Chương 22
Phương Linh Hugo
25/12/2022
Hoàng Phượng nhìn thấy Nguyên Vũ thì sợ tới mức không dám bước tiếp. Cô kéo áo Thiên Long lại năn nỉ:
“Anh có thể vì tôi một lần không?
Chúng ta đi chuyến ngày mai được không?”
Cô sợ nếu lên máy bay Nguyên Vũ sẽ gây ầm ĩ với cô. Hoặc anh sẽ gây chuyện với Thiên Long lần nữa. Lúc đó cô không thể lường trước được hậu quả.
Thiên Long dừng bước xoay người nhìn Hoàng Phượng, anh cúi xuống hôn lên đôi mắt đang hoảng loạn của cô:
“Tôi nhắc lại một lần nữa, làm việc bên cạnh tôi cô không cần lo lắng bất cứ điều gì.”
Hoàng Phượng bị hành động thân mật của Thiên Long làm cho bất ngờ khiến cô quên đi chuyện đang sợ hãi Nguyên Vũ.
Tới lúc lên máy bay nghe thông báo của phi hành đoàn Hoàng Phượng mới biết cô và Thiên Long đi thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải đi Hà Nội. Vì mãi lo lắng Nguyên Vũ mà cô không để ý anh lấy vé đi Tân Sơn Nhất.
Cô nghĩ Thiên Long và cô bay vào Tân Sơn Nhất sau đó sẽ bay ngược ra Hà Nội để tránh đụng chạm với Nguyên Vũ nên ngoan ngoãn đi theo anh.
Sau hơn một giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Đón hai người là một người đàn ông trung niên lái chiếc xe Audi Q7 màu đen sang trọng.
Thấy Thiên Long người đàn ông trung niên gập đầu cung kính:
“Chào cậu chủ.”
Sau đó ông mở cửa xe làm động tác mời với anh:
“Mời cậu lên xe.”
Hoàng Phượng khẽ gật đầu với bác tài xế:
“Chào bác ạ.”
Cô ngăn ông không cần mở cửa xe cho cô sau đó phụ bác lái xe đưa va li lên cốp xe rồi mới ngồi vào băng ghế sau cùng Thiên Long.
Hoàng Phượng chỉ là nghĩ trong thời gian chờ đến giờ bay ra Hà Nội Thiên Long cho lái xe đưa cô đi thăm thú thành phố Hồ Chí Minh một vòng nên cô tỏ vẻ khá phấn khích. Cô quay sang nhìn Thiên Long:
“Trụ sở chính của Thiên Long ở đâu ạ?”
Cô nghĩ nếu làm trợ lý chuyên môn cho anh chắc chắn cô sẽ làm việc chủ yếu ở đây.
Thiên Long đang suy tư chuyện gì đó nên không đáp lại câu hỏi của Hoàng Phượng.
Bác lái xe thấy không khí có vẻ trầm lắng nhìn Hoàng Phượng qua gương chiếu hậu cười nói:
“Lát nữa xe của chúng ta đi ngang qua trụ sở chính của Thiên Long bác sẽ chỉ cho.”
Hoàng Phượng gượng cười:
“Dạ vâng. Cảm ơn bác.”
Không khí của xe lại rơi vào trầm lặng.
Một hồi lâu sau lại nghe giọng của bác tài xế:
“Tòa nhà cao tầng phía trước là trụ sở chính của tập đoàn Thiên Long đó.”
Hoàng Phượng đưa mắt nhìn theo hướng bác tài xế chỉ, nhìn thấy tòa nhà thiếu chút nữa cô hét lớn.
Cô nghĩ thầm, trụ sở chính của tập đoàn bán đất có khác, là tòa nhà cao chót vót với thiết kế hiện đại nằm ngay trung tâm quận Bình Thạnh.
