Chương 8: Chương 4-2
Xao Sang
08/01/2022
Sau khi vùi đầu thì con mèo rốt cuộc cũng tiếp nhận được sự thật, ngẩng
đầu lần thứ hai, Lam Vong Cơ tới gần, đưa tay ra, nói "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện hiểu ý, chống móng vuốt lên, đứng dậy sau lần run rẩy đến mức không dám đi, ánh mắt hắn có chút lay động, nghĩ thầm, có thể là do không có thói quen đi bằng bốn chân, khó tránh khỏi có chút xóc nảy, cực khổ đi đến chỗ bàn tay trắng ngần đang đưa ra trước mắt, đệm thịt giẫm vài cái, ngồi xuống, nhìn thấy phía sau, vẫy đuôi cảm thán nói "rốt cuộc bây giờ phải đi bằng bốn chân, cũng không biết khi nào trở lại thành người, sau này cùng lắm tập luyện nhiều lần thôi."
Bàn tay dưới thân có chút run rẩy, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, thấy người này vừa rồi biểu tình khó khăn lắm mới buông lỏng mà giờ lại căng lại, tai phiếm hồng, khẩn trương lại còn mang theo một tia...... Muốn nói lại thôi.
Hắn hỏi "...... Lam Trạm, ngươi muốn nói cái gì?"
Lam Vong Cơ nói "Ngụy Anh......"
Ngụy Vô Tiện đáp lại "Sao?"
Lam Vong Cơ thở dốc, vẫn là không thể nói ra, cực kỳ rối rắm.
Ngụy Vô Tiện thúc giục "Lam Trạm, ngươi muốn nói cái gì thì nói ra đi, ta không sao."
Lam Vong Cơ lại im lặng hồi lâu, nói "Ngụy Anh...... Ngươi...... Vì sao lại đi bằng bốn chân?"
Ngụy Vô Tiện "......"
Mèo hiển nhiên là không có tay, chỉ có chân trước cùng móng vuốt ở chân sau, vừa là tay vừa là chân, thuận theo tự nhiên, Lam Vong Cơ hiểu ý, chính là tên Nguỵ nào đó...... Chân mèo và móng vuốt trước sau giống nhau......
Ngụy Vô Tiện có chút nói lắp "Hồ, nói bậy! Ai chịu, kệ đi?!"
Hắn thầm nghĩ "Hoàn hảo hoàn hảo, trên mặt lông nhiều, nhìn sẽ không thấy hồng như vậy......"
Lam Vong Cơ mím môi không nói, đi vài bước, tìm cái đệm mềm lót phía dưới, đem tiểu miêu đặt lên, chính mình ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện duỗi chân, cố sức không liếm người, xoay đầu nói "Cũng đúng, người nhà các ngươi sẽ không nói bậy...... Kia quả nhiên là ta sai...... Khụ khụ! Ngược tay thì ngược tay, luyện nhiều thì tốt thôi......"
Lam Vong Cơ đột nhiên lên tiếng "Ngụy Anh."
"Sao?" Ngụy Vô Tiện không chịu ngồi yên, nói luyện liền luyện, thịt đệm nhỏ đạp lên, cái đuôi phe phẩy vui vẻ, bỗng dung bị Lam Vong Cơ kêu, suýt nữa té ngã.
Lam Vong Cơ hỏi "Ngày mai...... Ngươi tính xử lý việc này như thế nào?"
Hiện giờ đã qua giờ Hợi, không có gì ngoài các đệ tử tuần tra ban đêm, người khác đã ngủ, bây giờ không thể đi ra ngoài quấy rầy, chỉ đành đợi ngày mai bàn luận tiếp.
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói "Đi xem ta như thế nào đi."
Lam Vong Cơ nói "Ngươi...... Đã được Giang tông chủ đem về Liên Hoa Ổ."
"A?" Ngụy Vô Tiện nguyên bản nghĩ nhìn xem chính mình, có lẽ có chút ý nghĩ, hiện giờ thân mình đều bị mang đi rồi, hắn thật không biết như thế nào cho phải.
Lam Vong Cơ đề nghị "Ngày mai mời thúc phụ truyền thư cho Giang tông chủ, mời Giang tông chủ đến đây đón ngươi."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, móng vuốt giơ lên "Không được ổn cho lắm...... Giang thúc thúc vì ta, đã muốn chạy một chuyến đến Vân Thâm Bất Tri Xử, như vậy có làm phiền thúc ấy quá không??"
Che nhanh tay vào trong ống tay áo, trầm mặc hồi lâu, Lam Vong Cơ mới khẽ gật đầu.
