Chương 52: Phiên ngoại 8: Thuỳ hoa 06 - c
Sannianbufei
19/09/2022
Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, dường như là đêm khuya, ánh đèn mờ ảo. Màn che buông xuống một nửa, dường như có một bóng người ngồi cạnh giường, hắn chỉ hơi nhúc nhích ngón tay, người nọ đã giật mình phát hiện, ghé lại gần nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói: "Ồ, là a Hạ".
Chắc trước đó Lam Hành ngồi trên tấm chiếu mỏng ở trước giường, lúc này lẳng lặng đưa tay đặt ở mép giường. Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nhìn cậu chăm chú một lát, Lam Hành nói: "Thương nhi... là một đệ đệ".
Nguỵ Vô Tiện di chuyển ánh mắt, gật đầu, mái tóc sột soạt cọ trên gối, đáp lời: "Ta biết, phụ thân ngươi đã ẵm đến cho ta xem rồi".
Lam Hành nói: "Phụ thân ẵm nó đến chỗ tông chủ bá phụ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được được được, ôm đi xa một chút, để ta có thời gian yên tĩnh...."
Hắn làm như nhớ tới chuyện gì đau đầu, thở dài một hơi, rồi lại mỉm cười một cái. Lam Hành không biết làm gì, quan sát khắp xung quanh một hồi, nhổm người đến chiếc bàn nhỏ trước giường lấy chén trà, lại nghe tiếng Nguỵ Vô Tiện: "Không cần không cần, ngươi lại đây".
Lam Hành khẽ đặt chén trà xuống, không nói gì quay lại, vẫn là ngồi trước giường.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi lại gần một chút".
Lam Hành nhích tới trước.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta hơi đau, không muốn cử động, ngươi gần thêm chút nữa".
Lam Hành lại nhích gần hơn, nửa thân trên gần như úp sấp trên giường. Nguỵ Vô Tiện giơ một bàn tay ra, hướng xuống, Lam Hành không hiểu rõ lắm cứ cúi đầu theo, cảm thấy Nguỵ Vô Tiện đặt tay lên đầu cậu, rất nhẹ nhàng xoa xoa.
Lam Hành sửng sốt. Cậu đã qua 15 tuổi, Nguỵ Vô Tiện rất hiếm khi sờ đầu cậu nữa.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Phụ thân ngươi kêu ngươi tới à?"
Lam Hành nói: "Phải" nhưng lại chợt lắc lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện không biết sao lại hơi dùng sức vỗ lên đầu cậu một cái. Lam Hành vừa ngẩng đầu, thấy trong mắt Nguỵ Vô Tiện có chút ý cười, còn có chút trấn an. Hắn hỏi: "Có phải đã doạ đến ngươi rồi không?"
Lam Hành vẫn không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật là đến sớm không bằng đến đúng lúc, Lam Trạm vốn đuổi đám các ngươi đi hết một loạt, nghĩ lúc các ngươi trở về là có thể nhìn thấy đứa bé kia, không ngờ các ngươi trở về nhanh như vậy, vừa đúng lúc. Ta nghe nói Kim Lăng còn bị doạ sợ chạy mất..."
Nhưng Lam Hành chỉ nhìn hắn. Ánh đèn có chút tối, nửa gương mặt của cậu thiếu niên nằm khuất bóng, chỉ có thể nhìn thấy cậu dùng răng cắn môi, cắn hơi mạnh, màu môi có vẻ hơi kém hồng hào.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cau mày, lát sau cười nói: "Này, tiểu lang quân, đây là sao vậy? Ngươi...."
Lam Hành đột nhiên gọi: "Cha"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, theo bản năng nhìn ra phía phòng ngoài: "Lam Trạm? Sao ngươi quay về......"
Hắn chợt im bặt.
Không gian trong phòng tĩnh mịch, ngoài bức bình phong không có ai, chỉ có những hình cắt loang lổ mờ nhạt dưới ánh đèn, ánh nến yếu ớt đung đưa. Lam Hành ghé vào mép giường, mắt nhìn hắn, trong hốc mắt hơi hơi hoe đỏ, thấp giọng gọi hắn: "Cha".
Đôi môi Nguỵ Vô Tiện bất thình lình run rẩy lên.
"Ừm," hồi lâu sau, hắn đáp, đối với Lam Hành rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ mà cười rộ lên, "Ta ở đây mà".
