Chương 13: Phát điên lên được
Úy Không
01/05/2014
Chuyển ngữ: Pussycat
***
Những này nghỉ sau đó, La Phi thật sự không có một chút hứng thú nào. Bởi vì quan hệ với boss Trịnh Thiên Dã nên cô đã bị các đồng nghiệp khác loại trừ hoàn toàn. Vừa nhìn thấy hai người đến, những người này liền che miệng cười rồ trộm bỏ đi, mặt gian hết chỗ nói.
La Phi thật sự đầu hàng, cô không biết là trên thế giới này còn có cái gì hoang đường hơn so với chuyện cô trải qua mấy ngày nay.
Ông trời ban cho cô một trò đùa không buồn cười chút nào, càng thảm hơn chính là không biết khi nào sẽ chấm dứt.
Khi ra tới biển, cô thay áo tắm xong, chạy về phía bãi biển. Trong tích tắc, cô thậm chí nghĩ đến chuyện đâm đầu xuống biển, kết thúc mọi chuyện. Nhưng mà ngẫm lại, người nên đâm đầu xuống biển không phải là cô mà là hai tên khốn nạn Ngô Thần và Trịnh Thiên Dã. Cho nên cuối cùng cô chỉ ngâm mình ở chỗ nước cạn một hồi.
Hơn nữa… bị chết đuối chắc là khổ sở lắm?
Người La Phi trẻ trung xinh đẹp, mặc áo tắm, chân dài trắng nõn, dáng người thon thả, lả lướt ở trên bãi biển tô đẹp thêm cho phong cảnh.
Cô từ dưới biển đi lên, một mình ngồi xuống bãi cát, chưa đến chốc lát liền có một thanh niên mon men đến gần cô.
Cô không có hứng thú, lạnh nhạt qua loa vài câu.
Không ngờ rằng người thanh niên cũng không chịu từ bỏ quấy nhiễu, vẫn chường mặt ra quanh quẩn ở bên cạnh cô.
Trịnh Thiên Dã bị La Phi vứt sang một bên, tìm nửa ngày mới phát hiện bóng dáng cô ở bãi cát, nhân tiện thấy luôn một người đàn ông xa lạ chướng mắt, không biết từ đâu lòi ra.
Anh trợn trừng mắt, hùng hổ tiến đến, cả người đằng đằng sát khí, đen mặt quát người kia: “Anh muốn làm gì? Ngay cả người phụ nữ của tôi mà cũng dám quấy rầy?”
Người thanh niên hoảng sợ, quay đầu nhìn người đàn ông đang trừng trợn kia. Ngoại trừ cao và đẹp trai hơn mình ra thì cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt, anh ta liền đứng lên nói: “Không có dán nhãn, ai biết được người phụ nữ này là của anh?”
La Phi không biết Trịnh Thiên Dã muốn gây sự giở trò gì nữa đây? Chỉ biết là tính tình anh nóng nảy, sợ anh nổi lên tranh chấp cùng người khác, đang muốn đứng dậy khuyên anh thì đã thấy anh lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, tuỳ tiện nói mấy câu đại loại như là “lập tức lại đây” xong rồi cúp điện thoại.
Chỉ sau bốn năm phút liền thấy hai người dáng vẻ như là bảo an, đi đến khúm núm hỏi: “Anh Trịnh? Có chuyện gì sai bảo ạ?”
Trịnh Thiên Dã khinh thường chỉ cái thằng trước mặt, miệng cũng lười chẳng muốn mở ra một tí nào.
Hai người bảo an là người thông minh, lập tức hiểu ý, mỗi người một bên nâng gã kia lên, ném hắn ta vào trong biển, mặc cho hắn ta “oai oái” kháng nghị.
La Phi trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn toàn bộ trước mắt, thật hết biết nói như thế nào: “Anh có cần phải làm thế không?”
Trịnh Thiên Dã cười giễu cợt một tiếng: “Nếu lần sau để tôi bắt gặp, sẽ có thể không phải đơn giản bị ném vào nước như vậy đâu!”
