Chương 40
Phương Linh Hugo
30/12/2022
Hoàng Phượng không nghĩ người đàn ông ngang ngược này lại có thể nói ra những lời sến súa như vậy. Chỉ có điều anh nói cô là người phụ nữ duy nhất anh có thể gần gũi, có thể ôm, có thể hôn và có thể hơn nữa thì cô không hề tin.
Lần đi công tác ở Nha Trang chẳng phải cô đã chứng kiến anh và giám đốc kinh doanh Băng Di hôn nhau trước mặt cô đó sao? Hôm cô bị Nguyên Vũ gài bẫy uống thuốc kích dục cô cũng bắt gặp anh và Băng Di tại nhà hàng Memory chỉ dành cho các cặp tình nhân đó sao? Đó chẳng phải là minh chứng cho những điều anh vừa nói với cô là giả dối sao?
Gạt qua những suy nghĩ vẩn vơ, Hoàng Phượng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Thiên Long đang thám hiểm trên điểm nhạy cảm nhất cơ thể mình.
“Anh nhanh rút tay ra ngay, anh muốn em không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa à?”
Thiên Long làm bộ như không nghe lời Hoàng Phượng vừa nói, một tay anh vẫn ôm chặt eo, còn tay kia của anh vẫn không ngừng vuốt ve nơi nhạy cảm nhất của cô.
Cảm giác có sáu cặp mắt đang chĩa về mình khiến Hoàng Phượng vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Cô vội ôm lấy cổ Thiên Long rồi vùi mặt vào ngực của anh.
Đó là anh trai của cô, là bạn thân của anh, thử hỏi anh làm như vậy cô sẽ nhìn mặt bọn họ thế nào? Đang suy nghĩ cách thoát thân Hoàng Phượng cảm nhận đích ngón tay của anh tấn công vào huyệt động của cô, giọng nói của anh phát ra khàn đặc.
“Em, anh muốn.”
Hoàng Phượng lập tức khép chặt đùi của mình:
“Không được.”
Tuy miệng của cô nói vậy nhưng điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể của cô bị anh công kích khiến nơi huyệt nhỏ không ngừng chảy ra mật dịch.
Thiên Long ôm Hoàng Phượng nâng người cô lên một chút. Cô nghĩ anh ôm cô đặt xuống bên cạnh ngồi không ngờ để thuận tiện cho anh kéo dây khóa quần giải phóng người anh em của anh. Ngay sau đó anh vén quần lót của cô sang một bên rồi điều chỉnh cho người anh em của anh ngay đúng vị trí của huyệt động của cô. Trong lĩnh vực này cô thật sự khâm phục anh vì chỉ trong vài giây anh đã hoàn thành các thao tác rất chính xác.
Cảm nhận được người anh em to lớn của anh đang xâm nhập vào bên trong cơ thể mình Hoàng Phượng tức giận hét lên, nhưng vì sợ mọi người nghe Hoàng Phượng lời nói của cô chỉ có thể rít qua kẽ răng:
“Anh điên rồi sao, mọi người nhìn thấy kìa.”
Người anh em của anh đang bị hàng tỷ sợi thần kinh nơi hạ thân của cô trói chặt khiến cho Thiên Long vừa có cảm giác đau đớn vừa có cảm giác sung sướng, anh nhẹ nhàng nâng người của cô lên xuống. Một cảm giác thú vị, kích thích chưa từng có. Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Em mở mắt ra đi.”
Hoàng Phượng lắc đầu, gương mặt của cô vẫn cố vùi vào ngực của anh. Làm sao cô dám đối diện với mọi người xung quanh trong tình huống này?
Thiên Long nâng cằm của Hoàng Phượng lên rồi nhanh chóng chiếm đoạt môi của cô. Nụ hôn cuồng bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Vừa hôn anh vừa nâng người cô lên xuống.
Trong phút chốc Hoàng Phượng quên đi tất cả cuốn theo cơn dục vọng của anh, cô vươn lưỡi mình sang cùng với lưỡi của anh dây dưa không ngớt.
Một hồi sau cô lấy lại lý trí đẩy anh ra:
“Mình về rồi nhà tiếp tục, không nên ở đây.”
Thiên Long nhìn cô bằng ánh mắt nhuốm đầy dục vọng:
“Anh không thể kìm chế được, họ đi hết rồi em giúp anh đi.”
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng mới dám mở mắt ra nhìn. Quả thực mọi người đã đi khỏi phòng từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Nhìn xuống dưới sàn nhảy thấy ba anh chàng to cao nổi bật Bình Minh, Hùng và Thiên Đăng đang quấn lấy các cô nhân viên quán ba cùng nhảy nhót.
Hoàng Phượng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thì ra hai người ăn vụng không có ai nhìn thấy. Nhưng cô nghĩ họ có thể quay lại bất cứ lúc nào vì vậy cô dụ dỗ anh:
“Lát về nhà ông xã muốn bao nhiêu em chiều. Ở đây không an toàn.”
Hoàng Phượng và Thiên Long còn đang tranh luận thì cửa phòng bị đẩy ra. Sau đó lần lượt các gương mặt thân quen bước vào.
Lần lượt Thiên Đăng, Hùng, Bình Minh còn có cả Băng Di, Thư Kỳ và một người đàn ông ngoại quốc đi vào phòng.
Hoàng Phượng lập tức đứng dậy khỏi người Thiên Long. Cô vẫy tay với Thư Kỳ và Băng Di:
“Chị Kỳ, Băng Di.”
Cô xoay người nhìn Thiên Long nói:
“Anh ngồi xích vào bên trong kia đi.”
Cũng may được Hoàng Phượng che chắn, Thiên Long nhanh chóng thu dọn hiện trường sau đó ngồi vào bên trong với vẻ mặt ấm ức khó chịu.
Hoàng Phượng ngồi giữa, Băng Di ngồi một bên, Thư Kỳ ngồi một bên. Vô tình khiến Băng Di ngồi gần Thiên Long.
