Chương 22
Dạ Trường Mộng Trường
17/10/2021
22
Đời này Ngụy Vô Tiện còn chưa từng gặp qua nhiều Lam lão đầu đến như vậy.
Cửa lớn của từ đường vừa mở, đã thấy toàn y quan trắng như tuyết. Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân ngồi ở ghế thủ tọa, Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn quanh, thấy ở giữa sân viện có bố trí một tấm đệm gấm vuông nhỏ, lẻ loi đặt ở chỗ đó. Ngụy Vô Tiện bất giác nhớ lại, năm đó hắn cùng Lam Vong Cơ bị phạt gậy ở từ đường Lam thị, hình như cũng quỳ tại chính chỗ này thì phải?
Còn chưa đợi hắn đưa mắt tìm cái hốc đầy kiến trong trí nhớ, Lam Vong Cơ đã nâng bước tiến về phía trước, sau đó lẳng lặng quỳ gối bên cạnh tấm đệm gấm kia. Ngụy Vô Tiện bước theo đến bên cạnh y, cúi đầu nhìn hoa văn mây cuộn trên tấm đệm nhỏ, tiếp đến nhấc chân nhẹ nhàng gạt nó sang bên cạnh, hai đầu gối thẳng tắp hạ xuống, quỳ gối bên cạnh Lam Vong Cơ.
Ống tay áo dài rộng của Lam Vong Cơ động đậy, mấy ngón tay đang đặt trên đầu gối lẳng lặng siết chặt thành nắm đấm. Râu mép của Lam Khải Nhân giật giật, Lam Hi Thần ngồi bên cạnh, nói:
"Ngụy công tử vẫn là..."
"Đa tạ Trạch Vu Quân quan tâm." Ngụy Vô Tiện sống lưng thẳng tắp quỳ ở chỗ đó, cao giọng đáp lại: "Mấy canh giờ thôi, Ngụy Anh vẫn quỳ được."
Một trận thì thầm xì xào vang lên từ hàng ghế đặt dưới hiên nhà, giống như theo gió mà đến rồi lại thật nhanh bị gió cuốn đi. Gió đầu ngày nhẹ nhàng nhấc mấy lọn tóc của Ngụy Vô Tiện lên, từ từ đưa chúng đến quấn quýt cùng một chỗ với phần tóc bị gió thổi tung bay của Lam Vong Cơ. Lam Hi Thần im lặng trong chốc lát, đưa mắt nhìn toàn bộ trưởng lão của Lam thị đang có mặt ở đây, rồi nói với Ngụy Vô Tiện:
"Hôm qua Ngụy công tử và Vong Cơ cùng về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Vong Cơ ở từ đường đã nói rõ với thúc phụ, muốn để Ngụy công tử nhập tộc phả của Lam thị, làm đạo lữ của Cô Tô Lam Trạm Lam Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:
"Ta biết."
Lam Hi Thần nhẹ giọng nói tiếp:
"Hôm qua thúc phụ và các trưởng lão đã thức trắng đêm thương lượng, cho rằng việc lần này Vong Cơ làm mặc dù vượt lễ quá nhiều, nhưng cũng đã đưa điện nhạn thay lời mai mối, Liên Hoa Ổ cũng không có ý kiến gì khác, về tình về lý, lẽ ra là nên thuận theo tâm ý của hai người các đệ."
Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc, nhìn Lam Hi Thần nói:
"Nhưng mà?"
Lam Hi Thần thở dài một hơi, sau đó thi lễ với Lam Khải Nhân:
"Phần còn lại xin mời thúc phụ nói."
Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn một vòng những người đang ngồi ở đây, thản nhiên nói:
"Các vị trưởng lão đều đeo kiếm, Trạch Vu Quân lại không đành lòng mở miệng, chắc là muốn làm khó Ngụy Anh rồi."
Tầm nhìn của hắn chuyển đến chỗ Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân cũng cùng hắn mắt đối mắt trong chốc lát. Ngụy Vô Tiện đã từng nhìn thấy lúc vị Lam lão tiên sinh này tức giận quát hắn một tiếng "cút", thế nhưng hôm nay nhìn ánh mắt này của ông cũng đủ biết rằng, chuyện ông muốn nói còn nghiêm trọng hơn một chữ cút kia nhiều. Lam Khải Nhân trầm giọng nói:
"Nhập tộc phả của Lam thị ta, cần đi chính đạo, ngôn quy trọng củ. Âm Hổ Phù cùng Trần Tình, giao cho người của Minh thất quản lý."
Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên.
Yết hầu của Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống một vòng.
Trong chốc lát cả sân viện yên tĩnh đến mức cực điểm, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây ngọn cỏ đưa qua đưa lại tạo nên chút xào xạc nhỏ vụn. Ngọc lan trong sân bị mưa xối một đêm, sáng nay từng đóa từng đóa vươn mình bung nở, lay động theo cơn gió, hương thơm như xa như gần quấn quýt. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn những đóa hoa trắng muốt đang nở rộ một lát, sau đó đưa mắt nhìn lại, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười. Hắn nói:
"Lam lão tiên sinh suy nghĩ nguyên một đêm, cuối cùng đã tìm ra cách thức thỏa hiệp này sao?"
Lời còn chưa dứt, hắn nâng tay lên ngang vành tai rồi bùng một tiếng thật vang, làn gió xuân ấm áp còn mang theo chút hơi ẩm sau mưa bỗng được thay bằng từng trận gió lạnh buốt. Mấy chục vị trưởng lão của Lam thị lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, âm thanh tay áo ma sát sột soạt cùng với kim loại giao thoa bỗng nhiên vang lên. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chế sâm nghiêm, bọn họ cực kỳ kinh ngạc mà nhìn Ngụy Vô Tiện thản nhiên dùng tay không gọi ra một con du hồn, hai hốc mắt toàn là máu, mồm miệng méo xẹo, ngang nhiên rõ ràng dạo một vòng quanh sân viện, sau đó lại quay về với cát bụi trong tiếng huýt sáo của Ngụy Vô Tiện. Hắn nói:
"Nếu các vị ở đây thật sự không muốn để cho ta dùng Quỷ đạo nữa, đương nhiên có thể chặt ngón tay của ta, khâu miệng ta lại, hoặc là rút đầu lưỡi của ta. Thế nhưng cho dù là vậy, ta vẫn có thể dùng nguyên thần để khu thi khống quỷ, các vị có thể làm khó dễ được ta sao?"
Lam Khải Nhân cả giận nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói tiếp:
"Thế nhưng Lam thị phong thái quân tử, tuyệt đối không thể làm ra những việc giống như lời ta nói. Không muốn để ta tiếp tục dùng Quỷ đạo, chỉ có thể thu Âm Hổ Phù cùng Trần Tình, đại khái là nghĩ rằng nếu ta không có hai cái thứ này trong tay thì cũng chẳng thể quấy lên được quá nhiều sóng gió."
Lam Hi Thần thở dài nói:
"Ngụy công tử..."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Dù sao thì Âm Hổ Phù cái thứ này, ta chế tạo ra nhưng cũng tự cảm thấy không ổn, thay vì thu lại thì chi bằng hủy nó đi. Đã là do ta tạo ra, vậy cũng nên để ta hủy nó đi."
Lam Khải Nhân nhìn hắn một cái, có chút ngạc nhiên:
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói từng chữ từng chữ một:
"Trần Tình thì không."
Bốn chữ này vừa thốt ra, trong sân lại lặng ngắt như tờ. Du hồn vừa nãy hắn gọi ra đã biến mất không còn bóng dáng, thế nhưng tay của mấy vị trưởng lão Lam thị vẫn đặt trên chuôi kiếm như cũ. Lồng ngực của Lam Vong Cơ im lặng phập phồng, ánh mắt dừng trên Tị Trần đang đặt ở trước đầu gối. Lam Khải Nhân nói:
"Ngụy Vô Tiện, việc hôm nay vốn dĩ không phải là việc muốn thương lượng cùng ngươi. Nếu ngươi muốn nhập tộc phả của Lam thị, đương nhiên phải tuân theo quy huấn của Lam thị."
Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Lam lão tiên sinh, Trạch Vu Quân, Ngụy Anh có một vấn đề muốn hỏi các vị."
Lam Hi Thần gật gật đầu, cả khóe miệng lẫn chòm râu của Lam Khải Nhân đều thoáng chốc giật giật, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:
"Hỏi đi."
