Chương 42: Phiên ngoại 5: Thuỷ hoa 03 - a (H)
Sannianbufei
18/09/2022
Đêm đó Lam Vong Cơ mãi chưa về, bữa tối là Lam Vân Hằng cùng ăn với Nguỵ Vô Tiện trong Tĩnh Thất. Sau đó Lam Vân Hằng ngồi chỉnh đàn trước bàn, Nguỵ Vô Tiện lấy tay chống cằm nhìn sang.
Nhìn một hồi, Lam Vân Hằng đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Tại sao cứ nhìn ta?"
Nguỵ Vô Tiện "phụt" cười: "Chờ lúc ngươi không tập trung, phạt ngươi chép một lần gia quy".
Lam Vân Hằng: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhớ tới khi còn nhỏ ngươi không chịu tập đàn, hình như cũng không phải là lần đầu tiên nghe người ta nói. Khi đó có bị phạt không?"
Lam Vân Hằng lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu, nói: "Phụ thân không phạt, trước đó sư huynh phạt".
Nguỵ Vô Tiện hứng thú dạt dào: "Phạt thế nào?"
Lam Vân Hằng nói: "Lúc đầu phạt bốn lần khẽ tay, sau đó quỳ một trận trong từ đường".
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Khi đó ngươi mấy tuổi?"
Lam Vân Hằng nói: "Hơn bảy tuổi".
Nguỵ Vô Tiện liền cười: "Tiểu Lam công tử nha, ngươi cũng thật là có bản lĩnh, so với ta còn lợi hại hơn. Lúc ta bị phạt quỳ trong từ đường nhà các ngươi, ít nhất cũng 15 tuổi".
Lam Vân Hằng ngước mắt lên khỏi dây đàn, hỏi: "Tại sao ngươi bị phạt?"
Nguỵ Vô Tiện càng thêm hào hứng: "Một lần ban đêm lén xuống núi mua rượu, trở về bị phụ... Ồ, khi đó y còn nhỏ quá, xấp xỉ bằng ngươi bây giờ, kêu 'phụ thân ngươi' thấy kỳ quái --- xuống núi mua rượu bị Lam Trạm bắt gặp. Ta để tránh bị phạt, bổ nhào lên khiến y té ra bên ngoài bức tường, thành ra phạm tội giống ta, không ngờ y dám đem ta tới từ đường cùng chịu phạt với y."
Lông mày Lam Vân Hằng giật giật.
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Còn có một lần ta... ta đánh đệ tử nhà khác, không nhắc tới chuyện này. Tóm lại lúc ta quỳ gối trước từ đường, Lam Trạm không biết thế nào nhìn ta, còn tưởng rằng ta đang khóc, sau đó phát hiện ta đang đào tổ kiến, nín cười mà nín không được. Sắc mặt của y khi đó, ha ha ha, hiện giờ ngươi hẳn là không có cơ hội nhìn thấy đâu".
Lam Vân Hằng liếc mắt nhìn sang một cái, nói: "Ta cũng không muốn xem lắm".
Nguỵ Vô Tiện cười một trận, nhéo cằm nghĩ nghĩ, làm như cảm thấy có gì đó sai sai, lại nói: "Thế nào, trước đây ngươi chưa từng nghe danh tiếng lẫy lừng của ta khi học ở đây hay sao?"
Lam Vân Hằng nói: "Cũng không có".
Nguỵ Vô Tiện bất mãn nói: "Nhất định là thanh danh khi đó của ta đã tiêu tùng rồi, bằng không nhàm chán như Vân Thâm Bất Tri Xứ, những việc như thế này ít nhất phải lan truyền mười năm."
Lam Vân Hằng không nói gì, tay khẽ gảy lên dây đàn, một âm thanh vang lên quanh quẩn.
Sau đó Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chắc là mình đã ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng chuông giờ hợi, tỉnh lại là đã ở trên giường. Lam Vong Cơ ngồi trước giường, hình như vừa mới trở về, đang đắp mền cho Nguỵ Vô Tiện. Mắt Nguỵ Vô Tiện chớp chớp, cầm bàn tay Lam Vong Cơ đang để trên cái mền, thấp giọng hỏi: "A Hạ đâu?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi chuyển động, Nguỵ Vô Tiện nhìn theo y, thấy cậu thiếu niên đang gục trên bàn bên cạnh cây đàn, tóc dài rũ xuống, hít thở đều đặn, đã ngủ say rồi.
Nguỵ Vô Tiện thở dài nói: "Thế này kêu ta làm thế nào nhẫn tâm kêu nó dậy chứ".
Lam Vong Cơ nói: "Ta gọi nó".
Nói xong, chậm rãi đi đến cạnh bàn, cúi người vỗ vỗ vào vai Lam Vân Hằng, thấp giọng nói: "Vân Hằng, dậy đi".
