Chương 62
Uyển Tử Mễ
26/01/2017
Phương Minh Vĩ múc đồ ăn trong nồi xếp ra bàn xong, ngẩng đầu nhìn Hạ Hi Tuyền: "Anh nói, chúng ta phục hôn đi!"
Hạ Hi Tuyền kinh ngạc nhìn Phương Minh Vĩ thật lâu, mới cúi đầu xuống, tiếp tục thái đồ ăn, cũng không lâu lắm, Hạ Hi Tuyền mới nhỏ giọng: "Cơm nước xong, chờ hai đứa nhỏ ngủ, chúng ta sẽ nói chuyện!"
"Aizz . . . được." Phương Minh Vĩ nói xong lại bật bếp tiếp tục nấu đồ ăn.
Cũng không lâu lắm đồ ăn đã chuẩn bị xong, Hạ Hi Tuyền bưng canh đi ra, đã nhìn thấy Nguyên Bảo đưa tay bốc đồ ăn: "Phương Nguyên!" Hạ Hi Tuyền cố ý hạ thấp giọng gọi cô bé.
"Dạ!" Nguyên Bảo nghe thấy mẹ mình gọi, ‘dạ’ lên một tiếng, đưa đôi tay giơ qua đỉnh đầu, ra vẻ đầu hàng, sau đó giương mắt nhìn Hạ Hi Tuyền.
Hạ Hi Tuyền đặt canh xuống, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Nguyên Bảo: "Ăn vụng nha . . . mẹ nói bao nhiêu lần rồi, không cho lấy tay bốc đồ ăn!"
Nguyên Bảo trừng mắt nhìn: "Vậy lần sau con dùng đũa ăn . . ." nói xong còn dùng lực gật đầu một cái.
Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ vỗ trán, làm ra vẻ ‘thật đau đầu’.
Lúc này, Phương Chính cũng đã chạy tới thấy điều thú vị, học dáng vẻ của mẹ, nhéo cái mũi của Nguyên Bảo: "Ăn vụng này . . .!"
"Ah . . ." liên tục bị bắt nạt, Nguyên Bảo hét lên, đẩy tay Phương Chính ra, sau đó bảo vệ mũi, dậm chân: "Không cho nhéo mũi của em!"
Hạ Hi Tuyền và Phương Chính thấy bộ dáng dễ thương của cô bé, rất không có lương tâm cười to lên.
Nguyên Bảo thấy mẹ mình và anh trai lại còn dám cười, lúc này muốn khóc, chợt nhìn thấy Phương Minh Vĩ từ phòng bếp đi ra, Nguyên Bảo tủi thân nhào tới: "Ba, mẹ và anh trai bắt nạt con."
Ở trong bếp, Phương Minh Vĩ chỉ nghe thấy tiếng cười đùa phía ngoài, vội vàng dọn dẹp bếp xong đi ra ngoài, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy con gái nhào tới, vì vậy vội vàng ngồi xổm xuống đón cô bé, ôm cô bé vào lòng. Nghe giọng con gái tố cáo rất là uất ức, Phương Minh Vĩ vội vàng hỏi: "Sao, bắt nạt con thế nào?"
"Mẹ và anh trai cùng nhéo mũi của con, ba xem đi!" Nguyên Bảo nói xong thì mở tay ra, cho Phương Minh Vĩ nhìn, chứng minh mình không nói oan.
Hạ Hi Tuyền cười lắc lắc đầu, dẫn Phương Chính ngồi vào chỗ, bắt đầu chia bát đũa, chuẩn bị ăn cơm.
"Vậy, ba xoa cho con có được không?" Phương Minh Vĩ thấy hai mẹ con nhà kia cũng không để ý đến anh, liền mở miệng an ủi con gái.
"Nếu còn xoa nữa, xoa xong là anh ăn sạch sườn xào chua ngọt đấy!" Phương Chính dùng đôi đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt nhìn em gái mình nói, dứt lời, đưa miếng sườn vào trong miệng. Rồi tay cũng không ngừng gắp thêm.
