Vòng Tròn Định Mệnh Tình Yêu Anh Và Em
Chương 53: Đừng để giọt nước tràn ly
Loài Hoa Quỷ Dữ
23/09/2023
Dù là nói mọi việc để cho cô xử lý nhưng anh cũng không thể bàng quan trước mọi việc được. Dường như Hạ Lan Du không ý thức được rằng anh đã cố tình bỏ qua cho cô ả biết bao nhiêu lần. Từ việc của Nguyệt Hạ nhốt cô trong thang máy, anh cũng đã điều tra được là ít nhiều có liên quan đến Hạ Lan Du. Anh cố tình đưa Nguyệt Hạ đi xa như vậy cũng là muốn cô ta nhìn vào đó mà biết thân biết phận.
Cho đến việc cô ta cố tình cho người theo dõi Văn Lê Vy và Trần Thanh Hoàng, anh cũng đã cảnh cáo cô ta rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác cô ta vẫn thách thức giới hạn của anh. Bây giờ còn dám ngang nhiên gài bẫy anh. Xem ra anh không đánh tiếng trước với Hạ gia là không ổn rồi. Tránh trường hợp lần sau anh muốn thẳng tay trừng trị cô ta lại ảnh hưởng đến giao tình của người lớn mà.
Anh nhờ Lâm lão gia đánh tiếng mời Hạ tổng, ba của Hạ Lan Du đến Lâm gia dùng cơm. Hạ tổng đương nhiên sẽ đồng ý. Ông ta mừng còn không kịp ý chứ. Bao năm qua , chỉ nhờ vào giao tình tốt với Lâm gia mà con đường thương trường của ông ta dễ đi hơn không ít. Đối thủ thì nhường vài phần. Nhiều dự án hợp tác chung với Lâm thị đều được Lâm lão gia chiếu cố hơn nhiều. Bằng mọi cách, Hạ tổng đương nhiên phải giữ bằng được mối giao tình này rồi.
Buổi tối, Lâm Ngạo Thiên đưa luôn cả Văn Lê Vy về Lâm gia dùng cơm. Được mời làm khách nên Hạ tổng đến khá sớm và đương nhiên, Hạ Lan Du cũng không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để tiếp cận Lâm gia. Hôm nay cô ta một mực theo bằng được ba mình đến đây. Hạ lão gia vì không biết mọi chuyện của bọn trẻ diễn ra gần đây thế nào, nên cũng hào hứng cho cô ta đi cùng.
" ba, mẹ. Bác Hạ, con mới về."
" Con chào hai bác. Chào Hạ tổng. Cháu mới tới."
" Hai đứa về rồi à. Mau vào rửa tay rồi ăn cơm"
Đàn ông như Lâm lão gia chào thì chỉ gọi là cho có lệ. Nhưng trái ngược hoàn toàn với Lâm Lão gia, Lâm phu nhân luôn vô cùng nhiệt tình.
" Ây tiểu tử thối, cuối cùng cũng biết mang con dâu về cho mẹ rồi. Nào, mau vào đi. Tiểu Vy, hôm nay mẹ dặn dò người dưới làm toàn món con thích. Lát nhớ ăn nhiều vào."
" Vâng. Con cảm ơn bác gái ạ."
" Cái gì mà bác gái. Gọi mẹ. Sớm muộn gì cũng gọi, con cứ xưng hô sớm cho quen."
Trước sự nhiệt tình của Lâm phu nhân, cô cố gắng lắm mới nặn ra được một tiếng " mẹ". Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Lâm phu nhân cười ngoác ra tận mang tai rồi. Mỗi lần về nhà, Lâm Ngạo Thiên luôn có một cảm giác mình là người thừa trong gia đình vậy. Mọi sự quan tâm và chú ý của người trong gia đình sẽ đều đổ dồn hết lên người cô.
Lâm gia mặc dù là gia đình bề thế trong mắt người ngoài, nhưng khi về nhà mọi người đều rất hòa nhã, không phân biệt với người nhà. Kể cả khi dùng cơm sẽ sử dụng bàn tròn để tăng thêm sự hòa đồng. Trong bàn ăn, Lâm Ngạo Thiên thậm chí còn không có cơ hội ngồi cạnh cô. Vì hai vị trí trống bên cạnh cô giờ đã bị bà nội và mẹ cô mỗi người xí một bên rồi.
" Cháu ngoan, ăn tôm đi."
" Con ngoan, thịt bò rất mềm con ăn nhiều vào."
