Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác
Chương 15: Lâu ngày gặp lại
Đơn giản là Chi
28/06/2024
Buổi tối hôm nay ở các khu vực đường lớn náo nhiệt vô cùng. Khắp nơi được trang trí bằng đèn lồng đỏ, cờ hoa và các biểu tượng may mắn. Những chiếc đèn lồng đa dạng về hình dáng và màu sắc được treo dọc các con đường, tạo nên một khung cảnh rực rỡ và lung linh vào ban đêm. Tiếng trống, chiêng và pháo nổ vang lên liên tục, tạo nên âm thanh sôi động và hứng khởi.
Giữa con đường, Đường Ân đi trước kéo tay mẫu thân lách qua những đám đông. Cứ đi đến đâu là ánh mắt nàng ánh lên những tia sáng, ngập tràn vui sướng, miệng cười không ngớt.
– Mẫu thân, chỗ kia đẹp quá. Cả đây nữa, mùi thơm ghê luôn ấy.
Đường Ân dường như chìm mình vào sự náo nhiệt đẹp đẽ của nơi đây, nhìn gì cũng muốn thử, muốn mua, muốn xem. Có lẽ trong mắt nàng hiện giờ là khung cảnh đường phố đẹp đẽ, còn trong mắt nam nhân đang đứng trên toà thành phía cao cao kia thì lại là dáng vẻ diễm áp quần phương của nàng.
Người đó đeo chiếc mặt nạ đen che đi khu vực xung quanh mắt, ánh mắt y mang một vẻ u tối ảm đạm nhưng gương mặt của nữ nhân in trong đó thì lại vô cùng rực rỡ.
Đường Ân trong bộ y phục màu trắng hồng mang một vẻ đẹp thanh tao và cổ điển, tựa như vừa bước ra từ một bức tranh thủy mặc. Y phục dài chạm đất, xếp ly nhẹ nhàng, được thêu họa tiết tinh xảo, các hoa văn cổ điển, màu sắc hài hòa.
Tóc nàng được búi nửa đầu, nửa tóc còn lại rũ xuống phần gáy lung lay theo từng bước đi. Khuôn mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, với đôi môi hồng tự nhiên, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, mày liễu như khói và làn da trắng mịn màng như bạch ngọc.
Bước đi của nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển, tạo cảm giác như đang lướt trên mặt đất. Mỗi cử chỉ, ánh mắt đều toát lên vẻ dịu dàng, thanh cao, và phong thái cao quý. Gương mặt vô cùng tươi tắn cùng nụ cười nhẹ nhàng, mang theo sự thân thiện và thuần khiết, như ánh trăng soi sáng trong đêm yên bình.
Đường Ân giữa đường phố xinh đẹp lấn át tất cả như thế, nam nhân đi qua không ít người phải ngỡ ngàng. Người âm thầm đứng trên toà thành kia thu lại ánh mắt, khoẻ miệng hơi nhếch cười như không cười, tay phẩy phẩy tỏ ý gì đó, thuộc hạ đứng đằng sau lập tức tuân mệnh rồi quay người đi.
Đến cạnh bờ hồ lớn, ánh sáng lung linh từ những chiếc đèn hoa sen trên mặt nước thu hút sự chú ý của Đường Ân. Hai mắt nàng sáng rực, kéo tay mẫu thân lại gần ngắm nhìn. Người bán đèn ở đó đưa cho nàng vài chiếc đèn để thả, nàng như một đứa trẻ vui vẻ vừa đùa nghịch vừa ngắm nhìn mặt nước.
Đang mải mê, Đường Ân không hề để ý bước chân đang tiến gần về phía mình. Một giọng nói bất ngờ cất lên:
– Mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như thế này, ở đây một mình thật khiến trẫm phải lo lắng.
Nghe chất giọng này, cả cơ thể nàng như có một dòng điện chạy xẹt qua, trở nên cứng đờ trong chốc lát. Nàng đứng người, hai mắt trợn tròn, cánh môi bỗng chốc run lên, cánh tay cũng run rẩy không kém, mặt tái đi như cắt không còn một giọt máu. Giọng nói này, con người này nàng đã lâu lắm không gặp rồi, phải nói là nó quen thuộc tới mức khiến cho nàng thập phần sợ hãi.
Khuynh Thần đứng đằng sau nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nữ nhân đang chậm rãi xoay người lại. Khi đối diện với gương mặt thanh tú, khoé môi hắn bất giác nở nụ cười:
– Nàng chờ lâu chưa, trẫm hơi bận một chút, xong cái là đến gặp nàng ngay.
Sự xuất hiện của Khuynh Thần ở đây khiến nàng sững sờ, những lời này của hắn lại càng khiến nàng sững sờ hơn. Cái gì mà chờ lâu chưa? Đến gặp nàng ngay? Tên này nói như thể đây là buổi hẹn gặp giữa nàng và hắn vậy. Nhưng khi phát hiện ra chỉ còn mình nàng, mẫu thân không còn ở đây nữa, nàng mới ngẩn người hiểu ra vài điều.
Nàng nuốt nước bọt, khôi phục lại sự bình tĩnh mà nhún người hành lễ.
