Chương 46: Ngoại truyện 3
Phương Linh Hugo
04/02/2023
Bà Diễm My nhìn thấy ông Hoàng Hải liền vội níu lấy tay của ông mới giúp bà không bị ngã xuống hành lang bệnh viện. Bà run tới nối hai hàm răng của bà va đập vào nhau:
“Anh. Hoàng Phượng đâu?”
Ông Hoàng Hải càng lo lắng hơn:
“Em nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại trở nên như thế?”
Bà Diễm My vừa khóc vừa lắc đầu:
“Em muốn gặp con bé.”
Lúc này Thiên Long và Bình Minh cũng xuất hiện trước của phòng bệnh của bà Phượng, thấy bà Diễm My có vẻ kích động cả hai đồng thanh lên tiếng:
“Bác gái xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra với mẹ vậy?”
Bà Diễm My nhìn thấy Bình Minh thì quay sang nhìn anh hỏi:
“Em gái của con đâu?”
Bình Minh đưa mắt sang nhìn Thiên Long ý muốn Thiên Long nói.
Thiên Long lấy đại một lý do để che dấu sự thật Hoàng Phượng mất tích. Anh nắm tay bà Diễm My an ủi:
“Bác gái, Hoàng Phượng đang đi làm, nếu bác muốn gặp em ấy lát nữa con đưa em ấy tới ạ.”
Mặc dù nói với bà Diễm My nhưng Thiên Long không dám nhìn bà mà quay mặt đi hướng khác, lời nói của anh phát ra cũng không tự tin như thường ngày.
Bà Diễm My nghi ngờ lời nói của Thiên Long.
“Cậu đang lừa dối tôi phải không?”
Thiên Long vẫn không đủ tự tin để đối mặt với bà Diễm My.
“Dạ, dạ không.”
Thái độ của Thiên Long hiện tại lại thêm bàn tay đầy máu của anh khiến bà Diễm My càng nghi ngờ những lời anh vừa nói:
“Có phải con bé đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ông Hoàng Hải nghe bà Diễm My nói ông mới giật mình, ông nhìn Thiên Long hỏi:
“Có phải con bé đã nghe được cuộc trò chuyện của ba con mình không?”
Thiên Long lúc này không thể lừa gạt ông Hoàng Hải và bà Diễm My được nữa liền gật đầu xác nhận.
Bình Minh buồn bã bổ xung.
“Vì vậy nên em con mất tích từ trưa hôm qua, hai đứa bọn con tìm em ấy cả đêm qua tới giờ vẫn chưa có tin tức.”
Bình Minh dứt lời bà Diễm My không thể gắng gượng được nữa mà bật khóc.
Ông Hoàng Hải vội đỡ bà Diễm My, ông không giữ được bình tỉnh quát vào mặt mặt Thiên Long và Bình Minh:
“Hai đứa không nhanh đi tìm con bé về còn ở đây làm gì?”
Ông Hoàng Hải nói với bà Diễm My:
“Chắc con bé sẽ không sao đâu, em yên tâm.”
Bà Diễm My gật đầu:
“Anh đưa em vào phòng của chị ấy đi, em muốn nói chuyện với chị ấy một lát.”
Nhìn thấy ánh mắt cương nghị của bà Diễm My ông Hoàng Hải không còn cách nào khác là đưa bà vào phòng bệnh của bà Phượng.
Thấy bà Diễm My xuất hiện bà Phượng có chút bất ngờ, bà chống tay ngồi dậy thì bị ông Hoàng Hải cản lại:
“Em chưa khỏe không cần phải ngồi dậy.”
Ông Hoàng Hải kéo ghế cho bà Diễm My ngồi xuống sau đó ông cũng ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy tay bà Phượng:
“Mẹ của Hoàng Phượng muốn nói chuyện với em.”
Bà Phượng muốn thu tay lại nhưng bị ông Hoàng Hải nắm chặt khiến bà xấu hổ chỉ ước có kẽ hở nào đó để chui xuống. Tính cách của ông ngang ngược nhiều khi khiến bà phát sợ, trước mặt vợ của mình ông còn có hành động này với bà thử hỏi bà làm sao dám nhìn mặt người khác, bà Phượng xấu hổ lên tiếng:
“Xin lỗi em.”
Bà Diễm My không phải không nhìn ra hành động của ông Hoàng Hải với bà Phượng, bà gượng cười đáp:
“Em mới là người phải xin lỗi chị. Năm đó lúc chị bỏ đi anh Hải đã đi tìm chị nhiều nơi nhưng đều không thấy. Cùng lúc đó bạn trai của em là bạn thân của anh Hải bị tai nạn mất. Sợ mọi người nói em chưa chồng mà chửa hoang, em suy sụp tới mức muốn phá bỏ cái thai đã ba tháng tuổi. Cũng may lúc đó có anh Hải đứng ra nhận đó là con của anh ấy mới giúp em có động lực sống tiếp.”