Thư Kỳ chỉ tay vào người đàn ông tây giới thiệu:
“Đây là Jack bạn trai của chị.”
Hoàng Phượng vươn tay bắt tay với Jack.
“Chào anh.”
Jack chào hỏi Hoàng Phượng bằng tiếng Anh.
Bình Minh bấm vào nút điều khiển. Bức tường bằng kính lập tức ngăn căn phòng với không gian ồn ào bên ngoài.
Lần đầu tiên Hoàng Phượng tới quán bar này nên không biết chức năng của căn phòng, cô còn nghĩ nơi đây chỉ thích hợp để ăn chơi. Bình Minh nhanh chóng lôi kéo Jack sang cùng với Hùng và Thiên Đăng nói chuyện, họ nói chuyện bằng tiếng Anh rất rôm rả.
Hoàng Phượng thấy vậy ngạc nhiên nhìn Thư Kỳ hỏi:
“Bạn trai của chị quen anh trai của em à?”
Thư Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Phó tổng giám đốc mới đương chức của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng, Hoàng Bình Minh là anh trai ruột của em hả?”
Nghe Thư Kỳ hỏi Hoàng Phượng mới biết Bình Minh vừa được bố của mình trao chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Phượng. Thoát cái án làm công nhân mà anh không khoe khoang gì với cô cả.
Hoàng Phượng nhìn Thư Kỳ gật đầu:
“Vâng, anh Minh là anh ruột của em.”
Thư Kỳ nắm tay của Hoàng Phượng nói:
“Lần trước em còn nhớ chị kể với em, bạn trai mới của chị hợp tác với với bạn trai cũ của chị không? Hôm đó em còn bày kế cho chị mượn tay bạn trai mới trả thù bạn trai cũ.”
Hoàng Phượng gật đầu, Thư Kỳ tiếp tục kể:
“Bạn trai cũ của chị là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Hoàng Phượng.”
“Ầm.” lời nói của Thư Kỳ khiến Hoàng Phượng không khác gì vừa nghe tiếng sấm nổ bên tai.
Giám đốc kinh doanh của tập đoàn Hoàng Phượng không phải là Nguyên Vũ sao?
Nguyên Vũ là người yêu cũ của Thư Kỳ. Người mà để mặc chị cho đối tác của mình sàm sỡ, quan hệ với chị ngay trước mặt anh ta khiến cho chị sợ hãi đến mức phải lẩn trốn.
Thời điểm đó chẳng phải Nguyên Vũ cũng là người yêu của cô hay sao?
Nghĩ tới đây gương mặt của Hoàng Phượng bỗng tái nhợt. Con người của anh ta quá nguy hiểm, biến thái, bệnh hoạn.
Cảm nhận được bàn tay của Hoàng Phượng bỗng nhiên lạnh toát và không ngừng run rẩy Thư Kỳ quan tâm hỏi:
“Hoàng Phượng, em bị làm sao vậy?”
Một hồi sau Hoàng Phượng mới lên tiếng đáp lại Thư Kỳ:
“Anh ta, người yêu cũ của chị cũng là người yêu cũ của em. Chị còn nhớ lần đầu em gặp chị em có kể cho chị nghe em đang trốn tránh anh ta vì chính em đã bắt gặp anh ta thân mật với người khác ngay trước mặt em không?”
Thư Kỳ ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt ra ngoài:
“Cái gì? Người yêu cũ của chị cũng là người yêu cũ của em? Hắn ta cùng lúc?”
Không đợi cho Thư Kỳ nói hết câu, Hoàng Phượng vội ôm chặt Thư Kỳ. Cả hai cùng khóc lớn.
Thật ra Hoàng Phượng nghĩ cô còn may mắn hơn Thư Kỳ rất nhiều vì cô chưa bị Nguyên Vũ làm hại. Một hồi lâu sau Thư Kỳ mới đẩy Hoàng Phượng ra:
“Em yên tâm, ngày tàn của hắn cũng sắp tới rồi. Lẽ ra ngày hôm nay bạn trai của chị đã cùng hắn ký hợp đồng nhưng bạn trai của chị bận việc đột xuất nên hẹn hắn thứ hai tuần tới ký.”
Lúc này thì Hoàng Phượng mới nhớ tới lời Hùng nói anh nghe tập đoàn Hoàng Phượng ký hợp đồng với đối tác nào đó nên anh bay ra Hà Nội gấp. Chắc hẳn anh đã biết tâm cơ của Nguyên Vũ trong hợp đồng lần này.
Nếu vậy thì Bình Minh cũng đã biết kế hoạch của Nguyên Vũ, hiện tại anh đang nói chuyện với chính đối tác trong hợp đồng chắc chắn sẽ không còn nguy hiểm với tập đoàn Hoàng Phượng nữa. Nghĩ tới đây Hoàng Phượng thở phào nhẹ nhõm.
Nãy giờ Hoàng Phượng ngồi nói chuyện với Thư Kỳ mà quên mất còn có Băng Di đi cùng. Cô định quay sang hỏi chuyện Băng Di đã khỏe chưa thì gặp phải tình huống khiến cô miệng đắng lưỡi khô không nói nên lời.
Băng Di lúc này ngồi sát rạt Thiên Long, hai tay của cô ôm chặt cánh tay của anh, đầu của cô còn tựa lên vai anh, miệng cô không ngừng lảm nhảm:
“Anh Long, anh còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh không? Lúc đó em vừa bước xuống máy bay, tất cả đều xa lạ. Em không biết làm thế nào để di chuyển về trường, em đi hỏi thăm, kết quả hỏi thăm trúng anh. Từ giây phút nhìn thấy anh, trái tim của em đã bị anh đánh cắp mất rồi.”
Băng Di vươn hai tay ôm cổ Thiên Long kéo anh về phía mình rồi tiếp tục nói:
“Em đã theo đuổi anh sáu năm rồi, anh có đồng ý lấy em không?”
Dứt lời Băng Di rướn người áp sát môi của mình với môi của Thiên Long như chờ đợi sự đồng ý và nụ hôn của anh.
