Chương 8
Phương Linh Hugo
16/12/2022
Trong phòng họp chi nhánh tập đoàn bất động sản Thiên Long tại Hà Nội. Thiên Long ngồi ở vị trí chủ tọa. Anh mặc chiếc áo sơ mi tối màu, hai nút áo trên cùng mở ra, lại thêm nét mặt của anh thâm trầm một cách đáng sợ khiến không khí của phòng họp càng trở nên căng thẳng. Mọi người tham gia cuộc họp như đang tham gia một trận chiến bởi từ sáng tới giờ Thiên Long không khác gì một quả bom hẹn giờ.
Vừa bay từ Nha Trang ra Hà Nội, Thiên Long đã tổ chức cuộc họp ban lãnh đạo của chi nhánh. Mặc dù Hồng Sơn đã thành lập một hội đồng ban giám khảo cho cuộc thi thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình do đích thân anh làm trưởng ban và bọn họ đã lựa chọn được hai mươi hồ sơ xuất sắc nhất trình lên tổng giám đốc.
Nhưng sau khi xem xét hai mươi hồ sơ mà ban giám khảo chọn, Thiên Long không hài lòng với hồ sơ nào vì vậy cả ngày ngay anh bắt mọi người cùng xét lại tất cả hơn ba trăm hồ sơ dự thi. Hiện tại đã gần tám giờ tối nhưng vẫn chưa xem hết các hồ sơ.
Thiên Long nhìn đồng hồ trên tay rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Vấn đề này dừng tại đây, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Thiên Long dứt lời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Riêng Hồng Sơn như vừa thoát được kiếp nạn vì từ sáng tới giờ Thiên Long không hề nhắc tới chuyện giải tỏa mặt bằng khu dân cư Mỹ Đình. Anh kích động thiếu chút nữa đập tay xuống bàn ăn mừng.
Tuy nhiên mọi người không vui vẻ được lâu khi Thiên Long không tuyên bố kết thúc cuộc họp mà chuyển sang nội dung khác.
“Anh Vỹ, các sản phẩm bên dự án khu đô thị mới Đông Anh thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên tên Lê Triều Vỹ, giám đốc khu đô thị mới Đông Anh của tập đoàn bất động sản Thiên Long khép nép đứng dậy nhìn Thiên Long trả lời:
“Thưa Tổng Giám đốc, Cho đến thời điểm hiện tại dự án khu đô thị mới Đông Anh còn hai mươi tư biệt thự đơn lập, ba mươi hai biệt thự liền kề và một trăm lẻ năm căn hộ có diện tích trên tám mươi mét vuông ạ!”
Thiên Long lập tức chất vấn ông Vỹ:
“Con số này không xê dịch so với báo cáo của anh hồi tháng trước, nếu tôi nhớ nhầm trong một tháng qua anh chỉ bán được năm căn hộ và một căn biệt thự đơn lập?”
Bị Thiên Long chất vấn ông Vỹ cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng vào anh:
“Dạ Tổng Giám đốc nhớ không sai ạ!”
Thiên Long mất bình tĩnh đập mạnh tay xuống bàn:
“Các anh không thể ngồi một chỗ mà chờ các đại lý bán hàng cho các anh được. Các anh phải tự thân vận động. Phòng truyền thông các anh sinh ra để làm gì? Chúng ta đang sống trong thời đại công nghệ 4.0, các anh phải biết vận dụng nó vào trong kinh doanh, phải nghĩ cách làm sao để tiếp cận lượng khách hàng lớn trong thời gian ngắn nhất. Anh hiểu ý của tôi nói không?”
Ông Vỹ gật đầu:
“Dạ hiểu thưa tổng giám đốc!”
Thiên Long không buông tha cho ông Vỹ:
“Ông hiểu ý tôi thế nào?”
“Tôi tôi …”
Ông Vỹ ậm ờ nửa ngày không nói lên được ý của mình. Thiên Long phất tay ra hiệu cho ông ngồi xuống. Anh tiếp tục lên tiếng:
“Phòng truyền thông lập cho tôi một trang web bán hàng trực tuyến, fanpage trên các trang mạng xã hội và một kênh youtube, Tik Tok. Mọi người được học bên lĩnh vực Pr chắc không cần tôi phải hướng dẫn cụ thể phải viết và đăng bài như thế nào chứ?”
Một người trong phòng họp lên tiếng:
“Dạ không cân thưa tổng giám đốc!”
“Giám đốc kinh doanh Hồng Sơn”.
Hồng Sơn giật nảy mình khi nghe Thiên Long gọi tên, anh có giác như thiên tào vừa gọi tên mình. Anh lập tức đứng dậy đáp:
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
“Chuyện giải phóng mặt bằng khu dân cư Mỹ Đình sao rồi?”
Điều Hồng Sơn lo lắng nhất cũng đã tới. Anh không còn cách nào khác là phải đối diện với vị tổng giám đốc khó tính này:
“Dạ còn một hộ dân nữa ạ!”
“Câu này tôi nhớ không nhầm là anh đã nói với tôi hai lần rồi. Lần gần đây nhất là tuần trước lúc tôi đang ở Nha Trang.”
Giọng của Thiên Long nhàn nhạt nhưng khiến Hồng Sơn run lên bần bật:
“Tôi hứa…”
Hồng Sơn còn chưa nói hết câu đã bị Thiên Long cướp lời:
“Anh không cần hứa nữa. Đảm nhiệm chức vụ giám đốc kinh doanh mà để cho sự phát triển của tập đoàn trong tháng qua ở mức âm, thử hỏi tôi trả tiền cho anh để anh làm gì? Trong khi đích thân anh đảm nhiệm công việc giải phóng mặt bằng tại Mỹ Đình cũng không xong, anh còn hứa gì? Ngày mai anh bàn giao lại toàn bộ công việc và sổ sách cho tôi rồi vào Nha Trang đảm nhiệm chức vụ giám sát công trình đang thi công, đích thân tôi sẽ ở đây điều hành công việc.”
Dứt lời anh quay sang người đàn ông trung niên ngồi gần mình, trước mặt ông có bảng hiệu thư ký:
“Anh Bình, thông báo ngay cho giám đốc nhân sự tuyển vị trí giám đốc kinh doanh cho tập đoàn.”
Thư ký Bình đưa tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần chín giờ đêm Thiên Long còn ra lệnh cho ông báo với giám đốc nhân sự để tuyển người. Nhưng trước một Thiên Long đang nổi giận ông cũng không dám trì hoãn mà lấy điện thoại gọi ngay cho giám đốc nhân sự.
Từ khi Thiên Long tiếp quản chức vụ tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Thiên Long từ tay của ba mình, tập đoàn càng ngày càng đi xuống. Một phần do nhân viên trong tập đoàn xem thường sự lãnh đạo của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này nên lơ là trong công việc.
Nhận thấy tình trạng của tập đoàn đang ở mức báo động, gần đây Thiên Long đã rà soát lại bộ máy quản lý của tập đoàn và giao nhiệm vụ đến từng cá nhân nếu ai không hoàn thành sẽ bị kỷ luật ngay lập tức. Trước Hồng Sơn còn có rất nhiều lãnh đạo kỳ cựu của tập đoàn bị anh thanh trừng thay mới như giám đốc truyền thông, giám đốc kỹ thuật và rất nhiều trưởng phòng ban khác làm việc trong trụ sở chính của tập đoàn Thiên Long ở thành phố Hồ Chí Minh và rất nhiều các chi nhánh của tập đoàn trên cả nước.
