Chương 24
Dạ Trường Mộng Trường
17/10/2021
24.
Một tháng sau, núi Bách Phượng.
Một đoạn tiếng sáo cao vút thanh thúy vang vọng khắp núi rừng, ngân nga du dương, chim chóc trong rừng nghe thấy thì giật mình hoảng hốt, vội vàng vỗ cánh tung mình lên nền trời trong trẻo xanh biếc rồi bay về phía xa xa.
Ngụy Vô Tiện thu xếp xong xuôi thì ung dung tựa vào thân cây, hai tay kê sau đầu, Trần Tình cắm ở trước ngực, tua rua dài màu đỏ tươi rũ xuống. Rừng vắng không người, hắn buông thõng đôi chân thon dài, đong đưa đong đưa quét qua tầng cỏ dại non mơn mởn bên dưới, mũi giày thấm đẫm sương mai mỏng manh còn đọng lại chưa khô trên cỏ, tạo thành những hạt nước lốm đốm nhỏ vụn.
Ngày xuân rực rỡ, nắng nhạt xuyên qua cành cây tán lá, chiếu rọi khắp núi rừng, cho dù là đang ngồi trên cành cây cũng có thể cảm nhận được những sợi ấm áp miên man kia quấn quýt quanh thân. Ngụy Vô Tiện đung đưa chân hồi lâu, bỗng nhiên cảm thân cả người mệt mỏi, đành phải lười biếng điều chỉnh thành một tư thế thích hợp để nằm xuống trên cành cây, sau đó lại đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng dưới. Hắn thấp giọng nói:
"Con cứ tiếp tục làm ta mệt mỏi kiểu này, ta sợ là mấy tháng nữa sẽ ngủ suốt chứ chẳng tỉnh táo được lúc nào."
Nói xong, hắn ngược lại mỉm cười thật dịu dàng, chỉnh chỉnh dải vải màu đen đang buộc ngang qua mắt che khuất tầm nhìn, ngáp dài một cái rồi hài lòng mà liếm liếm môi, nhắm hai mắt lại. Thế nhưng ngay lúc hắn nửa mơ nửa tỉnh sắp ngủ đến nơi, một loạt tiếng bước chân khẽ khàng bỗng nhiên vang lên bên tai. Khóe môi Ngụy Vô Tiện cong lên thành nụ cười mỉm, tiện tay vỗ vỗ thân cây chỗ hắn đang nằm, cao giọng nói:
"Ngươi cũng là người đến tham gia vây săn sao?"
Người tới không đáp, chỉ im lặng bước từng bước đến gần, đứng ngay bên cạnh hắn, tiếng hít thở mơ hồ giữa không gian yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện lại cười một cái, kéo dài giọng nói:
"Ngươi tới chỗ ta thì sẽ không săn được bất cứ cái gì đâu."
Không nghĩ rằng cái chạc cây dưới thân khẽ rung nhẹ một phát, người nọ đã nhảy lên ngồi bên cạnh hắn. Ngụy Vô Tiện đang muốn ra tay, lại bị người nọ tóm một phát bắt gọn cổ tay, sau đó mười ngón tay mảnh khảnh quấn quýt đan chặt vào nhau. Ngụy Vô Tiện lại giơ tay còn lại lên, người vừa tới cũng lập tức nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau, không chừa lại chút kẽ hở nào. Ngụy Vô Tiện vô cùng tùy ý giãy giụa hai ba cái, dùng thêm một chút sức lực, thế nhưng lại phát hiện ra rằng không giãy thoát được, đành phải rướn cổ lên, nửa như khen ngợi nửa như trêu chọc nói:
"Uầy, sức lực lớn thật đấy."
Nhưng câu này còn chưa nói dứt, người tới đã nhẹ nhàng nghiêng người qua, cánh môi ấm áp mềm mại ập đến, đè nghiến hắn trên cây mà hôn. Ngụy Vô Tiện giả vờ kinh ngạc hô lên:
"Lam Trạm...!"