Lam Vân Hằng nhúc nhích, mắt hơi nhập nhèm nói: "..... Phụ thân?"
"Đứng dậy," Lam Vong Cơ, "Lên giường ngủ".
Y nắm tay Lam Vân Hằng, kéo cậu ra khỏi bàn. Lam Vân Hằng dụi mắt, vô thức bước theo Lam Vong Cơ, đi hai bước lại quay về, vừa dụi mắt, vừa mang cây đàn của cậu.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đừng mang, cứ đi theo phụ thân ngươi đi".
Lam Vân Hằng lúc này mới phản ứng lại, đi theo Lam Vong Cơ rời khỏi phòng trong, đi đến cửa lại quay đầu, nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện đang ở trên giường.
Nguỵ Vô Tiện cười phẩy tay về phía cậu.
Chẳng bao lâu Lam Vong Cơ trở về, vẫn ngồi trước giường. Nguỵ Vô Tiện ôm lấy y, vùi đầu vào chỗ thắt lưng y, thấp giọng nói: "Lam Nhị ca ca, ta rất nhớ ngươi đó".
Bàn tay Lam Vong Cơ vuốt ve sau gáy hắn, nói: "Ừm"
Nguỵ Vô Tiện vừa cọ cọ vào quần áo của y, vừa nói: "Ngươi đi đâu, sao đi lâu như vậy? Đây là mùi gì... ồ, đi từ đường nhà các ngươi à".
"Ừm," Lam Vong Cơ nói, "Thúc phụ cũng ở đó".
"Không phải chứ," Nguỵ Vô Tiện kéo dài giọng nói, "Sao vậy, ngươi và ta đã là đạo lữ, chẳng lẽ ông ấy còn phạt ngươi quỳ sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Sao thế được".
Dừng một lát, lại nói: "Thúc phụ hỏi ta, muốn hay không muốn cùng ngươi..."
Phần cuối câu nói kia nhỏ dần xuống, được Lam Vong Cơ trân trọng và nhả chữ ra một cách ngập ngừng. Nguỵ Vô Tiện lăn một cái trên đùi y, ngẩng mặt nhìn y, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực y, hỏi: "Cùng ta thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Kết hôn".
Hai chữ rõ ràng phát ra khỏi môi y, thậm chí một ánh mắt nhìn sang, cũng nóng đến mức khiến trái tim Nguỵ Vô Tiện nảy lên, vô thức siết chặt tay Lam Vong Cơ.
Sau một hồi lâu, hắn phản ứng lại, vùi mặt vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho dù bây giờ ta đồng ý một tiếng, đến khi tất cả mọi việc thu xếp ổn thoả, lục lễ chuẩn bị xong, nhanh nhất cũng phải một hai tháng. Khi đó tiểu Lam nhị công tử của ngươi thật sự không giấu được nữa, thúc phụ ngươi còn nhìn nổi không?"
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ cần ngươi muốn, mọi việc đều không lo".
Nguỵ Vô Tiện từ trên giường ngồi dậy nhìn y. Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, hắn liền ngồi vào lòng Lam Vong Cơ, mặt dán vào ngực Lam Vong Cơ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y.
"Nhưng mà," Nguỵ Vô Tiện nói, "Thực ra... ta không muốn".
Hắn vẫn không nhìn lên Lam Vong Cơ, nhưng cảm thấy Lam Vong Cơ hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên mi tâm của hắn.
Vì thế Nguỵ Vô Tiện càng dán chặt vào ngực y, thấp giọng nói: "Nếu như a Hạ còn nhỏ, không nhớ ra chuyện thì cũng được đi. Hiện giờ nó đã lớn như vậy, nói chung không nên khiến cho nó cảm thấy bản thân nó.... là thứ có trước lễ thành hôn của chúng ta".
Lam Vong Cơ nói: "Ta biết".
Nguỵ Vô Tiện lại co rúc vào trong lòng y một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi đã nói với Lam lão... khụ, nói với thúc phụ ngươi rồi à?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừm".
Nguỵ Vô Tiện nheo nheo mắt lại, nói: "Hèn chi giữ ngươi lại lâu như vậy, có phải là khuyên ngươi hồi tâm chuyển ý hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Thúc phụ không khuyên, nhưng muốn ta gặp mặt huynh trưởng".
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới ngẩn người, hỏi: "Ồ.... Ca của ngươi, vậy, Trạch Vu Quân gần đây khoẻ không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Hắn nói thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc".