Ngoài giám sát chặt chẽ, đích thân anh chỉ đạo và tham gia những dự án quan trọng.
Như dự án khu đô thị Mỹ Đình, mặc dù chưa giải phóng xong mặt bằng nhưng anh đã cho phòng thiết kế lên ý tưởng cho dự án này. Tuy nhiên không có ý tưởng nào khiến cho anh hài lòng, đó là lý do tại sao anh tổ chức cuộc thi thiết kế cho khu đô thị Mỹ Đình.
Hay dự án trên mảnh đất mà anh vừa giành được tại Nha Trang, đích thân anh đã tham gia vào đội thiết kế. Cùng đội thiết kế làm việc ngày đêm trong vòng hơn một tháng đã hoàn thành xong bản vẽ cho dự án. Trong quá trình chờ xét duyệt giấy phép xây dựng, anh đã cho công nhân khai thác quy hoạch nguồn nước nóng đi qua mảnh đất trước. Anh trực tiếp chỉ đạo đội công nhân đi làm theo đúng bản quy hoạch ban đầu. Khi công việc đi vào khuôn khổ anh mới bay ra Hà Nội.
Đó cũng là lý do anh sẵn sàng cách chức giám đốc kinh doanh của Hồng Sơn khi anh làm việc không hiệu quả và đích thân anh ở lại Hà Nội để trực tiếp điều hành công việc.
“Tan họp.”
Câu nói của Thiên Long như một lời ân xá đối với toàn bộ những người có mặt tại phòng họp. Ai nấy như vừa trút bỏ được tảng đá trên người mình xuống.
Riêng Hồng Sơn ngồi xụi lơ ngay tại vị trí của mình. Lúc Thiên Long hỏi anh chuyện giải phóng mặt bằng anh còn định gọi cho Hoàng Phượng để hỏi cô xem tiến triển tới đâu, nhưng nhớ lại túi xách, điện thoại, máy tính của cô đều để trên xe nên anh đành thú nhận sự thật với Thiên Long nhưng Thiên Long đã không cho anh cơ hội.
Hoàng Phượng ở lại ăn tối cùng người phụ nữ. Lúc ăn cơm không thấy người nào khác cô mới lên tiếng hỏi chuyện:
“Chị sống một mình ở đây hay sao ạ?”
Người phụ nữ khựng lại động tác gắp thức ăn nhìn Hoàng Phượng với ánh mắt không mấy thiện chí:
“Thế cô nghĩ tôi sống với mấy mình?”
Hoàng Phượng gượng cười:
“Xin lỗi, tại em thấy nhà đẹp và rộng như vậy em tưởng chị sống cùng gia đình.”
Hồi nãy Hoàng Phượng đi dạo quanh ngôi nhà này một vòng, là một ngôi nhà ba tầng khá mới. Hai tầng trên dành làm phòng ngủ, tầng trệt làm phòng khách, phòng bếp và phòng ăn. Lúc Hoàng Phượng tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở sô pha phòng khách.
Cô không nghĩ là chỉ có một mình cô gái còn khá trẻ lại sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn như vậy.
Nghe Hoàng Phượng nói người phụ nữ bỗng nổi giận:
“Cô đừng ở đây dò la tin tức của tôi cho anh ta, có chết tôi cũng không tha thứ cho anh ta đâu.”
Thấy người phụ nữ nổi giận Hoàng Phượng sợ hãi tới mức tay cầm của của cô run lập cập không thể gắp thức ăn, cô vội vàng giải thích:
“Em tên Hoàng Phượng, là nhân viên của tập đoàn bất động sản Thiên Long. Mấy ngày qua em và giám đốc kinh doanh của Thiên Long tới tìm chị để thỏa thuận chuyện đền bù giải phóng mặt bằng nhưng không gặp được chị nên ngày nào tụi em cũng tới chứ không phải dò la tin tức của chị đâu ạ!”
Người phụ nữ nghe Hoàng Phượng nói bỗng thay đổi hoàn toàn thái độ, cô tỏ vẻ bối rối:
“Xin lỗi, là tôi nhầm lẫn.”
Hoàng Phượng rất bất ngờ về sự thay đổi của người phụ nữ vì vậy lúc ăn xong cô mạnh miệng hỏi chuyện:
“Em năm nay hai mươi hai tuổi. Nhìn chị còn trẻ chắc hơn em khoảng ba hoặc bốn tuổi thôi.”
Người phụ nữ cười gượng:
“Em có thể gọi tên chị là Kỳ, chị không trẻ như em nghĩ đâu. Long nay chị hai mươi tám tuổi rồi.”
Có lẽ phụ nữ ai cũng muốn khen mình trẻ đẹp, Kỳ cũng không ngoại lệ vì vậy khi nghe Hoàng Phượng khen cô rất vui vì thế cũng thân thiện hơn.
Hoàng Phượng tò mò:
“Cái gì Kỳ ạ?”
Kỳ thật thà nói:
“Thư Kỳ, Nguyễn Thư Kỳ.”
Tinh thần của Hoàng Phượng bỗng trùng xuống:
“Chị biết không, nhắc tới cái tên Thư Kỳ là nhắc tới nỗi đau của em đó.”
Thư Kỳ bật cười thành tiếng:
“Em còn trẻ mà nói chuyện cứ như bà cụ non vậy. Cái gì mà nhắc tới tên của chị là nhắc tới nỗi đau?”
Hoàng Phượng gượng cười nhớ lại:
“Chuyện thì khá dài nhưng nói tóm lại cách đây hơn một tháng em tận mắt chứng kiến người yêu của em có hành động mơn trớn, thân mật cơ thể của một cô gái gọi cao cấp tên Thư Kỳ.”
Hoàng Phượng vẫn nhớ cảm giác bị sốc toàn tập của mình lúc nhìn thấy Nguyên Vũ và Thư Kỳ ngay trước mắt mình, đến giờ đã hơn một tháng trôi qua nhưng khi nhắc lại nơi ngực trái của cô vẫn có cảm giác nhói đau.
Thư Kỳ bỗng thấy có hứng thú với câu chuyện của Hoàng Phượng, cô kéo Hoàng Phượng ra ghế sô pha ngồi vừa ăn trái cây vừa nói chuyện:
“Chứng kiến người yêu thân mật với gái gọi, vậy phản ứng của em thế nào?”
Hoàng Phượng bưng ly nước uống một hơi như để hạ cơn tức giận của mình xuống:
“Hơn một tháng nay em lánh mặt anh ta, em không biết khi gặp anh ta em sẽ như thế nào nữa?”
Thật ra điều Hoàng Phượng lo sợ hơn cả là khi gặp lại Nguyên Vũ cô và anh sẽ xử sự thế nào khi những ký ức về nhau của hai người tại đảo Phượng trở thành cái gai nằm trong tim của nhau. Đó là lý do cô tìm mọi cách để lánh mặt anh.