Nguyên Bảo thấy anh trai mình trong miệng đã ăn rồi, mà tay vẫn còn gắp nữa, lúc này liền kêu Phương Minh Vĩ đặt cô bé ngồi xuống. Phương Minh Vĩ đành đặt con gái ngồi xuống, nghĩ thầm, ‘đồ tham ăn’ này đúng thật là không gọi sai!
Thức ăn vừa đưa vào miệng, Nguyên Bảo lại dùng ánh mắt vô cùng chờ mong của nhìn Phương Minh Vĩ, vì vậy Đoàn trưởng Phương bị con gái mình nhìn trái tim nhỏ run lên, tay cầm đôi đũa cũng run lên hai cái.
"Ba . . ." Nguyên Bảo nũng nịu gọi.
"Có chuyện gì sao? Nguyên Bảo." Phương Minh Vĩ dịu dàng nhìn con gái.
"Con cầu xin ba một chuyện, ba đồng ý với con nha?"
Phương Minh Vĩ vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Hạ Hi Tuyền nhẹ nhàng ho một tiếng. Vì vậy nhận được chỉ thị cấp trên, Phương Minh Vĩ mặt không đổi sắc hỏi con gái: "Chuyện gì, nói ba nghe một chút coi?"
Nguyên Bảo thấy ba mình cười tươi như vậy cho là ba đồng ý, vì vậy vui vẻ nói: "Ba, sau này ba đừng đi làm nữa, ở nhà nấu cơm cho chúng con ăn được không?"
"Hì hì . . ." Hạ Hi Tuyền cùng Phương Chính đồng thời bật cười.
Chỉ thấy Phương Minh Vĩ kinh ngạc nhìn con gái mình, cố gắng lơ đi ánh mắt mong đợi của Nguyên Bảo, mới lên tiếng: "Chỉ cần ba rảnh rỗi thì sẽ nấu cho tụi con ăn!"
Nguyên Bảo nghe được câu trả lời của Phương Minh Vĩ thì xụ mặt xuống, nản lòng nản chí chọc chọc đũa.
Hạ Hi Tuyền và Phương Chính chăm chú nhìn dáng vẻ cô bé rồi nhìn nhau cười, lắc đầu, sau đó tự nhiên ăn cơm.
Mãi cho đến trước khi ngủ Nguyên Bảo vẫn còn chán nản, không thèm để ý tới Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ ở bên sốt ruột nhưng cũng chẳng có cách gì.
Sắp xếp cho hai con xong, Hạ Hi Tuyền pha hai ly trà bưng ra, đặt một ly ở trước mặt Phương Minh Vĩ, mình thì cầm một ly khác, ngồi xuống đối diện với Phương Minh Vĩ.
"Nguyên Bảo không sao chứ?" Phương Minh Vĩ cầm điều khiển tv tắt ti vi, nhìn Hạ Hi Tuyền hỏi.
"Không sao đâu. Con bé không để bụng đâu, sáng mai dậy là cũng không nhớ gì."
"Vậy thì tốt. Chuyện vừa nãy anh hỏi em, em tính thế nào?" Phương Minh Vĩ hỏi.
Hạ Hi Tuyền cúi đầu xuống, cười khổ trong lòng, vĩnh viễn đều quả quyết như vậy, không cho người ta nghỉ ngơi chút nào, nhưng ngay sau đó lại nghĩ cũng tới lúc nên nói hết ra rồi.
Vén tóc dài, Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn Phương Minh Vĩ, ánh mắt kiên định nói: "Em không thích mẹ anh!"
Phương Minh Vĩ lập tức dừng lại, đây là lần đầu tiên Hạ Hi Tuyền thẳng thắn trước mặt anh như vậy, nói rằng không thích mẹ anh. Phương Minh Vĩ nhắm lại mắt, không có ý thuyết phục cô: "Chúng ta sẽ không ở chung với họ!" Đây là biện pháp duy nhất rồi.