***
Lam Thương khi chưa ra đời là một đứa nhỏ không an tĩnh, sau khi sinh lại rất dễ ngủ. Trong ký ức của Nguỵ Vô Tiện có những đêm Lam Hành khóc rung trời, phải ba người thay phiên nhau dỗ dành, nhưng Lam Thương ngược lại, nếu nó tỉnh dậy khóc lóc, bất kỳ ai ẵm nó, chỉ cần đại khái dỗ một hồi, là đều có thể khiến cho nó nín khóc, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Có lần lúc qua giờ ăn tối, Nguỵ Vô Tiện đi xem, phát hiện Lam Hành nhẹ nhàng vỗ Lam Thương, đôi môi khẽ mấp máy, khe khẽ đọc cái gì đó, nghe kỹ lại hình như là một mục trong《Quy phạm tập》. Nguỵ Vô Tiện muốn nhịn cười, nhưng không ngừng được, cười một trận rồi lại thở dài thật to, nói nếu năm đó hắn cũng biết cách này để dỗ Lam Hành, nhất định là có thể ngủ được nhiều hơn một chút vào buổi tối, không tới mức rụng cả đám tóc.
Lam Vong Cơ vẫy tay về phía Lam Hành, tiếp nhận Lam Thương, không quên liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, bình thản nói: "Ngươi không thuộc".
Nguỵ Vô Tiện không phục nói: "Sao ngươi biết ta không thuộc?"
Lam Vong Cơ không nói, nhưng Lam Hành lại ở bên cạnh nói: "Vậy ngươi có thuộc không?"
Nguỵ Vô Tiện "Ơ" một tiếng, nhìn cậu chăm chú, môi mấp máy, nhíu mi, lại đảo mắt nhìn sang Lam Vong Cơ: "Cái đó, Hàm Quang Quân ơi, câu đầu tiên là gì ha?"
Lam Hành ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần Tĩnh Thất, nghe Nguỵ Vô Tiện nói với cậu: "Muốn cười thì cười, đừng trốn".
Bả vai Lam Hành run lên, nhưng chợt cúi đầu nghiêm túc nói: "Không cười".
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không tin: "Gia quy có nói, không được nói dối, tiểu Lam đại công tử, ngươi thành thật đi, vừa rồi có phải ngươi nói dối không".
Vừa nói, vừa đưa tay về phía Lam Hành, không biết là định bẹo má cậu hay là búng trán cậu. Lam Hành ôm đầu vừa trốn, vừa nói: "Đừng làm Thương nhi thức giấc!"
Đến khi cậu nửa thật nửa giả bị Nguỵ Vô Tiện đuổi ra khỏi cửa, Lam Vong Cơ vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn bọn hắn, con ngươi được ánh nến chiếu vào thật trong suốt và nhu hoà, giống như cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi vào tim Nguỵ Vô Tiện. Hắn tiến lại gần, ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, chống má nhìn dáng vẻ ngủ say của Lam Thương, rồi lại ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, nhẹ giọng nói: "Nhị ca ca, a Hạ thật sự khá thích đứa đệ đệ này, có phải không?"
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, ánh nến chiếu lên hàng mi tạo thành một bóng mờ tinh tế, hơi run run.
Y nói một cách chắn chắc: "Phải".
Nguỵ Vô Tiện nhìn y hơi nâng khoé miệng lên, nụ cười trên môi mình cũng dần dần mở rộng ra. Hắn chống người ghé sát vào hôn Lam Vong Cơ một cái trước, rồi sau đó dựa lên người Lam Vong Cơ, dùng đầu ngón tay chạm vào chóp mũi Lam Thương.
Hắn nói: "Vị tiểu tiểu lang quân này, anh của ngươi rất là thích ngươi đó".
Nói xong, lại quay mặt qua hôn Lam Vong Cơ.
Nụ hôn đó càng lúc càng sâu hơn, tay Nguỵ Vô Tiện túm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, trong họng phát ra mấy tiếng kêu khe khẽ. Lam Vong Cơ một tay giữ gáy hắn, còn chưa kịp xâm nhập, Lam Thương ngơ ngác cảm thấy mình mới bị ai đó đụng vào trong giấc ngủ, khuôn mặt đang ngủ yên ổn từ từ nhăn lại, cuối cùng "oa" lên một tiếng, bật khóc.
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Nguỵ Vô Tiện: "...... Nhị ca ca, ngươi gọi a Hạ quay lại đi".
***
Lễ đầy tháng của Lam Thương người ngoài không biết, vài tháng sau mới bắt đầu từ từ truyền tin thông báo, tiên môn bách gia lúc này mới kinh ngạc đến chúc mừng.
Khi gần tới cuối năm, danh sách lễ vật cưỡi gió đón tuyết, từ trời nam đất bắc lần lượt chuyển đến. Trong số các đại thế gia, lễ vật của Liên Hoa Ổ đến sớm nhất, mọi thứ đều như thường lệ, Lam Tư Truy đọc hai hàng, Nguỵ Vô Tiện liền có thể đoán được hết những thứ sau đó, phất phất tay để sang một bên không quan tâm. Sau đó danh sách lễ vật của Nhiếp thị đưa đến, ngược lại là một sự thay đổi lớn trong phong cách khí thế hào sảng của vùng đất Thanh Hà, đồ vật đưa tới đều là những thứ lung linh tinh xảo, xúc xắc bằng vàng, liên hoàn bằng bạch ngọc hạng nhất, còn chưa tới phiên Lam Thương chơi, trước tiên đã bị Nguỵ Vô Tiện cầm đi phá hư hết bảy tám phần rồi.