Thiên Long lập tức quay mặt sang hướng khác né tránh Băng Di:
“Em say rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Băng Di nghe Thiên Long nói thì cố tình kéo anh xuống thấp hơn:
“Anh nói đúng, chính xác là em đang say anh. Say từ gương mặt, ánh mắt, đôi môi, nụ cười, hình dáng đến giọng nói. Tất cả những gì thuộc về anh đều làm em say hết.”
Băng Di không ngừng áp sát khiến Thiên Long càng ngày càng khó chịu. Mồ hôi của anh ra ướt đẫm chiếc áo thun màu trắng, mặt mũi anh cũng nhễ nhại mồ hôi, một tay anh đưa lên bịt chặt miệng.
Khi Băng Di áp môi mình lên má của anh thì Thiên Long không thể gắng gượng được nữa. Anh lập tức đẩy mạnh Băng Di sang một bên rồi cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Băng Di bị Thiên Long đẩy mạnh ngã vào người Hoàng Phượng. Hoàng Phượng bị bất ngờ luống cuống tay chân đỡ Băng Di ngồi dậy.
Thế nhưng Băng Di vừa được Hoàng Phượng đỡ ngồi ngay ngắn liền nhào vào ôm Thiên Long mặc cho anh đang nôn ói.
Bình Minh nhìn thấy tình trạng của Thiên Long thì vội nói gì đó với Jack rồi bắt tay anh ta. Ngay sau đó anh chạy tới chỗ Thiên Long giải thoát cho anh.
Thư Kỳ cùng Jack nhanh chóng đưa Băng Di về, Băng Di say đến mức bị Thư Kỳ đưa đi vẫn cố ngoái đầu nhìn Thiên Long gọi tên anh.
Vì mọi người đều đã uống rượu nên Hoàng Phượng cầm lái chở mọi người về.
Vừa lên xe Thiên Đăng liền hỏi Thiên Long:
“Ê Long, hồi nãy mày say à? Bình thường mày uống giỏi hơn tao sao hôm nay mày uống dở vậy? Từ trước tới nay đô của mày là đô bất tử mà?”
Thiên Long không trả lời bạn của mình, anh chỉ chăm chú nhìn qua Hoàng Phượng.
Hùng thấy Thiên Long và Hoàng Phượng đều im lặng thì thêm dầu vào lửa:
“Hay hồi nãy mày say cô em xinh đẹp Băng Di đấy à?”
Lúc này thì Thiên Long không thể ngồi yên, anh quay lại nhìn Thiên Đăng và Hùng ngồi ở hàng ghế sau với ánh mắt cảnh cáo:
“Hai đứa tụi mày không nói cũng không ai nói tụi mày bị câm đâu.”
Thiên Long dứt lời cả Thiên Đăng và Hùng đều cười lớn. Một hồi sau Hùng mới nhịn cười nói tiếp:
“Xin lỗi vì đã nói trúng tim đen của mày. Nhưng phải công nhận mày dũng cảm thật đấy, có bà xã ở bên cạnh mà còn dám ôm ấp với một cô gái khác thì đúng là phải phong mày làm siêu nhân.”
Thiên Long vung cú đấm vào Hùng mới khiến anh và Thiên Đăng lập tức ngậm miệng lại. Cũng may Hùng nhanh chóng tránh được
Suốt chặng đường chạy xe về Hoàng Phượng không hề lên tiếng, lúc cùng mọi người đi lên tầng 68 cũng vậy.
Cô suy nghĩ về Nguyên Vũ, lại suy nghĩ về những chuyện bạn của Thiên Long nói về anh. Quả thực đàn ông như vực sâu khó lòng đoán được tính cách của họ qua vẻ bề ngoài.
Lên tới tầng 68 Hoàng Phượng lấy thẻ căn penthouse của mình rồi đẩy Bình Minh sang penthouse của Thiên Long.
Bình Minh bị xua đuổi lên án:
“Penthouse của em có tới ba phòng ngủ mà.”
Hoàng Phượng chỉ vào penthouse của Thiên Long nói: “Bên đó có năm phòng ngủ, anh bước chân về đây em chặt chân anh đó.”
“Còn anh?” Thiên Long ủy khuất lên tiếng.
Hoàng Phượng chỉ vào vết nôn ói trên quần của anh:
“Anh cũng về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, mai gặp lại.”
Cô vẫy tay với bốn anh chàng:
“Bye các anh, chúc các anh ngủ ngon.”
Thiên Long ngủ ngon được mới lạ. Anh quen ôm cô ngủ, quen mùi hương của cô, quen hơi thở của cô. Hiện tại ngủ một mình anh không thể nào chợp mắt. Hơn nữa người anh em của anh đang xung trận lại bị bắt dừng nên khiến anh càng bức bối.
Còn Hoàng Phượng về phòng nhìn thấy Ngọc Hà vẫn đang ngủ, cô nói y tá qua phòng khác ngủ rồi cô leo lên giường ngủ cùng Ngọc Hà.
Sáng sớm y tá sang thăm khám cho Ngọc Hà thì bị cô ra hiệu im lặng cho Hoàng Phượng ngủ.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Bình Minh xuất hiện ở cửa phòng từ lúc nào hỏi y tá tình trạng của Ngọc Hà.
“Cô ấy đang ngủ,” nữ y tá đáp nhỏ nhẹ vì sợ Hoàng Phượng thức giấc. Bình Minh quát lớn:
“Tôi mời cô tới chăm sóc ai?”
Hiện tại người đang ngủ là Hoàng Phượng, còn Ngọc Hà đã thức.
Hoàng Phượng bị Bình Minh làm cho tỉnh giấc. Cô mở mắt ra thấy Ngọc Hà đã tỉnh bèn ngồi bật dậy mừng rỡ:
“Cậu tỉnh rồi à? Cậu cảm thấy thế nào rồi? Cậu còn đau nhiều không? Cậu muốn ăn gì không?”
Ngọc Hà bị một loạt các câu hỏi của Hoàng Phượng làm cho xúc động không nói nên lời.