Hạ Hi Tuyền cười cười: "Anh thấy có khả năng không?"
Phương Minh Vĩ không nói chuyện, bởi vì anh biết rõ là không thể, lúc trước, sau khi kết hôn anh và Hạ Hi Tuyền yêu cầu ở ngoài, Mã Anh hết sức phản đối, có tới hơn nửa năm không nghe điện thoại của anh nữa cơ.
Hạ Hi Tuyền cố nén nước mắt, một lát sau mới nói: "Được, vậy không đề cập tới những chuyện này thì anh và em phục hôn là vì tụi nhỏ sao?"
Phương Minh Vĩ gật đầu một cái, xác thực anh là vì tụi nhỏ mới muốn phục hôn.
Thấy anh gật đầu, nước mắt Hạ Hi Tuyền không nhịn được nữa rớt xuống, bây giờ thật sự cô rất muốn đánh người đàn ông trước mặt này, đuổi ra khỏi nhà!
Nhìn thấy Hạ Hi Tuyền rơi lệ, lòng của Phương Minh Vĩ đau như dao cắt, muốn qua ôm cô, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được, Phương Minh Vĩ rất hận loại cảm giác bất lực này.
"Ở trong lòng anh, em ngay cả . . . Mà cũng đúng ha, em và anh đâu có liên hệ máu mủ gì!" Hạ Hi Tuyền nén nước mắt tự giễu nói, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống.
Phương Minh Vĩ nghe được lời nói của Hạ Hi Tuyền lập tức đứng dậy, đứng ở trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hạ Hi Tuyền: "Đừng nói như vậy, Hi Tuyền. Chúng ta khác, em là người anh yêu, không giống . . ."
Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt này, thật sự cô không biết anh đang nghĩ gì, một lát sau mới hỏi: "Khi đó, em nói với anh muốn phục hôn, tại sao anh không đồng ý?"
Phương Minh Vĩ vẫn nhìn Hạ Hi Tuyền, nhưng trong mắt thoảng qua tia trốn tránh. Nhưng Hạ Hi Tuyền là ai chứ, lập tức liền túm được sự trốn tránh đó: "Là bởi vì cô gái tên Trần Mẫn đó sao? Phương Minh Vĩ, hôm anh gặp cô ấy ở Hội quán em cũng nhìn thấy, không phải em theo dõi anh, mà hôm đó em đưa Lý Hạ Thu tới chỗ ba cô ấy, vừa hay nhìn thấy."
"Anh và cô ta không có bất cứ quan hệ gì!" Phương Minh Vĩ không giải thích gì, chỉ trần thuật sơ qua sự thật.
Thân thể Hạ Hi Tuyền ngả về phía sau vô lực nằm một cái, ngay sau đó lại quay đầu lại nói: "Em tin anh, Phương Minh Vĩ nhưng vậy thì sao đây? Giữa chúng ta có rất nhiều cản trở như vậy, em với anh đều không phải là thanh niên hơn 20 tuổi nữa, đối mặt với hôn nhân sẽ không qua loa như ban đầu. Cho nên, việc phục hôn tạm thời em sẽ không nghĩ tới." Hạ Hi Tuyền nói xong liền đứng lên, đi về phòng của mình, cũng tuyên bố lần nói chuyện này thất bại.
Phương Minh Vĩ nhìn Hạ Hi Tuyền đi xa, trong lòng hiểu rõ cô chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng của mình mà thôi. Phương Minh Vĩ khổ não vò đầu, đã dự định thế nào rồi, vốn còn muốn thừa dịp hai ngày nghỉ phép này giải quyết xong chuyện phục hôn, xem ra là anh quá lạc quan rồi, đánh giá quá cao bản thân mình!
Ngay sau đó, nghĩ lại lời Hạ Hi Tuyền mới nói, xác thực giữa họ có rất nhiều cản trở, bởi vì tụi nhỏ mà phục hôn, nếu là mình thì cũng không thể tiếp nhận nổi. Nhưng từ đầu tới cuối, thật sự là bởi vì tụi nhỏ mới làm như vậy sao? Phương Minh Vĩ oan ức nghĩ.