Về phần lễ vật của Kim Lân Đài, chậm chạp tới cuối năm mới đến. Đó là một ngày hiếm hoi có nắng vào mùa đông, Nguỵ Vô Tiện choàng tấm áo khoác lông cừu của Lam Vong Cơ, mái tóc xoã trên vai, ngồi phơi nắng ở hành lang. Chưa tới giờ ngọ, bên ngoài thế mà nổi lên một trận ồn ào nho nhỏ hiếm thấy, chợt nghe tiếng cửa cổng vang lên, Lam Hành và Lam Tư Truy đi vào, trong tay Lam Tư Truy ôm một quyển trục bằng vàng nạm ngọc thật dày, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà ngạc nhiên rụt vai lại.
Lam Tư Truy nói: "Lễ vật của Lan Lăng Kim thị đến rồi".
Một mình Tư Truy thế mà không thể trải ra hết quyển trục khổng lồ kia, mà trong tay Lam Hành hình như cầm thứ gì đó, không thể giúp đỡ. Nguỵ Vô Tiện dứt khoát nói: "Đứa nhỏ Kim Lăng này, học ở đâu ra cái thói này, thật là... Có thứ gì quan trọng, ngươi cứ kể đại vài món".
Nói xong, quay đầu vào bên trong, cao giọng gọi: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đến xem một chút. Kim Lăng rốt cuộc bị ai trong nhà hắn dạy thành ra như vậy, sao mà càng lúc càng giống.... (của hắn)"
Còn chưa kịp nói xong là giống người nào của Kim Lăng, Lam Vong Cơ đã ra tới cửa, ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện đưa một tay vào trong tay áo Lam Vong Cơ, Lam Hành ở một bên hỏi: "Thương nhi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện cười cười với cậu: "Hôm nay cho ta một ngày nhàn nhã, giao cho mấy sư tỷ của ngươi trông coi, các nàng vô cùng mừng rỡ. Tư Truy nói nhanh lên, Kim Lăng rốt cuộc tặng cái gì?"
Lam Tư Truy thản nhiên nói: "Nếu nói thứ thật sự khác thường, có lẽ chỉ có thứ trên tay Vân Hằng đây, là Kim Lân Đài cố tình căn dặn, muốn chúng ta tự mình giao cho Nguỵ tiền bối và Hàm Quang Quân".
Nguỵ Vô Tiện liền nói với Lam Hành: "Phải không? Tiểu lang quân, ngươi nhìn thử xem".
Tay áo Lam Hành lắc một cái, lộ ra hoàn toàn vật trong tay, là một cái hộp bằng ngọc lưu ly to hơn bàn tay một chút, hoa văn bên trên không chỉ là trang trí, còn có thêm chú thuật. Lam Hành mở nắp hộp, hơi sửng sốt, đưa chiếc hộp qua cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn, phát ra một tiếng kêu lên hứng thú, ngoắc Lam Tư Truy cùng đến xem. Lam Tư Truy đặt quyển trục xuống, thò đầu qua, nhìn thấy một đôi mặt dây chuyền bằng vàng nho nhỏ nằm trên tấm lụa gấm có hoa văn mẫu đơn vàng, làm thành hình dạng khá sắc bén, trông giống như một loại mỏ nhọn vuốt sắc nào đó. Nguỵ Vô Tiện cầm một cái lên, đầu ngón tay sờ sờ, phát hiện chỗ thoạt nhìn bén nhọn đã được mài bớt, thích hợp mang trên người.
Nguỵ Vô Tiện nói với hai người bọn chúng: "Các ngươi xem thứ này được làm từ cái gì?"
Lam Hành nhìn thoáng qua, lại nhìn Lam Tư Truy, làm như kêu y trả lời. Lam Tư Truy liền nói: "Chân kỳ lân?"
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái thứ nho nhỏ trên đầu ngón tay, còn đưa đến trước mắt Lam Vong Cơ cho y xem.
Lam Tư Truy nói: "Nhìn ra được pháp lực trên vật này rất lớn, đeo vật này, trừ khi tà tuý cực hung dữ cực nguy hiểm, nếu không sẽ không dám đến gần".
Lại nói: "Kỳ lân có chân, cho thấy công tử hào phóng. Kim công tử có tâm".
Nguỵ Vô Tiện nhàn nhạt cười nói: "Hắn làm gì hiểu chuyện này".
Nói xong, khoát tay, vứt thứ trên tay cho Lam Hành: "Có hai cái, cái này đưa cho ngươi. Nhận đi".
Lam Hành nhanh tay lẹ mắt đón được, để lại vào trong hộp, nói: "Ta không cần".
