Chương 14
Uyển Tử Mễ
18/10/2016
Phương Minh Vĩ nghe
được câu nói sau cùng, trong mắt thoáng qua từng tia đau đớn! Tay kéo
tay Hạ Hi Tuyền hơi run rẩy, mở miệng, nhưng cũng không nói ra được lời
nào! Đó là vết thương lòng sâu nhất của anh cả đời này!
Trong lòng của Hạ Hi Tuyền cũng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến tất cả việc làm của mẹ Phương, trong lòng vẫn không làm được - không trách Phương Minh Vĩ! Nhìn chằm chằm tay Phương Minh Vĩ nãy giờ không nói gì, cứ kéo dài như vậy gần hai phút, Phương Minh Vĩ vẫn chậm rãi buông lỏng tay ra!
Tay Phương Minh Vĩ vừa buông ra, Hạ Hi Tuyền liền cúi đầu đi lên lầu! Không dám quay đầu lại, chỉ sợ Phương Minh Vĩ nhìn thấy nước mắt trong mắt cô!
Phương Minh Vĩ nhìn bóng dáng Hạ Hi Tuyền đi xa, trong lòng nặng trĩu, thì ra là oán trách như vậy! Cũng chẳng muốn quay lại!?
Sau khi Hạ Hi Tuyền về đến nhà, để đồ trong tay xuống, ngẩn người ngồi trên ghế sofa!
Cho đến khi điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, mới phục hồi tinh thần lại! Mở ra xem thì là tin nhắn của con trai Phương Chính: "Bảy giờ, bảy giờ rồi! Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?" Tâm tình Hạ Hi Tuyền trong nháy mắt tốt lên!
Nhắn lại cho con trai: "Ăn rồi!"
Rồi bắt đầu sửa soạn lại đồ đã mang về, bắt đầu nấu cơm! Nguyên liệu nấu ăn là hồi trưa nay nhờ cô bé ở Công ty đi mua giùm! Có tôm, rau xà lách, cà chua ... Rau dưa các loại, còn có gia vị, gạo nữa!
Hạ Hi Tuyền đong gạo vo xong bỏ vào trong nồi cơm điện, thịt để hấp cũng bỏ vào! Bắt đầu rửa rau, nấu thức ăn!
Chờ tới khi Hạ Hi Tuyền cầm chén lên ăn, chợt nghĩ đến chuyện gì, liền đặt chén xuống! Đi về phía ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên, Phương Minh Vĩ vẫn còn đứng ở đó! Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn trời, thở một hơi thật dài! Mặc áo khoác ngoài và mang giày vào, cầm chìa khóa lên!
Vừa ra cửa đã bị một luồng khí lạnh nhào vào mặt, Hạ Hi Tuyền rùng mình một cái! Đi nhanh đến trước mặt Phương Minh Vĩ! Nhìn anh chằm chằm: "Phương Minh Vĩ, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Phương Minh Vĩ đứng lâu như vậy, bị lạnh cóng, chợt nhìn thấy Hạ Hi Tuyền vọt tới trước mặt, không phản ứng kịp!
"Hỏi anh đấy, nói chuyện đi!" Tính tình của Hạ Hi Tuyền trước đây hoàn toàn bị sự im lặng của Phương Minh Vĩ làm cho nổi giận! Hoàn toàn không còn sự điềm tĩnh ban ngày!
"Không phải, anh chỉ muốn đứng ở đây một lát thôi." Phương Minh Vĩ phục hồi tinh thần lại, nói.
"Anh đã đứng gần hai tiếng rồi." Hạ Hi Tuyền giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, rồi nhìn anh nói.
"Lát nữa anh sẽ đi, em lên trước đi, ở đây lạnh lắm."
"Anh còn biết lạnh à?" Hạ Hi Tuyền nói xong cũng đi về, đi một lát, quay đầu lại nhìn thấy Phương Minh Vĩ vẫn còn đứng ở đó, tức giận nói một câu: "Chẳng lẽ còn muốn tôi mời sao, Đoàn Trưởng Phương!"
