Chương 12: Chương 6-2
Xao Sang
05/02/2022
Lam Khải Nhân đi rồi, một người một mèo lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, cọ cọ tay Lam Vong Cơ, dùng giọng mà thường ngày hắn hay làm nũng với sư tỷ nói"Lam Trạm, ngươi tức giận à?"
Giọng nói lãnh đạm của Lam Vong Cơ từ phía trên truyền đến "Vẫn chưa."
Ngụy Vô Tiện sợ run cả người, âm thầm nói "Còn nói vẫn chưa giận, thanh âm lạnh lùng như vậy."
Hắn nói "Ngươi rõ ràng chính là đang giận! Nói...... Không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi cấm khẩu thị tâm phi*? Dù sao vẫn là cấm nói dối đi?"
*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Lam Vong Cơ không đáp, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy hắn, hai ngón tay cố ý xoa mấy lần, đồng thời đảo qua chỗ khác, nhéo một cái.
Ngụy Vô Tiện không chịu nổi la lên "Ngao! Dừng dừng dừng đi! Ta sai rồi ta sai rồi! Đừng đừng đừng! Đừng nhéo nơi đó!"
Lam Vong Cơ dừng tay, buông hắn ra.
Ngụy Vô Tiện nhảy lên thật xa, móng vuốt thử mấy lần, cũng không thể chạm được phần thịt phía sau gáy của mình, càng nghĩ cũng không tìm được cách nào tốt để bảo vệ điểm yếu kia.
Bảo vệ không được, liền phải toàn tâm toàn ý lấy lòng Lam Vong Cơ, cách một gian phòng, hắn hô "Lam Trạm! Ta sai rồi! Tha cho ta được không?"
Lam Vong Cơ hỏi "Sai chỗ nào?"
"Sai ở......" Ngụy Vô Tiện gãi tường, trái lo phải nghĩ, nên lấy cái nào nói ra...... Tinh tế so sánh một phen, hắn nói "Sai ở chỗ không nên chạy loạn!"
Lam Vong Cơ cũng không ngẩng đầu lên "Tiếp tục."
Ngụy Vô Tiện nói "Không nên...... Không nên để thúc phụ ngươi phát hiện?"
Lam Vong Cơ uống trà "Nói tiếp."
"A?! Còn nữa hả?" Lá gan của Ngụy Vô Tiện tăng thêm vài phần, tới gần "Hết rồi......"
Lam Vong Cơ nói "Còn."
Ngụy Vô Tiện đoán "Kia...... Kinh động, quấy nhiễu nữ tu?"
Lam Vong Cơ gật đầu, giáo huấn nói "Nam nữ thụ thụ bất thân, bởi vậy ở Vân Thâm Bất Tri Xử, nam nữ tu sĩ tu hành xa nhau, thực túc quản lý một mình, không chấp nhận được nửa phần sai lầm, ngươi......"
"Lam Trạm, " Ngụy Vô Tiện cắt ngang y, sợ hãi than "Ngươi hôm nay nói cũng thật nhiều!"
Lam Vong Cơ"......"
Ngụy Vô Tiện khen tiếp "Ngươi chưa bao giờ nói qua nhiều như vậy đi? Có khi còn vượt qua tổng số từ ngươi nói một ngày nha?"
Lam Vong Cơ giận dữ "...... Ngươi!"
Ngụy Vô Tiện đứng đắn nói "Khụ khụ! Ngươi nói tiếp nói tiếp đi, ta không quấy rầy ngươi."
Lam Vong Cơ tựa hồ bị hắn làm cho tức giận, lại không thể đánh mèo, thanh âm dường như có chút nghiến răng nghiến lợi có ý tứ hàm xúc "Sau này, ngươi...... không thể quấy nhiễu nữ tu nữa."
Ngụy Vô Tiện lợi dụng sơ hở mà tìm đường chết "Được được được, không quấy nhiễu nữ tu Vân Thâm Bất Tri Xứ, đợi khi trở về Liên Hoa Ổ, tự nhiên sẽ có các cô nương tìm ta."
Lam Vong Cơ "...... Ngươi! Không biết xấu hổ!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Ngụy Vô Tiện ngửa bụng cười lăn lộn, vỗ Lam Vong Cơ nói "Ha ha! Lam Trạm, nói ngươi cứng nhắc ngươi còn không tin! Nói có một câu liền chịu không nổi, ngày sau cưới vợ như thế nào?"
Lam Vong Cơ nhắm mắt "Ta...... Không cưới!"
Lông Ngụy Vô Tiện run rẩy "Không cưới?! Vậy không phải ngươi định làm Lam lão tiên sinh thứ hai chứ?"