Bác tài xế đánh lái về phía tòa nhà, Hoàng Phượng còn nghĩ bác tài xế ghé trụ sở chính của Thiên Long cho Hoàng Phượng tham quan nhưng không phải. Xe chạy thẳng hướng sông Sài Gòn sau đó dừng lại trước một căn biệt thự ven sông.
Chờ bảo vệ mở cửa, bác lái xe chạy thẳng vào trong.
Nhìn thấy người phụ nữ ngồi xe lăn Thiên Long lên tiếng:
“Dừng xe.”
Anh xuống xe sau đó tiến đến cúi xuống ôm người phụ nữ đang ngồi xe lăn:
“Sao mẹ lại ngồi đây?”
Thiên Long ngồi xổm xuống trước mặt mẹ của mình, anh nắm tay bà, nhìn bà đầy yêu thương.
Mẹ của Thiên Long nhìn anh khóc:
“Con lại gây ra chuyện gì rồi? Ba của con đang đợi bên trong.”
Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai của mình dẫn phụ nữ về nhà nên không khỏi xúc động.
Thiên Long nghĩ ba gọi anh về gấp chắc là chuyện liên quan đến dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang. Anh lấy tay lau nước mắt cho mẹ của mình:
“Mẹ lại khóc nữa rồi. Con không làm gì khiến mẹ phải buồn lo đâu.”
Thấy mẹ của Thiên Long nhìn mình khóc, Hoàng Phượng rất khó xử. Cô đi tới đứng khá xa cúi đầu chào:
“Cháu chào bác ạ!”
Mẹ của Thiên Long ngoắc tay với Hoàng Phượng ý muốn cô lại gần. Bà nói nhìn Thiên Long:
“Con vào trong gặp ba con trước đi, mẹ muốn nói chuyện với cô gái này một lát.”
Thiên Long đứng nói với Hoàng Phượng:
“Đây là mẹ của tôi.”
Sau đó anh đi thẳng vào bên trong biệt thự.
Vừa vào tới phòng khách đã thấy người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay ông còn cầm một chiếc roi da.
Ông là Huỳnh Thành Công chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn bất động sản Thiên Long, nói cách khác ông chính là chủ nhân, người sáng lập là tập đoàn bất động sản Thiên Long.
Thiên Long nhanh miệng:
“Con chào ba, có việc gì mà ba gọi con về gấp thế ạ?”
Dứt lời Thiên Long ngồi xuống ghế sô pha đối diện với ông Thành Công.
Ông Thành Công đập mạnh chiếc roi da lên bàn chiếc bàn bằng kính khiến gây ra tiếng động lớn. Ông nhìn Thiên Long quát:
“Anh quỳ xuống cho tôi.”
Thiên Long không hiểu chuyện gì nhưng trước sự tức giận của ông Thành Công anh không dám cãi lại liền quỳ xuống.
Không để Thiên Long đợi lâu, ông Thành Công tiết lộ lý do:
“Anh không biết mình là ai hay sao mà lại đi đánh nhau với người khác để tranh giành một con đàn bà ở nơi công cộng như vậy?”
“Con không có.”Thiên Long lập tức phản bác.
“Bịch, bịch, bịch”.
Ông Thành Công vụt mạnh chiếc roi da liên tiếp vào người Thiên Long rồi hét vào mặt anh:
“Anh còn cãi, tiếng tăm của anh hiện tại chỉ sợ khắp đất nước Việt Nam này không ai không biết đến.”
Mặc dù rất đau nhưng Thiên Long không dám phản kháng. Anh biết tính của ba mình, một khi anh cãi lại chỉ càng làm ông mất kiểm soát.
Anh nhớ hồi học lớp mười hai vì bị bạn trêu chọc là gay(chỉ những người đàn ông đồng tính) anh đã đánh một bạn học cùng lớp bị gãy ba chiếc xương sườn. Nhà trường mời phụ huynh lên làm việc.