Phương Minh Vĩ mới vừa rồi vẫn đang chăm chú nhìn Hạ Hi Tuyền, mặc dù giọng điệu câu nói đó không tốt lắm nhưng rõ ràng anh thấy một ít đau lòng nhanh chóng lướt qua: "Aizz, bây giờ đi!" Thật nhanh trả lời một câu, ngay cả bản thân anh cũng đã nhận ra sự hưng phấn của mình! Mở cửa xe lấy đồ đã mua được xách lên, bước chân nhanh nhẹn đuổi theo! Lúc đến cửa thang máy thì không thấy Hạ Hi Tuyền đâu, mà thang máy thì đã dừng ở lầu năm rồi!
Chờ khi Phương Minh Vĩ xách theo đồ lên đến cửa nhà của Hạ Hi Tuyền, cửa mở! Phương Minh Vĩ đẩy cửa ra, thay dép Hạ Hi Tuyền mới vừa chuẩn bị cho anh! Thay dép xong, tâm tình của Đoàn trưởng Phương tốt hơn, bởi vì đó là một đôi dép mới!
Đi vào trong đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền ở đó bưng cái chén ăn cơm! Phương Minh Vĩ nhéo cái tay đang xách túi, hỏi Hạ Hi Tuyền: "Tự em nấu cơm sao?" Trong mắt tràn đầy vẻ không tin!
Hạ Hi Tuyền cố ý làm bộ như không nhìn thấy sự biến hóa trong mắt của anh, nuốt cơm trong miệng xuống rồi mới nói: "Nếu phải thì sao?"
Trong mắt Phương Minh Vĩ xẹt qua một tia đau xót, đau lòng nói: "Anh nhớ, trước đây em không biết nấu ăn đấy!"
Hạ Hi Tuyền cầm lên một cái chén khác, múc đầy canh vào chén: "Không biết, nhưng cũng bắt đầu học người khác, uống chén canh trước đi." Hạ Hi Tuyền bưng chén canh trong tay đặt vào tay Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ bưng canh uống mà hoàn toàn không biết mùi vị của nó! Mà Hạ Hi Tuyền đang ngồi đối mặt chỉ yên lặng ăn cơm! Mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhìn Hạ Hi Tuyền một chút, lại không dám nói gì!
Sau khi Hạ Hi Tuyền ăn no thì ra phòng khách xem ti vi! Nghe tiếng Phương Minh Vĩ dọn dẹp chén đũa, chỉ ngó anh một cái, rồi lại tự nhiên xem ti vi!
Sau khi Phương Minh Vĩ rửa xong chén, lấy đồ mang tới sắp xếp vào tủ lạnh cho Hạ Hi Tuyền! Kiểm tra xong cửa sổ, rót một ly sữa tươi cho Hạ Hi Tuyền! Nhìn đồng hồ còn phải trở về doanh trại: "Hi Tuyền, anh đi trước, tự em phải cẩn thận một chút, nếu rảnh anh sẽ tới!"
Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm TV: "Anh đừng tới, cũng đừng sai người mang đồ tới, mấy ngày nữa tôi sẽ đi." Rồi quay đầu lại nhìn Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ dừng một chút, đặt tờ giấy đã chuẩn bị xong ở trên khay trà: "Ừ, vậy em cẩn thận một chút, đây là tất cả cách liên lạc với anh!" Nói xong nhìn Hạ Hi Tuyền, thấy cô không nhìn mình: “Anh đi đây, em hãy giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì em gọi điện thoại cho anh nhé!” Nói xong mở cửa, đi thẳng mà không quay đầu lại nhìn Hạ Hi Tuyền, ý là không cần nói chuyện với cô!
Hạ Hi Tuyền cầm tờ giấy Phương Minh Vĩ để lại lên, điện thoại di động, điện thoại phòng làm việc . . . một loạt số điện thoại đều ở trên đây! Cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong túi! Sau khi uống xong sữa tươi thì đi ngủ!
Buổi sáng tỉnh dậy kéo rèm cửa sổ ra, vừa nhìn, đập vào mắt là cả một khoảng trắng xóa, khắp nơi tuyết thật dày! Trong lòng hơi hoảng sợ, tuyết nhiều như vậy, hẳn là rời từ hôm qua lúc Phương Minh Vĩ bắt đầu đi, cũng không biết trên đường anh có thuận lợi hay không!