Bà nội một đũa, mẹ một đũa. loáng chốc bát của cô đã đầy ú. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu đầy đáng thương. Anh cũng muốn giải cứu cho cô nhưng hoàn toàn bất lực. Ai bảo sức hút của cô lớn vậy cơ chứ, ai nhìn cũng phải thương.
Một màn gia đình tình thâm này rơi vào mắt Hạ Lan Du lại chẳng khác gì thêm củi vào bếp đang cháy. Trước đây chưa có cô, thỉnh thoảng Hạ Lan Du có qua lại Lâm gia mọi người không phải là đến nỗi quan tâm lắm nhưng cũng không hoàn toàn coi cô ả như người vô hình như bây giờ. Suốt bữa ăn, cô ta hầu như chẳng đụng đũa, vì có ăn cũng chẳng ngon.
Sau bữa ăn, những người đàn ông sẽ cùng nhau thưởng trà và nói chuyện công việc. Cô cũng trò chuyện với Lâm lão phu nhân thêm một chút. Tuy nhiên thời gian cũng không lâu, người già thường ngủ sớm.
Ba người đàn ông ngồi bên khay trà vẫn còn bốc khói nghi ngút. Hạ tổng đang rất cao hứng. Tuy nói hai nhà Lâm Hạ giao tình lâu năm, nhưng địa vị trên thương trường lại cách xa nhau quá nhiều. Lâm lão gia có thể không nghĩ tới khoảng cách địa vị mà duy trì mối quan hệ thân thiết này, đối với Hạ Tổng thật là không còn mong cầu gì hơn.
" lão Lâm. Lâu rồi chúng ta không cùng ngồi với nhau. Hôm nay gọi tôi qua là có chuyện gì sao?"
" Không phải ba cháu có việc, mà là cháu có việc muốn nói với bác."
Người lên tiếng không phải là Lâm lão gia mà lại là Lâm Ngạo Thiên làm cho Hạ tổng có chút bất ngờ. Trong phút chốc, ông ta như cảm thấy hơi thở của mình không thông. Mồ hôi lạnh cũng đã lấm tấm trên trán từ lúc nào.
Bản thân Hạ tổng thừa hiểu, dù là hai nhà có giao tình, nhưng không mấy khi anh chủ động tìm gặp. Hai nữa, nếu là Lâm lão gia thì bất cứ điều gì ông làm với Hạ gia đều nương tay, do mối quan hệ với Hạ tổng. Nhưng nếu người đó là Lâm Ngạo Thiên thì chưa chắc. Cách làm việc của anh so với Lâm lão gia thì thủ đoạn hơn, dứt khoát hơn và máu lạnh hơn nhiều. Đó cũng là lý do vì sao, sau khi Lâm Ngạo Thiên lên tiếp quản, tập đoàn Lâm thị chỉ có ngày càng đi lên mà thôi.
" Ngạo Thiên tìm bác có việc gì sao? Nếu có việc gì có thể trực tiếp cho người qua nói với bác. Đâu cần phải tốn công như vậy."
" Bác Hạ khuông cần phải căng thẳng như vậy. Cháu chỉ muốn nói chuyện với bác như với một người trưởng bối trong nhà mà thôi."
" Trưởng bối. ừ... trưởng bối. tốt.. tốt."
Ý tứ của lời nói còn có chút rào trước đón sau của Lâm Ngạo Thiên làn cho Hạ tổng phần nào bớt lo lắng. Có lẽ là có chuyện thật. Nhưng ít ra, anh vẫn còn chưa có ý định làm ông ta đến bước cùng đường. Như vậy vẫn còn tốt chán, si với việc anh không nói gì mà lẳng lặng làm cho Hạ gia bị xóa sổ trên thương trường. Bài học của Lam gia mới cách đây hơn hai tháng, bản thân Hạ tổng còn nhớ rõ lắm.
" Bác Hạ. Bác xem đây là gì?"
Hạ tổng nhìn vào hình ảnh trong điện thoại không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ con gái cưng của ông ta và anh đã phát sinh quan hệ. Như vậy thì quá tốt rồi. Có thể kết thông gia cùng Lâm thị. Thân lại càng thêm thân còn gì bằng. Nhưng điều ông ta phân vân là, chẳng phải anh mới cầu hôn Văn Lê Vy sao? Vậy rốt cuộc những bức hình này là như thế nào? Như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hạ tổng, anh ôn tồn giải thích.