Hạ Hi Tuyền tìm áo ngủ lần trước ba cô còn để lại, lấy ra cho Phương Minh Vĩ mặc, sau đó dẫn anh đi lên phòng khách trên lầu ngủ.
"Đây, để em đưa anh lên lầu nghỉ ngơi, trong phòng có toilet . . ." Hạ Hi Tuyền đưa áo ngủ cho anh. Hồi lâu cũng không thấy Phương Minh Vĩ đưa tay ra nhận, quay đầu lại nhìn anh. Phương Minh Vĩ nhìn chằm chằm áo ngủ đàn ông trong tay Hạ Hi Tuyền, mắt cũng sắp phun ra lửa.
Hạ Hi Tuyền thở dài: "Đây là của ba em, ông ấy chưa mặc." Sau đó cũng không nhìn anh, ném thẳng bộ đồ ngủ trong tay qua, rồi xoay người đi lên lầu.
Phương Minh Vĩ mặt vui mừng đi theo Hạ Hi Tuyền lên lầu. Hồi nãy, thấy Hạ Hi Tuyền lấy từ trong phòng ngủ của cô ra một bộ đồ ngủ đàn ông, thật sự là anh lửa giận ngút trời, nhìn chằm chàm vào bộ đồ ngủ trong tay Hạ Hi Tuyền. May quá . . . Phương Minh Vĩ nhận lấy bộ đồ ngủ Hạ Hi Tuyền ném qua, trong bụng không ngừng hò reo ‘may quá’.
Hạ Hi Tuyền mở cửa phòng ra, tiện tay bật đèn trần lên. Nghiêng người cho Phương Minh Vĩ đi vào, đưa tay chỉ toilet: "Ở trong đó tất cả các thứ đều mới đấy, em đi xuống trước đây!" Nói xong thì xoay người muốn đi.
Phương Minh Vĩ đưa tay kéo cô lại, ôm Hạ Hi Tuyền vào lòng.
Hạ Hi Tuyền kinh ngạc nhìn Phương Minh Vĩ thật lâu, mới cúi đầu xuống, tiếp tục thái đồ ăn, cũng không lâu lắm, Hạ Hi Tuyền mới nhỏ giọng: "Cơm nước xong, chờ hai đứa nhỏ ngủ, chúng ta sẽ nói chuyện!"
"Aizz . . . được." Phương Minh Vĩ nói xong lại bật bếp tiếp tục nấu đồ ăn.
Cũng không lâu lắm đồ ăn đã chuẩn bị xong, Hạ Hi Tuyền bưng canh đi ra, đã nhìn thấy Nguyên Bảo đưa tay bốc đồ ăn: "Phương Nguyên!" Hạ Hi Tuyền cố ý hạ thấp giọng gọi cô bé.
"Dạ!" Nguyên Bảo nghe thấy mẹ mình gọi, ‘dạ’ lên một tiếng, đưa đôi tay giơ qua đỉnh đầu, ra vẻ đầu hàng, sau đó giương mắt nhìn Hạ Hi Tuyền.
Hạ Hi Tuyền đặt canh xuống, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Nguyên Bảo: "Ăn vụng nha . . . mẹ nói bao nhiêu lần rồi, không cho lấy tay bốc đồ ăn!"
Nguyên Bảo trừng mắt nhìn: "Vậy lần sau con dùng đũa ăn . . ." nói xong còn dùng lực gật đầu một cái.
Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ vỗ trán, làm ra vẻ ‘thật đau đầu’.
Lúc này, Phương Chính cũng đã chạy tới thấy điều thú vị, học dáng vẻ của mẹ, nhéo cái mũi của Nguyên Bảo: "Ăn vụng này . . .!"