Vừa tách ra khỏi nụ hôn kia, bờ môi hai người đều bóng loáng ánh nước, kéo thành một sợi chỉ bạc mỏng manh ướt át, dưới ánh mặt trời chói chang trở nên đặc biệt bắt mắt. Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên cây thở dốc, mặt dù đang bịt một dải vải đen che ngang mắt, thế nhưng vẫn thấy choáng váng đầu óc quay cuồng, mấy giọt lệ đọng lại ở khóe mi thấm dần vào tấm vải, đôi môi bị hôn đến vừa ướt vừa sưng hơi hơi hé ra, trên môi dưới đỏ ửng còn mang theo một dấu răng cực kỳ nổi bật, bờ môi bóng loáng ánh nước được ánh mặt trời chiếu đến mượt mà óng ả. Tiếng thở của Lam Vong Cơ mơ hồ vang lên bên tai, nhịp thở cũng có vài phần gấp gáp hơn, so với bình thường càng lộ rõ vẻ trầm thấp ướt át. Ngụy Vô Tiện mò tay vào trong ngực áo của bản thân, làm bộ làm tịch lục lọi hồi lâu rồi nói:
"Lam Trạm, hoa của ta đâu?"
Vừa bị hôn xong cho nên giọng nói của hắn có chút khàn đặt, nghe qua thì giống câu hỏi, thế nhưng âm cuối lại hơi nâng lên, hệt như một cái móc câu làm bằng tơ mật ngọt ngào, mang theo vài phần triền miên riêng biệt mà dừng ở trong tay Lam Vong Cơ, cháy bỏng đến mức khiến vành tai trắng như bạch ngọc kia đã nóng nay còn nóng hơn. Ngụy Vô Tiện cố tình ung dung mà nói:
"Hàm Quang Quân ngươi được thật đấy! Chưa được cho phép mà đã tự ý lấy đồ của người khác, đây gọi là cướp!"
Bên người hắn có chút động tĩnh, tay áo ma sát cùng vỏ cây tạo nên tiếng sột soạt rõ ràng, sau đó là tiếng cỏ cây rì rào một trận liên tục, ắt hẳn Lam Vong Cơ đã nhảy xuống khỏi cây. Ngụy Vô Tiện cố ý cong môi lên hờn dỗi nói:
"Nếu ngươi vẫn không thèm nói chuyện cùng ta, ta sẽ..."
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, đứng gần thật gần, Ngụy Vô Tiện chỉ cần vươn tay ra là đã có thể chạm đến vạt áo của y. Sau đó nghe thấy y chậm rãi lên tiếng:
"Ta... không phải là không thèm nói chuyện cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Rồi rồi, ngươi là bận hôn ta nên mới không nói chuyện, có phải không?"
Còn không đợi Lam Vong Cơ đáp, hắn đã nghiêng người thả mình xuống khỏi cành cây, lập tức rơi vào một vòng ôm vững vàng lại tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh. Lam Vong Cơ hoảng hốt nói:
"Ngụy Anh!"
"Làm sao???" Ngụy Vô Tiện giả vờ chẳng hiểu gì cả, "Mặc dù ta đang bịt kín mắt, không nhìn thấy gì, nhưng mà ta rơi xuống khỏi cành cây, chẳng phải ngươi đương nhiên sẽ đỡ được ta sao?"
Lam Vong Cơ ở bên cạnh hít vào một hơi thật sâu, tuy rằng biết hắn nói có lý, thế nhưng vẫn không nhịn được nói:
"Cẩn thận vẫn hơn."
Cả người Ngụy Vô Tiện vùi vào trong vòng ôm ấm áp của y, còn cố ý dùng bụng dưới đụng đụng vào người Lam Vong Cơ, nói:
"Quen dần mới tốt."
Tổng cộng bốn chữ, thế nhưng không hề nói rõ ràng rằng ý hắn là Lam Vong Cơ nên tập quen với việc hắn hiếu động như vậy, hay là đang muốn nói đứa nhỏ trong bụng nên quen dần với việc hắn mỗi ngày hữu kinh vô hiểm. Nói xong, Ngụy Vô Tiện lại đưa tay sờ soạng lên xuống trên vạt áo của Lam Vong Cơ:
"Ầy, Lam Nhị công tử, vừa rồi ngươi còn chưa trả lời ta... Hoa của ta đâu?"
Mặc dù hai mắt hắn vẫn bị dải vải đen bịt kín, nhưng Lam Vong Cơ đang đứng ngay trước mặt hắn, hai người cách nhau gần thật gần, hơi thở gần như dừng trên chóp mũi của đối phương. Ngụy Vô Tiện vuốt ve vạt trước ngoại bào trơn bóng mềm mại của Lam Vong Cơ, trở tay một phát lập tức luồn tay vào bên trong vạt áo, bàn tay ấm áp kề sát áo trong, bắt đầu sờ soạng bừa bãi khắp lồng ngực rộng lớn vững chãi. Lam Vong Cơ không nặng không nhẹ giữ lấy cổ tay hắn. Ngụy Vô Tiện cười cười rút tay ra, một đóa hoa được vân vê ở đầu ngón tay. Hắn đang bịt kín mắt không nhìn thấy, đành phải sờ sờ cánh hoa, nói:
"Không phải là bông này, đây là bông ta tặng ngươi, không phải là bông sư tỷ của ta đưa cho ta."
