Vòng Tròn Định Mệnh Tình Yêu Anh Và Em
Chương 65: Chúng ta kết hôn đi.
Loài Hoa Quỷ Dữ
23/09/2023
Ngày hôm sau, Văn Lê Vy tỉnh dậy cô thấy bản thân thoải mái hơn rất nhiều. Có thể là vì cơ thể đã được hoàn toàn thả lỏng sau một giấc ngủ đúng nghĩa. Cũng có thể là vì những lời nói của Bạch Quỳnh An ngày hôm qua đã hoàn toàn thông suốt những bế tắc trong cô.
Bạch Quỳnh An nói đúng. Muốn chia tay hay tiếp tục không phải một mình cô đơn phương là có thể giải quyết được. Cô không thể cứ tiếp tục lảng tránh anh như vậy. Hai người cần phải thẳng thắn ngồi xuống nói chuyện với nhau. Cô yêu anh, nên dù anh có quyết định ra sao cô cũng sẽ đồng tình với mọi quyết định của anh.
Nếu bản thân anh thấy tình yêu này bây giờ không còn hoàn hảo mà đã trở nên méo mó, xấu xí thì cô sẽ đồng ý buông bỏ. Còn nếu anh vẫn muốn ở bên cô, cô cũng sẽ không do dự mà nắm lấy hạnh phúc thuộc về mình. Thật ra, trong tình yêu này, cô vẫn còn tham luyến với nó nhiều lắm.
Cô sốc lại tinh thần của bản thân, đi xuống nhà. Hôm nay cô muốn cùng ba mẹ dùng bữa sáng. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, những ngày qua cô cứ tự chìm đắm trong nỗi buồn của bản thân mà không hề biết rằng, ba mẹ cũng lo và buồn cho cô biết bao. Thấy tâm trạng con gái hôm nay có vẻ tốt, ba mẹ Văn không giấu nổi niềm vui của mình.
" Tiểu Vy, con dậy rồi à. Mau xuống ăn sáng con."
" Vâng ạ."
" Nào, ăn nhiều vào con. Nhìn xem, con đã gầy đến mức nào rồi."
" Ba, mẹ. Con xin lỗi. Là con gái không tốt. Con đã khiến ba mẹ phải lo lắng cho con nhiều rồi."
" Sao lại nói ngốc nghếch như vậy. Ba mẹ chỉ mong con có thể sống thật tốt. Con đừng mãi chỉ nghĩ đến chuyện buồn. Con còn trẻ, còn biết bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ đón con. Con có thể tự thông suốt được nhiều vậy, ba mẹ cũng mừng."
" Con cảm ơn ba mẹ."
Tình thương con cái của ba mẹ là không bao giờ có thể đo đếm được. Con cái chính là khúc ruột của cha mẹ.. con buồn, ba mẹ cũng buồn. Con vui, ba mẹ cũng vui cho con. Đó là đạo lý muôn đời không thay đổi được. Chả thế mà gia đình luôn là nơi an ổn nhất mà bản thân muốn tìm về mỗi khi lòng nhiều sóng gió và buồn phiền nhất.
Buổi chiều cô có nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe cô đã xin phép ba mẹ ra khỏi nhà.
" Ba mẹ, con ra ngoài gặp mẹ Lâm. Ba mẹ không phải chờ cơm tối còn đâu ạ, chắc con sẽ ăn bên ngoài luôn ạ."
" Ừ, nhớ cẩn thận con nhé."
Cô cũng không ngờ, Lâm phu nhân vậy mà lại đến tận nhà để đón cô. Cô vừa ra khỏi nhà đã thấy Lâm phu nhân chờ cô ở cổng.
" Bác gái. Làm phiền bác còn phải đến tận đây đón con."
" Cái con bé này. Mới vừa không gặp mấy ngày mà đã khách sáo với ta vậy sao? Mau lên xe đi."
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào con đường tấp nập đầy những xe cộ. Khung cảnh giao thông như thế này khiến cô liên tưởng đến cách cư xử của con người bây giờ. Thờ ơ, lãnh đạm và ích kỷ. Không muốn giành một chút thời gian để quan tâm đến ai, chỉ muốn tranh thủ từng chút một cho bản thân mình. Chính vì vậy. Giữa biển người mênh mông, có thể tìm được người thật sự quan tâm và lo lắng cho mình thật là điều không dễ. Cô sẽ cố gắng để trân trọng những người xung quanh mình.
Chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa nhà hàng " Thiên Hương lâu." Nhưng thân ảnh đang đứng đợi trước cửa sao mà quen thuộc đến như vậy? Không phải cô nhìn lầm đó chứ. Nhưng lời nói của Mẹ Lâm đã khẳng định những gì cô nhìn thấy là hoàn toàn đúng, không nhầm chút nào.
" Con xuống xe đi, Thiên nó đang chờ con đó."
" Bác gái, con.."
" Vy Vy. Bác biết con nghĩ gì. Nhưng sao con không đứng trên lập trường của Thiên để suy nghĩ. Con muốn rời bỏ nó vì con nghĩ con bây giờ không còn xứng với nó. Nhưng liệu con đã từng hỏi nó, đó có phải là điều mà nó cần hay chưa?
Bà nắm lấy bàn tay của cô như cố trấn tĩnh lại tâm trạng đang có chút hoảng loạn của cô. Bàn tay ấm áp của bà như tiếp thêm can đảm và dũng khí cho cô.
" Con đừng suy nghĩ quá nhiều. Hai đứa con yêu nhau như vậy thì có điều gì không thể cùng nhau giải quyết. Y học bây giờ phát triển như vậy, nếu con không thể mang thai tự nhiên được nữa thì có thể thụ thai nhân tạo, rồi thì nhận con nuôi cũng được. Hai bác cũng không phản đối những phương pháp này. Điều quan trọng là hai đứa có thể hạnh phúc."
" dù cuối cùng con có quyết định như thế nào, trong lòng bác, con mãi là con dâu, con gái của bác... Giờ thì con hãy đi về phía Ngạo Thiên đi. Đi đi con"
Cô ôm chầm lấy bà như một đứa trẻ nhõng nhẽo. Sao bà có thể tốt với cô như vậy chứ. Bà như một người mẹ, nhưng cũng như một người bạn, thấu hiểu những suy nghĩ và nổi buồn trong cô. Chỉ một vài câu nói của bà, mà đã gỡ hết được nốt thắt trong lòng cô bao lâu nay.
" Mẹ, con cảm ơn mẹ."
" Con gái ngốc. Đừng khóc. Nước mắt của con sẽ làm cho những người yêu thương con phải buồn. Hứa với mẹ sau này đừng để bản thân rơi nước mắt vì bi thương và buồn tủi. Nếu có khóc thì chỉ vì hạnh phúc thôi.. được không con?".
" Vâng mẹ."
Cô rời khỏi xe, tiến về phía người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong. Thời gian vừa qua đúng thật sự là giày vò cả hai người. Một người không thoát ra khỏi sự ám ảnh trong lòng. Một người lại lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu thương gặm nhấm nỗi đau, nhưng không thể nào chạm vào. Không thể ôm lấy cô để vỗ về bờ vai run rẩy. Cho đến hôm nay họ gặp nhau, còn chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Họ đã yên lặng nhìn nhau không nói gì từ lúc gặp nhau, cho đến bây giờ, khi mà đồ ăn đã được phục vụ mang lên đầy đủ. Không khí giữa hai người thật là gượng gạo. Lâm Ngạo Thiên muốn dùng hành động để che bớt đi sự lúng túng của bản thân. Anh gắp cho cô một miếng thịt bò, loại mà cô vẫn yêu thích.
" Tiểu Vy, em ăn nhiều vào. Dạo này em không ăn uống đầy đủ sao? Nhìn em gầy quá."
" Không. Chỉ là em không muốn ăn thôi. Ba mẹ chăm sóc em rất tốt."
Quá nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thật khó để mang những suy nghĩ của mình ra biểu đạt thành lời cho người khác có thể hiểu.
" Thật ra anh/ thật ra em."
Cả hai người cùng đồng thanh lên tiếng, anh chỉ cười gượng.
" Em nói trước đi."