La Phi nhìn người thanh niên đang chật vật ở trong biển, liếc mắt khinh thường rồi xoay người đứng dậy. Cô bỗng nhiên phát giác vị sếp kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng cay nghiệt này hoá ra là vô vị ấu trĩ như vậy.
Nhưng cô chỉ mới đi có hai bước thì bị Trịnh Thiên Dã kéo lại, giũ ra một cái khăn tắm lớn không biết lấy ở đâu, bao lấy cảnh xuân đang lộ ra.
“Anh làm cái gì vậy?!” La Phi nổi giận.
Trịnh Thiên Dã tức giận nói: “Ăn mặc hở hang như vậy để làm gì? Cũng không phải là đang bán thịt.”
“Anh…” La Phi giận cành hông, cô nhìn áo tắm trên người mình, so với bikini trên khắp bãi biển thì còn kém rất xa!
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng La Phi cam chịu đầu hàng, thành thật để cho anh lôi kéo.
Sau đó cũng không nói nhiều, La Phi đi đâu thì Trịnh Thiên Dã liền đi theo đó, như hình với bóng, âm hồn không tan. Cứ phải nhìn thấy cái gã bên cạnh này, đáng lẽ ra ngày nghỉ là để cho khuây khoả, đã hoàn toàn bị huỷ diệt.
Trong khoảng thời gian này, nhiều chuyện đột nhiên xảy ra như vậy hoàn toàn vượt qua năng lực đối phó của La Phi. Cuộc sống tĩnh lặng như mặt hồ của người khác nếu bị một hòn đá nhỏ rớt vào thì đã xem như là biến cố, cuộc sống hiện giờ của cô ít nhất cũng là bị một quả bom rớt xuống, oanh tạc đến không thể nhận ra.
La Phi lười nói chuyện cùng Trịnh Thiên Dã, nhưng anh không cần cô mở miệng cũng có thể tự mình vui thú, còn có bản lĩnh khiến cho La Phi gần như muốn phát điên lên. Ví dụ như anh thường vốc nắm cát, bất ngờ rãi lên cổ cô, hoặc là nài ép lôi kéo cô xuống biển, bất chấp cô giãy dụa, bồng cô lên, vất cô xuống nước, nhìn thấy cô chật vật vùng vẫy đứng dậy thì cười ha hả.
Ban đầu La Phi còn có thể nhịn một chút, thật sự là thẹn quá hoá giận nên không thể nào nhịn được nữa, đã tức giận đến đỏ mặt, bên thì mắng anh ta bệnh thần kinh, bên thì đấm đá phản kháng lại anh ta.
Nhưng đối với sự phản kháng của cô thì Trịnh Thiên Dã không cho là phản đối, ngược lại còn cho rằng đây là tình thú giữa nam nữ.
Đánh là thương, mắng là yêu, không phải sao?
Kết quả là, nửa ngày trôi qua, boss Trịnh vẫn đắc ý như trước, còn La Phi thì đã nhanh chóng sức cùng lực kiệt, cuối cùng chịu không nổi nữa liền chạy đến nằm xuống nghỉ ngơi trên ghế ở bãi biển.
Trịnh Thiên Dã đuổi theo phía sau, nhìn thấy La Phi hai má ửng đỏ, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên khoé miệng giương lên, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm điện thoại di động, bấm vài cái ở trước mặt cô.
Hành động nhàm chán này khiến cho La Phi vô cùng gai mắt, quơ tay trước mặt chắn đi điện thoại cầm tay: “Đừng chụp, xấu chết đi được!”
“Tuyệt đối không xấu! Đi nghỉ phép thì đương nhiên phải chụp ảnh, đến đây đến đây, chúng ta chụp chung một tấm.” Trịnh Thiên Dã thường ngày mặt lạnh, bỗng nhiên hứng thú giống như một đứa trẻ, thật ngang ngược kéo đầu La Phi qua, áp vào đầu của mình, bắt chước tụi con nít chụp ảnh tự sướng.
La Phi cảm thấy mình chỉ còn chưa tới một li là sẽ bùng nổ. Nếu có thể, cô thật sự muốn biến thành một đại lực sĩ, đem tên vô lại này quăng xuống biển cho cá mập ăn!