"Ừ, dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi," Nguỵ Vô Tiện nói xong, nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngươi có cảm thấy đáng tiếc hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Không bao giờ"
"Lam Trạm, Lam Nhị ca ca," Nguỵ Vô Tiện khẽ thở dài, "Tại sao mỗi lần khi ta cảm thấy thích ngươi nhất rồi, lại vẫn có thể thích ngươi nhiều hơn như thế".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, con ngươi trong suốt nhạt màu loé lên ý cười. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn quàng hai tay lên vai y, Lam Vong Cơ cúi đầu hôn xuống, hơi dùng sức ngậm lấy môi hắn.
Nguỵ Vô Tiện vừa bị hôn, vừa mơ mơ hồ hồ nói bên môi y: "Vậy ngươi có nói với Trạch Vu Quân, ta đã xem thư của ngươi, đã cùng ngươi lạy từ đường, đã uống rượu, hiện giờ ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi, việc này đã xong từ lâu rồi không".
Trong cổ họng Lam Vong Cơ phát ra tiếng rung động trầm thấp, như là một tiếng cười.
Nguỵ Vô Tiện vừa hôn, vừa tách chân ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, hơi thở dần trở nên ướt át, mang theo tiếng rầm rì nhỏ vụn. Một tay Lam Vong Cơ vòng ra sau lưng hắn, ngón tay chợt hơi dùng sức, Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Ta vừa nói rồi, Lam Nhị ca ca, ta thật sự rất nhớ ngươi á".
Hắn nói xong, đầu ngón tay mò vào trong vạt áo Lam Vong Cơ, rồi tháo thắt lưng của y ra. Nhưng rất nhanh cổ tay hắn đã bị Lam Vong Cơ giữ chặt lại.
Lam Vong Cơ nói: "Không thể".
Nguỵ Vô Tiện than thở nói: "Đã lâu như vậy rồi, tại sao vẫn là 'không thể' chứ".
Hắn vừa nói, vừa dùng môi cọ cọ vào má và vành tai của Lam Vong Cơ, hơi thở phà hết lên làn da của người trước mặt, nghe thấy tiếng thở của Lam Vong Cơ cũng nặng nề thêm một chút.
Nhưng Lam Vong Cơ nói: "Không thể chính là không thể".
Nguỵ Vô Tiện lập tức bật cười: "Lam Trạm, ngươi đó nha, lúc thì mỗi ngày chính là mỗi ngày, lúc lại là không thể chính là không thể, không chừa chút nào để thương lượng hay sao?"
Bàn tay Lam Vong Cơ vỗ về an ủi sau lưng hắn, nói: "Qua thêm một thời gian nữa".
Nguỵ Vô Tiện không mò vào quần áo của Lam Vong Cơ được, dứt khoát cởi áo khoác của mình ra, cầm tay Lam Vong Cơ đưa xuống phía dưới người mình, đồng thời nói: "Nhưng ngươi sờ một chút đi... Lam Nhị ca ca, ta nhớ ngươi đến mức một khắc cũng không chờ nổi nữa!"
Tay Lam Vong Cơ trước tiên dán lên bụng Nguỵ Vô Tiện, chỗ phồng lên dưới lòng bàn tay gần như chưa hiện rõ, chỉ có Lam Vong Cơ thường xuyên vuốt ve chỗ đó, mới có thể cảm nhận được sự thay đổi cụ thể. Lại đi xuống dưới, sự ướt át ở giữa hai chân khiến Lam Vong Cơ chợt cuộn chặt mấy ngón tay lại, đầu ngón tay ấn thành một chỗ lõm nho nhỏ ở phần đùi trong trơn ướt của Nguỵ Vô Tiện.
Huyệt khẩu phía sau hơi co rút, thỉnh thoảng chảy ra càng nhiều chất lỏng dinh dính hơn, gần như thấm ướt cả lớp vải dưới người. Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển nói bên tai Lam Vong Cơ: "Ngươi xem, ta đã ướt thành ra như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn 'không thể' sao..."
Dư âm còn chưa rơi xuống, lại đột nhiên nâng cao lên, biến thành một tiếng kêu thảng thốt nho nhỏ. Một ngón tay của Lam Vong Cơ dễ dàng trượt vào hậu huyệt không ngừng trào nước ra của hắn, nhẹ nhàng khuấy đảo một chút ở trong đó, lớp chai mỏng trên ngón tay cọ qua vách ruột mềm mại, Nguỵ Vô Tiện vịn vào bả vai Lam Vong Cơ, hít thật sâu một hơi, tức thời không nói được bất kỳ câu gì nữa.