Ngụy Vô Tiện ung dung chẳng chút vội vàng mà rũ rũ ống tay áo, thở ra một hơi, dáng quỳ cũng buông lỏng thoải mái hơn chút ít, nhìn Lam Khải Nhân rồi hỏi:
"Nếu Lam Trạm là đạo lữ của ta, y đương nhiên phải bảo vệ ta, mà ta cũng cần phải bảo vệ y, có phải vậy không?"
Lam Hi Thần nói:
"Gia quy có ghi, về tình về lý, đương nhiên là phải vậy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Nếu Lam thị muốn thu Trần Tình của ta, vậy thì ta sẽ không thể bảo vệ được Lam Trạm."
Lam Khải Nhân nhíu mày sâu hơn, nhìn hắn nói:
"Hoang đường, cưỡng từ đoạt lý! Trước đây khi ngươi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, vốn là đại đệ tử được Giang tông chủ quá cố quý mến, dù rằng hành vi của ngươi không quy không củ, thế nhưng thiếu niên đệ tử năm đó cũng đều phải nhìn theo bóng lưng ngươi... Kiếm của ngươi đâu?"
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn lại ông, nhẹ nhàng chớp mắt một cái. Ngay sau đó hắn đứng lên, Lam Vong Cơ đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay hắn, Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, hạ mắt nói với y:
"Lam Trạm..."
Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ thuận theo động tác của hắn, cũng đứng lên khỏi nền sân được lát đá trắng trong viện. Hai người đứng trong sân, trường thân ngọc lập, ống tay áo một trắng một đen quấn quýt bên nhau, Tị Trần tuy rằng chưa ra khỏi vỏ, thế nhưng được Lam Vong Cơ nắm chặt trong tay.
Lam Khải Nhân quát: "Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn của Lam Vong Cơ ra. Hắn thấp giọng nói:
"Lam Trạm, có một vài lời, ta vốn định tìm thời cơ phù hợp, tự mình nói riêng với ngươi."
Lam Vong Cơ trịnh trọng gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười nhẹ với y, sau đó mới quay lại nhìn Lam Khải Nhân, nói:
"Nhưng nếu Lam lão tiên sinh đã hỏi, vậy thì cũng không thể không nói rõ ngay lập tức rồi."
Lam Khải Nhân hỏi:
"Ngươi muốn nói gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta không có Kim đan."
Một trận gió thổi ra, một đoá ngọc lan đầu cành nở sớm đã qua thời nồng nàn, bị làn gió kia nhẹ nhàng lôi kéo, lẳng lặng rời khỏi đầu cành buông mình rơi xuống, hệt như cò trắng thu cánh, "roạt" một tiếng thật khẽ rồi đáp trên nền đá trắng muốt. Trong viện yên tĩnh đến đáng sợ, cho nên một tiếng hoa rơi như có như không kia truyền đến tai mọi người lại vô cùng rõ ràng. Sau đó là tiếng Tị Trần đang nằm trong vỏ bỗng nhiên chấn động dữ dội, lưỡi kiếm rít lên một tiếng vang vọng vừa dài vừa rõ. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại trong thoáng chốc, biết rõ tuy Lam Vong Cơ đang im lặng đứng bên cạnh không nói một câu, thế nhưng chỉ giây lát thôi mà nỗi lòng đã chao đảo nghiêng trời lệch đất đến mức nào, lại không thể ngay lúc này ngay giờ phút này mạnh mẽ phát tiết, tất cả đều được lưỡi kiếm thể hiện rõ ràng.
Lam Khải Nhân từ ngạc nhiên biến thành khiếp sợ mà nhìn hắn:
"Ý ngươi là gì?"
Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu một cái, giọng nói lại mang theo chút thoải mái mà trả lời ông:
"Ý trên mặt chữ, chính là năm chữ đó. Ta không có Kim đan, mổ cho người khác rồi. Ngài bảo ta dùng kiếm, bổ dưa thái rau thì được, còn nếu muốn để ta bảo vệ Lam Trạm, vậy thì nhất định không thể thu Trần Tình của ta."
Lam Khải Nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt khiếp sợ kia mà nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy chòm râu của ông đang không ngừng run lên, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói thêm dù chỉ một chữ. Cuối cùng, một vị trưởng lão của Lam thị đang ngồi trong viện lên tiếng:
"Lời ngươi nói, người nào có thể làm chứng?"
Ngụy Vô Tiện cực kỳ không để bụng mà nói:
"Nếu Lam lão tiên sinh chấp nhận để ta lập tức cởi quần áo ở chỗ này, thì ta cũng có thể cho các vị xem vết sẹo để lại sau khi mổ đan."
Vị kia dường như chưa từng nghĩ đến việc Ngụy Vô Tiện sẽ đáp lại như vậy, hai mắt còn trợn to hơn cả Lam Khải Nhân, trong giây lát gần như là bị chọc tức đến nghẹn họng. Ngụy Vô Tiện thản nhiên cười cười, nói tiếp:
"Đi ra bên ngoài thành Di Lăng sáu mươi dặm, dưới Loạn Táng Cương có một cái trang viên bỏ hoang. Các vị đến tìm người năm đó được mệnh danh là Kỳ Hoàng thân y của Kỳ Sơn Ôn thị, Di Lăng giám sát liêu Ôn Tình, nàng là người đã mổ đan cho ta trước kia."
Mấy chục vị trưởng lão của Lam thị đang ngồi trong viện đều thấp giọng thảo luận với nhau. Ngụy Vô Tiện đợi một lát, đảo mắt nhìn quanh, sau đó giương giọng hỏi:
"Các vị trưởng lão, Lam lão tiên sinh, Trạch Vu Quân, mọi người còn chuyện gì muốn hỏi nữa không? Nếu không còn gì khác, vậy thì ta sẽ giữ lại Trần Tình trước."
Lam Khải Nhân lẳng lặng nhìn hắn, vẫn không hề nói thêm một chữ nào. Qua hồi lâu, Lam Hi Thần mới thấp giọng nói:
"Vong Cơ, đệ cùng Ngụy công tử... quay về trước đi."
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần, thấy Lam Hi Thần nhẹ nhàng mà gật đầu với hắn một cái, biết rằng chuyện hôm nay chắc là không thể bàn bạc xong ngay được.
Hắn vô thanh vô tức thở ra một hơi, toàn thân đang căng lên chống đỡ từ đầu đến giờ bỗng dưng như bị rút hết sức lực, lúc này mới phát hiện ra trái tim đang nảy lên dồn dập nện ầm ầm vào lồng ngực đến mức phát đau. Ngụy Vô Tiện vô thức lùi về phía sau vài bước, chớp mắt một cái lưng đã dán sát vào ngực của Lam Vong Cơ, y vòng một tay ôm trọn lấy hắn vào lòng. Ngụy Vô Tiện sức cùng lực kiệt mà dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ, chậm rãi hít vào thở ra, để mùi đàn hương u lãnh thanh nhã trên người y tràn ngập khoang mũi mình. Lúc lâu sau, nhịp tim đã dần dần bình ổn được vài phần, hắn mới cảm nhận được cơ thể mình sớm bị cánh tay của Lam Vong Cơ siết đến phát đau.
Lam Vong Cơ và hắn, thái dương kề sát vào nhau, vành tai chạm tóc mai.
Cánh tay của Lam Vong Cơ cũng đang phát run.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, như sống lại trong cái ôm của Lam Vong Cơ. Thêm một lúc lâu sau, hắn mới phát hiện bản thân cũng đang phát run.
Gió xuân quanh quẩn trong viện, ngọc lan nhẹ nhàng đong đưa. Bọn họ đứng trong khoảng sân im lặng đầy ắp người mà ôm chặt lấy nhau, giữa không trung chỉ có tay áo vạt bào phất phơ theo gió, phát ra những tiếng sột soạt khe khẽ hệt như tiếng thở dài trầm thấp.