"Ah . . ." liên tục bị bắt nạt, Nguyên Bảo hét lên, đẩy tay Phương Chính ra, sau đó bảo vệ mũi, dậm chân: "Không cho nhéo mũi của em!"
Hạ Hi Tuyền và Phương Chính thấy bộ dáng dễ thương của cô bé, rất không có lương tâm cười to lên.
Nguyên Bảo thấy mẹ mình và anh trai lại còn dám cười, lúc này muốn khóc, chợt nhìn thấy Phương Minh Vĩ từ phòng bếp đi ra, Nguyên Bảo tủi thân nhào tới: "Ba, mẹ và anh trai bắt nạt con."
Ở trong bếp, Phương Minh Vĩ chỉ nghe thấy tiếng cười đùa phía ngoài, vội vàng dọn dẹp bếp xong đi ra ngoài, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy con gái nhào tới, vì vậy vội vàng ngồi xổm xuống đón cô bé, ôm cô bé vào lòng. Nghe giọng con gái tố cáo rất là uất ức, Phương Minh Vĩ vội vàng hỏi: "Sao, bắt nạt con thế nào?"
"Mẹ và anh trai cùng nhéo mũi của con, ba xem đi!" Nguyên Bảo nói xong thì mở tay ra, cho Phương Minh Vĩ nhìn, chứng minh mình không nói oan.
Hạ Hi Tuyền cười lắc lắc đầu, dẫn Phương Chính ngồi vào chỗ, bắt đầu chia bát đũa, chuẩn bị ăn cơm.
"Vậy, ba xoa cho con có được không?" Phương Minh Vĩ thấy hai mẹ con nhà kia cũng không để ý đến anh, liền mở miệng an ủi con gái.
"Nếu còn xoa nữa, xoa xong là anh ăn sạch sườn xào chua ngọt đấy!" Phương Chính dùng đôi đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt nhìn em gái mình nói, dứt lời, đưa miếng sườn vào trong miệng. Rồi tay cũng không ngừng gắp thêm.
Nguyên Bảo thấy anh trai mình trong miệng đã ăn rồi, mà tay vẫn còn gắp nữa, lúc này liền kêu Phương Minh Vĩ đặt cô bé ngồi xuống. Phương Minh Vĩ đành đặt con gái ngồi xuống, nghĩ thầm, ‘đồ tham ăn’ này đúng thật là không gọi sai!
Thức ăn vừa đưa vào miệng, Nguyên Bảo lại dùng ánh mắt vô cùng chờ mong của nhìn Phương Minh Vĩ, vì vậy Đoàn trưởng Phương bị con gái mình nhìn trái tim nhỏ run lên, tay cầm đôi đũa cũng run lên hai cái.
"Ba . . ." Nguyên Bảo nũng nịu gọi.
"Có chuyện gì sao? Nguyên Bảo." Phương Minh Vĩ dịu dàng nhìn con gái.
"Con cầu xin ba một chuyện, ba đồng ý với con nha?"
Phương Minh Vĩ vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Hạ Hi Tuyền nhẹ nhàng ho một tiếng. Vì vậy nhận được chỉ thị cấp trên, Phương Minh Vĩ mặt không đổi sắc hỏi con gái: "Chuyện gì, nói ba nghe một chút coi?"
Nguyên Bảo thấy ba mình cười tươi như vậy cho là ba đồng ý, vì vậy vui vẻ nói: "Ba, sau này ba đừng đi làm nữa, ở nhà nấu cơm cho chúng con ăn được không?"
"Hì hì . . ." Hạ Hi Tuyền cùng Phương Chính đồng thời bật cười.
Chỉ thấy Phương Minh Vĩ kinh ngạc nhìn con gái mình, cố gắng lơ đi ánh mắt mong đợi của Nguyên Bảo, mới lên tiếng: "Chỉ cần ba rảnh rỗi thì sẽ nấu cho tụi con ăn!"
Nguyên Bảo nghe được câu trả lời của Phương Minh Vĩ thì xụ mặt xuống, nản lòng nản chí chọc chọc đũa.