Lam Tư Truy đem quyển trục cùng với những thứ còn lại mang đi cất, Nguỵ Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ, cười nhìn Lam Hành: "Cũng không biết phụ thân ngươi đưa cho ngươi cái vật nho nhỏ kia là dùng tiên khí gì điêu khắc thành, pháp lực lớn ra sao, mà có thể khiến ngươi yêu thích không rời như vậy".
Lam Hành vô thức hơi nhúc nhích cái cổ, lộ ra một sợi dây lụa mảnh trong đó. Lúc trước cậu đưa cho Nguỵ Vô Tiện viên ngọc mà Lam Vong Cơ cho cậu lúc năm tuổi, Nguỵ Vô Tiện sau đó trả lại cậu, thay sợi dây lụa khác, làm dây đeo cổ.
Lam Vong Cơ đỡ thân hình ngả nghiêng xiêu vẹo của Nguỵ Vô Tiện, rồi đóng cái hộp lại, nói: "Không có tiên khí, chỉ mài bằng tay thôi".
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Hành một cái, rồi nhìn Lam Vong Cơ một cái, cười nói: "Cũng tốt".
Nói xong, đứng lên, duỗi cái eo lười, bước một bước xuống hành lang, vịn vai Lam Hành.
Hắn nói: "Đi thôi, tiểu lang quan, hôm nay nói rồi, ngươi đi theo ta ăn ở quán ăn Hồ Nam mới khai trương. Nếu không đi, thật sự đến Tết rồi, thì chẳng có quán nào mà ăn".
Lam Hành bị quàng vai bước đi lảo đảo, nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ hỏi cậu: "Có thể ăn cay không?"
Lam Hành không đáp, Nguỵ Vô Tiện giành nói: "Có thể có thể, nó nói không thể, thì ngươi không để cho nó thử một lần sao? Con ta sinh ra, làm sao không thể cho được?"
Lần này ngược lại Lam Hành không nói nên lời, hai má hơi ửng hồng.
Lam Vong Cơ liền nói với cậu: "Đi đi".
Lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đi đường cẩn thận".
Nguỵ Vô Tiện vốn định lên tiếng trả lời, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười: "Hiện giờ kêu ta đi đường cẩn thận, cũng chỉ có Hàm Quang Quân ngươi. Người khác đều đi đường cẩn thận ta mới đúng".
Lam Hành nghe xong, lập tức nói: "Sao có thể?"
Nguỵ Vô Tiện cười vỗ vai cậu một cái, xoay tay bịt tai cậu lại, thậm chí dùng đầu ngón tay bịt luôn mắt, lúc này mới nói với Lam Vong Cơ: "Lam nhị ca ca, ngươi lặp lại lần nữa được không?"
Lam Hành không biết là nghe thấy hay không nghe thấy, bị Nguỵ Vô Tiện bịt lại, đứng tại chỗ vặn vẹo tới lui. Trong mắt Lam Vong Cơ lộ ra chút ý cười, ngước mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, lặp lại nói: "Nguỵ Anh, đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã biết, nhất định".
***
Khúc nhạc đệm duy nhất, cũng là lớn nhất trong này hôm ấy, là khi đêm xuống Nguỵ Vô Tiện mới trở về, áo khoác chống lạnh cũng không kịp cởi, đột nhiên mặt biến sắc, quay người lao vào trong sân ở hành lang Tĩnh Thất.
Trong tay Lam Hành vẫn còn bưng một chén trà đã rót sẵn, nghe Nguỵ Vô Tiện vịn cây cột ói ra một hồi, sau đó thấy Lam Vong Cơ lại khoác áo lên vai hắn, cuối cùng dứt khoát dùng chén trà làm ấm dạ dày đổi thành xúc miệng.
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Chuyến đi này có uống rượu không?"
Lam Hành im lặng lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện dựa vào khuỷu tay Lam Vong Cơ, chậm rãi thở đều lại, sau đó cắn lỗ tai y nói thầm một trận, đột nhiên nhìn thấy Lam Hành còn đứng bên cạnh cửa, lập tức giận dữ nói với cậu: "Tiểu lang quân, buổi sáng cho ngươi thứ kia, tại sao ngươi không cần?"
Lam Hành ngẩn người: "Thứ gì?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn bộ dạng không hiểu gì của cậu, "Haizz" một tiếng, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ. Cánh tay hắn vòng lên vai Lam Vong Cơ, chóp mũi cọ vào gò má lành lạnh của Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, không được, ngươi đã nhốt ta mấy tháng nay rồi, không thể nhốt tiếp, dù gì... ta cũng phải xuống núi...."
Lam Vong Cơ chỉ nói: "A Hạ còn ở đây".
Lam Hành cầm chén trà không kia, hồi lâu, yên lặng xoay người, nghe Nguỵ Vô Tiện lại nói một loạt câu dài dòng gì đó bên tai Lam Vong Cơ.
