Chương 4: Bị bắt tăng ca
Úy Không
23/04/2014
Dịch: Mon
***
Khó khăn lắm mới có được hai ngày nghỉ không bị bắt tăng ca, La Phi và Ngô Thần hẹn nhau đi chụp ảnh cưới như đã dự tính trước đó.
La Phi trang điểm xong, mặc áo cưới vào, đẹp không sao tả xiết. La Phi ngắm mình trong gương, tim cũng đập lỗi mấy nhịp. Thì ra câu: ‘phụ nữ mặc váy cưới trắng là đẹp nhất’ không phải là sách vở nói vớ vẩn.
Tuy từ nhỏ, La Phi đã được rất nhiều người khen là xinh đẹp nhưng bản thân cô thì lại không nghĩ thế. Bây giờ nhìn mình như vậy thì mới cảm thấy đúng là đẹp thật.
“Phi Phi, em thật là đẹp.” Ngô Thần đã thay vest xong, từ trong bên đi ra, ôm lấy cô, cùng nhìn vào gương, nhẹ nhàng khen ngợi.
Ngô Thần thật lòng ca ngợi cô. Anh nhìn mình trong gương, vì có bạn gái xinh đẹp bên cạnh mà khuôn mặt rất đỗi bình thường kia cũng có vẻ trở nên không tầm thường.
Giờ khắc này, anh cảm thấy rất vui mừng, nhưng cũng rất thấp thỏm. Anh rất yêu La Phi, lúc trước khi cô nhận lời làm bạn gái anh, anh mừng đến nỗi mất ngủ mấy ngày.
Nhưng mấy năm qua, anh càng ngày càng thấy nghi hoặc, cứ luôn cảm thấy giữa bọn họ còn thiếu cái gì đó. Một người đàn ông bình thường mà có được một cô gái quá xinh đẹp, chung quy vẫn không có cảm giác an toàn.
Trước nay sắc đẹp chính là vốn liếng của phụ nữ, có đôi khi anh sẽ nghĩ một cách tiêu cực rằng rốt cuộc thì La Phi thật sự biết thế nào là đủ, hay là vì cô chưa gặp được cơ hội khiến cô dao động, để cô có thể phát huy vốn liếng của mình.
Có lẽ là vì anh còn thật sự có được cô nên mới cảm thấy bất an như thế. Vì vậy, anh nghĩ chắc kết hôn rồi thì mình sẽ yên tâm ngay thôi.
La Phi đang đắm chìm vào bộ váy cưới của mình, không chú ý đến trên khuôn mặt người bên cạnh mình thoáng xuất hiện vẻ mịt mờ khó hiểu.
Lúc họ chụp ảnh cưới ở bồn hoa giữa hai làn đường, những người đi ngang qua nhìn thấy cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới thì đều khen một câu “cô dâu đẹp quá”.
La Phi thích thú với niềm vui sướng này, cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng chụp ảnh đúng là hoạt động tiêu hao sức lực, hai người chụp xong một bộ ảnh thì mệt đến hết hơi, thợ chụp ảnh liền bảo họ nghỉ ngơi tại chỗ một lát.
Bây giờ đang là tháng sáu, lại đúng giữa trưa nên dù có nấp dưới bóng râm thì cũng cảm thấy rất nóng.
Ngô Thần mặc áo sơ mi, lại thêm áo vest ở ngoài nên càng không chịu nổi, anh tiện tay cởi mấy nút áo sơ mi, để lộ vùng cổ ra cho đỡ ngạt.
Lúc này thợ trang điểm xách đồ nghề qua dặm thêm phấn cho họ, lơ đãng liếc qua, nhìn thấy xương quai xanh của Ngô Thần thì nháy mắt với anh, la lên trêu đùa: “Woa! Dấu hôn kìa!”
La Phi mệt tới nỗi mơ màng nên không có phản ứng gì nhưng Ngô Thần thì lại giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, bỗng nhiên che áo lại, nhảy dựng lên, mặt thì đỏ bừng: “Đừng nói bậy!”
La Phi không hiểu gì nên ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngô Thần cài nút lại, ấp úng lắc đầu: “Không… không có gì.”
Thợ trang điểm thấy Ngô Thần biến sắc nên không trêu đùa nữa, chỉ khẽ mỉm cười và lắc đầu, thầm nghĩ đôi vợ chồng này hay thẹn thùng thật.
Trang điểm xong, chuẩn bị chụp thêm một bộ ảnh nữa thì nhân viên trợ lý xách túi của La Phi chạy tới, nói: “Chị à, điện thoại của chị cứ reo mãi, chắc là có chuyện gì gấp lắm.”