Hạ Hi Tuyền và Phương Chính chăm chú nhìn dáng vẻ cô bé rồi nhìn nhau cười, lắc đầu, sau đó tự nhiên ăn cơm.
Mãi cho đến trước khi ngủ Nguyên Bảo vẫn còn chán nản, không thèm để ý tới Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ ở bên sốt ruột nhưng cũng chẳng có cách gì.
Sắp xếp cho hai con xong, Hạ Hi Tuyền pha hai ly trà bưng ra, đặt một ly ở trước mặt Phương Minh Vĩ, mình thì cầm một ly khác, ngồi xuống đối diện với Phương Minh Vĩ.
"Nguyên Bảo không sao chứ?" Phương Minh Vĩ cầm điều khiển tv tắt ti vi, nhìn Hạ Hi Tuyền hỏi.
"Không sao đâu. Con bé không để bụng đâu, sáng mai dậy là cũng không nhớ gì."
"Vậy thì tốt. Chuyện vừa nãy anh hỏi em, em tính thế nào?" Phương Minh Vĩ hỏi.
Hạ Hi Tuyền cúi đầu xuống, cười khổ trong lòng, vĩnh viễn đều quả quyết như vậy, không cho người ta nghỉ ngơi chút nào, nhưng ngay sau đó lại nghĩ cũng tới lúc nên nói hết ra rồi.
Vén tóc dài, Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn Phương Minh Vĩ, ánh mắt kiên định nói: "Em không thích mẹ anh!"
Phương Minh Vĩ lập tức dừng lại, đây là lần đầu tiên Hạ Hi Tuyền thẳng thắn trước mặt anh như vậy, nói rằng không thích mẹ anh. Phương Minh Vĩ nhắm lại mắt, không có ý thuyết phục cô: "Chúng ta sẽ không ở chung với họ!" Đây là biện pháp duy nhất rồi.
Hạ Hi Tuyền cười cười: "Anh thấy có khả năng không?"
Phương Minh Vĩ không nói chuyện, bởi vì anh biết rõ là không thể, lúc trước, sau khi kết hôn anh và Hạ Hi Tuyền yêu cầu ở ngoài, Mã Anh hết sức phản đối, có tới hơn nửa năm không nghe điện thoại của anh nữa cơ.
Hạ Hi Tuyền cố nén nước mắt, một lát sau mới nói: "Được, vậy không đề cập tới những chuyện này thì anh và em phục hôn là vì tụi nhỏ sao?"
Phương Minh Vĩ gật đầu một cái, xác thực anh là vì tụi nhỏ mới muốn phục hôn.
Thấy anh gật đầu, nước mắt Hạ Hi Tuyền không nhịn được nữa rớt xuống, bây giờ thật sự cô rất muốn đánh người đàn ông trước mặt này, đuổi ra khỏi nhà!
Nhìn thấy Hạ Hi Tuyền rơi lệ, lòng của Phương Minh Vĩ đau như dao cắt, muốn qua ôm cô, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được, Phương Minh Vĩ rất hận loại cảm giác bất lực này.
"Ở trong lòng anh, em ngay cả . . . Mà cũng đúng ha, em và anh đâu có liên hệ máu mủ gì!" Hạ Hi Tuyền nén nước mắt tự giễu nói, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống.
Phương Minh Vĩ nghe được lời nói của Hạ Hi Tuyền lập tức đứng dậy, đứng ở trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hạ Hi Tuyền: "Đừng nói như vậy, Hi Tuyền. Chúng ta khác, em là người anh yêu, không giống . . ."
Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt này, thật sự cô không biết anh đang nghĩ gì, một lát sau mới hỏi: "Khi đó, em nói với anh muốn phục hôn, tại sao anh không đồng ý?"