Bà Diễm My xúc động không thể nói tiếp.
Bà Phượng nhớ lúc quay về tìm ông Hoàng Hải để báo tin vui cho ông biết mình mang bầu đã được năm tháng thì biết ông đang đang sống với bà Diễm My. Do vậy bà mới bỏ đi biệt tích, không ngờ sự tình không như bà nghĩ ông Hoàng Hải đã phản bội bà
Một lát sau lại nghe bà Diễm My gượng cười nói tiếp:
“Em và anh Hải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa gần ba mươi năm qua anh ấy không ngừng tìm kiếm chị.”
Bà Phượng gần như chấn động khi nghe bà Diễm My nói.
Thiên Long và Bình Minh đang ngồi thất thần trước cửa phòng bệnh của bà Phượng thì Hùng xuất hiện ngồi chen vào giữa hai người.
“Ê, hai thằng mày thằng nào là anh thằng nào là em vậy?”
Đang buồn nẫu ruột, nghe Hùng hỏi một câu cả Thiên Long và Bình Minh không ai bảo ai quay sang cùng đấm vào mặt Hùng một cái.
Hùng bị đấm đau la lên oai oái:
“Câu hỏi của tao sai chỗ nào mà hai thằng mày lao vào đánh tao như đúng rồi thế?”
Câu hỏi của Hùng không có chỗ nào sai, cái sai của anh là hỏi không đúng thời điểm .
Không nhận được câu trả lời của Thiên Long và Bình Minh, Hùng tức giận đập một tập tài liệu vào tay của Thiên Long:
“Mày tự xem đi, nói trước mày đừng có sốc nếu không mày có xỉu ra đó thì tao cũng không đỡ đâu.”
Thiên Long mở tập tài liệu Hùng đưa ra xem, nét mặt của anh càng lúc càng tối đi cuối cùng anh đặt tờ giấy xuống đùi của mình rồi nhìn Hùng bằng ánh mắt nghi ngờ. Hùng lấy tay đẩy mặt Thiên Long xoay sang hướng khác:
“Mày làm ơn đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó được không? Tối qua đích thân tao nhổ một mảng tóc trên đầu nó khiến nó xém nữa thì bị hói đó. Nếu mày không tin tới gặp nó sẽ biết.”
Dứt lời Hùng hất cằm về phía phòng bệnh của Bà Chi. Đúng lúc này Nguyên Vũ cũng đi ra từ phòng bệnh.
Nét mặt của Nguyên Vũ lúc này rất khẩn trương. Anh không để ý có Thiên Long, Bình Minh và Hùng ngồi ở hành lang đang nhìn mình mà đi thẳng vào phòng bệnh của Hoàng Phượng ở đối diện phòng bệnh của Bà Chi.
Hùng thấy Nguyên Vũ đi ra từ phòng bệnh của Bà Chi thì giải thích với Thiên Long và Bình Minh:
“Tối qua tài xế của Bà Chi gây tai nạn. Bà Chi đang nằm ở phòng số 9, nạn nhân của vụ tai nạn nằm ở phòng đối diện.”
Lúc Nguyên Vũ rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh, nhân viên của Hùng đi theo và nắm bắt được tình hình. Thiên Long lên tiếng hỏi Hùng:
“Bà ta bị nặng không?”
Hùng lắc đầu.
“Tao nhớ không nhầm có lần mày nói với tao mày gắn được máy định vị với máy thu âm vào vali hành lý của nó mà?” Thiên Long mất bình tĩnh truy hỏi Hùng.
Hùng gãi đầu xấu hổ đáp:
“Tao quên nói với mày bị hắn phát hiện ngay từ ngày hôm đó.”
Hùng vừa dứt lời Thiên Long liền đứng dậy cầm tập giấy tờ đi về phía phòng bệnh của Bà Chi.
Bình Minh vội cản Thiên Long lại:
“Còn chưa đủ rối hay sao mày lại còn đi gây chuyện nữa?”
Thiên Long không đáp lại Bình Minh, anh hất tay anh ra rồi đi thẳng về phòng bệnh của Bà Chi. Vẻ mặt của anh lúc này chứa đầy sát khí, cả Bình Minh và Hùng đều không dám tiếp tục ngăn cản
Bà Chi đang ngồi ở giường bệnh sắp xếp đồ vào túi xách, nghe tiếng đẩy cửa bà nghĩ là Nguyên Vũ nên bà không quay lại mà vừa xếp đồ vừa nói:
“Con trai, chúng ta sẽ bay chuyến mấy giờ?”
