Vòng Tròn Định Mệnh Tình Yêu Anh Và Em
Chương 47: Hãy chôn giấu tình cảm thật kỹ. Tránh cả hai người cùng khó xử
Loài Hoa Quỷ Dữ
23/09/2023
Dù chỉ là tiệc thường niên, nhưng khá nhiều nhân vật có tiếng tăm mặt mũi đều tham dự. Những con cáo già sành sỏi trên thương trường làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế để lôi kéo các mối quan hệ làm ăn sau này cơ chứ. Đặc biệt chủ nhân bữa tiệc lại là Lâm Ngạo Thiên, ông hoàng thương trường rồi. Dù ai có bận cách mấy cũng cố gắng thu xếp mà đến. Không thể đắc tội với vị đại phật gia này được.
Văn lê Vy cùng anh đi dạo một vòng chào hỏi các đối tác làm ăn của anh. Đúng thật sự cô không hợp với môi trường xã giao như thế này mà. Cô nói nhỏ vào tai anh.
" Thiên, em ra ngoài kia hóng mát chút nhé. Ở đây em thấy ngột ngạt quá."
" Ừ. em cứ nghỉ một lát đi. Anh sẽ qua tìm em sớm nhất có thể."
Anh không quên yêu chiều đặt lên trán cô một nụ hôn trước ánh mắt ngạc nhiên của mấy vị đối tác. Đây là vị tổng tài cấm dục, không gần nữ sắc trong truyền thuyết mà họ đã biết đây sao. Nhìn bộ dáng dịu dàng của anh lúc này có thế nào cũng không giống.
Cô chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái bằng bộ sofa ở một bên góc khuất của đại sảnh bữa tiệc. Vừa ngồi được một lát, cô đã thấy ngay một ly rượu vang đỏ giơ ngay trước mặt mình. Cô ngước mắt nhìn theo quán tính.
" Không ngại uống cùng anh một lý chứ?"
" Trần học trưởng. Tất nhiên là không ngại rồi."
Anh nền nã ngồi xuống ghế đối diện trước mặt cô. Anh cũng biết từ sau hôm vô tình ôm cô ở quán cafe bị Lâm Ngạo Thiên bắt gặp cô luôn giữ khoảng cách với anh, anh cũng không muốn làm cô khó xử. Nhưng không trở thành người yêu thì hai người vẫn còn tình nghĩa anh em bạn bè mà. Gặp nhau mà không chào hỏi thì lại còn kỳ hơn.
" Trần học trưởng anh đây là thay thầy Trần dự tiệc sao?"
" Ừ. ba anh cũng già rồi, nếu anh đã tiếp quản việc kinh doanh của công ty thì việc xã giao tiệc tùng cũng là điều không thể thiếu."
" Anh nói cũng đúng. Em có nghe Quỳnh An nói về hợp đồng của bên em với công ty anh cũng gần như hoàn tất phải không?"
" cũng sắp rồi. Chỉ còn chờ bên VA các em rót nguồn vốn lần đầu là được. Mà dạo này Quỳnh An than thở với anh nhiều lắm đó. Em ấy bảo em bận yêu đương nên em ấy sắp bị công việc đè không thở được nữa rồi."
" Anh còn lạ gì cậu ấy nữa. Cậu ấy chỉ nói thế thôi. Quỳnh An còn quá em đó chứ. Hôm nay còn không thèm thay công ty dự tiệc mà trốn đi chơi với Lê Thừa Chấn luôn rồi kìa."
" Vy Vy. Thật ra anh luôn có một điều muốn nói với em, anh đã định nói với em lâu rồi. Anh... Thật ra anh"
" Có chuyện gì khó nói sao? anh nói đi."
Trần Thanh Hoàng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô tim anh lại càng đập nhanh hơn. Một thứ tình cảm đơn phương ấp ủ lâu như vậy đâu phải muốn nói là nói được. Phải thu hết bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra được chứ. Anh biết, nếu anh nói ra có lẽ cô sẽ càng khó xử hơn. Nhưng nếu anh không nói, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng biết được tâm tư của anh.
" thật ra anh. Vy Vy anh... anh..."
