Chương 35
Phương Linh Hugo
25/12/2022
Một hồi sau ông Hoàng Hải và bà Diễm My mới lấy lại sự bình tĩnh.
Thì ra không phải Thiên Long là bạn trai của con trai họ mà là bạn trai của con gái họ.
Tuy nhiên Thiên Long có liên quan tới người sống thử cùng Hoàng Phượng hay không hai người họ còn chưa biết. Vì vậy Bà Diễm My nói với Bình Minh:
“Con lên gọi Hoàng Phượng xuống cho mẹ.”
Chuyện tình cảm của Hoàng Phượng ông Hoàng Hải và bà Diễm My rất quan tâm. Cô đã nói qua với hai người chuyện chia tay với Nguyên Vũ. Nhưng lần đi công tác Sài Gòn cùng Thiên Long cô lại về cùng Nguyên Vũ, ngày hôm trước Nguyên Vũ cũng tới cổ vũ Hoàng Phượng bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Không những vậy khi Hoàng Phượng vừa bảo vệ đồ án tố nghiệp xong Nguyên Vũ còn cầu hôn cô.
Sáng nay khi Dì Hải tới penthouse của Hoàng Phượng dọn dẹp đã bắt gặp cô ở cùng anh chàng nào đó, hai người còn có hành động rất thân mật. Không những vậy chiếc ga giường dì mang về giặt còn có vết máu đỏ, còn có áo sơ mi của đàn ông. Vì vậy ông Hoàng Hải và bà Diễm My mới gọi cô về để hỏi rõ sự tình nhưng cô không chịu thừa nhận. Hiện tại Thiên Long lại tới xin cưới Hoàng Phượng.
Ông Hoàng Hải và bà Diễm My không lo lắng mới lạ.
Hoàng Phượng bị nhốt một buổi chiều không điện thoại, không máy tính, không phương tiện liên lạc ra bên ngoài khiến cô hết sức buồn chán.
Cả buổi chiều cô chỉ đọc câu thần chú “Thiên Long” để mong anh xuất hiện.
Giây phút nhìn thấy Thiên Long ở phòng khách, Hoàng Phượng cười đến quên mất mình đang bị bố mẹ phạt, quên mất còn có bố mẹ của cô ở đây. Cô ngồi xuống cạnh Thiên Long ôm lấy cánh tay của anh hỏi nhỏ: “Anh đến hồi nào vậy?” Nhìn thấy Thiên Long mồ hôi ướt đẫm Hoàng Phượng lo lắng lấy khăn giấy lau cho anh: “Anh mới đội mưa tới đấy à?”
“Hoàng Phượng.”
“Dạ. Bố mẹ cho gọi con ạ?”
Ông Hoàng Hải lên tiếng mới khiến Hoàng Phượng rời mắt khỏi Thiên Long.
Ông Hoàng Hải nghiêm túc:
“Chuyện của hai đứa là thế nào? Còn chuyện của con với cậu Vũ kia nữa?”
Thiên Long đan tay mình với bàn tay của Hoàng Phượng nắm chặt vừa để lấy tinh thần từ cô vừa tạo cho cô một điểm tựa. Cô nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận được trong ánh mắt của anh có tất cả sự yêu thương lẫn tin tưởng. Điều đó như cổ vũ tinh thần cho cô tự tin đáp lại câu hỏi của ông Hoàng Hải:
“Dạ chuyện của con với anh Vũ con đã nói chia tay anh ta từ lâu, chỉ là tại anh ta cố chấp không chấp nhận. Còn chuyện của con với Anh Long, chúng con thật lòng yêu nhau ạ.”
Hoàng Phượng dứt lời Thiên Long bổ sung:
“Dạ con rất yêu Hoàng Phượng ạ!”
Ông Hoàng Hải tiếp tục truy xét:
“Vậy sao hồi trưa bố mẹ hỏi con sống chung với ai con lại chối cãi?”
Hoàng Phượng cúi gằm mặt nói lí nhí:
“Dạ tại tụi con chỉ ngủ với nhau chứ chưa sống chung ạ!”
Nghe Hoàng Phượng nói Bình Minh ngồi một bên bỗng cười lớn:
“Lần trước con đã bảo bố mẹ chuẩn bị tinh thần bế cháu ngoại đi là vừa bố mẹ lại không tin.”
Bà Diễm My nhìn Bình Minh quát:
“Anh cũng sắp ba mươi tuổi đầu rồi đấy, lo mà kiếm cho bố mẹ một cô con dâu đi. Ở đó mà cười”
Bà quay sang nhìn Hoàng Phượng và Thiên Long:
“Thế hai đứa có sử dụng biện pháp tránh thai gì không?”
Sau câu hỏi của bà Diễm My Hoàng Phượng cảm thấy rất hoang mang. Cô không hề nghĩ tới chuyện này, tối hôm trước và cả chiều tối qua hai người quan hệ nhiều lần mà không hề sử dụng biện pháp tránh thai nào.
Nếu có thai thì cô phải làm sao? Vừa ra trường chưa được tung tăng chơi bời gì cô đã phải đi làm cho anh. Hiện tại mà mang thai con của anh nữa thì coi như thanh xuân của cô cũng chấm hết.
Nghĩ tới đây Hoàng Phượng nhéo mạnh vào tay Thiên Long cảnh cáo.
Thiên Long xoa xoa bàn tay của cô vỗ về, anh nhìn bà Diễm My lễ phép:
“Dạ ba mẹ của con cũng đang rất mong mỏi được bế cháu nội. Nếu Hoàng Phượng có bầu thì tốt ạ!”
“Cái gì, anh đừng có mà dụ em.”
Hoàng Phượng buông tay Thiên Long ra rồi đứng dậy đi tới ngồi giữa ông Hoàng Hải và bà Diễm My rồi vòng tay ôm lấy hai cánh tay của hai người nũng nịu :
“Bố, mẹ con không muốn yêu nữa đâu.”
Thiên Long thấy vậy vội nói:
“Em chỉ việc sinh con, còn việc chăm sóc con giao hết cho anh.”
Nhắc tới có cháu ngoại ông Hoàng Hải và bà Diễm My không khỏi vui mừng.
Bà Diễm My đập nhẹ vào người Hoàng Phượng nói lời trách móc:
“Con hai mươi mấy tuổi đầu rồi cũng không biết lựa lời mà nói. Nếu lỡ có bầu càng tốt, không nên lo lắng.”