Sau khi lên trường gặp Ban Giám hiệu về nhà, ông Thành Công đã dùng chính chiếc roi da này phạt cho anh một trận thập tử nhất sinh. Ông còn nhốt anh một ngày trong phòng không được ăn để tự rút kinh nghiệm. Lần đó mẹ anh khóc lóc, năn nỉ xin cho anh vẫn không thành.
Ông Thành Công nhìn người đàn ông trung niên vừa đi đón Thiên Long và Hoàng Phượng về cao giọng:
“Chú Hai.”
“Dạ thưa chủ tịch.”
Ông Thành Công ra lệnh:
“Chú mở clip lên cho nó xem chuyện tốt mà nó vừa làm.”
Chú Hai nhanh chóng cầm điều khiển mở màn hình lớn trong phòng khách. Một lát sau trên màn hình lớn xuất hiện clip Thiên Long và Nguyên Vũ xô xát ở sân bay Cam Ranh.
Trên màn hình là hình ảnh một nhóm người cầm điện thoại vây quanh Thiên Long và Hoàng Phượng, anh vừa kéo hai chiếc va li vừa che chở cô đi ra khỏi khu vực check in. Lúc này Nguyên Vũ đã nhìn thấy hai người, anh chen qua đám đông để tiếp cận hai người.
Thiên Long không thể im lặng được nữa, anh lên tiếng giải thích với ba mình:
“Cô ấy là trợ lý chuyên môn của con, lại là em gái của bạn thân của con. Con không thể để người khác bắt nạt cô ấy được.”
“Trợ lý? Con vừa nói cô ấy là trợ lý của con à?”
Ông Thành Công không tin vào lời Thiên Long vừa nói nên hỏi lại. Bởi khi ông trao quyền điều hành tập đoàn bất động sản Thiên Long cho anh, việc đầu tiên anh làm là điều chuyển hoặc sa thải toàn bộ cấp dưới thân cận là nữ thay vào các vị trí đó là nam. Không những vậy trong điều khoản tuyển dụng anh còn lưu ý nhiều vị trí cao cấp trong tập đoàn không tuyển nữ. Lúc đó mặc dù rất bất bình nhưng vì lo cho sức khỏe của vợ mình nên ông Thành Công để mặc Thiên Long làm loạn. Hiện tại anh lại nghe chính anh nói có trợ lý chuyên môn là phụ nữ nên ông không tin vào tai mình.
Thiên Long thành thật trả lời:
“Dạ vâng, cô ấy chính là chủ nhân của ý tưởng thiết kế khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang, cô ấy cũng chính là người đạt giải nhất cuộc thi thiết kế khu đô thị cao cấp Mỹ Đình.”
Lượng thông tin mà ông Thành Công vừa nghe được về Hoàng Phượng khá lớn khiến ông không tiêu hóa kịp.
“Con chào bác!”
Giọng của Hoàng Phượng vang lên ở cửa gây sự chú ý của ông Thành Công và Thiên Long.
Nhìn thấy cô gái đang đẩy xe lăn của vợ mình và cô gái trong clip kia là một ông Thành Công cảm thấy rất khó xử, ông phẩy tay với chú Hai ý muốn chú tắt TV sau đó nói với Hoàng Phượng:
“Cháu vào trong ngồi chơi.”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Hoàng Phượng vội lấy tay che miệng để tránh bật cười thành tiếng. Người đàn ông hét ra lửa khiến nhiều người chỉ cần nghe giọng của anh thôi cũng muốn tè ra quần lại đang quỳ gối chịu phạt trước mặt ba của mình chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba khi phạm lỗi. Nhưng phải công nhận một điều vị Tổng Giám đốc ngang ngược này dù là đang quỳ cô vẫn thấy khí thế ngút ngàn phát ra từ anh. Nhớ tới những hành động ngang ngược của anh trước đây với mình Hoàng Phượng cảm thấy rất hả dạ. Cô nhìn ông Thành Công cười nói:
“Dạ bác đừng quan tâm tới cháu, bác cứ tiếp tục xử lý công việc của mình đi ạ.”