" Tiểu Vy, em ngồi đây à? anh tìm em nãy giờ. Trần thiếu cũng ở đây sao? à quên, chắc tôi phải gọi là Trần tổng rồi. Nghe nói anh đã thay ba mình tiếp quản Trần thị rồi."
Lâm Ngạo Thiên nền nã đưa tay ra bắt tay xã giao với Trần Thanh Hoàng. Đương nhiên, đứng trước mặt anh sẽ không ai keo kiệt một cái bắt tay rồi. Họ còn sợ anh không nể mặt nhận lời chào ấy chứ. Đằng này anh đã chủ động thì còn gì bằng. Trần Thanh Hoàng cũng khách sáo bắt tay với anh.
" Lâm tổng khách sáo rồi. Trên thương trường sau này còn mong Lâm tổng chiếu cố nhiều."
" Tất nhiên rồi. Dù sao anh cũng như anh trai Tiểu Vy. giúp đỡ nhau là điều nên làm."
Anh quay sang thấy cô vẫn còn ngơ ngác nhìn hai người đàn ông nói chuyện. Anh nói với cô bằng chất giọng đầy yêu chiều.
" Mẹ anh hình như có việc muốn tìm em, hay là em qua chỗ mẹ đi. Anh có chút chuyện riêng muốn nói với Trần tổng".
" Vâng. Vậy em qua chỗ bác gái. Khi nào anh nói chuyện xong thì qua nhé."
Cô biết chắc chắn không phải là Lâm phu nhân tìm mình nhưng vẫn nghe lời anh đi qua đó. Vì cô biết anh đang có chuyện muốn nói riêng với Trần Thanh Hoàng mà cô không nên biết. Cô lựa chọn làm theo lời anh, vì trong mối quan hệ của hai người anh luôn là người suy nghĩ và hy sinh nhiều hơn. Chắc chắn sẽ không có lý do gì để anh phải có những hành động ngoài luồng tình cảm của hai người.
" Lâm tổng có điều gì cần nói với tôi mà không thể cho Vy Vy biết sao?"
Anh luôn biết, Trần Thanh Hoàng yêu thầm Tiểu Vy của anh. Nhưng anh không có ác cảm với anh ta. Vì chung quy cho cùng, đó cũng là thứ tình cảm đơn phương xuất phát từ một phía. Dù có yêu đối phương đến mấy mà không có sự đáp lại thì cũng không bao giờ có thể đi qua giới hạn được.
" Trần tổng. Tôi biết vừa rồi anh định nói gì với Tiểu Vy."
" Ý anh là sao?"
" Tôi biết anh là người thông minh. Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, vì chỉ cần nói ít họ sẽ hiểu được nhiều. Và quan trọng là không cần nói thẳng họ cũng hiểu."
"Tôi hiểu ý của anh, Lâm tổng."
" Tất nhiên tôi biết anh sẽ hiểu. Thật ra tôi cũng hiểu cảm giác của anh Trần tổng. Vì tôi cũng từng đơn phương thích cô ấy hai năm. Tìm kiếm vất vả mới gặp lại cô ấy. Cảm giác đơn phương thật không dễ chịu một chút nào. Nó như một con côn trùng từ từ gặm nhấm, bào mòn mọi nỗ lực của bản thân vậy. Thật tệ."
Anh đưa tay với ly rượu vang đỏ mà cô uống dở ban nãy để lại. Một hơi, toàn bộ chất lỏng đã nằm trong cổ họng anh. Vị hơi chua, chát, lại có chút ngọt y hệt cảm xúc của anh đang đan xen lúc này vậy. Anh tiếp tục nói.
" Nhưng tôi khác anh Trần Tổng ạ. Tôi yêu, nhưng tôi sẽ cố gắng bày tỏ và nói cho cô ấy tình cảm của mình. Anh lại khác, anh đã không làm như vậy. Thật ra đứng trước một người con gái con gái xuất sắc như Tiểu Vy, bất kỳ người đàn ông nào rồi cũng sẽ có áp lực về mọi mặt. Tôi cũng biết anh lựa chọn xây dựng sự nghiệp để xứng đáng với cô ấy. Nhưng anh thật sự đã bỏ lỡ cô ấy rồi. Giờ người đang bên cạnh cô ấy là tôi, vậy anh nghĩ những gì anh định nói ra còn ý nghĩa không?"