Cậu đột nhiên nghĩ, chân kỳ lân buổi sáng cậu không nhận đó, rồi ai sẽ mang đây?
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói: "Ồ, là a Hạ".
Chắc trước đó Lam Hành ngồi trên tấm chiếu mỏng ở trước giường, lúc này lẳng lặng đưa tay đặt ở mép giường. Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nhìn cậu chăm chú một lát, Lam Hành nói: "Thương nhi... là một đệ đệ".
Nguỵ Vô Tiện di chuyển ánh mắt, gật đầu, mái tóc sột soạt cọ trên gối, đáp lời: "Ta biết, phụ thân ngươi đã ẵm đến cho ta xem rồi".
Lam Hành nói: "Phụ thân ẵm nó đến chỗ tông chủ bá phụ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được được được, ôm đi xa một chút, để ta có thời gian yên tĩnh...."
Hắn làm như nhớ tới chuyện gì đau đầu, thở dài một hơi, rồi lại mỉm cười một cái. Lam Hành không biết làm gì, quan sát khắp xung quanh một hồi, nhổm người đến chiếc bàn nhỏ trước giường lấy chén trà, lại nghe tiếng Nguỵ Vô Tiện: "Không cần không cần, ngươi lại đây".
Lam Hành khẽ đặt chén trà xuống, không nói gì quay lại, vẫn là ngồi trước giường.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi lại gần một chút".
Lam Hành nhích tới trước.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta hơi đau, không muốn cử động, ngươi gần thêm chút nữa".
Lam Hành lại nhích gần hơn, nửa thân trên gần như úp sấp trên giường. Nguỵ Vô Tiện giơ một bàn tay ra, hướng xuống, Lam Hành không hiểu rõ lắm cứ cúi đầu theo, cảm thấy Nguỵ Vô Tiện đặt tay lên đầu cậu, rất nhẹ nhàng xoa xoa.
Lam Hành sửng sốt. Cậu đã qua 15 tuổi, Nguỵ Vô Tiện rất hiếm khi sờ đầu cậu nữa.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Phụ thân ngươi kêu ngươi tới à?"
Lam Hành nói: "Phải" nhưng lại chợt lắc lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện không biết sao lại hơi dùng sức vỗ lên đầu cậu một cái. Lam Hành vừa ngẩng đầu, thấy trong mắt Nguỵ Vô Tiện có chút ý cười, còn có chút trấn an. Hắn hỏi: "Có phải đã doạ đến ngươi rồi không?"
Lam Hành vẫn không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật là đến sớm không bằng đến đúng lúc, Lam Trạm vốn đuổi đám các ngươi đi hết một loạt, nghĩ lúc các ngươi trở về là có thể nhìn thấy đứa bé kia, không ngờ các ngươi trở về nhanh như vậy, vừa đúng lúc. Ta nghe nói Kim Lăng còn bị doạ sợ chạy mất..."
Nhưng Lam Hành chỉ nhìn hắn. Ánh đèn có chút tối, nửa gương mặt của cậu thiếu niên nằm khuất bóng, chỉ có thể nhìn thấy cậu dùng răng cắn môi, cắn hơi mạnh, màu môi có vẻ hơi kém hồng hào.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cau mày, lát sau cười nói: "Này, tiểu lang quân, đây là sao vậy? Ngươi...."
Lam Hành đột nhiên gọi: "Cha"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, theo bản năng nhìn ra phía phòng ngoài: "Lam Trạm? Sao ngươi quay về......"
Hắn chợt im bặt.
Không gian trong phòng tĩnh mịch, ngoài bức bình phong không có ai, chỉ có những hình cắt loang lổ mờ nhạt dưới ánh đèn, ánh nến yếu ớt đung đưa. Lam Hành ghé vào mép giường, mắt nhìn hắn, trong hốc mắt hơi hơi hoe đỏ, thấp giọng gọi hắn: "Cha".
Đôi môi Nguỵ Vô Tiện bất thình lình run rẩy lên.
"Ừm," hồi lâu sau, hắn đáp, đối với Lam Hành rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ mà cười rộ lên, "Ta ở đây mà".
***
Lam Thương khi chưa ra đời là một đứa nhỏ không an tĩnh, sau khi sinh lại rất dễ ngủ. Trong ký ức của Nguỵ Vô Tiện có những đêm Lam Hành khóc rung trời, phải ba người thay phiên nhau dỗ dành, nhưng Lam Thương ngược lại, nếu nó tỉnh dậy khóc lóc, bất kỳ ai ẵm nó, chỉ cần đại khái dỗ một hồi, là đều có thể khiến cho nó nín khóc, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Có lần lúc qua giờ ăn tối, Nguỵ Vô Tiện đi xem, phát hiện Lam Hành nhẹ nhàng vỗ Lam Thương, đôi môi khẽ mấp máy, khe khẽ đọc cái gì đó, nghe kỹ lại hình như là một mục trong《Quy phạm tập》. Nguỵ Vô Tiện muốn nhịn cười, nhưng không ngừng được, cười một trận rồi lại thở dài thật to, nói nếu năm đó hắn cũng biết cách này để dỗ Lam Hành, nhất định là có thể ngủ được nhiều hơn một chút vào buổi tối, không tới mức rụng cả đám tóc.