Không nghe Nguyên Vũ đáp lại Bà Chi lại tiếp tục nói:
“Cả con bé cùng đi với chúng ta sao, con không lừa mẹ đấy chứ?”
Một lần nữa không nghe Nguyên Vũ đáp lại, lại nghe tiếng kéo ghế Bà Chi ngoái đầu nhìn. Thấy người ngồi bên cạnh giường là Thiên Long mà không phải Nguyên Vũ bà thiếu chút nữa ngã lăn xuống sàn nhà.
Thiên Long ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau ôm lấy đùi gối. Ánh mắt của anh nhìn Bà Chi như cười như không. Tư thế nhàn nhã của anh như đang xem một vở kịch hay.
Một hồi sau Bà Chi mới lên tiếng, giọng nói của bà phát ra run lợi hại:
“Cậu, sao cậu lại ở đây? Cậu muốn gì?”
Nhìn gương mặt sợ sệt của Bà Chi lúc này Thiên Long chợt liên tưởng tới hình ảnh của Hoàng Phượng lúc bị Nguyên Vũ suýt làm hại tại khách sạn quốc tế Nha Trang sau đó anh vào cứu cô kịp thời. Vì vậy anh không có can đảm làm căng với bà. Anh đưa tập giấy tờ cho bà, giọng nói của anh phát ra cũng bình thường nhất có thể:
“Tôi nghĩ bà nên tự xem đi.”
Nguyên Vũ qua phòng của Hoàng Phượng vừa lúc cô tỉnh lại sau khi bị tiêm thuốc an thần. Cô không còn ồn ào đòi rời khỏi đây nữa vì cô phát hiện ra một tay của cô đã bị khóa vào chiếc còng số 8, một bên còn lại của chiếc còng cố định vào giường bệnh.
Hai hàng nước mắt của cô không ngừng chảy. Nhớ lại giây phút cô nghe mẹ của Thiên Long nói cô và anh là hai anh em cùng cha khác mẹ, giống như cô vừa nghe được án tử. Ai nói “một giọt máu đào quý hơn ao nước lã”? Cô ước cô và anh chỉ là những giọt nước trong cái ao gọi là nước lã kia để không ai liên quan gì tới nhau.
Cô yêu anh như vậy, tại sao số phận nghiệt ngã lại gán ghép họ là anh em với nhau?
Một cảm giác tội lỗi khiến cô không có dũng khí để đối mặt với anh. Cô và anh là hai anh em vậy mà những ngày qua hai người đã làm những gì? So với sống cô chọn cái chết sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nhưng ông trời lại không cho cô một cái chết dễ dàng nên mới khiến cô lọt vào tay của Nguyên Vũ như thế. Có lẽ cô sống không đủ tốt nên ông trời mới trừng phạt cô. Dù cô nhắm mắt lại hay mở mắt đều bị hình ảnh của Thiên Long ám ảnh. Nguyên Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng nói.
“Em có thể nghe anh nói một chút không?”
Hoàng Phượng nghe Nguyên Vũ nói, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Tay của cô đã bị anh còng lại, cô có thể nói không muốn nghe sao?
Nguyên Vũ nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của Hoàng Phượng. Anh cúi xuống hôn lên vị trí cắm kim truyền trên tay cô, đáy mắt của anh chất chứa nỗi buồn nói:
“Bố của anh mất từ khi anh còn rất nhỏ. Cuộc sống của mẹ con anh khó khăn tới mức mẹ của anh phải bán dâm để lấy tiền nuôi anh.”
Nói đến đây Nguyên Vũ xúc động bật khóc, nước mắt của anh rơi xuống cả bàn tay của Hoàng Phượng. Anh nhớ lại những khoảnh khắc ám ảnh nhất cuộc đời mình nói tiếp.
“Nhiều lần anh chứng kiến cảnh mẹ anh bán dâm ngay tại nhà, thậm chí anh còn chứng kiến khách làng chơi bạo hành tình dục với mẹ nữa.”
Nghe đến đây Hoàng Phượng chợt mở to mắt của mình để nhìn cho rõ người đang nói chuyện với mình là ai. Trong đầu cô lập tức đặt ra câu hỏi, mẹ của anh bị bạo hành tình dục như thế, tại sao anh cũng như họ đi bạo hành người khác?
Tuy nhiên không để cho Hoàng Phượng phải chờ đợi lâu, Nguyên Vũ chỉnh lại cảm xúc của mình rồi tiếp tục kể.