Anh đứng lên cài lại khuy áo vest cẩn thận, để lại cho Trần Thanh Hoàng một câu khiến anh ta phải suy ngẫm, sau đó rời đi một cách tiêu sái.
" Trần tổng. Tôi chỉ muốn khuyên anh một câu." Có những việc anh nên nói từ ban đầu. Nếu như ban đầu không nói, thì sau này vĩnh viễn cũng đừng nói". Dù sao ngay từ khi bắt đầu, tình cảm của anh với Tiểu Vy cũng chỉ là mình anh đơn phương tự nguyện, cô ấy thậm chí còn chưa bao giờ biết. Chính vì thế tôi khuyên anh nên chôn giấu tình cảm thật kỹ, tránh cả hai đều cảm thấy khó xử."
Trần Thanh Hoàng như chết lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Ngạo Thiên đang rời đi. Anh ta vẫn còn chưa hoàn hồn. Tâm trí đang thả trôi theo những lời anh vừa nói. Anh ta tự thấy mình hôm nay thật sự quá kích động rồi. Nếu không có sự xuất hiện của Lâm Ngạo Thiên vào lúc đó. hoặc giả như anh ta nói cho cô biết tình cảm của mình, chỉ sợ rằng với tính cách của cô đến làm bạn họ cũng chẳng được chứ đừng nói đến thân thiết như bây giờ.
Phải chăng, như lời Lâm Ngạo Thiên nói, sự lựa chọn trong quá khứ của anh là sai rồi. Những gì anh cố gắng để rút ngắn khoảng cách của họ trong quá khứ lại vô tình đẩy hai người đi xa nhau hơn. Đúng thật sự thời gian là khoảng cách đáng sợ nhất mà không ai có thể níu lại được. Người biết tranh thủ thời gian mới là kẻ hưởng lợi sau cùng mà. Chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ.
" Thưa quý vị. Mong tất cả mọi người cùng hướng về sân khấu để cùng nghe Lâm tổng, người chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay phát biểu đôi lời ạ."
Lời của người dẫn chương trình đã kéo Trần Thanh Hoàng ra khỏi những suy nghĩ riêng của mình. Ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng về sân khấu chính. Nơi ánh đèn sáng duy nhất của bữa tiệc đang chiếu thẳng vào người đàn ông hoàn hảo, thiêu đốt mọi ánh nhìn của tất cả những người phụ nữ có mặt tại đây. Lâm Ngạo Thiên vẫn chất giọng tự tin phát biểu.
" Chào tất cả mọi người. Tôi là Lâm Ngạo Thiên, chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Rất cảm ơn tất cả mọi người, các bạn đối tác đã bỏ ra thời gian quý báu của mình để tham dự bữa tiệc. Và cũng cảm ơn toàn bộ nhân viên của tập đoàn Lâm thị đã luôn nỗ lực làm việc thật tốt trong thời gian qua. Sự cống hiến to lớn của tất cả nhân viên chính là đang góp phần giúp tập đoàn ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Một lần nữa xin chân thành gửi lời cảm ơn đến các bạn."
Những tiếng vỗ tay giòn rã khắp đại sảnh vang lên như tiếp thêm tinh thần cho người đứng trên sân khấu càng tự tin vào bài phát biểu của mình.
" Ngoài ra, bữa tiệc thường niên hôm nay cũng là bữa tiệc mừng công mà tôi muốn dành đến cho bộ phận kế hoạch và sát nhập của Lâm thị đã nỗ lực cho kế hoạch sát nhập điện tử Vạn Minh chính thức trở thành một chi nhánh của tập đoàn Lâm thị. Trong tương lai chắc chắn Lâm thị chúng tôi sẽ đưa công nghệ thông tin thành một trong những thị trường mà Lâm thị chúng tôi phát triển rộng rãi. Rất mong sẽ được sự ủng hộ nhiệt tình của các vị đối tác lâu năm của Lâm thị. Chúc cho sự hợp tác của chúng ta ngày càng bền vững và gắn kết hơn nữa. Cùng nhau hưởng lợi nhuận do chính chúng ta tạo ra. Và một mặt khác cũng thay đổi cái nhìn khách quan của mọi người vào nền kinh tế chung của quốc gia. Chân thành cảm ơn mọi người."