Thấy ông Hoàng Hải và bà Diễm My vui vẻ Thiên Long mạnh dạn lên tiếng:
“Nhân đây con cũng xin phép hai bác sắp xếp thời gian cho bố mẹ của con ra thăm nhà hai bác ạ!”
Ông Hoàng Hải cầm cuốn lịch bàn lên xem chăm chú, một hồi sau ông ngước lên nhìn với Thiên Long:
“Chủ nhật này bác không đi công tác cũng là ngày tốt, con nói ba mẹ con sắp xếp thời gian ra nhà bác chơi.”
Cửa ải khó khăn nhất cũng vượt qua, Thiên Long rất vui.
Lúc ngồi uống trà cùng mọi người, thấy Hoàng Phượng ngồi một bên ngáp ngắn ngáp dài, Thiên Long vội đứng dậy:
“Con xin phép hai bác với anh cho con đưa Hoàng Phượng về phòng đi ngủ ạ!”
Bình Minh nghe Thiên Long rút lui anh cũng đứng dậy:
“Con cũng về phòng ngủ đây, ngày mai ngủ dậy muộn lại bị ông tổ trưởng réo tên nữa thì mệt lắm.”
“Bắt đầu từ ngày mai con qua trụ sở của tập đoàn làm đi.”
Bình Minh lập tức tỉnh ngủ khi nghe ông Hoàng Hải nói. Còn tưởng mình nghe nhầm nên đi lại gần ông Hoàng Hải hỏi lại:
“Bố vừa nói gì ạ?”
Ông Hoàng Hải nhìn Bình Minh có chút tự hào:
“Mai con tới trụ sở, bố sẽ sắp xếp việc cho cho con.”
Bình Minh nghe ông Hoàng Hải nói thì nhảy lên vui sướng:
“Dạ vâng. Cảm ơn bố ạ.”
Bình Minh tới tủ rượu lấy một chai rượu với hai cái ly đuổi theo Thiên Long:
“Mày uống với tao một ly không?”
Thiên Long nhìn qua Hoàng Phượng ý muốn xin phép cô.
Hoàng Phượng vội kéo Thiên Long vô phòng rồi ló đầu ra nói với Bình Minh:
“Ông xã nhà em phải ngủ sớm để dưỡng sức. Anh Tom cũng ngủ đi mai còn đi làm.”
Dứt lời Hoàng Phượng vội đóng chặt cửa để tránh cơn thịnh nộ của Bình Minh.
Được bố mẹ trả lại điện thoại, Hoàng Phượng bấm gọi cho Ngọc Hà. Nghe đổ chuông nhưng lại bấm máy bận, Hoàng Phượng gọi lại mấy lần đều lập lại như vậy bèn thở dài.
Thiên Long ngồi xuống cạnh giường rồi kéo cô ngồi lên đùi của mình, anh dùng ngón cái miết nhẹ làn môi hồng của cô nói:
“Có chuyện gì mà em thở dài như thế?”
Hoàng Phượng vòng tay ôm cổ Thiên Long kể lại sự việc:
“Tối hôm trước Ngọc Hà đến nhà hàng Memory tìm em, nhưng lúc đó em không tỉnh táo nên cậu ấy về trước. Cậu ấy nhắn tin cho em, giờ em mới gọi lại thì liên tiếp bấm máy bận.”
Thì ra người bạn của Hoàng Phượng mà Bình Minh và Thiên Đăng muốn xin số điện thoại là Ngọc Hà.
“Ngày mai em gọi lại xem thế nào. Bây giờ đi đánh răng đi ngủ. Mai cùng anh bay đi Sài Gòn, ngày kia là đầu tháng anh phải tham dự cuộc họp cổ đông tiện thể nói ba mẹ anh ra thăm nhà em luôn.”
“Anh đi tắm trước đi, hồi chiều đi mưa ướt hết người còn gì. Để em qua phòng anh Tom lấy cho anh bộ quần áo.”
Thiên Long giữ chặt Hoàng Phượng không cho cô đi:
“Hồi chiều nói chuyện với bố mẹ vợ anh sợ quá mồ hôi tuôn ướt hết áo, chứ trời làm gì mưa mà đi mưa.”
Hoàng Phượng nghe Thiên Long nói bỗng bật cười thành tiếng:
“Anh mà có lúc cũng biết sợ à?”
Thiên Long cắn nhẹ lên môi Hoàng Phượng một cái rồi rời đi:
“Anh sợ bố mẹ không đồng ý để anh yêu em.”
“Cùng lắm nếu bố mẹ không cho yêu thì em trốn nhà đi theo anh, làm gì anh phải sợ như thế.”
“Em dám?”
Hoàng Phượng không do dự gật đầu.
Thiên Long nhìn cô đầy cưng chiều, anh ký nhẹ lên trán Hoàng Phượng một cái rồi ôm cô đứng dậy cùng vào phòng tắm:
“Đi đánh răng ngủ sớm, sáng mai chúng ta bay chuyến chín giờ sáng.”
Hoàng Phượng dẫy nãy đòi xuống.
“Anh tắm trước đi, em qua phòng anh Tom lấy đồ cho anh.”
Thiên Long hất cằm về máy giặt khô để ở góc phòng:
“Lát tắm xong mang đồ ra máy giặt sáng mai là có cái mặc rồi. Buổi tối anh đâu có thói quen mặc đồ.”
Trước đây mỗi lần ngủ cùng cô là anh bất đắc dĩ phải mặc quần. Hiện tại hai người đã chính thức yêu nhau anh cũng không cần phải giữ ý tứ nữa.
Nói tới không mặc đồ mặt của Hoàng Phượng lại đỏ như gấc.
Lúc anh tắm xong đi ra ngoài, trên người không vướng bận bất cứ thứ gì, chỉ cần nhìn vào cơ thể trần trụi đẹp như một pho tượng của anh là cô không cầm lòng được, bất giác nuốt nước miếng tới ực một cái. Anh giống như một thỏi nam châm thu hút vạn vật kể cả cô lúc này cũng không ngoại lệ.
Thấy Hoàng Phượng không nói mà chỉ nhìn mình, Thiên Long nâng chăn nằm xuống bên cạnh cô khẽ hỏi:
“Em đang suy nghĩ gì đấy?”