Lam Vong Cơ vẫy tay về phía Lam Hành, tiếp nhận Lam Thương, không quên liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, bình thản nói: "Ngươi không thuộc".
Nguỵ Vô Tiện không phục nói: "Sao ngươi biết ta không thuộc?"
Lam Vong Cơ không nói, nhưng Lam Hành lại ở bên cạnh nói: "Vậy ngươi có thuộc không?"
Nguỵ Vô Tiện "Ơ" một tiếng, nhìn cậu chăm chú, môi mấp máy, nhíu mi, lại đảo mắt nhìn sang Lam Vong Cơ: "Cái đó, Hàm Quang Quân ơi, câu đầu tiên là gì ha?"
Lam Hành ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần Tĩnh Thất, nghe Nguỵ Vô Tiện nói với cậu: "Muốn cười thì cười, đừng trốn".
Bả vai Lam Hành run lên, nhưng chợt cúi đầu nghiêm túc nói: "Không cười".
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không tin: "Gia quy có nói, không được nói dối, tiểu Lam đại công tử, ngươi thành thật đi, vừa rồi có phải ngươi nói dối không".
Vừa nói, vừa đưa tay về phía Lam Hành, không biết là định bẹo má cậu hay là búng trán cậu. Lam Hành ôm đầu vừa trốn, vừa nói: "Đừng làm Thương nhi thức giấc!"
Đến khi cậu nửa thật nửa giả bị Nguỵ Vô Tiện đuổi ra khỏi cửa, Lam Vong Cơ vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn bọn hắn, con ngươi được ánh nến chiếu vào thật trong suốt và nhu hoà, giống như cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi vào tim Nguỵ Vô Tiện. Hắn tiến lại gần, ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, chống má nhìn dáng vẻ ngủ say của Lam Thương, rồi lại ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, nhẹ giọng nói: "Nhị ca ca, a Hạ thật sự khá thích đứa đệ đệ này, có phải không?"
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, ánh nến chiếu lên hàng mi tạo thành một bóng mờ tinh tế, hơi run run.
Y nói một cách chắn chắc: "Phải".
Nguỵ Vô Tiện nhìn y hơi nâng khoé miệng lên, nụ cười trên môi mình cũng dần dần mở rộng ra. Hắn chống người ghé sát vào hôn Lam Vong Cơ một cái trước, rồi sau đó dựa lên người Lam Vong Cơ, dùng đầu ngón tay chạm vào chóp mũi Lam Thương.
Hắn nói: "Vị tiểu tiểu lang quân này, anh của ngươi rất là thích ngươi đó".
Nói xong, lại quay mặt qua hôn Lam Vong Cơ.
Nụ hôn đó càng lúc càng sâu hơn, tay Nguỵ Vô Tiện túm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, trong họng phát ra mấy tiếng kêu khe khẽ. Lam Vong Cơ một tay giữ gáy hắn, còn chưa kịp xâm nhập, Lam Thương ngơ ngác cảm thấy mình mới bị ai đó đụng vào trong giấc ngủ, khuôn mặt đang ngủ yên ổn từ từ nhăn lại, cuối cùng "oa" lên một tiếng, bật khóc.
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Nguỵ Vô Tiện: "...... Nhị ca ca, ngươi gọi a Hạ quay lại đi".
***
Lễ đầy tháng của Lam Thương người ngoài không biết, vài tháng sau mới bắt đầu từ từ truyền tin thông báo, tiên môn bách gia lúc này mới kinh ngạc đến chúc mừng.
Khi gần tới cuối năm, danh sách lễ vật cưỡi gió đón tuyết, từ trời nam đất bắc lần lượt chuyển đến. Trong số các đại thế gia, lễ vật của Liên Hoa Ổ đến sớm nhất, mọi thứ đều như thường lệ, Lam Tư Truy đọc hai hàng, Nguỵ Vô Tiện liền có thể đoán được hết những thứ sau đó, phất phất tay để sang một bên không quan tâm. Sau đó danh sách lễ vật của Nhiếp thị đưa đến, ngược lại là một sự thay đổi lớn trong phong cách khí thế hào sảng của vùng đất Thanh Hà, đồ vật đưa tới đều là những thứ lung linh tinh xảo, xúc xắc bằng vàng, liên hoàn bằng bạch ngọc hạng nhất, còn chưa tới phiên Lam Thương chơi, trước tiên đã bị Nguỵ Vô Tiện cầm đi phá hư hết bảy tám phần rồi.