Điều kinh khủng nhất là buổi tối. Trịnh Thiên Dã đã hoàn toàn nếm được mùi vị, tất nhiên là được voi đòi tiên.
Lúc bắt đầu, anh thấy La Phi luôn có bộ dáng đau đớn, dường như cũng muốn dịu dàng. Nhưng mỗi lần qua hơn phân nửa, động tác liền trở nên thô bạo. Giữa chừng còn có thể sinh ra hứng thú ác ôn, muốn hung hăng chà đạp người phụ nữ này. Ví dụ như, khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của La Phỉ hơi hé mở, anh đột nhiên giật ra, tiến lên phía trên cô, đưa cái đó của anh vào miệng La Phi.
Nếu không nhìn thấy được La Phi trợn mắt, lộ ra bộ dáng phẫn nộ không thể tưởng tượng nổi, giống như là nói cho anh biết chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì hai hàm răng đều đặn trắng tinh này của cô nhất định sẽ khiến cho anh sau này sẽ không người nối dõi nữa, Trịnh Thiên Dã nhất định sẽ thực hiện hứng thú ác ôn này đến cùng.
Bất quá nghĩ thấy còn nhiều thời gian, anh cũng không phải là loại người ưa thích kiểu đặc biệt này, chỉ là muốn khi dễ bắt nạt cô mà thôi. Rồi cũng không cảm thấy được La Phi có bao nhiêu mất hứng, vẫn vui mừng rạo rực trở về vị trí lúc trước, tiếp tục chuyện đã bỏ dở.
Tóm lại vẫn là rất vui sướng thoải mái, sướng chưa từng có!
Đối với hành vi cầm thú của Trịnh Thiên Dã, ban đầu La Phi còn phản kháng, sau thấy phản kháng thật sự không có hiệu quả, thôi thì nhắm mắt đưa chân cho rồi. Dù sao thì bây giờ cô cũng tả tơi trong tay anh.
Nếu cuộc sống chính là bị một trận ‘cưỡng bức’ không thể phán kháng, vậy thì hưởng thụ đi!
Tuy nghĩ thế, nhưng mỗi lần hốt hoảng nhìn đến người đàn ông đang đè phía trên người mình – người chỉ có thể nói là quen sơ sơ – thì cô lại cảm thấy rất hoang đường, như muốn điên lên.
Đúng là… hết sức hoang đường!
Cũng may ba ngày nghỉ mà một ngày dài tự như một năm này cũng đã trôi qua.
Lúc trên đường trở về, toàn bộ mọi người trong xe vẫn còn hết sức phấn khởi, đương nhiên cũng chính vì boss lớn ở trong xe.
Tâm tình của Trịnh Thiên Dã rất tốt. Ha! Phụ nữ đúng là nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng là thương yêu anh muốn chết mà lại cố ý làm khó anh, bây giờ còn không ngoan ngoãn sao?
Khi lên xe, Trịnh Thiên Dã vẫn lôi kéo tay La Phi, khiến cho tất cả đồng nghiệp cười nhạo, rỉ tai bàn tán, liên tục liếc nhìn.
Những hành động của La Phi cùng Trịnh Thiên Dã ở bãi biển đều bị tất cả các đồng nghiệp chứng kiến từ đằng xa. Bọn họ thấy boss Trịnh rãi cát vào La Phi, vứt La Phi vào trong nước, bị La Phi đấm đá nhưng không đánh lại, ôm La Phi tự chụp hình. Mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được tất cả các hành động này, khi nói đến yêu đương thì tình trạng của bạo chúa Trịnh ‘cao cao tại thượng’ thật là rất thú vị, đáng yêu như vậy.
Sau khi lên xe, đối với ánh mắt của cấp dưới, Trịnh Thiên Dã tự lý giải là hành vi hâm mộ ghen tị, nên rất là hài lòng. Khi ngồi xuống chỗ ngồi còn cố ý kéo đầu La Phi đặt vào trên ngực mình, khoe tình yêu thắm thiết với mọi người.