Hoàng Phượng đẩy xe lăn của mẹ Thiên Long tới gần ông Thành Công rồi ngồi xuống ghế sô pha gần đó.
Ông Thành Công nhìn cô niềm nở cười nói:
“Cháu vào tập đoàn Thiên Long làm lâu chưa?”
Hoàng Phượng rất bất ngờ với câu hỏi này của ông Thành Công vì thực tế cô chỉ vừa ký hợp đồng với Thiên Long một tuần trước đó, cô còn chưa chính thức đi làm. Cô nhìn Thiên Long để xem ý kiến của anh thế nào nhưng anh lại cao ngạo không thèm nhìn mặt cô vì vậy Hoàng Phượng nảy ra ý định trả thù anh. Cô lễ phép đáp lại:
“Dạ cháu chưa tốt nghiệp đại học ạ. Cháu chỉ đang trong quá trình tìm hiểu môi trường làm việc tại Thiên Long thế nào, ra trường cháu mới quyết định ạ!”
Lời nói của Hoàng Phượng như dội một gáo nước lạnh vào người Thiên Long. Lúc này anh tức giận đến đỏ mặt tía tai. Ánh mắt của anh nhìn cô kiểu như để tôi xem tôi sẽ xử lý cô thế nào? Tiếp nhận ánh mắt của anh Hoàng Phượng không những không sợ, lợi dụng điện thoại của cô có chuông báo tin nhắn cô lấy ra xem nhưng thực tế cô lén chụp lại hình Thiên Long đang quỳ.
Cảm nhận được giữa con trai của mình và cô gái này có điều gì đó mập mờ, ông Thành Công cười nói:
“Cháu học trường Đại học nào?”
Hoàng Phượng thật thà đáp.
“Dạ cháu học đại học Xây Dựng Hà Nội. Cuối tuần tới là cháu bảo vệ đồ án tốt nghiệp ạ!”
“Cũng sắp tới giờ ăn cơm tối rồi. Cháu ở lại ăn cơm tối với gia đình bác luôn nhé.”
Không đợi Hoàng Phượng lên tiếng đồng ý ông Thành Công nhìn Chú Hai nói:
“Chú đưa con bé lên phòng dành cho khách đi.”
Hoàng Phượng biết ý của ông Thành Công đuổi cô đi để nói chuyện với Thiên Long nên cô cũng không nán lại.
Hoàng Phượng vừa đi mẹ của Thiên Long mới lên tiếng:
“Sao ông lại bắt thằng bé quỳ thế kia?”
Ông Thành Công không trả lời vợ của mình mà nhìn Thiên Long hỏi:
“Con bé chưa tốt nghiệp đại học à?”
“Dạ vâng!”
“Là con ép con bé làm trợ lý cho con phải không?”
Bị nói trúng tim Thiên Long chỉ còn cách gãi đầu gãi tai để né tránh câu hỏi của ba mình.
“Về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm?”
Thiên Long nhanh chóng đứng dậy đi về phòng của mình.
Chờ Thiên Long đi khỏi mẹ của anh mới nhìn ông Thành Công nói:
“Đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy!”
“Em nói năm xưa nếu anh không ép em làm cho anh thì anh có được thằng con đẹp trai tài giỏi này của em không?”
Mẹ của Thiên Long liếc ông Thành Công một cái:
“Thế sao ông lại bắt con trai tài giỏi của anh quỳ thế?”
Ông Thành Công gãi đầu nói:
“Anh hiểu lầm thằng bé nên mới đánh nó em đừng giận anh nhé.”
Thấy mẹ của Thiên Long né tránh trả lời câu hỏi của mình, ông Thành Công nói tiếp:
“Thằng bé nói chính con bé này là chủ nhân của ý tưởng thiết kế khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang với cả khu đô thị cao cấp Mỹ Đình đó em.”