Lúc này y tá mới lên tiếng nói tình trạng của Ngọc Hà:
“Cô ấy tạm thời ổn nhưng vết thương ở thành âm đạo vẫn còn khá nghiêm trọng nên cần tiếp tục uống thuốc kháng viêm, đặc biệt không được quan hệ tình dục trong thời gian này.”
Bình Minh nghe y tá nói có chút xấu hổ, một hồi sau anh mới lên tiếng:
“Vậy thì cô ở đây chăm sóc cô ấy khi nào khỏe hãn rồi đi.” Anh chỉ ra ngoài phòng ăn nói với nữ y tá: “Đồ ăn sáng tôi gọi rồi, cô ra ăn sáng trước đi.”
Bình Minh bưng tô cháo kéo ghế ngồi xuống gần đầu giường rồi đỡ Ngọc Hà ngồi dậy, anh lấy cho cô một cái gối kê sau lưng để cô tựa lưng vào đầu giường:
“Ăn chút cháo rồi uống thuốc.”
Hành động quan tâm của Bình Minh với Ngọc Hà khiến Hoàng Phượng bất ngờ. Cô không nghĩ ông anh của mình lại có khả năng chăm sóc người khác như vậy.
“Em còn không mau đi đánh răng rửa mặt rồi đi chữa bệnh cho người khác còn ngồi đó nhìn.”
Hoàng Phượng giật mình bừng tỉnh:
“Anh nói ai bệnh?”
“Ông xã của em chứ còn ai?”
Hoàng Phượng vội vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng thay đồ để qua nhà Thiên Long, trước khi đi cô còn dặn Ngọc Hà:
“Tớ qua bên kia một lát rồi quay về với cậu ngay.”
Qua nhà Thiên Long thấy ông Thành Công và bà Phượng đang ăn sáng cùng Thiên Đăng và Hùng, cô nhanh miệng chào:
“Con chào hai bác, chào hai anh. Anh Long đâu ạ?”
Bà Phượng chỉ lên lầu:
“Nó còn chưa ngủ dậy, con cũng ngồi ăn sáng cùng mọi người đi.”
“Dạ mọi người ăn sáng trước đi ạ. Con lên gọi anh ấy dậy.”
Cửa phòng Thiên Long không khóa, Hoàng Phượng đi vào nhìn thấy anh đang ngắm cảnh Hồ Hoàn Kiếm qua cửa sổ lớn bên cạnh giường. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh mang một dáng vẻ cô đơn tịch mịch.
Cô nhẹ nhàng đến ôm anh từ phía sau:
“Em tưởng anh còn chưa ngủ dậy, sao anh không xuống dưới ăn sáng cùng mọi người mà còn đứng đây?”
Thiên Long xoay người lại đối diện với Hoàng Phượng, anh béo hai má của cô đầy cưng chiều:
“Anh đợi em.”
Hoàng Phượng nhìn thấy Thiên Long mà giật mình, cô vươn tay chạm vào hai bên bọng mắt thâm quầng của anh đau lòng hỏi:
“Mắt của anh bị sao thế này?”
“Tại anh nhớ em không ngủ được.”
Lời nói của Thiên Long khiến trái tim của Hoàng Phượng như được sợi lông vũ mềm mại vuốt ve, cô nhón chân hôn lên hai quầng mắt bị thâm của anh, giọng nói của cô phát ra cũng có chút xúc động:
“Anh ngốc này, tối qua chúng ta vừa ở bên nhau.”
Thiên Long nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt si mê:
“Không đủ.”
Anh còn muốn ôm cô ngủ, còn muốn mở mắt ra người anh nhìn thấy đầu tiên là cô.
Bình Minh là người hiểu rõ tính cách của Thiên Long hơn ai hết.
Tối qua Thiên Long bị Băng Di làm cho căn bệnh của anh tái phát. Sáng nay lại không thấy Thiên Long dậy ăn sáng cùng mọi người. Bình Minh đoán ngay Thiên Long đang mắc bệnh tương tư nên nói Hoàng Phượng qua chữa bệnh.
Chỉ một câu nói của Thiên Long đã khiến niềm hạnh phúc trong Hoàng Phượng ngập tràn. Cô hôn lên môi anh một cái rồi rời đi:
“Đủ chưa?”
“Như chuồn chuồn đạp nước. Chưa đủ.”
Hoàng Phượng vòng tay lên cổ anh rồi áp môi của cô lên môi anh. Cô chủ động đưa lưỡi của mình sang khoang miệng của anh tìm tới mọi ngóc ngách khám phá, nghịch ngợm. Một hồi lâu sau cô mới rời khỏi môi của anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch:
“Giờ thì đủ chưa?”
Lần đầu tiên Hoàng Phượng chủ động hôn anh nồng nhiệt như thế khiến cơn dục vọng trong anh bùng cháy giữ dội. Anh nhìn Hoàng Phượng bằng ánh đục ngầu, giọng nói của anh phát ra cũng khàn đặc:
“Nếu anh nói chưa đủ?”
Ánh mắt này, giọng nói này, còn có người anh em của anh hiên ngang đang đâm chọc bụng dưới của cô. Nếu cô đáp ứng sự no đủ của anh e rằng phải chuyển bữa sáng thành bữa trưa. Còn có mọi người đang ở dưới, còn có chuyện của Ngọc Hà cô vẫn chưa hỏi rõ, rồi còn cả ngày mai ba mẹ của anh tới nhà cô thăm nhà nói chuyện người lớn với bố mẹ của cô mà cô chưa chuẩn bị gì. Hoàng Phượng vội đẩy anh ra đổi chủ đề:
“Em còn chưa hỏi tội anh chuyện tối qua đâu đấy.”
Thiên Long vội ôm Hoàng Phượng lại, anh xoay cô đứng đối diện với mình rồi nhìn cô nói:
“Tối qua anh chỉ uống hai ly rượu em cũng thấy.”
“Đúng. Vì vậy không phải anh say rượu.”
