy hắn hoàn toàn không có niệm sai nha, thế nhưng tại sao Nhị ca ca vẫn như vậy, nửa điểm phản ứng cũng không có?
"Lam Trạm ngươi cảm thấy thế nào?" hắn vừa hỏi Lam Vong Cơ vừa lấy quyển Sướng ngôn kia xem kỹ lại.
"Hiện tại không có cảm giác gì"
"Thật không? Nhưng mà ta đã làm đúng rồi mà...là do ta đã làm sai bước nào rồi sao? Thật kì lạ"
Hắn cố gắng lật lại sách, hiện tại hắn muốn biết mình đang sai ở chỗ nào để hắn có thể thử lại lần nữa.
Hiện tại cũng trễ rồi, đã gần đến giờ dùng bữa tối ở Lam gia. Hắn biết chút nữa Lam Vong Cơ sẽ không đồng ý để hắn vừa ăn cơm vừa đọc sách nghiên cứu, cho nên bây giờ phải giải quyết triệt để vấn đề này, nếu chuyện này chưa được xử lý xong thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
"Không có sai, ta vừa xem thử, ngươi không có làm sai" Lam Vong Cơ nói.
"Ừm...ta cũng nghĩ rằng ta không sai...rốt cục là chỗ nào có vấn đề..."
"Ngụy Anh, đã qua giờ Dậu, bây giờ nên ăn cơm"
Lam Vong Cơ nói xong thì Ngụy Vô Tiện buông quyển sách trên tay xuống, híp mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, chuyện gì vậy?"
"Nhị ca ca, ta muốn làm một bài kiểm tra nhỏ, ngươi với ta làm xong rồi chúng ta đi ăn cơm nha?"
"Được"
Ngụy Vô Tiện vươn tay chống tại đầu giường bên kia, hướng về phía Lam Vong Cơ, hắn ở trước mặt đối phương cười tà mị "Cái kia... Chúng ta có thể ăn cơm trễ chút, hiện tại Tiện Tiện muốn ăn cái này" nói xong hắn nhanh chóng hôn trộm lên môi Lam Vong Cơ một cái.
"Đừng hồ nháo, nên dùng bữa"
Ngụy Vô Tiện nhìn vành tai ửng hồng của Lam Vong Cơ, lại nghe y nói câu này, hắn không chịu từ bỏ hôn thêm một cái nữa, chỉ là lần này hắn vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi khô ráo của đối phương, còn không quên dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại vài lần.
Ngụy Vô Tiện liếm được một lúc rồi hài lòng rời đi thì hắn mới nghe được một câu, khiến hắn và ngay cả Lam Vong Cơ cũng không thể tin nỗi.
"Hừm...Ngươi lại nháo, chờ chút nữa làm chết ngươi"!?
Giờ phút này Ngụy Vô Tiện như phát hiện ra một vùng đất mới, ánh mắt long lanh tỏa sáng, mà Lam Vong Cơ cũng cảm thấy khó tin, kinh ngạc khi mình nói ra câu này, lúc nãy dường như y không có ý thức, cứ tự nhiên nói ra câu nói đó.
Bây giờ, Ngụy Vô Tiện cũng có thể hoàn toàn xác định, chú thuật khi nãy đã bắt đầu có hiệu lực rồi, tình trạng này sẽ tiếp tục được duy trì trong vòng một ngày.
"Wao, đây đúng là lần đầu tiên ta nghe ngươi nói câu này đó Hàm Quang Quân, thì ra là như vậy, làm đến chết ta" hắn kinh ngạc lại vui vẻ nói "Thật sự không ngờ nha, vẻ mặt Lam nhị công tử đứng đắn như thế mà lại có thể nói ra những lời này"
Sau đó Ngụy Vô Tiện xoa mặt Lam Vong Cơ, thu hết vẻ mặt xấu hổ không thôi của đối phương vào trong tầm mắt của mình "Soái như thế mà lại nói những lời thô tục này, đúng là vô lương tâm."
Một lát sau Lam Vong Cơ thu lại sự xấu hổ của mình, y quay mặt đi chỗ khác nói "...Ngụy Anh, ngươi đừng nói nữa. Chúng ta đi ăn cơm trước"
"Không được nha Lam Trạm. Cơ hội tốt như vậy thì làm sao ta có thể buông tha cho ngươi được? Ngươi nói đúng không?" hắn cũng không thể bỏ lỡ thời khắc lỡ lời này của Hàm Quang Quân, hắn nhỏ giọng thì thầm vào đôi tai ửng hồng của đối phương, nói nhỏ một câu "Vừa nãy là ai, nói muốn làm chết ta?"
"Được, này là ngươi nói, chút nữa cũng đừng hối hận"
- ---------------------------
Tích cực vote với cmt ủng hộ tác giả nhaaaa mấy bợn, phần sau là H lên sàng rùi đó. H ngon thặc sự, tui dịch mà xịt máu mũi luôn á chời. Tích cực lên nha để còn ăn thịt nữaaaaaaa
02/12/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.