“Anh có thể vì tôi một lần không?
Chúng ta đi chuyến ngày mai được không?”
Cô sợ nếu lên máy bay Nguyên Vũ sẽ gây ầm ĩ với cô. Hoặc anh sẽ gây chuyện với Thiên Long lần nữa. Lúc đó cô không thể lường trước được hậu quả.
Thiên Long dừng bước xoay người nhìn Hoàng Phượng, anh cúi xuống hôn lên đôi mắt đang hoảng loạn của cô:
“Tôi nhắc lại một lần nữa, làm việc bên cạnh tôi cô không cần lo lắng bất cứ điều gì.”
Hoàng Phượng bị hành động thân mật của Thiên Long làm cho bất ngờ khiến cô quên đi chuyện đang sợ hãi Nguyên Vũ.
Tới lúc lên máy bay nghe thông báo của phi hành đoàn Hoàng Phượng mới biết cô và Thiên Long đi thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải đi Hà Nội. Vì mãi lo lắng Nguyên Vũ mà cô không để ý anh lấy vé đi Tân Sơn Nhất.
Cô nghĩ Thiên Long và cô bay vào Tân Sơn Nhất sau đó sẽ bay ngược ra Hà Nội để tránh đụng chạm với Nguyên Vũ nên ngoan ngoãn đi theo anh.
Sau hơn một giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Đón hai người là một người đàn ông trung niên lái chiếc xe Audi Q7 màu đen sang trọng.
Thấy Thiên Long người đàn ông trung niên gập đầu cung kính:
“Chào cậu chủ.”
Sau đó ông mở cửa xe làm động tác mời với anh:
“Mời cậu lên xe.”
Hoàng Phượng khẽ gật đầu với bác tài xế:
“Chào bác ạ.”
Cô ngăn ông không cần mở cửa xe cho cô sau đó phụ bác lái xe đưa va li lên cốp xe rồi mới ngồi vào băng ghế sau cùng Thiên Long.
Hoàng Phượng chỉ là nghĩ trong thời gian chờ đến giờ bay ra Hà Nội Thiên Long cho lái xe đưa cô đi thăm thú thành phố Hồ Chí Minh một vòng nên cô tỏ vẻ khá phấn khích. Cô quay sang nhìn Thiên Long:
“Trụ sở chính của Thiên Long ở đâu ạ?”
Cô nghĩ nếu làm trợ lý chuyên môn cho anh chắc chắn cô sẽ làm việc chủ yếu ở đây.
Thiên Long đang suy tư chuyện gì đó nên không đáp lại câu hỏi của Hoàng Phượng.
Bác lái xe thấy không khí có vẻ trầm lắng nhìn Hoàng Phượng qua gương chiếu hậu cười nói:
“Lát nữa xe của chúng ta đi ngang qua trụ sở chính của Thiên Long bác sẽ chỉ cho.”
Hoàng Phượng gượng cười:
“Dạ vâng. Cảm ơn bác.”
Không khí của xe lại rơi vào trầm lặng.
Một hồi lâu sau lại nghe giọng của bác tài xế:
“Tòa nhà cao tầng phía trước là trụ sở chính của tập đoàn Thiên Long đó.”
Hoàng Phượng đưa mắt nhìn theo hướng bác tài xế chỉ, nhìn thấy tòa nhà thiếu chút nữa cô hét lớn.
Cô nghĩ thầm, trụ sở chính của tập đoàn bán đất có khác, là tòa nhà cao chót vót với thiết kế hiện đại nằm ngay trung tâm quận Bình Thạnh.
Bác tài xế đánh lái về phía tòa nhà, Hoàng Phượng còn nghĩ bác tài xế ghé trụ sở chính của Thiên Long cho Hoàng Phượng tham quan nhưng không phải. Xe chạy thẳng hướng sông Sài Gòn sau đó dừng lại trước một căn biệt thự ven sông.