Chợt nghĩ đến trước kia chính mình giúp Phương Minh Vĩ tạo nên thói quen, Hạ Hi Tuyền lấy di động mở máy, quả nhiên, điện thoại di động vừa mở, đã nhắc nhở có tin nhắn: "Anh về tới nơi rồi, chúc ngủ ngon! Phương Minh Vĩ!" Thời gian là 11: 50, khi Phương Minh Vĩ đi là hơn 9 giờ, thời gian đến đơn vị hai tiếng như vậy là đủ rồi, hiển nhiên là ngày hôm qua trên đường lái xe rất chậm. Hạ Hi Tuyền nhìn tin nhắn ngây ngô một lát! Chợt nghĩ đến hai đứa nhỏ ở tỉnh G còn chưa từng thấy tuyết dày như vậy, liền lấy máy chụp hình mang theo trong túi xách ra, chụp lại cảnh tuyết trước mặt!
Mấy ngày sau công ty liên hoan cuối năm, năm ngoái Hạ Hi Tuyền không tham gia, nhưng năm nay có hai lần, lần đầu tiên tổ chức vào tối hôm qua để hôm nay công ty bắt đầu nghỉ Tết. Mà lần thứ hai tổ chức vào hôm nay, nguyên nhân mà Hạ Hi Tuyền không thể trốn là bữa tiệc lần này toàn là nhân viên kỳ cựu cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ cùng các cô, bao gồm Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền cùng các đồng đội, tổng cộng mới 9 người!
Nhóm người đã sớm đến phòng, cùng nhau làm việc 6-7 năm, phần tình nghĩa đó đã sớm vượt qua tình cảm bình thường giữa đồng nghiệp với nhau! Dĩ nhiên Hạ Hi Tuyền không thể từ chối!
Nguyên do lén lút tụ tập một chỗ chuyện thứ nhất đơn giản là nhớ lại chuyện cũ!
Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền, tửu lượng hai người đều luyện thành từ thời PTTH. Cho nên hẹn hôm nay dự định sẽ chuốc cho Tổng giám sát thiết kế của Công ty say, còn lôi thêm hai anh chàng khác làm hậu thuẫn!
Trong lòng của Hạ Hi Tuyền cũng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến tất cả việc làm của mẹ Phương, trong lòng vẫn không làm được - không trách Phương Minh Vĩ! Nhìn chằm chằm tay Phương Minh Vĩ nãy giờ không nói gì, cứ kéo dài như vậy gần hai phút, Phương Minh Vĩ vẫn chậm rãi buông lỏng tay ra!
Tay Phương Minh Vĩ vừa buông ra, Hạ Hi Tuyền liền cúi đầu đi lên lầu! Không dám quay đầu lại, chỉ sợ Phương Minh Vĩ nhìn thấy nước mắt trong mắt cô!
Phương Minh Vĩ nhìn bóng dáng Hạ Hi Tuyền đi xa, trong lòng nặng trĩu, thì ra là oán trách như vậy! Cũng chẳng muốn quay lại!?
Sau khi Hạ Hi Tuyền về đến nhà, để đồ trong tay xuống, ngẩn người ngồi trên ghế sofa!
Cho đến khi điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, mới phục hồi tinh thần lại! Mở ra xem thì là tin nhắn của con trai Phương Chính: "Bảy giờ, bảy giờ rồi! Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?" Tâm tình Hạ Hi Tuyền trong nháy mắt tốt lên!
Nhắn lại cho con trai: "Ăn rồi!"
Rồi bắt đầu sửa soạn lại đồ đã mang về, bắt đầu nấu cơm! Nguyên liệu nấu ăn là hồi trưa nay nhờ cô bé ở Công ty đi mua giùm! Có tôm, rau xà lách, cà chua ... Rau dưa các loại, còn có gia vị, gạo nữa!
Hạ Hi Tuyền đong gạo vo xong bỏ vào trong nồi cơm điện, thịt để hấp cũng bỏ vào! Bắt đầu rửa rau, nấu thức ăn!