" Bác Hạ đừng suy nghĩ nhiều. Cháu đã có vị hôn phu thì làm sao phát sinh quan hệ với con gái bác được. Hôm nay cháu hẹn bác chính là vì những bức hình này."
" Ý của cháu là.."
" Đúng vậy. Những bức hình này là do con gái cưng của bác nhân lúc cháu sơ ý, đã cố tình hạ thuốc cháu chụp được."
" Nó dám."
" Sao không dám. Xem ra bác chưa hiểu hết về con gái mình rồi. Xúi giục Nguyệt Hạ ra tay Hãm hại Tiểu Vy. Thuê người chụp ảnh bôi nhọ. Đến chuyện này nữa thì hình như đã đi đến giới hạn của cháu mất rồi."
" Bác không hề biết Du Du vậy mà dám làm như thế."
" Tất nhiên, cháu biết bác không biết những gì cô ta đã làm. Vì nếu bác biết cháu đã không cần thiết phải dài dòng gọi bác đến đây mà trực tiếp xử lý hậu quả luôn rồi. Cũng vì giao tình bao nhiêu năm của hai nhà cháu mới nói cho bác. Bác hãy về nói con gái ngoan của mình. Đừng để giọt nước tràn ly. Lúc đó cháu cũng không biết mình sẽ làm gì đâu."
Anh đứng lên, tiêu sái chào Lâm lão gia và Hạ tổng rời đi.
" Thưa ba. Cũng muộn rồi, con ra tìm Tiểu Vy rồi trở về biệt thự luôn. Không làm phiền ba và bác uống trà nữa ạ."
" Ừ. Con về đi. Chăm sóc con bé cho tốt. Bảo nó đừng ham công việc quá, phụ nữ nên nghỉ ngơi nhiều."
" Vâng, con biết rồi ạ."
Hạ tổng nhìn bóng lưng anh rời đi mà không khỏi lo lắng. Quay qua nhìn Lâm lão gia, thái độ bình thản và sự quan tâm đối với đứa con dâu chưa qua cửa này của ông là đang đồng tình với cách làm của Lâm Ngạo Thiên sao? Xem ra ông cần phải dạy dỗ đứa con gái của mình lại rồi. Tránh sau này có ngày rước hoạ vào thân.
Văn Lê Vy lại theo lối cũ dạo trong khuôn viên. Dù đến đây bao nhiêu lần, nhưng khuôn viên xinh đẹp này luôn có một sức thu hút đặc biệt với cô. Hạ Lan Du dường như đã đứng đợi cô sẵn.
" Hạ tiểu thư cũng có nhã hứng đi dạo sao?"
" Bớt nói nhảm đi Văn Lê Vy. Cô thừa biết là tôi ở đây đợi cô mà, có đúng không?"
" Đợi tôi, Hạ tiểu thư. Cô làm cho tôi càng ngày càng mơ hồ rồi. Giữa tôi và cô có việc gì mà cô phải đợi tôi?"
" Văn Lê Vy. Xem ra tôi đã xem thường cô rồi. Không ngờ mọi người trong Lâm gia lại thích cô đến vậy. Đến cả bà nội Lâm khó tính như vậy mà cũng thích cô. Xem ra cô đúng là hồ ly chuyên khuyến rũ người khác thật rồi."
" Hạ tiểu thư. Cô không thấy mình nói sai ở đâu sao? Cô mở miệng đóng miệng liền gọi tôi" Hồ ly". Nhưng, tôi còn tưởng hôm nay cô đến đây để bắt Ngạo Thiên chịu trách nhiệm với cô, bắt Lâm gia nhận đứa con dâu là cô cơ mà."
" Cô.. cô.."
" À. Hay là cô căn bản là không giám nói.. Cô là đang sợ lúc đó Ngạo Thiên sẽ nói hai người chưa sảy ra chuyện gì. Là cô cố tình gài bẫy anh ấy. Lúc đó, có cho cô cũng không còn mặt mũi ở lại Lâm gia."
" Văn Lê Vy. Cô đừng vội đắc ý. Chưa đến sau cùng chưa biết ai sẽ là người đáng thương đâu. Cô cứ chờ đó cho tôi"
" Ok. Tốt thôi. Tôi sẽ chờ. Nhưng cô phải nhanh lên. Tôi chỉ sợ Thiên chờ cô không nổi. Anh ấy đang rất nóng lòng muốn kết hôn với tôi đó. Phải làm sao đây."