"Đúng không!" Ngụy Vô Tiện vỗ móng vuốt, chẳng qua hai móng vuốt quá mức mềm yếu, đập không ra tiếng, uy lực suy giảm "Ngày mai ta liền xuất phát, ta dẫn đường, bất quá một ngày, liền có thể đến Liên Hoa Ổ."
Lam Vong Cơ làm hắn cụt hứng "Ngụy Anh, bây giờ ngươi không thể ngự kiếm."
Ngụy Vô Tiện "......"
Ngụy Vô Tiện nói "Kia...... Nửa tháng?"
Lam Vong Cơ giội cho hắn thêm một thau nước lã "Ngụy Anh, ngươi......" Vẫn là con mèo đó.....
Ngụy Vô Tiện hỏi "Thú bốn chân chạy không thể so với hai chân sao?"
Lam Vong Cơ lại lần nữa "Ngươi còn không phải vậy đi."
Ngụy Vô Tiện "......"
Ngụy Vô Tiện buồn rầu hỏi "Vậy ngươi nói nên như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói "Ta...... Ta đưa ngươi về nhà."
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc"Tiểu cũ kỹ ngươi lại đối tốt với ta như vậy?!"
Lam Vong Cơ "...... Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói "Ngươi đồng ý tiễn ta, tất nhiên là tốt nhất, khi nào chúng ta xuất phát."
Lam Vong Cơ nói "...... Cần phải chờ buổi nghe học kết thúc."
Ngụy Vô Tiện nói "Không sao không sao, ta chờ thì tốt rồi!"
Lam Vong Cơ làm như lén phạm gia quy nên khẩn trương, nói chuyện đều có chút lắp bắp "Còn, còn có...... Nếu là bị thúc phụ phát hiện, ông ấy có thể ngay tức khắc truyền tin cho Giang tông chủ......"
Ngụy Vô Tiện không thấy khác thường, nói "Ừm..... Lam lão...... Thúc phụ ngươi quả thật là phiền toái, xem ra ta ngày sau cần phải cẩn thận chút, không thể để ngươi bị thúc phụ phát hiện."
Lam Vong Cơ "...... Ừm."
Ngụy Vô Tiện chậm chạp di chuyển đến đùi y, đầu hướng lên người co lại "Sau này phải làm phiền ngươi rồi
Lam Vong Cơ "...... Ừm."
Nghĩ nghĩ, y lại nói "...... Không phiền."
Ngụy Vô Tiện hiểu ý, chống móng vuốt lên, đứng dậy sau lần run rẩy đến mức không dám đi, ánh mắt hắn có chút lay động, nghĩ thầm, có thể là do không có thói quen đi bằng bốn chân, khó tránh khỏi có chút xóc nảy, cực khổ đi đến chỗ bàn tay trắng ngần đang đưa ra trước mắt, đệm thịt giẫm vài cái, ngồi xuống, nhìn thấy phía sau, vẫy đuôi cảm thán nói "rốt cuộc bây giờ phải đi bằng bốn chân, cũng không biết khi nào trở lại thành người, sau này cùng lắm tập luyện nhiều lần thôi."
Bàn tay dưới thân có chút run rẩy, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, thấy người này vừa rồi biểu tình khó khăn lắm mới buông lỏng mà giờ lại căng lại, tai phiếm hồng, khẩn trương lại còn mang theo một tia...... Muốn nói lại thôi.
Hắn hỏi "...... Lam Trạm, ngươi muốn nói cái gì?"
Lam Vong Cơ nói "Ngụy Anh......"
Ngụy Vô Tiện đáp lại "Sao?"
Lam Vong Cơ thở dốc, vẫn là không thể nói ra, cực kỳ rối rắm.
Ngụy Vô Tiện thúc giục "Lam Trạm, ngươi muốn nói cái gì thì nói ra đi, ta không sao."
Lam Vong Cơ lại im lặng hồi lâu, nói "Ngụy Anh...... Ngươi...... Vì sao lại đi bằng bốn chân?"
Ngụy Vô Tiện "......"
Mèo hiển nhiên là không có tay, chỉ có chân trước cùng móng vuốt ở chân sau, vừa là tay vừa là chân, thuận theo tự nhiên, Lam Vong Cơ hiểu ý, chính là tên Nguỵ nào đó...... Chân mèo và móng vuốt trước sau giống nhau......
Ngụy Vô Tiện có chút nói lắp "Hồ, nói bậy! Ai chịu, kệ đi?!"
Hắn thầm nghĩ "Hoàn hảo hoàn hảo, trên mặt lông nhiều, nhìn sẽ không thấy hồng như vậy......"