“Hình ảnh mẹ của anh bị bạo hành đã ăn sâu vào tâm trí của anh và nó khiến anh không ngừng bị ám ảnh, đau khổ. Cho đến một ngày anh phát hiện ra xu hướng tình dục của mình so với những gã đàn ông đê tiện kia thậm chí còn hơn họ chứ không hề kém.”
Hoàng Phượng như bị trấn động khi nghe Nguyên Vũ kể về quá khứ của Bà Chi và lời thú nhận xu hướng tình dục bệnh hoạn của anh.
Thấy Hoàng Phượng bị có vẻ sợ sệt khi nghe anh nói, Nguyên Vũ nắm chặt bàn tay của cô nói:
“Khi yêu em anh từng có kế hoạch qua Mỹ để chữa chứng bệnh này của mình nhưng chưa kịp đi thì em lại rời xa anh.”
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
“Anh vừa biết mẹ của anh bị ung thư vú, anh muốn nhân dịp này đưa bà đi Mỹ chữa bệnh rồi kết hợp chữa bệnh của anh. Anh muốn em đi cùng mẹ và anh.”
Cả người Hoàng Phượng bỗng run rẩy khi nghe Nguyên Vũ nói. Anh nói mẹ của anh bị ung thư vú, hèn gì trong chuyến bay đi từ thành phố Hồ Chí Minh về Hà Nội cô thấy vẻ mặt của bà nhợt nhạt khác thường như vậy.
Anh còn nói muốn cô đi cùng anh và mẹ của anh. Đây chẳng phải là lời thông báo với cô hay sao? Anh không cần hỏi qua ý kiến của cô mà tự thay cô ra quyết định?
Ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng Phượng nhìn Nguyên Vũ nói:
“Nếu em nói em không muốn đi cùng anh thì sao?”
Câu hỏi của Hoàng Phượng khiến Nguyên Vũ lập tức thay đổi thái độ. Anh đứng dậy vừa thu dọn đồ đạc cho cô vừa nói, giọng nói của anh phát ra vô cùng quyết đoán:
“Xin lỗi, anh không thể cho em sự lựa chọn.”
Mặc dù trong chuyện tình cảm anh không phải là người tốt nhưng anh yêu Hoàng Phượng thật lòng. Vì yêu cô anh mới nghĩ tới chuyện chữa căn bệnh khó nói của mình. Vì yêu cô nên khi biết cô và Thiên Long đến với nhau anh đã không giữ được bình tĩnh làm nhiều ra chuyện xấu.
Hiện tại có cơ hội được ở bên cạnh cô, làm sao anh có thể từ bỏ? Hoàng Phượng lúc này cảm nhận như vừa bị Nguyên Vũ cùng kéo xuống địa ngục. Cô không có dũng khí đối mặt với Thiên Long, nhưng đi cùng Nguyên Vũ cô cảm thấy so với chọn cái chết còn dễ chịu hơn.
Không khí trong phòng cô đặc, một lát sau lại nghe giọng của Nguyên Vũ vang lên:
“Anh có rất nhiều cách để mang em cùng đi với hai mẹ con anh nhưng anh vẫn muốn để em lựa chọn. Nếu em tình nguyện chúng ta sẽ qua Mỹ vừa có thể chữa bệnh cho mẹ vừa chữa bệnh cho anh. Nếu em không tình nguyện, em hiểu sẽ thế nào?”
Đúng như anh nói nếu cô không tình nguyện đương nhiên cô hiểu Bà Chi sẽ không còn sống được bao lâu, căn bệnh bạo lực tình dục của anh không được chữa trị và cô sẽ là nạn nhân trực tiếp của anh trong tương lai.
Câu nói của Nguyên Vũ không khác nào muốn tuyên bố với Hoàng Phượng đường nào cô cũng sẽ chết. Và anh cho cô lựa chọn cách để chết vậy.
“Em muốn được nhìn thấy anh ấy trước khi đi.”
Cuối cùng thì Hoàng Phượng cũng đưa ra quyết định của mình.
“Được, giấy tờ tùy thân của em anh đã chuẩn bị đủ. Anh qua xem mẹ chuẩn bị xong chưa rồi chúng ta cùng lên đường.”
Hoàng Phượng định hỏi Nguyên Vũ, giấy tờ tùy thân của cô để trong túi xách Thiên Long đang cầm làm sao anh lấy được? Nhưng nghĩ lại tập đoàn Hoàng Phượng của bố cô anh còn dám đụng tới thì cái gì anh không dám làm.
Thực tế thì sau khi ông Hoàng Hải đưa túi xách cho Thiên Long lấy điện thoại của Hoàng Phượng ra nghe, sau đó anh ném ngay ở hành lang bệnh viện. Nguyên Vũ vô tình nhặt được. Chiếc túi hiệu Hammer này chính anh mua tặng cô nên anh biết chủ nhân của nó là ai.