Nói xong, hắn tiện tay ném bông hoa trong tay về phía người đối diện. Lam Vong Cơ thả tay hắn ra, phần tay áo rộng dài theo đó khẽ rung rung, là y cẩn thận đón được bông hoa kia. Tay Ngụy Vô Tiện vừa thoát khỏi gọng kìm, lập tức lại sờ vào bên trong vạt áo của Lam Vong Cơ, cách một lớp áo mỏng lần mò trên làn da của y hồi lâu, lại lấy ra một vật gì đó, giữ trong tay ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Đây là cái gì? Túi thơm?"
Lam Vong Cơ thấp giọng đáp:
"Túi tiền."
Ngụy Vô Tiện nghe rõ tiếng bạc chạm lách cách vào nhau dưới vải dệt, dùng đầu ngón tay tinh tế sờ soạng, khoa trương lắc lắc đầu nói:
"Không phải, đúng là túi thơm mà! Tại sao sờ lại thấy quen quen thế nhỉ... À!!!"
Lam Vong Cơ vừa nâng mắt lên, đã thấy ý cười bên môi Ngụy Vô Tiện ngày càng sâu, bàn tay vừa rồi sờ soạng lồng ngực Lam Vong Cơ cuộn lại rồi đấm nhẹ y một phát. Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói:
"Đây chẳng phải là cái túi thơm ngày đó tiểu cô nương Miên Miên gì gì đó kia đưa cho ta sao? Sau khi trở về từ Mộ Khê sơn ta tìm mãi không thấy, hóa ra là ở chỗ của Lam Nhị công tử đây này!"
Lam Vong Cơ im lặng nửa ngày không nói gì, Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, đang muốn đưa tay sờ vành tai y xem có phải lại nóng đến dọa người không, ai ngờ bị Lam Vong Cơ túm lấy cổ tay giữ chặt lần thứ hai, lúc này đến lòng bàn tay y cũng đã nóng rãy. Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói:
"Tiểu cô nương?"
Ngụy Vô Tiện cười khúc khích, nói;
"Không phải tiểu cô nương thì là cái gì, hửm? Miên cô nương? Tiên tử nhà nọ? Ôi chao Hàm Quang Quân, mùi dấm ở đâu mà nồng thế nhỉ..."
Lam Vong Cơ ở bên cạnh bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, tiếng động trầm thấp, nghe kỹ còn vương vấn chút ướt át nóng bỏng. Ngụy Vô Tiện cũng ném cái túi thơm sang cho y, nói:
"Ừ, đúng rồi, là mùi dấm từ trên người ta đấy! Hàm Quang Quân giấu giếm túi thơm của tiên tử nhà người ta, ngày ngày cất trong ngực, ta ghen lắm rồi đây này..."
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, nghiêng người hôn lên bờ môi đã đỏ ửng hơi sưng nhưng vẫn không ngừng mấp máy nói cười. Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mức không nói nên lời, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đưa tay níu chặt lấy vạt áo của Lam Vong Cơ. Thế nhưng vẫn không chịu yên phận mà bắt đầu sờ loạn sang hai bên, kiểu gì thì kiểu cũng phải ép được Lam Vong Cơ túm lấy hai cổ tay hắn rồi ghim chặt lại, không cho hắn trêu chọc làm loạn nữa thì hắn mới chịu yên.
Nụ hôn quấn quýt triền miên dần dần hóa thành môi chạm môi dịu dàng. Ngụy Vô Tiện thở dốc từng tiếng, hơi thở nóng bỏng ướt át lướt qua chóp mũi cùng cánh môi của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện vừa thở hổn hển vừa hỏi:
"Lam Trạm, ngươi còn chưa nói cho ta biết, đến cùng là lúc nãy ngươi giận cái gì?"
Hơi thở của Lam Vong Cơ cũng có chút gấp gáp, y trầm giọng đáp:
"Không hề giận."
