Chương 5
Dạ Trường Mộng Trường
24/08/2021
5.
Màn đêm dần buông xuống.
Ngụy Vô Tiện thong dong bước từ một đầu của con phố dài tới, từ xa xa đã nhìn thấy lá cờ rượu của khách điếm cùng những ngọn đèn ở giữa đường. Tương Châu là một trấn quan trọng của vùng Hà Gian, thế nhưng lại không có tiên môn thế gia danh tiếng nào trấn thủ, còn chưa đến mùa thương nhân tụ tập, lúc này sắc trời đã dần ngả về đêm, trên đường cũng ít người qua lại, khác xa với Vân Mộng luôn ồn ào náo nhiệt, cho dù cửa khách điếm rộng mở thì cũng không tránh khỏi việc để lộ ra vài phần vắng vẻ. Đi thêm vài bước, Ngụy Vô Tiện dừng lại, hất hất cằm về phía trước, nói với Lam Vong Cơ:
"Hắn vẫn còn ở đó."
Gian khách điếm này rất lớn, xây dựng cũng theo phong cách của người phương Bắc xa hoa phóng khoáng, những bậc thềm đá đắp thật cao. Màn đêm thâm trầm, một bóng dáng gần như tối đen đang ngồi trên bậc thềm đá cao nhất, ngay ngoài cửa khách điếm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy, tạo cho người ta cảm giác gã cùng loại với những tượng thú đá trấn cửa ở bên cạnh.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó nói với Ngụy Vô Tiện:
"Vẫn mặc giống mấy đêm trước."
Từ buổi tối đầu tiên lúc y và Ngụy Vô Tiện vừa đến Tương Châu thì đã thấy tên kia ngồi như vậy trước cửa khách điếm. Hôm đó cũng tầm canh giờ này, ông chủ của khách điếm vô cùng ngạc nhiên khi có người đến thuê phòng nghỉ, sợ hai người bị tên đang ngồi trước cửa dọa sợ bỏ đi mất cho nên không tránh khỏi nói nhiều thêm vài câu giải thích. Ngụy Vô Tiện nghe gã nói tên kia là người nhà của anh em họ bà con xa với nhà gã, không biết là bị đần độn bẩm sinh hay là gặp chuyện không may, biến thành vừa câm vừa điếc, lưu lạc đến thành Tương Châu này, chỉ có thể nhận làm bảo vệ buổi tối cho khách điếm, mỗi lần ngồi như vậy sẽ ngồi cả đêm.
Lúc Ngụy Vô Tiện bước vào cửa chính của khách điếm, tên kia cũng không nhìn hắn, chỉ tự mình ngồi im tại chỗ. Ông chủ khách điếm còn đang lau chùi mấy cái bàn cũ kỹ trải qua năm tháng đã không còn nhìn rõ màu sắc, thấy hai người bước vào thì vội vàng hô:
"Hai vị công tử về rồi đấy à! Tiểu nhị của nhà chúng ta đã làm theo lời công tử dặn dò, nước ấm cùng đồ ăn đều đã đưa vào trong phòng hai vị... Ơ???"
Thường ngày Ngụy Vô Tiện cũng hay nói chuyện tán gẫu với gã vài câu, nhưng không biết tại sao tối nay lại thế này, vừa tiến vào trong khách điếm đã lập tức che miệng, sải nhanh bước chân đi thẳng lên lầu, cửa của phòng thượng hạng vang lên một tiếng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngụy Vô Tiện bước vào trong phòng, nhìn thấy một hộp đựng thức ăn đặt trên bàn, phía sau bình phong có hơi nước bốc lên, chắc là thùng tắm cũng đã được chuẩn bị chu đáo. Lam Vong Cơ đang đứng ở sau hắn, thấy Ngụy Vô Tiện vươn một ngón tay ra dấu, giọng nói như đang cố gắng đè nén gì đó:
"Thùng."
Một cái thùng gỗ nhỏ dùng để múc nước được thả bên cạnh bình phong, Lam Vong Cơ xách nó lên rồi đặt xuống trước mặt Ngụy Vô Tiện. Hắn vừa mới ngồi xuống giường đã lập tức nghiêng người, ôm lấy cái thùng kia, nôn khan thêm một hồi nữa. Lam Vong Cơ hoảng hốt gọi:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện chộp lấy chén trà đặt trên bàn, tùy tiện uống một ngụm súc miệng, sau đó phun vào trong thùng, đưa tay lau qua miệng rồi mới cười cười nói với Lam Vong Cơ:
"Ta không sao."
Tiếp đến hắn nói:
"Người ngồi ở cửa kia, trên người hắn ta có mùi xác chết."
Lam Vong Cơ muốn xách cái thùng gỗ trong tay hắn lên, Ngụy Vô Tiện lại lật tay đè xuống, nói:
"Đừng đụng vào, bẩn."
Lam Vong Cơ dùng thêm sức, dáng vẻ nhìn qua vô cùng kiên quyết. Ngụy Vô Tiện cũng không ngăn cản y nữa, nhìn Lam Vong Cơ xách cái thùng kia đặt ra ngoài cửa, mở miệng khẽ nói:
"Hôm chúng ta đến ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hôm nay thì ta xác định rồi."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Ngươi có tính toán gì không?"
Ngụy Vô Tiện cúi đầu cong ngón tay lại gãi gãi lòng bàn tay của chính mình, nói:
"Chẳng có tính toán gì cả, tâm sự chút đi."
Đại khái là hắn cảm thấy trận buồn nôn kinh khủng kia đã qua, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lam Vong Cơ ngồi xuống gần hắn, rót một chén nước trà, Ngụy Vô Tiện cầm lấy rồi uống một ngụm, cả người thả lỏng, lười biếng nghiêng người ngả ra phía sau. Hắn vốn chỉ định dựa vào cạnh bàn thôi, không nghĩ rằng vừa nghiêng người một cái đã dựa thẳng vào người Lam Vong Cơ. Hai người trẻ tuổi thân mình kề sát, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo truyền đến da thịt. Ngụy Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ đang ngồi đằng sau hắn, theo bản năng muốn thẳng lưng ngồi dậy, ai ngờ tay Lam Vong Cơ lại lập tức siết chặt, một bàn tay đặt trên vòng eo thon gọn của Ngụy Vô Tiện. Bầu không khí trong phòng bỗng dưng an tĩnh đến lạ thường.
Lam Vong Cơ gọi: "Ngụy Anh."
Hai chữ nhẹ nhàng rơi vào tai hắn, thanh âm không quá nặng nề nhưng trầm thấp từ tính, làm cho dấu răng đằng sau gáy Ngụy Vô Tiện không nhịn được lại nảy lên từng nhịp đau đớn. Sau đó hắn cảm nhận được cánh tay kia của Lam Vong Cơ chậm rãi vòng quanh eo mình, động tác vô cùng dịu dàng, giống như không dám đụng chạm quá mạnh, nhưng vẫn kiên quyết ôm Ngụy Vô Tiện lại trước người mình. Bờ vai đang căng cứng của Ngụy Vô Tiện lập tức thả lỏng, nặng nề nện vào lồng ngực của Lam Vong Cơ, tin hương mùi đàn hương của Càn nguyên tràn ngập nơi đầu mũi, tĩnh lặng miên man.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
"Lam Trạm, chúng ta kết khế rồi."
Lại qua một lúc nữa, Lam Vong Cơ cũng thấp giọng đáp:
"Ta biết."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Nếu như thúc phụ ngươi biết được thì có thể sẽ phun một búng máu từ sơn môn nhà ngươi đến tận Thải Y trấn đấy."
Hắn nói xong còn thấp giọng cười rộ lên. Lam Vong Cơ cũng không đáp lại, chỉ siết chặt thêm vòng tay đang ôm quanh eo hắn. Cả người Ngụy Vô Tiện run nhẹ một chút, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đêm hôm đó, ta đã cắn ngươi một phát có phải không?"
Lam Vong Cơ không lên tiếng, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe loáng thoáng được tiếng vải vóc cọ xát chuyển động, chắc là Lam Vong Cơ vừa gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Nhưng tại ngươi cắn ta trước mà."
Lam Vong Cơ đáp: "Đúng."
Ngụy Vô Tiện bật cười nhẹ, nói:
"Ai mà nghĩ được rằng Hàm Quang Quân quy phạm đoan chính sẽ có ngày xuống tay như vậy..."
Câu kia còn chưa nói hết, cánh tay của Lam Vong Cơ đang vòng trước người hắn đã dùng sức siết chặt một cái, kéo hắn dán sát vào trong lồng ngực y hơn, Ngụy Vô Tiện bèn không nói tiếp nữa. Hắn dựa vào người Lam Vong Cơ, chậm rãi nhắm mắt lại, nhịp thở vốn bình thản cũng xao động một chút, nói:
"Đúng là không thể ngờ."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Hôm nay ngươi... có cảm thấy chỗ nào không khỏe?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, tóc mềm cọ vào vải áo mềm mại của giáo phục Lam thị, hệt như sợi lông vũ cố chấp quét qua quét lại bên tai Lam Vong Cơ. Một lúc lâu sau, đột nhiên hắn trầm giọng gọi:
"Lam nhị công tử."
Lam Vong Cơ khẽ giật giật ngón tay, ý bảo là y đang nghe. Ngụy Vô Tiện mím môi lại, ngồi thẳng dậy trước người Lam Vong Cơ, mà y cũng buông lỏng cánh tay đang quấn quanh eo hắn ra, nhưng lại không rút tay về, vẫn tiếp tục ôm hờ lấy hắn.
Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn thẳng vào mắt y, nói:
"Mấy ngày này ở Tương Châu, Lam nhị công tử nên để mắt đến ta nhiều hơn một chút."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ dịu dàng khẽ động, nói:
"Đương nhiên."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói:
"Đa tạ."
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu:
"Không cần."
Sau đó bọn họ rơi vào im lặng. Trong thành đêm khuya vắng vẻ, chẳng biết qua bao nhiêu lâu, trên đường vang đến tiếng gõ mõ báo canh giờ:
"Đã tới giờ Hợi, nhà nhà tắt đèn!!! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!!!"
Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn ngọn nến đang bập bùng cháy trên bàn, đứng dậy nói:
"Lam Trạm, đến giờ ngươi phải đi ngủ rồi kìa!"
Lam Vong Cơ hỏi: "Còn ngươi?"
Ngụy Vô Tiện không đáp, chống cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói:
"Người ngồi trước cửa khách điếm vẫn còn ở đó à?"
Lam Vong Cơ cũng đứng dậy, đẩy cửa sổ ra tạo thành một cái khe rồi liếc mắt nhìn xuống, nói:
"Vẫn ở chỗ cũ."
"Thế vừa khéo." Ngụy Vô Tiện chống eo duỗi người một cái: "Ta đi tìm hắn tâm sự một chút."
Lam Vong Cơ cúi người cầm Tị Trần ở trên bàn lên, nói:
"Ta đi cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn y không chớp, lại chỉ chỉ vào cái giường trong phòng. Lam Vong Cơ nói:
"Là ngươi nói, 'để mắt đến ngươi'."
Ngụy Vô Tiện không nhịn được, khóe môi cong lên thành nụ cười mỉm, nói:
"Được thôi, làm phiền vậy."
Hắn đang muốn xoay người ra khỏi cửa thì lại nghe thấy Lam Vong Cơ nói:
"Ngoại bào."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngoại bào làm sao..."
Vừa cúi đầu nhìn xuống thì vết máu rõ ràng ở góc áo đã đập vào mắt hắn, lúc này cũng đã sắp khô cong rồi, biến thành vài vết máu đen thẫm làm người ta sợ hãi in hằn trên vải vóc. Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Giặt mấy thứ này ta thạo lắm, ngày mai quay về xin nhà bếp một chén nước vo gạo nếp là được, không phiền Hàm Quang Quân lo lắng."
Lam Vong Cơ nói:
"Vết máu hung thi lưu lại thu hút tà túy, vẫn nên thay ra."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày nói:
"Ta đây là bị ngươi đóng gói xách ra khỏi cửa đấy, mấy ngày nay đến tiêu tiền cũng là tiêu của ngươi, lấy đâu ra ngoại bào mà thay! Hay là Hàm Quang Quân có thể chịu khó cho ta mượn một bộ không?"
Lam Vong Cơ gật đầu nói:
"Có thể."
Động tác giật mình của Ngụy Vô Tiện rõ ràng hết sức, còn chưa giật mình xong đã thấy Lam Vong Cơ lấy một bộ giáo phục Lam thị mới tinh ra khỏi túi Càn khôn, mở rộng trước mắt hắn. Ngụy Vô Tiện phì cười, bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị, cởi bỏ ngoại bào của mình, sau đó cầm lấy cổ áo trắng tinh mềm mại giũ mạnh một cái rồi trở tay mặc vào. Hắn thấy mi mắt của Lam Vong Cơ khẽ rung động trong chốc lát.
Ngoại bào chỉ khoác hờ trên vai, cũng không thắt đai lưng lại. Lam Vong Cơ chờ hắn chuẩn bị chỉnh tề rồi cùng ra cửa, lại thấy Ngụy Vô Tiện ngồi phịch xuống giường nghịch nghịch vạt áo, cuối cùng Lam Vong Cơ phải nói:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện liếc y một cái, sau đó lại liếc chiếc ngoại bào tinh tế không biết nên mặc thế nào cho ổn trên người mình, nói:
"Vạt áo của nhà ngươi, ta không biết thắt."
Lam Vong Cơ nói:
"Để ta."
Hai tay y cầm lấy hai bên vạt áo, lưỡng lự một chút, hình như cảm thấy ngược tay không tiện lắm, bèn chuyển đến phía sau lưng Ngụy Vô Tiện rồi luồn hai tay qua bên dưới cánh tay hắn, buộc thành một cái nút thắt vạt áo vô cùng tinh tế. Bọn họ bỗng chốc đứng thật sự sát nhau, gần như là lưng dán vào ngực. Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn hơi cúi đầu, Ngụy Vô Tiện có thể cảm thấy vài sợi tóc của y chậm rãi buông trên bờ vai sau đó trượt xuống, quấn quýt với những lọn tóc đen rũ xuống của hắn. Trong không gian tràn ngập mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ. Một lúc sau Lam Vong Cơ mới thấp giọng nói:
"Được rồi."
Thế nhưng cánh tay đang vòng qua eo Ngụy Vô Tiện vẫn dừng lại một chút, tựa như đang ôm vật gì đó vô cùng trân quý, thật lâu thật lâu mới chậm rãi buông ra.
"Hàm Quang Quân, đi thôi nào." Ngụy Vô Tiện nói, chẳng hiểu sao giọng nói lại nhẹ nhàng hơn vài phần: "Chúng ta đi xuống gặp gỡ vị đang canh giữ trước cổng khách điếm kia."
Đêm càng lúc càng sâu, trên con phố dài đằng đẵng đã chẳng còn lấy một ánh đèn. Ông chủ của khách điếm đang đóng một nửa cửa chính lại, thấy hai người chậm rãi bước xuống lầu thì trên mặt để lộ ra chút giật mình:
"Hai vị công tử, đã muộn thế này còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Không ra ngoài." Ngụy Vô Tiện đi đến giữa đại sảnh, ngồi xuống chiếc bàn đang thắp một ngọn nến, vẫy vẫy tay ra hiệu cho ông chủ khách điếm: "Ông tới đây."
Ông chủ khách điếm đáp một tiếng, bước đến chỗ bọn họ, đột nhiên bị Ngụy Vô Tiện dùng hai tay 'bộp' một cái vỗ mạnh lên hai bả vai. Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Đến đây, ngồi xuống."
Dáng vẻ kia như kiểu hắn mới là chủ nhân của gian khách điếm này vậy, trong lúc ông chủ còn đang hoang mang không hiểu thì đột nhiên trên vai có một cỗ lực đạo thật lớn đè xuống, gần như là ép gã ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn trà.
Ngụy Vô Tiện tùy tiện phất vạt áo trắng như tuyết của mình một cái, ngồi xuống phía khác của bàn trà, lại nói với Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân cũng ngồi đi."
Lam Vong Cơ nghe theo ngồi xuống, đặt Tị Trần lên bàn, thanh kiếm màu trắng bạc sáng loáng dưới ánh nến lờ mờ vẫn lóe lên vẻ sắc bén, khiến cho ông chủ của khách điếm không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện lên tiếng:
"Ông nói xem thanh kiếm này có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Ông chủ khách điếm sững sờ, cười ngượng rồi nói:
"Công tử đừng có nói đùa, thanh kiếm này là tiên kiếm, sao có thể nói bán là bán?"
"Vậy à?" Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn gã một cái: "Nhưng hơn mười thanh kiếm trong quan tài của Ôn gia, không phải đều bị ông bán rồi sao?"
Ông chủ khách điếm kinh ngạc, trên mặt vẫn lưu lại ý cười miễn cưỡng. Ngụy Vô Tiện cũng cười cười với gã, cười đến hứng chí bừng bừng, thần thái phi dương, chẳng hiểu sao lại khiến ý cười trên mặt ông chủ không giữ được nữa, cuối cùng biến thành hoảng sợ ngập tràn, bỗng nhiên có ham muốn bật dậy bỏ trốn. Nhưng mà cùng lúc đó Lam Vong Cơ cũng đứng lên, đưa tay đè vai gã xuống. Đầu gối của ông chủ run lên, 'phạch' một tiếng ngã ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó nghe thấy Ngụy Vô Tiện cười bảo:
"Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao, ông ngồi đi!"
Ông chủ của khách điếm run run rẩy rẩy ngồi xuống, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói:
"Vị ở ngoài cửa kia, cũng mời vào đây đi."
Gương mặt của ông chủ khách điếm hiện lên vẻ ngạc nhiên, gần như là hoảng sợ mà nhìn về cái bóng đen ngòm lộ ra giữa hai cánh cửa còn chưa khép kín. Gió đêm thổi qua con phố dài, rít lên từng hồi, sau đó là tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp truyền đến. Người canh đêm của khách điếm đứng ngay ngoài cửa, bóng đêm bao trùm toàn thân, cả người biến thành một mảnh đen nhánh như mực, mái tóc rối tung bị thổi bay trong đêm tối, hệt như một bóng ma đứng im lìm một chỗ. Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn ông chủ của khách điếm nói:
"Ông là chủ nhân của chỗ này, chỉ khi nào ông mở miệng thì hắn mới có thể tiến vào."
Ông chủ khách điếm rùng mình một cái, nói:
"Vị công tử này, ta xin ngài, thật đấy! Ta van xin ngài! Đó, đó không phải..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không phải em họ của ông chứ gì? Ta biết. Nhưng khách điếm này của ông có thể chứa được trời nam đất bắc, sao lại không dung nổi người ta bước vào uống một chén trà nhỏ đây?"
Ông chủ khách điếm hoảng sợ nhìn hắn, lại nhìn vị bạch y công tử đang đứng bên người hắn. Hai vị này mặc quần áo giống nhau như đúc, một người dáng ngồi đoan chính, bàn tay còn đè lên chuôi của một thanh kiếm nhìn qua vô cùng lợi hại. Người còn lại thì tư thế ngồi vô cùng không đứng đắn, một tay chống cằm, ánh nến lờ mờ bập bùng cháy không soi rọi nổi đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, khiến nó thoáng chốc trở nên tịch mịch vô cùng. Ngụy Vô Tiện lên tiếng thúc giục:
"Mời hắn tiến vào đi!"