“Anh. Hoàng Phượng đâu?”
Ông Hoàng Hải càng lo lắng hơn:
“Em nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại trở nên như thế?”
Bà Diễm My vừa khóc vừa lắc đầu:
“Em muốn gặp con bé.”
Lúc này Thiên Long và Bình Minh cũng xuất hiện trước của phòng bệnh của bà Phượng, thấy bà Diễm My có vẻ kích động cả hai đồng thanh lên tiếng:
“Bác gái xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra với mẹ vậy?”
Bà Diễm My nhìn thấy Bình Minh thì quay sang nhìn anh hỏi:
“Em gái của con đâu?”
Bình Minh đưa mắt sang nhìn Thiên Long ý muốn Thiên Long nói.
Thiên Long lấy đại một lý do để che dấu sự thật Hoàng Phượng mất tích. Anh nắm tay bà Diễm My an ủi:
“Bác gái, Hoàng Phượng đang đi làm, nếu bác muốn gặp em ấy lát nữa con đưa em ấy tới ạ.”
Mặc dù nói với bà Diễm My nhưng Thiên Long không dám nhìn bà mà quay mặt đi hướng khác, lời nói của anh phát ra cũng không tự tin như thường ngày.
Bà Diễm My nghi ngờ lời nói của Thiên Long.
“Cậu đang lừa dối tôi phải không?”
Thiên Long vẫn không đủ tự tin để đối mặt với bà Diễm My.
“Dạ, dạ không.”
Thái độ của Thiên Long hiện tại lại thêm bàn tay đầy máu của anh khiến bà Diễm My càng nghi ngờ những lời anh vừa nói:
“Có phải con bé đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ông Hoàng Hải nghe bà Diễm My nói ông mới giật mình, ông nhìn Thiên Long hỏi:
“Có phải con bé đã nghe được cuộc trò chuyện của ba con mình không?”
Thiên Long lúc này không thể lừa gạt ông Hoàng Hải và bà Diễm My được nữa liền gật đầu xác nhận.
Bình Minh buồn bã bổ xung.
“Vì vậy nên em con mất tích từ trưa hôm qua, hai đứa bọn con tìm em ấy cả đêm qua tới giờ vẫn chưa có tin tức.”
Bình Minh dứt lời bà Diễm My không thể gắng gượng được nữa mà bật khóc.
Ông Hoàng Hải vội đỡ bà Diễm My, ông không giữ được bình tỉnh quát vào mặt mặt Thiên Long và Bình Minh:
“Hai đứa không nhanh đi tìm con bé về còn ở đây làm gì?”
Ông Hoàng Hải nói với bà Diễm My:
“Chắc con bé sẽ không sao đâu, em yên tâm.”
Bà Diễm My gật đầu:
“Anh đưa em vào phòng của chị ấy đi, em muốn nói chuyện với chị ấy một lát.”
Nhìn thấy ánh mắt cương nghị của bà Diễm My ông Hoàng Hải không còn cách nào khác là đưa bà vào phòng bệnh của bà Phượng.
Thấy bà Diễm My xuất hiện bà Phượng có chút bất ngờ, bà chống tay ngồi dậy thì bị ông Hoàng Hải cản lại:
“Em chưa khỏe không cần phải ngồi dậy.”
Ông Hoàng Hải kéo ghế cho bà Diễm My ngồi xuống sau đó ông cũng ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy tay bà Phượng:
“Mẹ của Hoàng Phượng muốn nói chuyện với em.”
Bà Phượng muốn thu tay lại nhưng bị ông Hoàng Hải nắm chặt khiến bà xấu hổ chỉ ước có kẽ hở nào đó để chui xuống. Tính cách của ông ngang ngược nhiều khi khiến bà phát sợ, trước mặt vợ của mình ông còn có hành động này với bà thử hỏi bà làm sao dám nhìn mặt người khác, bà Phượng xấu hổ lên tiếng:
“Xin lỗi em.”
Bà Diễm My không phải không nhìn ra hành động của ông Hoàng Hải với bà Phượng, bà gượng cười đáp:
“Em mới là người phải xin lỗi chị. Năm đó lúc chị bỏ đi anh Hải đã đi tìm chị nhiều nơi nhưng đều không thấy. Cùng lúc đó bạn trai của em là bạn thân của anh Hải bị tai nạn mất. Sợ mọi người nói em chưa chồng mà chửa hoang, em suy sụp tới mức muốn phá bỏ cái thai đã ba tháng tuổi. Cũng may lúc đó có anh Hải đứng ra nhận đó là con của anh ấy mới giúp em có động lực sống tiếp.”
