Chương 20: Đưa Về Nhà
Hổ Ban Miêu
21/02/2023
“Rất xin lỗi Amy, hôm nay tôi không lái xe.” Tông Chính Khiêm thuận miệng trả lời.
Anh vẫn nhíu mày nhìn Hoài Tước với cái đầu bù xù như tổ chim của cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài thoải hiệp nói: “Cô đi với tôi về nhà, tôi sẽ mượn một căn phòng tạm thời cho cô ở.”
Amy vừa nghe thấy đối tượng cô ta cần quyến rũ muốn dẫn một cô gái khác về nhà ở, thì cô ta lập tức cảnh giác, suy nghĩ trong thay đổi, cô ta đề nghị:
“Để tôi lái xe, nếu A Khiêm không có xe, tôi đưa anh về nhà nhé.”
“Vậy phiền cô nhé.” Tông Chính Khiêm cũng không khách sáo, kéo tay Hoài Tước xuống lầu rồi ngồi vào trong xe của Amy, còn mang theo một đĩa DVD mà theo lời Thái Hiểu Dương nói “món đồ chơi rất lợi hại”.
Đêm nay ở đài không có thời gian, nên anh định mang về nhà xem.
Dọc đường đi, Amy ríu rít dò hỏi chuyện Tông Chính Kêm gặp ở tàu điện ngầm, lúc hô lúc hét lên sợ hãi, khiến anh nhắc nhở cô ta rất nhiều lần là phải tập chung lái xe, nếu không tập chung được thì để anh lái.
Cuối cùng xe cũng tới gara, Tông Chính Khiêm cảm ơn Amy, rồi đánh thức Hoài Tước đang ngủ gà ngủ gật ở ghế sau xuống xe, sau đó dẫn cô đến nhà anh.
Hoài Tước ngơ ngác nhìn căn phòng trước mắt, bài trí trong phòng không cẩu thả chút nào, sáng sủa sạch sẽ, sạch đến mức giống nhà mẫu.
Bàn trà và bình hoa nhỏ được cắm loại hoa mà cô không biết tên, trang trí trên kệ thủy tinh là một chồng sách được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
“Đôi dép lê này để cho cô mang.” Tông Chính Khiêm thay đổi giày trước.
Anh bỏ đôi giày vào tủ giày, rồi lấy cho Hoài Tước một đôi dép lê màu xanh lục có cỡ nhỏ.
Sau đó anh nhìn thấy cô mang dép lê anh đưa vào chân rồi bước vào nhà, còn đôi giày mới được cởi ra kia thì mặc kệ.
Trong nháy mắt huyết áp của anh lên cao, nhưng anh lại nhớ đến thảm trạng tàn bạo khi cô giết đám quái vật biến dị đó, anh lại cố gắng kiềm chế bản thân mình xuống, khom lưng giúp cô cất giày vào tủ.
Anh cố gắng giữ nguyên sự khách sáo, dẫn cô nhìn vị trí mỗi căn phòng, rồi dẫn cô đến căn phòng dành cho khách:
“Cô sẽ ngủ ở đây, sách trong phòng khách cô có thể lấy ra xem. Tôi không biết vì sao cô không chịu về nhà, nhưng ở nhà tôi không phải là kế lâu dài, cô vẫn nên nhanh chóng liên hệ với người nhà cô đi.”
“Tôi đói bụng.” Hoài Tước nói với anh.
Vở kịch nhỏ
Miêu Miêu: Chứng cưỡng chế mức độ thấp của người nào đó bắt đầu dần dần biến thành “mẹ”.
Tông Chính Khiêm: Đổi dép mà không đặt giày vào tủ, tôi không thể chịu đựng được, thật vô văn hóa.
Miêu Miêu: Anh nhìn thấy cô ấy tàn sát đám quái vật biến dị có vô ăn hóa không?
Tông Chính Khiêm: …Đây là hai chuyện khác nhau, đến nhà người khác làm khách, ít nhất cũng phải lễ phép tuân thủ lễ nghi chứ.
Miêu Miêu: Anh không hiểu, cô ấy đến từ nơi không có cơ hội qua nhà người khác làm khách, nên các gì cũng không hiểu, người làm “mẹ” như anh cần phải dạy dỗ từ đầu.
Tông Chính Khiêm: Cám ơn, tôi không có nghĩa vụ này, hơn nữa tôi không phải là “mẹ” của ai cả.