Về phần lễ vật của Kim Lân Đài, chậm chạp tới cuối năm mới đến. Đó là một ngày hiếm hoi có nắng vào mùa đông, Nguỵ Vô Tiện choàng tấm áo khoác lông cừu của Lam Vong Cơ, mái tóc xoã trên vai, ngồi phơi nắng ở hành lang. Chưa tới giờ ngọ, bên ngoài thế mà nổi lên một trận ồn ào nho nhỏ hiếm thấy, chợt nghe tiếng cửa cổng vang lên, Lam Hành và Lam Tư Truy đi vào, trong tay Lam Tư Truy ôm một quyển trục bằng vàng nạm ngọc thật dày, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà ngạc nhiên rụt vai lại.
Lam Tư Truy nói: "Lễ vật của Lan Lăng Kim thị đến rồi".
Một mình Tư Truy thế mà không thể trải ra hết quyển trục khổng lồ kia, mà trong tay Lam Hành hình như cầm thứ gì đó, không thể giúp đỡ. Nguỵ Vô Tiện dứt khoát nói: "Đứa nhỏ Kim Lăng này, học ở đâu ra cái thói này, thật là... Có thứ gì quan trọng, ngươi cứ kể đại vài món".
Nói xong, quay đầu vào bên trong, cao giọng gọi: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đến xem một chút. Kim Lăng rốt cuộc bị ai trong nhà hắn dạy thành ra như vậy, sao mà càng lúc càng giống.... (của hắn)"
Còn chưa kịp nói xong là giống người nào của Kim Lăng, Lam Vong Cơ đã ra tới cửa, ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện đưa một tay vào trong tay áo Lam Vong Cơ, Lam Hành ở một bên hỏi: "Thương nhi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện cười cười với cậu: "Hôm nay cho ta một ngày nhàn nhã, giao cho mấy sư tỷ của ngươi trông coi, các nàng vô cùng mừng rỡ. Tư Truy nói nhanh lên, Kim Lăng rốt cuộc tặng cái gì?"
Lam Tư Truy thản nhiên nói: "Nếu nói thứ thật sự khác thường, có lẽ chỉ có thứ trên tay Vân Hằng đây, là Kim Lân Đài cố tình căn dặn, muốn chúng ta tự mình giao cho Nguỵ tiền bối và Hàm Quang Quân".
Nguỵ Vô Tiện liền nói với Lam Hành: "Phải không? Tiểu lang quân, ngươi nhìn thử xem".
Tay áo Lam Hành lắc một cái, lộ ra hoàn toàn vật trong tay, là một cái hộp bằng ngọc lưu ly to hơn bàn tay một chút, hoa văn bên trên không chỉ là trang trí, còn có thêm chú thuật. Lam Hành mở nắp hộp, hơi sửng sốt, đưa chiếc hộp qua cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn, phát ra một tiếng kêu lên hứng thú, ngoắc Lam Tư Truy cùng đến xem. Lam Tư Truy đặt quyển trục xuống, thò đầu qua, nhìn thấy một đôi mặt dây chuyền bằng vàng nho nhỏ nằm trên tấm lụa gấm có hoa văn mẫu đơn vàng, làm thành hình dạng khá sắc bén, trông giống như một loại mỏ nhọn vuốt sắc nào đó. Nguỵ Vô Tiện cầm một cái lên, đầu ngón tay sờ sờ, phát hiện chỗ thoạt nhìn bén nhọn đã được mài bớt, thích hợp mang trên người.
Nguỵ Vô Tiện nói với hai người bọn chúng: "Các ngươi xem thứ này được làm từ cái gì?"
Lam Hành nhìn thoáng qua, lại nhìn Lam Tư Truy, làm như kêu y trả lời. Lam Tư Truy liền nói: "Chân kỳ lân?"
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái thứ nho nhỏ trên đầu ngón tay, còn đưa đến trước mắt Lam Vong Cơ cho y xem.
Lam Tư Truy nói: "Nhìn ra được pháp lực trên vật này rất lớn, đeo vật này, trừ khi tà tuý cực hung dữ cực nguy hiểm, nếu không sẽ không dám đến gần".
Lại nói: "Kỳ lân có chân, cho thấy công tử hào phóng. Kim công tử có tâm".
Nguỵ Vô Tiện nhàn nhạt cười nói: "Hắn làm gì hiểu chuyện này".
Nói xong, khoát tay, vứt thứ trên tay cho Lam Hành: "Có hai cái, cái này đưa cho ngươi. Nhận đi".
Lam Hành nhanh tay lẹ mắt đón được, để lại vào trong hộp, nói: "Ta không cần".