"Ngươi!" Khóe miệng chủ khách điếm run rẩy, bản thân gã hôm nay nhất định không thoát nổi rồi, mặt xám mày tro mà quay ra ngoài cửa, nói: "Ngươi... ngươi vào đi."
Gã vốn là nói người canh cửa này vừa câm lại vừa điếc, nhưng tên kia hình như lại nghe hiểu được gã nói gì, kéo lê thân mình bước từng bước, vừa chậm chạp vừa không linh hoạt bước lại gần cửa, sau đó bật cao một cái, nhảy vọt qua bậc cửa. Gió đêm cũng tràn vào theo thân hình của gã, Ngụy Vô Tiện theo bản năng mà xoa xoa yết hầu, dùng sức nuốt xuống một cái, sau đó mới vỗ vỗ cái bàn uống trà trước mặt:
"Ngươi cũng ngồi đi."
Lam Vong Cơ duỗi một tay xuống dưới mặt bàn, chạm vào ống tay áo của Ngụy Vô Tiện, do dự trong chốc lát, sau đó mới vuốt nhẹ hoa văn ngoài ống tay áo, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười không nói gì, cũng lật tay lẳng lặng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ một chút, ý bảo là bản thân hắn vẫn ổn.
Tên kia vẫn đứng như trời trồng giữa đại sảnh, Ngụy Vô Tiện dùng sức thúc cho ông chủ của khách điếm một cái khuỷu tay, lúc này ông chủ khách điếm mới giật giật khóe miệng, nói:
"Ngồi... Ngồi đi!"
Bốn người ngồi xung quanh bàn, biểu tình trên mặt không hề giống nhau. Ánh nến trên bàn không đủ sáng, khuôn mặt người canh cửa cũng vô cùng bẩn thỉu, bị mái tóc rối bù che mất hơn phân nửa, phần còn lại đều chìm trong bóng tối.
Sau đó ánh nến bỗng dưng vụt tắt.
Ông chủ khách điếm hoảng sợ đến mức thét lên một tiếng.
Ngụy Vô Tiện ngồi trong bóng đêm tối tăm cười nói:
"Có chúng ta ở đây, ông sợ cái gì!"
Sau đó hỏa chiết tử lẳng lặng bùng lên, kèm theo đó là tiếng Ngụy Vô Tiện thổi phù một cái. Hắn nhổ ngọn nến đã tắt ngúm trên giá cắm nến xuống, tiện tay vứt sang một bên, lại lấy ra một ngọn nến mới tinh từ trong tay áo, chậm rãi cắm lên giá. Một tiếng động trầm đục nho nhỏ vang lên, ngọn nến cháy dở còn sót lại kia không biết đã lăn đến chỗ nào. Ngụy Vô Tiện khum tay lại che chắn cho ngọn lửa nhỏ trên hỏa chiết tử, ánh sáng của cây nến mới kia trắng lờn lợt, nhìn trông rất không giống ánh nến, bởi vì gió thổi qua mà nó cũng không lay động, khiến cho những gương mặt đang vây quanh bàn được bản thân nó chiếu sáng cũng có chút âm u.
Mặc dù trên bàn không có hoa quả trà bánh gì nhưng Ngụy Vô Tiện lại giống như đang nói chuyện thường ngày, cả người ngồi nghiêng hẳn sang một bên không hề nghiêm túc. Hắn đưa tay chỉ qua chỉ lại giữa ông chủ khách điếm và người canh cửa của gã, nói:
"Các ngươi quen nhau không?"
"Cái này...!" Ông chủ khách điếm vội vàng lắc đầu, trong giây lát nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện, ánh mắt vốn dĩ đen láy tĩnh mịch dưới ánh nến trắng nhợt đến kỳ dị bỗng nhiên tạo thành cảm giác vô cùng sắc bén, làm gã không nhịn được, vừa lắc lắc đầu đã vội chuyển sang gật gật đầu.
"À, cũng không tính là quen biết." Ngụy Vô Tiện xoa xoa cánh tay, hất hất cằm nói: "Ông đâu phải người họ Ôn."
Ông chủ khách điếm liên tục xua tay, nói:
"Công tử, công tử! Việc này cũng không thể nói đùa được..."
Ngụy Vô Tiện giống như không nghe thấy gã nói gì, tiếp tục:
"Mặc dù ông không phải người họ Ôn, nhưng Ôn thị lại từng đặt giám sát liêu của Hà Gian ở chỗ này, lấy việc đó để dọa dẫm Thanh Hà Nhiếp thị. Khách điếm nhà ông là lớn nhất trong thành, cái gì mà Ôn công tử, Ôn tiên quân, sợ là cũng thấy không ít, không một ai là không đeo vàng đội bạc, tiền hô hậu ủng."
Ông chủ khách điếm ngẩn cả người, nói không nên lời, lại nghe Ngụy Vô Tiện tiếp tục lên tiếng:
"Chỗ dễ nghe ngóng tin tức nhất ở trong thành, ngoại trừ tửu lâu thì chính là khách điếm. Đợi Ôn thị bị diệt, người của tiên môn bách gia cũng bỏ đi, hơn nửa năm cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì. Ông cảm thấy thời tới cản không kịp, có thể kiếm một món lớn, bèn lén lút mò đến chỗ từng là giám sát liêu bên ngoài thành, đào hết hơn mười cỗ quan tài của Ôn thị lên!"
"Ôi, tiếc là..." Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Tương Châu là cổ trấn, trộm mộ khai quan cũng không hiếm thấy. Thế mà đến lượt ông muốn kiếm chút lại đào ra được hẳn một người còn sống nhăn răng!"
Hắn nói xong thì đảo mắt một vòng, nhìn về phía người gác cửa nãy giờ vẫn im lìm không nói cũng không động đậy:
"Ngươi họ Ôn."
Tên kia không nói lời nào, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó như một pho tượng đã đen ngòm. Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy có gì khác thường, lại quay về phía ông chủ khách điếm tiếp tục nói:
"Cái này đúng là làm khó chết ông rồi, đào mộ lại đào ra được một người sống là như nào, nên giết luôn hay chôn lại chỗ cũ đây? Loại người như ông, trong đầu tuy tham tiền, nhưng gan lại bé xíu, sợ là cũng phải tiến thoái lưỡng nan một trận rồi! Mà càng ngoài ý muốn hơn chính là, cái tên sống sờ sờ mà ông đào ra từ trong quan tài kia lại có thể bám dính lấy ông không đi, nguyên đêm quanh đi quẩn lại bên ngoài khách điếm, cũng không làm bất cứ hành động gì khác, nên làm thế nào mới ổn bây giờ?"
Ông chủ ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, một lúc lâu sau cũng chẳng thể mở miệng mà nói nửa chữ.
Chỉ có mình Ngụy Vô Tiện vẫn thao thao bất tuyệt:
"Chắc là trước đây mấy hôm ông cũng sợ kinh hồn bạt vía, đêm không dám ngủ, chỉ cần nghe thấy một chút tiếng gió cũng phải đề phòng hồi lâu. Chẳng qua là liên tiếp mấy ngày, ông phát hiện ra cái 'người' này không thể vào bên trong khách điếm, hơn nữa ban ngày cũng không thấy bóng dáng. Đang trong lúc cảm thấy vô cùng hoang mang, ta và Lam... và vị công tử trước mặt ông đến thuê phòng, cho nên ông cũng không cảm thấy sợ nữa."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ông có biết vì sao hắn lại đi theo ông không?"
Ông chủ khách điếm cứng đờ mà lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện nói:
"Bởi vì có thứ gì đó của hắn đang nằm trên người ông. Cái vòng ngọc ông đang đeo trên cổ đấy, ông cảm thấy rất đẹp, cho nên cũng không để ý đến chuyện thứ này được móc từ trong quan tài ra, vì dù sao thì những môn sinh của Ôn thị này cũng đã chết được vài năm rồi. Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, Tương Châu là cổ trấn, trong thành còn có rất nhiều thứ cũ kỹ hơn thứ này, cho nên ông cũng yên tâm thoải mái mà đeo trên người."
Ông chủ của khách điếm theo bản năng sờ sờ lên cổ mình, một đoạn dây tơ đỏ như lửa lộ ra đằng sau gáy, màu sắc giống hệt với thứ mà ban ngày Ngụy Vô Tiện đã nhặt lên từ đống mảnh vụn của quan tài ở nghĩa trang. Ngụy Vô Tiện khoát khoát tay, nói:
"Nếu đã đeo rồi thì bây giờ cũng đừng tháo xuống. Nếu bây giờ ông tháo xuống, ta không thể cam đoan vị này... tạm thời gọi một tiếng 'Ôn công tử' đi... sẽ làm gì ông đâu."
Sau đó hắn quay đầu, cười cười với người canh cửa vẫn im lặng đứng kia.
"Về phần ngươi." Ngụy Vô Tiện nói: "Là ngươi nhặt hơn mười cái xác đang phơi thây đồng hoang kia về, sau đó giấu ở trong khe núi?"
Một tiếng rít gào run rẩy mơ hồ thoát ra từ cổ họng của "người canh cửa".
"À, ta quên mất." Ngụy Vô Tiện cười cười: "Hung thi không thể nói chuyện."