Chờ tới khi Hạ Hi Tuyền cầm chén lên ăn, chợt nghĩ đến chuyện gì, liền đặt chén xuống! Đi về phía ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên, Phương Minh Vĩ vẫn còn đứng ở đó! Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn trời, thở một hơi thật dài! Mặc áo khoác ngoài và mang giày vào, cầm chìa khóa lên!
Vừa ra cửa đã bị một luồng khí lạnh nhào vào mặt, Hạ Hi Tuyền rùng mình một cái! Đi nhanh đến trước mặt Phương Minh Vĩ! Nhìn anh chằm chằm: "Phương Minh Vĩ, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Phương Minh Vĩ đứng lâu như vậy, bị lạnh cóng, chợt nhìn thấy Hạ Hi Tuyền vọt tới trước mặt, không phản ứng kịp!
"Hỏi anh đấy, nói chuyện đi!" Tính tình của Hạ Hi Tuyền trước đây hoàn toàn bị sự im lặng của Phương Minh Vĩ làm cho nổi giận! Hoàn toàn không còn sự điềm tĩnh ban ngày!
"Không phải, anh chỉ muốn đứng ở đây một lát thôi." Phương Minh Vĩ phục hồi tinh thần lại, nói.
"Anh đã đứng gần hai tiếng rồi." Hạ Hi Tuyền giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, rồi nhìn anh nói.
"Lát nữa anh sẽ đi, em lên trước đi, ở đây lạnh lắm."
"Anh còn biết lạnh à?" Hạ Hi Tuyền nói xong cũng đi về, đi một lát, quay đầu lại nhìn thấy Phương Minh Vĩ vẫn còn đứng ở đó, tức giận nói một câu: "Chẳng lẽ còn muốn tôi mời sao, Đoàn Trưởng Phương!"
Phương Minh Vĩ mới vừa rồi vẫn đang chăm chú nhìn Hạ Hi Tuyền, mặc dù giọng điệu câu nói đó không tốt lắm nhưng rõ ràng anh thấy một ít đau lòng nhanh chóng lướt qua: "Aizz, bây giờ đi!" Thật nhanh trả lời một câu, ngay cả bản thân anh cũng đã nhận ra sự hưng phấn của mình! Mở cửa xe lấy đồ đã mua được xách lên, bước chân nhanh nhẹn đuổi theo! Lúc đến cửa thang máy thì không thấy Hạ Hi Tuyền đâu, mà thang máy thì đã dừng ở lầu năm rồi!
Chờ khi Phương Minh Vĩ xách theo đồ lên đến cửa nhà của Hạ Hi Tuyền, cửa mở! Phương Minh Vĩ đẩy cửa ra, thay dép Hạ Hi Tuyền mới vừa chuẩn bị cho anh! Thay dép xong, tâm tình của Đoàn trưởng Phương tốt hơn, bởi vì đó là một đôi dép mới!
Đi vào trong đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền ở đó bưng cái chén ăn cơm! Phương Minh Vĩ nhéo cái tay đang xách túi, hỏi Hạ Hi Tuyền: "Tự em nấu cơm sao?" Trong mắt tràn đầy vẻ không tin!
Hạ Hi Tuyền cố ý làm bộ như không nhìn thấy sự biến hóa trong mắt của anh, nuốt cơm trong miệng xuống rồi mới nói: "Nếu phải thì sao?"
Trong mắt Phương Minh Vĩ xẹt qua một tia đau xót, đau lòng nói: "Anh nhớ, trước đây em không biết nấu ăn đấy!"
Hạ Hi Tuyền cầm lên một cái chén khác, múc đầy canh vào chén: "Không biết, nhưng cũng bắt đầu học người khác, uống chén canh trước đi." Hạ Hi Tuyền bưng chén canh trong tay đặt vào tay Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ bưng canh uống mà hoàn toàn không biết mùi vị của nó! Mà Hạ Hi Tuyền đang ngồi đối mặt chỉ yên lặng ăn cơm! Mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhìn Hạ Hi Tuyền một chút, lại không dám nói gì!