Lam Tư Truy đem quyển trục cùng với những thứ còn lại mang đi cất, Nguỵ Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ, cười nhìn Lam Hành: "Cũng không biết phụ thân ngươi đưa cho ngươi cái vật nho nhỏ kia là dùng tiên khí gì điêu khắc thành, pháp lực lớn ra sao, mà có thể khiến ngươi yêu thích không rời như vậy".
Lam Hành vô thức hơi nhúc nhích cái cổ, lộ ra một sợi dây lụa mảnh trong đó. Lúc trước cậu đưa cho Nguỵ Vô Tiện viên ngọc mà Lam Vong Cơ cho cậu lúc năm tuổi, Nguỵ Vô Tiện sau đó trả lại cậu, thay sợi dây lụa khác, làm dây đeo cổ.
Lam Vong Cơ đỡ thân hình ngả nghiêng xiêu vẹo của Nguỵ Vô Tiện, rồi đóng cái hộp lại, nói: "Không có tiên khí, chỉ mài bằng tay thôi".
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Hành một cái, rồi nhìn Lam Vong Cơ một cái, cười nói: "Cũng tốt".
Nói xong, đứng lên, duỗi cái eo lười, bước một bước xuống hành lang, vịn vai Lam Hành.
Hắn nói: "Đi thôi, tiểu lang quan, hôm nay nói rồi, ngươi đi theo ta ăn ở quán ăn Hồ Nam mới khai trương. Nếu không đi, thật sự đến Tết rồi, thì chẳng có quán nào mà ăn".
Lam Hành bị quàng vai bước đi lảo đảo, nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ hỏi cậu: "Có thể ăn cay không?"
Lam Hành không đáp, Nguỵ Vô Tiện giành nói: "Có thể có thể, nó nói không thể, thì ngươi không để cho nó thử một lần sao? Con ta sinh ra, làm sao không thể cho được?"
Lần này ngược lại Lam Hành không nói nên lời, hai má hơi ửng hồng.
Lam Vong Cơ liền nói với cậu: "Đi đi".
Lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đi đường cẩn thận".
Nguỵ Vô Tiện vốn định lên tiếng trả lời, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười: "Hiện giờ kêu ta đi đường cẩn thận, cũng chỉ có Hàm Quang Quân ngươi. Người khác đều đi đường cẩn thận ta mới đúng".
Lam Hành nghe xong, lập tức nói: "Sao có thể?"
Nguỵ Vô Tiện cười vỗ vai cậu một cái, xoay tay bịt tai cậu lại, thậm chí dùng đầu ngón tay bịt luôn mắt, lúc này mới nói với Lam Vong Cơ: "Lam nhị ca ca, ngươi lặp lại lần nữa được không?"
Lam Hành không biết là nghe thấy hay không nghe thấy, bị Nguỵ Vô Tiện bịt lại, đứng tại chỗ vặn vẹo tới lui. Trong mắt Lam Vong Cơ lộ ra chút ý cười, ngước mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, lặp lại nói: "Nguỵ Anh, đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã biết, nhất định".
***
Khúc nhạc đệm duy nhất, cũng là lớn nhất trong này hôm ấy, là khi đêm xuống Nguỵ Vô Tiện mới trở về, áo khoác chống lạnh cũng không kịp cởi, đột nhiên mặt biến sắc, quay người lao vào trong sân ở hành lang Tĩnh Thất.
Trong tay Lam Hành vẫn còn bưng một chén trà đã rót sẵn, nghe Nguỵ Vô Tiện vịn cây cột ói ra một hồi, sau đó thấy Lam Vong Cơ lại khoác áo lên vai hắn, cuối cùng dứt khoát dùng chén trà làm ấm dạ dày đổi thành xúc miệng.
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Chuyến đi này có uống rượu không?"
Lam Hành im lặng lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện dựa vào khuỷu tay Lam Vong Cơ, chậm rãi thở đều lại, sau đó cắn lỗ tai y nói thầm một trận, đột nhiên nhìn thấy Lam Hành còn đứng bên cạnh cửa, lập tức giận dữ nói với cậu: "Tiểu lang quân, buổi sáng cho ngươi thứ kia, tại sao ngươi không cần?"
Lam Hành ngẩn người: "Thứ gì?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn bộ dạng không hiểu gì của cậu, "Haizz" một tiếng, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ. Cánh tay hắn vòng lên vai Lam Vong Cơ, chóp mũi cọ vào gò má lành lạnh của Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, không được, ngươi đã nhốt ta mấy tháng nay rồi, không thể nhốt tiếp, dù gì... ta cũng phải xuống núi...."
Lam Vong Cơ chỉ nói: "A Hạ còn ở đây".
Lam Hành cầm chén trà không kia, hồi lâu, yên lặng xoay người, nghe Nguỵ Vô Tiện lại nói một loạt câu dài dòng gì đó bên tai Lam Vong Cơ.
Cậu đột nhiên nghĩ, chân kỳ lân buổi sáng cậu không nhận đó, rồi ai sẽ mang đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.