***
Lúc Ngụy Vô Tiện bước vào gian nhà nhỏ dựng từ đá trắng kia, còn chưa đợi đi qua hành lang để bước vào phòng, trước hết đã xe nhẹ đường quen mà bám lấy một cây cột trong hành lang, tay còn lại chắn ở trước người Lam Vong Cơ, nghiêng người về phía bụi cỏ mà nôn khan một hồi. Bên tai nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp đến là bước chân của Lam Vong Cơ đi về chỗ này, đưa một chén trà nhạt đến trước mắt hắn. Thế nhưng từ sáng sớm đến giờ hắn chỉ ăn mỗi một cái bánh bao vào bụng, muốn nôn cũng chẳng có gì mà nôn nữa, bèn dựa vào hành lang súc miệng, cười với Lam Vong Cơ rồi nói:
"Ta thấy cái bánh bao này biết hôm nay ta cãi nhau xong rồi, lúc này mới bắt đầu làm ầm ĩ, cũng coi như là nể mặt rồi."
Hắn miệng thì nói vậy, tay thì chọc chọc trước bụng, ngược lại cũng không nói rõ đến cùng thì "bánh bao" trong lời hắn nhắc tới là cái nào, là cái hắn ăn buổi sáng bây giờ muốn nôn cũng không nôn ra được hay là "cái" hắn đang mang trong bụng.
Lam Vong Cơ im lặng nhận lại chén trà rỗng từ chỗ hắn, lần nữa quay vào bên trong để cất. Ngụy Vô Tiện cũng bước theo y vào, chống tay lên hông duỗi eo một cái, sau đó nhìn về phía Lam Vong Cơ, ý tươi cười bên môi nhạt dần, tiếp đến là khẽ thở dài. Hắn nói:
"Lam Trạm... Ngươi... ngươi nói một câu đi!"
Lam Vong Cơ đi trước hắn nửa bước, nghe hắn nói vậy thì khựng lại tại chỗ, lồng ngực vẫn còn hơi hơi phập phồng. Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói:
"Nếu hôm nay mọi việc không căng thẳng đến mức độ đó, ta vốn định... vốn định tìm cơ hội, nói riêng chuyện này với ngươi. Ta..."
Hắn còn chưa nói dứt câu, Lam Vong Cơ đã xoay người bước một bước, lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay ghì chặt hắn vào lòng. Những lời còn lại hóa thành một tiếng than nhẹ bên môi, Ngụy Vô Tiện được y ôm thật chặt, nghe thấy tiếng tim đập của Lam Vong Cơ đang dội vào lồng ngực kề sát, một tiếng lại một tiếng như sấm rền. Cánh tay của Lam Vong Cơ đã không còn phát run như khi nãy nữa, nhưng nhịp thở của y vẫn còn mang theo vài phần sợ hãi. Ngụy Vô Tiện được y ôm siết lấy như vậy, hệt như ôm lấy vật trân quý nhất trên cuộc đời này, là phần tồn tại không gì quan trọng hơn đối với y. Qua hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra, giọng nói của bản thân cũng đã bắt đầu run rẩy.
Hắn nói với Lam Vong Cơ:
"Đều qua cả rồi..."
Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Thật mà, ta... hiện giờ ta cực kỳ khỏe, ta..."
Lam Vong Cơ siết chặt hai tay, dùng lực lớn tới mức sắp ghìm gãy xương cốt của Ngụy Vô Tiện đến nơi rồi. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng, cánh tay của Lam Vong Cơ siết lại nhanh mà thả lỏng cũng nhanh, cuối cùng biến thành một cái ôm chặt quanh thân không buông, ôm sát Ngụy Vô Tiện vào trong lòng một tấc cũng chẳng rời. Lam Vong Cơ nói với hắn:
"Xin lỗi ngươi."
Giọng nói của y xưa nay chưa từng khàn đặc như vậy, mỗi chữ thốt ra giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, lồng ngực cũng theo đó mà run nhẹ, làm trái tim đang đập dồn dập của Ngụy Vô Tiện rung động hơn bao giờ hết. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng dụi dụi vào đầu vai y, nói:
"Không cần."
"Không." Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa: "Xin lỗi ngươi."
Hắn khẽ đẩy Lam Vong Cơ một chút, Lam Vong Cơ lại tăng thêm lực nơi cánh tay, nhất định không chịu buông hắn ra. Từng vệt nắng bướng bỉnh len lỏi vào bên trong gian phòng có chút u ám mờ mịt, trải lên sàn nhà lạnh lẽo, vài hạt tinh nghịch thì đáp xuống mi mắt người kia, Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít thở vài nhịp, vẫn tựa vào ngực của Lam Vong Cơ mà đáp một câu:
"Được rồi, ta nghe thấy rồi."
Sau đó hắn nhẹ giọng nói tiếp:
"Vậy... Lam Trạm, cảm ơn ngươi."
Lần này đến lượt Lam Vong Cơ khàn giọng nói:
"Không cần phải nói câu này."
"Ừm." Ngụy Vô Tiện đáp lại một tiếng, "Vậy ngươi cũng không cần nói nữa. Câu vừa rồi là lần cuối cùng nhé, ta sẽ nhớ thật kỹ."
Yết hầu của Lam Vong Cơ trượt lên trượt xuống một vòng.
Ngụy Vô Tiện làm ổ trong lòng Lam Vong Cơ, lẳng lặng nâng mắt lên nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của y. Chẳng biết từ khi nào dưới đáy mắt màu lưu ly cực nhạt kia gần như đã phủ kín tơ máu, trong đó chứa đựng những cảm xúc cực kỳ phức tạp, đủ loại rối rắm, ngàn xoay trăm chuyển, tình ý tích lũy qua ngày qua tháng, đến cuối cùng gom góp thành ánh mắt chỉ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, đưa hết thảy mong mỏi hy vọng vào trong đôi mắt đen láy long lanh của hắn, rồi hóa thành một trận run rẩy nhẹ nhàng như cánh bướm vỗ loạn trên hàng mi dài cong vút.
Lam Vong Cơ đáp:
"Được..."
Ngụy Vô Tiện lại đẩy ngực y lần nữa, nhẹ giọng than thở:
"Lam Trạm, ta... ta mệt quá, ngươi để ta ngồi xuống một lát..."
Lam Vong Cơ buông lỏng vòng tay, lại dịu dàng hôn lên thái dương hắn một cái, nói:
"Lên giường nằm nghỉ."
Gian phòng vốn dĩ không lớn, vòng qua tấm bình phong là nhìn thấy giường. Lam Vong Cơ đang trải chăn đệm, Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ thở dốc vài hơi, đưa tay xoa xoa sau gáy, cảm thấy bản thân có lẽ là mệt mỏi đến cực hạn rồi, bây giờ chỉ cần để hắn nằm thẳng xuống thì lập tức có thể ngủ mê man không biết gì luôn. Đúng lúc này Lam Vong Cơ ở sau bình phong cất giọng gọi hắn:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, đáp:
"Tới đây."
Nhưng mà còn chưa kịp bước lên dù chỉ nửa bước, hắn bỗng dưng lảo đảo một trận, khó khăn lắm mới vươn tay bám được vào bình phong để đỡ ngã sấp xuống, mấy ngón tay dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch. Lam Vong Cơ hoảng hốt, ba bước thành hai đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, đúng lúc cả người Ngụy Vô Tiện lại lung lay một cái, thẳng tắp đâm vào trong lồng ngực y, mấy ngón tay liều chết mà níu lấy vạt áo trắng nõn.
"Lam Trạm... y sư... y sư nhà ngươi..." Ngụy Vô Tiện cúi đầu cắn răng nói: "Ta..."
Lam Vong Cơ dứt khoát vòng tay xuống dưới gối Ngụy Vô Tiện, lập tức bế ngang hắn lên. Y bước về phía cánh cửa của gian nhà nhỏ, cánh cửa ban nãy đương nhiên đã được khép kín, cả hai tay của Lam Vong Cơ đều đang bận bế Ngụy Vô Tiện, nhìn cũng không thèm nhìn, lần đầu tiên phá lệ, nhấc chân "rầm" một tiếng đá văng cửa ra. Ngụy Vô Tiện ghé vào trên vai y, nói ngắt quãng từng chữ:
"Lam Trạm, ta... ta... đau..."
***
"Không thể vui quá, không thể buồn quá, đặc biệt kiêng kị quá sợ hãi hoặc quá đau buồn, không thể hao tâm tổn trí..."
Ngụy Vô Tiện hơi hơi hé mắt, hàng mi dài được ánh nến ấm áp bao phủ khẽ động đậy, bên tai còn có một thanh âm xa lạ đang nói như niệm Kinh. Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, giọng nói khàn khàn:
"Vị y sư này ơi, cái ngươi đang niệm đến cùng là lời căn dặn của y sư... hay là gia quy của Lam thị..."