Hình như Lam Vong Cơ phát hiện Ngụy Vô Tiện còn nói y nhàm chán như vậy, nhìn thấy thư, như lão tăng bình thường ngồi thiền, không thèm nói.
Đợi đến khi cười đủ, Ngụy Vô Tiện mới hoàn hồn, không phải mình phải làm Lam Vong Cơ vui sao?! Như vậy thì làm sao xin được?! Hắn nhảy lên bàn, để sát vào nói "Lam Trạm, lại giận à?"
Lam Vong Cơ vẫn là câu nói kia "Vẫn chưa."
"Nga......" Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn, không vòng vo với y, nói thẳng chính sự "Kia...... Ngươi cũng không thể giúp ta à?"
Lam Vong Cơ buông sách, hỏi "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện miêu trước cáo trạng, móng vuốt chỉ vào hai con thỏ trắng "Chúng nó khi dễ ta, mong ngươi giúp ta nướng đi."
Lam Vong Cơ "...... Chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc, huống hồ...... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh."
Ngụy Vô Tiện lui mà cầu nói tiếp "Kia..... Thêm chút đồ ăn cay đi!"
Lam Vong Cơ nói "Huynh trưởng nói, mèo không nên ăn đồ cay."
Ngụy Vô Tiện nguỵ biện "Ta cũng không phải mèo......"
Lam Vong Cơ nói "Hiện tại ngươi là mèo"
Ngụy Vô Tiện thử "Kia...... Thỉnh thoảng cho một lần đi?"
Lam Vong Cơ suy tư, miễn cưỡng mở miệng "Không thể quá nhiều."
Ngụy Vô Tiện trong lòng cười trộm, nghĩ thầm, rằng tiểu cũ kỹ này thật sự đâu có nói, được một tấc lại muốn tiến một thước "Kia...... Lại xin ngươi một việc?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nói "Vậy ngươi cho ta tắm rửa đi?" Con mèo nhỏ này lúc trước chắc chắn ở bên ngoài buông thả, hơn nữa chính hắn cũng không thành thật, một ngày lăn lộn liền khiến một thân đầy bụi, cùng Tĩnh Thất sạch sẽ không hợp nhau.
Lam Vong Cơ "......"
Lam Vong Cơ không xác định nói "Ngươi nói cái gì?"
Ngụy Vô Tiện nói "Cho ta tắm rửa một cái, con mèo này không biết lúc trước ở đâu, trên người bẩn như vậy, ở cùng ngươi trong phòng này cũng không được a......"
Lam Vong Cơ"......"
Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, cọ cọ tay Lam Vong Cơ, dùng giọng mà thường ngày hắn hay làm nũng với sư tỷ nói"Lam Trạm, ngươi tức giận à?"
Giọng nói lãnh đạm của Lam Vong Cơ từ phía trên truyền đến "Vẫn chưa."
Ngụy Vô Tiện sợ run cả người, âm thầm nói "Còn nói vẫn chưa giận, thanh âm lạnh lùng như vậy."
Hắn nói "Ngươi rõ ràng chính là đang giận! Nói...... Không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi cấm khẩu thị tâm phi*? Dù sao vẫn là cấm nói dối đi?"
*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Lam Vong Cơ không đáp, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy hắn, hai ngón tay cố ý xoa mấy lần, đồng thời đảo qua chỗ khác, nhéo một cái.
Ngụy Vô Tiện không chịu nổi la lên "Ngao! Dừng dừng dừng đi! Ta sai rồi ta sai rồi! Đừng đừng đừng! Đừng nhéo nơi đó!"
Lam Vong Cơ dừng tay, buông hắn ra.
Ngụy Vô Tiện nhảy lên thật xa, móng vuốt thử mấy lần, cũng không thể chạm được phần thịt phía sau gáy của mình, càng nghĩ cũng không tìm được cách nào tốt để bảo vệ điểm yếu kia.
Bảo vệ không được, liền phải toàn tâm toàn ý lấy lòng Lam Vong Cơ, cách một gian phòng, hắn hô "Lam Trạm! Ta sai rồi! Tha cho ta được không?"
Lam Vong Cơ hỏi "Sai chỗ nào?"
"Sai ở......" Ngụy Vô Tiện gãi tường, trái lo phải nghĩ, nên lấy cái nào nói ra...... Tinh tế so sánh một phen, hắn nói "Sai ở chỗ không nên chạy loạn!"
Lam Vong Cơ cũng không ngẩng đầu lên "Tiếp tục."
Ngụy Vô Tiện nói "Không nên...... Không nên để thúc phụ ngươi phát hiện?"
Lam Vong Cơ uống trà "Nói tiếp."
"A?! Còn nữa hả?" Lá gan của Ngụy Vô Tiện tăng thêm vài phần, tới gần "Hết rồi......"
Lam Vong Cơ nói "Còn."