Hoàng Phượng lấy ngón trỏ ấn lên vòm ngực rắn chắc của Thiên Long:
“Em đang suy nghĩ có phải em ngốc quá không?”
Thiên Long nằm nghiêng đối mặt với Hoàng Phượng để mặc cô mò mẫm loạn xạ trên ngực mình:
“Sao em lại nói mình ngốc?”
“Nếu lần đầu gặp anh, em không trả tiền cho anh có phải em đã được sở hữu cơ thể đẹp như tượng tạc này sớm hơn một chút rồi không?”
Hoàng Phượng dứt lời, Thiên Long bắt lấy bàn tay của Hoàng Phượng đặt lên ngực trái của mình.
Hoàng Phượng cảm nhận được dưới bàn tay của cô, trái tim của anh đập rất mạnh tưởng chừng như có thể nhảy bật ra ngoài.
“Sao tim anh lại đập mạnh như thế?”
“Chính lời nói của em đã làm nó xúc động.”
Thiên Long bị mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế. Người phụ nữ đầu tiên và duy nhất anh có thể gần gũi là Hoàng Phượng. Bởi vậy lời nói của cô đã chạm vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể anh khiến cho nó đập loạn.
Hoàng Phượng bất giác áp tai mình vào ngực trái của anh để cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Bản thân cơ thể của Thiên Long rất nhạy cảm với cơ thể của Hoàng Phượng, hiện tại cô lại không ngừng cọ cọ vào ngực của anh khiến nơi nào đó trên cơ thể đã thức giấc. Anh cầm bàn tay của cô kéo xuống chạm vào người anh em của mình.
Vừa chạm vào Hoàng Phượng cảm giác như chạm phải lửa vội thu tay lại tố cáo:
“Anh nói là ngủ sớm ngày mai còn bay đi Sài Gòn sớm cơ mà.”
Thiên Long nũng nịu như một đứa trẻ:
“Nhưng giờ nó lỡ thức giấc rồi anh biết phải làm sao?”
Hoàng Phượng vội quay lưng lại với anh né xa con quát vật nguy hiểm đã thức giấc nơi hạ thân anh.
“Em mặc anh. Em không quan tâm.”
Thiên Long tiến sát ôm cô từ phía sau. Một tay của anh làm gối cho cô, cằm của anh cũng áp sát hõm cổ của cô nói:
“Anh không có cách nào ru người anh em của anh ngủ cả. Em giúp anh đi.”
Hoàng Phượng bị câu nói của anh làm cho tò mò:
“Nhưng em giúp anh bằng cách nào đây?”
Thiên Long nắm tay của cô ấn vài người anh em đang thức giấc hùng dũng như một vị tướng của mình nói.
“Bà xã, ngoan giúp anh ru nó ngủ đi.”
Hoàng Phượng bị lời nói dụ hoặc của anh thôi miên, cô vô thức theo làm theo sự hướng dẫn của anh di chuyển lên xuống dọc theo người anh em của anh.
Một cảm giác ấm nóng lan truyền từ người anh em của anh sang khắp cơ thể của cô. Tuy nhiên cô càng vuốt ve người anh em của anh càng to lớn, cả người cô cũng nóng bừng bừng như có lửa đốt. Cô không ngại vạch trần ý đồ đen tối của anh:
“Anh đồ lưu manh.”
“Ông xã của em cũng chỉ lưu manh với một mình em.”
Kết quả, hơn nửa đêm Hoàng Phượng mới thành công ru ngủ người anh em của Thiên Long.
Bảy giờ sáng Thiên Long bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của anh. Sợ Hoàng Phượng tỉnh giấc anh vội vào phòng tắm bắt máy.
Người gọi tới là Hùng. Vừa bắt máy đầu bên kia đã nghe Hùng càm ràm:
“Mày làm gì mà lâu bắt máy vậy?”
Thiên Long lạnh giọng:
“Có chuyện gì?”
Hùng lấp lửng:
“Có hai tin vui và buồn mày muốn nghe tin nào trước.”
Thiên Long vẫn lạnh lùng như mọi khi trước lời đùa giỡn của Hùng.
“Nói.”
Hùng hắng giọng rồi nói:
“Tao nói tin vui trước đi. Tối qua hắn ra sân bay, lợi dụng đông người nhân viên của tao đã gắn được máy ghi âm và định vị trên cặp của hắn. Còn tin buồn liên quan tới Hoàng Phượng.”
Thấy Hùng ngập ngừng, Thiên Long mất kiên nhẫn quát vào điện thoại:
“Mày không nói nhanh có tin lát nữa tao bay vào cho mày một trận không?”
Đầu bên kia Hùng lập tức kể lại:
“Tối qua lúc ở sân bay hắn bắt gặp một cô gái, sau đó thì hắn cùng cô gái đó quay trở về căn hộ hắn đang sống. Có vẻ như cô gái bị hắn ép đi vì qua cuộc trò chuyện cô gái liên tiếp van xin hắn có việc gấp phải vào Nha Trang nhưng hắn không chịu buông tha. Qua cuộc trò chuyện của hắn và cô gái đó, tao nghe nói hắn nhắc tới chuyện Hoàng Phượng làm gái bao. Để tao gửi file ghi âm qua cho mày.”
‘Không cần.”
Thiên Long buông một câu rồi trực tiếp cúp máy.
Chuyện Hoàng Phượng làm gái bao anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai vì anh chính là vị khách làng chơi mà cô phải phục vụ.
Tối hôm qua lúc Ngọc Hà chuẩn bị làm thủ tục check in tại sân bay Nội Bài thì Hoàng Phượng gọi tới. Vừa lúc đó Ngọc Hà nhìn thấy Nguyên Vũ cũng đang xếp hàng làm thủ tục ở quầy bên cạnh.
Ngọc Hà sợ tiếng chuông điện thoại gây sự chú ý của Nguyên Vũ nên liên tiếp bấm máy bận.
Lúc cô đang chuẩn bị đặt giấy tờ lên bàn nhân viên làm thủ tục check in thì thì có một bàn tay đặt lên vai cô:
“Chào người đẹp.”
Ngọc Hà giật mình làm rớt giấy tờ xuống đất, cô xoay người nhìn Nguyên Vũ cố tạo ra vẻ bất ngờ:
“Anh Vũ.”