Bên giường lập tức vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, giây lát sau Lam Vong Cơ cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, sau đó áp mu bàn tay của hắn lên trán y để cảm nhận nhiệt độ, gọi một tiếng:
"Ngụy Anh."
Giọng nói của y trầm thấp đủ để khiến Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà run lên một chút. Hắn mở mắt ra, ngọn nến đang đặt trên bàn nhỏ cạnh giường khẽ lay động, Lam Vong Cơ vẫn đang nhìn hắn không rời mắt dù chỉ một giây. Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp qua dáng vẻ y như thế này, hai mắt đỏ sẫm toàn là tơ máu, hắn gần như là bị Lam Vong Cơ dọa sợ, theo bản năng đảo mắt sang nhìn vị y sư mặc giáo phục Lam thị kia, hỏi:
"Không sao cả phải không..."
Y sư đáp:
"Ngụy công tử mạnh khỏe."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, trầm giọng nói:
"Ta là nói..."
Lam Vong Cơ hôn lên ngón tay hắn, thấp giọng đáp lời:
"Không sao. Cả hai đều không sao."
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thở phào một hơi, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng cuộn lại, gật gật đầu, tóc đen ma sát với gối mềm thành tiếng sột soạt nho nhỏ.
Y sư đang ngồi trước bàn viết y án, viết xong mấy dòng thì nương theo ánh nến nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy công tử có thể nói cho ta biết, sáng nay phải chăng đã trải qua chuyện gì đó khiến tâm trạng lên xuống quá kịch liệt?"
Người này hỏi cực kỳ nghiêm túc, nhưng Ngụy Vô Tiện thì ngược lại, hắn liếc y sư một cái, rồi lại nhìn Lam Vong Cơ:
"Cãi nhau ấy mà."
Y sư kinh ngạc trong chốc lát, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, một lúc lâu sau vẫn còn chưa thốt nên lời. Ngụy Vô Tiện nằm trên giường không nhịn được mà cười ha ha:
"Ngươi nghĩ cái gì đấy? Sao có thể là cãi nhau với Hàm Quang Quân được chứ? Là tranh cãi với Lam lão tiên sinh nhà ngươi một trận đấy."
Vẻ mặt của y sư kia còn chưa kịp buông lỏng, lại bị nghẹn họng đến trân trối. Trong mắt Ngụy Vô Tiện lấp lánh ý cười, làm y sư phải vội vàng nhìn sang hướng khác, nói:
"Ta.. Ta quay về sẽ kê một phương thuốc an thần, sau đó sẽ bảo đệ tử đưa tới. Ngụy công tử trước hết... nghỉ ngơi đi..."
Lam Vong Cơ nói:
"Đa tạ."
Đợi đến khi y sư vội vàng xách theo hòm thuốc rời khỏi phòng, Ngụy Vô Tiện mới nhìn đến thân ảnh đang đi vòng qua bình phong kia, cười với Lam Vong Cơ rồi nói:
"Không phải là ta lại dọa y sư nhà ngươi chạy té khói rồi đấy chứ?"
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới ngồi xuống tấm thảm màu xanh đen trải trước giường, sau đó nhẹ nhàng kéo tay Ngụy Vô Tiện, lẳng lặng cúi người hôn lên mu bàn tay rồi lòng bàn tay hắn vài cái. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y rồi nói:
"Lam Trạm ơi là Lam Trạm, ngươi nhìn cái tư thế nhoài người trên mép giường này của ngươi xem, cực kỳ không nhã chính luôn, ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ trầm giọng:
"Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện hơi mím môi lại, rút bàn tay đang bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy lại rồi vỗ vỗ xuống phần giường cạnh người, nói:
"Lên giường nằm cùng ta đi chứ?"
Lúc này mặc dù trời đã tối, chỉ là vẫn chưa đến giờ đi ngủ, lên giường nằm so với nhoài người trên mép giường cũng chẳng nhã chính hơn là bao. Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn gật đầu, cởi áo ngoài ra rồi treo trên giá, dứt khoát lên giường, ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng. Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y cựa quậy một chút, ngửi ngửi mùi đàn hương thanh lãnh u tĩnh trên người Lam Vong Cơ, thấp giọng hỏi:
"Đây là ở Tĩnh thất nhỉ... Giường ở Tĩnh thất mới lớn như thế này."
Lam Vong Cơ ghé sát vào vành tai hắn, đáp:
"Phải."
Thanh âm mang theo hơi ấm làm Ngụy Vô Tiện hơi ngứa ngứa, còn chưa đợi hắn cựa quậy thì lại bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy. Ngụy Vô Tiện không nhịn đươc phì cười, nói:
"Lam Trạm, cả ngày hôm nay ngươi cứ ôm siết lấy ta không chịu thả, có phải cả đời này đều muốn ôm ta không buông thế này không?"
Lam Vong Cơ tựa cằm lên vai hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu. Trong giây lát Ngụy Vô Tiện vừa cảm thấy muốn cười, lại vừa cảm thấy khóe mắt bỗng dưng cay cay. Ý cười trong lòng hóa thành con sóng triều nhấp nhô cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng đến khi rơi xuống vành tai lại thay bằng một trận tim đập dồn dập mạnh mẽ. Không ngờ rằng Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng áp tay lên ngực hắn, thấp giọng nói:
"Không được quá vui quá buồn."
Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y xoay một vòng, cùng y mặt đối mặt, dùng chóp mũi của mình cọ cọ lên chóp mũi của Lam Vong Cơ, nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi bá đạo thật đấy!"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừm."
Lần này Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu dùng mũi cọ cọ bờ môi của Lam Vong Cơ rồi cười thành tiếng. Lam Vong Cơ dịu dàng hôn lên khóe miệng hắn, hơi thở của Ngụy Vô Tiện dần trở nên ướt át, hắn mơn trớn bờ môi của Lam Vong Cơ rồi nói:
"Nếu Lam Nhị công tử không định hôn ta, vậy thì ta đây sẽ hôn ngươi trước đấy!"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hệt như thở dài, lại giống như cực kỳ lưu luyến, chậm rãi hôn lên cánh môi ấm áp của Ngụy Vô Tiện, nếm trọn được hơi thở cùng tiếng cười khẽ của hắn giữa bờ môi.
Bọn họ nằm trên giường quấn quýt một hồi, từ đầu đến cuối đều dịu dàng như nước. Ngụy Vô Tiện bị trêu chọc đến mức đáy lòng ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay lần mò tìm vạt áo của Lam Vong Cơ, lại bị Lam Vong Cơ nắm chặt lấy cổ tay. Ngụy Vô Tiện dùng tay còn lại không nặng không nhẹ mà gãi gãi vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, thành công làm đáy mắt lưu ly nhạt màu trầm xuống, chuyển từ hôn nhẹ thành mút mạnh môi Ngụy Vô Tiện, hôn thành một tiếng nước cực kỳ rõ ràng. Cổ tay Ngụy Vô Tiện vẫn còn bị Lam Vong Cơ nắm, đang còn ồn ào với y, chẳng qua là chưa giãy giụa được hai lần thì bên ngoài bỗng nhiên có một đệ tử gõ cửa, nhẹ giọng gọi:
"Hàm Quang Quân..."
Ý cười của Ngụy Vô Tiện vẫn treo trên khóe môi, còn chưa kịp lên tiếng thì Lam Vong Cơ đã bất thình lình hơi chống người dậy, nói với ngoài cửa:
"Không gặp."
Giọng điệu này rõ ràng là lạnh lùng đến mức xưa nay chưa từng có, chỉ hai chữ hạ xuống lại chẳng khác nào đóng rầm cửa lại trước mặt người khác, trực tiếp đuổi khách. Ngụy Vô Tiện "phì" một tiếng rồi bật cười, hai tay vẫn còn treo trên cổ Lam Vong Cơ, chui vào trong lòng y, ghé sát vào vành tai bạch ngọc rồi nói:
"Ngươi chờ một lát, thúc phụ ngươi đang tức ói máu ngay ngoài cửa đấy! Ba, hai, một..."
Nhưng mà từ ngoài cửa không hề truyền đến tiếng ho của người nào đó tức đến hộc máu, thay vào đó là một giọng nói cực kỳ thản nhiên:
"Hàm Quang Quân, tốt nhất là ngươi vẫn nên để cho ta vào nhìn qua một cái."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói:
"Ôn Tình à?"