Thiên Long gật đầu:
“Trước đó anh nói với em, em là người duy nhất anh có thể gần gũi, có thể ôm, có thể hôn và có thể quan hệ em không tin.”
Lần đi công tác ở Nha Trang chẳng phải cô đã chứng kiến anh và giám đốc kinh doanh Băng Di hôn nhau trước mặt cô đó sao? Hôm cô bị Nguyên Vũ gài bẫy uống thuốc kích dục cô cũng bắt gặp anh và Băng Di tại nhà hàng Memory chỉ dành cho các cặp tình nhân đó sao? Đó chẳng phải là minh chứng cho những điều anh vừa nói với cô là giả dối sao?
Gạt qua những suy nghĩ vẩn vơ, Hoàng Phượng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Thiên Long đang thám hiểm trên điểm nhạy cảm nhất cơ thể mình.
“Anh nhanh rút tay ra ngay, anh muốn em không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa à?”
Thiên Long làm bộ như không nghe lời Hoàng Phượng vừa nói, một tay anh vẫn ôm chặt eo, còn tay kia của anh vẫn không ngừng vuốt ve nơi nhạy cảm nhất của cô.
Cảm giác có sáu cặp mắt đang chĩa về mình khiến Hoàng Phượng vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Cô vội ôm lấy cổ Thiên Long rồi vùi mặt vào ngực của anh.
Đó là anh trai của cô, là bạn thân của anh, thử hỏi anh làm như vậy cô sẽ nhìn mặt bọn họ thế nào? Đang suy nghĩ cách thoát thân Hoàng Phượng cảm nhận đích ngón tay của anh tấn công vào huyệt động của cô, giọng nói của anh phát ra khàn đặc.
“Em, anh muốn.”
Hoàng Phượng lập tức khép chặt đùi của mình:
“Không được.”
Tuy miệng của cô nói vậy nhưng điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể của cô bị anh công kích khiến nơi huyệt nhỏ không ngừng chảy ra mật dịch.
Thiên Long ôm Hoàng Phượng nâng người cô lên một chút. Cô nghĩ anh ôm cô đặt xuống bên cạnh ngồi không ngờ để thuận tiện cho anh kéo dây khóa quần giải phóng người anh em của anh. Ngay sau đó anh vén quần lót của cô sang một bên rồi điều chỉnh cho người anh em của anh ngay đúng vị trí của huyệt động của cô. Trong lĩnh vực này cô thật sự khâm phục anh vì chỉ trong vài giây anh đã hoàn thành các thao tác rất chính xác.
Cảm nhận được người anh em to lớn của anh đang xâm nhập vào bên trong cơ thể mình Hoàng Phượng tức giận hét lên, nhưng vì sợ mọi người nghe Hoàng Phượng lời nói của cô chỉ có thể rít qua kẽ răng:
“Anh điên rồi sao, mọi người nhìn thấy kìa.”
Người anh em của anh đang bị hàng tỷ sợi thần kinh nơi hạ thân của cô trói chặt khiến cho Thiên Long vừa có cảm giác đau đớn vừa có cảm giác sung sướng, anh nhẹ nhàng nâng người của cô lên xuống. Một cảm giác thú vị, kích thích chưa từng có. Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Em mở mắt ra đi.”
Hoàng Phượng lắc đầu, gương mặt của cô vẫn cố vùi vào ngực của anh. Làm sao cô dám đối diện với mọi người xung quanh trong tình huống này?
Thiên Long nâng cằm của Hoàng Phượng lên rồi nhanh chóng chiếm đoạt môi của cô. Nụ hôn cuồng bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Vừa hôn anh vừa nâng người cô lên xuống.
Trong phút chốc Hoàng Phượng quên đi tất cả cuốn theo cơn dục vọng của anh, cô vươn lưỡi mình sang cùng với lưỡi của anh dây dưa không ngớt.
Một hồi sau cô lấy lại lý trí đẩy anh ra:
“Mình về rồi nhà tiếp tục, không nên ở đây.”
Thiên Long nhìn cô bằng ánh mắt nhuốm đầy dục vọng:
“Anh không thể kìm chế được, họ đi hết rồi em giúp anh đi.”
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng mới dám mở mắt ra nhìn. Quả thực mọi người đã đi khỏi phòng từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Nhìn xuống dưới sàn nhảy thấy ba anh chàng to cao nổi bật Bình Minh, Hùng và Thiên Đăng đang quấn lấy các cô nhân viên quán ba cùng nhảy nhót.
Hoàng Phượng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thì ra hai người ăn vụng không có ai nhìn thấy. Nhưng cô nghĩ họ có thể quay lại bất cứ lúc nào vì vậy cô dụ dỗ anh:
“Lát về nhà ông xã muốn bao nhiêu em chiều. Ở đây không an toàn.”
Hoàng Phượng và Thiên Long còn đang tranh luận thì cửa phòng bị đẩy ra. Sau đó lần lượt các gương mặt thân quen bước vào.
Lần lượt Thiên Đăng, Hùng, Bình Minh còn có cả Băng Di, Thư Kỳ và một người đàn ông ngoại quốc đi vào phòng.
Hoàng Phượng lập tức đứng dậy khỏi người Thiên Long. Cô vẫy tay với Thư Kỳ và Băng Di:
“Chị Kỳ, Băng Di.”
Cô xoay người nhìn Thiên Long nói:
“Anh ngồi xích vào bên trong kia đi.”
Cũng may được Hoàng Phượng che chắn, Thiên Long nhanh chóng thu dọn hiện trường sau đó ngồi vào bên trong với vẻ mặt ấm ức khó chịu.
Hoàng Phượng ngồi giữa, Băng Di ngồi một bên, Thư Kỳ ngồi một bên. Vô tình khiến Băng Di ngồi gần Thiên Long.
Thư Kỳ chỉ tay vào người đàn ông tây giới thiệu:
“Đây là Jack bạn trai của chị.”
Hoàng Phượng vươn tay bắt tay với Jack.
“Chào anh.”