Ngọc Hà nhanh chóng cúi xuống nhặt giấy tờ của mình nhưng bị Nguyên Vũ nhanh hơn một bước nhặt lấy. Cô vươn tay lấy lại thì bị anh nắm lấy bàn tay kéo ra bên ngoài nhường chỗ cho người khác làm thủ tục:
“Hôm trước em về không chào anh một tiếng đã đi. Có phải bây giờ em nên chào lại không?”
Ngọc Hà nghe nhắc tới buổi tối kinh hoàng bỗng rùng mình, cô nhìn Nguyên Vũ cười gượng:
“Xin lỗi hôm đó em có việc gấp nên không kịp chào anh.”
Nguyên Vũ nở một nụ cười dị khiến Ngọc Hà nổi hết da gà. Anh kéo cô ngồi vào một chiếc taxi gần đó. Ngọc Hà vội từ chối:
“Em sắp muộn giờ check in rồi, hẹn anh dịp khác nhé.”
Nguyên Vũ kéo Ngọc Hà vào xe rồi ra hiệu cho lái xe bỏ hành lý của hai người vào cốp sau đó nói với Ngọc Hà: “Hôm đó em có giở trò gì với anh trong lúc anh ngủ hay không đó?” Anh áp sát gương mặt của cô rồi nói nhỏ: “Ví dụ như chụp ảnh nhạy cảm của anh để tống tiền chẳng hạn.”
Ngọc Hà run sợ đến nói lắp bắp:
“Em không không có.”
Nguyên Vũ giơ bàn tay ra trước mặt Ngọc Hà:
“Anh phải kiểm tra mới tin được.”
Ngọc Hà run rẩy đặt điện thoại lên tay Nguyên Vũ. Thấy Nguyên Vũ vẫn chưa chịu thu tay về cô hiểu ý mở luôn khóa điện thoại cho anh.
Sau một hồi tìm kiếm Nguyên Vũ tìm thấy một file ghi âm. Anh bật nghe là file ghi lại buổi tối cô cùng anh, rồi còn có cả cô kế toán trưởng kiêm người tình Quỳnh Như của anh nữa. Ánh mắt như dao của anh chĩa về phía Ngọc Hà:
“Cô ghi âm là có ý gì? Để làm chứng cứ cho cô bạn đồng nghiệp làm gái bao Hoàng Phượng của cô à?”
Nguyên Vũ vẫn nhớ lần Hoàng Phượng xuất hiện cùng Ngọc Hà và Thư Kỳ dưới vai trò gái bao.
Ngọc Hà vội vàng phủ nhận:
“Không có.”
Nguyên Vũ bấm xóa file, Ngọc Hà không ngần ngại đọc pass icloud để anh xóa như để chứng minh cô không hề có mục đích khi ghi âm lại cuộc làm tình của cô và anh.
Vì đoạn ghi âm rất dài, cô lại không biết làm thế nào để cắt ngắn gửi cho Hoàng Phượng. Cô không muốn Hoàng Phượng biết được cô phải chịu đựng nhục nhã thế nào để có được đoạn ghi âm nên muốn gặp trực tiếp Hoàng Phượng. Bây giờ thì công tình của cô đã tan thành mây khói rồi.
Nguyên Vũ xóa xong file ghi âm thì nhìn Ngọc Hà bằng ánh mắt dò xét:
“Cô đã gửi nó cho ai?”
Ngọc Hà bị câu hỏi của Ngọc Hà làm cho run sợ. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh không ngại bác tài xế đang ngồi ở ghế lái mà leo lên đùi Nguyên Vũ ngồi đối diện với anh. Cô luồn tay vào trong áo của anh vừa xoa nắn vừa thỏ thẻ:
“Em vô tình chạm vào nốt ghi âm nhưng khi phát hiện ra em lại không muốn xóa vì muốn để làm kỷ niệm. Anh không muốn thì nói em xóa làm gì mà khó chịu với người ta như vậy?”
Nguyên Vũ nghe Ngọc Hà nói thì nở nụ cười tà:
“Nếu em thích anh làm tặng em hẳn video để làm kỷ niệm.”
Dứt lời anh rút từ ví ra một xấp tiền đưa cho bác tài xế rồi nói ra một địa chỉ.
Ngọc Hà biết đó chính là địa chỉ căn hộ của anh, cô vội lên tiếng:
“Em phải bay vào Nha Trang gấp, hẹn anh dịp khác được không?”
Nguyên Vũ cầm tay của Ngọc Hà ấn vào nơi hạ thân vật nam tính của anh đã thức giấc:
“Em gấp cũng không bằng anh lúc này.”
Ngọc Hà xác nhận mình đang ngồi trên lưng cọp, nếu ngã xuống chỉ còn nước mất mạng vì vậy chỉ có thể chiều theo anh:
“Người ta chỉ muốn cùng anh, không muốn chia sẻ cùng người khác.”
Cô sợ thú vui bệnh hoạn của anh một lúc đòi hỏi quan hệ với hai người.
Nguyên Vũ không ngần ngại mà chiều theo ý của cô:
“Nghe em hết.”
Về tới căn hộ của Nguyên Vũ người ra mở cửa là Quỳnh Như. Vừa thấy Nguyên Vũ cô ta vui mừng chạy lại ôm anh mà không màng tới sự có mặt của Ngọc Hà:
“Anh nói đi Sài Gòn sao còn quay về?”
Nguyên Vũ tỏ vẻ khó chịu:
“Cô nói có hẹn với Jack mà.”
Quỳnh Như vội thanh minh:
“Jack nói bạn gái của anh ta không cho đi.”
Nguyên Vũ tỏ vẻ khó chịu:
“Không cho hắn ký hợp đồng cũng là bạn gái, không cho đi gặp khách hàng cũng là bạn gái. Cô biết làm cách nào chiếm vị trí của bạn gái của hắn rồi chứ?”
Quỳnh Như ngoan ngoãn đáp:
“Dạ vâng, để em tìm cách.”
Lúc Thiên Long đi vào phòng ngủ cùng Ngọc Hà mà không cho Quỳnh Như đi vào, cô ta tức giận đạp mạnh vào cửa một đạp khiến Ngọc Hà giật mình.
Cuối cùng Ngọc Hà phải chiều Nguyên Vũ hết lần này tới lần khác với nhiều kiểu chơi bệnh hoạn mà lần đầu tiên Ngọc Hà trải qua. Không những vậy anh ta còn dùng điện thoại quay lại cuộc vui của hai người.