" Thật ra, trước khi gặp anh, em đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ Quỳnh An nói đúng. Là em ích kỷ khi dùng cách nhìn phiếm diện của mình để phán quyết mối quan hệ của chúng ta. Em chưa từng cho anh có quyền được lên tiếng, dù biết anh cũng chẳng vui vẻ gì hơn em."
" Tiểu Vy, anh không..."
" Không, anh đừng nói gì cả. Anh cứ nghe em nói thôi được không.?"
" Được, nghe em nói."
" Thiên, em biết anh yêu em. Nhưng anh có từng nghĩ, em sẽ không thể cho anh được hạnh phúc trọn vẹn không? Ở ngoài kia anh đã có rất nhiều sóng gió và mệt mỏi rồi. Nhưng khi về nhà, em cũng không thể cho anh cái gọi là gia đình một cách đúng nghĩa. Em.. Em.."
" Không. Anh không quan tâm những điều đó, cái mà anh cần cũng không phải là thứ hạnh phúc trọn vẹn kia. Em cũng biết anh đã tìm kiếm em suốt hai năm, trước khi chúng ta đến được với nhau. Chúng ta mới ở bên nhau được bao nhiêu lâu chứ. Đối với anh, nơi nào có em, nơi đó là nhà. Ở đâu có em, thì ở đó có tình yêu."
Anh ôm cô vào lòng như khỏa lấp nỗi nhớ. Để cô lắng nghe tiếng trái tim anh đang vì cô mà nhịp đập cũng trở nên gấp gáp hơn.
" Không cần biết tương lai ra sao, hãy để anh là người bạn đồng hành của em trên suốt quãng đường còn lại được không... Tiểu Vy."
"Vâng."
Cô thỏ thẻ lên tiếng. Ở trong lòng anh cô gần như cảm nhận được cảm giác bình yên đến vô tận. Cô quá yêu anh mất rồi. Yêu đến tham luyến, yêu đến cuồng si. Yêu từng cử chỉ, từng cái nhìn, cho đến mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh. Ích kỷ cũng được, tham lam cũng được, giờ phút này, cô chỉ muốn anh là của riêng cô.
Mùi hương quen thuộc trên người anh như đánh thức từng giác quan trên cơ thể cô. Cái mùi nhàn nhạt ấy nhưng mà sức xâm chiếm lại mạnh mẽ đến lạ. Khắp từng vách khí trong lá phổi của cô giờ đây đã bị lấp đầy bởi mùi hương của người đàn ông ấy.
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt chỉ bé như bàn tay người lớn của cô lên. Dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn của anh không cuồng dã, nhưng sức xâm chiếm cũng không hề nhẹ. Anh tham lam hút lấy những mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô. Cái cảm giác quyến luyến khi bao nhiêu nhớ mong của bao ngày xa cách bị dồn nén lại, nay được hoàn toàn trút ra, làm cho cả anh và cô đều càng tham luyến nụ hôn này hơn.
Họ buông nhau ra khi cả hai cùng đã hết dưỡng khí, hơi thở trở nên dồn dập. Anh tựa trán anh lên trán cô, cố gắng giữ khoảng cách của hai người gần nhau đến mức có thể.
" Tiểu Vy, anh sẽ không bao giờ chấp nhận buông tay em đâu. Ở bên cạnh anh cả đời này được không?"
" Được."
" Hãy để anh là người chăm sóc em được không? dọn về ở chung với anh đi."
" Được."
" Chúng ta kết hôn nhé, Tiểu Vy."
" Được."
Khoan đã, trả lời anh xong rồi cô mới thấy mình hình như bị lọt hố.
" Khoan đã, anh vừa nói là kết hôn?"
" Phải, anh nói kết hôn và em đã đồng ý."
"Không đúng. Anh đang cố tình gài em. Vì sao, Những lúc như thế này mà anh vẫn có thể gạt em được. Anh không thể nghiêm túc với em được quá ba phút à."
" Tiểu Vy."
Giọng nói của anh có hơi lớn làm cho cô phải dừng lại tràng âm thanh đang còn bô lô ba la của mình.