Bà Diễm My xúc động không thể nói tiếp.
Bà Phượng nhớ lúc quay về tìm ông Hoàng Hải để báo tin vui cho ông biết mình mang bầu đã được năm tháng thì biết ông đang đang sống với bà Diễm My. Do vậy bà mới bỏ đi biệt tích, không ngờ sự tình không như bà nghĩ ông Hoàng Hải đã phản bội bà
Một lát sau lại nghe bà Diễm My gượng cười nói tiếp:
“Em và anh Hải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa gần ba mươi năm qua anh ấy không ngừng tìm kiếm chị.”
Bà Phượng gần như chấn động khi nghe bà Diễm My nói.
Thiên Long và Bình Minh đang ngồi thất thần trước cửa phòng bệnh của bà Phượng thì Hùng xuất hiện ngồi chen vào giữa hai người.
“Ê, hai thằng mày thằng nào là anh thằng nào là em vậy?”
Đang buồn nẫu ruột, nghe Hùng hỏi một câu cả Thiên Long và Bình Minh không ai bảo ai quay sang cùng đấm vào mặt Hùng một cái.
Hùng bị đấm đau la lên oai oái:
“Câu hỏi của tao sai chỗ nào mà hai thằng mày lao vào đánh tao như đúng rồi thế?”
Câu hỏi của Hùng không có chỗ nào sai, cái sai của anh là hỏi không đúng thời điểm .
Không nhận được câu trả lời của Thiên Long và Bình Minh, Hùng tức giận đập một tập tài liệu vào tay của Thiên Long:
“Mày tự xem đi, nói trước mày đừng có sốc nếu không mày có xỉu ra đó thì tao cũng không đỡ đâu.”
Thiên Long mở tập tài liệu Hùng đưa ra xem, nét mặt của anh càng lúc càng tối đi cuối cùng anh đặt tờ giấy xuống đùi của mình rồi nhìn Hùng bằng ánh mắt nghi ngờ. Hùng lấy tay đẩy mặt Thiên Long xoay sang hướng khác:
“Mày làm ơn đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó được không? Tối qua đích thân tao nhổ một mảng tóc trên đầu nó khiến nó xém nữa thì bị hói đó. Nếu mày không tin tới gặp nó sẽ biết.”
Dứt lời Hùng hất cằm về phía phòng bệnh của Bà Chi. Đúng lúc này Nguyên Vũ cũng đi ra từ phòng bệnh.
Nét mặt của Nguyên Vũ lúc này rất khẩn trương. Anh không để ý có Thiên Long, Bình Minh và Hùng ngồi ở hành lang đang nhìn mình mà đi thẳng vào phòng bệnh của Hoàng Phượng ở đối diện phòng bệnh của Bà Chi.
Hùng thấy Nguyên Vũ đi ra từ phòng bệnh của Bà Chi thì giải thích với Thiên Long và Bình Minh:
“Tối qua tài xế của Bà Chi gây tai nạn. Bà Chi đang nằm ở phòng số 9, nạn nhân của vụ tai nạn nằm ở phòng đối diện.”
Lúc Nguyên Vũ rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh, nhân viên của Hùng đi theo và nắm bắt được tình hình. Thiên Long lên tiếng hỏi Hùng:
“Bà ta bị nặng không?”
Hùng lắc đầu.
“Tao nhớ không nhầm có lần mày nói với tao mày gắn được máy định vị với máy thu âm vào vali hành lý của nó mà?” Thiên Long mất bình tĩnh truy hỏi Hùng.
Hùng gãi đầu xấu hổ đáp:
“Tao quên nói với mày bị hắn phát hiện ngay từ ngày hôm đó.”
Hùng vừa dứt lời Thiên Long liền đứng dậy cầm tập giấy tờ đi về phía phòng bệnh của Bà Chi.
Bình Minh vội cản Thiên Long lại:
“Còn chưa đủ rối hay sao mày lại còn đi gây chuyện nữa?”
Thiên Long không đáp lại Bình Minh, anh hất tay anh ra rồi đi thẳng về phòng bệnh của Bà Chi. Vẻ mặt của anh lúc này chứa đầy sát khí, cả Bình Minh và Hùng đều không dám tiếp tục ngăn cản
Bà Chi đang ngồi ở giường bệnh sắp xếp đồ vào túi xách, nghe tiếng đẩy cửa bà nghĩ là Nguyên Vũ nên bà không quay lại mà vừa xếp đồ vừa nói:
“Con trai, chúng ta sẽ bay chuyến mấy giờ?”