Hắn than khẽ một tiếng, nói:
"Đệ tử thế gia khi chết đều được làm rất nhiều lễ an hồn, cho nên mới không hóa thành oán linh. Ngươi nói ngươi đang nằm yên lành trong quan tài, tuy cũng không cam lòng, oán khí ngưng tụ nên hóa thành hung thi thì cũng chỉ là một cái xác sống biết chạy vô cùng thấp kém. Thế mà bỗng dưng lại bị người ta đào ra ngoài, không chỉ không ăn luôn cái người đang ở hiện trường lúc đó, còn nhặt hơn mười thi thể khác trong quan tài nhặt về..."
Ngụy Vô Tiện hạ thấp giọng, giống như là nói vu vơ từng chữ từng chữ một:
"Không phải là ngươi đã quên mất rằng, ngươi chết rồi đấy chứ?"
Vừa nói ra những lời này, trong phòng vẫn vô cùng yên lặng, chỉ có ông chủ khách điếm thỉnh thoảng run lên dưới ánh nến trắng bệch chiếu rọi, làm cho cái bóng đổ ở bên cạnh cũng không ngừng run theo. Ngụy Vô Tiện chỉ tay vào ngọn nến kia, hỏi ông chủ của khách điếm:
"Ông có cảm thấy những ngọn nến này khác với nến bình thường không?"
Ông chủ khách điếm căn bản là không nói nên lời, chỉ lo gật đầu liên tục. Ngụy Vô Tiện nhướng mày cười cười:
"Thứ này gọi là 'Thường thế chiếu', cách làm cái này cũng là vơ vét của Ôn thị, về phần tạo thành nó như thế nào thì... Quên đi, ta nghĩ ông vẫn không nên biết thì tốt hơn. Thứ này đốt lên cũng không giống nến bình thường, chính là ánh sáng không hề dễ nhìn. Về phần dùng như thế nào thì..."
Hắn mò mẫm trong tay áo lần nữa, lần này thì lấy ra một tờ phù triện màu vàng còn trống, còn cố ý phe phẩy trước mặt ông chủ khách điếm. Lúc quay đầu sang nhìn thấy Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu thì mới bĩu môi cẩn thận trải lá bùa lên mặt bàn, sau đó cầm ngọn nến trên bàn lên. Nến cháy đã lâu, sáp nến không ngưng lại mà cũng không chảy xuống dưới, đọng thành vũng nhỏ thật sâu xung quanh bấc nến trắng bệch. Ngụy Vô Tiện nghiêng tay, nhỏ một giọt sáp nến chảy lên trên lá bùa. Giọt sáp nến kia gặp giấy cũng không ngưng tụ, ngược lại còn chảy dọc trên giấy, chậm rãi hóa thành một thứ giống hoa văn nhưng không phải hoa văn, giống chú văn nhưng lại không phải chú văn. Ngụy Vô Tiện cong ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn:
"Có thể hình thành đường vân như vậy, chứng tỏ rằng ta còn sống."
Hắn lại chuyển lá bùa đến bên cạnh Lam Vong Cơ, cũng nghiêng nến đổ một giọt sáp lên, nói:
"Nhìn này, y cũng còn sống."
Hắn lại chuyển lá bùa sang phía ông chủ khách điếm, ông chủ mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm vào một ngọn sáp nến khác trên giấy, khóe miệng run rẩy, tận đến khi đường vân thứ ba thành hình trên lá bùa mới long trời lở đất thở ra một hơi. Ngụy Vô Tiện nói:
"Chúc mừng, ông cũng còn sống."
Cuối cùng hắn chuyển lá bùa kia đến trước mắt con hung thi, nhỏ giọt nến cuối cùng lên. Sáp nến trắng bệch ngưng tụ thành một giọt trên mặt giấy, qua một lúc lâu sau vẫn là một giọt như thế, không hề thay đổi. Ngụy Vô Tiện rút lại lá bùa kia về phía mình lần nữa, tiếp đến mới trải nó ra trên mặt bàn, lắc đầu nói:
"Xin chia buồn, vị bằng hữu này, ngươi lại chết mất rồi."
Cuối cùng thì "người canh cửa" cũng động đậy, đầu tiên là cúi đầu nhìn giọt nến kia, một lần nữa ngẩng đầu lên thì đôi mắt trống rỗng được ngọn nến trong tay Ngụy Vô Tiện chiếu sáng, trong hai hốc mắt vốn đã trũng xuống bỗng nhiên biến thành hai hốc tròn đỏ như máu!
"Cứu... cứu mạng!" Bên tai ông chủ khách điếm toàn là tiếng rít gào của hung thi, cực kỳ hoảng sợ mà ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện: "Công tử, công tử cứu... cứu mạng...!"
Tị Trần lập tức ra khỏi vỏ, ngăn ở trước mặt ông chủ khách điếm, trên lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu một đôi mắt đang vô cùng hoảng sợ. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện ra tay, túm lấy gáy ông chủ khách điếm, lôi cái dây ngọc màu đỏ như lửa kia ra.
"Này." Ngụy Vô Tiện tung tung vật đó trong tay, sau đó ném về phía hung thi trước mặt: "Vật về chủ cũ."
Hung thi bỗng nhiên hành động, nó bổ nhào về phía ông chủ của khách điếm, Ngụy Vô Tiện thuận thế đạp mạnh gã sang bên cạnh. Ông chủ khách điếm bị dọa cho chết khiếp, lăn vài vòng trên mặt đất mới lồm cồm bò dậy, hoảng sợ nhìn về phía hai cánh cửa còn chưa khép hết bị gió lùa, thế mà lại dồn sức tông cửa ra bỏ chạy!
Hung thi tập tễnh từng bước đuổi theo, trong cổ họng vẫn rít lên từng tiếng ghê rợn. Đợi hai bóng dáng kia biến mất trong màn đêm, Ngụy Vô Tiện mới không nhịn được nữa, nghiêng đầu nôn khan một tiếng. Lam Vong Cơ nói:
"Không sao chứ?"
Y nhẹ nhàng nâng tay, sau đó chậm rãi đặt lên lưng Ngụy Vô Tiện vỗ nhẹ. Đầu tiên Ngụy Vô Tiện còn đưa tay bịt mũi, sau lại chuyển sang che miệng lại, đợi đến khi tai không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, mũi cũng không còn ngửi được mùi xác chết nữa, trong không khí một lần nữa lại ngập tràn mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ, lúc này mới cúi đầu ho một tiếng, buông ra một tiếng cười lớn.
Giọng nói của hắn vẫn còn khàn khàn, nói:
"Hàm Quang Quân, ta đây mặc kệ hung thi đuổi giết một người sống kìa! Thứ nhất độ hóa, thứ hai trấn áp, sao ngươi lại không hề ngăn cản thế hả?"
Lam Vong Cơ buông mi, nói:
"Hung thi cấp thấp, ra khỏi quan tài đã lâu, tốc độ chậm chạp, không thể làm người khác bị thương."
Nói xong, y đứng thẳng dậy, bước đến nhặt ngọn nến vừa rồi bị Ngụy Vô Tiện vứt sang một bên lên, cẩn thận chỉnh chỉnh bấc nến sau đó thắp sáng lại. Trong nhà tràn ngập ánh sáng ấm áp, bóng người lay động cũng trở về vẻ nhu hòa vốn có, giống như mọi việc vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng. Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong ánh nến ấm cúng, tâm tình cũng tốt lên vài phần, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối, nói:
"Có điều là cũng không nói trước được, còn phải xem ông chủ khách điếm chạy có nhanh hay không nữa cơ! Đợi đến khi rạng sáng gà gáy, bụi về bụi đất về đất, ta lại đi nhặt con hung thi kia lại, nhìn xem có thể tái sử dụng không."
Lam Vong Cơ vừa nâng mắt, Ngụy Vô Tiện đã dựng thẳng một ngón cái trước mặt y, hô lên:
"Đừng nói."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Đừng nói cái gì?"
"Còn cái gì vào đây nữa?" Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng nói: "Cái gì mà quỷ đạo hại thân rồi theo ngươi về Cô Tô ấy. Lam nhị công tử cũng đừng quên, lần này là ngươi dắt ta ra ngoài đấy."
Lam Vong Cơ không phản bác, cũng không nói thêm gì, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa. Ngụy Vô Tiện vốn còn đợi y phản bác, không nghĩ rằng người này lần đầu tiên lại không lên giọng giáo huấn mình, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều, cất cây nến trắng bệch trên bàn vào túi Càn khôn, vui đến mức chuẩn bị mở miệng hát đến nơi vậy. Gió đêm luồn vào trong phòng, Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn cánh cửa trước sau vẫn chưa được đóng cẩn thận kia, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện lười biếng nói:
"Đừng quản nữa, chúng ta..."
Hắn đang nói thì bỗng nhiên khựng lại.
Lam Vong Cơ quay đầu sang nhìn thì thấy mặt Ngụy Vô Tiện lập tức biến sắc, ngón tay đè chặt lá bùa vốn dĩ được hắn tiện tay lật qua lật lại trước mặt lên bàn. Sau đó Ngụy Vô Tiện hạ giọng thật thấp, gần như thì thầm gọi:
"Lam Trạm..."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ cũng cứng lại, vươn tay lên mặt bàn, Ngụy Vô Tiện dùng sức đè lá bùa kia xuống, lại bị Lam Vong Cơ dùng sức bẻ ra. Ngọn nến trên bàn vốn đã sắp cháy hết, lúc này ngọn lửa không ngừng lập lòe, bóng người cũng theo đó lay động không ngừng. Y lật ngửa lá bùa lên, không thấy giọt nến khi nãy không thể ngưng tụ nữa, chỉ còn lại một đường vân thứ tư ngưng kết lại vô cùng đúng quy tắc, ngay bên dưới ba đường vân trước. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
"Trong phòng này, còn có người thứ tư."
