Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác
Chương 12: Tể tướng đúng là một tên điên
Đơn giản là Chi
28/06/2024
Tử Nhạc một tay ôm chặt lấy eo nàng mà ấn vào người mình, tay kia chậm rãi kéo một bên vạt áo nàng xuống rồi ung dung cởi cài nhỏ trên cổ. Nàng ngân một tiếng trong cổ họng, tay liên tục giữ chặt y phục của mình không để hắn tiếp tục. Hắn tách môi một chút, hơi thở nóng quấn quanh bên tai nàng:
– Để yên, đồ ướt không thể tiếp tục mặc.
Đường Ân biết hắn lấy cớ nhưng lời nói cũng rất có lý, tay nàng chậm rãi buông ra, mắt nhìn theo y phục của mình rơi xuống. Lúc này trên người nàng chỉ còn chiếc yếm màu hồng đào, đủ để che đi nơi căng tròn đẹp đẽ. Làn da khi sương tái tuyết, mịn màng như ngọc, không một chút tì vết như đang toả sáng, chiếc cổ như thiên nga mảnh mai, thanh tú kết hợp cùng xương quai xanh mảnh dẻ, quyến rũ mê người. Thân thể nàng băng cơ, ngọc cốt, nếu ai nhìn thấy thì chỉ muốn chạm vào mà vuốt ve, ôm ấp.
Tử Nhạc ôm mỹ nhân trong vòng tay, cúi mặt tiếp tục quấn quít với đôi môi nàng. Càng hôn hắn càng muốn nhiều, càng muốn xâm nhập vào sâu hơn. Nàng tựa hồ ngã xuống trong lòng hắn, đôi môi không thể theo kịp sự cuồng bạo. Nàng thở gấp, đưa tay lên đẩy má hắn, miệng nỉ non vội vã:
– Tể tướng, đừng...đừng!! Ta không biết, ta không quen...
Tử Nhạc thơm vào lòng bàn tay đang chắn môi mình. Hắn cất giọng bên tai nữ nhân, câu chữ không hề đứt quãng như nàng mà rất từ tốn, chỉ vài chữ thôi nhưng nhẹ nhàng đến kinh người:
– Ân Ân, nghe ta, tách miệng ra.
Giọng nói nay có một ma lực vô cùng khủng khiếp áp chế lên tinh thần người khác. Từng chữ của hắn len lỏi vào dây thần kinh của nàng, tựa như điều khiển tâm trí nàng thuận theo nó. Đầu óc Đường Ân mịt mù, hai tai chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn, môi nàng dính chặt lấy môi hắn, miệng cũng bỗng dưng tách ra tạo khoảng trống nhỏ.
Thừa dịp môi nàng mở ra, hắn bá đạo đi vào dò xét. Lưỡi nàng mềm mại non nớt như cánh hoa, hấp thụ mùi hương ngọt ngào. Lưỡi hắn càn quấy, trêu đùa bên trong miệng nàng.
Lúc này, Án Nhy đang vui vẻ mang y phục khác đến cho nàng. Ngoài sân có mấy nô tì khác đứng canh nhưng túm tụm vào nhau cười nói gì đó rất vui vẻ. Thấy Án Nhy đến gần, bọn họ kéo em lại rồi nói:
– Đường tiểu thư đúng là giỏi thật đấy. Vừa nãy đứng trước vị phu nhân kia tiểu thư khôn khéo đáp trả làm người ta tức điên. Lúc ở cạnh Tể tướng thì lại làm nũng đáng yêu vô cùng, bảo sao ngài ấy lại mê mẩn đến thế.
– Đương nhiên, tiểu thư của ta cơ mà! Các cô cũng nói nhỏ thôi, cẩn thận cái miệng đấy.
Án Nhy cười cười vô cùng tự hào, còn muốn tiếp lời khoe khoang về tiểu thư của mình. Nhưng em phải nhanh chóng mang y phục đến nên đành hẹn bọn họ hôm khác, còn mình thì vội vã rời đi.
Đến trước phòng, Án Nhy gõ gõ vào cánh cửa, miệng cất tiếng gọi tên tiểu thư. Như thói quen mọi hôm, em chỉ cần gõ vài tiếng thôi là có thể tự mở cửa đi vào. Đến lần này, vừa đặt chân được vào gian chính, không gian nóng ấm bủa vây xung quanh, Án Nhy lập tức trợn tròn mắt, thét lên một tiếng rồi vội vàng quay lưng, cả người run rẩy sợ hãi, giọng nói lắp bắp:
– Xin lỗi Tể tướng, xin lỗi Tiểu thư. Em...em quên mất!!