Chờ bảo vệ mở cửa, bác lái xe chạy thẳng vào trong.
Nhìn thấy người phụ nữ ngồi xe lăn Thiên Long lên tiếng:
“Dừng xe.”
Anh xuống xe sau đó tiến đến cúi xuống ôm người phụ nữ đang ngồi xe lăn:
“Sao mẹ lại ngồi đây?”
Thiên Long ngồi xổm xuống trước mặt mẹ của mình, anh nắm tay bà, nhìn bà đầy yêu thương.
Mẹ của Thiên Long nhìn anh khóc:
“Con lại gây ra chuyện gì rồi? Ba của con đang đợi bên trong.”
Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai của mình dẫn phụ nữ về nhà nên không khỏi xúc động.
Thiên Long nghĩ ba gọi anh về gấp chắc là chuyện liên quan đến dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang. Anh lấy tay lau nước mắt cho mẹ của mình:
“Mẹ lại khóc nữa rồi. Con không làm gì khiến mẹ phải buồn lo đâu.”
Thấy mẹ của Thiên Long nhìn mình khóc, Hoàng Phượng rất khó xử. Cô đi tới đứng khá xa cúi đầu chào:
“Cháu chào bác ạ!”
Mẹ của Thiên Long ngoắc tay với Hoàng Phượng ý muốn cô lại gần. Bà nói nhìn Thiên Long:
“Con vào trong gặp ba con trước đi, mẹ muốn nói chuyện với cô gái này một lát.”
Thiên Long đứng nói với Hoàng Phượng:
“Đây là mẹ của tôi.”
Sau đó anh đi thẳng vào bên trong biệt thự.
Vừa vào tới phòng khách đã thấy người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay ông còn cầm một chiếc roi da.
Ông là Huỳnh Thành Công chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn bất động sản Thiên Long, nói cách khác ông chính là chủ nhân, người sáng lập là tập đoàn bất động sản Thiên Long.
Thiên Long nhanh miệng:
“Con chào ba, có việc gì mà ba gọi con về gấp thế ạ?”
Dứt lời Thiên Long ngồi xuống ghế sô pha đối diện với ông Thành Công.
Ông Thành Công đập mạnh chiếc roi da lên bàn chiếc bàn bằng kính khiến gây ra tiếng động lớn. Ông nhìn Thiên Long quát:
“Anh quỳ xuống cho tôi.”
Thiên Long không hiểu chuyện gì nhưng trước sự tức giận của ông Thành Công anh không dám cãi lại liền quỳ xuống.
Không để Thiên Long đợi lâu, ông Thành Công tiết lộ lý do:
“Anh không biết mình là ai hay sao mà lại đi đánh nhau với người khác để tranh giành một con đàn bà ở nơi công cộng như vậy?”
“Con không có.”Thiên Long lập tức phản bác.
“Bịch, bịch, bịch”.
Ông Thành Công vụt mạnh chiếc roi da liên tiếp vào người Thiên Long rồi hét vào mặt anh:
“Anh còn cãi, tiếng tăm của anh hiện tại chỉ sợ khắp đất nước Việt Nam này không ai không biết đến.”
Mặc dù rất đau nhưng Thiên Long không dám phản kháng. Anh biết tính của ba mình, một khi anh cãi lại chỉ càng làm ông mất kiểm soát.
Anh nhớ hồi học lớp mười hai vì bị bạn trêu chọc là gay(chỉ những người đàn ông đồng tính) anh đã đánh một bạn học cùng lớp bị gãy ba chiếc xương sườn. Nhà trường mời phụ huynh lên làm việc.