Màn đêm dần buông xuống.
Ngụy Vô Tiện thong dong bước từ một đầu của con phố dài tới, từ xa xa đã nhìn thấy lá cờ rượu của khách điếm cùng những ngọn đèn ở giữa đường. Tương Châu là một trấn quan trọng của vùng Hà Gian, thế nhưng lại không có tiên môn thế gia danh tiếng nào trấn thủ, còn chưa đến mùa thương nhân tụ tập, lúc này sắc trời đã dần ngả về đêm, trên đường cũng ít người qua lại, khác xa với Vân Mộng luôn ồn ào náo nhiệt, cho dù cửa khách điếm rộng mở thì cũng không tránh khỏi việc để lộ ra vài phần vắng vẻ. Đi thêm vài bước, Ngụy Vô Tiện dừng lại, hất hất cằm về phía trước, nói với Lam Vong Cơ:
"Hắn vẫn còn ở đó."
Gian khách điếm này rất lớn, xây dựng cũng theo phong cách của người phương Bắc xa hoa phóng khoáng, những bậc thềm đá đắp thật cao. Màn đêm thâm trầm, một bóng dáng gần như tối đen đang ngồi trên bậc thềm đá cao nhất, ngay ngoài cửa khách điếm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy, tạo cho người ta cảm giác gã cùng loại với những tượng thú đá trấn cửa ở bên cạnh.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó nói với Ngụy Vô Tiện:
"Vẫn mặc giống mấy đêm trước."
Từ buổi tối đầu tiên lúc y và Ngụy Vô Tiện vừa đến Tương Châu thì đã thấy tên kia ngồi như vậy trước cửa khách điếm. Hôm đó cũng tầm canh giờ này, ông chủ của khách điếm vô cùng ngạc nhiên khi có người đến thuê phòng nghỉ, sợ hai người bị tên đang ngồi trước cửa dọa sợ bỏ đi mất cho nên không tránh khỏi nói nhiều thêm vài câu giải thích. Ngụy Vô Tiện nghe gã nói tên kia là người nhà của anh em họ bà con xa với nhà gã, không biết là bị đần độn bẩm sinh hay là gặp chuyện không may, biến thành vừa câm vừa điếc, lưu lạc đến thành Tương Châu này, chỉ có thể nhận làm bảo vệ buổi tối cho khách điếm, mỗi lần ngồi như vậy sẽ ngồi cả đêm.
Lúc Ngụy Vô Tiện bước vào cửa chính của khách điếm, tên kia cũng không nhìn hắn, chỉ tự mình ngồi im tại chỗ. Ông chủ khách điếm còn đang lau chùi mấy cái bàn cũ kỹ trải qua năm tháng đã không còn nhìn rõ màu sắc, thấy hai người bước vào thì vội vàng hô:
"Hai vị công tử về rồi đấy à! Tiểu nhị của nhà chúng ta đã làm theo lời công tử dặn dò, nước ấm cùng đồ ăn đều đã đưa vào trong phòng hai vị... Ơ???"
Thường ngày Ngụy Vô Tiện cũng hay nói chuyện tán gẫu với gã vài câu, nhưng không biết tại sao tối nay lại thế này, vừa tiến vào trong khách điếm đã lập tức che miệng, sải nhanh bước chân đi thẳng lên lầu, cửa của phòng thượng hạng vang lên một tiếng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngụy Vô Tiện bước vào trong phòng, nhìn thấy một hộp đựng thức ăn đặt trên bàn, phía sau bình phong có hơi nước bốc lên, chắc là thùng tắm cũng đã được chuẩn bị chu đáo. Lam Vong Cơ đang đứng ở sau hắn, thấy Ngụy Vô Tiện vươn một ngón tay ra dấu, giọng nói như đang cố gắng đè nén gì đó:
"Thùng."
Một cái thùng gỗ nhỏ dùng để múc nước được thả bên cạnh bình phong, Lam Vong Cơ xách nó lên rồi đặt xuống trước mặt Ngụy Vô Tiện. Hắn vừa mới ngồi xuống giường đã lập tức nghiêng người, ôm lấy cái thùng kia, nôn khan thêm một hồi nữa. Lam Vong Cơ hoảng hốt gọi:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện chộp lấy chén trà đặt trên bàn, tùy tiện uống một ngụm súc miệng, sau đó phun vào trong thùng, đưa tay lau qua miệng rồi mới cười cười nói với Lam Vong Cơ:
"Ta không sao."
Tiếp đến hắn nói:
"Người ngồi ở cửa kia, trên người hắn ta có mùi xác chết."
Lam Vong Cơ muốn xách cái thùng gỗ trong tay hắn lên, Ngụy Vô Tiện lại lật tay đè xuống, nói:
"Đừng đụng vào, bẩn."
Lam Vong Cơ dùng thêm sức, dáng vẻ nhìn qua vô cùng kiên quyết. Ngụy Vô Tiện cũng không ngăn cản y nữa, nhìn Lam Vong Cơ xách cái thùng kia đặt ra ngoài cửa, mở miệng khẽ nói:
"Hôm chúng ta đến ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hôm nay thì ta xác định rồi."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Ngươi có tính toán gì không?"
Ngụy Vô Tiện cúi đầu cong ngón tay lại gãi gãi lòng bàn tay của chính mình, nói:
"Chẳng có tính toán gì cả, tâm sự chút đi."
Đại khái là hắn cảm thấy trận buồn nôn kinh khủng kia đã qua, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lam Vong Cơ ngồi xuống gần hắn, rót một chén nước trà, Ngụy Vô Tiện cầm lấy rồi uống một ngụm, cả người thả lỏng, lười biếng nghiêng người ngả ra phía sau. Hắn vốn chỉ định dựa vào cạnh bàn thôi, không nghĩ rằng vừa nghiêng người một cái đã dựa thẳng vào người Lam Vong Cơ. Hai người trẻ tuổi thân mình kề sát, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo truyền đến da thịt. Ngụy Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ đang ngồi đằng sau hắn, theo bản năng muốn thẳng lưng ngồi dậy, ai ngờ tay Lam Vong Cơ lại lập tức siết chặt, một bàn tay đặt trên vòng eo thon gọn của Ngụy Vô Tiện. Bầu không khí trong phòng bỗng dưng an tĩnh đến lạ thường.
Lam Vong Cơ gọi: "Ngụy Anh."
Hai chữ nhẹ nhàng rơi vào tai hắn, thanh âm không quá nặng nề nhưng trầm thấp từ tính, làm cho dấu răng đằng sau gáy Ngụy Vô Tiện không nhịn được lại nảy lên từng nhịp đau đớn. Sau đó hắn cảm nhận được cánh tay kia của Lam Vong Cơ chậm rãi vòng quanh eo mình, động tác vô cùng dịu dàng, giống như không dám đụng chạm quá mạnh, nhưng vẫn kiên quyết ôm Ngụy Vô Tiện lại trước người mình. Bờ vai đang căng cứng của Ngụy Vô Tiện lập tức thả lỏng, nặng nề nện vào lồng ngực của Lam Vong Cơ, tin hương mùi đàn hương của Càn nguyên tràn ngập nơi đầu mũi, tĩnh lặng miên man.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
"Lam Trạm, chúng ta kết khế rồi."
Lại qua một lúc nữa, Lam Vong Cơ cũng thấp giọng đáp:
"Ta biết."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Nếu như thúc phụ ngươi biết được thì có thể sẽ phun một búng máu từ sơn môn nhà ngươi đến tận Thải Y trấn đấy."
Hắn nói xong còn thấp giọng cười rộ lên. Lam Vong Cơ cũng không đáp lại, chỉ siết chặt thêm vòng tay đang ôm quanh eo hắn. Cả người Ngụy Vô Tiện run nhẹ một chút, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đêm hôm đó, ta đã cắn ngươi một phát có phải không?"
Lam Vong Cơ không lên tiếng, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe loáng thoáng được tiếng vải vóc cọ xát chuyển động, chắc là Lam Vong Cơ vừa gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Nhưng tại ngươi cắn ta trước mà."
Lam Vong Cơ đáp: "Đúng."
Ngụy Vô Tiện bật cười nhẹ, nói:
"Ai mà nghĩ được rằng Hàm Quang Quân quy phạm đoan chính sẽ có ngày xuống tay như vậy..."
Câu kia còn chưa nói hết, cánh tay của Lam Vong Cơ đang vòng trước người hắn đã dùng sức siết chặt một cái, kéo hắn dán sát vào trong lồng ngực y hơn, Ngụy Vô Tiện bèn không nói tiếp nữa. Hắn dựa vào người Lam Vong Cơ, chậm rãi nhắm mắt lại, nhịp thở vốn bình thản cũng xao động một chút, nói:
"Đúng là không thể ngờ."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Hôm nay ngươi... có cảm thấy chỗ nào không khỏe?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, tóc mềm cọ vào vải áo mềm mại của giáo phục Lam thị, hệt như sợi lông vũ cố chấp quét qua quét lại bên tai Lam Vong Cơ. Một lúc lâu sau, đột nhiên hắn trầm giọng gọi:
"Lam nhị công tử."
Lam Vong Cơ khẽ giật giật ngón tay, ý bảo là y đang nghe. Ngụy Vô Tiện mím môi lại, ngồi thẳng dậy trước người Lam Vong Cơ, mà y cũng buông lỏng cánh tay đang quấn quanh eo hắn ra, nhưng lại không rút tay về, vẫn tiếp tục ôm hờ lấy hắn.
Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn thẳng vào mắt y, nói:
"Mấy ngày này ở Tương Châu, Lam nhị công tử nên để mắt đến ta nhiều hơn một chút."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ dịu dàng khẽ động, nói:
"Đương nhiên."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói:
"Đa tạ."