La Phi sớm đã từ bỏ ý nghĩ chống cự, nhưng khi cô nghe được những người xung quanh mình thầm thì “ca tụng” Trịnh Thiên Dã, thật sự là không thể chịu được… Đương nhiên khó chịu nhất là đầu của cô bị đặt ở trên ngực Trịnh Thiên Dã, nói chung là qua khoảng vài phút sẽ bỏ mình vì nghẹt thở đó!
Để giữ cái mạng nhỏ, cô ra sức giãy giụa. Khi cô giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích của Trịnh Thiên Dã, cô thấy rõ ràng sự bất mãn trên mặt anh. Nhưng có lẽ là nhìn thấy gương mặt La Phi ửng hồng vì ngộp thở, anh cười cười hiểu ra, rồi ôm lấy đầu cô, lần này có lòng tốt tựa vào trên vai anh ta.
Động tác của anh nhìn như bình thường nhưng độ mạnh lại không có chỗ để phản kháng. Vì thế La Phi cũng không phản kháng nữa, toàn bộ hành trình nhắm mắt giả chết.
Mà không phản kháng thì kết quả còn lại là, dọc theo đường đi, Trịnh Thiên Dã không để ý đến quanh mình còn có nhiều ánh mắt nhìn trộm, không đến mười phút liền quay đầu qua hôn lên miệng La Phi một cái.
Mấy năm về trước, có thể nói là boss Trịnh không hề hứng thú với chuyện lập gia đình, thậm chí có phần ghét bỏ. Theo kinh nghiệm có hạn của anh, anh chưa bao giờ cảm thấy loại chuyện này có gì làm cho anh sung sướng, nhất là cái kiểu hôn môi, ngoại trừ khiến cho anh ghê tởm thì không còn gì khác. Nhưng mà từ khi ở cùng La Phi, anh mới phát hiện thì ra hôn môi lại là việc thú vị như vậy. Thú vị đến nỗi lúc nào anh cũng muốn được dán vào môi của cô. Mà cho dù chỉ là như chuồn chuồn lướt nước một cái, cũng có thể khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
***
Những này nghỉ sau đó, La Phi thật sự không có một chút hứng thú nào. Bởi vì quan hệ với boss Trịnh Thiên Dã nên cô đã bị các đồng nghiệp khác loại trừ hoàn toàn. Vừa nhìn thấy hai người đến, những người này liền che miệng cười rồ trộm bỏ đi, mặt gian hết chỗ nói.
La Phi thật sự đầu hàng, cô không biết là trên thế giới này còn có cái gì hoang đường hơn so với chuyện cô trải qua mấy ngày nay.
Ông trời ban cho cô một trò đùa không buồn cười chút nào, càng thảm hơn chính là không biết khi nào sẽ chấm dứt.
Khi ra tới biển, cô thay áo tắm xong, chạy về phía bãi biển. Trong tích tắc, cô thậm chí nghĩ đến chuyện đâm đầu xuống biển, kết thúc mọi chuyện. Nhưng mà ngẫm lại, người nên đâm đầu xuống biển không phải là cô mà là hai tên khốn nạn Ngô Thần và Trịnh Thiên Dã. Cho nên cuối cùng cô chỉ ngâm mình ở chỗ nước cạn một hồi.
Hơn nữa… bị chết đuối chắc là khổ sở lắm?
Người La Phi trẻ trung xinh đẹp, mặc áo tắm, chân dài trắng nõn, dáng người thon thả, lả lướt ở trên bãi biển tô đẹp thêm cho phong cảnh.
Cô từ dưới biển đi lên, một mình ngồi xuống bãi cát, chưa đến chốc lát liền có một thanh niên mon men đến gần cô.
Cô không có hứng thú, lạnh nhạt qua loa vài câu.
Không ngờ rằng người thanh niên cũng không chịu từ bỏ quấy nhiễu, vẫn chường mặt ra quanh quẩn ở bên cạnh cô.
Trịnh Thiên Dã bị La Phi vứt sang một bên, tìm nửa ngày mới phát hiện bóng dáng cô ở bãi cát, nhân tiện thấy luôn một người đàn ông xa lạ chướng mắt, không biết từ đâu lòi ra.