– Thần nữ cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.
Nàng nâng ánh mắt nhìn lên người đối diện. Khuôn mặt trẻ tuấn tú đầy vẻ phong tình này, quả thật đúng là Khuynh Thần, đúng là người mà nàng vừa yêu vừa hận khi nhớ lại kiếp trước. Giờ đây, hắn đứng trước mặt nàng, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra.
Khuynh Thần vươn tay nắm lấy tay nàng kéo về phía mình, nàng phải cố giữ bước chân để không đứng quá sát với hắn. Hắn mê mẩn ngắm nghía mọi đường nét khuôn mặt nàng, giọng cực kì ôn nhu:
– Bao tháng nay không gặp, từ lúc trẫm ngỏ lời với nàng ở Hoa Viên, nàng còn nhớ không?
Đường Ân gặng cười, nàng nhớ, nhưng nàng không trả lời, trong đầu thầm chửi rủa.
"So với thứ sến súa ấy thì cách người đối xử thậm tệ với ta ta còn nhớ hơn"
– Mọi chuyện cứ như gió thoảng mây bay vậy. Chỉ là trẫm không ngờ nàng lại cho trẫm một câu trả lời khác như thế.
– Hoàng thượng!!
Nàng cất giọng vội vã muốn ngăn hắn nói tiếp. Khuynh Thần vẫn cầm chặt tay nàng, giọng nói tựa như đang ngân nga, âm điệu kéo dài chậm rãi hồi tưởng lại chuyện cũ. Đường Ân nghe nổi hết cả da gà, cúi mặt tỏ vẻ u sầu như hắn nhưng thực chất là đang mỉa mai.
– Dù gì chuyện cũng qua cả rồi, giờ thần nữ không còn là Đường Ân của ngày xưa nữa. Hoàng thượng vô vàn mỹ nữ, thần nữ không dám mơ tưởng là người quan trọng trong lòng người.
– Là nàng lo chuyện đó nên mới từ chối gả cho trẫm sao? Đường Ân, trẫm đã hứa là chỉ có mình nàng thì sẽ không cần ai khác. Nữ nhân mà nàng gửi đến cạnh trẫm, trẫm cũng chỉ nhận cho nàng đỡ cảm giác tội lỗi chứ không hề có ý gì khác...
Từng lời này nghe sặc mùi tra nam!! Bao nhiêu thức ăn nàng vừa ăn thật sự muốn nhảy vọt lên cổ họng rồi đây. Nàng quay mặt, mặt nhăn nhó chê bai vô cùng, trong lòng thầm nghĩ:
"Haha, nói dối không biết ngượng mồm. Nghe Tể tướng nói thì rõ ràng khi đọc xong bức thư ta viết, ngươi tỏ ra mừng rỡ vô cùng. Đúng là tên Hoàng thượng điên khùng!"
Giữa con đường, Đường Ân đi trước kéo tay mẫu thân lách qua những đám đông. Cứ đi đến đâu là ánh mắt nàng ánh lên những tia sáng, ngập tràn vui sướng, miệng cười không ngớt.
– Mẫu thân, chỗ kia đẹp quá. Cả đây nữa, mùi thơm ghê luôn ấy.
Đường Ân dường như chìm mình vào sự náo nhiệt đẹp đẽ của nơi đây, nhìn gì cũng muốn thử, muốn mua, muốn xem. Có lẽ trong mắt nàng hiện giờ là khung cảnh đường phố đẹp đẽ, còn trong mắt nam nhân đang đứng trên toà thành phía cao cao kia thì lại là dáng vẻ diễm áp quần phương của nàng.
Người đó đeo chiếc mặt nạ đen che đi khu vực xung quanh mắt, ánh mắt y mang một vẻ u tối ảm đạm nhưng gương mặt của nữ nhân in trong đó thì lại vô cùng rực rỡ.
Đường Ân trong bộ y phục màu trắng hồng mang một vẻ đẹp thanh tao và cổ điển, tựa như vừa bước ra từ một bức tranh thủy mặc. Y phục dài chạm đất, xếp ly nhẹ nhàng, được thêu họa tiết tinh xảo, các hoa văn cổ điển, màu sắc hài hòa.
Tóc nàng được búi nửa đầu, nửa tóc còn lại rũ xuống phần gáy lung lay theo từng bước đi. Khuôn mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, với đôi môi hồng tự nhiên, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, mày liễu như khói và làn da trắng mịn màng như bạch ngọc.
Bước đi của nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển, tạo cảm giác như đang lướt trên mặt đất. Mỗi cử chỉ, ánh mắt đều toát lên vẻ dịu dàng, thanh cao, và phong thái cao quý. Gương mặt vô cùng tươi tắn cùng nụ cười nhẹ nhàng, mang theo sự thân thiện và thuần khiết, như ánh trăng soi sáng trong đêm yên bình.
Đường Ân giữa đường phố xinh đẹp lấn át tất cả như thế, nam nhân đi qua không ít người phải ngỡ ngàng. Người âm thầm đứng trên toà thành kia thu lại ánh mắt, khoẻ miệng hơi nhếch cười như không cười, tay phẩy phẩy tỏ ý gì đó, thuộc hạ đứng đằng sau lập tức tuân mệnh rồi quay người đi.