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu:
"Không cần."
Sau đó bọn họ rơi vào im lặng. Trong thành đêm khuya vắng vẻ, chẳng biết qua bao nhiêu lâu, trên đường vang đến tiếng gõ mõ báo canh giờ:
"Đã tới giờ Hợi, nhà nhà tắt đèn!!! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!!!"
Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn ngọn nến đang bập bùng cháy trên bàn, đứng dậy nói:
"Lam Trạm, đến giờ ngươi phải đi ngủ rồi kìa!"
Lam Vong Cơ hỏi: "Còn ngươi?"
Ngụy Vô Tiện không đáp, chống cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói:
"Người ngồi trước cửa khách điếm vẫn còn ở đó à?"
Lam Vong Cơ cũng đứng dậy, đẩy cửa sổ ra tạo thành một cái khe rồi liếc mắt nhìn xuống, nói:
"Vẫn ở chỗ cũ."
"Thế vừa khéo." Ngụy Vô Tiện chống eo duỗi người một cái: "Ta đi tìm hắn tâm sự một chút."
Lam Vong Cơ cúi người cầm Tị Trần ở trên bàn lên, nói:
"Ta đi cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn y không chớp, lại chỉ chỉ vào cái giường trong phòng. Lam Vong Cơ nói:
"Là ngươi nói, 'để mắt đến ngươi'."
Ngụy Vô Tiện không nhịn được, khóe môi cong lên thành nụ cười mỉm, nói:
"Được thôi, làm phiền vậy."
Hắn đang muốn xoay người ra khỏi cửa thì lại nghe thấy Lam Vong Cơ nói:
"Ngoại bào."
"Hả?" Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngoại bào làm sao..."
Vừa cúi đầu nhìn xuống thì vết máu rõ ràng ở góc áo đã đập vào mắt hắn, lúc này cũng đã sắp khô cong rồi, biến thành vài vết máu đen thẫm làm người ta sợ hãi in hằn trên vải vóc. Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Giặt mấy thứ này ta thạo lắm, ngày mai quay về xin nhà bếp một chén nước vo gạo nếp là được, không phiền Hàm Quang Quân lo lắng."
Lam Vong Cơ nói:
"Vết máu hung thi lưu lại thu hút tà túy, vẫn nên thay ra."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày nói:
"Ta đây là bị ngươi đóng gói xách ra khỏi cửa đấy, mấy ngày nay đến tiêu tiền cũng là tiêu của ngươi, lấy đâu ra ngoại bào mà thay! Hay là Hàm Quang Quân có thể chịu khó cho ta mượn một bộ không?"
Lam Vong Cơ gật đầu nói:
"Có thể."
Động tác giật mình của Ngụy Vô Tiện rõ ràng hết sức, còn chưa giật mình xong đã thấy Lam Vong Cơ lấy một bộ giáo phục Lam thị mới tinh ra khỏi túi Càn khôn, mở rộng trước mắt hắn. Ngụy Vô Tiện phì cười, bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị, cởi bỏ ngoại bào của mình, sau đó cầm lấy cổ áo trắng tinh mềm mại giũ mạnh một cái rồi trở tay mặc vào. Hắn thấy mi mắt của Lam Vong Cơ khẽ rung động trong chốc lát.
Ngoại bào chỉ khoác hờ trên vai, cũng không thắt đai lưng lại. Lam Vong Cơ chờ hắn chuẩn bị chỉnh tề rồi cùng ra cửa, lại thấy Ngụy Vô Tiện ngồi phịch xuống giường nghịch nghịch vạt áo, cuối cùng Lam Vong Cơ phải nói:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện liếc y một cái, sau đó lại liếc chiếc ngoại bào tinh tế không biết nên mặc thế nào cho ổn trên người mình, nói:
"Vạt áo của nhà ngươi, ta không biết thắt."
Lam Vong Cơ nói:
"Để ta."
Hai tay y cầm lấy hai bên vạt áo, lưỡng lự một chút, hình như cảm thấy ngược tay không tiện lắm, bèn chuyển đến phía sau lưng Ngụy Vô Tiện rồi luồn hai tay qua bên dưới cánh tay hắn, buộc thành một cái nút thắt vạt áo vô cùng tinh tế. Bọn họ bỗng chốc đứng thật sự sát nhau, gần như là lưng dán vào ngực. Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn hơi cúi đầu, Ngụy Vô Tiện có thể cảm thấy vài sợi tóc của y chậm rãi buông trên bờ vai sau đó trượt xuống, quấn quýt với những lọn tóc đen rũ xuống của hắn. Trong không gian tràn ngập mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ. Một lúc sau Lam Vong Cơ mới thấp giọng nói:
"Được rồi."
Thế nhưng cánh tay đang vòng qua eo Ngụy Vô Tiện vẫn dừng lại một chút, tựa như đang ôm vật gì đó vô cùng trân quý, thật lâu thật lâu mới chậm rãi buông ra.
"Hàm Quang Quân, đi thôi nào." Ngụy Vô Tiện nói, chẳng hiểu sao giọng nói lại nhẹ nhàng hơn vài phần: "Chúng ta đi xuống gặp gỡ vị đang canh giữ trước cổng khách điếm kia."
Đêm càng lúc càng sâu, trên con phố dài đằng đẵng đã chẳng còn lấy một ánh đèn. Ông chủ của khách điếm đang đóng một nửa cửa chính lại, thấy hai người chậm rãi bước xuống lầu thì trên mặt để lộ ra chút giật mình:
"Hai vị công tử, đã muộn thế này còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Không ra ngoài." Ngụy Vô Tiện đi đến giữa đại sảnh, ngồi xuống chiếc bàn đang thắp một ngọn nến, vẫy vẫy tay ra hiệu cho ông chủ khách điếm: "Ông tới đây."
Ông chủ khách điếm đáp một tiếng, bước đến chỗ bọn họ, đột nhiên bị Ngụy Vô Tiện dùng hai tay 'bộp' một cái vỗ mạnh lên hai bả vai. Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Đến đây, ngồi xuống."
Dáng vẻ kia như kiểu hắn mới là chủ nhân của gian khách điếm này vậy, trong lúc ông chủ còn đang hoang mang không hiểu thì đột nhiên trên vai có một cỗ lực đạo thật lớn đè xuống, gần như là ép gã ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn trà.
Ngụy Vô Tiện tùy tiện phất vạt áo trắng như tuyết của mình một cái, ngồi xuống phía khác của bàn trà, lại nói với Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân cũng ngồi đi."
Lam Vong Cơ nghe theo ngồi xuống, đặt Tị Trần lên bàn, thanh kiếm màu trắng bạc sáng loáng dưới ánh nến lờ mờ vẫn lóe lên vẻ sắc bén, khiến cho ông chủ của khách điếm không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện lên tiếng:
"Ông nói xem thanh kiếm này có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Ông chủ khách điếm sững sờ, cười ngượng rồi nói:
"Công tử đừng có nói đùa, thanh kiếm này là tiên kiếm, sao có thể nói bán là bán?"
"Vậy à?" Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn gã một cái: "Nhưng hơn mười thanh kiếm trong quan tài của Ôn gia, không phải đều bị ông bán rồi sao?"
Ông chủ khách điếm kinh ngạc, trên mặt vẫn lưu lại ý cười miễn cưỡng. Ngụy Vô Tiện cũng cười cười với gã, cười đến hứng chí bừng bừng, thần thái phi dương, chẳng hiểu sao lại khiến ý cười trên mặt ông chủ không giữ được nữa, cuối cùng biến thành hoảng sợ ngập tràn, bỗng nhiên có ham muốn bật dậy bỏ trốn. Nhưng mà cùng lúc đó Lam Vong Cơ cũng đứng lên, đưa tay đè vai gã xuống. Đầu gối của ông chủ run lên, 'phạch' một tiếng ngã ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó nghe thấy Ngụy Vô Tiện cười bảo:
"Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao, ông ngồi đi!"
Ông chủ của khách điếm run run rẩy rẩy ngồi xuống, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói:
"Vị ở ngoài cửa kia, cũng mời vào đây đi."
Gương mặt của ông chủ khách điếm hiện lên vẻ ngạc nhiên, gần như là hoảng sợ mà nhìn về cái bóng đen ngòm lộ ra giữa hai cánh cửa còn chưa khép kín. Gió đêm thổi qua con phố dài, rít lên từng hồi, sau đó là tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp truyền đến. Người canh đêm của khách điếm đứng ngay ngoài cửa, bóng đêm bao trùm toàn thân, cả người biến thành một mảnh đen nhánh như mực, mái tóc rối tung bị thổi bay trong đêm tối, hệt như một bóng ma đứng im lìm một chỗ. Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn ông chủ của khách điếm nói:
"Ông là chủ nhân của chỗ này, chỉ khi nào ông mở miệng thì hắn mới có thể tiến vào."
Ông chủ khách điếm rùng mình một cái, nói:
"Vị công tử này, ta xin ngài, thật đấy! Ta van xin ngài! Đó, đó không phải..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không phải em họ của ông chứ gì? Ta biết. Nhưng khách điếm này của ông có thể chứa được trời nam đất bắc, sao lại không dung nổi người ta bước vào uống một chén trà nhỏ đây?"
Ông chủ khách điếm hoảng sợ nhìn hắn, lại nhìn vị bạch y công tử đang đứng bên người hắn. Hai vị này mặc quần áo giống nhau như đúc, một người dáng ngồi đoan chính, bàn tay còn đè lên chuôi của một thanh kiếm nhìn qua vô cùng lợi hại. Người còn lại thì tư thế ngồi vô cùng không đứng đắn, một tay chống cằm, ánh nến lờ mờ bập bùng cháy không soi rọi nổi đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, khiến nó thoáng chốc trở nên tịch mịch vô cùng. Ngụy Vô Tiện lên tiếng thúc giục:
"Mời hắn tiến vào đi!"