Tử Nhạc vừa ôm nàng đặt ngồi lên chiếc bàn lớn, đang ôm hôn quấn quít thì tiếng cửa mở ra, hắn theo bản năng ôm nàng giấu vào ngực mình. Nhìn thấy Án Nhy đứng đó, hắn trừng mắt, hạ giọng:
– Để đồ xuống rồi ra ngoài!
– Vâ...vâng!!
Án Nhy sợ hãi đặt y phục xuống chiếc kệ gần đó rồi cuống cuồng chạy khỏi phòng, trước khi đi không hề quên đóng cửa. Em thực sự không muốn có ai đột ngột vào như em rồi bị doạ sợ đến hồn bay phách lạc nữa.
Nghe tiếng cửa đóng lại khôi phục không gian im ắng ban đầu, Đường Ân thở nhẹ một cái, cơ thể muốn nhích ra khỏi vòng tay hắn. Nàng chống hai tay xuống bàn, mặt cúi gằm để tránh nụ hôn tiếp tục, giọng non nớt thỏ thỉ:
– Án Nhy mang y phục đến rồi, để ta...ta thay đồ.
– Ta chưa cho phép.
Tử Nhạc nhướn mày, gương mặt rắn rỏi mạnh mẽ cúi xuống áp sát vào vai nàng, chiếc mũi cao tham lam hít hết mùi hương từ chiếc cổ cao mảnh rồi xuống đến đôi vai thon gầy. Bàn tay hắn không yên phận mà muốn luồn vào chiếc yếm hồng của nàng mà nghịch ngợm trong đó. Nàng cắn răng, cả người muốn nằm ngả xuống bàn, giọng nói yếu đuối không ngừng run rẩy:
– Không...không phải bây giờ!
– Chỉ cần ở trong phủ của ta, thì lúc nào cũng được.
Đôi mắt nàng nhắm chặt, long lanh nhoè lệ, tay thì bám chặt vào cổ áo hắn. Tuy ở trong tư thế ám muội nóng bỏng thế này nhưng nếu không có ý định làm hơn, hắn tuyệt đối không cởi y phục của mình ra, vẻ ngoài chỉnh tề, uy nghiêm vẫn luôn được giữ nguyên. Hắn chính là con người tùy hứng nhưng rất có quy củ. Hắn ôm mỹ nhân trong tay, có thể trêu đùa nàng, có thể làm hành động thiếu đứng đắn nhưng cả cơ thể hắn vẫn toát lên khí chất tà mị làm say đắm lòng người. Về tất cả những điểm này vô tình trở thành ấn tượng trong lòng Đường Ân, làm nàng càng không thể từ chối hắn.
Cả không gian phòng lúc này tràn ngập kích thích, nóng bỏng vô cùng.
Được một lúc, Tử Nhạc y phục vẫn vô cùng chỉnh tề từ đầu xuống chân, hắn thuận thế ôm mỹ nhân đang ngẫn người đặt xuống giường, sau đó cầm lấy y phục định giúp nàng mặc. Nhưng Đường Ân lập tức giằng y phục lại, cả thân thể đỏ bừng bừng, dây yếm buộc sau cổ tưởng như sắp lỏng ra mà rơi xuống sau khi bị giày vò. Nàng nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn xong lại nhìn xuống cơ thể hở hang của mình mà nhục nhã chỉ muốn đào hố chui xuống.
Tử Nhạc bật cười, một tay vuốt ve mi tâm, một tay kéo chăn đằng sau phủ lên người nàng. Sau đó hắn cúi mặt nhìn nàng, đôi mắt dài thấm thúy hờ hững mở dán chặt vào gương mặt đẹp như thiên sứ kia, giọng nói từ nóng bỏng trở ân cần:
– Ta còn có việc, tạm tha cho nàng.
Đường Ân ủy khuất. Nàng lùi nhẹ về đằng sau, đôi môi nhoè son vẫn còn run run, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mắt nàng dõi theo bóng lưng cao lớn của nam nhân rời khỏi đây, nét mặt nàng lập tức thay đổi. Sự sợ hãi yểu điệu dần biến mất, thay vào đó là chút tâm cơ, lạnh lùng. Nàng hất chăn đằng đang khoác trên người mình xuống, trong đầu nghĩ tới giọng nói trầm trầm uy nghiêm mạnh mẽ kia mà nàng úp mặt mình xuống gối, hai má còn đỏ hơn vừa nãy. Lúc này khoé môi bất giác nhếch lên ý cười, âm thầm mắng mỏ:
– Tể tướng đúng là một tên điên.