Sau khi lên trường gặp Ban Giám hiệu về nhà, ông Thành Công đã dùng chính chiếc roi da này phạt cho anh một trận thập tử nhất sinh. Ông còn nhốt anh một ngày trong phòng không được ăn để tự rút kinh nghiệm. Lần đó mẹ anh khóc lóc, năn nỉ xin cho anh vẫn không thành.
Ông Thành Công nhìn người đàn ông trung niên vừa đi đón Thiên Long và Hoàng Phượng về cao giọng:
“Chú Hai.”
“Dạ thưa chủ tịch.”
Ông Thành Công ra lệnh:
“Chú mở clip lên cho nó xem chuyện tốt mà nó vừa làm.”
Chú Hai nhanh chóng cầm điều khiển mở màn hình lớn trong phòng khách. Một lát sau trên màn hình lớn xuất hiện clip Thiên Long và Nguyên Vũ xô xát ở sân bay Cam Ranh.
Trên màn hình là hình ảnh một nhóm người cầm điện thoại vây quanh Thiên Long và Hoàng Phượng, anh vừa kéo hai chiếc va li vừa che chở cô đi ra khỏi khu vực check in. Lúc này Nguyên Vũ đã nhìn thấy hai người, anh chen qua đám đông để tiếp cận hai người.
Thiên Long không thể im lặng được nữa, anh lên tiếng giải thích với ba mình:
“Cô ấy là trợ lý chuyên môn của con, lại là em gái của bạn thân của con. Con không thể để người khác bắt nạt cô ấy được.”
“Trợ lý? Con vừa nói cô ấy là trợ lý của con à?”
Ông Thành Công không tin vào lời Thiên Long vừa nói nên hỏi lại. Bởi khi ông trao quyền điều hành tập đoàn bất động sản Thiên Long cho anh, việc đầu tiên anh làm là điều chuyển hoặc sa thải toàn bộ cấp dưới thân cận là nữ thay vào các vị trí đó là nam. Không những vậy trong điều khoản tuyển dụng anh còn lưu ý nhiều vị trí cao cấp trong tập đoàn không tuyển nữ. Lúc đó mặc dù rất bất bình nhưng vì lo cho sức khỏe của vợ mình nên ông Thành Công để mặc Thiên Long làm loạn. Hiện tại anh lại nghe chính anh nói có trợ lý chuyên môn là phụ nữ nên ông không tin vào tai mình.
Thiên Long thành thật trả lời:
“Dạ vâng, cô ấy chính là chủ nhân của ý tưởng thiết kế khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang, cô ấy cũng chính là người đạt giải nhất cuộc thi thiết kế khu đô thị cao cấp Mỹ Đình.”
Lượng thông tin mà ông Thành Công vừa nghe được về Hoàng Phượng khá lớn khiến ông không tiêu hóa kịp.
“Con chào bác!”
Giọng của Hoàng Phượng vang lên ở cửa gây sự chú ý của ông Thành Công và Thiên Long.
Nhìn thấy cô gái đang đẩy xe lăn của vợ mình và cô gái trong clip kia là một ông Thành Công cảm thấy rất khó xử, ông phẩy tay với chú Hai ý muốn chú tắt TV sau đó nói với Hoàng Phượng:
“Cháu vào trong ngồi chơi.”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Hoàng Phượng vội lấy tay che miệng để tránh bật cười thành tiếng. Người đàn ông hét ra lửa khiến nhiều người chỉ cần nghe giọng của anh thôi cũng muốn tè ra quần lại đang quỳ gối chịu phạt trước mặt ba của mình chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba khi phạm lỗi. Nhưng phải công nhận một điều vị Tổng Giám đốc ngang ngược này dù là đang quỳ cô vẫn thấy khí thế ngút ngàn phát ra từ anh. Nhớ tới những hành động ngang ngược của anh trước đây với mình Hoàng Phượng cảm thấy rất hả dạ. Cô nhìn ông Thành Công cười nói:
“Dạ bác đừng quan tâm tới cháu, bác cứ tiếp tục xử lý công việc của mình đi ạ.”