" Anh không gạt em. Ngay từ ngày đầu chúng ta chính thức xác định mối quan hê, anh đã có suy nghĩ này rồi. Mỗi kế hoạch trong tương lai mà anh vạch ra đều có liên quan đến em. Đều là của hai chúng ta chứ không phải một mình anh. Điều anh cần bây giờ, chỉ là em hãy tin tưởng anh, cho anh một cơ hội và hãy giao bản thân mình cho anh là được. Em hiểu không?"
Bạch Quỳnh An nói đúng. Muốn chia tay hay tiếp tục không phải một mình cô đơn phương là có thể giải quyết được. Cô không thể cứ tiếp tục lảng tránh anh như vậy. Hai người cần phải thẳng thắn ngồi xuống nói chuyện với nhau. Cô yêu anh, nên dù anh có quyết định ra sao cô cũng sẽ đồng tình với mọi quyết định của anh.
Nếu bản thân anh thấy tình yêu này bây giờ không còn hoàn hảo mà đã trở nên méo mó, xấu xí thì cô sẽ đồng ý buông bỏ. Còn nếu anh vẫn muốn ở bên cô, cô cũng sẽ không do dự mà nắm lấy hạnh phúc thuộc về mình. Thật ra, trong tình yêu này, cô vẫn còn tham luyến với nó nhiều lắm.
Cô sốc lại tinh thần của bản thân, đi xuống nhà. Hôm nay cô muốn cùng ba mẹ dùng bữa sáng. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, những ngày qua cô cứ tự chìm đắm trong nỗi buồn của bản thân mà không hề biết rằng, ba mẹ cũng lo và buồn cho cô biết bao. Thấy tâm trạng con gái hôm nay có vẻ tốt, ba mẹ Văn không giấu nổi niềm vui của mình.
" Tiểu Vy, con dậy rồi à. Mau xuống ăn sáng con."
" Vâng ạ."
" Nào, ăn nhiều vào con. Nhìn xem, con đã gầy đến mức nào rồi."
" Ba, mẹ. Con xin lỗi. Là con gái không tốt. Con đã khiến ba mẹ phải lo lắng cho con nhiều rồi."
" Sao lại nói ngốc nghếch như vậy. Ba mẹ chỉ mong con có thể sống thật tốt. Con đừng mãi chỉ nghĩ đến chuyện buồn. Con còn trẻ, còn biết bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ đón con. Con có thể tự thông suốt được nhiều vậy, ba mẹ cũng mừng."
" Con cảm ơn ba mẹ."
Tình thương con cái của ba mẹ là không bao giờ có thể đo đếm được. Con cái chính là khúc ruột của cha mẹ.. con buồn, ba mẹ cũng buồn. Con vui, ba mẹ cũng vui cho con. Đó là đạo lý muôn đời không thay đổi được. Chả thế mà gia đình luôn là nơi an ổn nhất mà bản thân muốn tìm về mỗi khi lòng nhiều sóng gió và buồn phiền nhất.
Buổi chiều cô có nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe cô đã xin phép ba mẹ ra khỏi nhà.
" Ba mẹ, con ra ngoài gặp mẹ Lâm. Ba mẹ không phải chờ cơm tối còn đâu ạ, chắc con sẽ ăn bên ngoài luôn ạ."
" Ừ, nhớ cẩn thận con nhé."
Cô cũng không ngờ, Lâm phu nhân vậy mà lại đến tận nhà để đón cô. Cô vừa ra khỏi nhà đã thấy Lâm phu nhân chờ cô ở cổng.
" Bác gái. Làm phiền bác còn phải đến tận đây đón con."
" Cái con bé này. Mới vừa không gặp mấy ngày mà đã khách sáo với ta vậy sao? Mau lên xe đi."
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào con đường tấp nập đầy những xe cộ. Khung cảnh giao thông như thế này khiến cô liên tưởng đến cách cư xử của con người bây giờ. Thờ ơ, lãnh đạm và ích kỷ. Không muốn giành một chút thời gian để quan tâm đến ai, chỉ muốn tranh thủ từng chút một cho bản thân mình. Chính vì vậy. Giữa biển người mênh mông, có thể tìm được người thật sự quan tâm và lo lắng cho mình thật là điều không dễ. Cô sẽ cố gắng để trân trọng những người xung quanh mình.
Chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa nhà hàng " Thiên Hương lâu." Nhưng thân ảnh đang đứng đợi trước cửa sao mà quen thuộc đến như vậy? Không phải cô nhìn lầm đó chứ. Nhưng lời nói của Mẹ Lâm đã khẳng định những gì cô nhìn thấy là hoàn toàn đúng, không nhầm chút nào.
" Con xuống xe đi, Thiên nó đang chờ con đó."
" Bác gái, con.."
" Vy Vy. Bác biết con nghĩ gì. Nhưng sao con không đứng trên lập trường của Thiên để suy nghĩ. Con muốn rời bỏ nó vì con nghĩ con bây giờ không còn xứng với nó. Nhưng liệu con đã từng hỏi nó, đó có phải là điều mà nó cần hay chưa?
Bà nắm lấy bàn tay của cô như cố trấn tĩnh lại tâm trạng đang có chút hoảng loạn của cô. Bàn tay ấm áp của bà như tiếp thêm can đảm và dũng khí cho cô.
" Con đừng suy nghĩ quá nhiều. Hai đứa con yêu nhau như vậy thì có điều gì không thể cùng nhau giải quyết. Y học bây giờ phát triển như vậy, nếu con không thể mang thai tự nhiên được nữa thì có thể thụ thai nhân tạo, rồi thì nhận con nuôi cũng được. Hai bác cũng không phản đối những phương pháp này. Điều quan trọng là hai đứa có thể hạnh phúc."
" dù cuối cùng con có quyết định như thế nào, trong lòng bác, con mãi là con dâu, con gái của bác... Giờ thì con hãy đi về phía Ngạo Thiên đi. Đi đi con"
Cô ôm chầm lấy bà như một đứa trẻ nhõng nhẽo. Sao bà có thể tốt với cô như vậy chứ. Bà như một người mẹ, nhưng cũng như một người bạn, thấu hiểu những suy nghĩ và nổi buồn trong cô. Chỉ một vài câu nói của bà, mà đã gỡ hết được nốt thắt trong lòng cô bao lâu nay.
" Mẹ, con cảm ơn mẹ."
" Con gái ngốc. Đừng khóc. Nước mắt của con sẽ làm cho những người yêu thương con phải buồn. Hứa với mẹ sau này đừng để bản thân rơi nước mắt vì bi thương và buồn tủi. Nếu có khóc thì chỉ vì hạnh phúc thôi.. được không con?".
" Vâng mẹ."
Cô rời khỏi xe, tiến về phía người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong. Thời gian vừa qua đúng thật sự là giày vò cả hai người. Một người không thoát ra khỏi sự ám ảnh trong lòng. Một người lại lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu thương gặm nhấm nỗi đau, nhưng không thể nào chạm vào. Không thể ôm lấy cô để vỗ về bờ vai run rẩy. Cho đến hôm nay họ gặp nhau, còn chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Họ đã yên lặng nhìn nhau không nói gì từ lúc gặp nhau, cho đến bây giờ, khi mà đồ ăn đã được phục vụ mang lên đầy đủ. Không khí giữa hai người thật là gượng gạo. Lâm Ngạo Thiên muốn dùng hành động để che bớt đi sự lúng túng của bản thân. Anh gắp cho cô một miếng thịt bò, loại mà cô vẫn yêu thích.
" Tiểu Vy, em ăn nhiều vào. Dạo này em không ăn uống đầy đủ sao? Nhìn em gầy quá."
" Không. Chỉ là em không muốn ăn thôi. Ba mẹ chăm sóc em rất tốt."
Quá nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thật khó để mang những suy nghĩ của mình ra biểu đạt thành lời cho người khác có thể hiểu.
" Thật ra anh/ thật ra em."
Cả hai người cùng đồng thanh lên tiếng, anh chỉ cười gượng.
" Em nói trước đi."
" Thật ra, trước khi gặp anh, em đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ Quỳnh An nói đúng. Là em ích kỷ khi dùng cách nhìn phiếm diện của mình để phán quyết mối quan hệ của chúng ta. Em chưa từng cho anh có quyền được lên tiếng, dù biết anh cũng chẳng vui vẻ gì hơn em."
" Tiểu Vy, anh không..."