Hạ Lan Du ôm một bụng tức rời đi. Không biết bao nhiêu lần ả cố tình tìm cô lên mặt, nhưng lần nào người tức tối bỏ đi lại luôn là ả. Nhã hứng thưởng trăng của cô như vậy là bị cô ả phá ngang. Cô đàng gác qua một bên vậy. Nhưng cô vừa quay người lại suýt đã giật mình.
" Bác gái. bác ở đây từ lúc nào vậy?"
Cho đến việc cô ta cố tình cho người theo dõi Văn Lê Vy và Trần Thanh Hoàng, anh cũng đã cảnh cáo cô ta rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác cô ta vẫn thách thức giới hạn của anh. Bây giờ còn dám ngang nhiên gài bẫy anh. Xem ra anh không đánh tiếng trước với Hạ gia là không ổn rồi. Tránh trường hợp lần sau anh muốn thẳng tay trừng trị cô ta lại ảnh hưởng đến giao tình của người lớn mà.
Anh nhờ Lâm lão gia đánh tiếng mời Hạ tổng, ba của Hạ Lan Du đến Lâm gia dùng cơm. Hạ tổng đương nhiên sẽ đồng ý. Ông ta mừng còn không kịp ý chứ. Bao năm qua , chỉ nhờ vào giao tình tốt với Lâm gia mà con đường thương trường của ông ta dễ đi hơn không ít. Đối thủ thì nhường vài phần. Nhiều dự án hợp tác chung với Lâm thị đều được Lâm lão gia chiếu cố hơn nhiều. Bằng mọi cách, Hạ tổng đương nhiên phải giữ bằng được mối giao tình này rồi.
Buổi tối, Lâm Ngạo Thiên đưa luôn cả Văn Lê Vy về Lâm gia dùng cơm. Được mời làm khách nên Hạ tổng đến khá sớm và đương nhiên, Hạ Lan Du cũng không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để tiếp cận Lâm gia. Hôm nay cô ta một mực theo bằng được ba mình đến đây. Hạ lão gia vì không biết mọi chuyện của bọn trẻ diễn ra gần đây thế nào, nên cũng hào hứng cho cô ta đi cùng.
" ba, mẹ. Bác Hạ, con mới về."
" Con chào hai bác. Chào Hạ tổng. Cháu mới tới."
" Hai đứa về rồi à. Mau vào rửa tay rồi ăn cơm"
Đàn ông như Lâm lão gia chào thì chỉ gọi là cho có lệ. Nhưng trái ngược hoàn toàn với Lâm Lão gia, Lâm phu nhân luôn vô cùng nhiệt tình.
" Ây tiểu tử thối, cuối cùng cũng biết mang con dâu về cho mẹ rồi. Nào, mau vào đi. Tiểu Vy, hôm nay mẹ dặn dò người dưới làm toàn món con thích. Lát nhớ ăn nhiều vào."
" Vâng. Con cảm ơn bác gái ạ."
" Cái gì mà bác gái. Gọi mẹ. Sớm muộn gì cũng gọi, con cứ xưng hô sớm cho quen."
Trước sự nhiệt tình của Lâm phu nhân, cô cố gắng lắm mới nặn ra được một tiếng " mẹ". Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Lâm phu nhân cười ngoác ra tận mang tai rồi. Mỗi lần về nhà, Lâm Ngạo Thiên luôn có một cảm giác mình là người thừa trong gia đình vậy. Mọi sự quan tâm và chú ý của người trong gia đình sẽ đều đổ dồn hết lên người cô.
Lâm gia mặc dù là gia đình bề thế trong mắt người ngoài, nhưng khi về nhà mọi người đều rất hòa nhã, không phân biệt với người nhà. Kể cả khi dùng cơm sẽ sử dụng bàn tròn để tăng thêm sự hòa đồng. Trong bàn ăn, Lâm Ngạo Thiên thậm chí còn không có cơ hội ngồi cạnh cô. Vì hai vị trí trống bên cạnh cô giờ đã bị bà nội và mẹ cô mỗi người xí một bên rồi.
" Cháu ngoan, ăn tôm đi."
" Con ngoan, thịt bò rất mềm con ăn nhiều vào."
Bà nội một đũa, mẹ một đũa. loáng chốc bát của cô đã đầy ú. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu đầy đáng thương. Anh cũng muốn giải cứu cho cô nhưng hoàn toàn bất lực. Ai bảo sức hút của cô lớn vậy cơ chứ, ai nhìn cũng phải thương.