Ngụy Vô Tiện bày ra dáng vẻ có chết cũng không tin mà đẩy ngực y:
"Ngươi còn nói không giận, không giận mà còn hôn ta thành thế này?! Lam thị không được phép nói dối, Lam Nhị ca ca, ngươi có thể nghĩ kỹ đi rồi trả lời lại lần nữa!"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:
"Ta..."
Ngụy Vô Tiện dùng môi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên môi y rồi hôn khẽ, nói:
"Ngươi không muốn ta cưỡi ngựa? Thế nhưng mọi người diễu trận đều cưỡi ngựa, dù sao cũng không thể thiếu một mình ta không cưỡi mà!"
Lam Vong Cơ nói
"Không phải..."
Ngụy Vô Tiện lại sờ lên sờ xuống trong ngực áo y, cao hứng bừng bừng nói một câu "đây rồi", sau đó lấy ra đóa hoa vẫn còn thơm mùi nhàn nhạt mà Giang Yếm Ly ném cho hắn ban nãy, nói:
"Chẳng lẽ ngươi giận ta lấy hoa ném ngươi? Không phải chứ, ta thấy lúc ấy ngươi cũng vui vẻ lắm mà."
Lam Vong Cơ lại thở dài:
"Không phải."
Ngụy Vô Tiện trầm tư hỏi:
"Chẳng lẽ là tức phát bắn tên mở màn kia của ta? Ta bắn phát đó phong tư hơn người thế cơ mà!!!!"
Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Không phải..."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:
"Ta không nghĩ ra, ca ca tốt, ngươi nói cho ta biết đi, để ta đây... để ta đây vui vẻ một chút được không? Ha ha ha ha ha..."
Thanh âm của Lam Vong Cơ càng lúc càng trầm, không nặng không nhẹ đặt hắn tựa vào thân cây, một nụ hôn rơi xuống không chỉ che kín miệng hắn rồi dừng lại, thay vào đó là trượt dần xuống dưới, đẩy nhẹ mấy lọn tóc thấm đẫm ý xuân nơi núi rừng của Ngụy Vô Tiện sang một bên, hôn lên cần cổ ưu mỹ. Y hôn dọc theo mạch máu căng tràn sức sống đang nảy lên từng nhịp, hôn lên hầu kết rõ ràng vốn đang đứng yên, khiến nó lẳng lặng mà trượt lên trượt xuống một vòng. Mỗi lần Lam Vong Cơ hôn lên cổ là Ngụy Vô Tiện không chịu nổi nhất. Bởi vì nụ hôn trên môi còn là nụ hôn triền miên lưu luyến đầy tình ý, nhưng hôn lên cần cổ yếu ớt thì giống hệt như mỗi lần y hôn sâu vào bên trong lớp quần áo, hôn xuống bụng dưới, hôn đến tận đáy lòng, quấn quýt triền miên mỗi lúc càng thêm sâu, càng thêm khiến người ta run rẩy không thôi. Hôn rồi lại hôn, Lam Vong Cơ vùi đầu vào hõm vai hắn, thấp giọng nói:
"Ngươi."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:
"Gì cơ?"
Lam Vong Cơ không nói thêm nhiều, chỉ tiếp tục triền miên hôn xuống, hôn lên vạt áo khép hờ không được cẩn thận cho lắm của Ngụy Vô Tiện, hôn xuống hõm nhỏ mê người nơi đầu xương quai xanh gặp nhau, hôn đến mức cả người Ngụy Vô Tiện phát run, ngay cả bàn tay đang sờ loạn trong vạt áo Lam Vong Cơ cũng chẳng còn tí sức lực nào.
Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện bật cười.
Là "hắn" cũng không sai mà.
Vân Mộng Ngụy Vô Tiện tiêu sái phi dương, ở trên bãi săn cười nói tùy tiện, ném hoa nhận hoa, một mũi tên kinh động lòng người, đoạt hết nổi bật, chiếm hết ánh mắt của mọi người.
Nhưng ở giây phút này, rừng sâu nắng ấm, cỏ cây u tĩnh, mênh mông chẳng một bóng người, chỉ có tiếng chim bay vỗ cánh... Thời khắc này, hắn được Lam Vong Cơ ôm vào trong lòng, giữ chặt trong tay. Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, khẽ than thở một tiếng:
"Lam Trạm, ngươi đó..."
Lam Vong Cơ hôn lên phần cổ dưới của hắn, Ngụy Vô Tiện bị hôn như vậy thì không chịu nổi nữa, cả người theo bản năng ưỡn về phía trước.
