Chương 41: Đừng Nói Những Lời Kỳ Quặc
Hổ Ban Miêu
05/03/2023
Vụ án cuối cùng bị niêm phong và lưu trữ, bên trên tuyên bố với bên ngoài là kẻ biến thái hành hạ giết người qua đường, hung thủ sợ tội nên tự sát.
Vụ việc đẫm máu dần lắng xuống, bạn bè và đồng nghiệp lần lượt rời đi, trong nhà khôi phục sự yên lặng, phòng khách chỉ còn lại hai người Tông Chính Khiêm và Hoài Tước.
Hoài Tước đã đi vào toilet rửa tay lần thứ ba dưới sự giám sát của chủ nhà, Tông Chính Khiêm cúi đầu nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của Hoài Tước, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
“Lúc cô nắm lấy cái đầu quỷ kia không cảm thấy sợ hãi một chút nào sao?”
“Không sợ.” Hoài Tước treo chiếc khăn lông lên rồi xoay người ngẩng đầu nhìn anh nói: “Con người chỉ sợ hãi thứ gì có thể uy hiếp đến bản thân họ, trên đời này không có bất cứ thứ gì có năng lực uy hiếp đến tôi.”
Cô gái có khuôn mặt búp bê với đôi má phúng phính, đôi mắt to long lanh chân thành nhưng lại thản nhiên nói ra một câu bá đạo như vậy, quá mức tương phản với lời nói khiến cô trông ngốc nghếch dễ thương, lời nói của cô càng khiến người nghe không nhịn được mà bật cười.
“Cô không cần nói ra những thức kỳ quái như vậy, đừng quên cô vẫn còn là một đứa trẻ. Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi thấy cô ăn đồ ăn vặt cả ngày nay, buổi tối cô có muốn đi ra ngoài ăn một bữa ngon không?”
“Muốn!” Đôi mắt Hoài Tước lập tức sáng ngời, liều mạng gật đầu.
Thời điểm đánh quái vật thì giống bé con kim cương, nhưng khi nghe đến đồ ăn thì biến thân thành một con chim sẻ nhỏ nhảy nhót, Tông Chính Khiêm cười lắc đầu, đưa tay xoa xoa mái tóc trên đỉnh đầu của Hoài Tước.
“Tốt, vậy chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn nào, còn phải mua cho cô chút quần áo, đồ trang điểm để thưởng cho cô nữa.”
Bình thường Tông Chính Khiêm rất nghiêm túc, hiếm khi tươi cười thật tình.
Khóe miệng anh cong cong, khuôn mặt nhu hòa, má bên trái ẩn hiện cái lúm đồng tiền, ngày thường anh lạnh lùng uy nghiêm nay hóa thành gió xuân ấm áp, làm cô bé Hoài Tước nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc người này xụ mặt xuống rất anh tuấn, lúc cười lên lại càng đẹp mắt, tính tình cũng rất tốt, cô nghĩ thầm, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú đối phương, không biết vì sao tim cô lại đập nhanh.
Tông Chính Khiêm thay một chiếc áo sơ mi đen, kèm theo một chiếc cà vạt màu xám bạc.
Đứng trước gương nhìn, anh cảm thấy quá cợt nhả, không thích hợp khi đứng cạnh một đứa trẻ như Hoài Tước.
Vụ việc đẫm máu dần lắng xuống, bạn bè và đồng nghiệp lần lượt rời đi, trong nhà khôi phục sự yên lặng, phòng khách chỉ còn lại hai người Tông Chính Khiêm và Hoài Tước.
Hoài Tước đã đi vào toilet rửa tay lần thứ ba dưới sự giám sát của chủ nhà, Tông Chính Khiêm cúi đầu nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của Hoài Tước, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
“Lúc cô nắm lấy cái đầu quỷ kia không cảm thấy sợ hãi một chút nào sao?”
“Không sợ.” Hoài Tước treo chiếc khăn lông lên rồi xoay người ngẩng đầu nhìn anh nói: “Con người chỉ sợ hãi thứ gì có thể uy hiếp đến bản thân họ, trên đời này không có bất cứ thứ gì có năng lực uy hiếp đến tôi.”
Cô gái có khuôn mặt búp bê với đôi má phúng phính, đôi mắt to long lanh chân thành nhưng lại thản nhiên nói ra một câu bá đạo như vậy, quá mức tương phản với lời nói khiến cô trông ngốc nghếch dễ thương, lời nói của cô càng khiến người nghe không nhịn được mà bật cười.
“Cô không cần nói ra những thức kỳ quái như vậy, đừng quên cô vẫn còn là một đứa trẻ. Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi thấy cô ăn đồ ăn vặt cả ngày nay, buổi tối cô có muốn đi ra ngoài ăn một bữa ngon không?”
“Muốn!” Đôi mắt Hoài Tước lập tức sáng ngời, liều mạng gật đầu.
Thời điểm đánh quái vật thì giống bé con kim cương, nhưng khi nghe đến đồ ăn thì biến thân thành một con chim sẻ nhỏ nhảy nhót, Tông Chính Khiêm cười lắc đầu, đưa tay xoa xoa mái tóc trên đỉnh đầu của Hoài Tước.
“Tốt, vậy chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn nào, còn phải mua cho cô chút quần áo, đồ trang điểm để thưởng cho cô nữa.”
Bình thường Tông Chính Khiêm rất nghiêm túc, hiếm khi tươi cười thật tình.
Khóe miệng anh cong cong, khuôn mặt nhu hòa, má bên trái ẩn hiện cái lúm đồng tiền, ngày thường anh lạnh lùng uy nghiêm nay hóa thành gió xuân ấm áp, làm cô bé Hoài Tước nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc người này xụ mặt xuống rất anh tuấn, lúc cười lên lại càng đẹp mắt, tính tình cũng rất tốt, cô nghĩ thầm, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú đối phương, không biết vì sao tim cô lại đập nhanh.
Tông Chính Khiêm thay một chiếc áo sơ mi đen, kèm theo một chiếc cà vạt màu xám bạc.
Đứng trước gương nhìn, anh cảm thấy quá cợt nhả, không thích hợp khi đứng cạnh một đứa trẻ như Hoài Tước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.