Một màn gia đình tình thâm này rơi vào mắt Hạ Lan Du lại chẳng khác gì thêm củi vào bếp đang cháy. Trước đây chưa có cô, thỉnh thoảng Hạ Lan Du có qua lại Lâm gia mọi người không phải là đến nỗi quan tâm lắm nhưng cũng không hoàn toàn coi cô ả như người vô hình như bây giờ. Suốt bữa ăn, cô ta hầu như chẳng đụng đũa, vì có ăn cũng chẳng ngon.
Sau bữa ăn, những người đàn ông sẽ cùng nhau thưởng trà và nói chuyện công việc. Cô cũng trò chuyện với Lâm lão phu nhân thêm một chút. Tuy nhiên thời gian cũng không lâu, người già thường ngủ sớm.
Ba người đàn ông ngồi bên khay trà vẫn còn bốc khói nghi ngút. Hạ tổng đang rất cao hứng. Tuy nói hai nhà Lâm Hạ giao tình lâu năm, nhưng địa vị trên thương trường lại cách xa nhau quá nhiều. Lâm lão gia có thể không nghĩ tới khoảng cách địa vị mà duy trì mối quan hệ thân thiết này, đối với Hạ Tổng thật là không còn mong cầu gì hơn.
" lão Lâm. Lâu rồi chúng ta không cùng ngồi với nhau. Hôm nay gọi tôi qua là có chuyện gì sao?"
" Không phải ba cháu có việc, mà là cháu có việc muốn nói với bác."
Người lên tiếng không phải là Lâm lão gia mà lại là Lâm Ngạo Thiên làm cho Hạ tổng có chút bất ngờ. Trong phút chốc, ông ta như cảm thấy hơi thở của mình không thông. Mồ hôi lạnh cũng đã lấm tấm trên trán từ lúc nào.
Bản thân Hạ tổng thừa hiểu, dù là hai nhà có giao tình, nhưng không mấy khi anh chủ động tìm gặp. Hai nữa, nếu là Lâm lão gia thì bất cứ điều gì ông làm với Hạ gia đều nương tay, do mối quan hệ với Hạ tổng. Nhưng nếu người đó là Lâm Ngạo Thiên thì chưa chắc. Cách làm việc của anh so với Lâm lão gia thì thủ đoạn hơn, dứt khoát hơn và máu lạnh hơn nhiều. Đó cũng là lý do vì sao, sau khi Lâm Ngạo Thiên lên tiếp quản, tập đoàn Lâm thị chỉ có ngày càng đi lên mà thôi.
" Ngạo Thiên tìm bác có việc gì sao? Nếu có việc gì có thể trực tiếp cho người qua nói với bác. Đâu cần phải tốn công như vậy."
" Bác Hạ khuông cần phải căng thẳng như vậy. Cháu chỉ muốn nói chuyện với bác như với một người trưởng bối trong nhà mà thôi."
" Trưởng bối. ừ... trưởng bối. tốt.. tốt."
Ý tứ của lời nói còn có chút rào trước đón sau của Lâm Ngạo Thiên làn cho Hạ tổng phần nào bớt lo lắng. Có lẽ là có chuyện thật. Nhưng ít ra, anh vẫn còn chưa có ý định làm ông ta đến bước cùng đường. Như vậy vẫn còn tốt chán, si với việc anh không nói gì mà lẳng lặng làm cho Hạ gia bị xóa sổ trên thương trường. Bài học của Lam gia mới cách đây hơn hai tháng, bản thân Hạ tổng còn nhớ rõ lắm.
" Bác Hạ. Bác xem đây là gì?"
Hạ tổng nhìn vào hình ảnh trong điện thoại không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ con gái cưng của ông ta và anh đã phát sinh quan hệ. Như vậy thì quá tốt rồi. Có thể kết thông gia cùng Lâm thị. Thân lại càng thêm thân còn gì bằng. Nhưng điều ông ta phân vân là, chẳng phải anh mới cầu hôn Văn Lê Vy sao? Vậy rốt cuộc những bức hình này là như thế nào? Như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hạ tổng, anh ôn tồn giải thích.
" Bác Hạ đừng suy nghĩ nhiều. Cháu đã có vị hôn phu thì làm sao phát sinh quan hệ với con gái bác được. Hôm nay cháu hẹn bác chính là vì những bức hình này."
" Ý của cháu là.."
" Đúng vậy. Những bức hình này là do con gái cưng của bác nhân lúc cháu sơ ý, đã cố tình hạ thuốc cháu chụp được."
" Nó dám."