Jack chào hỏi Hoàng Phượng bằng tiếng Anh.
Bình Minh bấm vào nút điều khiển. Bức tường bằng kính lập tức ngăn căn phòng với không gian ồn ào bên ngoài.
Lần đầu tiên Hoàng Phượng tới quán bar này nên không biết chức năng của căn phòng, cô còn nghĩ nơi đây chỉ thích hợp để ăn chơi. Bình Minh nhanh chóng lôi kéo Jack sang cùng với Hùng và Thiên Đăng nói chuyện, họ nói chuyện bằng tiếng Anh rất rôm rả.
Hoàng Phượng thấy vậy ngạc nhiên nhìn Thư Kỳ hỏi:
“Bạn trai của chị quen anh trai của em à?”
Thư Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Phó tổng giám đốc mới đương chức của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng, Hoàng Bình Minh là anh trai ruột của em hả?”
Nghe Thư Kỳ hỏi Hoàng Phượng mới biết Bình Minh vừa được bố của mình trao chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Phượng. Thoát cái án làm công nhân mà anh không khoe khoang gì với cô cả.
Hoàng Phượng nhìn Thư Kỳ gật đầu:
“Vâng, anh Minh là anh ruột của em.”
Thư Kỳ nắm tay của Hoàng Phượng nói:
“Lần trước em còn nhớ chị kể với em, bạn trai mới của chị hợp tác với với bạn trai cũ của chị không? Hôm đó em còn bày kế cho chị mượn tay bạn trai mới trả thù bạn trai cũ.”
Hoàng Phượng gật đầu, Thư Kỳ tiếp tục kể:
“Bạn trai cũ của chị là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Hoàng Phượng.”
“Ầm.” lời nói của Thư Kỳ khiến Hoàng Phượng không khác gì vừa nghe tiếng sấm nổ bên tai.
Giám đốc kinh doanh của tập đoàn Hoàng Phượng không phải là Nguyên Vũ sao?
Nguyên Vũ là người yêu cũ của Thư Kỳ. Người mà để mặc chị cho đối tác của mình sàm sỡ, quan hệ với chị ngay trước mặt anh ta khiến cho chị sợ hãi đến mức phải lẩn trốn.
Thời điểm đó chẳng phải Nguyên Vũ cũng là người yêu của cô hay sao?
Nghĩ tới đây gương mặt của Hoàng Phượng bỗng tái nhợt. Con người của anh ta quá nguy hiểm, biến thái, bệnh hoạn.
Cảm nhận được bàn tay của Hoàng Phượng bỗng nhiên lạnh toát và không ngừng run rẩy Thư Kỳ quan tâm hỏi:
“Hoàng Phượng, em bị làm sao vậy?”
Một hồi sau Hoàng Phượng mới lên tiếng đáp lại Thư Kỳ:
“Anh ta, người yêu cũ của chị cũng là người yêu cũ của em. Chị còn nhớ lần đầu em gặp chị em có kể cho chị nghe em đang trốn tránh anh ta vì chính em đã bắt gặp anh ta thân mật với người khác ngay trước mặt em không?”
Thư Kỳ ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt ra ngoài:
“Cái gì? Người yêu cũ của chị cũng là người yêu cũ của em? Hắn ta cùng lúc?”
Không đợi cho Thư Kỳ nói hết câu, Hoàng Phượng vội ôm chặt Thư Kỳ. Cả hai cùng khóc lớn.
Thật ra Hoàng Phượng nghĩ cô còn may mắn hơn Thư Kỳ rất nhiều vì cô chưa bị Nguyên Vũ làm hại. Một hồi lâu sau Thư Kỳ mới đẩy Hoàng Phượng ra:
“Em yên tâm, ngày tàn của hắn cũng sắp tới rồi. Lẽ ra ngày hôm nay bạn trai của chị đã cùng hắn ký hợp đồng nhưng bạn trai của chị bận việc đột xuất nên hẹn hắn thứ hai tuần tới ký.”
Lúc này thì Hoàng Phượng mới nhớ tới lời Hùng nói anh nghe tập đoàn Hoàng Phượng ký hợp đồng với đối tác nào đó nên anh bay ra Hà Nội gấp. Chắc hẳn anh đã biết tâm cơ của Nguyên Vũ trong hợp đồng lần này.
Nếu vậy thì Bình Minh cũng đã biết kế hoạch của Nguyên Vũ, hiện tại anh đang nói chuyện với chính đối tác trong hợp đồng chắc chắn sẽ không còn nguy hiểm với tập đoàn Hoàng Phượng nữa. Nghĩ tới đây Hoàng Phượng thở phào nhẹ nhõm.
Nãy giờ Hoàng Phượng ngồi nói chuyện với Thư Kỳ mà quên mất còn có Băng Di đi cùng. Cô định quay sang hỏi chuyện Băng Di đã khỏe chưa thì gặp phải tình huống khiến cô miệng đắng lưỡi khô không nói nên lời.
Băng Di lúc này ngồi sát rạt Thiên Long, hai tay của cô ôm chặt cánh tay của anh, đầu của cô còn tựa lên vai anh, miệng cô không ngừng lảm nhảm:
“Anh Long, anh còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh không? Lúc đó em vừa bước xuống máy bay, tất cả đều xa lạ. Em không biết làm thế nào để di chuyển về trường, em đi hỏi thăm, kết quả hỏi thăm trúng anh. Từ giây phút nhìn thấy anh, trái tim của em đã bị anh đánh cắp mất rồi.”
Băng Di vươn hai tay ôm cổ Thiên Long kéo anh về phía mình rồi tiếp tục nói:
“Em đã theo đuổi anh sáu năm rồi, anh có đồng ý lấy em không?”
Dứt lời Băng Di rướn người áp sát môi của mình với môi của Thiên Long như chờ đợi sự đồng ý và nụ hôn của anh.