Không nghe Nguyên Vũ đáp lại Bà Chi lại tiếp tục nói:
“Cả con bé cùng đi với chúng ta sao, con không lừa mẹ đấy chứ?”
Một lần nữa không nghe Nguyên Vũ đáp lại, lại nghe tiếng kéo ghế Bà Chi ngoái đầu nhìn. Thấy người ngồi bên cạnh giường là Thiên Long mà không phải Nguyên Vũ bà thiếu chút nữa ngã lăn xuống sàn nhà.
Thiên Long ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau ôm lấy đùi gối. Ánh mắt của anh nhìn Bà Chi như cười như không. Tư thế nhàn nhã của anh như đang xem một vở kịch hay.
Một hồi sau Bà Chi mới lên tiếng, giọng nói của bà phát ra run lợi hại:
“Cậu, sao cậu lại ở đây? Cậu muốn gì?”
Nhìn gương mặt sợ sệt của Bà Chi lúc này Thiên Long chợt liên tưởng tới hình ảnh của Hoàng Phượng lúc bị Nguyên Vũ suýt làm hại tại khách sạn quốc tế Nha Trang sau đó anh vào cứu cô kịp thời. Vì vậy anh không có can đảm làm căng với bà. Anh đưa tập giấy tờ cho bà, giọng nói của anh phát ra cũng bình thường nhất có thể:
“Tôi nghĩ bà nên tự xem đi.”
Nguyên Vũ qua phòng của Hoàng Phượng vừa lúc cô tỉnh lại sau khi bị tiêm thuốc an thần. Cô không còn ồn ào đòi rời khỏi đây nữa vì cô phát hiện ra một tay của cô đã bị khóa vào chiếc còng số 8, một bên còn lại của chiếc còng cố định vào giường bệnh.
Hai hàng nước mắt của cô không ngừng chảy. Nhớ lại giây phút cô nghe mẹ của Thiên Long nói cô và anh là hai anh em cùng cha khác mẹ, giống như cô vừa nghe được án tử. Ai nói “một giọt máu đào quý hơn ao nước lã”? Cô ước cô và anh chỉ là những giọt nước trong cái ao gọi là nước lã kia để không ai liên quan gì tới nhau.
Cô yêu anh như vậy, tại sao số phận nghiệt ngã lại gán ghép họ là anh em với nhau?
Một cảm giác tội lỗi khiến cô không có dũng khí để đối mặt với anh. Cô và anh là hai anh em vậy mà những ngày qua hai người đã làm những gì? So với sống cô chọn cái chết sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nhưng ông trời lại không cho cô một cái chết dễ dàng nên mới khiến cô lọt vào tay của Nguyên Vũ như thế. Có lẽ cô sống không đủ tốt nên ông trời mới trừng phạt cô. Dù cô nhắm mắt lại hay mở mắt đều bị hình ảnh của Thiên Long ám ảnh. Nguyên Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng nói.
“Em có thể nghe anh nói một chút không?”
Hoàng Phượng nghe Nguyên Vũ nói, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Tay của cô đã bị anh còng lại, cô có thể nói không muốn nghe sao?
Nguyên Vũ nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của Hoàng Phượng. Anh cúi xuống hôn lên vị trí cắm kim truyền trên tay cô, đáy mắt của anh chất chứa nỗi buồn nói:
“Bố của anh mất từ khi anh còn rất nhỏ. Cuộc sống của mẹ con anh khó khăn tới mức mẹ của anh phải bán dâm để lấy tiền nuôi anh.”
Nói đến đây Nguyên Vũ xúc động bật khóc, nước mắt của anh rơi xuống cả bàn tay của Hoàng Phượng. Anh nhớ lại những khoảnh khắc ám ảnh nhất cuộc đời mình nói tiếp.
“Nhiều lần anh chứng kiến cảnh mẹ anh bán dâm ngay tại nhà, thậm chí anh còn chứng kiến khách làng chơi bạo hành tình dục với mẹ nữa.”
Nghe đến đây Hoàng Phượng chợt mở to mắt của mình để nhìn cho rõ người đang nói chuyện với mình là ai. Trong đầu cô lập tức đặt ra câu hỏi, mẹ của anh bị bạo hành tình dục như thế, tại sao anh cũng như họ đi bạo hành người khác?
Tuy nhiên không để cho Hoàng Phượng phải chờ đợi lâu, Nguyên Vũ chỉnh lại cảm xúc của mình rồi tiếp tục kể.
“Hình ảnh mẹ của anh bị bạo hành đã ăn sâu vào tâm trí của anh và nó khiến anh không ngừng bị ám ảnh, đau khổ. Cho đến một ngày anh phát hiện ra xu hướng tình dục của mình so với những gã đàn ông đê tiện kia thậm chí còn hơn họ chứ không hề kém.”