Đời này Ngụy Vô Tiện còn chưa từng gặp qua nhiều Lam lão đầu đến như vậy.
Cửa lớn của từ đường vừa mở, đã thấy toàn y quan trắng như tuyết. Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân ngồi ở ghế thủ tọa, Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn quanh, thấy ở giữa sân viện có bố trí một tấm đệm gấm vuông nhỏ, lẻ loi đặt ở chỗ đó. Ngụy Vô Tiện bất giác nhớ lại, năm đó hắn cùng Lam Vong Cơ bị phạt gậy ở từ đường Lam thị, hình như cũng quỳ tại chính chỗ này thì phải?
Còn chưa đợi hắn đưa mắt tìm cái hốc đầy kiến trong trí nhớ, Lam Vong Cơ đã nâng bước tiến về phía trước, sau đó lẳng lặng quỳ gối bên cạnh tấm đệm gấm kia. Ngụy Vô Tiện bước theo đến bên cạnh y, cúi đầu nhìn hoa văn mây cuộn trên tấm đệm nhỏ, tiếp đến nhấc chân nhẹ nhàng gạt nó sang bên cạnh, hai đầu gối thẳng tắp hạ xuống, quỳ gối bên cạnh Lam Vong Cơ.
Ống tay áo dài rộng của Lam Vong Cơ động đậy, mấy ngón tay đang đặt trên đầu gối lẳng lặng siết chặt thành nắm đấm. Râu mép của Lam Khải Nhân giật giật, Lam Hi Thần ngồi bên cạnh, nói:
"Ngụy công tử vẫn là..."
"Đa tạ Trạch Vu Quân quan tâm." Ngụy Vô Tiện sống lưng thẳng tắp quỳ ở chỗ đó, cao giọng đáp lại: "Mấy canh giờ thôi, Ngụy Anh vẫn quỳ được."
Một trận thì thầm xì xào vang lên từ hàng ghế đặt dưới hiên nhà, giống như theo gió mà đến rồi lại thật nhanh bị gió cuốn đi. Gió đầu ngày nhẹ nhàng nhấc mấy lọn tóc của Ngụy Vô Tiện lên, từ từ đưa chúng đến quấn quýt cùng một chỗ với phần tóc bị gió thổi tung bay của Lam Vong Cơ. Lam Hi Thần im lặng trong chốc lát, đưa mắt nhìn toàn bộ trưởng lão của Lam thị đang có mặt ở đây, rồi nói với Ngụy Vô Tiện:
"Hôm qua Ngụy công tử và Vong Cơ cùng về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Vong Cơ ở từ đường đã nói rõ với thúc phụ, muốn để Ngụy công tử nhập tộc phả của Lam thị, làm đạo lữ của Cô Tô Lam Trạm Lam Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:
"Ta biết."
Lam Hi Thần nhẹ giọng nói tiếp:
"Hôm qua thúc phụ và các trưởng lão đã thức trắng đêm thương lượng, cho rằng việc lần này Vong Cơ làm mặc dù vượt lễ quá nhiều, nhưng cũng đã đưa điện nhạn thay lời mai mối, Liên Hoa Ổ cũng không có ý kiến gì khác, về tình về lý, lẽ ra là nên thuận theo tâm ý của hai người các đệ."
Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc, nhìn Lam Hi Thần nói:
"Nhưng mà?"
Lam Hi Thần thở dài một hơi, sau đó thi lễ với Lam Khải Nhân:
"Phần còn lại xin mời thúc phụ nói."
Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn một vòng những người đang ngồi ở đây, thản nhiên nói:
"Các vị trưởng lão đều đeo kiếm, Trạch Vu Quân lại không đành lòng mở miệng, chắc là muốn làm khó Ngụy Anh rồi."
Tầm nhìn của hắn chuyển đến chỗ Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân cũng cùng hắn mắt đối mắt trong chốc lát. Ngụy Vô Tiện đã từng nhìn thấy lúc vị Lam lão tiên sinh này tức giận quát hắn một tiếng "cút", thế nhưng hôm nay nhìn ánh mắt này của ông cũng đủ biết rằng, chuyện ông muốn nói còn nghiêm trọng hơn một chữ cút kia nhiều. Lam Khải Nhân trầm giọng nói:
"Nhập tộc phả của Lam thị ta, cần đi chính đạo, ngôn quy trọng củ. Âm Hổ Phù cùng Trần Tình, giao cho người của Minh thất quản lý."
Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên.
Yết hầu của Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống một vòng.
Trong chốc lát cả sân viện yên tĩnh đến mức cực điểm, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây ngọn cỏ đưa qua đưa lại tạo nên chút xào xạc nhỏ vụn. Ngọc lan trong sân bị mưa xối một đêm, sáng nay từng đóa từng đóa vươn mình bung nở, lay động theo cơn gió, hương thơm như xa như gần quấn quýt. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn những đóa hoa trắng muốt đang nở rộ một lát, sau đó đưa mắt nhìn lại, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười. Hắn nói:
"Lam lão tiên sinh suy nghĩ nguyên một đêm, cuối cùng đã tìm ra cách thức thỏa hiệp này sao?"
Lời còn chưa dứt, hắn nâng tay lên ngang vành tai rồi bùng một tiếng thật vang, làn gió xuân ấm áp còn mang theo chút hơi ẩm sau mưa bỗng được thay bằng từng trận gió lạnh buốt. Mấy chục vị trưởng lão của Lam thị lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, âm thanh tay áo ma sát sột soạt cùng với kim loại giao thoa bỗng nhiên vang lên. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chế sâm nghiêm, bọn họ cực kỳ kinh ngạc mà nhìn Ngụy Vô Tiện thản nhiên dùng tay không gọi ra một con du hồn, hai hốc mắt toàn là máu, mồm miệng méo xẹo, ngang nhiên rõ ràng dạo một vòng quanh sân viện, sau đó lại quay về với cát bụi trong tiếng huýt sáo của Ngụy Vô Tiện. Hắn nói:
"Nếu các vị ở đây thật sự không muốn để cho ta dùng Quỷ đạo nữa, đương nhiên có thể chặt ngón tay của ta, khâu miệng ta lại, hoặc là rút đầu lưỡi của ta. Thế nhưng cho dù là vậy, ta vẫn có thể dùng nguyên thần để khu thi khống quỷ, các vị có thể làm khó dễ được ta sao?"
Lam Khải Nhân cả giận nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói tiếp:
"Thế nhưng Lam thị phong thái quân tử, tuyệt đối không thể làm ra những việc giống như lời ta nói. Không muốn để ta tiếp tục dùng Quỷ đạo, chỉ có thể thu Âm Hổ Phù cùng Trần Tình, đại khái là nghĩ rằng nếu ta không có hai cái thứ này trong tay thì cũng chẳng thể quấy lên được quá nhiều sóng gió."
Lam Hi Thần thở dài nói:
"Ngụy công tử..."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Dù sao thì Âm Hổ Phù cái thứ này, ta chế tạo ra nhưng cũng tự cảm thấy không ổn, thay vì thu lại thì chi bằng hủy nó đi. Đã là do ta tạo ra, vậy cũng nên để ta hủy nó đi."
Lam Khải Nhân nhìn hắn một cái, có chút ngạc nhiên:
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói từng chữ từng chữ một:
"Trần Tình thì không."
Bốn chữ này vừa thốt ra, trong sân lại lặng ngắt như tờ. Du hồn vừa nãy hắn gọi ra đã biến mất không còn bóng dáng, thế nhưng tay của mấy vị trưởng lão Lam thị vẫn đặt trên chuôi kiếm như cũ. Lồng ngực của Lam Vong Cơ im lặng phập phồng, ánh mắt dừng trên Tị Trần đang đặt ở trước đầu gối. Lam Khải Nhân nói:
"Ngụy Vô Tiện, việc hôm nay vốn dĩ không phải là việc muốn thương lượng cùng ngươi. Nếu ngươi muốn nhập tộc phả của Lam thị, đương nhiên phải tuân theo quy huấn của Lam thị."
Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Lam lão tiên sinh, Trạch Vu Quân, Ngụy Anh có một vấn đề muốn hỏi các vị."
Lam Hi Thần gật gật đầu, cả khóe miệng lẫn chòm râu của Lam Khải Nhân đều thoáng chốc giật giật, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:
"Hỏi đi."