" Không, anh đừng nói gì cả. Anh cứ nghe em nói thôi được không.?"
" Được, nghe em nói."
" Thiên, em biết anh yêu em. Nhưng anh có từng nghĩ, em sẽ không thể cho anh được hạnh phúc trọn vẹn không? Ở ngoài kia anh đã có rất nhiều sóng gió và mệt mỏi rồi. Nhưng khi về nhà, em cũng không thể cho anh cái gọi là gia đình một cách đúng nghĩa. Em.. Em.."
" Không. Anh không quan tâm những điều đó, cái mà anh cần cũng không phải là thứ hạnh phúc trọn vẹn kia. Em cũng biết anh đã tìm kiếm em suốt hai năm, trước khi chúng ta đến được với nhau. Chúng ta mới ở bên nhau được bao nhiêu lâu chứ. Đối với anh, nơi nào có em, nơi đó là nhà. Ở đâu có em, thì ở đó có tình yêu."
Anh ôm cô vào lòng như khỏa lấp nỗi nhớ. Để cô lắng nghe tiếng trái tim anh đang vì cô mà nhịp đập cũng trở nên gấp gáp hơn.
" Không cần biết tương lai ra sao, hãy để anh là người bạn đồng hành của em trên suốt quãng đường còn lại được không... Tiểu Vy."
"Vâng."
Cô thỏ thẻ lên tiếng. Ở trong lòng anh cô gần như cảm nhận được cảm giác bình yên đến vô tận. Cô quá yêu anh mất rồi. Yêu đến tham luyến, yêu đến cuồng si. Yêu từng cử chỉ, từng cái nhìn, cho đến mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh. Ích kỷ cũng được, tham lam cũng được, giờ phút này, cô chỉ muốn anh là của riêng cô.
Mùi hương quen thuộc trên người anh như đánh thức từng giác quan trên cơ thể cô. Cái mùi nhàn nhạt ấy nhưng mà sức xâm chiếm lại mạnh mẽ đến lạ. Khắp từng vách khí trong lá phổi của cô giờ đây đã bị lấp đầy bởi mùi hương của người đàn ông ấy.
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt chỉ bé như bàn tay người lớn của cô lên. Dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn của anh không cuồng dã, nhưng sức xâm chiếm cũng không hề nhẹ. Anh tham lam hút lấy những mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô. Cái cảm giác quyến luyến khi bao nhiêu nhớ mong của bao ngày xa cách bị dồn nén lại, nay được hoàn toàn trút ra, làm cho cả anh và cô đều càng tham luyến nụ hôn này hơn.
Họ buông nhau ra khi cả hai cùng đã hết dưỡng khí, hơi thở trở nên dồn dập. Anh tựa trán anh lên trán cô, cố gắng giữ khoảng cách của hai người gần nhau đến mức có thể.
" Tiểu Vy, anh sẽ không bao giờ chấp nhận buông tay em đâu. Ở bên cạnh anh cả đời này được không?"
" Được."
" Hãy để anh là người chăm sóc em được không? dọn về ở chung với anh đi."
" Được."
" Chúng ta kết hôn nhé, Tiểu Vy."
" Được."
Khoan đã, trả lời anh xong rồi cô mới thấy mình hình như bị lọt hố.
" Khoan đã, anh vừa nói là kết hôn?"
" Phải, anh nói kết hôn và em đã đồng ý."
"Không đúng. Anh đang cố tình gài em. Vì sao, Những lúc như thế này mà anh vẫn có thể gạt em được. Anh không thể nghiêm túc với em được quá ba phút à."
" Tiểu Vy."
Giọng nói của anh có hơi lớn làm cho cô phải dừng lại tràng âm thanh đang còn bô lô ba la của mình.
" Anh không gạt em. Ngay từ ngày đầu chúng ta chính thức xác định mối quan hê, anh đã có suy nghĩ này rồi. Mỗi kế hoạch trong tương lai mà anh vạch ra đều có liên quan đến em. Đều là của hai chúng ta chứ không phải một mình anh. Điều anh cần bây giờ, chỉ là em hãy tin tưởng anh, cho anh một cơ hội và hãy giao bản thân mình cho anh là được. Em hiểu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.