Rất nhanh ngón tay thứ hai cũng đưa vào, đào sâu vào trong hậu huyệt không kềm được cơn động tình, ngựa quen đường cũ tìm đến điểm khiến Nguỵ Vô Tiện run rẩy thất thần, sau đó không nhẹ không nặng đè lên nơi đó. Thân thể Khôn Trạch trong thời gian mang thai cực kỳ mẫn cảm, bị hai ngón tay giày vò đã dễ dàng không chống đỡ nổi, cả người Nguỵ Vô Tiện phát rung lên, răng cắn chặt vào môi mình, sau lại khẽ cắn lên vành tai Lam Vong Cơ, đổi lấy sự xoa nắn chơi đùa càng mạnh bạo hơn trong hậu huyệt, lập tức trong âm thanh rên rỉ có vài tiếng nức nở.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Phía trước... ưm... Nhị ca ca, phía trước cũng muốn...."
Cánh tay hắn vòng qua cổ Lam Vong Cơ, trung y vẫn khoác hờ trên vai, Lam Vong Cơ cởi tiết khố của hắn, bàn tay kia thì theo lời cầm lấy tính khí của Nguỵ Vô Tiện, nhờ chất dịch trong suốt sớm tràn ra để bắt đầu tuốt lên xuống.
Trước sau cùng kích thích đem lại khoái cảm quá mức rõ ràng, hai chân Nguỵ Vô Tiện run lên không ngừng, cả người đều đổ ụp lên người Lam Vong Cơ, gần như tham lam hít lấy mùi hương nơi cổ Lam Vong Cơ. Rõ ràng rơi vào chóp mũi sẽ cảm nhận một mùi hương mát lạnh, nhưng lúc này trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện lại bùng cháy lên một ngọn lửa, hậu huyệt vốn vô cùng ẩm ướt, lại càng lúc càng phun ra nhiều nước hơn, nhỏ giọt tí tách ướt đẫm tay của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nương theo sự trơn ướt, lại đưa thêm một ngón tay vào, ba ngón tay ra vào như kiểu của tính khí, mang theo tiếng nước nhỏ vụn. Nguỵ Vô Tiện đã lâu rồi không được y làm cho như vậy, cảm giác ngón tay xoa ấn trong hậu huyệt quá mức thoải mái, khoái cảm như nước lũ gột rửa toàn thân hắn, thân thể run bần bật như điện giật, các ngón tay túm lấy áo khoác Lam Vong Cơ đến nhăn nhúm.
Nguỵ Vô Tiện rên rỉ, dán lên má Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, mạnh hơn một chút.... Làm ta mạnh hơn chút nữa..."
Lam Vong Cơ cũng đưa thêm ngón tay cuối cùng vào, cảm giác bị thao lộng đó càng trở nên thăng hoa hơn, huyệt khẩu đã lâu không được thăm hỏi từ từ được mở rộng ra, các nếp gấp co rút lại, sau đó bị bốn ngón tay kia căng ra gần như phẳng lì, lộ ra lớp thịt mềm hồng hào bên trong. Hai chân Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng kẹp chặt lại, nước từ hậu huyệt bị kéo ra càng nhiều hơn, thậm chí nhỏ giọt lên người Lam Vong Cơ, thấm ướt thành một vệt sẫm màu trên vải áo.
Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi chịu không nổi".
"Ô a... Đâu ra cái gì mà chịu không nổi," Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ lên, theo động tác của ngón tay Lam Vong Cơ, lắc lư lên xuống vòng eo ở biên độ nhỏ trên đùi y, "Ngươi làm... làm ta như vậy, ta mới thật sự... ưm a... thật sự là chịu không nổi...!"
Lam Vong Cơ nghe vậy, các ngón tay đang chơi đùa tính khí trước người hắn chợt rời đi, thay bằng siết chặt vòng eo hắn. Tính khí đang được làm rất thoải mái, đứng thẳng rỉ nước ra, đột nhiên không được an ủi nữa, nôn nóng cọ cọ lên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ chỉ đè hông hắn xuống lại, các ngón tay đang chôn trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện tăng thêm sức lực.
"A!! Lam... Lam Trạm!!"
Tiếng nước nhỏ vụn ban đầu đột nhiên cực kỳ rõ ràng, "lép nhép", "lép nhép" không ngừng, cùng với sự thọc vào rút ra cực nhanh, còn có tiếng rên rỉ cao vút của Nguỵ Vô Tiện.
Sức lực kia thực sự quá ghê gớm, các ngón tay mạnh mẽ đưa vào trong dũng đạo, đi vào không sâu, nhưng cảm giác căng trướng trong thành ruột gần giống với tính khí, cộng thêm chỗ mẫn cảm được hung hăng xoa ấn nhiều lần, ngón tay với lớp chai mỏng như có như không ma sát với thành ruột vô cùng non mềm, cảm xúc tinh tế nhưng quá mức chân thật kích thích đến mức da đầu Nguỵ Vô Tiện tê dại. Hậu huyệt rõ ràng giống như chịu không nổi, lại run rẩy co rút không ngừng, mút chặt lấy những ngón tay đang xâm chiếm kia, tham lam thèm muốn mà đòi hỏi nhiều hơn.