Phương Minh Vĩ vẫn nhìn Hạ Hi Tuyền, nhưng trong mắt thoảng qua tia trốn tránh. Nhưng Hạ Hi Tuyền là ai chứ, lập tức liền túm được sự trốn tránh đó: "Là bởi vì cô gái tên Trần Mẫn đó sao? Phương Minh Vĩ, hôm anh gặp cô ấy ở Hội quán em cũng nhìn thấy, không phải em theo dõi anh, mà hôm đó em đưa Lý Hạ Thu tới chỗ ba cô ấy, vừa hay nhìn thấy."
"Anh và cô ta không có bất cứ quan hệ gì!" Phương Minh Vĩ không giải thích gì, chỉ trần thuật sơ qua sự thật.
Thân thể Hạ Hi Tuyền ngả về phía sau vô lực nằm một cái, ngay sau đó lại quay đầu lại nói: "Em tin anh, Phương Minh Vĩ nhưng vậy thì sao đây? Giữa chúng ta có rất nhiều cản trở như vậy, em với anh đều không phải là thanh niên hơn 20 tuổi nữa, đối mặt với hôn nhân sẽ không qua loa như ban đầu. Cho nên, việc phục hôn tạm thời em sẽ không nghĩ tới." Hạ Hi Tuyền nói xong liền đứng lên, đi về phòng của mình, cũng tuyên bố lần nói chuyện này thất bại.
Phương Minh Vĩ nhìn Hạ Hi Tuyền đi xa, trong lòng hiểu rõ cô chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng của mình mà thôi. Phương Minh Vĩ khổ não vò đầu, đã dự định thế nào rồi, vốn còn muốn thừa dịp hai ngày nghỉ phép này giải quyết xong chuyện phục hôn, xem ra là anh quá lạc quan rồi, đánh giá quá cao bản thân mình!
Ngay sau đó, nghĩ lại lời Hạ Hi Tuyền mới nói, xác thực giữa họ có rất nhiều cản trở, bởi vì tụi nhỏ mà phục hôn, nếu là mình thì cũng không thể tiếp nhận nổi. Nhưng từ đầu tới cuối, thật sự là bởi vì tụi nhỏ mới làm như vậy sao? Phương Minh Vĩ oan ức nghĩ.
Hạ Hi Tuyền tìm áo ngủ lần trước ba cô còn để lại, lấy ra cho Phương Minh Vĩ mặc, sau đó dẫn anh đi lên phòng khách trên lầu ngủ.
"Đây, để em đưa anh lên lầu nghỉ ngơi, trong phòng có toilet . . ." Hạ Hi Tuyền đưa áo ngủ cho anh. Hồi lâu cũng không thấy Phương Minh Vĩ đưa tay ra nhận, quay đầu lại nhìn anh. Phương Minh Vĩ nhìn chằm chằm áo ngủ đàn ông trong tay Hạ Hi Tuyền, mắt cũng sắp phun ra lửa.
Hạ Hi Tuyền thở dài: "Đây là của ba em, ông ấy chưa mặc." Sau đó cũng không nhìn anh, ném thẳng bộ đồ ngủ trong tay qua, rồi xoay người đi lên lầu.
Phương Minh Vĩ mặt vui mừng đi theo Hạ Hi Tuyền lên lầu. Hồi nãy, thấy Hạ Hi Tuyền lấy từ trong phòng ngủ của cô ra một bộ đồ ngủ đàn ông, thật sự là anh lửa giận ngút trời, nhìn chằm chàm vào bộ đồ ngủ trong tay Hạ Hi Tuyền. May quá . . . Phương Minh Vĩ nhận lấy bộ đồ ngủ Hạ Hi Tuyền ném qua, trong bụng không ngừng hò reo ‘may quá’.
Hạ Hi Tuyền mở cửa phòng ra, tiện tay bật đèn trần lên. Nghiêng người cho Phương Minh Vĩ đi vào, đưa tay chỉ toilet: "Ở trong đó tất cả các thứ đều mới đấy, em đi xuống trước đây!" Nói xong thì xoay người muốn đi.
Phương Minh Vĩ đưa tay kéo cô lại, ôm Hạ Hi Tuyền vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.