Thì ra không phải Thiên Long là bạn trai của con trai họ mà là bạn trai của con gái họ.
Tuy nhiên Thiên Long có liên quan tới người sống thử cùng Hoàng Phượng hay không hai người họ còn chưa biết. Vì vậy Bà Diễm My nói với Bình Minh:
“Con lên gọi Hoàng Phượng xuống cho mẹ.”
Chuyện tình cảm của Hoàng Phượng ông Hoàng Hải và bà Diễm My rất quan tâm. Cô đã nói qua với hai người chuyện chia tay với Nguyên Vũ. Nhưng lần đi công tác Sài Gòn cùng Thiên Long cô lại về cùng Nguyên Vũ, ngày hôm trước Nguyên Vũ cũng tới cổ vũ Hoàng Phượng bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Không những vậy khi Hoàng Phượng vừa bảo vệ đồ án tố nghiệp xong Nguyên Vũ còn cầu hôn cô.
Sáng nay khi Dì Hải tới penthouse của Hoàng Phượng dọn dẹp đã bắt gặp cô ở cùng anh chàng nào đó, hai người còn có hành động rất thân mật. Không những vậy chiếc ga giường dì mang về giặt còn có vết máu đỏ, còn có áo sơ mi của đàn ông. Vì vậy ông Hoàng Hải và bà Diễm My mới gọi cô về để hỏi rõ sự tình nhưng cô không chịu thừa nhận. Hiện tại Thiên Long lại tới xin cưới Hoàng Phượng.
Ông Hoàng Hải và bà Diễm My không lo lắng mới lạ.
Hoàng Phượng bị nhốt một buổi chiều không điện thoại, không máy tính, không phương tiện liên lạc ra bên ngoài khiến cô hết sức buồn chán.
Cả buổi chiều cô chỉ đọc câu thần chú “Thiên Long” để mong anh xuất hiện.
Giây phút nhìn thấy Thiên Long ở phòng khách, Hoàng Phượng cười đến quên mất mình đang bị bố mẹ phạt, quên mất còn có bố mẹ của cô ở đây. Cô ngồi xuống cạnh Thiên Long ôm lấy cánh tay của anh hỏi nhỏ: “Anh đến hồi nào vậy?” Nhìn thấy Thiên Long mồ hôi ướt đẫm Hoàng Phượng lo lắng lấy khăn giấy lau cho anh: “Anh mới đội mưa tới đấy à?”
“Hoàng Phượng.”
“Dạ. Bố mẹ cho gọi con ạ?”
Ông Hoàng Hải lên tiếng mới khiến Hoàng Phượng rời mắt khỏi Thiên Long.
Ông Hoàng Hải nghiêm túc:
“Chuyện của hai đứa là thế nào? Còn chuyện của con với cậu Vũ kia nữa?”
Thiên Long đan tay mình với bàn tay của Hoàng Phượng nắm chặt vừa để lấy tinh thần từ cô vừa tạo cho cô một điểm tựa. Cô nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận được trong ánh mắt của anh có tất cả sự yêu thương lẫn tin tưởng. Điều đó như cổ vũ tinh thần cho cô tự tin đáp lại câu hỏi của ông Hoàng Hải:
“Dạ chuyện của con với anh Vũ con đã nói chia tay anh ta từ lâu, chỉ là tại anh ta cố chấp không chấp nhận. Còn chuyện của con với Anh Long, chúng con thật lòng yêu nhau ạ.”
Hoàng Phượng dứt lời Thiên Long bổ sung:
“Dạ con rất yêu Hoàng Phượng ạ!”
Ông Hoàng Hải tiếp tục truy xét:
“Vậy sao hồi trưa bố mẹ hỏi con sống chung với ai con lại chối cãi?”
Hoàng Phượng cúi gằm mặt nói lí nhí:
“Dạ tại tụi con chỉ ngủ với nhau chứ chưa sống chung ạ!”
Nghe Hoàng Phượng nói Bình Minh ngồi một bên bỗng cười lớn:
“Lần trước con đã bảo bố mẹ chuẩn bị tinh thần bế cháu ngoại đi là vừa bố mẹ lại không tin.”
Bà Diễm My nhìn Bình Minh quát:
“Anh cũng sắp ba mươi tuổi đầu rồi đấy, lo mà kiếm cho bố mẹ một cô con dâu đi. Ở đó mà cười”
Bà quay sang nhìn Hoàng Phượng và Thiên Long:
“Thế hai đứa có sử dụng biện pháp tránh thai gì không?”
Sau câu hỏi của bà Diễm My Hoàng Phượng cảm thấy rất hoang mang. Cô không hề nghĩ tới chuyện này, tối hôm trước và cả chiều tối qua hai người quan hệ nhiều lần mà không hề sử dụng biện pháp tránh thai nào.
Nếu có thai thì cô phải làm sao? Vừa ra trường chưa được tung tăng chơi bời gì cô đã phải đi làm cho anh. Hiện tại mà mang thai con của anh nữa thì coi như thanh xuân của cô cũng chấm hết.
Nghĩ tới đây Hoàng Phượng nhéo mạnh vào tay Thiên Long cảnh cáo.
Thiên Long xoa xoa bàn tay của cô vỗ về, anh nhìn bà Diễm My lễ phép:
“Dạ ba mẹ của con cũng đang rất mong mỏi được bế cháu nội. Nếu Hoàng Phượng có bầu thì tốt ạ!”
“Cái gì, anh đừng có mà dụ em.”
Hoàng Phượng buông tay Thiên Long ra rồi đứng dậy đi tới ngồi giữa ông Hoàng Hải và bà Diễm My rồi vòng tay ôm lấy hai cánh tay của hai người nũng nịu :
“Bố, mẹ con không muốn yêu nữa đâu.”
Thiên Long thấy vậy vội nói:
“Em chỉ việc sinh con, còn việc chăm sóc con giao hết cho anh.”
Nhắc tới có cháu ngoại ông Hoàng Hải và bà Diễm My không khỏi vui mừng.
Bà Diễm My đập nhẹ vào người Hoàng Phượng nói lời trách móc:
“Con hai mươi mấy tuổi đầu rồi cũng không biết lựa lời mà nói. Nếu lỡ có bầu càng tốt, không nên lo lắng.”