Anh trợn trừng mắt, hùng hổ tiến đến, cả người đằng đằng sát khí, đen mặt quát người kia: “Anh muốn làm gì? Ngay cả người phụ nữ của tôi mà cũng dám quấy rầy?”
Người thanh niên hoảng sợ, quay đầu nhìn người đàn ông đang trừng trợn kia. Ngoại trừ cao và đẹp trai hơn mình ra thì cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt, anh ta liền đứng lên nói: “Không có dán nhãn, ai biết được người phụ nữ này là của anh?”
La Phi không biết Trịnh Thiên Dã muốn gây sự giở trò gì nữa đây? Chỉ biết là tính tình anh nóng nảy, sợ anh nổi lên tranh chấp cùng người khác, đang muốn đứng dậy khuyên anh thì đã thấy anh lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, tuỳ tiện nói mấy câu đại loại như là “lập tức lại đây” xong rồi cúp điện thoại.
Chỉ sau bốn năm phút liền thấy hai người dáng vẻ như là bảo an, đi đến khúm núm hỏi: “Anh Trịnh? Có chuyện gì sai bảo ạ?”
Trịnh Thiên Dã khinh thường chỉ cái thằng trước mặt, miệng cũng lười chẳng muốn mở ra một tí nào.
Hai người bảo an là người thông minh, lập tức hiểu ý, mỗi người một bên nâng gã kia lên, ném hắn ta vào trong biển, mặc cho hắn ta “oai oái” kháng nghị.
La Phi trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn toàn bộ trước mắt, thật hết biết nói như thế nào: “Anh có cần phải làm thế không?”
Trịnh Thiên Dã cười giễu cợt một tiếng: “Nếu lần sau để tôi bắt gặp, sẽ có thể không phải đơn giản bị ném vào nước như vậy đâu!”
La Phi nhìn người thanh niên đang chật vật ở trong biển, liếc mắt khinh thường rồi xoay người đứng dậy. Cô bỗng nhiên phát giác vị sếp kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng cay nghiệt này hoá ra là vô vị ấu trĩ như vậy.
Nhưng cô chỉ mới đi có hai bước thì bị Trịnh Thiên Dã kéo lại, giũ ra một cái khăn tắm lớn không biết lấy ở đâu, bao lấy cảnh xuân đang lộ ra.
“Anh làm cái gì vậy?!” La Phi nổi giận.
Trịnh Thiên Dã tức giận nói: “Ăn mặc hở hang như vậy để làm gì? Cũng không phải là đang bán thịt.”
“Anh…” La Phi giận cành hông, cô nhìn áo tắm trên người mình, so với bikini trên khắp bãi biển thì còn kém rất xa!
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng La Phi cam chịu đầu hàng, thành thật để cho anh lôi kéo.
Sau đó cũng không nói nhiều, La Phi đi đâu thì Trịnh Thiên Dã liền đi theo đó, như hình với bóng, âm hồn không tan. Cứ phải nhìn thấy cái gã bên cạnh này, đáng lẽ ra ngày nghỉ là để cho khuây khoả, đã hoàn toàn bị huỷ diệt.
Trong khoảng thời gian này, nhiều chuyện đột nhiên xảy ra như vậy hoàn toàn vượt qua năng lực đối phó của La Phi. Cuộc sống tĩnh lặng như mặt hồ của người khác nếu bị một hòn đá nhỏ rớt vào thì đã xem như là biến cố, cuộc sống hiện giờ của cô ít nhất cũng là bị một quả bom rớt xuống, oanh tạc đến không thể nhận ra.
La Phi lười nói chuyện cùng Trịnh Thiên Dã, nhưng anh không cần cô mở miệng cũng có thể tự mình vui thú, còn có bản lĩnh khiến cho La Phi gần như muốn phát điên lên. Ví dụ như anh thường vốc nắm cát, bất ngờ rãi lên cổ cô, hoặc là nài ép lôi kéo cô xuống biển, bất chấp cô giãy dụa, bồng cô lên, vất cô xuống nước, nhìn thấy cô chật vật vùng vẫy đứng dậy thì cười ha hả.