Thiên Long lập tức quay mặt sang hướng khác né tránh Băng Di:
“Em say rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Băng Di nghe Thiên Long nói thì cố tình kéo anh xuống thấp hơn:
“Anh nói đúng, chính xác là em đang say anh. Say từ gương mặt, ánh mắt, đôi môi, nụ cười, hình dáng đến giọng nói. Tất cả những gì thuộc về anh đều làm em say hết.”
Băng Di không ngừng áp sát khiến Thiên Long càng ngày càng khó chịu. Mồ hôi của anh ra ướt đẫm chiếc áo thun màu trắng, mặt mũi anh cũng nhễ nhại mồ hôi, một tay anh đưa lên bịt chặt miệng.
Khi Băng Di áp môi mình lên má của anh thì Thiên Long không thể gắng gượng được nữa. Anh lập tức đẩy mạnh Băng Di sang một bên rồi cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Băng Di bị Thiên Long đẩy mạnh ngã vào người Hoàng Phượng. Hoàng Phượng bị bất ngờ luống cuống tay chân đỡ Băng Di ngồi dậy.
Thế nhưng Băng Di vừa được Hoàng Phượng đỡ ngồi ngay ngắn liền nhào vào ôm Thiên Long mặc cho anh đang nôn ói.
Bình Minh nhìn thấy tình trạng của Thiên Long thì vội nói gì đó với Jack rồi bắt tay anh ta. Ngay sau đó anh chạy tới chỗ Thiên Long giải thoát cho anh.
Thư Kỳ cùng Jack nhanh chóng đưa Băng Di về, Băng Di say đến mức bị Thư Kỳ đưa đi vẫn cố ngoái đầu nhìn Thiên Long gọi tên anh.
Vì mọi người đều đã uống rượu nên Hoàng Phượng cầm lái chở mọi người về.
Vừa lên xe Thiên Đăng liền hỏi Thiên Long:
“Ê Long, hồi nãy mày say à? Bình thường mày uống giỏi hơn tao sao hôm nay mày uống dở vậy? Từ trước tới nay đô của mày là đô bất tử mà?”
Thiên Long không trả lời bạn của mình, anh chỉ chăm chú nhìn qua Hoàng Phượng.
Hùng thấy Thiên Long và Hoàng Phượng đều im lặng thì thêm dầu vào lửa:
“Hay hồi nãy mày say cô em xinh đẹp Băng Di đấy à?”
Lúc này thì Thiên Long không thể ngồi yên, anh quay lại nhìn Thiên Đăng và Hùng ngồi ở hàng ghế sau với ánh mắt cảnh cáo:
“Hai đứa tụi mày không nói cũng không ai nói tụi mày bị câm đâu.”
Thiên Long dứt lời cả Thiên Đăng và Hùng đều cười lớn. Một hồi sau Hùng mới nhịn cười nói tiếp:
“Xin lỗi vì đã nói trúng tim đen của mày. Nhưng phải công nhận mày dũng cảm thật đấy, có bà xã ở bên cạnh mà còn dám ôm ấp với một cô gái khác thì đúng là phải phong mày làm siêu nhân.”
Thiên Long vung cú đấm vào Hùng mới khiến anh và Thiên Đăng lập tức ngậm miệng lại. Cũng may Hùng nhanh chóng tránh được
Suốt chặng đường chạy xe về Hoàng Phượng không hề lên tiếng, lúc cùng mọi người đi lên tầng 68 cũng vậy.
Cô suy nghĩ về Nguyên Vũ, lại suy nghĩ về những chuyện bạn của Thiên Long nói về anh. Quả thực đàn ông như vực sâu khó lòng đoán được tính cách của họ qua vẻ bề ngoài.
Lên tới tầng 68 Hoàng Phượng lấy thẻ căn penthouse của mình rồi đẩy Bình Minh sang penthouse của Thiên Long.
Bình Minh bị xua đuổi lên án:
“Penthouse của em có tới ba phòng ngủ mà.”
Hoàng Phượng chỉ vào penthouse của Thiên Long nói: “Bên đó có năm phòng ngủ, anh bước chân về đây em chặt chân anh đó.”
“Còn anh?” Thiên Long ủy khuất lên tiếng.
Hoàng Phượng chỉ vào vết nôn ói trên quần của anh:
“Anh cũng về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, mai gặp lại.”
Cô vẫy tay với bốn anh chàng:
“Bye các anh, chúc các anh ngủ ngon.”
Thiên Long ngủ ngon được mới lạ. Anh quen ôm cô ngủ, quen mùi hương của cô, quen hơi thở của cô. Hiện tại ngủ một mình anh không thể nào chợp mắt. Hơn nữa người anh em của anh đang xung trận lại bị bắt dừng nên khiến anh càng bức bối.
Còn Hoàng Phượng về phòng nhìn thấy Ngọc Hà vẫn đang ngủ, cô nói y tá qua phòng khác ngủ rồi cô leo lên giường ngủ cùng Ngọc Hà.
Sáng sớm y tá sang thăm khám cho Ngọc Hà thì bị cô ra hiệu im lặng cho Hoàng Phượng ngủ.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Bình Minh xuất hiện ở cửa phòng từ lúc nào hỏi y tá tình trạng của Ngọc Hà.
“Cô ấy đang ngủ,” nữ y tá đáp nhỏ nhẹ vì sợ Hoàng Phượng thức giấc. Bình Minh quát lớn:
“Tôi mời cô tới chăm sóc ai?”
Hiện tại người đang ngủ là Hoàng Phượng, còn Ngọc Hà đã thức.
Hoàng Phượng bị Bình Minh làm cho tỉnh giấc. Cô mở mắt ra thấy Ngọc Hà đã tỉnh bèn ngồi bật dậy mừng rỡ:
“Cậu tỉnh rồi à? Cậu cảm thấy thế nào rồi? Cậu còn đau nhiều không? Cậu muốn ăn gì không?”
Ngọc Hà bị một loạt các câu hỏi của Hoàng Phượng làm cho xúc động không nói nên lời.