Một ưỡn này, vừa khéo đụng phải một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng.
Một tháng sau, núi Bách Phượng.
Một đoạn tiếng sáo cao vút thanh thúy vang vọng khắp núi rừng, ngân nga du dương, chim chóc trong rừng nghe thấy thì giật mình hoảng hốt, vội vàng vỗ cánh tung mình lên nền trời trong trẻo xanh biếc rồi bay về phía xa xa.
Ngụy Vô Tiện thu xếp xong xuôi thì ung dung tựa vào thân cây, hai tay kê sau đầu, Trần Tình cắm ở trước ngực, tua rua dài màu đỏ tươi rũ xuống. Rừng vắng không người, hắn buông thõng đôi chân thon dài, đong đưa đong đưa quét qua tầng cỏ dại non mơn mởn bên dưới, mũi giày thấm đẫm sương mai mỏng manh còn đọng lại chưa khô trên cỏ, tạo thành những hạt nước lốm đốm nhỏ vụn.
Ngày xuân rực rỡ, nắng nhạt xuyên qua cành cây tán lá, chiếu rọi khắp núi rừng, cho dù là đang ngồi trên cành cây cũng có thể cảm nhận được những sợi ấm áp miên man kia quấn quýt quanh thân. Ngụy Vô Tiện đung đưa chân hồi lâu, bỗng nhiên cảm thân cả người mệt mỏi, đành phải lười biếng điều chỉnh thành một tư thế thích hợp để nằm xuống trên cành cây, sau đó lại đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng dưới. Hắn thấp giọng nói:
"Con cứ tiếp tục làm ta mệt mỏi kiểu này, ta sợ là mấy tháng nữa sẽ ngủ suốt chứ chẳng tỉnh táo được lúc nào."
Nói xong, hắn ngược lại mỉm cười thật dịu dàng, chỉnh chỉnh dải vải màu đen đang buộc ngang qua mắt che khuất tầm nhìn, ngáp dài một cái rồi hài lòng mà liếm liếm môi, nhắm hai mắt lại. Thế nhưng ngay lúc hắn nửa mơ nửa tỉnh sắp ngủ đến nơi, một loạt tiếng bước chân khẽ khàng bỗng nhiên vang lên bên tai. Khóe môi Ngụy Vô Tiện cong lên thành nụ cười mỉm, tiện tay vỗ vỗ thân cây chỗ hắn đang nằm, cao giọng nói:
"Ngươi cũng là người đến tham gia vây săn sao?"
Người tới không đáp, chỉ im lặng bước từng bước đến gần, đứng ngay bên cạnh hắn, tiếng hít thở mơ hồ giữa không gian yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện lại cười một cái, kéo dài giọng nói:
"Ngươi tới chỗ ta thì sẽ không săn được bất cứ cái gì đâu."
Không nghĩ rằng cái chạc cây dưới thân khẽ rung nhẹ một phát, người nọ đã nhảy lên ngồi bên cạnh hắn. Ngụy Vô Tiện đang muốn ra tay, lại bị người nọ tóm một phát bắt gọn cổ tay, sau đó mười ngón tay mảnh khảnh quấn quýt đan chặt vào nhau. Ngụy Vô Tiện lại giơ tay còn lại lên, người vừa tới cũng lập tức nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau, không chừa lại chút kẽ hở nào. Ngụy Vô Tiện vô cùng tùy ý giãy giụa hai ba cái, dùng thêm một chút sức lực, thế nhưng lại phát hiện ra rằng không giãy thoát được, đành phải rướn cổ lên, nửa như khen ngợi nửa như trêu chọc nói:
"Uầy, sức lực lớn thật đấy."
Nhưng câu này còn chưa nói dứt, người tới đã nhẹ nhàng nghiêng người qua, cánh môi ấm áp mềm mại ập đến, đè nghiến hắn trên cây mà hôn. Ngụy Vô Tiện giả vờ kinh ngạc hô lên:
"Lam Trạm...!"