Nghe Hoàng Phượng nói Thư Kỳ bỗng bật khóc:
“Thực ra em còn may mắn hơn chị nhiều.”
Hoàng Phượng bất ngờ với tâm sự của Thư Kỳ:
“Chị cũng bị người yêu cắm sừng ngay trước mặt ạ?”
Thư Kỳ lắc đầu, cô gạt nước mắt kể lại bi kịch của cuộc đời mình:
“Cách đây hơn một tuần, bạn trai của chị có đưa chị đi tham dự một bữa tiệc với đối tác làm ăn của anh ấy. Hôm đó chị bị đối tác của anh ta ngang nhiên đụng chạm cơ thể trước mặt anh ta. Điều đáng nói là anh ta lại xem như không thấy gì khi bạn gái của mình bị chính đối tác dở trò sàm sỡ như vậy.”
Hoàng Phượng không tin vào chuyện mình vừa nghe:
“Có chuyện đó thật hả chị?”
Thư Kỳ lấy tay che kín gương mặt của mình xấu hổ lên tiếng:
“Không những vậy đối tác của anh ta còn ỷ mạnh ức hiếp yếu, dùng vũ lực ép chị quan hệ trong khi bạn trai của chị say xỉn nằm ngay bên cạnh.”
Mặc dù không phải người trong cuộc nhưng Hoàng Phượng hiểu nỗi đau mà Thư Kỳ đã trải qua. Quả thực những gì cô đã trải qua không bằng một phần của Thư Kỳ.
Hoàng Phượng vội xích lại gần ôm chặt Thư Kỳ đang khóc lớn. Lúc này cô chỉ có thể an ủi Thư Kỳ bằng cách này.
Một hồi lâu sau thấy Thư Kỳ bình tĩnh trở lại Hoàng Phượng mới khẽ đẩy cô ra rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô:
“Chị đã hiểu lầm em và sếp của em là người của bạn trai chị phải không?”
Thư Kỳ gật đầu xác nhận:
“Sau khi sự việc diễn ra, anh ta tới nhà xin lỗi nhưng chị không gặp. Sợ bố mẹ của chị biết chuyện chị bí mật chuyển tới chung cư chị mua trước đó ở nhưng vẫn bị anh ta làm phiền. Chị mới chuyển tới ngôi nhà này. Để không phải gặp anh ta chị đã xin nghỉ làm rồi mua rất nhiều đồ ăn để không phải ra ngoài. Hôm nay gọi nhân viên ship đồ ăn thì em tới, chị còn nghĩ em được anh ta thuê để theo dõi chị.”
Hoàng Phượng cảm thấy khó xử:
“Chắc tại chị đổi số điện thoại nên quản lý khu vực cũng như tụi em không thể liên hệ được với chị. Vì thế mà ngày nào tụi em cũng tới đây mong gặp được chị.”
“Còn chị lại nghĩ bọn em là người của hắn ta nên càng không lộ diện.”
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Hoàng Phượng ngưng cười lên tiếng:
“Không lẽ chị em mình phải trốn chạy hai tên đê tiện đó suốt cả cuộc đời sao, trong khi chúng ta không hề có lỗi?”
Hai người mãi tâm sự mà trời sáng lúc nào không hay.
Thư Kỳ ngáp một cái thật dài sau đó nói:
“Chị buồn ngủ quá chị muốn ngủ một giấc.”
Lúc này Hoàng Phượng mới nhớ tới chuyện đại sự cô phải làm:
“Còn vấn đề đền bù giải tỏa với Thiên Long ạ?”
Thư Kỳ ngáp thêm một cái nữa:
“Em về nói với sếp của em tối nay gặp nhau tại nhà hàng Cá Lăng Chúng ta nói chuyện. Giờ chị không mở mắt nổi nữa.”
Hoàng Phượng cũng mệt mỏi sau một thêm thức trắng tâm sự cùng Thư Kỳ, vì vậy mà sau khi về căn hộ của mình cô ngủ một giấc. Cô dự định ngủ một lát sau đó sẽ xuống phòng làm việc của Hồng Sơn lấy túi xách của mình tiện thể hỏi anh đã làm báo cáo thực tập giúp cô tới đâu và báo cho anh tối nay sẽ gặp Thư Kỳ để bàn chuyện đền bù.
Nhưng Khi Hoàng Phượng thức dậy thì sắp tới giờ hẹn cùng Thư Kỳ. Điện thoại và laptop của cô đang để chỗ Hồng Sơn nên cô không có cách nào liên hệ với anh.
Cô thử lấy điện thoại gọi vào di động của mình nhưng không ai nhấc máy.
Hoàng Phượng đành một mình tới nhà hàng Cá Lăng để gặp Thư Kỳ.
Nhà hàng này có view hướng ra Sông Hồng rất đẹp và mát mẻ. Tại đây có phòng riêng, sảnh trong nhà và ngoài trời tùy khách lựa chọn. Hoàng Phượng lựa một bàn ngoài trời bên bờ Sông Hồng rất mát mẻ.
Trong lúc đợi Thư Kỳ Hoàng Phượng buồn chán ngồi lật đi lật lại thực đơn của quán xem.
“Em định trốn tránh anh đến khi nào?”
Giọng nói đã từng là quen thuộc vang lên khiến Hoàng Phượng giật mình làm rơi quyển menu trên tay xuống đất.
Hoàng Phượng theo bản năng đứng dậy chạy trốn nhưng bị Nguyên Vũ nhanh hơn một bước ấn cô ngồi xuống vị trí cũ. Anh kéo một cái ghế khác ngồi xuống bên cạnh, một tay của anh ôm chặt eo của cô không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Hoàng Phượng sợ hãi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Nguyên Vũ.
“Buông tôi ra.”
Nguyên Vũ cười tự giễu:
“Từ khi nào em lại đổi cách xưng hô với anh như vậy?”
Trước đây hai người xưng hô một anh, hai em với nhau rất tình cảm vì thế khi nghe Hoàng Phượng xưng tôi với mình Nguyên Vũ rất sốc.
Lần cuối hai người gặp nhau là trên đảo Phượng tại Nha Trang. Từ hôm đó tới nay Nguyên Vũ có tới biệt thự nhà Hoàng Phượng để tìm nhưng không thấy cô, chỉ nghe ba mẹ của cô nói cô đi thực tập ở xa nên ở lại không về. Anh gọi điện thì cô không bắt máy. Cô còn chặn anh trên mạng xã hội.
Hoàng Phượng cương quyết:
“Đề nghị anh buông cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi ngay.”
Thật sự những ngày qua không gặp Nguyên Vũ Hoàng Phượng cũng không nhớ nhung anh da diết như trước đây. Có lẽ những hành động và lời nói của anh với cô diễn viên Thư Kỳ mà cô nhìn thấy trên đảo Phượng đã trở thành vật cản vô hình giữa cô và anh.
Nghe Hoàng Phượng nói Nguyên Vũ bỗng cười lớn, bàn tay của anh đặt trên eo cô siết chặt hơn. Anh áp sát mặt mình với mặt của cô:
“Bàn tay bẩn thỉu của anh cũng không hề chê cơ thể bẩn thỉu của em nên em có thể yên tâm.”