"Ngươi!" Khóe miệng chủ khách điếm run rẩy, bản thân gã hôm nay nhất định không thoát nổi rồi, mặt xám mày tro mà quay ra ngoài cửa, nói: "Ngươi... ngươi vào đi."
Gã vốn là nói người canh cửa này vừa câm lại vừa điếc, nhưng tên kia hình như lại nghe hiểu được gã nói gì, kéo lê thân mình bước từng bước, vừa chậm chạp vừa không linh hoạt bước lại gần cửa, sau đó bật cao một cái, nhảy vọt qua bậc cửa. Gió đêm cũng tràn vào theo thân hình của gã, Ngụy Vô Tiện theo bản năng mà xoa xoa yết hầu, dùng sức nuốt xuống một cái, sau đó mới vỗ vỗ cái bàn uống trà trước mặt:
"Ngươi cũng ngồi đi."
Lam Vong Cơ duỗi một tay xuống dưới mặt bàn, chạm vào ống tay áo của Ngụy Vô Tiện, do dự trong chốc lát, sau đó mới vuốt nhẹ hoa văn ngoài ống tay áo, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười không nói gì, cũng lật tay lẳng lặng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ một chút, ý bảo là bản thân hắn vẫn ổn.
Tên kia vẫn đứng như trời trồng giữa đại sảnh, Ngụy Vô Tiện dùng sức thúc cho ông chủ của khách điếm một cái khuỷu tay, lúc này ông chủ khách điếm mới giật giật khóe miệng, nói:
"Ngồi... Ngồi đi!"
Bốn người ngồi xung quanh bàn, biểu tình trên mặt không hề giống nhau. Ánh nến trên bàn không đủ sáng, khuôn mặt người canh cửa cũng vô cùng bẩn thỉu, bị mái tóc rối bù che mất hơn phân nửa, phần còn lại đều chìm trong bóng tối.
Sau đó ánh nến bỗng dưng vụt tắt.
Ông chủ khách điếm hoảng sợ đến mức thét lên một tiếng.
Ngụy Vô Tiện ngồi trong bóng đêm tối tăm cười nói:
"Có chúng ta ở đây, ông sợ cái gì!"
Sau đó hỏa chiết tử lẳng lặng bùng lên, kèm theo đó là tiếng Ngụy Vô Tiện thổi phù một cái. Hắn nhổ ngọn nến đã tắt ngúm trên giá cắm nến xuống, tiện tay vứt sang một bên, lại lấy ra một ngọn nến mới tinh từ trong tay áo, chậm rãi cắm lên giá. Một tiếng động trầm đục nho nhỏ vang lên, ngọn nến cháy dở còn sót lại kia không biết đã lăn đến chỗ nào. Ngụy Vô Tiện khum tay lại che chắn cho ngọn lửa nhỏ trên hỏa chiết tử, ánh sáng của cây nến mới kia trắng lờn lợt, nhìn trông rất không giống ánh nến, bởi vì gió thổi qua mà nó cũng không lay động, khiến cho những gương mặt đang vây quanh bàn được bản thân nó chiếu sáng cũng có chút âm u.
Mặc dù trên bàn không có hoa quả trà bánh gì nhưng Ngụy Vô Tiện lại giống như đang nói chuyện thường ngày, cả người ngồi nghiêng hẳn sang một bên không hề nghiêm túc. Hắn đưa tay chỉ qua chỉ lại giữa ông chủ khách điếm và người canh cửa của gã, nói:
"Các ngươi quen nhau không?"
"Cái này...!" Ông chủ khách điếm vội vàng lắc đầu, trong giây lát nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện, ánh mắt vốn dĩ đen láy tĩnh mịch dưới ánh nến trắng nhợt đến kỳ dị bỗng nhiên tạo thành cảm giác vô cùng sắc bén, làm gã không nhịn được, vừa lắc lắc đầu đã vội chuyển sang gật gật đầu.
"À, cũng không tính là quen biết." Ngụy Vô Tiện xoa xoa cánh tay, hất hất cằm nói: "Ông đâu phải người họ Ôn."
Ông chủ khách điếm liên tục xua tay, nói:
"Công tử, công tử! Việc này cũng không thể nói đùa được..."
Ngụy Vô Tiện giống như không nghe thấy gã nói gì, tiếp tục:
"Mặc dù ông không phải người họ Ôn, nhưng Ôn thị lại từng đặt giám sát liêu của Hà Gian ở chỗ này, lấy việc đó để dọa dẫm Thanh Hà Nhiếp thị. Khách điếm nhà ông là lớn nhất trong thành, cái gì mà Ôn công tử, Ôn tiên quân, sợ là cũng thấy không ít, không một ai là không đeo vàng đội bạc, tiền hô hậu ủng."
Ông chủ khách điếm ngẩn cả người, nói không nên lời, lại nghe Ngụy Vô Tiện tiếp tục lên tiếng:
"Chỗ dễ nghe ngóng tin tức nhất ở trong thành, ngoại trừ tửu lâu thì chính là khách điếm. Đợi Ôn thị bị diệt, người của tiên môn bách gia cũng bỏ đi, hơn nửa năm cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì. Ông cảm thấy thời tới cản không kịp, có thể kiếm một món lớn, bèn lén lút mò đến chỗ từng là giám sát liêu bên ngoài thành, đào hết hơn mười cỗ quan tài của Ôn thị lên!"
"Ôi, tiếc là..." Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Tương Châu là cổ trấn, trộm mộ khai quan cũng không hiếm thấy. Thế mà đến lượt ông muốn kiếm chút lại đào ra được hẳn một người còn sống nhăn răng!"
Hắn nói xong thì đảo mắt một vòng, nhìn về phía người gác cửa nãy giờ vẫn im lìm không nói cũng không động đậy:
"Ngươi họ Ôn."
Tên kia không nói lời nào, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó như một pho tượng đã đen ngòm. Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy có gì khác thường, lại quay về phía ông chủ khách điếm tiếp tục nói:
"Cái này đúng là làm khó chết ông rồi, đào mộ lại đào ra được một người sống là như nào, nên giết luôn hay chôn lại chỗ cũ đây? Loại người như ông, trong đầu tuy tham tiền, nhưng gan lại bé xíu, sợ là cũng phải tiến thoái lưỡng nan một trận rồi! Mà càng ngoài ý muốn hơn chính là, cái tên sống sờ sờ mà ông đào ra từ trong quan tài kia lại có thể bám dính lấy ông không đi, nguyên đêm quanh đi quẩn lại bên ngoài khách điếm, cũng không làm bất cứ hành động gì khác, nên làm thế nào mới ổn bây giờ?"
Ông chủ ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, một lúc lâu sau cũng chẳng thể mở miệng mà nói nửa chữ.
Chỉ có mình Ngụy Vô Tiện vẫn thao thao bất tuyệt:
"Chắc là trước đây mấy hôm ông cũng sợ kinh hồn bạt vía, đêm không dám ngủ, chỉ cần nghe thấy một chút tiếng gió cũng phải đề phòng hồi lâu. Chẳng qua là liên tiếp mấy ngày, ông phát hiện ra cái 'người' này không thể vào bên trong khách điếm, hơn nữa ban ngày cũng không thấy bóng dáng. Đang trong lúc cảm thấy vô cùng hoang mang, ta và Lam... và vị công tử trước mặt ông đến thuê phòng, cho nên ông cũng không cảm thấy sợ nữa."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ông có biết vì sao hắn lại đi theo ông không?"
Ông chủ khách điếm cứng đờ mà lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện nói:
"Bởi vì có thứ gì đó của hắn đang nằm trên người ông. Cái vòng ngọc ông đang đeo trên cổ đấy, ông cảm thấy rất đẹp, cho nên cũng không để ý đến chuyện thứ này được móc từ trong quan tài ra, vì dù sao thì những môn sinh của Ôn thị này cũng đã chết được vài năm rồi. Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, Tương Châu là cổ trấn, trong thành còn có rất nhiều thứ cũ kỹ hơn thứ này, cho nên ông cũng yên tâm thoải mái mà đeo trên người."
Ông chủ của khách điếm theo bản năng sờ sờ lên cổ mình, một đoạn dây tơ đỏ như lửa lộ ra đằng sau gáy, màu sắc giống hệt với thứ mà ban ngày Ngụy Vô Tiện đã nhặt lên từ đống mảnh vụn của quan tài ở nghĩa trang. Ngụy Vô Tiện khoát khoát tay, nói:
"Nếu đã đeo rồi thì bây giờ cũng đừng tháo xuống. Nếu bây giờ ông tháo xuống, ta không thể cam đoan vị này... tạm thời gọi một tiếng 'Ôn công tử' đi... sẽ làm gì ông đâu."
Sau đó hắn quay đầu, cười cười với người canh cửa vẫn im lặng đứng kia.
"Về phần ngươi." Ngụy Vô Tiện nói: "Là ngươi nhặt hơn mười cái xác đang phơi thây đồng hoang kia về, sau đó giấu ở trong khe núi?"
Một tiếng rít gào run rẩy mơ hồ thoát ra từ cổ họng của "người canh cửa".
"À, ta quên mất." Ngụy Vô Tiện cười cười: "Hung thi không thể nói chuyện."