Ngụy Vô Tiện ung dung chẳng chút vội vàng mà rũ rũ ống tay áo, thở ra một hơi, dáng quỳ cũng buông lỏng thoải mái hơn chút ít, nhìn Lam Khải Nhân rồi hỏi:
"Nếu Lam Trạm là đạo lữ của ta, y đương nhiên phải bảo vệ ta, mà ta cũng cần phải bảo vệ y, có phải vậy không?"
Lam Hi Thần nói:
"Gia quy có ghi, về tình về lý, đương nhiên là phải vậy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Nếu Lam thị muốn thu Trần Tình của ta, vậy thì ta sẽ không thể bảo vệ được Lam Trạm."
Lam Khải Nhân nhíu mày sâu hơn, nhìn hắn nói:
"Hoang đường, cưỡng từ đoạt lý! Trước đây khi ngươi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, vốn là đại đệ tử được Giang tông chủ quá cố quý mến, dù rằng hành vi của ngươi không quy không củ, thế nhưng thiếu niên đệ tử năm đó cũng đều phải nhìn theo bóng lưng ngươi... Kiếm của ngươi đâu?"
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn lại ông, nhẹ nhàng chớp mắt một cái. Ngay sau đó hắn đứng lên, Lam Vong Cơ đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay hắn, Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, hạ mắt nói với y:
"Lam Trạm..."
Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ thuận theo động tác của hắn, cũng đứng lên khỏi nền sân được lát đá trắng trong viện. Hai người đứng trong sân, trường thân ngọc lập, ống tay áo một trắng một đen quấn quýt bên nhau, Tị Trần tuy rằng chưa ra khỏi vỏ, thế nhưng được Lam Vong Cơ nắm chặt trong tay.
Lam Khải Nhân quát: "Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn của Lam Vong Cơ ra. Hắn thấp giọng nói:
"Lam Trạm, có một vài lời, ta vốn định tìm thời cơ phù hợp, tự mình nói riêng với ngươi."
Lam Vong Cơ trịnh trọng gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười nhẹ với y, sau đó mới quay lại nhìn Lam Khải Nhân, nói:
"Nhưng nếu Lam lão tiên sinh đã hỏi, vậy thì cũng không thể không nói rõ ngay lập tức rồi."
Lam Khải Nhân hỏi:
"Ngươi muốn nói gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta không có Kim đan."
Một trận gió thổi ra, một đoá ngọc lan đầu cành nở sớm đã qua thời nồng nàn, bị làn gió kia nhẹ nhàng lôi kéo, lẳng lặng rời khỏi đầu cành buông mình rơi xuống, hệt như cò trắng thu cánh, "roạt" một tiếng thật khẽ rồi đáp trên nền đá trắng muốt. Trong viện yên tĩnh đến đáng sợ, cho nên một tiếng hoa rơi như có như không kia truyền đến tai mọi người lại vô cùng rõ ràng. Sau đó là tiếng Tị Trần đang nằm trong vỏ bỗng nhiên chấn động dữ dội, lưỡi kiếm rít lên một tiếng vang vọng vừa dài vừa rõ. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại trong thoáng chốc, biết rõ tuy Lam Vong Cơ đang im lặng đứng bên cạnh không nói một câu, thế nhưng chỉ giây lát thôi mà nỗi lòng đã chao đảo nghiêng trời lệch đất đến mức nào, lại không thể ngay lúc này ngay giờ phút này mạnh mẽ phát tiết, tất cả đều được lưỡi kiếm thể hiện rõ ràng.
Lam Khải Nhân từ ngạc nhiên biến thành khiếp sợ mà nhìn hắn:
"Ý ngươi là gì?"
Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu một cái, giọng nói lại mang theo chút thoải mái mà trả lời ông:
"Ý trên mặt chữ, chính là năm chữ đó. Ta không có Kim đan, mổ cho người khác rồi. Ngài bảo ta dùng kiếm, bổ dưa thái rau thì được, còn nếu muốn để ta bảo vệ Lam Trạm, vậy thì nhất định không thể thu Trần Tình của ta."
Lam Khải Nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt khiếp sợ kia mà nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy chòm râu của ông đang không ngừng run lên, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói thêm dù chỉ một chữ. Cuối cùng, một vị trưởng lão của Lam thị đang ngồi trong viện lên tiếng:
"Lời ngươi nói, người nào có thể làm chứng?"
Ngụy Vô Tiện cực kỳ không để bụng mà nói:
"Nếu Lam lão tiên sinh chấp nhận để ta lập tức cởi quần áo ở chỗ này, thì ta cũng có thể cho các vị xem vết sẹo để lại sau khi mổ đan."
Vị kia dường như chưa từng nghĩ đến việc Ngụy Vô Tiện sẽ đáp lại như vậy, hai mắt còn trợn to hơn cả Lam Khải Nhân, trong giây lát gần như là bị chọc tức đến nghẹn họng. Ngụy Vô Tiện thản nhiên cười cười, nói tiếp:
"Đi ra bên ngoài thành Di Lăng sáu mươi dặm, dưới Loạn Táng Cương có một cái trang viên bỏ hoang. Các vị đến tìm người năm đó được mệnh danh là Kỳ Hoàng thân y của Kỳ Sơn Ôn thị, Di Lăng giám sát liêu Ôn Tình, nàng là người đã mổ đan cho ta trước kia."
Mấy chục vị trưởng lão của Lam thị đang ngồi trong viện đều thấp giọng thảo luận với nhau. Ngụy Vô Tiện đợi một lát, đảo mắt nhìn quanh, sau đó giương giọng hỏi:
"Các vị trưởng lão, Lam lão tiên sinh, Trạch Vu Quân, mọi người còn chuyện gì muốn hỏi nữa không? Nếu không còn gì khác, vậy thì ta sẽ giữ lại Trần Tình trước."
Lam Khải Nhân lẳng lặng nhìn hắn, vẫn không hề nói thêm một chữ nào. Qua hồi lâu, Lam Hi Thần mới thấp giọng nói:
"Vong Cơ, đệ cùng Ngụy công tử... quay về trước đi."
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần, thấy Lam Hi Thần nhẹ nhàng mà gật đầu với hắn một cái, biết rằng chuyện hôm nay chắc là không thể bàn bạc xong ngay được.
Hắn vô thanh vô tức thở ra một hơi, toàn thân đang căng lên chống đỡ từ đầu đến giờ bỗng dưng như bị rút hết sức lực, lúc này mới phát hiện ra trái tim đang nảy lên dồn dập nện ầm ầm vào lồng ngực đến mức phát đau. Ngụy Vô Tiện vô thức lùi về phía sau vài bước, chớp mắt một cái lưng đã dán sát vào ngực của Lam Vong Cơ, y vòng một tay ôm trọn lấy hắn vào lòng. Ngụy Vô Tiện sức cùng lực kiệt mà dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ, chậm rãi hít vào thở ra, để mùi đàn hương u lãnh thanh nhã trên người y tràn ngập khoang mũi mình. Lúc lâu sau, nhịp tim đã dần dần bình ổn được vài phần, hắn mới cảm nhận được cơ thể mình sớm bị cánh tay của Lam Vong Cơ siết đến phát đau.
Lam Vong Cơ và hắn, thái dương kề sát vào nhau, vành tai chạm tóc mai.
Cánh tay của Lam Vong Cơ cũng đang phát run.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, như sống lại trong cái ôm của Lam Vong Cơ. Thêm một lúc lâu sau, hắn mới phát hiện bản thân cũng đang phát run.
Gió xuân quanh quẩn trong viện, ngọc lan nhẹ nhàng đong đưa. Bọn họ đứng trong khoảng sân im lặng đầy ắp người mà ôm chặt lấy nhau, giữa không trung chỉ có tay áo vạt bào phất phơ theo gió, phát ra những tiếng sột soạt khe khẽ hệt như tiếng thở dài trầm thấp.
***
Lúc Ngụy Vô Tiện bước vào gian nhà nhỏ dựng từ đá trắng kia, còn chưa đợi đi qua hành lang để bước vào phòng, trước hết đã xe nhẹ đường quen mà bám lấy một cây cột trong hành lang, tay còn lại chắn ở trước người Lam Vong Cơ, nghiêng người về phía bụi cỏ mà nôn khan một hồi. Bên tai nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp đến là bước chân của Lam Vong Cơ đi về chỗ này, đưa một chén trà nhạt đến trước mắt hắn. Thế nhưng từ sáng sớm đến giờ hắn chỉ ăn mỗi một cái bánh bao vào bụng, muốn nôn cũng chẳng có gì mà nôn nữa, bèn dựa vào hành lang súc miệng, cười với Lam Vong Cơ rồi nói:
"Ta thấy cái bánh bao này biết hôm nay ta cãi nhau xong rồi, lúc này mới bắt đầu làm ầm ĩ, cũng coi như là nể mặt rồi."