– Để yên, đồ ướt không thể tiếp tục mặc.
Đường Ân biết hắn lấy cớ nhưng lời nói cũng rất có lý, tay nàng chậm rãi buông ra, mắt nhìn theo y phục của mình rơi xuống. Lúc này trên người nàng chỉ còn chiếc yếm màu hồng đào, đủ để che đi nơi căng tròn đẹp đẽ. Làn da khi sương tái tuyết, mịn màng như ngọc, không một chút tì vết như đang toả sáng, chiếc cổ như thiên nga mảnh mai, thanh tú kết hợp cùng xương quai xanh mảnh dẻ, quyến rũ mê người. Thân thể nàng băng cơ, ngọc cốt, nếu ai nhìn thấy thì chỉ muốn chạm vào mà vuốt ve, ôm ấp.
Tử Nhạc ôm mỹ nhân trong vòng tay, cúi mặt tiếp tục quấn quít với đôi môi nàng. Càng hôn hắn càng muốn nhiều, càng muốn xâm nhập vào sâu hơn. Nàng tựa hồ ngã xuống trong lòng hắn, đôi môi không thể theo kịp sự cuồng bạo. Nàng thở gấp, đưa tay lên đẩy má hắn, miệng nỉ non vội vã:
– Tể tướng, đừng...đừng!! Ta không biết, ta không quen...
Tử Nhạc thơm vào lòng bàn tay đang chắn môi mình. Hắn cất giọng bên tai nữ nhân, câu chữ không hề đứt quãng như nàng mà rất từ tốn, chỉ vài chữ thôi nhưng nhẹ nhàng đến kinh người:
– Ân Ân, nghe ta, tách miệng ra.
Giọng nói nay có một ma lực vô cùng khủng khiếp áp chế lên tinh thần người khác. Từng chữ của hắn len lỏi vào dây thần kinh của nàng, tựa như điều khiển tâm trí nàng thuận theo nó. Đầu óc Đường Ân mịt mù, hai tai chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn, môi nàng dính chặt lấy môi hắn, miệng cũng bỗng dưng tách ra tạo khoảng trống nhỏ.
Thừa dịp môi nàng mở ra, hắn bá đạo đi vào dò xét. Lưỡi nàng mềm mại non nớt như cánh hoa, hấp thụ mùi hương ngọt ngào. Lưỡi hắn càn quấy, trêu đùa bên trong miệng nàng.
Lúc này, Án Nhy đang vui vẻ mang y phục khác đến cho nàng. Ngoài sân có mấy nô tì khác đứng canh nhưng túm tụm vào nhau cười nói gì đó rất vui vẻ. Thấy Án Nhy đến gần, bọn họ kéo em lại rồi nói:
– Đường tiểu thư đúng là giỏi thật đấy. Vừa nãy đứng trước vị phu nhân kia tiểu thư khôn khéo đáp trả làm người ta tức điên. Lúc ở cạnh Tể tướng thì lại làm nũng đáng yêu vô cùng, bảo sao ngài ấy lại mê mẩn đến thế.
– Đương nhiên, tiểu thư của ta cơ mà! Các cô cũng nói nhỏ thôi, cẩn thận cái miệng đấy.
Án Nhy cười cười vô cùng tự hào, còn muốn tiếp lời khoe khoang về tiểu thư của mình. Nhưng em phải nhanh chóng mang y phục đến nên đành hẹn bọn họ hôm khác, còn mình thì vội vã rời đi.
Đến trước phòng, Án Nhy gõ gõ vào cánh cửa, miệng cất tiếng gọi tên tiểu thư. Như thói quen mọi hôm, em chỉ cần gõ vài tiếng thôi là có thể tự mở cửa đi vào. Đến lần này, vừa đặt chân được vào gian chính, không gian nóng ấm bủa vây xung quanh, Án Nhy lập tức trợn tròn mắt, thét lên một tiếng rồi vội vàng quay lưng, cả người run rẩy sợ hãi, giọng nói lắp bắp:
– Xin lỗi Tể tướng, xin lỗi Tiểu thư. Em...em quên mất!!