Vừa tách ra khỏi nụ hôn kia, bờ môi hai người đều bóng loáng ánh nước, kéo thành một sợi chỉ bạc mỏng manh ướt át, dưới ánh mặt trời chói chang trở nên đặc biệt bắt mắt. Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên cây thở dốc, mặt dù đang bịt một dải vải đen che ngang mắt, thế nhưng vẫn thấy choáng váng đầu óc quay cuồng, mấy giọt lệ đọng lại ở khóe mi thấm dần vào tấm vải, đôi môi bị hôn đến vừa ướt vừa sưng hơi hơi hé ra, trên môi dưới đỏ ửng còn mang theo một dấu răng cực kỳ nổi bật, bờ môi bóng loáng ánh nước được ánh mặt trời chiếu đến mượt mà óng ả. Tiếng thở của Lam Vong Cơ mơ hồ vang lên bên tai, nhịp thở cũng có vài phần gấp gáp hơn, so với bình thường càng lộ rõ vẻ trầm thấp ướt át. Ngụy Vô Tiện mò tay vào trong ngực áo của bản thân, làm bộ làm tịch lục lọi hồi lâu rồi nói:
"Lam Trạm, hoa của ta đâu?"
Vừa bị hôn xong cho nên giọng nói của hắn có chút khàn đặt, nghe qua thì giống câu hỏi, thế nhưng âm cuối lại hơi nâng lên, hệt như một cái móc câu làm bằng tơ mật ngọt ngào, mang theo vài phần triền miên riêng biệt mà dừng ở trong tay Lam Vong Cơ, cháy bỏng đến mức khiến vành tai trắng như bạch ngọc kia đã nóng nay còn nóng hơn. Ngụy Vô Tiện cố tình ung dung mà nói:
"Hàm Quang Quân ngươi được thật đấy! Chưa được cho phép mà đã tự ý lấy đồ của người khác, đây gọi là cướp!"
Bên người hắn có chút động tĩnh, tay áo ma sát cùng vỏ cây tạo nên tiếng sột soạt rõ ràng, sau đó là tiếng cỏ cây rì rào một trận liên tục, ắt hẳn Lam Vong Cơ đã nhảy xuống khỏi cây. Ngụy Vô Tiện cố ý cong môi lên hờn dỗi nói:
"Nếu ngươi vẫn không thèm nói chuyện cùng ta, ta sẽ..."
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, đứng gần thật gần, Ngụy Vô Tiện chỉ cần vươn tay ra là đã có thể chạm đến vạt áo của y. Sau đó nghe thấy y chậm rãi lên tiếng:
"Ta... không phải là không thèm nói chuyện cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Rồi rồi, ngươi là bận hôn ta nên mới không nói chuyện, có phải không?"
Còn không đợi Lam Vong Cơ đáp, hắn đã nghiêng người thả mình xuống khỏi cành cây, lập tức rơi vào một vòng ôm vững vàng lại tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh. Lam Vong Cơ hoảng hốt nói:
"Ngụy Anh!"
"Làm sao???" Ngụy Vô Tiện giả vờ chẳng hiểu gì cả, "Mặc dù ta đang bịt kín mắt, không nhìn thấy gì, nhưng mà ta rơi xuống khỏi cành cây, chẳng phải ngươi đương nhiên sẽ đỡ được ta sao?"
Lam Vong Cơ ở bên cạnh hít vào một hơi thật sâu, tuy rằng biết hắn nói có lý, thế nhưng vẫn không nhịn được nói:
"Cẩn thận vẫn hơn."
Cả người Ngụy Vô Tiện vùi vào trong vòng ôm ấm áp của y, còn cố ý dùng bụng dưới đụng đụng vào người Lam Vong Cơ, nói:
"Quen dần mới tốt."
Tổng cộng bốn chữ, thế nhưng không hề nói rõ ràng rằng ý hắn là Lam Vong Cơ nên tập quen với việc hắn hiếu động như vậy, hay là đang muốn nói đứa nhỏ trong bụng nên quen dần với việc hắn mỗi ngày hữu kinh vô hiểm. Nói xong, Ngụy Vô Tiện lại đưa tay sờ soạng lên xuống trên vạt áo của Lam Vong Cơ:
"Ầy, Lam Nhị công tử, vừa rồi ngươi còn chưa trả lời ta... Hoa của ta đâu?"
Mặc dù hai mắt hắn vẫn bị dải vải đen bịt kín, nhưng Lam Vong Cơ đang đứng ngay trước mặt hắn, hai người cách nhau gần thật gần, hơi thở gần như dừng trên chóp mũi của đối phương. Ngụy Vô Tiện vuốt ve vạt trước ngoại bào trơn bóng mềm mại của Lam Vong Cơ, trở tay một phát lập tức luồn tay vào bên trong vạt áo, bàn tay ấm áp kề sát áo trong, bắt đầu sờ soạng bừa bãi khắp lồng ngực rộng lớn vững chãi. Lam Vong Cơ không nặng không nhẹ giữ lấy cổ tay hắn. Ngụy Vô Tiện cười cười rút tay ra, một đóa hoa được vân vê ở đầu ngón tay. Hắn đang bịt kín mắt không nhìn thấy, đành phải sờ sờ cánh hoa, nói:
"Không phải là bông này, đây là bông ta tặng ngươi, không phải là bông sư tỷ của ta đưa cho ta."