Ban đầu La Phi còn có thể nhịn một chút, thật sự là thẹn quá hoá giận nên không thể nào nhịn được nữa, đã tức giận đến đỏ mặt, bên thì mắng anh ta bệnh thần kinh, bên thì đấm đá phản kháng lại anh ta.
Nhưng đối với sự phản kháng của cô thì Trịnh Thiên Dã không cho là phản đối, ngược lại còn cho rằng đây là tình thú giữa nam nữ.
Đánh là thương, mắng là yêu, không phải sao?
Kết quả là, nửa ngày trôi qua, boss Trịnh vẫn đắc ý như trước, còn La Phi thì đã nhanh chóng sức cùng lực kiệt, cuối cùng chịu không nổi nữa liền chạy đến nằm xuống nghỉ ngơi trên ghế ở bãi biển.
Trịnh Thiên Dã đuổi theo phía sau, nhìn thấy La Phi hai má ửng đỏ, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên khoé miệng giương lên, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm điện thoại di động, bấm vài cái ở trước mặt cô.
Hành động nhàm chán này khiến cho La Phi vô cùng gai mắt, quơ tay trước mặt chắn đi điện thoại cầm tay: “Đừng chụp, xấu chết đi được!”
“Tuyệt đối không xấu! Đi nghỉ phép thì đương nhiên phải chụp ảnh, đến đây đến đây, chúng ta chụp chung một tấm.” Trịnh Thiên Dã thường ngày mặt lạnh, bỗng nhiên hứng thú giống như một đứa trẻ, thật ngang ngược kéo đầu La Phi qua, áp vào đầu của mình, bắt chước tụi con nít chụp ảnh tự sướng.
La Phi cảm thấy mình chỉ còn chưa tới một li là sẽ bùng nổ. Nếu có thể, cô thật sự muốn biến thành một đại lực sĩ, đem tên vô lại này quăng xuống biển cho cá mập ăn!
Điều kinh khủng nhất là buổi tối. Trịnh Thiên Dã đã hoàn toàn nếm được mùi vị, tất nhiên là được voi đòi tiên.
Lúc bắt đầu, anh thấy La Phi luôn có bộ dáng đau đớn, dường như cũng muốn dịu dàng. Nhưng mỗi lần qua hơn phân nửa, động tác liền trở nên thô bạo. Giữa chừng còn có thể sinh ra hứng thú ác ôn, muốn hung hăng chà đạp người phụ nữ này. Ví dụ như, khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của La Phỉ hơi hé mở, anh đột nhiên giật ra, tiến lên phía trên cô, đưa cái đó của anh vào miệng La Phi.
Nếu không nhìn thấy được La Phi trợn mắt, lộ ra bộ dáng phẫn nộ không thể tưởng tượng nổi, giống như là nói cho anh biết chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì hai hàm răng đều đặn trắng tinh này của cô nhất định sẽ khiến cho anh sau này sẽ không người nối dõi nữa, Trịnh Thiên Dã nhất định sẽ thực hiện hứng thú ác ôn này đến cùng.
Bất quá nghĩ thấy còn nhiều thời gian, anh cũng không phải là loại người ưa thích kiểu đặc biệt này, chỉ là muốn khi dễ bắt nạt cô mà thôi. Rồi cũng không cảm thấy được La Phi có bao nhiêu mất hứng, vẫn vui mừng rạo rực trở về vị trí lúc trước, tiếp tục chuyện đã bỏ dở.
Tóm lại vẫn là rất vui sướng thoải mái, sướng chưa từng có!
Đối với hành vi cầm thú của Trịnh Thiên Dã, ban đầu La Phi còn phản kháng, sau thấy phản kháng thật sự không có hiệu quả, thôi thì nhắm mắt đưa chân cho rồi. Dù sao thì bây giờ cô cũng tả tơi trong tay anh.
Nếu cuộc sống chính là bị một trận ‘cưỡng bức’ không thể phán kháng, vậy thì hưởng thụ đi!