Đến cạnh bờ hồ lớn, ánh sáng lung linh từ những chiếc đèn hoa sen trên mặt nước thu hút sự chú ý của Đường Ân. Hai mắt nàng sáng rực, kéo tay mẫu thân lại gần ngắm nhìn. Người bán đèn ở đó đưa cho nàng vài chiếc đèn để thả, nàng như một đứa trẻ vui vẻ vừa đùa nghịch vừa ngắm nhìn mặt nước.
Đang mải mê, Đường Ân không hề để ý bước chân đang tiến gần về phía mình. Một giọng nói bất ngờ cất lên:
– Mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như thế này, ở đây một mình thật khiến trẫm phải lo lắng.
Nghe chất giọng này, cả cơ thể nàng như có một dòng điện chạy xẹt qua, trở nên cứng đờ trong chốc lát. Nàng đứng người, hai mắt trợn tròn, cánh môi bỗng chốc run lên, cánh tay cũng run rẩy không kém, mặt tái đi như cắt không còn một giọt máu. Giọng nói này, con người này nàng đã lâu lắm không gặp rồi, phải nói là nó quen thuộc tới mức khiến cho nàng thập phần sợ hãi.
Khuynh Thần đứng đằng sau nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nữ nhân đang chậm rãi xoay người lại. Khi đối diện với gương mặt thanh tú, khoé môi hắn bất giác nở nụ cười:
– Nàng chờ lâu chưa, trẫm hơi bận một chút, xong cái là đến gặp nàng ngay.
Sự xuất hiện của Khuynh Thần ở đây khiến nàng sững sờ, những lời này của hắn lại càng khiến nàng sững sờ hơn. Cái gì mà chờ lâu chưa? Đến gặp nàng ngay? Tên này nói như thể đây là buổi hẹn gặp giữa nàng và hắn vậy. Nhưng khi phát hiện ra chỉ còn mình nàng, mẫu thân không còn ở đây nữa, nàng mới ngẩn người hiểu ra vài điều.
Nàng nuốt nước bọt, khôi phục lại sự bình tĩnh mà nhún người hành lễ.
– Thần nữ cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.
Nàng nâng ánh mắt nhìn lên người đối diện. Khuôn mặt trẻ tuấn tú đầy vẻ phong tình này, quả thật đúng là Khuynh Thần, đúng là người mà nàng vừa yêu vừa hận khi nhớ lại kiếp trước. Giờ đây, hắn đứng trước mặt nàng, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra.
Khuynh Thần vươn tay nắm lấy tay nàng kéo về phía mình, nàng phải cố giữ bước chân để không đứng quá sát với hắn. Hắn mê mẩn ngắm nghía mọi đường nét khuôn mặt nàng, giọng cực kì ôn nhu:
– Bao tháng nay không gặp, từ lúc trẫm ngỏ lời với nàng ở Hoa Viên, nàng còn nhớ không?
Đường Ân gặng cười, nàng nhớ, nhưng nàng không trả lời, trong đầu thầm chửi rủa.
"So với thứ sến súa ấy thì cách người đối xử thậm tệ với ta ta còn nhớ hơn"
– Mọi chuyện cứ như gió thoảng mây bay vậy. Chỉ là trẫm không ngờ nàng lại cho trẫm một câu trả lời khác như thế.
– Hoàng thượng!!
Nàng cất giọng vội vã muốn ngăn hắn nói tiếp. Khuynh Thần vẫn cầm chặt tay nàng, giọng nói tựa như đang ngân nga, âm điệu kéo dài chậm rãi hồi tưởng lại chuyện cũ. Đường Ân nghe nổi hết cả da gà, cúi mặt tỏ vẻ u sầu như hắn nhưng thực chất là đang mỉa mai.
– Dù gì chuyện cũng qua cả rồi, giờ thần nữ không còn là Đường Ân của ngày xưa nữa. Hoàng thượng vô vàn mỹ nữ, thần nữ không dám mơ tưởng là người quan trọng trong lòng người.
– Là nàng lo chuyện đó nên mới từ chối gả cho trẫm sao? Đường Ân, trẫm đã hứa là chỉ có mình nàng thì sẽ không cần ai khác. Nữ nhân mà nàng gửi đến cạnh trẫm, trẫm cũng chỉ nhận cho nàng đỡ cảm giác tội lỗi chứ không hề có ý gì khác...
Từng lời này nghe sặc mùi tra nam!! Bao nhiêu thức ăn nàng vừa ăn thật sự muốn nhảy vọt lên cổ họng rồi đây. Nàng quay mặt, mặt nhăn nhó chê bai vô cùng, trong lòng thầm nghĩ:
"Haha, nói dối không biết ngượng mồm. Nghe Tể tướng nói thì rõ ràng khi đọc xong bức thư ta viết, ngươi tỏ ra mừng rỡ vô cùng. Đúng là tên Hoàng thượng điên khùng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.