Nói xong, hắn tiện tay ném bông hoa trong tay về phía người đối diện. Lam Vong Cơ thả tay hắn ra, phần tay áo rộng dài theo đó khẽ rung rung, là y cẩn thận đón được bông hoa kia. Tay Ngụy Vô Tiện vừa thoát khỏi gọng kìm, lập tức lại sờ vào bên trong vạt áo của Lam Vong Cơ, cách một lớp áo mỏng lần mò trên làn da của y hồi lâu, lại lấy ra một vật gì đó, giữ trong tay ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Đây là cái gì? Túi thơm?"
Lam Vong Cơ thấp giọng đáp:
"Túi tiền."
Ngụy Vô Tiện nghe rõ tiếng bạc chạm lách cách vào nhau dưới vải dệt, dùng đầu ngón tay tinh tế sờ soạng, khoa trương lắc lắc đầu nói:
"Không phải, đúng là túi thơm mà! Tại sao sờ lại thấy quen quen thế nhỉ... À!!!"
Lam Vong Cơ vừa nâng mắt lên, đã thấy ý cười bên môi Ngụy Vô Tiện ngày càng sâu, bàn tay vừa rồi sờ soạng lồng ngực Lam Vong Cơ cuộn lại rồi đấm nhẹ y một phát. Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói:
"Đây chẳng phải là cái túi thơm ngày đó tiểu cô nương Miên Miên gì gì đó kia đưa cho ta sao? Sau khi trở về từ Mộ Khê sơn ta tìm mãi không thấy, hóa ra là ở chỗ của Lam Nhị công tử đây này!"
Lam Vong Cơ im lặng nửa ngày không nói gì, Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, đang muốn đưa tay sờ vành tai y xem có phải lại nóng đến dọa người không, ai ngờ bị Lam Vong Cơ túm lấy cổ tay giữ chặt lần thứ hai, lúc này đến lòng bàn tay y cũng đã nóng rãy. Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói:
"Tiểu cô nương?"
Ngụy Vô Tiện cười khúc khích, nói;
"Không phải tiểu cô nương thì là cái gì, hửm? Miên cô nương? Tiên tử nhà nọ? Ôi chao Hàm Quang Quân, mùi dấm ở đâu mà nồng thế nhỉ..."
Lam Vong Cơ ở bên cạnh bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, tiếng động trầm thấp, nghe kỹ còn vương vấn chút ướt át nóng bỏng. Ngụy Vô Tiện cũng ném cái túi thơm sang cho y, nói:
"Ừ, đúng rồi, là mùi dấm từ trên người ta đấy! Hàm Quang Quân giấu giếm túi thơm của tiên tử nhà người ta, ngày ngày cất trong ngực, ta ghen lắm rồi đây này..."
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, nghiêng người hôn lên bờ môi đã đỏ ửng hơi sưng nhưng vẫn không ngừng mấp máy nói cười. Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mức không nói nên lời, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đưa tay níu chặt lấy vạt áo của Lam Vong Cơ. Thế nhưng vẫn không chịu yên phận mà bắt đầu sờ loạn sang hai bên, kiểu gì thì kiểu cũng phải ép được Lam Vong Cơ túm lấy hai cổ tay hắn rồi ghim chặt lại, không cho hắn trêu chọc làm loạn nữa thì hắn mới chịu yên.
Nụ hôn quấn quýt triền miên dần dần hóa thành môi chạm môi dịu dàng. Ngụy Vô Tiện thở dốc từng tiếng, hơi thở nóng bỏng ướt át lướt qua chóp mũi cùng cánh môi của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện vừa thở hổn hển vừa hỏi:
"Lam Trạm, ngươi còn chưa nói cho ta biết, đến cùng là lúc nãy ngươi giận cái gì?"
Hơi thở của Lam Vong Cơ cũng có chút gấp gáp, y trầm giọng đáp:
"Không hề giận."