La Phi nghĩ ngợi, không biết là ai tìm mình gấp như thế? Cô nhận lấy túi xách, móc điện thoại ra thì chuông đã ngừng reo, nhưng khi nhìn màn hình thì gương mặt vui vẻ vì chụp ảnh nãy giờ bỗng nhiên sa sầm lại.
Lại là Trịnh bạo chúa. Đáng sợ nhất là có 15 cuộc gọi nhỡ, đều là từ Trịnh bạo chúa.
La Phi nghĩ thế nào cũng không ra, cuối tuần mà có chuyện gì gấp đến thế, có thể phiền Trịnh bạo chúa gọi đến 15 cuộc điện thoại. Lẽ nào Hằng Thiên sắp sập rồi sao? Nhưng cho dù có sập thì trợ lý nhỏ như cô cũng làm được gì đâu.
Tuy nghĩ như thế nhưng La Phi vẫn nơm nớp lo sợ gọi lại. Sau hai hồi chuông reo, bên kia liền có người nghe máy. La Phi dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc, tìm tôi có chuyện gì không?”
Giọng nói lạnh như băng của Trịnh Thiên Dã từ đầu kia vang lên. “Lập tức đến công ty tăng ca ngay, trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”
La Phi còn chưa kịp tìm lý do từ chối thì Trịnh bạo chúa đã ngắt điện thoại.
La Phi tức đến nỗi muốn chửi thề. cô cầm điện thoại, hít sâu một hơi, nhìn Ngô Thần với vẻ áy náy, nhún vai: “Xin lỗi anh, ông chủ gọi em đến công ty.”
Không ngờ Ngô Thần lại không tức giận mà còn cười ngượng ngùng, dường như đang thở phào nhẹ nhõm. Anh nắm tay cô: “Không sao, công việc khẩn cấp mà, lần sau mình chụp tiếp.” Nói xong, anh nghĩ một lát rồi lại nắm chặt tay cô: “Nhưng có bận thế nào thì tuần sau cũng đừng quên xin nghỉ nửa ngày để đi đăng ký đấy.”
La Phi gật đầu, thực tế thì tuần trước cô đã xin nghỉ phép, lấy lý do là đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Lúc đưa đơn xin nghỉ, tuy Trịnh Thiên Dã không thích lắm nhưng vẫn ký duyệt cho cô.
Vì phải đến công ty gấp nên La Phi chỉ có thể về lại studio để thay váy cưới. Lúc mang tất chân, đôi tất màu da đã bị làm xước, không thể mang được nữa, mà trong studio chỉ còn lại tất đen.
Cô nghĩ ngợi một lát, mình đang mặc váy công sở, mang tất đen còn hơn là để chân trần nên đành mang tất đen do studio cung cấp.
Lúc chạy đến công ty thì cửa phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã đã mở toang, chắc là anh đã đến lâu rồi. La Phi gõ cửa bước vào, dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì gấp sao?”
Trịnh Thiên Dã đang nhìn vào máy tính, không thèm ngước mắt lên nhìn cô, chỉ tiện tay ném cho cô một tập tài liệu. “Nội trong hôm nay phải sửa chữa xong mấy hợp đồng và bản vẽ này.”
Chụp ảnh cưới nửa ngày trời, La Phi đã mệt ngoài ra. Nhìn xấp giấy dày cộm trên tay, cô ức muốn khóc lên.
Có lẽ là phát hiện cô không chịu đi ngay nên rốt cuộc Trịnh Thiên Dã cũng ngẩng đầu lên, bực bội liếc cô một cái, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
La Phi hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, như muốn hít luôn cả nước mắt sắp trào ra vào, vội vàng lắc đầu. “Không có không có, tôi làm ngay đây.”
Cô làm một mạch tới 8h tối mới xong.
Cuối cùng thì La Phi cũng làm xong công việc của mình, cô gõ cửa tiến vào phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã, đặt tài liệu đang ôm trên tay xuống. “Tổng giám đốc, tôi đã làm xong rồi, anh xem xem có vấn đề gì không?”
Trịnh Thiên Dã dựa vào ghế với vẻ lười nhác, cầm tài liệu lên, bắt đầu giở ra xem.
Không phải chứ? Cô chỉ nói cho có mà thôi, xấp tài liệu này mà xem xong chắc cũng phải mất mấy tiếng nữa, cô muốn được về ngay lập tức.
Thấy Trịnh Thiên Dã không có động tĩnh gì, La Phi đành phải hừ lạnh rồi ra ngoài, về lại chỗ của mình.