Cả người Hoàng Phượng cứng đờ, cô chỉ nhớ tới hành động của anh với cô diễn viên Thư Kỳ mà hờn giận, mà trách móc anh nhưng cô đã quên trong mắt anh mình đã trở thành gái gọi. Trong mắt anh hiện tại cả người đều bẩn thỉu.
Anh không tìm hiểu lý do cô có mặt trên đảo Phượng và vô tình trở thành gái gọi như thế nào? Anh không quan tâm cô đã cố gắng thương lượng với Thiên Long để giữ trong trắng ra sao mà mặc định cơ thể của cô bẩn thỉu.
Cô đã từng nghĩ tới trường hợp khi gặp lại Nguyên Vũ phản ứng của hai người về đối phương sẽ thế nào? Nhưng cô chưa từng nghĩ tới trường hợp ấn tượng về nhau của hai người lại xấu như thế. Cô không nghĩ anh lại dùng từ bẩn thỉu để nói về cơ thể của cô như vậy. Một người luôn yêu thương, chân trọng cô đã không còn, nghĩ tới đây Hoàng Phượng nhìn Nguyên Vũ nghiêm túc nói:
“Vậy anh có thể buông cơ thể bẩn thỉu này ra để chúng ta nói chuyện nghiêm túc không?”
Nguyên Vũ càng ôm eo của Hoàng Phượng chặt hơn:
“Anh nói rồi, anh không chê cơ thể bẩn thỉu của em.”
Dứt lời anh còn vẫy tay với phục vụ bàn đứng gần đó.
Nam nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới lễ phép:
“Dạ anh chị dùng món gì ạ!”
Nguyên Vũ nhặt quyển manu Hoàng Phượng làm rơi hồi nãy lên đưa cho cô:
“Em muốn ăn gì nói với nhân viên phục vụ, ăn xong anh đưa em về.”
Hoàng Phượng khó xử nhìn nam nhân viên phục vụ nói:
“Xin lỗi anh, đợi một lát nữa bạn của tôi tới tôi sẽ gọi món ạ!”
“Dạ không có gì ạ!”
Nam nhân viên phục vụ khách sáo đáp lại lời của Hoàng Phượng rồi đi tới bàn bên cách đó không xa có người vừa gọi.
Sợ Thư Kỳ tới nên Hoàng Phượng muốn nói chuyện dứt khoát với Nguyên Vũ trước.
Lúc nhận lời yêu Nguyên Vũ Hoàng Phượng đã từng nói lên quan điểm trong tình yêu của mình cần sự chung thủy nhưng hiện tại trong mắt cô anh đã không còn như vậy. Còn cô trong mắt anh cũng chỉ là một con điếm. Nếu ấn tượng về nhau không còn tốt thì chuyện tình của bọn họ cũng nên kết thúc tại đây.
Hoàng Phượng hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Nguyên Vũ nói:
“Trong mắt anh, em không còn trong sạch. Trong mắt em cũng vậy, anh không còn là một người đàn ông chung thủy như xưa. Anh không còn là người đàn ông em mong muốn cùng nắm tay đi hết cuộc đời này. Vậy chúng ta hãy chia tay đi.”
Nguyên Vũ năm nay hai mươi bảy tuổi nhưng anh là một người rất chững chạc. Vừa ra trường anh đã vào làm việc cho tập đoàn Hoàng Phượng. Vì có năng lực trong công việc nên hai năm trước anh được cân nhắc vào vị trí giám đốc kinh doanh của tập đoàn.
Trong dịp sinh nhật của bố cô là ông Hoàng Nhật Nam, chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Phượng, Nguyên Vũ đã làm quen với Hoàng Phượng.
Sau gần một năm anh kiên trì theo đuổi, ba tháng trước Hoàng Phượng đã nhận lời yêu anh. Trong tình yêu Nguyên Vũ luôn thể hiện mình là một người đàn ông ga lăng, biến cô thành một cô công chúa nhỏ để chiều chuộng. Anh thường xuyên tặng cô những món đồ hàng hiệu. Vì vậy trong mắt Hoàng Phượng và mọi người trong gia đình Nguyên Vũ là mẫu người đàn ông rất tốt.
Hai người yêu nhau được hơn một tháng thì xảy ra sự việc tại Nha Trang. Hoàng Phượng muốn dừng lại tại đây để anh hay cô đều còn cảm giác tốt đẹp về nhau. Hai người yêu nhau thầm lặng cô cũng mong kết thúc trong bình yên.
Thế nhưng Hoàng Phượng vừa dứt lời Nguyên Vũ đã lớn tiếng đáp lại:
“Giữa chúng ta không bao giờ có chuyện chia tay vì vậy em nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Trước đây Nguyên Vũ chưa từng lớn tiếng với Hoàng Phượng vì vậy nghe anh lớn tiếng cả người cô run lên, giọng nói của cô phát ra cũng run run:
“Không muốn chia tay vậy anh muốn thế nào?”
Nguyên Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoàng Phượng nói:
“Sự việc diễn ra trên đảo Phượng em không còn trong trắng, anh cũng vậy. Chúng ta xem như đó là một khóa học giường chiếu để sau này phục vụ nhau tốt hơn em thấy đúng không?”
Nghe những lời Nguyên Vũ nói Hoàng Phượng không tin vào tai mình. Cô cảm giác mất hết sức lực, nếu không có bàn tay của Nguyên Vũ đặt trên eo của cô có lẽ cô đã như một quả bóng bị xì hơi mà ngã xuống đất. Hô hấp của cô lúc này cũng rất khó khăn, cô muốn lên tiếng nhưng mấp máy môi nửa ngày vẫn không phát ra được lời nào.
Thấy Hoàng Phượng không đáp lại Nguyên Vũ nghĩ cô đồng tình với lời anh vừa nói. Anh áp sát vành tai của cô nói nhỏ:
“Xin lỗi, trước đây anh không nghĩ em là một cô gái phóng khoáng để phục vụ em thật tốt khiến em phải ra ngoài để giải quyết nhu cầu sinh lý như vậy.”
Sự thật trước đây mỗi lần Nguyên Vũ hôn cô cũng e ngại né tránh chứ đừng nói đến chuyện vượt rào. Nếu anh có đề nghị quan hệ thì cô cũng nói quan điểm của mình là dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn. Anh chưa bao giờ nghĩ một cô gái như Hoàng Phượng lại trở thành gái gọi.
Nguyên Vũ hạ giọng nói tiếp, lời nói của anh gần như nói thầm vào tai của Hoàng Phượng:
“Hay bây giờ chúng ta về nhà để anh chứng minh cho em xem kỹ thuật giường chiếu của anh có đáp ứng được nhu cầu của em không? Có bằng tên Thiên Long mà hôm trước em phục vụ trên đảo Phượng không nhé!”
Nguyên Vũ vừa dứt lời Hoàng Phượng liền lấy hết sức vùng khỏi người của anh ta sau đó vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta kèm lời nói mất kiểm soát:
“Câm miệng.”
“Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải.”