Hoàng Phượng đẩy xe lăn của mẹ Thiên Long tới gần ông Thành Công rồi ngồi xuống ghế sô pha gần đó.
Ông Thành Công nhìn cô niềm nở cười nói:
“Cháu vào tập đoàn Thiên Long làm lâu chưa?”
Hoàng Phượng rất bất ngờ với câu hỏi này của ông Thành Công vì thực tế cô chỉ vừa ký hợp đồng với Thiên Long một tuần trước đó, cô còn chưa chính thức đi làm. Cô nhìn Thiên Long để xem ý kiến của anh thế nào nhưng anh lại cao ngạo không thèm nhìn mặt cô vì vậy Hoàng Phượng nảy ra ý định trả thù anh. Cô lễ phép đáp lại:
“Dạ cháu chưa tốt nghiệp đại học ạ. Cháu chỉ đang trong quá trình tìm hiểu môi trường làm việc tại Thiên Long thế nào, ra trường cháu mới quyết định ạ!”
Lời nói của Hoàng Phượng như dội một gáo nước lạnh vào người Thiên Long. Lúc này anh tức giận đến đỏ mặt tía tai. Ánh mắt của anh nhìn cô kiểu như để tôi xem tôi sẽ xử lý cô thế nào? Tiếp nhận ánh mắt của anh Hoàng Phượng không những không sợ, lợi dụng điện thoại của cô có chuông báo tin nhắn cô lấy ra xem nhưng thực tế cô lén chụp lại hình Thiên Long đang quỳ.
Cảm nhận được giữa con trai của mình và cô gái này có điều gì đó mập mờ, ông Thành Công cười nói:
“Cháu học trường Đại học nào?”
Hoàng Phượng thật thà đáp.
“Dạ cháu học đại học Xây Dựng Hà Nội. Cuối tuần tới là cháu bảo vệ đồ án tốt nghiệp ạ!”
“Cũng sắp tới giờ ăn cơm tối rồi. Cháu ở lại ăn cơm tối với gia đình bác luôn nhé.”
Không đợi Hoàng Phượng lên tiếng đồng ý ông Thành Công nhìn Chú Hai nói:
“Chú đưa con bé lên phòng dành cho khách đi.”
Hoàng Phượng biết ý của ông Thành Công đuổi cô đi để nói chuyện với Thiên Long nên cô cũng không nán lại.
Hoàng Phượng vừa đi mẹ của Thiên Long mới lên tiếng:
“Sao ông lại bắt thằng bé quỳ thế kia?”
Ông Thành Công không trả lời vợ của mình mà nhìn Thiên Long hỏi:
“Con bé chưa tốt nghiệp đại học à?”
“Dạ vâng!”
“Là con ép con bé làm trợ lý cho con phải không?”
Bị nói trúng tim Thiên Long chỉ còn cách gãi đầu gãi tai để né tránh câu hỏi của ba mình.
“Về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm?”
Thiên Long nhanh chóng đứng dậy đi về phòng của mình.
Chờ Thiên Long đi khỏi mẹ của anh mới nhìn ông Thành Công nói:
“Đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy!”
“Em nói năm xưa nếu anh không ép em làm cho anh thì anh có được thằng con đẹp trai tài giỏi này của em không?”
Mẹ của Thiên Long liếc ông Thành Công một cái:
“Thế sao ông lại bắt con trai tài giỏi của anh quỳ thế?”
Ông Thành Công gãi đầu nói:
“Anh hiểu lầm thằng bé nên mới đánh nó em đừng giận anh nhé.”
Thấy mẹ của Thiên Long né tránh trả lời câu hỏi của mình, ông Thành Công nói tiếp:
“Thằng bé nói chính con bé này là chủ nhân của ý tưởng thiết kế khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang với cả khu đô thị cao cấp Mỹ Đình đó em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.