Vừa ngồi xuống thì cô nhớ ra mình chưa được ăn tối, lúc này bụng cũng sôi lên. Cuối tuần nhà ăn không mở cửa, gọi bên ngoài giao tới thì cô lười đợi nên đành phải đến phòng trà nước tìm chút điểm tâm lấp cái bụng rỗng.
Châm cho mình một ly cà phê, lấy trong tủ lạnh ra một bịch bánh quy lớn, do quá mệt và chỗ này không có ai nên La Phi ngồi luôn lên trên bàn, cởi đôi giày cao gót ra, dựa vào tường, đung đưa chân, vừa ăn uống vừa ca hát.
Hai ngày nữa thôi, cô sẽ kết hôn.
Tuy giữa cô và Ngô Thần chưa từng có sự nồng nhiệt mãnh liệt gì, nhưng cô nghĩ rằng tình cảm nam nữ nên tự nhiên và nhẹ nhàng như là dòng nước chảy xuôi.
Dù thế nào thì cuộc sống của cô cũng sẽ bước vào một giai đoạn mới, không phải cô không kích động. Cô sắp có một thân phận mới, là một người vợ. Qua hai ba năm nữa, sẽ là một người mẹ.
Cô không biết mình có làm tốt hay không, nhưng cô sẽ cố gắng.
Đang nhắm mắt trầm tư, La Phi bỗng cảm thấy không khí trong phòng trà nước có gì khác thường, cô mở mắt ra xem thì quả nhiên nhìn thấy Trịnh Thiên Dã đang đứng ngoài cửa, nhìn cô chằm chằm với sắc mặt khó đoán.
“Tổng giám đốc!” La Phi vội vàng nhảy xuống bàn, rồi hoảng hốt mang giày vào, khẩn trương hỏi: “Anh cần gì sao?”
Trịnh Thiên Dã cầm một ly cà phê, chắc là vì không thấy La Phi nên đích thân đến đây pha cà phê.
La Phi hỏi anh nhưng anh không trả lời, chỉ bưng ly cà phê đi về phía cô.
La Phi cầm lấy ly của anh theo bản năng, không ngờ lúc cô chạm đến cái ly thì Trịnh Thiên Dã không hề buông tay ra mà lại nhìn cô chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Cô dụ dỗ tôi!”
Không phải là một câu hỏi mà là một câu trần thật rất chắc chắn, giống như đang phán cho La Phi một tội danh mà cô không thể phản biện vậy.
***
Khó khăn lắm mới có được hai ngày nghỉ không bị bắt tăng ca, La Phi và Ngô Thần hẹn nhau đi chụp ảnh cưới như đã dự tính trước đó.
La Phi trang điểm xong, mặc áo cưới vào, đẹp không sao tả xiết. La Phi ngắm mình trong gương, tim cũng đập lỗi mấy nhịp. Thì ra câu: ‘phụ nữ mặc váy cưới trắng là đẹp nhất’ không phải là sách vở nói vớ vẩn.
Tuy từ nhỏ, La Phi đã được rất nhiều người khen là xinh đẹp nhưng bản thân cô thì lại không nghĩ thế. Bây giờ nhìn mình như vậy thì mới cảm thấy đúng là đẹp thật.
“Phi Phi, em thật là đẹp.” Ngô Thần đã thay vest xong, từ trong bên đi ra, ôm lấy cô, cùng nhìn vào gương, nhẹ nhàng khen ngợi.
Ngô Thần thật lòng ca ngợi cô. Anh nhìn mình trong gương, vì có bạn gái xinh đẹp bên cạnh mà khuôn mặt rất đỗi bình thường kia cũng có vẻ trở nên không tầm thường.
Giờ khắc này, anh cảm thấy rất vui mừng, nhưng cũng rất thấp thỏm. Anh rất yêu La Phi, lúc trước khi cô nhận lời làm bạn gái anh, anh mừng đến nỗi mất ngủ mấy ngày.
Nhưng mấy năm qua, anh càng ngày càng thấy nghi hoặc, cứ luôn cảm thấy giữa bọn họ còn thiếu cái gì đó. Một người đàn ông bình thường mà có được một cô gái quá xinh đẹp, chung quy vẫn không có cảm giác an toàn.
Trước nay sắc đẹp chính là vốn liếng của phụ nữ, có đôi khi anh sẽ nghĩ một cách tiêu cực rằng rốt cuộc thì La Phi thật sự biết thế nào là đủ, hay là vì cô chưa gặp được cơ hội khiến cô dao động, để cô có thể phát huy vốn liếng của mình.
Có lẽ là vì anh còn thật sự có được cô nên mới cảm thấy bất an như thế. Vì vậy, anh nghĩ chắc kết hôn rồi thì mình sẽ yên tâm ngay thôi.