Giọng nói của Thiên Long vang lên trầm ổn đầy từ tính thế nhưng khiến Hoàng Phượng như ch.ết sững tại chỗ. Có lẽ người mà cả cuộc đời này cô không muốn gặp lại nhất chính là anh. Không phải vì món nợ mười hai tỷ đồng cô chưa trả cho anh mà bởi tuyên bố ngang ngược của anh lúc cô rời khỏi đảo Phượng.
Vừa bay từ Nha Trang ra Hà Nội, Thiên Long đã tổ chức cuộc họp ban lãnh đạo của chi nhánh. Mặc dù Hồng Sơn đã thành lập một hội đồng ban giám khảo cho cuộc thi thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình do đích thân anh làm trưởng ban và bọn họ đã lựa chọn được hai mươi hồ sơ xuất sắc nhất trình lên tổng giám đốc.
Nhưng sau khi xem xét hai mươi hồ sơ mà ban giám khảo chọn, Thiên Long không hài lòng với hồ sơ nào vì vậy cả ngày ngay anh bắt mọi người cùng xét lại tất cả hơn ba trăm hồ sơ dự thi. Hiện tại đã gần tám giờ tối nhưng vẫn chưa xem hết các hồ sơ.
Thiên Long nhìn đồng hồ trên tay rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Vấn đề này dừng tại đây, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Thiên Long dứt lời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Riêng Hồng Sơn như vừa thoát được kiếp nạn vì từ sáng tới giờ Thiên Long không hề nhắc tới chuyện giải tỏa mặt bằng khu dân cư Mỹ Đình. Anh kích động thiếu chút nữa đập tay xuống bàn ăn mừng.
Tuy nhiên mọi người không vui vẻ được lâu khi Thiên Long không tuyên bố kết thúc cuộc họp mà chuyển sang nội dung khác.
“Anh Vỹ, các sản phẩm bên dự án khu đô thị mới Đông Anh thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên tên Lê Triều Vỹ, giám đốc khu đô thị mới Đông Anh của tập đoàn bất động sản Thiên Long khép nép đứng dậy nhìn Thiên Long trả lời:
“Thưa Tổng Giám đốc, Cho đến thời điểm hiện tại dự án khu đô thị mới Đông Anh còn hai mươi tư biệt thự đơn lập, ba mươi hai biệt thự liền kề và một trăm lẻ năm căn hộ có diện tích trên tám mươi mét vuông ạ!”
Thiên Long lập tức chất vấn ông Vỹ:
“Con số này không xê dịch so với báo cáo của anh hồi tháng trước, nếu tôi nhớ nhầm trong một tháng qua anh chỉ bán được năm căn hộ và một căn biệt thự đơn lập?”
Bị Thiên Long chất vấn ông Vỹ cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng vào anh:
“Dạ Tổng Giám đốc nhớ không sai ạ!”
Thiên Long mất bình tĩnh đập mạnh tay xuống bàn:
“Các anh không thể ngồi một chỗ mà chờ các đại lý bán hàng cho các anh được. Các anh phải tự thân vận động. Phòng truyền thông các anh sinh ra để làm gì? Chúng ta đang sống trong thời đại công nghệ 4.0, các anh phải biết vận dụng nó vào trong kinh doanh, phải nghĩ cách làm sao để tiếp cận lượng khách hàng lớn trong thời gian ngắn nhất. Anh hiểu ý của tôi nói không?”
Ông Vỹ gật đầu:
“Dạ hiểu thưa tổng giám đốc!”
Thiên Long không buông tha cho ông Vỹ:
“Ông hiểu ý tôi thế nào?”
“Tôi tôi …”
Ông Vỹ ậm ờ nửa ngày không nói lên được ý của mình. Thiên Long phất tay ra hiệu cho ông ngồi xuống. Anh tiếp tục lên tiếng:
“Phòng truyền thông lập cho tôi một trang web bán hàng trực tuyến, fanpage trên các trang mạng xã hội và một kênh youtube, Tik Tok. Mọi người được học bên lĩnh vực Pr chắc không cần tôi phải hướng dẫn cụ thể phải viết và đăng bài như thế nào chứ?”
Một người trong phòng họp lên tiếng:
“Dạ không cân thưa tổng giám đốc!”
“Giám đốc kinh doanh Hồng Sơn”.
Hồng Sơn giật nảy mình khi nghe Thiên Long gọi tên, anh có giác như thiên tào vừa gọi tên mình. Anh lập tức đứng dậy đáp:
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
“Chuyện giải phóng mặt bằng khu dân cư Mỹ Đình sao rồi?”
Điều Hồng Sơn lo lắng nhất cũng đã tới. Anh không còn cách nào khác là phải đối diện với vị tổng giám đốc khó tính này:
“Dạ còn một hộ dân nữa ạ!”
“Câu này tôi nhớ không nhầm là anh đã nói với tôi hai lần rồi. Lần gần đây nhất là tuần trước lúc tôi đang ở Nha Trang.”
Giọng của Thiên Long nhàn nhạt nhưng khiến Hồng Sơn run lên bần bật:
“Tôi hứa…”
Hồng Sơn còn chưa nói hết câu đã bị Thiên Long cướp lời:
“Anh không cần hứa nữa. Đảm nhiệm chức vụ giám đốc kinh doanh mà để cho sự phát triển của tập đoàn trong tháng qua ở mức âm, thử hỏi tôi trả tiền cho anh để anh làm gì? Trong khi đích thân anh đảm nhiệm công việc giải phóng mặt bằng tại Mỹ Đình cũng không xong, anh còn hứa gì? Ngày mai anh bàn giao lại toàn bộ công việc và sổ sách cho tôi rồi vào Nha Trang đảm nhiệm chức vụ giám sát công trình đang thi công, đích thân tôi sẽ ở đây điều hành công việc.”
Dứt lời anh quay sang người đàn ông trung niên ngồi gần mình, trước mặt ông có bảng hiệu thư ký:
“Anh Bình, thông báo ngay cho giám đốc nhân sự tuyển vị trí giám đốc kinh doanh cho tập đoàn.”
Thư ký Bình đưa tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần chín giờ đêm Thiên Long còn ra lệnh cho ông báo với giám đốc nhân sự để tuyển người. Nhưng trước một Thiên Long đang nổi giận ông cũng không dám trì hoãn mà lấy điện thoại gọi ngay cho giám đốc nhân sự.
Từ khi Thiên Long tiếp quản chức vụ tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Thiên Long từ tay của ba mình, tập đoàn càng ngày càng đi xuống. Một phần do nhân viên trong tập đoàn xem thường sự lãnh đạo của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này nên lơ là trong công việc.
Nhận thấy tình trạng của tập đoàn đang ở mức báo động, gần đây Thiên Long đã rà soát lại bộ máy quản lý của tập đoàn và giao nhiệm vụ đến từng cá nhân nếu ai không hoàn thành sẽ bị kỷ luật ngay lập tức. Trước Hồng Sơn còn có rất nhiều lãnh đạo kỳ cựu của tập đoàn bị anh thanh trừng thay mới như giám đốc truyền thông, giám đốc kỹ thuật và rất nhiều trưởng phòng ban khác làm việc trong trụ sở chính của tập đoàn Thiên Long ở thành phố Hồ Chí Minh và rất nhiều các chi nhánh của tập đoàn trên cả nước.