Ngụy Vô Tiện đoán "Kia...... Kinh động, quấy nhiễu nữ tu?"
Lam Vong Cơ gật đầu, giáo huấn nói "Nam nữ thụ thụ bất thân, bởi vậy ở Vân Thâm Bất Tri Xử, nam nữ tu sĩ tu hành xa nhau, thực túc quản lý một mình, không chấp nhận được nửa phần sai lầm, ngươi......"
"Lam Trạm, " Ngụy Vô Tiện cắt ngang y, sợ hãi than "Ngươi hôm nay nói cũng thật nhiều!"
Lam Vong Cơ"......"
Ngụy Vô Tiện khen tiếp "Ngươi chưa bao giờ nói qua nhiều như vậy đi? Có khi còn vượt qua tổng số từ ngươi nói một ngày nha?"
Lam Vong Cơ giận dữ "...... Ngươi!"
Ngụy Vô Tiện đứng đắn nói "Khụ khụ! Ngươi nói tiếp nói tiếp đi, ta không quấy rầy ngươi."
Lam Vong Cơ tựa hồ bị hắn làm cho tức giận, lại không thể đánh mèo, thanh âm dường như có chút nghiến răng nghiến lợi có ý tứ hàm xúc "Sau này, ngươi...... không thể quấy nhiễu nữ tu nữa."
Ngụy Vô Tiện lợi dụng sơ hở mà tìm đường chết "Được được được, không quấy nhiễu nữ tu Vân Thâm Bất Tri Xứ, đợi khi trở về Liên Hoa Ổ, tự nhiên sẽ có các cô nương tìm ta."
Lam Vong Cơ "...... Ngươi! Không biết xấu hổ!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Ngụy Vô Tiện ngửa bụng cười lăn lộn, vỗ Lam Vong Cơ nói "Ha ha! Lam Trạm, nói ngươi cứng nhắc ngươi còn không tin! Nói có một câu liền chịu không nổi, ngày sau cưới vợ như thế nào?"
Lam Vong Cơ nhắm mắt "Ta...... Không cưới!"
Lông Ngụy Vô Tiện run rẩy "Không cưới?! Vậy không phải ngươi định làm Lam lão tiên sinh thứ hai chứ?"
Hình như Lam Vong Cơ phát hiện Ngụy Vô Tiện còn nói y nhàm chán như vậy, nhìn thấy thư, như lão tăng bình thường ngồi thiền, không thèm nói.
Đợi đến khi cười đủ, Ngụy Vô Tiện mới hoàn hồn, không phải mình phải làm Lam Vong Cơ vui sao?! Như vậy thì làm sao xin được?! Hắn nhảy lên bàn, để sát vào nói "Lam Trạm, lại giận à?"
Lam Vong Cơ vẫn là câu nói kia "Vẫn chưa."
"Nga......" Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn, không vòng vo với y, nói thẳng chính sự "Kia...... Ngươi cũng không thể giúp ta à?"
Lam Vong Cơ buông sách, hỏi "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện miêu trước cáo trạng, móng vuốt chỉ vào hai con thỏ trắng "Chúng nó khi dễ ta, mong ngươi giúp ta nướng đi."
Lam Vong Cơ "...... Chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc, huống hồ...... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh."
Ngụy Vô Tiện lui mà cầu nói tiếp "Kia..... Thêm chút đồ ăn cay đi!"
Lam Vong Cơ nói "Huynh trưởng nói, mèo không nên ăn đồ cay."
Ngụy Vô Tiện nguỵ biện "Ta cũng không phải mèo......"
Lam Vong Cơ nói "Hiện tại ngươi là mèo"
Ngụy Vô Tiện thử "Kia...... Thỉnh thoảng cho một lần đi?"
Lam Vong Cơ suy tư, miễn cưỡng mở miệng "Không thể quá nhiều."
Ngụy Vô Tiện trong lòng cười trộm, nghĩ thầm, rằng tiểu cũ kỹ này thật sự đâu có nói, được một tấc lại muốn tiến một thước "Kia...... Lại xin ngươi một việc?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nói "Vậy ngươi cho ta tắm rửa đi?" Con mèo nhỏ này lúc trước chắc chắn ở bên ngoài buông thả, hơn nữa chính hắn cũng không thành thật, một ngày lăn lộn liền khiến một thân đầy bụi, cùng Tĩnh Thất sạch sẽ không hợp nhau.
Lam Vong Cơ "......"
Lam Vong Cơ không xác định nói "Ngươi nói cái gì?"
Ngụy Vô Tiện nói "Cho ta tắm rửa một cái, con mèo này không biết lúc trước ở đâu, trên người bẩn như vậy, ở cùng ngươi trong phòng này cũng không được a......"
Lam Vong Cơ"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.