Hắn miệng thì nói vậy, tay thì chọc chọc trước bụng, ngược lại cũng không nói rõ đến cùng thì "bánh bao" trong lời hắn nhắc tới là cái nào, là cái hắn ăn buổi sáng bây giờ muốn nôn cũng không nôn ra được hay là "cái" hắn đang mang trong bụng.
Lam Vong Cơ im lặng nhận lại chén trà rỗng từ chỗ hắn, lần nữa quay vào bên trong để cất. Ngụy Vô Tiện cũng bước theo y vào, chống tay lên hông duỗi eo một cái, sau đó nhìn về phía Lam Vong Cơ, ý tươi cười bên môi nhạt dần, tiếp đến là khẽ thở dài. Hắn nói:
"Lam Trạm... Ngươi... ngươi nói một câu đi!"
Lam Vong Cơ đi trước hắn nửa bước, nghe hắn nói vậy thì khựng lại tại chỗ, lồng ngực vẫn còn hơi hơi phập phồng. Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói:
"Nếu hôm nay mọi việc không căng thẳng đến mức độ đó, ta vốn định... vốn định tìm cơ hội, nói riêng chuyện này với ngươi. Ta..."
Hắn còn chưa nói dứt câu, Lam Vong Cơ đã xoay người bước một bước, lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay ghì chặt hắn vào lòng. Những lời còn lại hóa thành một tiếng than nhẹ bên môi, Ngụy Vô Tiện được y ôm thật chặt, nghe thấy tiếng tim đập của Lam Vong Cơ đang dội vào lồng ngực kề sát, một tiếng lại một tiếng như sấm rền. Cánh tay của Lam Vong Cơ đã không còn phát run như khi nãy nữa, nhưng nhịp thở của y vẫn còn mang theo vài phần sợ hãi. Ngụy Vô Tiện được y ôm siết lấy như vậy, hệt như ôm lấy vật trân quý nhất trên cuộc đời này, là phần tồn tại không gì quan trọng hơn đối với y. Qua hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra, giọng nói của bản thân cũng đã bắt đầu run rẩy.
Hắn nói với Lam Vong Cơ:
"Đều qua cả rồi..."
Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Thật mà, ta... hiện giờ ta cực kỳ khỏe, ta..."
Lam Vong Cơ siết chặt hai tay, dùng lực lớn tới mức sắp ghìm gãy xương cốt của Ngụy Vô Tiện đến nơi rồi. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng, cánh tay của Lam Vong Cơ siết lại nhanh mà thả lỏng cũng nhanh, cuối cùng biến thành một cái ôm chặt quanh thân không buông, ôm sát Ngụy Vô Tiện vào trong lòng một tấc cũng chẳng rời. Lam Vong Cơ nói với hắn:
"Xin lỗi ngươi."
Giọng nói của y xưa nay chưa từng khàn đặc như vậy, mỗi chữ thốt ra giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, lồng ngực cũng theo đó mà run nhẹ, làm trái tim đang đập dồn dập của Ngụy Vô Tiện rung động hơn bao giờ hết. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng dụi dụi vào đầu vai y, nói:
"Không cần."
"Không." Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa: "Xin lỗi ngươi."
Hắn khẽ đẩy Lam Vong Cơ một chút, Lam Vong Cơ lại tăng thêm lực nơi cánh tay, nhất định không chịu buông hắn ra. Từng vệt nắng bướng bỉnh len lỏi vào bên trong gian phòng có chút u ám mờ mịt, trải lên sàn nhà lạnh lẽo, vài hạt tinh nghịch thì đáp xuống mi mắt người kia, Ngụy Vô Tiện chậm rãi hít thở vài nhịp, vẫn tựa vào ngực của Lam Vong Cơ mà đáp một câu:
"Được rồi, ta nghe thấy rồi."
Sau đó hắn nhẹ giọng nói tiếp:
"Vậy... Lam Trạm, cảm ơn ngươi."
Lần này đến lượt Lam Vong Cơ khàn giọng nói:
"Không cần phải nói câu này."
"Ừm." Ngụy Vô Tiện đáp lại một tiếng, "Vậy ngươi cũng không cần nói nữa. Câu vừa rồi là lần cuối cùng nhé, ta sẽ nhớ thật kỹ."
Yết hầu của Lam Vong Cơ trượt lên trượt xuống một vòng.
Ngụy Vô Tiện làm ổ trong lòng Lam Vong Cơ, lẳng lặng nâng mắt lên nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của y. Chẳng biết từ khi nào dưới đáy mắt màu lưu ly cực nhạt kia gần như đã phủ kín tơ máu, trong đó chứa đựng những cảm xúc cực kỳ phức tạp, đủ loại rối rắm, ngàn xoay trăm chuyển, tình ý tích lũy qua ngày qua tháng, đến cuối cùng gom góp thành ánh mắt chỉ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, đưa hết thảy mong mỏi hy vọng vào trong đôi mắt đen láy long lanh của hắn, rồi hóa thành một trận run rẩy nhẹ nhàng như cánh bướm vỗ loạn trên hàng mi dài cong vút.
Lam Vong Cơ đáp:
"Được..."
Ngụy Vô Tiện lại đẩy ngực y lần nữa, nhẹ giọng than thở:
"Lam Trạm, ta... ta mệt quá, ngươi để ta ngồi xuống một lát..."
Lam Vong Cơ buông lỏng vòng tay, lại dịu dàng hôn lên thái dương hắn một cái, nói:
"Lên giường nằm nghỉ."
Gian phòng vốn dĩ không lớn, vòng qua tấm bình phong là nhìn thấy giường. Lam Vong Cơ đang trải chăn đệm, Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ thở dốc vài hơi, đưa tay xoa xoa sau gáy, cảm thấy bản thân có lẽ là mệt mỏi đến cực hạn rồi, bây giờ chỉ cần để hắn nằm thẳng xuống thì lập tức có thể ngủ mê man không biết gì luôn. Đúng lúc này Lam Vong Cơ ở sau bình phong cất giọng gọi hắn:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, đáp:
"Tới đây."
Nhưng mà còn chưa kịp bước lên dù chỉ nửa bước, hắn bỗng dưng lảo đảo một trận, khó khăn lắm mới vươn tay bám được vào bình phong để đỡ ngã sấp xuống, mấy ngón tay dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch. Lam Vong Cơ hoảng hốt, ba bước thành hai đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, đúng lúc cả người Ngụy Vô Tiện lại lung lay một cái, thẳng tắp đâm vào trong lồng ngực y, mấy ngón tay liều chết mà níu lấy vạt áo trắng nõn.
"Lam Trạm... y sư... y sư nhà ngươi..." Ngụy Vô Tiện cúi đầu cắn răng nói: "Ta..."
Lam Vong Cơ dứt khoát vòng tay xuống dưới gối Ngụy Vô Tiện, lập tức bế ngang hắn lên. Y bước về phía cánh cửa của gian nhà nhỏ, cánh cửa ban nãy đương nhiên đã được khép kín, cả hai tay của Lam Vong Cơ đều đang bận bế Ngụy Vô Tiện, nhìn cũng không thèm nhìn, lần đầu tiên phá lệ, nhấc chân "rầm" một tiếng đá văng cửa ra. Ngụy Vô Tiện ghé vào trên vai y, nói ngắt quãng từng chữ:
"Lam Trạm, ta... ta... đau..."
***
"Không thể vui quá, không thể buồn quá, đặc biệt kiêng kị quá sợ hãi hoặc quá đau buồn, không thể hao tâm tổn trí..."
Ngụy Vô Tiện hơi hơi hé mắt, hàng mi dài được ánh nến ấm áp bao phủ khẽ động đậy, bên tai còn có một thanh âm xa lạ đang nói như niệm Kinh. Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, giọng nói khàn khàn:
"Vị y sư này ơi, cái ngươi đang niệm đến cùng là lời căn dặn của y sư... hay là gia quy của Lam thị..."