"A.... Ô a! Lam Trạm... Lam, Lam Trạm!!"
Nhìn một hồi, Lam Vân Hằng đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Tại sao cứ nhìn ta?"
Nguỵ Vô Tiện "phụt" cười: "Chờ lúc ngươi không tập trung, phạt ngươi chép một lần gia quy".
Lam Vân Hằng: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhớ tới khi còn nhỏ ngươi không chịu tập đàn, hình như cũng không phải là lần đầu tiên nghe người ta nói. Khi đó có bị phạt không?"
Lam Vân Hằng lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu, nói: "Phụ thân không phạt, trước đó sư huynh phạt".
Nguỵ Vô Tiện hứng thú dạt dào: "Phạt thế nào?"
Lam Vân Hằng nói: "Lúc đầu phạt bốn lần khẽ tay, sau đó quỳ một trận trong từ đường".
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Khi đó ngươi mấy tuổi?"
Lam Vân Hằng nói: "Hơn bảy tuổi".
Nguỵ Vô Tiện liền cười: "Tiểu Lam công tử nha, ngươi cũng thật là có bản lĩnh, so với ta còn lợi hại hơn. Lúc ta bị phạt quỳ trong từ đường nhà các ngươi, ít nhất cũng 15 tuổi".
Lam Vân Hằng ngước mắt lên khỏi dây đàn, hỏi: "Tại sao ngươi bị phạt?"
Nguỵ Vô Tiện càng thêm hào hứng: "Một lần ban đêm lén xuống núi mua rượu, trở về bị phụ... Ồ, khi đó y còn nhỏ quá, xấp xỉ bằng ngươi bây giờ, kêu 'phụ thân ngươi' thấy kỳ quái --- xuống núi mua rượu bị Lam Trạm bắt gặp. Ta để tránh bị phạt, bổ nhào lên khiến y té ra bên ngoài bức tường, thành ra phạm tội giống ta, không ngờ y dám đem ta tới từ đường cùng chịu phạt với y."
Lông mày Lam Vân Hằng giật giật.
Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Còn có một lần ta... ta đánh đệ tử nhà khác, không nhắc tới chuyện này. Tóm lại lúc ta quỳ gối trước từ đường, Lam Trạm không biết thế nào nhìn ta, còn tưởng rằng ta đang khóc, sau đó phát hiện ta đang đào tổ kiến, nín cười mà nín không được. Sắc mặt của y khi đó, ha ha ha, hiện giờ ngươi hẳn là không có cơ hội nhìn thấy đâu".
Lam Vân Hằng liếc mắt nhìn sang một cái, nói: "Ta cũng không muốn xem lắm".
Nguỵ Vô Tiện cười một trận, nhéo cằm nghĩ nghĩ, làm như cảm thấy có gì đó sai sai, lại nói: "Thế nào, trước đây ngươi chưa từng nghe danh tiếng lẫy lừng của ta khi học ở đây hay sao?"
Lam Vân Hằng nói: "Cũng không có".
Nguỵ Vô Tiện bất mãn nói: "Nhất định là thanh danh khi đó của ta đã tiêu tùng rồi, bằng không nhàm chán như Vân Thâm Bất Tri Xứ, những việc như thế này ít nhất phải lan truyền mười năm."
Lam Vân Hằng không nói gì, tay khẽ gảy lên dây đàn, một âm thanh vang lên quanh quẩn.
Sau đó Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chắc là mình đã ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng chuông giờ hợi, tỉnh lại là đã ở trên giường. Lam Vong Cơ ngồi trước giường, hình như vừa mới trở về, đang đắp mền cho Nguỵ Vô Tiện. Mắt Nguỵ Vô Tiện chớp chớp, cầm bàn tay Lam Vong Cơ đang để trên cái mền, thấp giọng hỏi: "A Hạ đâu?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi chuyển động, Nguỵ Vô Tiện nhìn theo y, thấy cậu thiếu niên đang gục trên bàn bên cạnh cây đàn, tóc dài rũ xuống, hít thở đều đặn, đã ngủ say rồi.
Nguỵ Vô Tiện thở dài nói: "Thế này kêu ta làm thế nào nhẫn tâm kêu nó dậy chứ".
Lam Vong Cơ nói: "Ta gọi nó".
Nói xong, chậm rãi đi đến cạnh bàn, cúi người vỗ vỗ vào vai Lam Vân Hằng, thấp giọng nói: "Vân Hằng, dậy đi".
Lam Vân Hằng nhúc nhích, mắt hơi nhập nhèm nói: "..... Phụ thân?"