Ngụy Vô Tiện bày ra dáng vẻ có chết cũng không tin mà đẩy ngực y:
"Ngươi còn nói không giận, không giận mà còn hôn ta thành thế này?! Lam thị không được phép nói dối, Lam Nhị ca ca, ngươi có thể nghĩ kỹ đi rồi trả lời lại lần nữa!"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:
"Ta..."
Ngụy Vô Tiện dùng môi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên môi y rồi hôn khẽ, nói:
"Ngươi không muốn ta cưỡi ngựa? Thế nhưng mọi người diễu trận đều cưỡi ngựa, dù sao cũng không thể thiếu một mình ta không cưỡi mà!"
Lam Vong Cơ nói
"Không phải..."
Ngụy Vô Tiện lại sờ lên sờ xuống trong ngực áo y, cao hứng bừng bừng nói một câu "đây rồi", sau đó lấy ra đóa hoa vẫn còn thơm mùi nhàn nhạt mà Giang Yếm Ly ném cho hắn ban nãy, nói:
"Chẳng lẽ ngươi giận ta lấy hoa ném ngươi? Không phải chứ, ta thấy lúc ấy ngươi cũng vui vẻ lắm mà."
Lam Vong Cơ lại thở dài:
"Không phải."
Ngụy Vô Tiện trầm tư hỏi:
"Chẳng lẽ là tức phát bắn tên mở màn kia của ta? Ta bắn phát đó phong tư hơn người thế cơ mà!!!!"
Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Không phải..."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:
"Ta không nghĩ ra, ca ca tốt, ngươi nói cho ta biết đi, để ta đây... để ta đây vui vẻ một chút được không? Ha ha ha ha ha..."
Thanh âm của Lam Vong Cơ càng lúc càng trầm, không nặng không nhẹ đặt hắn tựa vào thân cây, một nụ hôn rơi xuống không chỉ che kín miệng hắn rồi dừng lại, thay vào đó là trượt dần xuống dưới, đẩy nhẹ mấy lọn tóc thấm đẫm ý xuân nơi núi rừng của Ngụy Vô Tiện sang một bên, hôn lên cần cổ ưu mỹ. Y hôn dọc theo mạch máu căng tràn sức sống đang nảy lên từng nhịp, hôn lên hầu kết rõ ràng vốn đang đứng yên, khiến nó lẳng lặng mà trượt lên trượt xuống một vòng. Mỗi lần Lam Vong Cơ hôn lên cổ là Ngụy Vô Tiện không chịu nổi nhất. Bởi vì nụ hôn trên môi còn là nụ hôn triền miên lưu luyến đầy tình ý, nhưng hôn lên cần cổ yếu ớt thì giống hệt như mỗi lần y hôn sâu vào bên trong lớp quần áo, hôn xuống bụng dưới, hôn đến tận đáy lòng, quấn quýt triền miên mỗi lúc càng thêm sâu, càng thêm khiến người ta run rẩy không thôi. Hôn rồi lại hôn, Lam Vong Cơ vùi đầu vào hõm vai hắn, thấp giọng nói:
"Ngươi."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:
"Gì cơ?"
Lam Vong Cơ không nói thêm nhiều, chỉ tiếp tục triền miên hôn xuống, hôn lên vạt áo khép hờ không được cẩn thận cho lắm của Ngụy Vô Tiện, hôn xuống hõm nhỏ mê người nơi đầu xương quai xanh gặp nhau, hôn đến mức cả người Ngụy Vô Tiện phát run, ngay cả bàn tay đang sờ loạn trong vạt áo Lam Vong Cơ cũng chẳng còn tí sức lực nào.
Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện bật cười.
Là "hắn" cũng không sai mà.
Vân Mộng Ngụy Vô Tiện tiêu sái phi dương, ở trên bãi săn cười nói tùy tiện, ném hoa nhận hoa, một mũi tên kinh động lòng người, đoạt hết nổi bật, chiếm hết ánh mắt của mọi người.
Nhưng ở giây phút này, rừng sâu nắng ấm, cỏ cây u tĩnh, mênh mông chẳng một bóng người, chỉ có tiếng chim bay vỗ cánh... Thời khắc này, hắn được Lam Vong Cơ ôm vào trong lòng, giữ chặt trong tay. Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, khẽ than thở một tiếng:
"Lam Trạm, ngươi đó..."
Lam Vong Cơ hôn lên phần cổ dưới của hắn, Ngụy Vô Tiện bị hôn như vậy thì không chịu nổi nữa, cả người theo bản năng ưỡn về phía trước.
Một ưỡn này, vừa khéo đụng phải một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.