Văn lê Vy cùng anh đi dạo một vòng chào hỏi các đối tác làm ăn của anh. Đúng thật sự cô không hợp với môi trường xã giao như thế này mà. Cô nói nhỏ vào tai anh.
" Thiên, em ra ngoài kia hóng mát chút nhé. Ở đây em thấy ngột ngạt quá."
" Ừ. em cứ nghỉ một lát đi. Anh sẽ qua tìm em sớm nhất có thể."
Anh không quên yêu chiều đặt lên trán cô một nụ hôn trước ánh mắt ngạc nhiên của mấy vị đối tác. Đây là vị tổng tài cấm dục, không gần nữ sắc trong truyền thuyết mà họ đã biết đây sao. Nhìn bộ dáng dịu dàng của anh lúc này có thế nào cũng không giống.
Cô chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái bằng bộ sofa ở một bên góc khuất của đại sảnh bữa tiệc. Vừa ngồi được một lát, cô đã thấy ngay một ly rượu vang đỏ giơ ngay trước mặt mình. Cô ngước mắt nhìn theo quán tính.
" Không ngại uống cùng anh một lý chứ?"
" Trần học trưởng. Tất nhiên là không ngại rồi."
Anh nền nã ngồi xuống ghế đối diện trước mặt cô. Anh cũng biết từ sau hôm vô tình ôm cô ở quán cafe bị Lâm Ngạo Thiên bắt gặp cô luôn giữ khoảng cách với anh, anh cũng không muốn làm cô khó xử. Nhưng không trở thành người yêu thì hai người vẫn còn tình nghĩa anh em bạn bè mà. Gặp nhau mà không chào hỏi thì lại còn kỳ hơn.
" Trần học trưởng anh đây là thay thầy Trần dự tiệc sao?"
" Ừ. ba anh cũng già rồi, nếu anh đã tiếp quản việc kinh doanh của công ty thì việc xã giao tiệc tùng cũng là điều không thể thiếu."
" Anh nói cũng đúng. Em có nghe Quỳnh An nói về hợp đồng của bên em với công ty anh cũng gần như hoàn tất phải không?"
" cũng sắp rồi. Chỉ còn chờ bên VA các em rót nguồn vốn lần đầu là được. Mà dạo này Quỳnh An than thở với anh nhiều lắm đó. Em ấy bảo em bận yêu đương nên em ấy sắp bị công việc đè không thở được nữa rồi."
" Anh còn lạ gì cậu ấy nữa. Cậu ấy chỉ nói thế thôi. Quỳnh An còn quá em đó chứ. Hôm nay còn không thèm thay công ty dự tiệc mà trốn đi chơi với Lê Thừa Chấn luôn rồi kìa."
" Vy Vy. Thật ra anh luôn có một điều muốn nói với em, anh đã định nói với em lâu rồi. Anh... Thật ra anh"
" Có chuyện gì khó nói sao? anh nói đi."
Trần Thanh Hoàng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô tim anh lại càng đập nhanh hơn. Một thứ tình cảm đơn phương ấp ủ lâu như vậy đâu phải muốn nói là nói được. Phải thu hết bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra được chứ. Anh biết, nếu anh nói ra có lẽ cô sẽ càng khó xử hơn. Nhưng nếu anh không nói, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng biết được tâm tư của anh.
" thật ra anh. Vy Vy anh... anh..."
" Tiểu Vy, em ngồi đây à? anh tìm em nãy giờ. Trần thiếu cũng ở đây sao? à quên, chắc tôi phải gọi là Trần tổng rồi. Nghe nói anh đã thay ba mình tiếp quản Trần thị rồi."