Lam Vong Cơ mím môi không nói, đi vài bước, tìm cái đệm mềm lót phía dưới, đem tiểu miêu đặt lên, chính mình ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện duỗi chân, cố sức không liếm người, xoay đầu nói "Cũng đúng, người nhà các ngươi sẽ không nói bậy...... Kia quả nhiên là ta sai...... Khụ khụ! Ngược tay thì ngược tay, luyện nhiều thì tốt thôi......"
Lam Vong Cơ đột nhiên lên tiếng "Ngụy Anh."
"Sao?" Ngụy Vô Tiện không chịu ngồi yên, nói luyện liền luyện, thịt đệm nhỏ đạp lên, cái đuôi phe phẩy vui vẻ, bỗng dung bị Lam Vong Cơ kêu, suýt nữa té ngã.
Lam Vong Cơ hỏi "Ngày mai...... Ngươi tính xử lý việc này như thế nào?"
Hiện giờ đã qua giờ Hợi, không có gì ngoài các đệ tử tuần tra ban đêm, người khác đã ngủ, bây giờ không thể đi ra ngoài quấy rầy, chỉ đành đợi ngày mai bàn luận tiếp.
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói "Đi xem ta như thế nào đi."
Lam Vong Cơ nói "Ngươi...... Đã được Giang tông chủ đem về Liên Hoa Ổ."
"A?" Ngụy Vô Tiện nguyên bản nghĩ nhìn xem chính mình, có lẽ có chút ý nghĩ, hiện giờ thân mình đều bị mang đi rồi, hắn thật không biết như thế nào cho phải.
Lam Vong Cơ đề nghị "Ngày mai mời thúc phụ truyền thư cho Giang tông chủ, mời Giang tông chủ đến đây đón ngươi."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, móng vuốt giơ lên "Không được ổn cho lắm...... Giang thúc thúc vì ta, đã muốn chạy một chuyến đến Vân Thâm Bất Tri Xử, như vậy có làm phiền thúc ấy quá không??"
Che nhanh tay vào trong ống tay áo, trầm mặc hồi lâu, Lam Vong Cơ mới khẽ gật đầu.
"Đúng không!" Ngụy Vô Tiện vỗ móng vuốt, chẳng qua hai móng vuốt quá mức mềm yếu, đập không ra tiếng, uy lực suy giảm "Ngày mai ta liền xuất phát, ta dẫn đường, bất quá một ngày, liền có thể đến Liên Hoa Ổ."
Lam Vong Cơ làm hắn cụt hứng "Ngụy Anh, bây giờ ngươi không thể ngự kiếm."
Ngụy Vô Tiện "......"
Ngụy Vô Tiện nói "Kia...... Nửa tháng?"
Lam Vong Cơ giội cho hắn thêm một thau nước lã "Ngụy Anh, ngươi......" Vẫn là con mèo đó.....
Ngụy Vô Tiện hỏi "Thú bốn chân chạy không thể so với hai chân sao?"
Lam Vong Cơ lại lần nữa "Ngươi còn không phải vậy đi."
Ngụy Vô Tiện "......"
Ngụy Vô Tiện buồn rầu hỏi "Vậy ngươi nói nên như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói "Ta...... Ta đưa ngươi về nhà."
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc"Tiểu cũ kỹ ngươi lại đối tốt với ta như vậy?!"
Lam Vong Cơ "...... Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói "Ngươi đồng ý tiễn ta, tất nhiên là tốt nhất, khi nào chúng ta xuất phát."
Lam Vong Cơ nói "...... Cần phải chờ buổi nghe học kết thúc."
Ngụy Vô Tiện nói "Không sao không sao, ta chờ thì tốt rồi!"
Lam Vong Cơ làm như lén phạm gia quy nên khẩn trương, nói chuyện đều có chút lắp bắp "Còn, còn có...... Nếu là bị thúc phụ phát hiện, ông ấy có thể ngay tức khắc truyền tin cho Giang tông chủ......"
Ngụy Vô Tiện không thấy khác thường, nói "Ừm..... Lam lão...... Thúc phụ ngươi quả thật là phiền toái, xem ra ta ngày sau cần phải cẩn thận chút, không thể để ngươi bị thúc phụ phát hiện."
Lam Vong Cơ "...... Ừm."
Ngụy Vô Tiện chậm chạp di chuyển đến đùi y, đầu hướng lên người co lại "Sau này phải làm phiền ngươi rồi
Lam Vong Cơ "...... Ừm."
Nghĩ nghĩ, y lại nói "...... Không phiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.