Hoàng Phượng như bị trấn động khi nghe Nguyên Vũ kể về quá khứ của Bà Chi và lời thú nhận xu hướng tình dục bệnh hoạn của anh.
Thấy Hoàng Phượng bị có vẻ sợ sệt khi nghe anh nói, Nguyên Vũ nắm chặt bàn tay của cô nói:
“Khi yêu em anh từng có kế hoạch qua Mỹ để chữa chứng bệnh này của mình nhưng chưa kịp đi thì em lại rời xa anh.”
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
“Anh vừa biết mẹ của anh bị ung thư vú, anh muốn nhân dịp này đưa bà đi Mỹ chữa bệnh rồi kết hợp chữa bệnh của anh. Anh muốn em đi cùng mẹ và anh.”
Cả người Hoàng Phượng bỗng run rẩy khi nghe Nguyên Vũ nói. Anh nói mẹ của anh bị ung thư vú, hèn gì trong chuyến bay đi từ thành phố Hồ Chí Minh về Hà Nội cô thấy vẻ mặt của bà nhợt nhạt khác thường như vậy.
Anh còn nói muốn cô đi cùng anh và mẹ của anh. Đây chẳng phải là lời thông báo với cô hay sao? Anh không cần hỏi qua ý kiến của cô mà tự thay cô ra quyết định?
Ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng Phượng nhìn Nguyên Vũ nói:
“Nếu em nói em không muốn đi cùng anh thì sao?”
Câu hỏi của Hoàng Phượng khiến Nguyên Vũ lập tức thay đổi thái độ. Anh đứng dậy vừa thu dọn đồ đạc cho cô vừa nói, giọng nói của anh phát ra vô cùng quyết đoán:
“Xin lỗi, anh không thể cho em sự lựa chọn.”
Mặc dù trong chuyện tình cảm anh không phải là người tốt nhưng anh yêu Hoàng Phượng thật lòng. Vì yêu cô anh mới nghĩ tới chuyện chữa căn bệnh khó nói của mình. Vì yêu cô nên khi biết cô và Thiên Long đến với nhau anh đã không giữ được bình tĩnh làm nhiều ra chuyện xấu.
Hiện tại có cơ hội được ở bên cạnh cô, làm sao anh có thể từ bỏ? Hoàng Phượng lúc này cảm nhận như vừa bị Nguyên Vũ cùng kéo xuống địa ngục. Cô không có dũng khí đối mặt với Thiên Long, nhưng đi cùng Nguyên Vũ cô cảm thấy so với chọn cái chết còn dễ chịu hơn.
Không khí trong phòng cô đặc, một lát sau lại nghe giọng của Nguyên Vũ vang lên:
“Anh có rất nhiều cách để mang em cùng đi với hai mẹ con anh nhưng anh vẫn muốn để em lựa chọn. Nếu em tình nguyện chúng ta sẽ qua Mỹ vừa có thể chữa bệnh cho mẹ vừa chữa bệnh cho anh. Nếu em không tình nguyện, em hiểu sẽ thế nào?”
Đúng như anh nói nếu cô không tình nguyện đương nhiên cô hiểu Bà Chi sẽ không còn sống được bao lâu, căn bệnh bạo lực tình dục của anh không được chữa trị và cô sẽ là nạn nhân trực tiếp của anh trong tương lai.
Câu nói của Nguyên Vũ không khác nào muốn tuyên bố với Hoàng Phượng đường nào cô cũng sẽ chết. Và anh cho cô lựa chọn cách để chết vậy.
“Em muốn được nhìn thấy anh ấy trước khi đi.”
Cuối cùng thì Hoàng Phượng cũng đưa ra quyết định của mình.
“Được, giấy tờ tùy thân của em anh đã chuẩn bị đủ. Anh qua xem mẹ chuẩn bị xong chưa rồi chúng ta cùng lên đường.”
Hoàng Phượng định hỏi Nguyên Vũ, giấy tờ tùy thân của cô để trong túi xách Thiên Long đang cầm làm sao anh lấy được? Nhưng nghĩ lại tập đoàn Hoàng Phượng của bố cô anh còn dám đụng tới thì cái gì anh không dám làm.
Thực tế thì sau khi ông Hoàng Hải đưa túi xách cho Thiên Long lấy điện thoại của Hoàng Phượng ra nghe, sau đó anh ném ngay ở hành lang bệnh viện. Nguyên Vũ vô tình nhặt được. Chiếc túi hiệu Hammer này chính anh mua tặng cô nên anh biết chủ nhân của nó là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.