Lâm Ngạo Thiên nền nã đưa tay ra bắt tay xã giao với Trần Thanh Hoàng. Đương nhiên, đứng trước mặt anh sẽ không ai keo kiệt một cái bắt tay rồi. Họ còn sợ anh không nể mặt nhận lời chào ấy chứ. Đằng này anh đã chủ động thì còn gì bằng. Trần Thanh Hoàng cũng khách sáo bắt tay với anh.
" Lâm tổng khách sáo rồi. Trên thương trường sau này còn mong Lâm tổng chiếu cố nhiều."
" Tất nhiên rồi. Dù sao anh cũng như anh trai Tiểu Vy. giúp đỡ nhau là điều nên làm."
Anh quay sang thấy cô vẫn còn ngơ ngác nhìn hai người đàn ông nói chuyện. Anh nói với cô bằng chất giọng đầy yêu chiều.
" Mẹ anh hình như có việc muốn tìm em, hay là em qua chỗ mẹ đi. Anh có chút chuyện riêng muốn nói với Trần tổng".
" Vâng. Vậy em qua chỗ bác gái. Khi nào anh nói chuyện xong thì qua nhé."
Cô biết chắc chắn không phải là Lâm phu nhân tìm mình nhưng vẫn nghe lời anh đi qua đó. Vì cô biết anh đang có chuyện muốn nói riêng với Trần Thanh Hoàng mà cô không nên biết. Cô lựa chọn làm theo lời anh, vì trong mối quan hệ của hai người anh luôn là người suy nghĩ và hy sinh nhiều hơn. Chắc chắn sẽ không có lý do gì để anh phải có những hành động ngoài luồng tình cảm của hai người.
" Lâm tổng có điều gì cần nói với tôi mà không thể cho Vy Vy biết sao?"
Anh luôn biết, Trần Thanh Hoàng yêu thầm Tiểu Vy của anh. Nhưng anh không có ác cảm với anh ta. Vì chung quy cho cùng, đó cũng là thứ tình cảm đơn phương xuất phát từ một phía. Dù có yêu đối phương đến mấy mà không có sự đáp lại thì cũng không bao giờ có thể đi qua giới hạn được.
" Trần tổng. Tôi biết vừa rồi anh định nói gì với Tiểu Vy."
" Ý anh là sao?"
" Tôi biết anh là người thông minh. Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, vì chỉ cần nói ít họ sẽ hiểu được nhiều. Và quan trọng là không cần nói thẳng họ cũng hiểu."
"Tôi hiểu ý của anh, Lâm tổng."
" Tất nhiên tôi biết anh sẽ hiểu. Thật ra tôi cũng hiểu cảm giác của anh Trần tổng. Vì tôi cũng từng đơn phương thích cô ấy hai năm. Tìm kiếm vất vả mới gặp lại cô ấy. Cảm giác đơn phương thật không dễ chịu một chút nào. Nó như một con côn trùng từ từ gặm nhấm, bào mòn mọi nỗ lực của bản thân vậy. Thật tệ."
Anh đưa tay với ly rượu vang đỏ mà cô uống dở ban nãy để lại. Một hơi, toàn bộ chất lỏng đã nằm trong cổ họng anh. Vị hơi chua, chát, lại có chút ngọt y hệt cảm xúc của anh đang đan xen lúc này vậy. Anh tiếp tục nói.
" Nhưng tôi khác anh Trần Tổng ạ. Tôi yêu, nhưng tôi sẽ cố gắng bày tỏ và nói cho cô ấy tình cảm của mình. Anh lại khác, anh đã không làm như vậy. Thật ra đứng trước một người con gái con gái xuất sắc như Tiểu Vy, bất kỳ người đàn ông nào rồi cũng sẽ có áp lực về mọi mặt. Tôi cũng biết anh lựa chọn xây dựng sự nghiệp để xứng đáng với cô ấy. Nhưng anh thật sự đã bỏ lỡ cô ấy rồi. Giờ người đang bên cạnh cô ấy là tôi, vậy anh nghĩ những gì anh định nói ra còn ý nghĩa không?"
Anh đứng lên cài lại khuy áo vest cẩn thận, để lại cho Trần Thanh Hoàng một câu khiến anh ta phải suy ngẫm, sau đó rời đi một cách tiêu sái.