La Phi đang đắm chìm vào bộ váy cưới của mình, không chú ý đến trên khuôn mặt người bên cạnh mình thoáng xuất hiện vẻ mịt mờ khó hiểu.
Lúc họ chụp ảnh cưới ở bồn hoa giữa hai làn đường, những người đi ngang qua nhìn thấy cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới thì đều khen một câu “cô dâu đẹp quá”.
La Phi thích thú với niềm vui sướng này, cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng chụp ảnh đúng là hoạt động tiêu hao sức lực, hai người chụp xong một bộ ảnh thì mệt đến hết hơi, thợ chụp ảnh liền bảo họ nghỉ ngơi tại chỗ một lát.
Bây giờ đang là tháng sáu, lại đúng giữa trưa nên dù có nấp dưới bóng râm thì cũng cảm thấy rất nóng.
Ngô Thần mặc áo sơ mi, lại thêm áo vest ở ngoài nên càng không chịu nổi, anh tiện tay cởi mấy nút áo sơ mi, để lộ vùng cổ ra cho đỡ ngạt.
Lúc này thợ trang điểm xách đồ nghề qua dặm thêm phấn cho họ, lơ đãng liếc qua, nhìn thấy xương quai xanh của Ngô Thần thì nháy mắt với anh, la lên trêu đùa: “Woa! Dấu hôn kìa!”
La Phi mệt tới nỗi mơ màng nên không có phản ứng gì nhưng Ngô Thần thì lại giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, bỗng nhiên che áo lại, nhảy dựng lên, mặt thì đỏ bừng: “Đừng nói bậy!”
La Phi không hiểu gì nên ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngô Thần cài nút lại, ấp úng lắc đầu: “Không… không có gì.”
Thợ trang điểm thấy Ngô Thần biến sắc nên không trêu đùa nữa, chỉ khẽ mỉm cười và lắc đầu, thầm nghĩ đôi vợ chồng này hay thẹn thùng thật.
Trang điểm xong, chuẩn bị chụp thêm một bộ ảnh nữa thì nhân viên trợ lý xách túi của La Phi chạy tới, nói: “Chị à, điện thoại của chị cứ reo mãi, chắc là có chuyện gì gấp lắm.”
La Phi nghĩ ngợi, không biết là ai tìm mình gấp như thế? Cô nhận lấy túi xách, móc điện thoại ra thì chuông đã ngừng reo, nhưng khi nhìn màn hình thì gương mặt vui vẻ vì chụp ảnh nãy giờ bỗng nhiên sa sầm lại.
Lại là Trịnh bạo chúa. Đáng sợ nhất là có 15 cuộc gọi nhỡ, đều là từ Trịnh bạo chúa.
La Phi nghĩ thế nào cũng không ra, cuối tuần mà có chuyện gì gấp đến thế, có thể phiền Trịnh bạo chúa gọi đến 15 cuộc điện thoại. Lẽ nào Hằng Thiên sắp sập rồi sao? Nhưng cho dù có sập thì trợ lý nhỏ như cô cũng làm được gì đâu.
Tuy nghĩ như thế nhưng La Phi vẫn nơm nớp lo sợ gọi lại. Sau hai hồi chuông reo, bên kia liền có người nghe máy. La Phi dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc, tìm tôi có chuyện gì không?”
Giọng nói lạnh như băng của Trịnh Thiên Dã từ đầu kia vang lên. “Lập tức đến công ty tăng ca ngay, trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”
La Phi còn chưa kịp tìm lý do từ chối thì Trịnh bạo chúa đã ngắt điện thoại.
La Phi tức đến nỗi muốn chửi thề. cô cầm điện thoại, hít sâu một hơi, nhìn Ngô Thần với vẻ áy náy, nhún vai: “Xin lỗi anh, ông chủ gọi em đến công ty.”
Không ngờ Ngô Thần lại không tức giận mà còn cười ngượng ngùng, dường như đang thở phào nhẹ nhõm. Anh nắm tay cô: “Không sao, công việc khẩn cấp mà, lần sau mình chụp tiếp.” Nói xong, anh nghĩ một lát rồi lại nắm chặt tay cô: “Nhưng có bận thế nào thì tuần sau cũng đừng quên xin nghỉ nửa ngày để đi đăng ký đấy.”
La Phi gật đầu, thực tế thì tuần trước cô đã xin nghỉ phép, lấy lý do là đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Lúc đưa đơn xin nghỉ, tuy Trịnh Thiên Dã không thích lắm nhưng vẫn ký duyệt cho cô.