Thấy ông Hoàng Hải và bà Diễm My vui vẻ Thiên Long mạnh dạn lên tiếng:
“Nhân đây con cũng xin phép hai bác sắp xếp thời gian cho bố mẹ của con ra thăm nhà hai bác ạ!”
Ông Hoàng Hải cầm cuốn lịch bàn lên xem chăm chú, một hồi sau ông ngước lên nhìn với Thiên Long:
“Chủ nhật này bác không đi công tác cũng là ngày tốt, con nói ba mẹ con sắp xếp thời gian ra nhà bác chơi.”
Cửa ải khó khăn nhất cũng vượt qua, Thiên Long rất vui.
Lúc ngồi uống trà cùng mọi người, thấy Hoàng Phượng ngồi một bên ngáp ngắn ngáp dài, Thiên Long vội đứng dậy:
“Con xin phép hai bác với anh cho con đưa Hoàng Phượng về phòng đi ngủ ạ!”
Bình Minh nghe Thiên Long rút lui anh cũng đứng dậy:
“Con cũng về phòng ngủ đây, ngày mai ngủ dậy muộn lại bị ông tổ trưởng réo tên nữa thì mệt lắm.”
“Bắt đầu từ ngày mai con qua trụ sở của tập đoàn làm đi.”
Bình Minh lập tức tỉnh ngủ khi nghe ông Hoàng Hải nói. Còn tưởng mình nghe nhầm nên đi lại gần ông Hoàng Hải hỏi lại:
“Bố vừa nói gì ạ?”
Ông Hoàng Hải nhìn Bình Minh có chút tự hào:
“Mai con tới trụ sở, bố sẽ sắp xếp việc cho cho con.”
Bình Minh nghe ông Hoàng Hải nói thì nhảy lên vui sướng:
“Dạ vâng. Cảm ơn bố ạ.”
Bình Minh tới tủ rượu lấy một chai rượu với hai cái ly đuổi theo Thiên Long:
“Mày uống với tao một ly không?”
Thiên Long nhìn qua Hoàng Phượng ý muốn xin phép cô.
Hoàng Phượng vội kéo Thiên Long vô phòng rồi ló đầu ra nói với Bình Minh:
“Ông xã nhà em phải ngủ sớm để dưỡng sức. Anh Tom cũng ngủ đi mai còn đi làm.”
Dứt lời Hoàng Phượng vội đóng chặt cửa để tránh cơn thịnh nộ của Bình Minh.
Được bố mẹ trả lại điện thoại, Hoàng Phượng bấm gọi cho Ngọc Hà. Nghe đổ chuông nhưng lại bấm máy bận, Hoàng Phượng gọi lại mấy lần đều lập lại như vậy bèn thở dài.
Thiên Long ngồi xuống cạnh giường rồi kéo cô ngồi lên đùi của mình, anh dùng ngón cái miết nhẹ làn môi hồng của cô nói:
“Có chuyện gì mà em thở dài như thế?”
Hoàng Phượng vòng tay ôm cổ Thiên Long kể lại sự việc:
“Tối hôm trước Ngọc Hà đến nhà hàng Memory tìm em, nhưng lúc đó em không tỉnh táo nên cậu ấy về trước. Cậu ấy nhắn tin cho em, giờ em mới gọi lại thì liên tiếp bấm máy bận.”
Thì ra người bạn của Hoàng Phượng mà Bình Minh và Thiên Đăng muốn xin số điện thoại là Ngọc Hà.
“Ngày mai em gọi lại xem thế nào. Bây giờ đi đánh răng đi ngủ. Mai cùng anh bay đi Sài Gòn, ngày kia là đầu tháng anh phải tham dự cuộc họp cổ đông tiện thể nói ba mẹ anh ra thăm nhà em luôn.”
“Anh đi tắm trước đi, hồi chiều đi mưa ướt hết người còn gì. Để em qua phòng anh Tom lấy cho anh bộ quần áo.”
Thiên Long giữ chặt Hoàng Phượng không cho cô đi:
“Hồi chiều nói chuyện với bố mẹ vợ anh sợ quá mồ hôi tuôn ướt hết áo, chứ trời làm gì mưa mà đi mưa.”
Hoàng Phượng nghe Thiên Long nói bỗng bật cười thành tiếng:
“Anh mà có lúc cũng biết sợ à?”
Thiên Long cắn nhẹ lên môi Hoàng Phượng một cái rồi rời đi:
“Anh sợ bố mẹ không đồng ý để anh yêu em.”
“Cùng lắm nếu bố mẹ không cho yêu thì em trốn nhà đi theo anh, làm gì anh phải sợ như thế.”
“Em dám?”
Hoàng Phượng không do dự gật đầu.
Thiên Long nhìn cô đầy cưng chiều, anh ký nhẹ lên trán Hoàng Phượng một cái rồi ôm cô đứng dậy cùng vào phòng tắm:
“Đi đánh răng ngủ sớm, sáng mai chúng ta bay chuyến chín giờ sáng.”
Hoàng Phượng dẫy nãy đòi xuống.
“Anh tắm trước đi, em qua phòng anh Tom lấy đồ cho anh.”
Thiên Long hất cằm về máy giặt khô để ở góc phòng:
“Lát tắm xong mang đồ ra máy giặt sáng mai là có cái mặc rồi. Buổi tối anh đâu có thói quen mặc đồ.”
Trước đây mỗi lần ngủ cùng cô là anh bất đắc dĩ phải mặc quần. Hiện tại hai người đã chính thức yêu nhau anh cũng không cần phải giữ ý tứ nữa.
Nói tới không mặc đồ mặt của Hoàng Phượng lại đỏ như gấc.
Lúc anh tắm xong đi ra ngoài, trên người không vướng bận bất cứ thứ gì, chỉ cần nhìn vào cơ thể trần trụi đẹp như một pho tượng của anh là cô không cầm lòng được, bất giác nuốt nước miếng tới ực một cái. Anh giống như một thỏi nam châm thu hút vạn vật kể cả cô lúc này cũng không ngoại lệ.
Thấy Hoàng Phượng không nói mà chỉ nhìn mình, Thiên Long nâng chăn nằm xuống bên cạnh cô khẽ hỏi:
“Em đang suy nghĩ gì đấy?”
Hoàng Phượng lấy ngón trỏ ấn lên vòm ngực rắn chắc của Thiên Long:
“Em đang suy nghĩ có phải em ngốc quá không?”