"Đứng dậy," Lam Vong Cơ, "Lên giường ngủ".
Y nắm tay Lam Vân Hằng, kéo cậu ra khỏi bàn. Lam Vân Hằng dụi mắt, vô thức bước theo Lam Vong Cơ, đi hai bước lại quay về, vừa dụi mắt, vừa mang cây đàn của cậu.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đừng mang, cứ đi theo phụ thân ngươi đi".
Lam Vân Hằng lúc này mới phản ứng lại, đi theo Lam Vong Cơ rời khỏi phòng trong, đi đến cửa lại quay đầu, nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện đang ở trên giường.
Nguỵ Vô Tiện cười phẩy tay về phía cậu.
Chẳng bao lâu Lam Vong Cơ trở về, vẫn ngồi trước giường. Nguỵ Vô Tiện ôm lấy y, vùi đầu vào chỗ thắt lưng y, thấp giọng nói: "Lam Nhị ca ca, ta rất nhớ ngươi đó".
Bàn tay Lam Vong Cơ vuốt ve sau gáy hắn, nói: "Ừm"
Nguỵ Vô Tiện vừa cọ cọ vào quần áo của y, vừa nói: "Ngươi đi đâu, sao đi lâu như vậy? Đây là mùi gì... ồ, đi từ đường nhà các ngươi à".
"Ừm," Lam Vong Cơ nói, "Thúc phụ cũng ở đó".
"Không phải chứ," Nguỵ Vô Tiện kéo dài giọng nói, "Sao vậy, ngươi và ta đã là đạo lữ, chẳng lẽ ông ấy còn phạt ngươi quỳ sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Sao thế được".
Dừng một lát, lại nói: "Thúc phụ hỏi ta, muốn hay không muốn cùng ngươi..."
Phần cuối câu nói kia nhỏ dần xuống, được Lam Vong Cơ trân trọng và nhả chữ ra một cách ngập ngừng. Nguỵ Vô Tiện lăn một cái trên đùi y, ngẩng mặt nhìn y, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực y, hỏi: "Cùng ta thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Kết hôn".
Hai chữ rõ ràng phát ra khỏi môi y, thậm chí một ánh mắt nhìn sang, cũng nóng đến mức khiến trái tim Nguỵ Vô Tiện nảy lên, vô thức siết chặt tay Lam Vong Cơ.
Sau một hồi lâu, hắn phản ứng lại, vùi mặt vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho dù bây giờ ta đồng ý một tiếng, đến khi tất cả mọi việc thu xếp ổn thoả, lục lễ chuẩn bị xong, nhanh nhất cũng phải một hai tháng. Khi đó tiểu Lam nhị công tử của ngươi thật sự không giấu được nữa, thúc phụ ngươi còn nhìn nổi không?"
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ cần ngươi muốn, mọi việc đều không lo".
Nguỵ Vô Tiện từ trên giường ngồi dậy nhìn y. Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, hắn liền ngồi vào lòng Lam Vong Cơ, mặt dán vào ngực Lam Vong Cơ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y.
"Nhưng mà," Nguỵ Vô Tiện nói, "Thực ra... ta không muốn".
Hắn vẫn không nhìn lên Lam Vong Cơ, nhưng cảm thấy Lam Vong Cơ hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên mi tâm của hắn.
Vì thế Nguỵ Vô Tiện càng dán chặt vào ngực y, thấp giọng nói: "Nếu như a Hạ còn nhỏ, không nhớ ra chuyện thì cũng được đi. Hiện giờ nó đã lớn như vậy, nói chung không nên khiến cho nó cảm thấy bản thân nó.... là thứ có trước lễ thành hôn của chúng ta".
Lam Vong Cơ nói: "Ta biết".
Nguỵ Vô Tiện lại co rúc vào trong lòng y một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi đã nói với Lam lão... khụ, nói với thúc phụ ngươi rồi à?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừm".
Nguỵ Vô Tiện nheo nheo mắt lại, nói: "Hèn chi giữ ngươi lại lâu như vậy, có phải là khuyên ngươi hồi tâm chuyển ý hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Thúc phụ không khuyên, nhưng muốn ta gặp mặt huynh trưởng".
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới ngẩn người, hỏi: "Ồ.... Ca của ngươi, vậy, Trạch Vu Quân gần đây khoẻ không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Hắn nói thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc".
"Ừ, dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi," Nguỵ Vô Tiện nói xong, nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngươi có cảm thấy đáng tiếc hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Không bao giờ"
"Lam Trạm, Lam Nhị ca ca," Nguỵ Vô Tiện khẽ thở dài, "Tại sao mỗi lần khi ta cảm thấy thích ngươi nhất rồi, lại vẫn có thể thích ngươi nhiều hơn như thế".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, con ngươi trong suốt nhạt màu loé lên ý cười. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn quàng hai tay lên vai y, Lam Vong Cơ cúi đầu hôn xuống, hơi dùng sức ngậm lấy môi hắn.