Ngoài giám sát chặt chẽ, đích thân anh chỉ đạo và tham gia những dự án quan trọng.
Như dự án khu đô thị Mỹ Đình, mặc dù chưa giải phóng xong mặt bằng nhưng anh đã cho phòng thiết kế lên ý tưởng cho dự án này. Tuy nhiên không có ý tưởng nào khiến cho anh hài lòng, đó là lý do tại sao anh tổ chức cuộc thi thiết kế cho khu đô thị Mỹ Đình.
Hay dự án trên mảnh đất mà anh vừa giành được tại Nha Trang, đích thân anh đã tham gia vào đội thiết kế. Cùng đội thiết kế làm việc ngày đêm trong vòng hơn một tháng đã hoàn thành xong bản vẽ cho dự án. Trong quá trình chờ xét duyệt giấy phép xây dựng, anh đã cho công nhân khai thác quy hoạch nguồn nước nóng đi qua mảnh đất trước. Anh trực tiếp chỉ đạo đội công nhân đi làm theo đúng bản quy hoạch ban đầu. Khi công việc đi vào khuôn khổ anh mới bay ra Hà Nội.
Đó cũng là lý do anh sẵn sàng cách chức giám đốc kinh doanh của Hồng Sơn khi anh làm việc không hiệu quả và đích thân anh ở lại Hà Nội để trực tiếp điều hành công việc.
“Tan họp.”
Câu nói của Thiên Long như một lời ân xá đối với toàn bộ những người có mặt tại phòng họp. Ai nấy như vừa trút bỏ được tảng đá trên người mình xuống.
Riêng Hồng Sơn ngồi xụi lơ ngay tại vị trí của mình. Lúc Thiên Long hỏi anh chuyện giải phóng mặt bằng anh còn định gọi cho Hoàng Phượng để hỏi cô xem tiến triển tới đâu, nhưng nhớ lại túi xách, điện thoại, máy tính của cô đều để trên xe nên anh đành thú nhận sự thật với Thiên Long nhưng Thiên Long đã không cho anh cơ hội.
Hoàng Phượng ở lại ăn tối cùng người phụ nữ. Lúc ăn cơm không thấy người nào khác cô mới lên tiếng hỏi chuyện:
“Chị sống một mình ở đây hay sao ạ?”
Người phụ nữ khựng lại động tác gắp thức ăn nhìn Hoàng Phượng với ánh mắt không mấy thiện chí:
“Thế cô nghĩ tôi sống với mấy mình?”
Hoàng Phượng gượng cười:
“Xin lỗi, tại em thấy nhà đẹp và rộng như vậy em tưởng chị sống cùng gia đình.”
Hồi nãy Hoàng Phượng đi dạo quanh ngôi nhà này một vòng, là một ngôi nhà ba tầng khá mới. Hai tầng trên dành làm phòng ngủ, tầng trệt làm phòng khách, phòng bếp và phòng ăn. Lúc Hoàng Phượng tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở sô pha phòng khách.
Cô không nghĩ là chỉ có một mình cô gái còn khá trẻ lại sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn như vậy.
Nghe Hoàng Phượng nói người phụ nữ bỗng nổi giận:
“Cô đừng ở đây dò la tin tức của tôi cho anh ta, có chết tôi cũng không tha thứ cho anh ta đâu.”
Thấy người phụ nữ nổi giận Hoàng Phượng sợ hãi tới mức tay cầm của của cô run lập cập không thể gắp thức ăn, cô vội vàng giải thích:
“Em tên Hoàng Phượng, là nhân viên của tập đoàn bất động sản Thiên Long. Mấy ngày qua em và giám đốc kinh doanh của Thiên Long tới tìm chị để thỏa thuận chuyện đền bù giải phóng mặt bằng nhưng không gặp được chị nên ngày nào tụi em cũng tới chứ không phải dò la tin tức của chị đâu ạ!”
Người phụ nữ nghe Hoàng Phượng nói bỗng thay đổi hoàn toàn thái độ, cô tỏ vẻ bối rối:
“Xin lỗi, là tôi nhầm lẫn.”
Hoàng Phượng rất bất ngờ về sự thay đổi của người phụ nữ vì vậy lúc ăn xong cô mạnh miệng hỏi chuyện:
“Em năm nay hai mươi hai tuổi. Nhìn chị còn trẻ chắc hơn em khoảng ba hoặc bốn tuổi thôi.”
Người phụ nữ cười gượng:
“Em có thể gọi tên chị là Kỳ, chị không trẻ như em nghĩ đâu. Long nay chị hai mươi tám tuổi rồi.”
Có lẽ phụ nữ ai cũng muốn khen mình trẻ đẹp, Kỳ cũng không ngoại lệ vì vậy khi nghe Hoàng Phượng khen cô rất vui vì thế cũng thân thiện hơn.
Hoàng Phượng tò mò:
“Cái gì Kỳ ạ?”
Kỳ thật thà nói:
“Thư Kỳ, Nguyễn Thư Kỳ.”
Tinh thần của Hoàng Phượng bỗng trùng xuống:
“Chị biết không, nhắc tới cái tên Thư Kỳ là nhắc tới nỗi đau của em đó.”
Thư Kỳ bật cười thành tiếng:
“Em còn trẻ mà nói chuyện cứ như bà cụ non vậy. Cái gì mà nhắc tới tên của chị là nhắc tới nỗi đau?”
Hoàng Phượng gượng cười nhớ lại:
“Chuyện thì khá dài nhưng nói tóm lại cách đây hơn một tháng em tận mắt chứng kiến người yêu của em có hành động mơn trớn, thân mật cơ thể của một cô gái gọi cao cấp tên Thư Kỳ.”
Hoàng Phượng vẫn nhớ cảm giác bị sốc toàn tập của mình lúc nhìn thấy Nguyên Vũ và Thư Kỳ ngay trước mắt mình, đến giờ đã hơn một tháng trôi qua nhưng khi nhắc lại nơi ngực trái của cô vẫn có cảm giác nhói đau.
Thư Kỳ bỗng thấy có hứng thú với câu chuyện của Hoàng Phượng, cô kéo Hoàng Phượng ra ghế sô pha ngồi vừa ăn trái cây vừa nói chuyện:
“Chứng kiến người yêu thân mật với gái gọi, vậy phản ứng của em thế nào?”
Hoàng Phượng bưng ly nước uống một hơi như để hạ cơn tức giận của mình xuống:
“Hơn một tháng nay em lánh mặt anh ta, em không biết khi gặp anh ta em sẽ như thế nào nữa?”
Thật ra điều Hoàng Phượng lo sợ hơn cả là khi gặp lại Nguyên Vũ cô và anh sẽ xử sự thế nào khi những ký ức về nhau của hai người tại đảo Phượng trở thành cái gai nằm trong tim của nhau. Đó là lý do cô tìm mọi cách để lánh mặt anh.
Nghe Hoàng Phượng nói Thư Kỳ bỗng bật khóc:
“Thực ra em còn may mắn hơn chị nhiều.”
Hoàng Phượng bất ngờ với tâm sự của Thư Kỳ:
“Chị cũng bị người yêu cắm sừng ngay trước mặt ạ?”