Bên giường lập tức vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, giây lát sau Lam Vong Cơ cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, sau đó áp mu bàn tay của hắn lên trán y để cảm nhận nhiệt độ, gọi một tiếng:
"Ngụy Anh."
Giọng nói của y trầm thấp đủ để khiến Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà run lên một chút. Hắn mở mắt ra, ngọn nến đang đặt trên bàn nhỏ cạnh giường khẽ lay động, Lam Vong Cơ vẫn đang nhìn hắn không rời mắt dù chỉ một giây. Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp qua dáng vẻ y như thế này, hai mắt đỏ sẫm toàn là tơ máu, hắn gần như là bị Lam Vong Cơ dọa sợ, theo bản năng đảo mắt sang nhìn vị y sư mặc giáo phục Lam thị kia, hỏi:
"Không sao cả phải không..."
Y sư đáp:
"Ngụy công tử mạnh khỏe."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, trầm giọng nói:
"Ta là nói..."
Lam Vong Cơ hôn lên ngón tay hắn, thấp giọng đáp lời:
"Không sao. Cả hai đều không sao."
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thở phào một hơi, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng cuộn lại, gật gật đầu, tóc đen ma sát với gối mềm thành tiếng sột soạt nho nhỏ.
Y sư đang ngồi trước bàn viết y án, viết xong mấy dòng thì nương theo ánh nến nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngụy công tử có thể nói cho ta biết, sáng nay phải chăng đã trải qua chuyện gì đó khiến tâm trạng lên xuống quá kịch liệt?"
Người này hỏi cực kỳ nghiêm túc, nhưng Ngụy Vô Tiện thì ngược lại, hắn liếc y sư một cái, rồi lại nhìn Lam Vong Cơ:
"Cãi nhau ấy mà."
Y sư kinh ngạc trong chốc lát, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, một lúc lâu sau vẫn còn chưa thốt nên lời. Ngụy Vô Tiện nằm trên giường không nhịn được mà cười ha ha:
"Ngươi nghĩ cái gì đấy? Sao có thể là cãi nhau với Hàm Quang Quân được chứ? Là tranh cãi với Lam lão tiên sinh nhà ngươi một trận đấy."
Vẻ mặt của y sư kia còn chưa kịp buông lỏng, lại bị nghẹn họng đến trân trối. Trong mắt Ngụy Vô Tiện lấp lánh ý cười, làm y sư phải vội vàng nhìn sang hướng khác, nói:
"Ta.. Ta quay về sẽ kê một phương thuốc an thần, sau đó sẽ bảo đệ tử đưa tới. Ngụy công tử trước hết... nghỉ ngơi đi..."
Lam Vong Cơ nói:
"Đa tạ."
Đợi đến khi y sư vội vàng xách theo hòm thuốc rời khỏi phòng, Ngụy Vô Tiện mới nhìn đến thân ảnh đang đi vòng qua bình phong kia, cười với Lam Vong Cơ rồi nói:
"Không phải là ta lại dọa y sư nhà ngươi chạy té khói rồi đấy chứ?"
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới ngồi xuống tấm thảm màu xanh đen trải trước giường, sau đó nhẹ nhàng kéo tay Ngụy Vô Tiện, lẳng lặng cúi người hôn lên mu bàn tay rồi lòng bàn tay hắn vài cái. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y rồi nói:
"Lam Trạm ơi là Lam Trạm, ngươi nhìn cái tư thế nhoài người trên mép giường này của ngươi xem, cực kỳ không nhã chính luôn, ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ trầm giọng:
"Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện hơi mím môi lại, rút bàn tay đang bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy lại rồi vỗ vỗ xuống phần giường cạnh người, nói:
"Lên giường nằm cùng ta đi chứ?"
Lúc này mặc dù trời đã tối, chỉ là vẫn chưa đến giờ đi ngủ, lên giường nằm so với nhoài người trên mép giường cũng chẳng nhã chính hơn là bao. Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn gật đầu, cởi áo ngoài ra rồi treo trên giá, dứt khoát lên giường, ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng. Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y cựa quậy một chút, ngửi ngửi mùi đàn hương thanh lãnh u tĩnh trên người Lam Vong Cơ, thấp giọng hỏi:
"Đây là ở Tĩnh thất nhỉ... Giường ở Tĩnh thất mới lớn như thế này."
Lam Vong Cơ ghé sát vào vành tai hắn, đáp:
"Phải."
Thanh âm mang theo hơi ấm làm Ngụy Vô Tiện hơi ngứa ngứa, còn chưa đợi hắn cựa quậy thì lại bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy. Ngụy Vô Tiện không nhịn đươc phì cười, nói:
"Lam Trạm, cả ngày hôm nay ngươi cứ ôm siết lấy ta không chịu thả, có phải cả đời này đều muốn ôm ta không buông thế này không?"
Lam Vong Cơ tựa cằm lên vai hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu. Trong giây lát Ngụy Vô Tiện vừa cảm thấy muốn cười, lại vừa cảm thấy khóe mắt bỗng dưng cay cay. Ý cười trong lòng hóa thành con sóng triều nhấp nhô cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng đến khi rơi xuống vành tai lại thay bằng một trận tim đập dồn dập mạnh mẽ. Không ngờ rằng Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng áp tay lên ngực hắn, thấp giọng nói:
"Không được quá vui quá buồn."
Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng y xoay một vòng, cùng y mặt đối mặt, dùng chóp mũi của mình cọ cọ lên chóp mũi của Lam Vong Cơ, nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi bá đạo thật đấy!"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừm."
Lần này Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu dùng mũi cọ cọ bờ môi của Lam Vong Cơ rồi cười thành tiếng. Lam Vong Cơ dịu dàng hôn lên khóe miệng hắn, hơi thở của Ngụy Vô Tiện dần trở nên ướt át, hắn mơn trớn bờ môi của Lam Vong Cơ rồi nói:
"Nếu Lam Nhị công tử không định hôn ta, vậy thì ta đây sẽ hôn ngươi trước đấy!"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hệt như thở dài, lại giống như cực kỳ lưu luyến, chậm rãi hôn lên cánh môi ấm áp của Ngụy Vô Tiện, nếm trọn được hơi thở cùng tiếng cười khẽ của hắn giữa bờ môi.
Bọn họ nằm trên giường quấn quýt một hồi, từ đầu đến cuối đều dịu dàng như nước. Ngụy Vô Tiện bị trêu chọc đến mức đáy lòng ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay lần mò tìm vạt áo của Lam Vong Cơ, lại bị Lam Vong Cơ nắm chặt lấy cổ tay. Ngụy Vô Tiện dùng tay còn lại không nặng không nhẹ mà gãi gãi vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, thành công làm đáy mắt lưu ly nhạt màu trầm xuống, chuyển từ hôn nhẹ thành mút mạnh môi Ngụy Vô Tiện, hôn thành một tiếng nước cực kỳ rõ ràng. Cổ tay Ngụy Vô Tiện vẫn còn bị Lam Vong Cơ nắm, đang còn ồn ào với y, chẳng qua là chưa giãy giụa được hai lần thì bên ngoài bỗng nhiên có một đệ tử gõ cửa, nhẹ giọng gọi:
"Hàm Quang Quân..."
Ý cười của Ngụy Vô Tiện vẫn treo trên khóe môi, còn chưa kịp lên tiếng thì Lam Vong Cơ đã bất thình lình hơi chống người dậy, nói với ngoài cửa:
"Không gặp."
Giọng điệu này rõ ràng là lạnh lùng đến mức xưa nay chưa từng có, chỉ hai chữ hạ xuống lại chẳng khác nào đóng rầm cửa lại trước mặt người khác, trực tiếp đuổi khách. Ngụy Vô Tiện "phì" một tiếng rồi bật cười, hai tay vẫn còn treo trên cổ Lam Vong Cơ, chui vào trong lòng y, ghé sát vào vành tai bạch ngọc rồi nói:
"Ngươi chờ một lát, thúc phụ ngươi đang tức ói máu ngay ngoài cửa đấy! Ba, hai, một..."
Nhưng mà từ ngoài cửa không hề truyền đến tiếng ho của người nào đó tức đến hộc máu, thay vào đó là một giọng nói cực kỳ thản nhiên:
"Hàm Quang Quân, tốt nhất là ngươi vẫn nên để cho ta vào nhìn qua một cái."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói:
"Ôn Tình à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.