Lúc này y tá mới lên tiếng nói tình trạng của Ngọc Hà:
“Cô ấy tạm thời ổn nhưng vết thương ở thành âm đạo vẫn còn khá nghiêm trọng nên cần tiếp tục uống thuốc kháng viêm, đặc biệt không được quan hệ tình dục trong thời gian này.”
Bình Minh nghe y tá nói có chút xấu hổ, một hồi sau anh mới lên tiếng:
“Vậy thì cô ở đây chăm sóc cô ấy khi nào khỏe hãn rồi đi.” Anh chỉ ra ngoài phòng ăn nói với nữ y tá: “Đồ ăn sáng tôi gọi rồi, cô ra ăn sáng trước đi.”
Bình Minh bưng tô cháo kéo ghế ngồi xuống gần đầu giường rồi đỡ Ngọc Hà ngồi dậy, anh lấy cho cô một cái gối kê sau lưng để cô tựa lưng vào đầu giường:
“Ăn chút cháo rồi uống thuốc.”
Hành động quan tâm của Bình Minh với Ngọc Hà khiến Hoàng Phượng bất ngờ. Cô không nghĩ ông anh của mình lại có khả năng chăm sóc người khác như vậy.
“Em còn không mau đi đánh răng rửa mặt rồi đi chữa bệnh cho người khác còn ngồi đó nhìn.”
Hoàng Phượng giật mình bừng tỉnh:
“Anh nói ai bệnh?”
“Ông xã của em chứ còn ai?”
Hoàng Phượng vội vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng thay đồ để qua nhà Thiên Long, trước khi đi cô còn dặn Ngọc Hà:
“Tớ qua bên kia một lát rồi quay về với cậu ngay.”
Qua nhà Thiên Long thấy ông Thành Công và bà Phượng đang ăn sáng cùng Thiên Đăng và Hùng, cô nhanh miệng chào:
“Con chào hai bác, chào hai anh. Anh Long đâu ạ?”
Bà Phượng chỉ lên lầu:
“Nó còn chưa ngủ dậy, con cũng ngồi ăn sáng cùng mọi người đi.”
“Dạ mọi người ăn sáng trước đi ạ. Con lên gọi anh ấy dậy.”
Cửa phòng Thiên Long không khóa, Hoàng Phượng đi vào nhìn thấy anh đang ngắm cảnh Hồ Hoàn Kiếm qua cửa sổ lớn bên cạnh giường. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh mang một dáng vẻ cô đơn tịch mịch.
Cô nhẹ nhàng đến ôm anh từ phía sau:
“Em tưởng anh còn chưa ngủ dậy, sao anh không xuống dưới ăn sáng cùng mọi người mà còn đứng đây?”
Thiên Long xoay người lại đối diện với Hoàng Phượng, anh béo hai má của cô đầy cưng chiều:
“Anh đợi em.”
Hoàng Phượng nhìn thấy Thiên Long mà giật mình, cô vươn tay chạm vào hai bên bọng mắt thâm quầng của anh đau lòng hỏi:
“Mắt của anh bị sao thế này?”
“Tại anh nhớ em không ngủ được.”
Lời nói của Thiên Long khiến trái tim của Hoàng Phượng như được sợi lông vũ mềm mại vuốt ve, cô nhón chân hôn lên hai quầng mắt bị thâm của anh, giọng nói của cô phát ra cũng có chút xúc động:
“Anh ngốc này, tối qua chúng ta vừa ở bên nhau.”
Thiên Long nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt si mê:
“Không đủ.”
Anh còn muốn ôm cô ngủ, còn muốn mở mắt ra người anh nhìn thấy đầu tiên là cô.
Bình Minh là người hiểu rõ tính cách của Thiên Long hơn ai hết.
Tối qua Thiên Long bị Băng Di làm cho căn bệnh của anh tái phát. Sáng nay lại không thấy Thiên Long dậy ăn sáng cùng mọi người. Bình Minh đoán ngay Thiên Long đang mắc bệnh tương tư nên nói Hoàng Phượng qua chữa bệnh.
Chỉ một câu nói của Thiên Long đã khiến niềm hạnh phúc trong Hoàng Phượng ngập tràn. Cô hôn lên môi anh một cái rồi rời đi:
“Đủ chưa?”
“Như chuồn chuồn đạp nước. Chưa đủ.”
Hoàng Phượng vòng tay lên cổ anh rồi áp môi của cô lên môi anh. Cô chủ động đưa lưỡi của mình sang khoang miệng của anh tìm tới mọi ngóc ngách khám phá, nghịch ngợm. Một hồi lâu sau cô mới rời khỏi môi của anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch:
“Giờ thì đủ chưa?”
Lần đầu tiên Hoàng Phượng chủ động hôn anh nồng nhiệt như thế khiến cơn dục vọng trong anh bùng cháy giữ dội. Anh nhìn Hoàng Phượng bằng ánh đục ngầu, giọng nói của anh phát ra cũng khàn đặc:
“Nếu anh nói chưa đủ?”
Ánh mắt này, giọng nói này, còn có người anh em của anh hiên ngang đang đâm chọc bụng dưới của cô. Nếu cô đáp ứng sự no đủ của anh e rằng phải chuyển bữa sáng thành bữa trưa. Còn có mọi người đang ở dưới, còn có chuyện của Ngọc Hà cô vẫn chưa hỏi rõ, rồi còn cả ngày mai ba mẹ của anh tới nhà cô thăm nhà nói chuyện người lớn với bố mẹ của cô mà cô chưa chuẩn bị gì. Hoàng Phượng vội đẩy anh ra đổi chủ đề:
“Em còn chưa hỏi tội anh chuyện tối qua đâu đấy.”
Thiên Long vội ôm Hoàng Phượng lại, anh xoay cô đứng đối diện với mình rồi nhìn cô nói:
“Tối qua anh chỉ uống hai ly rượu em cũng thấy.”
“Đúng. Vì vậy không phải anh say rượu.”
Thiên Long gật đầu:
“Trước đó anh nói với em, em là người duy nhất anh có thể gần gũi, có thể ôm, có thể hôn và có thể quan hệ em không tin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.