Thư Kỳ lắc đầu, cô gạt nước mắt kể lại bi kịch của cuộc đời mình:
“Cách đây hơn một tuần, bạn trai của chị có đưa chị đi tham dự một bữa tiệc với đối tác làm ăn của anh ấy. Hôm đó chị bị đối tác của anh ta ngang nhiên đụng chạm cơ thể trước mặt anh ta. Điều đáng nói là anh ta lại xem như không thấy gì khi bạn gái của mình bị chính đối tác dở trò sàm sỡ như vậy.”
Hoàng Phượng không tin vào chuyện mình vừa nghe:
“Có chuyện đó thật hả chị?”
Thư Kỳ lấy tay che kín gương mặt của mình xấu hổ lên tiếng:
“Không những vậy đối tác của anh ta còn ỷ mạnh ức hiếp yếu, dùng vũ lực ép chị quan hệ trong khi bạn trai của chị say xỉn nằm ngay bên cạnh.”
Mặc dù không phải người trong cuộc nhưng Hoàng Phượng hiểu nỗi đau mà Thư Kỳ đã trải qua. Quả thực những gì cô đã trải qua không bằng một phần của Thư Kỳ.
Hoàng Phượng vội xích lại gần ôm chặt Thư Kỳ đang khóc lớn. Lúc này cô chỉ có thể an ủi Thư Kỳ bằng cách này.
Một hồi lâu sau thấy Thư Kỳ bình tĩnh trở lại Hoàng Phượng mới khẽ đẩy cô ra rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô:
“Chị đã hiểu lầm em và sếp của em là người của bạn trai chị phải không?”
Thư Kỳ gật đầu xác nhận:
“Sau khi sự việc diễn ra, anh ta tới nhà xin lỗi nhưng chị không gặp. Sợ bố mẹ của chị biết chuyện chị bí mật chuyển tới chung cư chị mua trước đó ở nhưng vẫn bị anh ta làm phiền. Chị mới chuyển tới ngôi nhà này. Để không phải gặp anh ta chị đã xin nghỉ làm rồi mua rất nhiều đồ ăn để không phải ra ngoài. Hôm nay gọi nhân viên ship đồ ăn thì em tới, chị còn nghĩ em được anh ta thuê để theo dõi chị.”
Hoàng Phượng cảm thấy khó xử:
“Chắc tại chị đổi số điện thoại nên quản lý khu vực cũng như tụi em không thể liên hệ được với chị. Vì thế mà ngày nào tụi em cũng tới đây mong gặp được chị.”
“Còn chị lại nghĩ bọn em là người của hắn ta nên càng không lộ diện.”
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Hoàng Phượng ngưng cười lên tiếng:
“Không lẽ chị em mình phải trốn chạy hai tên đê tiện đó suốt cả cuộc đời sao, trong khi chúng ta không hề có lỗi?”
Hai người mãi tâm sự mà trời sáng lúc nào không hay.
Thư Kỳ ngáp một cái thật dài sau đó nói:
“Chị buồn ngủ quá chị muốn ngủ một giấc.”
Lúc này Hoàng Phượng mới nhớ tới chuyện đại sự cô phải làm:
“Còn vấn đề đền bù giải tỏa với Thiên Long ạ?”
Thư Kỳ ngáp thêm một cái nữa:
“Em về nói với sếp của em tối nay gặp nhau tại nhà hàng Cá Lăng Chúng ta nói chuyện. Giờ chị không mở mắt nổi nữa.”
Hoàng Phượng cũng mệt mỏi sau một thêm thức trắng tâm sự cùng Thư Kỳ, vì vậy mà sau khi về căn hộ của mình cô ngủ một giấc. Cô dự định ngủ một lát sau đó sẽ xuống phòng làm việc của Hồng Sơn lấy túi xách của mình tiện thể hỏi anh đã làm báo cáo thực tập giúp cô tới đâu và báo cho anh tối nay sẽ gặp Thư Kỳ để bàn chuyện đền bù.
Nhưng Khi Hoàng Phượng thức dậy thì sắp tới giờ hẹn cùng Thư Kỳ. Điện thoại và laptop của cô đang để chỗ Hồng Sơn nên cô không có cách nào liên hệ với anh.
Cô thử lấy điện thoại gọi vào di động của mình nhưng không ai nhấc máy.
Hoàng Phượng đành một mình tới nhà hàng Cá Lăng để gặp Thư Kỳ.
Nhà hàng này có view hướng ra Sông Hồng rất đẹp và mát mẻ. Tại đây có phòng riêng, sảnh trong nhà và ngoài trời tùy khách lựa chọn. Hoàng Phượng lựa một bàn ngoài trời bên bờ Sông Hồng rất mát mẻ.
Trong lúc đợi Thư Kỳ Hoàng Phượng buồn chán ngồi lật đi lật lại thực đơn của quán xem.
“Em định trốn tránh anh đến khi nào?”
Giọng nói đã từng là quen thuộc vang lên khiến Hoàng Phượng giật mình làm rơi quyển menu trên tay xuống đất.
Hoàng Phượng theo bản năng đứng dậy chạy trốn nhưng bị Nguyên Vũ nhanh hơn một bước ấn cô ngồi xuống vị trí cũ. Anh kéo một cái ghế khác ngồi xuống bên cạnh, một tay của anh ôm chặt eo của cô không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Hoàng Phượng sợ hãi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Nguyên Vũ.
“Buông tôi ra.”
Nguyên Vũ cười tự giễu:
“Từ khi nào em lại đổi cách xưng hô với anh như vậy?”
Trước đây hai người xưng hô một anh, hai em với nhau rất tình cảm vì thế khi nghe Hoàng Phượng xưng tôi với mình Nguyên Vũ rất sốc.
Lần cuối hai người gặp nhau là trên đảo Phượng tại Nha Trang. Từ hôm đó tới nay Nguyên Vũ có tới biệt thự nhà Hoàng Phượng để tìm nhưng không thấy cô, chỉ nghe ba mẹ của cô nói cô đi thực tập ở xa nên ở lại không về. Anh gọi điện thì cô không bắt máy. Cô còn chặn anh trên mạng xã hội.
Hoàng Phượng cương quyết:
“Đề nghị anh buông cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi ngay.”
Thật sự những ngày qua không gặp Nguyên Vũ Hoàng Phượng cũng không nhớ nhung anh da diết như trước đây. Có lẽ những hành động và lời nói của anh với cô diễn viên Thư Kỳ mà cô nhìn thấy trên đảo Phượng đã trở thành vật cản vô hình giữa cô và anh.
Nghe Hoàng Phượng nói Nguyên Vũ bỗng cười lớn, bàn tay của anh đặt trên eo cô siết chặt hơn. Anh áp sát mặt mình với mặt của cô:
“Bàn tay bẩn thỉu của anh cũng không hề chê cơ thể bẩn thỉu của em nên em có thể yên tâm.”
Cả người Hoàng Phượng cứng đờ, cô chỉ nhớ tới hành động của anh với cô diễn viên Thư Kỳ mà hờn giận, mà trách móc anh nhưng cô đã quên trong mắt anh mình đã trở thành gái gọi. Trong mắt anh hiện tại cả người đều bẩn thỉu.