" Sao không dám. Xem ra bác chưa hiểu hết về con gái mình rồi. Xúi giục Nguyệt Hạ ra tay Hãm hại Tiểu Vy. Thuê người chụp ảnh bôi nhọ. Đến chuyện này nữa thì hình như đã đi đến giới hạn của cháu mất rồi."
" Bác không hề biết Du Du vậy mà dám làm như thế."
" Tất nhiên, cháu biết bác không biết những gì cô ta đã làm. Vì nếu bác biết cháu đã không cần thiết phải dài dòng gọi bác đến đây mà trực tiếp xử lý hậu quả luôn rồi. Cũng vì giao tình bao nhiêu năm của hai nhà cháu mới nói cho bác. Bác hãy về nói con gái ngoan của mình. Đừng để giọt nước tràn ly. Lúc đó cháu cũng không biết mình sẽ làm gì đâu."
Anh đứng lên, tiêu sái chào Lâm lão gia và Hạ tổng rời đi.
" Thưa ba. Cũng muộn rồi, con ra tìm Tiểu Vy rồi trở về biệt thự luôn. Không làm phiền ba và bác uống trà nữa ạ."
" Ừ. Con về đi. Chăm sóc con bé cho tốt. Bảo nó đừng ham công việc quá, phụ nữ nên nghỉ ngơi nhiều."
" Vâng, con biết rồi ạ."
Hạ tổng nhìn bóng lưng anh rời đi mà không khỏi lo lắng. Quay qua nhìn Lâm lão gia, thái độ bình thản và sự quan tâm đối với đứa con dâu chưa qua cửa này của ông là đang đồng tình với cách làm của Lâm Ngạo Thiên sao? Xem ra ông cần phải dạy dỗ đứa con gái của mình lại rồi. Tránh sau này có ngày rước hoạ vào thân.
Văn Lê Vy lại theo lối cũ dạo trong khuôn viên. Dù đến đây bao nhiêu lần, nhưng khuôn viên xinh đẹp này luôn có một sức thu hút đặc biệt với cô. Hạ Lan Du dường như đã đứng đợi cô sẵn.
" Hạ tiểu thư cũng có nhã hứng đi dạo sao?"
" Bớt nói nhảm đi Văn Lê Vy. Cô thừa biết là tôi ở đây đợi cô mà, có đúng không?"
" Đợi tôi, Hạ tiểu thư. Cô làm cho tôi càng ngày càng mơ hồ rồi. Giữa tôi và cô có việc gì mà cô phải đợi tôi?"
" Văn Lê Vy. Xem ra tôi đã xem thường cô rồi. Không ngờ mọi người trong Lâm gia lại thích cô đến vậy. Đến cả bà nội Lâm khó tính như vậy mà cũng thích cô. Xem ra cô đúng là hồ ly chuyên khuyến rũ người khác thật rồi."
" Hạ tiểu thư. Cô không thấy mình nói sai ở đâu sao? Cô mở miệng đóng miệng liền gọi tôi" Hồ ly". Nhưng, tôi còn tưởng hôm nay cô đến đây để bắt Ngạo Thiên chịu trách nhiệm với cô, bắt Lâm gia nhận đứa con dâu là cô cơ mà."
" Cô.. cô.."
" À. Hay là cô căn bản là không giám nói.. Cô là đang sợ lúc đó Ngạo Thiên sẽ nói hai người chưa sảy ra chuyện gì. Là cô cố tình gài bẫy anh ấy. Lúc đó, có cho cô cũng không còn mặt mũi ở lại Lâm gia."
" Văn Lê Vy. Cô đừng vội đắc ý. Chưa đến sau cùng chưa biết ai sẽ là người đáng thương đâu. Cô cứ chờ đó cho tôi"
" Ok. Tốt thôi. Tôi sẽ chờ. Nhưng cô phải nhanh lên. Tôi chỉ sợ Thiên chờ cô không nổi. Anh ấy đang rất nóng lòng muốn kết hôn với tôi đó. Phải làm sao đây."
Hạ Lan Du ôm một bụng tức rời đi. Không biết bao nhiêu lần ả cố tình tìm cô lên mặt, nhưng lần nào người tức tối bỏ đi lại luôn là ả. Nhã hứng thưởng trăng của cô như vậy là bị cô ả phá ngang. Cô đàng gác qua một bên vậy. Nhưng cô vừa quay người lại suýt đã giật mình.
" Bác gái. bác ở đây từ lúc nào vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.