" Trần tổng. Tôi chỉ muốn khuyên anh một câu." Có những việc anh nên nói từ ban đầu. Nếu như ban đầu không nói, thì sau này vĩnh viễn cũng đừng nói". Dù sao ngay từ khi bắt đầu, tình cảm của anh với Tiểu Vy cũng chỉ là mình anh đơn phương tự nguyện, cô ấy thậm chí còn chưa bao giờ biết. Chính vì thế tôi khuyên anh nên chôn giấu tình cảm thật kỹ, tránh cả hai đều cảm thấy khó xử."
Trần Thanh Hoàng như chết lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Ngạo Thiên đang rời đi. Anh ta vẫn còn chưa hoàn hồn. Tâm trí đang thả trôi theo những lời anh vừa nói. Anh ta tự thấy mình hôm nay thật sự quá kích động rồi. Nếu không có sự xuất hiện của Lâm Ngạo Thiên vào lúc đó. hoặc giả như anh ta nói cho cô biết tình cảm của mình, chỉ sợ rằng với tính cách của cô đến làm bạn họ cũng chẳng được chứ đừng nói đến thân thiết như bây giờ.
Phải chăng, như lời Lâm Ngạo Thiên nói, sự lựa chọn trong quá khứ của anh là sai rồi. Những gì anh cố gắng để rút ngắn khoảng cách của họ trong quá khứ lại vô tình đẩy hai người đi xa nhau hơn. Đúng thật sự thời gian là khoảng cách đáng sợ nhất mà không ai có thể níu lại được. Người biết tranh thủ thời gian mới là kẻ hưởng lợi sau cùng mà. Chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ.
" Thưa quý vị. Mong tất cả mọi người cùng hướng về sân khấu để cùng nghe Lâm tổng, người chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay phát biểu đôi lời ạ."
Lời của người dẫn chương trình đã kéo Trần Thanh Hoàng ra khỏi những suy nghĩ riêng của mình. Ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng về sân khấu chính. Nơi ánh đèn sáng duy nhất của bữa tiệc đang chiếu thẳng vào người đàn ông hoàn hảo, thiêu đốt mọi ánh nhìn của tất cả những người phụ nữ có mặt tại đây. Lâm Ngạo Thiên vẫn chất giọng tự tin phát biểu.
" Chào tất cả mọi người. Tôi là Lâm Ngạo Thiên, chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Rất cảm ơn tất cả mọi người, các bạn đối tác đã bỏ ra thời gian quý báu của mình để tham dự bữa tiệc. Và cũng cảm ơn toàn bộ nhân viên của tập đoàn Lâm thị đã luôn nỗ lực làm việc thật tốt trong thời gian qua. Sự cống hiến to lớn của tất cả nhân viên chính là đang góp phần giúp tập đoàn ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Một lần nữa xin chân thành gửi lời cảm ơn đến các bạn."
Những tiếng vỗ tay giòn rã khắp đại sảnh vang lên như tiếp thêm tinh thần cho người đứng trên sân khấu càng tự tin vào bài phát biểu của mình.
" Ngoài ra, bữa tiệc thường niên hôm nay cũng là bữa tiệc mừng công mà tôi muốn dành đến cho bộ phận kế hoạch và sát nhập của Lâm thị đã nỗ lực cho kế hoạch sát nhập điện tử Vạn Minh chính thức trở thành một chi nhánh của tập đoàn Lâm thị. Trong tương lai chắc chắn Lâm thị chúng tôi sẽ đưa công nghệ thông tin thành một trong những thị trường mà Lâm thị chúng tôi phát triển rộng rãi. Rất mong sẽ được sự ủng hộ nhiệt tình của các vị đối tác lâu năm của Lâm thị. Chúc cho sự hợp tác của chúng ta ngày càng bền vững và gắn kết hơn nữa. Cùng nhau hưởng lợi nhuận do chính chúng ta tạo ra. Và một mặt khác cũng thay đổi cái nhìn khách quan của mọi người vào nền kinh tế chung của quốc gia. Chân thành cảm ơn mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.