Hắn than khẽ một tiếng, nói:
"Đệ tử thế gia khi chết đều được làm rất nhiều lễ an hồn, cho nên mới không hóa thành oán linh. Ngươi nói ngươi đang nằm yên lành trong quan tài, tuy cũng không cam lòng, oán khí ngưng tụ nên hóa thành hung thi thì cũng chỉ là một cái xác sống biết chạy vô cùng thấp kém. Thế mà bỗng dưng lại bị người ta đào ra ngoài, không chỉ không ăn luôn cái người đang ở hiện trường lúc đó, còn nhặt hơn mười thi thể khác trong quan tài nhặt về..."
Ngụy Vô Tiện hạ thấp giọng, giống như là nói vu vơ từng chữ từng chữ một:
"Không phải là ngươi đã quên mất rằng, ngươi chết rồi đấy chứ?"
Vừa nói ra những lời này, trong phòng vẫn vô cùng yên lặng, chỉ có ông chủ khách điếm thỉnh thoảng run lên dưới ánh nến trắng bệch chiếu rọi, làm cho cái bóng đổ ở bên cạnh cũng không ngừng run theo. Ngụy Vô Tiện chỉ tay vào ngọn nến kia, hỏi ông chủ của khách điếm:
"Ông có cảm thấy những ngọn nến này khác với nến bình thường không?"
Ông chủ khách điếm căn bản là không nói nên lời, chỉ lo gật đầu liên tục. Ngụy Vô Tiện nhướng mày cười cười:
"Thứ này gọi là 'Thường thế chiếu', cách làm cái này cũng là vơ vét của Ôn thị, về phần tạo thành nó như thế nào thì... Quên đi, ta nghĩ ông vẫn không nên biết thì tốt hơn. Thứ này đốt lên cũng không giống nến bình thường, chính là ánh sáng không hề dễ nhìn. Về phần dùng như thế nào thì..."
Hắn mò mẫm trong tay áo lần nữa, lần này thì lấy ra một tờ phù triện màu vàng còn trống, còn cố ý phe phẩy trước mặt ông chủ khách điếm. Lúc quay đầu sang nhìn thấy Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu thì mới bĩu môi cẩn thận trải lá bùa lên mặt bàn, sau đó cầm ngọn nến trên bàn lên. Nến cháy đã lâu, sáp nến không ngưng lại mà cũng không chảy xuống dưới, đọng thành vũng nhỏ thật sâu xung quanh bấc nến trắng bệch. Ngụy Vô Tiện nghiêng tay, nhỏ một giọt sáp nến chảy lên trên lá bùa. Giọt sáp nến kia gặp giấy cũng không ngưng tụ, ngược lại còn chảy dọc trên giấy, chậm rãi hóa thành một thứ giống hoa văn nhưng không phải hoa văn, giống chú văn nhưng lại không phải chú văn. Ngụy Vô Tiện cong ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn:
"Có thể hình thành đường vân như vậy, chứng tỏ rằng ta còn sống."
Hắn lại chuyển lá bùa đến bên cạnh Lam Vong Cơ, cũng nghiêng nến đổ một giọt sáp lên, nói:
"Nhìn này, y cũng còn sống."
Hắn lại chuyển lá bùa sang phía ông chủ khách điếm, ông chủ mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm vào một ngọn sáp nến khác trên giấy, khóe miệng run rẩy, tận đến khi đường vân thứ ba thành hình trên lá bùa mới long trời lở đất thở ra một hơi. Ngụy Vô Tiện nói:
"Chúc mừng, ông cũng còn sống."
Cuối cùng hắn chuyển lá bùa kia đến trước mắt con hung thi, nhỏ giọt nến cuối cùng lên. Sáp nến trắng bệch ngưng tụ thành một giọt trên mặt giấy, qua một lúc lâu sau vẫn là một giọt như thế, không hề thay đổi. Ngụy Vô Tiện rút lại lá bùa kia về phía mình lần nữa, tiếp đến mới trải nó ra trên mặt bàn, lắc đầu nói:
"Xin chia buồn, vị bằng hữu này, ngươi lại chết mất rồi."
Cuối cùng thì "người canh cửa" cũng động đậy, đầu tiên là cúi đầu nhìn giọt nến kia, một lần nữa ngẩng đầu lên thì đôi mắt trống rỗng được ngọn nến trong tay Ngụy Vô Tiện chiếu sáng, trong hai hốc mắt vốn đã trũng xuống bỗng nhiên biến thành hai hốc tròn đỏ như máu!
"Cứu... cứu mạng!" Bên tai ông chủ khách điếm toàn là tiếng rít gào của hung thi, cực kỳ hoảng sợ mà ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện: "Công tử, công tử cứu... cứu mạng...!"
Tị Trần lập tức ra khỏi vỏ, ngăn ở trước mặt ông chủ khách điếm, trên lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu một đôi mắt đang vô cùng hoảng sợ. Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện ra tay, túm lấy gáy ông chủ khách điếm, lôi cái dây ngọc màu đỏ như lửa kia ra.
"Này." Ngụy Vô Tiện tung tung vật đó trong tay, sau đó ném về phía hung thi trước mặt: "Vật về chủ cũ."
Hung thi bỗng nhiên hành động, nó bổ nhào về phía ông chủ của khách điếm, Ngụy Vô Tiện thuận thế đạp mạnh gã sang bên cạnh. Ông chủ khách điếm bị dọa cho chết khiếp, lăn vài vòng trên mặt đất mới lồm cồm bò dậy, hoảng sợ nhìn về phía hai cánh cửa còn chưa khép hết bị gió lùa, thế mà lại dồn sức tông cửa ra bỏ chạy!
Hung thi tập tễnh từng bước đuổi theo, trong cổ họng vẫn rít lên từng tiếng ghê rợn. Đợi hai bóng dáng kia biến mất trong màn đêm, Ngụy Vô Tiện mới không nhịn được nữa, nghiêng đầu nôn khan một tiếng. Lam Vong Cơ nói:
"Không sao chứ?"
Y nhẹ nhàng nâng tay, sau đó chậm rãi đặt lên lưng Ngụy Vô Tiện vỗ nhẹ. Đầu tiên Ngụy Vô Tiện còn đưa tay bịt mũi, sau lại chuyển sang che miệng lại, đợi đến khi tai không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, mũi cũng không còn ngửi được mùi xác chết nữa, trong không khí một lần nữa lại ngập tràn mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ, lúc này mới cúi đầu ho một tiếng, buông ra một tiếng cười lớn.
Giọng nói của hắn vẫn còn khàn khàn, nói:
"Hàm Quang Quân, ta đây mặc kệ hung thi đuổi giết một người sống kìa! Thứ nhất độ hóa, thứ hai trấn áp, sao ngươi lại không hề ngăn cản thế hả?"
Lam Vong Cơ buông mi, nói:
"Hung thi cấp thấp, ra khỏi quan tài đã lâu, tốc độ chậm chạp, không thể làm người khác bị thương."
Nói xong, y đứng thẳng dậy, bước đến nhặt ngọn nến vừa rồi bị Ngụy Vô Tiện vứt sang một bên lên, cẩn thận chỉnh chỉnh bấc nến sau đó thắp sáng lại. Trong nhà tràn ngập ánh sáng ấm áp, bóng người lay động cũng trở về vẻ nhu hòa vốn có, giống như mọi việc vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng. Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong ánh nến ấm cúng, tâm tình cũng tốt lên vài phần, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối, nói:
"Có điều là cũng không nói trước được, còn phải xem ông chủ khách điếm chạy có nhanh hay không nữa cơ! Đợi đến khi rạng sáng gà gáy, bụi về bụi đất về đất, ta lại đi nhặt con hung thi kia lại, nhìn xem có thể tái sử dụng không."
Lam Vong Cơ vừa nâng mắt, Ngụy Vô Tiện đã dựng thẳng một ngón cái trước mặt y, hô lên:
"Đừng nói."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Đừng nói cái gì?"
"Còn cái gì vào đây nữa?" Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng nói: "Cái gì mà quỷ đạo hại thân rồi theo ngươi về Cô Tô ấy. Lam nhị công tử cũng đừng quên, lần này là ngươi dắt ta ra ngoài đấy."
Lam Vong Cơ không phản bác, cũng không nói thêm gì, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa. Ngụy Vô Tiện vốn còn đợi y phản bác, không nghĩ rằng người này lần đầu tiên lại không lên giọng giáo huấn mình, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều, cất cây nến trắng bệch trên bàn vào túi Càn khôn, vui đến mức chuẩn bị mở miệng hát đến nơi vậy. Gió đêm luồn vào trong phòng, Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn cánh cửa trước sau vẫn chưa được đóng cẩn thận kia, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện lười biếng nói:
"Đừng quản nữa, chúng ta..."
Hắn đang nói thì bỗng nhiên khựng lại.
Lam Vong Cơ quay đầu sang nhìn thì thấy mặt Ngụy Vô Tiện lập tức biến sắc, ngón tay đè chặt lá bùa vốn dĩ được hắn tiện tay lật qua lật lại trước mặt lên bàn. Sau đó Ngụy Vô Tiện hạ giọng thật thấp, gần như thì thầm gọi:
"Lam Trạm..."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ cũng cứng lại, vươn tay lên mặt bàn, Ngụy Vô Tiện dùng sức đè lá bùa kia xuống, lại bị Lam Vong Cơ dùng sức bẻ ra. Ngọn nến trên bàn vốn đã sắp cháy hết, lúc này ngọn lửa không ngừng lập lòe, bóng người cũng theo đó lay động không ngừng. Y lật ngửa lá bùa lên, không thấy giọt nến khi nãy không thể ngưng tụ nữa, chỉ còn lại một đường vân thứ tư ngưng kết lại vô cùng đúng quy tắc, ngay bên dưới ba đường vân trước. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
"Trong phòng này, còn có người thứ tư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.