Tuy nghĩ thế, nhưng mỗi lần hốt hoảng nhìn đến người đàn ông đang đè phía trên người mình – người chỉ có thể nói là quen sơ sơ – thì cô lại cảm thấy rất hoang đường, như muốn điên lên.
Đúng là… hết sức hoang đường!
Cũng may ba ngày nghỉ mà một ngày dài tự như một năm này cũng đã trôi qua.
Lúc trên đường trở về, toàn bộ mọi người trong xe vẫn còn hết sức phấn khởi, đương nhiên cũng chính vì boss lớn ở trong xe.
Tâm tình của Trịnh Thiên Dã rất tốt. Ha! Phụ nữ đúng là nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng là thương yêu anh muốn chết mà lại cố ý làm khó anh, bây giờ còn không ngoan ngoãn sao?
Khi lên xe, Trịnh Thiên Dã vẫn lôi kéo tay La Phi, khiến cho tất cả đồng nghiệp cười nhạo, rỉ tai bàn tán, liên tục liếc nhìn.
Những hành động của La Phi cùng Trịnh Thiên Dã ở bãi biển đều bị tất cả các đồng nghiệp chứng kiến từ đằng xa. Bọn họ thấy boss Trịnh rãi cát vào La Phi, vứt La Phi vào trong nước, bị La Phi đấm đá nhưng không đánh lại, ôm La Phi tự chụp hình. Mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được tất cả các hành động này, khi nói đến yêu đương thì tình trạng của bạo chúa Trịnh ‘cao cao tại thượng’ thật là rất thú vị, đáng yêu như vậy.
Sau khi lên xe, đối với ánh mắt của cấp dưới, Trịnh Thiên Dã tự lý giải là hành vi hâm mộ ghen tị, nên rất là hài lòng. Khi ngồi xuống chỗ ngồi còn cố ý kéo đầu La Phi đặt vào trên ngực mình, khoe tình yêu thắm thiết với mọi người.
La Phi sớm đã từ bỏ ý nghĩ chống cự, nhưng khi cô nghe được những người xung quanh mình thầm thì “ca tụng” Trịnh Thiên Dã, thật sự là không thể chịu được… Đương nhiên khó chịu nhất là đầu của cô bị đặt ở trên ngực Trịnh Thiên Dã, nói chung là qua khoảng vài phút sẽ bỏ mình vì nghẹt thở đó!
Để giữ cái mạng nhỏ, cô ra sức giãy giụa. Khi cô giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích của Trịnh Thiên Dã, cô thấy rõ ràng sự bất mãn trên mặt anh. Nhưng có lẽ là nhìn thấy gương mặt La Phi ửng hồng vì ngộp thở, anh cười cười hiểu ra, rồi ôm lấy đầu cô, lần này có lòng tốt tựa vào trên vai anh ta.
Động tác của anh nhìn như bình thường nhưng độ mạnh lại không có chỗ để phản kháng. Vì thế La Phi cũng không phản kháng nữa, toàn bộ hành trình nhắm mắt giả chết.
Mà không phản kháng thì kết quả còn lại là, dọc theo đường đi, Trịnh Thiên Dã không để ý đến quanh mình còn có nhiều ánh mắt nhìn trộm, không đến mười phút liền quay đầu qua hôn lên miệng La Phi một cái.
Mấy năm về trước, có thể nói là boss Trịnh không hề hứng thú với chuyện lập gia đình, thậm chí có phần ghét bỏ. Theo kinh nghiệm có hạn của anh, anh chưa bao giờ cảm thấy loại chuyện này có gì làm cho anh sung sướng, nhất là cái kiểu hôn môi, ngoại trừ khiến cho anh ghê tởm thì không còn gì khác. Nhưng mà từ khi ở cùng La Phi, anh mới phát hiện thì ra hôn môi lại là việc thú vị như vậy. Thú vị đến nỗi lúc nào anh cũng muốn được dán vào môi của cô. Mà cho dù chỉ là như chuồn chuồn lướt nước một cái, cũng có thể khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.