Vì phải đến công ty gấp nên La Phi chỉ có thể về lại studio để thay váy cưới. Lúc mang tất chân, đôi tất màu da đã bị làm xước, không thể mang được nữa, mà trong studio chỉ còn lại tất đen.
Cô nghĩ ngợi một lát, mình đang mặc váy công sở, mang tất đen còn hơn là để chân trần nên đành mang tất đen do studio cung cấp.
Lúc chạy đến công ty thì cửa phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã đã mở toang, chắc là anh đã đến lâu rồi. La Phi gõ cửa bước vào, dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì gấp sao?”
Trịnh Thiên Dã đang nhìn vào máy tính, không thèm ngước mắt lên nhìn cô, chỉ tiện tay ném cho cô một tập tài liệu. “Nội trong hôm nay phải sửa chữa xong mấy hợp đồng và bản vẽ này.”
Chụp ảnh cưới nửa ngày trời, La Phi đã mệt ngoài ra. Nhìn xấp giấy dày cộm trên tay, cô ức muốn khóc lên.
Có lẽ là phát hiện cô không chịu đi ngay nên rốt cuộc Trịnh Thiên Dã cũng ngẩng đầu lên, bực bội liếc cô một cái, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
La Phi hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, như muốn hít luôn cả nước mắt sắp trào ra vào, vội vàng lắc đầu. “Không có không có, tôi làm ngay đây.”
Cô làm một mạch tới 8h tối mới xong.
Cuối cùng thì La Phi cũng làm xong công việc của mình, cô gõ cửa tiến vào phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã, đặt tài liệu đang ôm trên tay xuống. “Tổng giám đốc, tôi đã làm xong rồi, anh xem xem có vấn đề gì không?”
Trịnh Thiên Dã dựa vào ghế với vẻ lười nhác, cầm tài liệu lên, bắt đầu giở ra xem.
Không phải chứ? Cô chỉ nói cho có mà thôi, xấp tài liệu này mà xem xong chắc cũng phải mất mấy tiếng nữa, cô muốn được về ngay lập tức.
Thấy Trịnh Thiên Dã không có động tĩnh gì, La Phi đành phải hừ lạnh rồi ra ngoài, về lại chỗ của mình.
Vừa ngồi xuống thì cô nhớ ra mình chưa được ăn tối, lúc này bụng cũng sôi lên. Cuối tuần nhà ăn không mở cửa, gọi bên ngoài giao tới thì cô lười đợi nên đành phải đến phòng trà nước tìm chút điểm tâm lấp cái bụng rỗng.
Châm cho mình một ly cà phê, lấy trong tủ lạnh ra một bịch bánh quy lớn, do quá mệt và chỗ này không có ai nên La Phi ngồi luôn lên trên bàn, cởi đôi giày cao gót ra, dựa vào tường, đung đưa chân, vừa ăn uống vừa ca hát.
Hai ngày nữa thôi, cô sẽ kết hôn.
Tuy giữa cô và Ngô Thần chưa từng có sự nồng nhiệt mãnh liệt gì, nhưng cô nghĩ rằng tình cảm nam nữ nên tự nhiên và nhẹ nhàng như là dòng nước chảy xuôi.
Dù thế nào thì cuộc sống của cô cũng sẽ bước vào một giai đoạn mới, không phải cô không kích động. Cô sắp có một thân phận mới, là một người vợ. Qua hai ba năm nữa, sẽ là một người mẹ.
Cô không biết mình có làm tốt hay không, nhưng cô sẽ cố gắng.
Đang nhắm mắt trầm tư, La Phi bỗng cảm thấy không khí trong phòng trà nước có gì khác thường, cô mở mắt ra xem thì quả nhiên nhìn thấy Trịnh Thiên Dã đang đứng ngoài cửa, nhìn cô chằm chằm với sắc mặt khó đoán.
“Tổng giám đốc!” La Phi vội vàng nhảy xuống bàn, rồi hoảng hốt mang giày vào, khẩn trương hỏi: “Anh cần gì sao?”
Trịnh Thiên Dã cầm một ly cà phê, chắc là vì không thấy La Phi nên đích thân đến đây pha cà phê.
La Phi hỏi anh nhưng anh không trả lời, chỉ bưng ly cà phê đi về phía cô.
La Phi cầm lấy ly của anh theo bản năng, không ngờ lúc cô chạm đến cái ly thì Trịnh Thiên Dã không hề buông tay ra mà lại nhìn cô chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Cô dụ dỗ tôi!”
Không phải là một câu hỏi mà là một câu trần thật rất chắc chắn, giống như đang phán cho La Phi một tội danh mà cô không thể phản biện vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.