Anh không tìm hiểu lý do cô có mặt trên đảo Phượng và vô tình trở thành gái gọi như thế nào? Anh không quan tâm cô đã cố gắng thương lượng với Thiên Long để giữ trong trắng ra sao mà mặc định cơ thể của cô bẩn thỉu.
Cô đã từng nghĩ tới trường hợp khi gặp lại Nguyên Vũ phản ứng của hai người về đối phương sẽ thế nào? Nhưng cô chưa từng nghĩ tới trường hợp ấn tượng về nhau của hai người lại xấu như thế. Cô không nghĩ anh lại dùng từ bẩn thỉu để nói về cơ thể của cô như vậy. Một người luôn yêu thương, chân trọng cô đã không còn, nghĩ tới đây Hoàng Phượng nhìn Nguyên Vũ nghiêm túc nói:
“Vậy anh có thể buông cơ thể bẩn thỉu này ra để chúng ta nói chuyện nghiêm túc không?”
Nguyên Vũ càng ôm eo của Hoàng Phượng chặt hơn:
“Anh nói rồi, anh không chê cơ thể bẩn thỉu của em.”
Dứt lời anh còn vẫy tay với phục vụ bàn đứng gần đó.
Nam nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới lễ phép:
“Dạ anh chị dùng món gì ạ!”
Nguyên Vũ nhặt quyển manu Hoàng Phượng làm rơi hồi nãy lên đưa cho cô:
“Em muốn ăn gì nói với nhân viên phục vụ, ăn xong anh đưa em về.”
Hoàng Phượng khó xử nhìn nam nhân viên phục vụ nói:
“Xin lỗi anh, đợi một lát nữa bạn của tôi tới tôi sẽ gọi món ạ!”
“Dạ không có gì ạ!”
Nam nhân viên phục vụ khách sáo đáp lại lời của Hoàng Phượng rồi đi tới bàn bên cách đó không xa có người vừa gọi.
Sợ Thư Kỳ tới nên Hoàng Phượng muốn nói chuyện dứt khoát với Nguyên Vũ trước.
Lúc nhận lời yêu Nguyên Vũ Hoàng Phượng đã từng nói lên quan điểm trong tình yêu của mình cần sự chung thủy nhưng hiện tại trong mắt cô anh đã không còn như vậy. Còn cô trong mắt anh cũng chỉ là một con điếm. Nếu ấn tượng về nhau không còn tốt thì chuyện tình của bọn họ cũng nên kết thúc tại đây.
Hoàng Phượng hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Nguyên Vũ nói:
“Trong mắt anh, em không còn trong sạch. Trong mắt em cũng vậy, anh không còn là một người đàn ông chung thủy như xưa. Anh không còn là người đàn ông em mong muốn cùng nắm tay đi hết cuộc đời này. Vậy chúng ta hãy chia tay đi.”
Nguyên Vũ năm nay hai mươi bảy tuổi nhưng anh là một người rất chững chạc. Vừa ra trường anh đã vào làm việc cho tập đoàn Hoàng Phượng. Vì có năng lực trong công việc nên hai năm trước anh được cân nhắc vào vị trí giám đốc kinh doanh của tập đoàn.
Trong dịp sinh nhật của bố cô là ông Hoàng Nhật Nam, chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Phượng, Nguyên Vũ đã làm quen với Hoàng Phượng.
Sau gần một năm anh kiên trì theo đuổi, ba tháng trước Hoàng Phượng đã nhận lời yêu anh. Trong tình yêu Nguyên Vũ luôn thể hiện mình là một người đàn ông ga lăng, biến cô thành một cô công chúa nhỏ để chiều chuộng. Anh thường xuyên tặng cô những món đồ hàng hiệu. Vì vậy trong mắt Hoàng Phượng và mọi người trong gia đình Nguyên Vũ là mẫu người đàn ông rất tốt.
Hai người yêu nhau được hơn một tháng thì xảy ra sự việc tại Nha Trang. Hoàng Phượng muốn dừng lại tại đây để anh hay cô đều còn cảm giác tốt đẹp về nhau. Hai người yêu nhau thầm lặng cô cũng mong kết thúc trong bình yên.
Thế nhưng Hoàng Phượng vừa dứt lời Nguyên Vũ đã lớn tiếng đáp lại:
“Giữa chúng ta không bao giờ có chuyện chia tay vì vậy em nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Trước đây Nguyên Vũ chưa từng lớn tiếng với Hoàng Phượng vì vậy nghe anh lớn tiếng cả người cô run lên, giọng nói của cô phát ra cũng run run:
“Không muốn chia tay vậy anh muốn thế nào?”
Nguyên Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoàng Phượng nói:
“Sự việc diễn ra trên đảo Phượng em không còn trong trắng, anh cũng vậy. Chúng ta xem như đó là một khóa học giường chiếu để sau này phục vụ nhau tốt hơn em thấy đúng không?”
Nghe những lời Nguyên Vũ nói Hoàng Phượng không tin vào tai mình. Cô cảm giác mất hết sức lực, nếu không có bàn tay của Nguyên Vũ đặt trên eo của cô có lẽ cô đã như một quả bóng bị xì hơi mà ngã xuống đất. Hô hấp của cô lúc này cũng rất khó khăn, cô muốn lên tiếng nhưng mấp máy môi nửa ngày vẫn không phát ra được lời nào.
Thấy Hoàng Phượng không đáp lại Nguyên Vũ nghĩ cô đồng tình với lời anh vừa nói. Anh áp sát vành tai của cô nói nhỏ:
“Xin lỗi, trước đây anh không nghĩ em là một cô gái phóng khoáng để phục vụ em thật tốt khiến em phải ra ngoài để giải quyết nhu cầu sinh lý như vậy.”
Sự thật trước đây mỗi lần Nguyên Vũ hôn cô cũng e ngại né tránh chứ đừng nói đến chuyện vượt rào. Nếu anh có đề nghị quan hệ thì cô cũng nói quan điểm của mình là dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn. Anh chưa bao giờ nghĩ một cô gái như Hoàng Phượng lại trở thành gái gọi.
Nguyên Vũ hạ giọng nói tiếp, lời nói của anh gần như nói thầm vào tai của Hoàng Phượng:
“Hay bây giờ chúng ta về nhà để anh chứng minh cho em xem kỹ thuật giường chiếu của anh có đáp ứng được nhu cầu của em không? Có bằng tên Thiên Long mà hôm trước em phục vụ trên đảo Phượng không nhé!”
Nguyên Vũ vừa dứt lời Hoàng Phượng liền lấy hết sức vùng khỏi người của anh ta sau đó vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta kèm lời nói mất kiểm soát:
“Câm miệng.”
“Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải.”
Giọng nói của Thiên Long vang lên trầm ổn đầy từ tính thế nhưng khiến Hoàng Phượng như ch.ết sững tại chỗ. Có lẽ người mà cả cuộc đời này cô không muốn gặp lại nhất chính là anh. Không phải vì món nợ mười hai tỷ đồng cô chưa trả cho anh mà bởi tuyên bố ngang ngược của anh lúc cô rời khỏi đảo Phượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.