Miêu Miêu: Tôi ngồi chờ anh bị vả mặt.
Anh vẫn nhíu mày nhìn Hoài Tước với cái đầu bù xù như tổ chim của cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài thoải hiệp nói: “Cô đi với tôi về nhà, tôi sẽ mượn một căn phòng tạm thời cho cô ở.”
Amy vừa nghe thấy đối tượng cô ta cần quyến rũ muốn dẫn một cô gái khác về nhà ở, thì cô ta lập tức cảnh giác, suy nghĩ trong thay đổi, cô ta đề nghị:
“Để tôi lái xe, nếu A Khiêm không có xe, tôi đưa anh về nhà nhé.”
“Vậy phiền cô nhé.” Tông Chính Khiêm cũng không khách sáo, kéo tay Hoài Tước xuống lầu rồi ngồi vào trong xe của Amy, còn mang theo một đĩa DVD mà theo lời Thái Hiểu Dương nói “món đồ chơi rất lợi hại”.
Đêm nay ở đài không có thời gian, nên anh định mang về nhà xem.
Dọc đường đi, Amy ríu rít dò hỏi chuyện Tông Chính Kêm gặp ở tàu điện ngầm, lúc hô lúc hét lên sợ hãi, khiến anh nhắc nhở cô ta rất nhiều lần là phải tập chung lái xe, nếu không tập chung được thì để anh lái.
Cuối cùng xe cũng tới gara, Tông Chính Khiêm cảm ơn Amy, rồi đánh thức Hoài Tước đang ngủ gà ngủ gật ở ghế sau xuống xe, sau đó dẫn cô đến nhà anh.
Hoài Tước ngơ ngác nhìn căn phòng trước mắt, bài trí trong phòng không cẩu thả chút nào, sáng sủa sạch sẽ, sạch đến mức giống nhà mẫu.
Bàn trà và bình hoa nhỏ được cắm loại hoa mà cô không biết tên, trang trí trên kệ thủy tinh là một chồng sách được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
“Đôi dép lê này để cho cô mang.” Tông Chính Khiêm thay đổi giày trước.
Anh bỏ đôi giày vào tủ giày, rồi lấy cho Hoài Tước một đôi dép lê màu xanh lục có cỡ nhỏ.
Sau đó anh nhìn thấy cô mang dép lê anh đưa vào chân rồi bước vào nhà, còn đôi giày mới được cởi ra kia thì mặc kệ.
Trong nháy mắt huyết áp của anh lên cao, nhưng anh lại nhớ đến thảm trạng tàn bạo khi cô giết đám quái vật biến dị đó, anh lại cố gắng kiềm chế bản thân mình xuống, khom lưng giúp cô cất giày vào tủ.
Anh cố gắng giữ nguyên sự khách sáo, dẫn cô nhìn vị trí mỗi căn phòng, rồi dẫn cô đến căn phòng dành cho khách:
“Cô sẽ ngủ ở đây, sách trong phòng khách cô có thể lấy ra xem. Tôi không biết vì sao cô không chịu về nhà, nhưng ở nhà tôi không phải là kế lâu dài, cô vẫn nên nhanh chóng liên hệ với người nhà cô đi.”
“Tôi đói bụng.” Hoài Tước nói với anh.
Vở kịch nhỏ
Miêu Miêu: Chứng cưỡng chế mức độ thấp của người nào đó bắt đầu dần dần biến thành “mẹ”.
Tông Chính Khiêm: Đổi dép mà không đặt giày vào tủ, tôi không thể chịu đựng được, thật vô văn hóa.
Miêu Miêu: Anh nhìn thấy cô ấy tàn sát đám quái vật biến dị có vô ăn hóa không?
Tông Chính Khiêm: …Đây là hai chuyện khác nhau, đến nhà người khác làm khách, ít nhất cũng phải lễ phép tuân thủ lễ nghi chứ.
Miêu Miêu: Anh không hiểu, cô ấy đến từ nơi không có cơ hội qua nhà người khác làm khách, nên các gì cũng không hiểu, người làm “mẹ” như anh cần phải dạy dỗ từ đầu.
Tông Chính Khiêm: Cám ơn, tôi không có nghĩa vụ này, hơn nữa tôi không phải là “mẹ” của ai cả.
Miêu Miêu: Tôi ngồi chờ anh bị vả mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.