Sau khi Hạ Hi Tuyền ăn no thì ra phòng khách xem ti vi! Nghe tiếng Phương Minh Vĩ dọn dẹp chén đũa, chỉ ngó anh một cái, rồi lại tự nhiên xem ti vi!
Sau khi Phương Minh Vĩ rửa xong chén, lấy đồ mang tới sắp xếp vào tủ lạnh cho Hạ Hi Tuyền! Kiểm tra xong cửa sổ, rót một ly sữa tươi cho Hạ Hi Tuyền! Nhìn đồng hồ còn phải trở về doanh trại: "Hi Tuyền, anh đi trước, tự em phải cẩn thận một chút, nếu rảnh anh sẽ tới!"
Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm TV: "Anh đừng tới, cũng đừng sai người mang đồ tới, mấy ngày nữa tôi sẽ đi." Rồi quay đầu lại nhìn Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ dừng một chút, đặt tờ giấy đã chuẩn bị xong ở trên khay trà: "Ừ, vậy em cẩn thận một chút, đây là tất cả cách liên lạc với anh!" Nói xong nhìn Hạ Hi Tuyền, thấy cô không nhìn mình: “Anh đi đây, em hãy giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì em gọi điện thoại cho anh nhé!” Nói xong mở cửa, đi thẳng mà không quay đầu lại nhìn Hạ Hi Tuyền, ý là không cần nói chuyện với cô!
Hạ Hi Tuyền cầm tờ giấy Phương Minh Vĩ để lại lên, điện thoại di động, điện thoại phòng làm việc . . . một loạt số điện thoại đều ở trên đây! Cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong túi! Sau khi uống xong sữa tươi thì đi ngủ!
Buổi sáng tỉnh dậy kéo rèm cửa sổ ra, vừa nhìn, đập vào mắt là cả một khoảng trắng xóa, khắp nơi tuyết thật dày! Trong lòng hơi hoảng sợ, tuyết nhiều như vậy, hẳn là rời từ hôm qua lúc Phương Minh Vĩ bắt đầu đi, cũng không biết trên đường anh có thuận lợi hay không!
Chợt nghĩ đến trước kia chính mình giúp Phương Minh Vĩ tạo nên thói quen, Hạ Hi Tuyền lấy di động mở máy, quả nhiên, điện thoại di động vừa mở, đã nhắc nhở có tin nhắn: "Anh về tới nơi rồi, chúc ngủ ngon! Phương Minh Vĩ!" Thời gian là 11: 50, khi Phương Minh Vĩ đi là hơn 9 giờ, thời gian đến đơn vị hai tiếng như vậy là đủ rồi, hiển nhiên là ngày hôm qua trên đường lái xe rất chậm. Hạ Hi Tuyền nhìn tin nhắn ngây ngô một lát! Chợt nghĩ đến hai đứa nhỏ ở tỉnh G còn chưa từng thấy tuyết dày như vậy, liền lấy máy chụp hình mang theo trong túi xách ra, chụp lại cảnh tuyết trước mặt!
Mấy ngày sau công ty liên hoan cuối năm, năm ngoái Hạ Hi Tuyền không tham gia, nhưng năm nay có hai lần, lần đầu tiên tổ chức vào tối hôm qua để hôm nay công ty bắt đầu nghỉ Tết. Mà lần thứ hai tổ chức vào hôm nay, nguyên nhân mà Hạ Hi Tuyền không thể trốn là bữa tiệc lần này toàn là nhân viên kỳ cựu cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ cùng các cô, bao gồm Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền cùng các đồng đội, tổng cộng mới 9 người!
Nhóm người đã sớm đến phòng, cùng nhau làm việc 6-7 năm, phần tình nghĩa đó đã sớm vượt qua tình cảm bình thường giữa đồng nghiệp với nhau! Dĩ nhiên Hạ Hi Tuyền không thể từ chối!
Nguyên do lén lút tụ tập một chỗ chuyện thứ nhất đơn giản là nhớ lại chuyện cũ!
Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền, tửu lượng hai người đều luyện thành từ thời PTTH. Cho nên hẹn hôm nay dự định sẽ chuốc cho Tổng giám sát thiết kế của Công ty say, còn lôi thêm hai anh chàng khác làm hậu thuẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.