Tử Nhạc vừa ôm nàng đặt ngồi lên chiếc bàn lớn, đang ôm hôn quấn quít thì tiếng cửa mở ra, hắn theo bản năng ôm nàng giấu vào ngực mình. Nhìn thấy Án Nhy đứng đó, hắn trừng mắt, hạ giọng:
– Để đồ xuống rồi ra ngoài!
– Vâ...vâng!!
Án Nhy sợ hãi đặt y phục xuống chiếc kệ gần đó rồi cuống cuồng chạy khỏi phòng, trước khi đi không hề quên đóng cửa. Em thực sự không muốn có ai đột ngột vào như em rồi bị doạ sợ đến hồn bay phách lạc nữa.
Nghe tiếng cửa đóng lại khôi phục không gian im ắng ban đầu, Đường Ân thở nhẹ một cái, cơ thể muốn nhích ra khỏi vòng tay hắn. Nàng chống hai tay xuống bàn, mặt cúi gằm để tránh nụ hôn tiếp tục, giọng non nớt thỏ thỉ:
– Án Nhy mang y phục đến rồi, để ta...ta thay đồ.
– Ta chưa cho phép.
Tử Nhạc nhướn mày, gương mặt rắn rỏi mạnh mẽ cúi xuống áp sát vào vai nàng, chiếc mũi cao tham lam hít hết mùi hương từ chiếc cổ cao mảnh rồi xuống đến đôi vai thon gầy. Bàn tay hắn không yên phận mà muốn luồn vào chiếc yếm hồng của nàng mà nghịch ngợm trong đó. Nàng cắn răng, cả người muốn nằm ngả xuống bàn, giọng nói yếu đuối không ngừng run rẩy:
– Không...không phải bây giờ!
– Chỉ cần ở trong phủ của ta, thì lúc nào cũng được.
Đôi mắt nàng nhắm chặt, long lanh nhoè lệ, tay thì bám chặt vào cổ áo hắn. Tuy ở trong tư thế ám muội nóng bỏng thế này nhưng nếu không có ý định làm hơn, hắn tuyệt đối không cởi y phục của mình ra, vẻ ngoài chỉnh tề, uy nghiêm vẫn luôn được giữ nguyên. Hắn chính là con người tùy hứng nhưng rất có quy củ. Hắn ôm mỹ nhân trong tay, có thể trêu đùa nàng, có thể làm hành động thiếu đứng đắn nhưng cả cơ thể hắn vẫn toát lên khí chất tà mị làm say đắm lòng người. Về tất cả những điểm này vô tình trở thành ấn tượng trong lòng Đường Ân, làm nàng càng không thể từ chối hắn.
Cả không gian phòng lúc này tràn ngập kích thích, nóng bỏng vô cùng.
Được một lúc, Tử Nhạc y phục vẫn vô cùng chỉnh tề từ đầu xuống chân, hắn thuận thế ôm mỹ nhân đang ngẫn người đặt xuống giường, sau đó cầm lấy y phục định giúp nàng mặc. Nhưng Đường Ân lập tức giằng y phục lại, cả thân thể đỏ bừng bừng, dây yếm buộc sau cổ tưởng như sắp lỏng ra mà rơi xuống sau khi bị giày vò. Nàng nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn xong lại nhìn xuống cơ thể hở hang của mình mà nhục nhã chỉ muốn đào hố chui xuống.
Tử Nhạc bật cười, một tay vuốt ve mi tâm, một tay kéo chăn đằng sau phủ lên người nàng. Sau đó hắn cúi mặt nhìn nàng, đôi mắt dài thấm thúy hờ hững mở dán chặt vào gương mặt đẹp như thiên sứ kia, giọng nói từ nóng bỏng trở ân cần:
– Ta còn có việc, tạm tha cho nàng.
Đường Ân ủy khuất. Nàng lùi nhẹ về đằng sau, đôi môi nhoè son vẫn còn run run, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mắt nàng dõi theo bóng lưng cao lớn của nam nhân rời khỏi đây, nét mặt nàng lập tức thay đổi. Sự sợ hãi yểu điệu dần biến mất, thay vào đó là chút tâm cơ, lạnh lùng. Nàng hất chăn đằng đang khoác trên người mình xuống, trong đầu nghĩ tới giọng nói trầm trầm uy nghiêm mạnh mẽ kia mà nàng úp mặt mình xuống gối, hai má còn đỏ hơn vừa nãy. Lúc này khoé môi bất giác nhếch lên ý cười, âm thầm mắng mỏ:
– Tể tướng đúng là một tên điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.