Thiên Long nằm nghiêng đối mặt với Hoàng Phượng để mặc cô mò mẫm loạn xạ trên ngực mình:
“Sao em lại nói mình ngốc?”
“Nếu lần đầu gặp anh, em không trả tiền cho anh có phải em đã được sở hữu cơ thể đẹp như tượng tạc này sớm hơn một chút rồi không?”
Hoàng Phượng dứt lời, Thiên Long bắt lấy bàn tay của Hoàng Phượng đặt lên ngực trái của mình.
Hoàng Phượng cảm nhận được dưới bàn tay của cô, trái tim của anh đập rất mạnh tưởng chừng như có thể nhảy bật ra ngoài.
“Sao tim anh lại đập mạnh như thế?”
“Chính lời nói của em đã làm nó xúc động.”
Thiên Long bị mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế. Người phụ nữ đầu tiên và duy nhất anh có thể gần gũi là Hoàng Phượng. Bởi vậy lời nói của cô đã chạm vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể anh khiến cho nó đập loạn.
Hoàng Phượng bất giác áp tai mình vào ngực trái của anh để cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Bản thân cơ thể của Thiên Long rất nhạy cảm với cơ thể của Hoàng Phượng, hiện tại cô lại không ngừng cọ cọ vào ngực của anh khiến nơi nào đó trên cơ thể đã thức giấc. Anh cầm bàn tay của cô kéo xuống chạm vào người anh em của mình.
Vừa chạm vào Hoàng Phượng cảm giác như chạm phải lửa vội thu tay lại tố cáo:
“Anh nói là ngủ sớm ngày mai còn bay đi Sài Gòn sớm cơ mà.”
Thiên Long nũng nịu như một đứa trẻ:
“Nhưng giờ nó lỡ thức giấc rồi anh biết phải làm sao?”
Hoàng Phượng vội quay lưng lại với anh né xa con quát vật nguy hiểm đã thức giấc nơi hạ thân anh.
“Em mặc anh. Em không quan tâm.”
Thiên Long tiến sát ôm cô từ phía sau. Một tay của anh làm gối cho cô, cằm của anh cũng áp sát hõm cổ của cô nói:
“Anh không có cách nào ru người anh em của anh ngủ cả. Em giúp anh đi.”
Hoàng Phượng bị câu nói của anh làm cho tò mò:
“Nhưng em giúp anh bằng cách nào đây?”
Thiên Long nắm tay của cô ấn vài người anh em đang thức giấc hùng dũng như một vị tướng của mình nói.
“Bà xã, ngoan giúp anh ru nó ngủ đi.”
Hoàng Phượng bị lời nói dụ hoặc của anh thôi miên, cô vô thức theo làm theo sự hướng dẫn của anh di chuyển lên xuống dọc theo người anh em của anh.
Một cảm giác ấm nóng lan truyền từ người anh em của anh sang khắp cơ thể của cô. Tuy nhiên cô càng vuốt ve người anh em của anh càng to lớn, cả người cô cũng nóng bừng bừng như có lửa đốt. Cô không ngại vạch trần ý đồ đen tối của anh:
“Anh đồ lưu manh.”
“Ông xã của em cũng chỉ lưu manh với một mình em.”
Kết quả, hơn nửa đêm Hoàng Phượng mới thành công ru ngủ người anh em của Thiên Long.
Bảy giờ sáng Thiên Long bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của anh. Sợ Hoàng Phượng tỉnh giấc anh vội vào phòng tắm bắt máy.
Người gọi tới là Hùng. Vừa bắt máy đầu bên kia đã nghe Hùng càm ràm:
“Mày làm gì mà lâu bắt máy vậy?”
Thiên Long lạnh giọng:
“Có chuyện gì?”
Hùng lấp lửng:
“Có hai tin vui và buồn mày muốn nghe tin nào trước.”
Thiên Long vẫn lạnh lùng như mọi khi trước lời đùa giỡn của Hùng.
“Nói.”
Hùng hắng giọng rồi nói:
“Tao nói tin vui trước đi. Tối qua hắn ra sân bay, lợi dụng đông người nhân viên của tao đã gắn được máy ghi âm và định vị trên cặp của hắn. Còn tin buồn liên quan tới Hoàng Phượng.”
Thấy Hùng ngập ngừng, Thiên Long mất kiên nhẫn quát vào điện thoại:
“Mày không nói nhanh có tin lát nữa tao bay vào cho mày một trận không?”
Đầu bên kia Hùng lập tức kể lại:
“Tối qua lúc ở sân bay hắn bắt gặp một cô gái, sau đó thì hắn cùng cô gái đó quay trở về căn hộ hắn đang sống. Có vẻ như cô gái bị hắn ép đi vì qua cuộc trò chuyện cô gái liên tiếp van xin hắn có việc gấp phải vào Nha Trang nhưng hắn không chịu buông tha. Qua cuộc trò chuyện của hắn và cô gái đó, tao nghe nói hắn nhắc tới chuyện Hoàng Phượng làm gái bao. Để tao gửi file ghi âm qua cho mày.”
‘Không cần.”
Thiên Long buông một câu rồi trực tiếp cúp máy.
Chuyện Hoàng Phượng làm gái bao anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai vì anh chính là vị khách làng chơi mà cô phải phục vụ.
Tối hôm qua lúc Ngọc Hà chuẩn bị làm thủ tục check in tại sân bay Nội Bài thì Hoàng Phượng gọi tới. Vừa lúc đó Ngọc Hà nhìn thấy Nguyên Vũ cũng đang xếp hàng làm thủ tục ở quầy bên cạnh.
Ngọc Hà sợ tiếng chuông điện thoại gây sự chú ý của Nguyên Vũ nên liên tiếp bấm máy bận.
Lúc cô đang chuẩn bị đặt giấy tờ lên bàn nhân viên làm thủ tục check in thì thì có một bàn tay đặt lên vai cô:
“Chào người đẹp.”
Ngọc Hà giật mình làm rớt giấy tờ xuống đất, cô xoay người nhìn Nguyên Vũ cố tạo ra vẻ bất ngờ:
“Anh Vũ.”