Nguỵ Vô Tiện vừa bị hôn, vừa mơ mơ hồ hồ nói bên môi y: "Vậy ngươi có nói với Trạch Vu Quân, ta đã xem thư của ngươi, đã cùng ngươi lạy từ đường, đã uống rượu, hiện giờ ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi, việc này đã xong từ lâu rồi không".
Trong cổ họng Lam Vong Cơ phát ra tiếng rung động trầm thấp, như là một tiếng cười.
Nguỵ Vô Tiện vừa hôn, vừa tách chân ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, hơi thở dần trở nên ướt át, mang theo tiếng rầm rì nhỏ vụn. Một tay Lam Vong Cơ vòng ra sau lưng hắn, ngón tay chợt hơi dùng sức, Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Ta vừa nói rồi, Lam Nhị ca ca, ta thật sự rất nhớ ngươi á".
Hắn nói xong, đầu ngón tay mò vào trong vạt áo Lam Vong Cơ, rồi tháo thắt lưng của y ra. Nhưng rất nhanh cổ tay hắn đã bị Lam Vong Cơ giữ chặt lại.
Lam Vong Cơ nói: "Không thể".
Nguỵ Vô Tiện than thở nói: "Đã lâu như vậy rồi, tại sao vẫn là 'không thể' chứ".
Hắn vừa nói, vừa dùng môi cọ cọ vào má và vành tai của Lam Vong Cơ, hơi thở phà hết lên làn da của người trước mặt, nghe thấy tiếng thở của Lam Vong Cơ cũng nặng nề thêm một chút.
Nhưng Lam Vong Cơ nói: "Không thể chính là không thể".
Nguỵ Vô Tiện lập tức bật cười: "Lam Trạm, ngươi đó nha, lúc thì mỗi ngày chính là mỗi ngày, lúc lại là không thể chính là không thể, không chừa chút nào để thương lượng hay sao?"
Bàn tay Lam Vong Cơ vỗ về an ủi sau lưng hắn, nói: "Qua thêm một thời gian nữa".
Nguỵ Vô Tiện không mò vào quần áo của Lam Vong Cơ được, dứt khoát cởi áo khoác của mình ra, cầm tay Lam Vong Cơ đưa xuống phía dưới người mình, đồng thời nói: "Nhưng ngươi sờ một chút đi... Lam Nhị ca ca, ta nhớ ngươi đến mức một khắc cũng không chờ nổi nữa!"
Tay Lam Vong Cơ trước tiên dán lên bụng Nguỵ Vô Tiện, chỗ phồng lên dưới lòng bàn tay gần như chưa hiện rõ, chỉ có Lam Vong Cơ thường xuyên vuốt ve chỗ đó, mới có thể cảm nhận được sự thay đổi cụ thể. Lại đi xuống dưới, sự ướt át ở giữa hai chân khiến Lam Vong Cơ chợt cuộn chặt mấy ngón tay lại, đầu ngón tay ấn thành một chỗ lõm nho nhỏ ở phần đùi trong trơn ướt của Nguỵ Vô Tiện.
Huyệt khẩu phía sau hơi co rút, thỉnh thoảng chảy ra càng nhiều chất lỏng dinh dính hơn, gần như thấm ướt cả lớp vải dưới người. Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển nói bên tai Lam Vong Cơ: "Ngươi xem, ta đã ướt thành ra như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn 'không thể' sao..."
Dư âm còn chưa rơi xuống, lại đột nhiên nâng cao lên, biến thành một tiếng kêu thảng thốt nho nhỏ. Một ngón tay của Lam Vong Cơ dễ dàng trượt vào hậu huyệt không ngừng trào nước ra của hắn, nhẹ nhàng khuấy đảo một chút ở trong đó, lớp chai mỏng trên ngón tay cọ qua vách ruột mềm mại, Nguỵ Vô Tiện vịn vào bả vai Lam Vong Cơ, hít thật sâu một hơi, tức thời không nói được bất kỳ câu gì nữa.
Rất nhanh ngón tay thứ hai cũng đưa vào, đào sâu vào trong hậu huyệt không kềm được cơn động tình, ngựa quen đường cũ tìm đến điểm khiến Nguỵ Vô Tiện run rẩy thất thần, sau đó không nhẹ không nặng đè lên nơi đó. Thân thể Khôn Trạch trong thời gian mang thai cực kỳ mẫn cảm, bị hai ngón tay giày vò đã dễ dàng không chống đỡ nổi, cả người Nguỵ Vô Tiện phát rung lên, răng cắn chặt vào môi mình, sau lại khẽ cắn lên vành tai Lam Vong Cơ, đổi lấy sự xoa nắn chơi đùa càng mạnh bạo hơn trong hậu huyệt, lập tức trong âm thanh rên rỉ có vài tiếng nức nở.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Phía trước... ưm... Nhị ca ca, phía trước cũng muốn...."