Ngọc Hà nhanh chóng cúi xuống nhặt giấy tờ của mình nhưng bị Nguyên Vũ nhanh hơn một bước nhặt lấy. Cô vươn tay lấy lại thì bị anh nắm lấy bàn tay kéo ra bên ngoài nhường chỗ cho người khác làm thủ tục:
“Hôm trước em về không chào anh một tiếng đã đi. Có phải bây giờ em nên chào lại không?”
Ngọc Hà nghe nhắc tới buổi tối kinh hoàng bỗng rùng mình, cô nhìn Nguyên Vũ cười gượng:
“Xin lỗi hôm đó em có việc gấp nên không kịp chào anh.”
Nguyên Vũ nở một nụ cười dị khiến Ngọc Hà nổi hết da gà. Anh kéo cô ngồi vào một chiếc taxi gần đó. Ngọc Hà vội từ chối:
“Em sắp muộn giờ check in rồi, hẹn anh dịp khác nhé.”
Nguyên Vũ kéo Ngọc Hà vào xe rồi ra hiệu cho lái xe bỏ hành lý của hai người vào cốp sau đó nói với Ngọc Hà: “Hôm đó em có giở trò gì với anh trong lúc anh ngủ hay không đó?” Anh áp sát gương mặt của cô rồi nói nhỏ: “Ví dụ như chụp ảnh nhạy cảm của anh để tống tiền chẳng hạn.”
Ngọc Hà run sợ đến nói lắp bắp:
“Em không không có.”
Nguyên Vũ giơ bàn tay ra trước mặt Ngọc Hà:
“Anh phải kiểm tra mới tin được.”
Ngọc Hà run rẩy đặt điện thoại lên tay Nguyên Vũ. Thấy Nguyên Vũ vẫn chưa chịu thu tay về cô hiểu ý mở luôn khóa điện thoại cho anh.
Sau một hồi tìm kiếm Nguyên Vũ tìm thấy một file ghi âm. Anh bật nghe là file ghi lại buổi tối cô cùng anh, rồi còn có cả cô kế toán trưởng kiêm người tình Quỳnh Như của anh nữa. Ánh mắt như dao của anh chĩa về phía Ngọc Hà:
“Cô ghi âm là có ý gì? Để làm chứng cứ cho cô bạn đồng nghiệp làm gái bao Hoàng Phượng của cô à?”
Nguyên Vũ vẫn nhớ lần Hoàng Phượng xuất hiện cùng Ngọc Hà và Thư Kỳ dưới vai trò gái bao.
Ngọc Hà vội vàng phủ nhận:
“Không có.”
Nguyên Vũ bấm xóa file, Ngọc Hà không ngần ngại đọc pass icloud để anh xóa như để chứng minh cô không hề có mục đích khi ghi âm lại cuộc làm tình của cô và anh.
Vì đoạn ghi âm rất dài, cô lại không biết làm thế nào để cắt ngắn gửi cho Hoàng Phượng. Cô không muốn Hoàng Phượng biết được cô phải chịu đựng nhục nhã thế nào để có được đoạn ghi âm nên muốn gặp trực tiếp Hoàng Phượng. Bây giờ thì công tình của cô đã tan thành mây khói rồi.
Nguyên Vũ xóa xong file ghi âm thì nhìn Ngọc Hà bằng ánh mắt dò xét:
“Cô đã gửi nó cho ai?”
Ngọc Hà bị câu hỏi của Ngọc Hà làm cho run sợ. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh không ngại bác tài xế đang ngồi ở ghế lái mà leo lên đùi Nguyên Vũ ngồi đối diện với anh. Cô luồn tay vào trong áo của anh vừa xoa nắn vừa thỏ thẻ:
“Em vô tình chạm vào nốt ghi âm nhưng khi phát hiện ra em lại không muốn xóa vì muốn để làm kỷ niệm. Anh không muốn thì nói em xóa làm gì mà khó chịu với người ta như vậy?”
Nguyên Vũ nghe Ngọc Hà nói thì nở nụ cười tà:
“Nếu em thích anh làm tặng em hẳn video để làm kỷ niệm.”
Dứt lời anh rút từ ví ra một xấp tiền đưa cho bác tài xế rồi nói ra một địa chỉ.
Ngọc Hà biết đó chính là địa chỉ căn hộ của anh, cô vội lên tiếng:
“Em phải bay vào Nha Trang gấp, hẹn anh dịp khác được không?”
Nguyên Vũ cầm tay của Ngọc Hà ấn vào nơi hạ thân vật nam tính của anh đã thức giấc:
“Em gấp cũng không bằng anh lúc này.”
Ngọc Hà xác nhận mình đang ngồi trên lưng cọp, nếu ngã xuống chỉ còn nước mất mạng vì vậy chỉ có thể chiều theo anh:
“Người ta chỉ muốn cùng anh, không muốn chia sẻ cùng người khác.”
Cô sợ thú vui bệnh hoạn của anh một lúc đòi hỏi quan hệ với hai người.
Nguyên Vũ không ngần ngại mà chiều theo ý của cô:
“Nghe em hết.”
Về tới căn hộ của Nguyên Vũ người ra mở cửa là Quỳnh Như. Vừa thấy Nguyên Vũ cô ta vui mừng chạy lại ôm anh mà không màng tới sự có mặt của Ngọc Hà:
“Anh nói đi Sài Gòn sao còn quay về?”
Nguyên Vũ tỏ vẻ khó chịu:
“Cô nói có hẹn với Jack mà.”
Quỳnh Như vội thanh minh:
“Jack nói bạn gái của anh ta không cho đi.”
Nguyên Vũ tỏ vẻ khó chịu:
“Không cho hắn ký hợp đồng cũng là bạn gái, không cho đi gặp khách hàng cũng là bạn gái. Cô biết làm cách nào chiếm vị trí của bạn gái của hắn rồi chứ?”
Quỳnh Như ngoan ngoãn đáp:
“Dạ vâng, để em tìm cách.”
Lúc Thiên Long đi vào phòng ngủ cùng Ngọc Hà mà không cho Quỳnh Như đi vào, cô ta tức giận đạp mạnh vào cửa một đạp khiến Ngọc Hà giật mình.
Cuối cùng Ngọc Hà phải chiều Nguyên Vũ hết lần này tới lần khác với nhiều kiểu chơi bệnh hoạn mà lần đầu tiên Ngọc Hà trải qua. Không những vậy anh ta còn dùng điện thoại quay lại cuộc vui của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.