Cánh tay hắn vòng qua cổ Lam Vong Cơ, trung y vẫn khoác hờ trên vai, Lam Vong Cơ cởi tiết khố của hắn, bàn tay kia thì theo lời cầm lấy tính khí của Nguỵ Vô Tiện, nhờ chất dịch trong suốt sớm tràn ra để bắt đầu tuốt lên xuống.
Trước sau cùng kích thích đem lại khoái cảm quá mức rõ ràng, hai chân Nguỵ Vô Tiện run lên không ngừng, cả người đều đổ ụp lên người Lam Vong Cơ, gần như tham lam hít lấy mùi hương nơi cổ Lam Vong Cơ. Rõ ràng rơi vào chóp mũi sẽ cảm nhận một mùi hương mát lạnh, nhưng lúc này trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện lại bùng cháy lên một ngọn lửa, hậu huyệt vốn vô cùng ẩm ướt, lại càng lúc càng phun ra nhiều nước hơn, nhỏ giọt tí tách ướt đẫm tay của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nương theo sự trơn ướt, lại đưa thêm một ngón tay vào, ba ngón tay ra vào như kiểu của tính khí, mang theo tiếng nước nhỏ vụn. Nguỵ Vô Tiện đã lâu rồi không được y làm cho như vậy, cảm giác ngón tay xoa ấn trong hậu huyệt quá mức thoải mái, khoái cảm như nước lũ gột rửa toàn thân hắn, thân thể run bần bật như điện giật, các ngón tay túm lấy áo khoác Lam Vong Cơ đến nhăn nhúm.
Nguỵ Vô Tiện rên rỉ, dán lên má Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, mạnh hơn một chút.... Làm ta mạnh hơn chút nữa..."
Lam Vong Cơ cũng đưa thêm ngón tay cuối cùng vào, cảm giác bị thao lộng đó càng trở nên thăng hoa hơn, huyệt khẩu đã lâu không được thăm hỏi từ từ được mở rộng ra, các nếp gấp co rút lại, sau đó bị bốn ngón tay kia căng ra gần như phẳng lì, lộ ra lớp thịt mềm hồng hào bên trong. Hai chân Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng kẹp chặt lại, nước từ hậu huyệt bị kéo ra càng nhiều hơn, thậm chí nhỏ giọt lên người Lam Vong Cơ, thấm ướt thành một vệt sẫm màu trên vải áo.
Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi chịu không nổi".
"Ô a... Đâu ra cái gì mà chịu không nổi," Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ lên, theo động tác của ngón tay Lam Vong Cơ, lắc lư lên xuống vòng eo ở biên độ nhỏ trên đùi y, "Ngươi làm... làm ta như vậy, ta mới thật sự... ưm a... thật sự là chịu không nổi...!"
Lam Vong Cơ nghe vậy, các ngón tay đang chơi đùa tính khí trước người hắn chợt rời đi, thay bằng siết chặt vòng eo hắn. Tính khí đang được làm rất thoải mái, đứng thẳng rỉ nước ra, đột nhiên không được an ủi nữa, nôn nóng cọ cọ lên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ chỉ đè hông hắn xuống lại, các ngón tay đang chôn trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện tăng thêm sức lực.
"A!! Lam... Lam Trạm!!"
Tiếng nước nhỏ vụn ban đầu đột nhiên cực kỳ rõ ràng, "lép nhép", "lép nhép" không ngừng, cùng với sự thọc vào rút ra cực nhanh, còn có tiếng rên rỉ cao vút của Nguỵ Vô Tiện.
Sức lực kia thực sự quá ghê gớm, các ngón tay mạnh mẽ đưa vào trong dũng đạo, đi vào không sâu, nhưng cảm giác căng trướng trong thành ruột gần giống với tính khí, cộng thêm chỗ mẫn cảm được hung hăng xoa ấn nhiều lần, ngón tay với lớp chai mỏng như có như không ma sát với thành ruột vô cùng non mềm, cảm xúc tinh tế nhưng quá mức chân thật kích thích đến mức da đầu Nguỵ Vô Tiện tê dại. Hậu huyệt rõ ràng giống như chịu không nổi, lại run rẩy co rút không ngừng, mút chặt lấy những ngón tay đang xâm chiếm kia, tham lam thèm muốn mà đòi hỏi nhiều hơn.
"A.... Ô a! Lam Trạm... Lam, Lam Trạm!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.